Tai họa bất ngờ 2
← Ch.001 | Ch.003 → |
Nữ bác sĩ tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hạ Cảnh Điềm, lập tức giương môi cười, "Tiểu thư họ gì? Chúng tôi là chuyên chăm sóc sức khỏe cho người của Kỷ gia, đạo đức nghề nghiệp và về phương diện an toàn phương, tiểu thư có thể yên tâm."
Hạ Cảnh Điềm hoài nghi nhíu mày, nhưng..., đúng là thiết bị cao cấp xác thực có sức thuyết phục, nghĩ thông, nàng mới nghĩ đến thương thế của mình, tranh thủ thời gian nàng chỉ vào chân trái bị bó, vội hỏi!"Chân của tôi bị gì vậy? Có phải là bị tàn phế rồi không?"
Nữ bác sĩ chậm rãi cười, kiên nhẫn nói!"Tiểu thư không cần lo lắng, thương thế của cô không phải rất nặng, chỉ là đầu gối chân trái bị nặng một chút, những thứ khác đều là bị thương ngoài da, tôi giúp cô cố định tốt, bất quá một tháng có thể hoàn toàn hồi phục."
"Cái gì? Một tháng?" Hạ Cảnh Điềm mở to hai mắt, ngăn không được kêu to lên tiếng, trời ạ! Này làm sao có thể? Ngày mai nàng phải đi làm, đừng nói một tháng, muộn nửa ngày cũng không được a! Chẳng lẽ lại muốn nàng vất vả tranh thủ tìm được việc làm, mà giờ vì tai họa bất ngờ này mà bị hớ sao? Giờ khắc này, nàng thực sự hận không thể xách đao giết cái người đụng nàng bị thương kia.
Bác sĩ trên mặt lộ ra ý cười hiểu được, giọng điệu thân thiết mà hiền hoà nói!"Tiểu thư, cô yên tâm, Kỷ tiên sinh đã nói qua, bất luận tiểu thư có cái gì tổn thất, Kỷ tiên sinh đều có thể bồi thường."
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt lần nữa trước bác sĩ, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng bốc lên ngọn lửa, người trước mắt này hoàn toàn là giúp đỡ tên họ Kỷ nói chuyện, cho là có tiền là rất giỏi sao? Cho rằng đụng người bị thương dùng tiền là được rồi sao? Một câu thực xin lỗi cũng không có, lấy tiền là nghĩ đuổi nàng đi được rồi sao? Nàng cười nhạo kéo môi, "Phải không? Hắn sẽ bồi thường hết thảy tổn thất của tôi? Được, bà nói với hắn cầm một trăm ngàn tới, tôi lập tức rời đi."
Bác sĩ khẽ giật mình, không thể tưởng được cô gái khả ái trước mắt này lại ra giá một trăm ngàn, trên mặt lập tức lộ ra ý cười quen thuộc, không nhanh không chậm lên tiếng, Tiểu thư, cô hiểu lầm, đối với chuyện này, Kỷ tiên sinh cũng rất xin lỗi, tiểu thư lần này chỉ là bị thương ngoài da, một trăm ngàn là quá nhiều, chúng tôi chỉ tiếp thụ bồi thường hợp lý."
"Bà không phải là người làm chủ được việc này, để cho tôi cùng cái tên họ Kỷ nói chuyện." Hạ Cảnh Điềm cũng không nhượng bộ, nói một trăm ngàn cũng chỉ là nàng hờn dỗi mà thôi, thật sự là muốn làm cho cái tên họ Kỷ cúi đầu nhận lỗi mới được, lần này chỉ là đụng bị thương người, vạn nhất đâm chết người, hắn cho rằng một cái giá có thể bãi bình hết thảy sao? Cái này hoàn toàn là một loại ô nhục và châm chọc của người có tiền đối với người dân bình thường.
"Tiểu thư muốn gặp Kỷ tiên sinh chỉ sợ có chút khó khăn, Kỷ tiên sinh xế chiều hôm nay phải bay sang Newyork." Bác sĩ vẻ mặt tốt bụng nói, thân là bác sĩ của Kỷ gia lâu như vậy, bà biết rõ làm như thế nào có thể theo ý người bệnh, mà cũng không phiền đến Kỷ gia.
Hạ Cảnh Điềm mới không tin lời bà ấy nói, đi Newyork chỉ là lấy cớ, tránh né mới là chính a! Nhưng xem bà ấy vẻ mặt chân thành, nàng sẽ không so đo, tự mình đi ra ngoài, thản nhiên nói!"Cho tôi điện thoại của hắn, tôi muốn tự mình cùng hắn nói chuyện."
"Có lẽ tiểu thư không biết, Kỷ tiên sinh bận rộn hơn người, sẽ không có khả năng nghe ngài điện thoại của cô, nếu như cô có cái gì cần, có thể trực tiếp nói." Bác sĩ cũng không dám nói cho nàng biết Kỷ gia thực sự rất có thế lực, lại không dám nói cho nàng biết, người đụng nàng chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thương Thành của Kỷ thị - Kỷ Vĩ Thần.
Lần này Hạ Cảnh Điềm thật sự bực tức, người nào biết tâm tình của nàng lúc này? Bây giờ là xã hội văn minh, hôm nay bị đụng, gặp xui xẻo, vận xui thì nàng nhận, thống khổ cũng nhịn, nhưng không được tôn trọng bởi cái loại người có tiền kia làm nàng thật sự khó chịu, lần đầu muốn giết người.
Đang lúc Hạ Cảnh Điềm cùng bác sĩ nói chuyện có chút cứng ngắc thì cánh cửa đóng chặt lại một lần nữa được mở ra, một người thanh nhiên trẻ tuổi đi tới, trong tay cầm điện thoại, hướng bác sĩ lên tiếng nói!"Lưu bác sĩ, điện thoại của Kỷ tiên sinh."
Lưu bác sĩ vừa liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm đang thở phì phì vì giận, vừa nhận lấy điện thoại, giọng điệu cung kính, "Kỷ tiên sinh."
Chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp, ngữ điệu có chút lười biếng, "Cô bé kia thế nào?"
"Cô ấy đã tỉnh, tình hình cũng đã ổn." Lưu bác sĩ đơn giản báo cáo lại.
Đang lúc này, ngồi ở trên giường Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng đứng lên, đoạt lấy ddienj thoại trong tay Lưu bác sĩ, không nói hai lời, đề cao thanh âm liền hướng đầu bên kia điện thoại rống lên, "Này, ngươi là tên hỗn đản đáng chết, đụng bị thương người, ngươi cho rằng trốn đi là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Ta cho ngươi biết, chuyện này ta không để yên."
Gầm xong, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy màng tai đều nhận lấy chấn động, có chút ong ong vang lên, rất ít khi phát giận, nàng thiếu chút nữa thở gấp không thuận, đầu bên kia điện thoại trầm mặc, thật lâu không nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm cho rằng đối phương bị mình dọa sợ, nhưng không ngờ, nửa ngày, đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu hơi có vẻ khàn khàn, thanh âm trầm thấp, "Ta cũng không có trốn tránh trách nhiệm, về phần bồi thường, luật sư của tôi sẽ cùng cô tính toán kỹ lưỡng."
Thanh âm trầm thấp từ tính làm cho Hạ Cảnh Điềm cả người giật mình, trong khoảng thời gian ngắn lại quên nên nói cái gì, ngắn ngủi thất thần sau, nàng hừ nhẹ một tiếng, lại một lần nữa bùng lửa giận!"Ta bất kể, bởi vì ngươi ta bị mất việc, điểm này làm sao ngươi cũng bồi không được."
Đầu bên kia điện thoại lại một lần nữa trầm mặc, cũng mất nửa ngày, đầu kia truyền đến hơi có vẻ thanh âm hỗn loạn, khàn khàn thanh âm vang lên, "Cô muốn công việc, tôi đáp ứng." Sau đó là tiếng ngắt của máy truyền đến.
Hạ Cảnh Điềm nhìn qua điện thoại trong tay, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, "Đáng giận, dám cúp điện thoại của tôi, cho tôi công việc sao? Vậy cũng muốn xem là công việc gì, không phải việc văn phòng thì tôi mặc kệ."
"Tiểu thư, Kỷ tiên sinh đáp ứng cho cô công việc, thì nhất định sẽ làm cô thoả mãn." Một bên Lưu bác sĩ không khỏi tươi cười rạng rỡ nói, đồng thời dưới đáy lòng có chút hâm mộ nàng.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |