Trăng gió vô tình người thay đổi (1)
← Ch.088 | Ch.090 → |
(*) Trăng gió vô tình ngươi thay đổi: trích từ 《Điệp luyến hoa kỳ 5》 của Âu Dương Tu.
*****
Trong động phủ dưới vực Thiên Vẫn này, không có ánh nắng mặt trời, mà chỉ có ánh nến yếu ớt.
Lúc này, trên giường đá trước nham bích, có một trường án hoàng lê mộc chạm trổ đầu rồng đuôi phượng. Một hàng các bầu rượu hình dạng khác nhau xếp dài trên trường án, như dãy núi cao thấp đan xen liên miên bất tuyệt, bất động đổ bóng xuống mặt bàn dưới ánh đèn dầu.
"Bộp."
Bầu rượu ngọc cổ cao cuối cùng được đặt xuống mặt bàn.
"Tiên Nhân Túy khó tìm, nhưng Ma Vực không thiếu rượu ngon, " Mộ Hàn Uyên xắn tay áo, ngồi xuống ghế đệm bên cạnh trường án lê mộc, hắn dựa vào bàn, nâng mắt nhìn Vân Dao đang bị "cầm tù" trên giường đá: "Nếu sư tôn thích, ta sẽ gọi người lấy thêm."
"......"
Nhìn những bầu rượu xếp thành ngọn núi nhỏ giữa hai người, trong mắt Vân Dao chất chứa cảm xúc phức tạp.
Nàng hơi không chắc, liệu Mộ Hàn Uyên có đề phòng ý muốn của nàng hay không.
Đây là biểu hiện đề phòng của hắn sao?
Nhưng tình hình hiện tại rất cấp bách, nghĩ đến tuyết trắng trong thức hải sắp bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng, Vân Dao bỗng lo sợ không yên.
Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn.
Vân Dao nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng trực tiếp giơ tay lên, ống tay áo voan mỏng đỏ tươi lướt qua cánh tay xinh đẹp trắng nõn, đầu ngón tay của Vân Dao từ từ lướt qua những bầu rượu cao thấp nhấp nhô, lướt qua từng cái một, dưới ánh nến, móng tay đỏ tươi như ngọn lửa đốt cháy bóng tối trong mắt Mộ Hàn Uyên.
Ngay khoảnh khắc dây cung vô hình căng thẳng, dường như Vân Dao đã chọn xong: "Cái này đi."
Nàng chọn một bầu rượu thoạt nhìn thuận mắt.
Màu hồng cánh sen xen lẫn sắc tuyết lại ẩn dưới tay áo của nàng.
Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên hơi tối xuống, chống một bên má, mỉm cười nâng mắt lên: "Xưa nay đồ nhi không giỏi uống rượu, sư tôn uống một ——"
Chưa nói hết câu.
Nút đậy trên bình ngọc lách cách rơi xuống, chạm vào thành bình, tạo ra âm thanh chọc người khi đung đưa qua lại.
Vân Dao ngửa cổ, uống một ngụm quỳnh tương (*).
(*) Quỳnh tương (琼浆): Mỹ tửu, rượu ngon.
Chiếc bình chặn lời nói dang dở của Mộ Hàn Uyên, rồi trở lại mặt bàn, dường như Vân Dao không nghe thấy, nàng ngước mắt hỏi lại: "Hửm? Ngươi mới nói cái gì?"
"......"
Mộ Hàn Uyên nhìn những ngón tay trắng nõn của Vân Dao trên bầu rượu, im lặng chốc lát, sau đó hắn hơi cụp mắt xuống, hầu kết nhấp nhô, tiếng cười chậm rãi vang lên giữa bóng tối đang dần được thắp sáng trong đáy mắt.
"Lúc nãy rõ ràng sư tôn nói, muốn ta say cùng nàng, tại sao lại không mời ta uống cùng?"
"Ta sợ tôn chủ đại nhân không dám uống."
Nàng lắc lắc bầu rượu với hắn, cong môi mỉm cười.
Lúm đồng tiền hiếm khi lộ ra trên khuôn mặt nàng hệt như mỹ tửu làm say lòng người, dưới ánh nến, như thoang thoảng hương thơm mê hoặc người ta đắm chìm.
Mộ Hàn Uyên không kìm được mà giơ tay lên, nắm lấy cổ tay đang lắc lư bầu rượu của Vân Dao.
"Ồ? tại sao ta không dám?"
Lúc nói chuyện, lòng bàn tay của người nọ như vô thức cọ xát cổ tay mềm mại của nàng.
"Tôn chủ đại nhân sợ cái gì, làm sao ta biết được, tại sao lại hỏi ta?" Vân Dao nói, định bụng rụt tay lại.
Nhưng người kia lại giữ chặt không buông, ánh mắt đang nhìn nàng càng lúc càng sâu thẳm.
Không rõ đã trôi qua bao lâu.
"Ta đổi ý rồi." Ngón cái của Mộ Hàn Uyên thong thả vuốt ve cổ tay của Vân Dao, nhích lên phía trước, nắm lấy đốt ngón tay đang cầm bầu rượu của nàng, sau đó ấn xuống một chút: "Xin sư tôn rót cho ta một ly, được không?"
"......"
Dưới xích Tỏa Hồn, Vân Dao vốn không có nhiều linh lực có thể điều động, lúc này Mộ Hàn Uyên lại không cho nàng kháng cự, thế là nàng mặc kệ hắn ép buộc, rót rượu vào chiếc ly rỗng trên bàn.
Quỳnh tương róc rách, như dòng thác trong vắt trút xuống.
Sau khi rót đầy ly, Vân Dao giả vờ kinh ngạc ngước mắt lên: "Hình như ta quên mất, rõ ràng ta đã uống bầu rượu này rồi mà?"
Nói đoạn, tay trái bị xiềng xích quấn quanh của nàng giơ lên trước Mộ Hàn Uyên một bước, cầm lấy kim tôn đựng rượu trên bàn.
Xiềng xích chạm vào bàn, vang lên tiếng leng keng.
"Ly này, hay là ta uống thay tôn chủ đại nhân nhé?"
Vân Dao vừa dứt lời.
Xích Tỏa Hồn trên tay trái chợt bị Mộ Hàn Uyên nắm lấy. Cách chiếc bàn, Mộ Hàn Uyên hơi nhoài người về phía trước, không cho phép cự tuyệt kéo Vân Dao đến trước mặt ——
Đôi mắt đen nhánh của Mộ Hàn Uyên như vực sâu biển rộng giam cầm cơ thể Vân Dao, khiến ý cười trong mắt nàng đông cứng lại, hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt nàng, là hắn cầm ngón tay đang cầm kim tôn của nàng, uống cạn ly thanh tửu.
Ly nhỏ thấy đáy, Vân Dao chợt hoàn hồn từ đáy mắt đen láy trong veo của Mộ Hàn Uyên.
Như bị ánh mắt của hắn thiêu đốt, nàng vô thức buông tay ra, kim tôn lập tức rơi xuống, nàng chỉ muốn rút tay mình ra khỏi tay của Mộ Hàn Uyên.
Nhưng xiềng xích trên tay đong đưa leng keng vang dội, tiếng vọng trong sơn động như tiếng nhạc lả lướt mê hoặc ——
Ngọ ngoạy mấy lần nhưng Vân Dao vẫn không thể rút tay ra được.
Nàng hơi gắt gỏng, ý cười trong đáy mắt pha chút tức giận, càng làm nổi bật lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa: "Tôn chủ đại nhân, ngài đã uống hết rượu trong ly rồi, sao vẫn không chịu buông ra?"
"Thật sự uống hết rồi sao?"
Hàng mi dài của Mộ Hàn Uyên rủ xuống, như lông vũ lướt qua đầu quả tim, mang đến cảm giác mềm mại ngứa ngáy.
Vân Dao theo phản xạ men theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống bàn tay trái đang bị hắn nắm chặt.
Bên trái ngón tay, trên hổ khẩu hơi lõm xuống, chẳng biết từ lúc nào mà có một giọt rượu trong veo.
Như một vũng nước cạn, dưới ánh đèn lay lắt hệt như toái quang trong vắt.
"Nàng xem, ở đây vẫn còn một giọt mà?" Mộ Hàn Uyên kéo cổ tay hơi cứng nhắc của Vân Dao về phía mình, môi mỏng nhếch lên tạo thành một nụ cười phóng túng: "Không uống hết nó, làm sao có thể gọi là uống cạn ly này?"
"——"
Vân Dao vô thức lùi về phía sau, xiềng xích trên cổ tay bị kéo căng, vang lên tiếng lanh lảnh trên vách đá.
Nhưng nàng lùi lại cách bàn chưa được bao nhiêu tấc thì Mộ Hàn Uyên đã nhoài người qua mặt bàn, bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng. Xiềng xích huyền thiết tỏa ra ánh sáng lành lạnh dưới ánh nến, dây xích chồng chéo lần nữa va chạm với giường đá, vang lên tiếng trầm đục dữ dội.
Cuối cùng Vân Dao vẫn bị xích Tỏa Hồn cầm tù, bị Mộ Hàn Uyên giữ hai cổ tay, đè xuống dưới người hắn.
Hắn thẳng người, cúi đầu nhìn nàng: "Chẳng phải sư tôn muốn chuốc say ta sao, tại sao nàng lại trốn?"
"......"
Đồng tử của Vân Dao hơi co lại.
Trước khi nàng phản bác, Mộ Hàn Uyên bắt lấy cổ tay trái của nàng, đồng thời khom người xuống.
Trong bóng tối lờ mờ không rõ, Vân Dao không thấy rõ bất cứ điều gì.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng sột soạt khi mái tóc trắng như tuyết của hắn ma sát với áo mỏng của nàng, âm thanh trầm đục lách cách của sợi xích khi nàng vô lực vùng vẫy, hòa cùng tiếng nước chảy nho nhỏ. Cảm giác nóng bỏng khi hổ khẩu của nàng bị đôi môi của người nọ mút hôn, từng chút từng chút một giày vò ngũ giác và thần thức của nàng.
"Mộ...... Hàn Uyên......"
Chút linh lực còn lại của Vân Dao chỉ đủ để nàng lật đổ trường án bên cạnh, lê hoa mộc lập tức bị những bầu rượu trên bàn làm ướt, dòng nước róc rách chảy xuống bàn, mùi rượu nồng nặc lập tức bủa vây bốn phía giường đá.
Cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng dừng lại, nửa người trên của hắn nâng lên, môi mỏng hơi ửng đỏ do ma sát và men say, đôi mắt tối tăm như màn đêm vĩnh hằng, nhưng lại thấp thoáng ám quang khiến Vân Dao ớn lạnh xương sống.
"Chẳng phải sư tôn muốn chuốc say ta sao, đối với nàng mà nói, chuyện này rất đơn giản mà."
"—— Nàng chỉ cần biến mình thành ly đựng rượu, dù chết chìm trong lòng nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Hắn giơ tay cầm lấy một bầu rượu vừa nghiêng đổ, trút nửa bình còn lại vào miệng.
Ngậm lấy hương rượu, Mộ Hàn Uyên cúi người, giữ cằm Vân Dao, ép nàng hé mở miệng, sau khi nghiền nát sự vùng vẫy của nàng, quỳnh tương thơm ngát quấn quýt giữa môi lưỡi hai người ——
Quỳnh tương trong vắt chảy xuống cằm nàng, thấm vào y phục voan mỏng.
Mộ Hàn Uyên men theo dòng rượu kia, một mạch hôn xuống.
Cứ thế lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lần.
Một lúc lâu sau.
Trước sự vùng vẫy phản kháng đến cùng của Vân Dao, cuối cùng bàn tay đang kiềm chế nàng của Mộ Hàn Uyên cũng thả lỏng, để mặc nàng đẩy bản thân ngã vào trường án trước giường đá.
Vành mắt của Vân Dao đỏ hoe, vừa gắt gỏng vừa mê hoặc, ngón tay vừa bị gặm cắn nắm chặt lấy cổ áo của Mộ Hàn Uyên, xiềng xích lạnh buốt quấn quanh người, nàng dạng chân ngồi trên eo hắn, lửa giận khó lòng kiểm soát.
"Nếu ngươi biết, tại sao còn......"
"Bởi vì sư tôn sẽ hiểu."
Men say nhuộm đỏ mặt mày của Mộ Hàn Uyên, hắn hơi tựa người vào bàn lê hoa mộc, đôi mắt đầy ám quang vụn vặt như sao trời nhìn nàng.
Mộ Hàn Uyên khàn giọng cười nhẹ.
"Ở nơi này, hắn không thể giết được ta. Còn ở nơi có thể giết được ta, cuối cùng hắn sẽ biết tất cả. Khi đó, hắn nhất định sẽ trở thành ta."
"......"
Ánh mắt của Vân Dao hơi run lên, theo bản năng siết chặt cổ áo của người nọ, cố chống lại cảm giác chếnh choáng say đang xâm chiếm ý thức, nàng cúi người, ép hỏi: "Ngươi nói rõ ràng đi...... Những lời này của ngươi, rốt cuộc có ý gì?"
Mộ Hàn Uyên từ tốn nhắm mắt lại, mặc cho bản thân rơi vào bóng tối vô biên vô tận.
Nhưng khác với ngàn vạn năm qua, lần này, hắn mỉm cười ——
"Sư tôn, đời đời kiếp kiếp, nàng cũng không thể thoát khỏi ta."
Lòng Vân Dao chùng xuống.
Nàng muốn hỏi lại, nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại men say và mệt mỏi lúc nửa đêm, thân thể mềm nhũn, ngã vào lòng người nọ.
—
"Phụ thân......"
"Phụ thân?"
"Phụ thân!"
Trong thức hải vô tận, Mộ Hàn Uyên nhắm mắt nằm trong vùng ánh sáng trắng tinh khôi, hàng mi dài của hắn run rẩy, sau đó mở ra.
Vừa mở mắt, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là hư ảnh của một đứa bé đang lơ lửng trước mặt.
"Tiểu kim liên, sao con lại ở trong thức hải của ta?" Mộ Hàn Uyên sực nhớ tới điều gì đó, ánh mắt hơi trầm xuống: "Thần hồn của ta ngủ say bao lâu rồi, Chung Yên Hỏa Chủng, đã bị hắn giải phong cấm, phóng thích ra rồi sao?"
"Phụ thân, không có Chung Yên Hỏa Chủng, sẽ chết." Tiểu kim liên giẫm lên ranh giới quang ảnh đen trắng giao thoa, hư ảnh dùng sức nhảy lên hai cái: "Đoạt lại."
Mộ Hàn Uyên hơi siết chặt đốt ngón tay: "Nhưng ta đã hứa với sư tôn."
"Mẫu thân đã nói......"
Tiểu kim liên vội vàng nhảy cẫng lên, khó khăn trúc trắc lặp lại lời của Vân Dao cho Mộ Hàn Uyên nghe.
"Sư tôn thật sự đã nói như thế sao?" Sương tuyết trong mắt Mộ Hàn Uyên nhạt đi vài phần.
"Dạ!" Tiểu kim liên kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Con đưa mẫu thân, vào đây, nơi này."
Đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên hơi cụp xuống, ý cười nhẹ nhàng ấm áp, hắn khẽ giơ tay lên, xoa trán của hư ảnh tiểu kim liên giữa không trung:
"Tiểu kim liên ngoan quá, con vất vả rồi."
Được khen ngợi nên tiểu kim liên khoan khoái chốc lát, sau đó sực nhớ tới điều gì đó, nó vội nhảy cẫng lên: "Mẫu thân chuốc say, phụ thân, tranh thủ lúc này."
"...... Được."
Ý cười của Mộ Hàn Uyên nhạt dần.
Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay kết ấn, thần hồn trầm xuống, hướng về hướng chạy trốn của Chung Yên Hỏa Chủng trong bóng tối vô tận.
——
Nửa canh giờ sau.
Trung tâm Ma Vực, dưới vực Thiên Vẫn, trong động phủ dưới chân núi.
Giữa hương rượu say lòng người, Mộ Hàn Uyên bất thình lình mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, sắc môi đỏ tươi như nhuốm máu.
Khí cơ chợt khuấy động áo bào đen tuyền.
Từng tấc tóc dài trắng như tuyết được nhuộm đen, tóc đen buông xõa như thác nước.
Chẳng biết vì sao trong mắt Mộ Hàn Uyên lại chứa ưu sầu nặng trĩu, ngón tay trắng lạnh lướt qua áo bào đen tuyền, đỡ lấy vầng trán đang hơi choáng váng, hắn vừa định ngồi dậy thì chợt phát hiện trên người mình có một "vật thể" nặng hơn chăn mền ——
Voan mỏng nhẹ nhàng, thoang thoảng hương thơm.
Nữ tử thân mật vô gian dựa vào lòng hắn, ngón tay nắm chặt cổ áo của hắn, khiến cổ áo lỏng lẻo buông lơi.
Điều nhức mắt nhất chính là, bên dưới hồng y voan mỏng, diễm sắc như hồng mai rơi lả tả trên tuyết trắng, kéo dài một mạch đến bên trong cổ áo của nàng.
"......"
Đốt ngón tay đang buông thõng bên người Mộ Hàn Uyên từ từ siết chặt, vang lên tiếng răng rắc nho nhỏ. Màu mực trong mắt hắn cuồn cuộn, như gió lốc trước khi mưa giông ập đến, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, giấu sau mây mù bao phủ núi non.
Mộ Hàn Uyên nhấc tay lên, chỉnh sửa lại y phục của nữ tử trong lòng, che đi những vết đỏ rải rác trên cổ nàng.
Hắn cụp mắt, vừa khắc chế vừa dùng sức ôm nàng vào lòng.
——
Hậu quả say rượu thật đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau, Vân Dao tự nhủ như thế sau khi mở mí mắt nặng trĩu, đầu nàng đau như búa bổ.
Nàng khó khăn mở miệng: "Nước......"
Giọng khàn khàn cực giống năm đó say khướt ca hát suốt đêm ở sơn môn Càn Môn.
Cốc nước lạnh buốt đưa tới trước môi nàng.
Vân Dao không mở mắt nổi nên bèn theo bản năng nhấm nháp mép cốc, đồng thời đặt tay lên cổ tay của người cầm cốc, vịn tay hắn uống hết nước trong cốc.
"Cảm......"
Chữ "ơn" chưa kịp thốt ra, Vân Dao bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.
Chốc lát sau.
Nàng từ từ mở mắt ra: "Mộ...... Hàn Uyên?"
Trước mặt, ngoài giường, mỹ nhân với khuôn mặt lạnh ngắt và tóc đen dài như thác nước nhẹ nhàng liếc nàng: "Sư tôn đang gọi ai?"
"...... Ực." Vân Dao nuốt nước bọt.
Nàng vô thức lùi người lại: "Ta, ờ thì......"
Xiềng xích va chạm với giường đá, vang lên âm thanh chói tai.
Đồng thời ngắt lời Vân Dao.
Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống, nàng vô thức muốn giấu cổ tay trái ra sau lưng nhưng thất bại, vì hắn chợt nắm lấy cổ tay nàng.
"......"
Mộ Hàn Uyên nhìn cổ tay bị huyền thiết quấn quanh của Vân Dao, cũng như dấu cắn mập mờ ngang tàng trên đầu ngón tay trắng nõn của nàng.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc, âm trầm.
"Sư tôn." Mộ Hàn Uyên khuỵu một gối trên giường, nắm lấy cổ tay Vân Dao, từng chút từng chút một, kéo nàng từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, giọng trầm khàn dễ nghe: "Nói cho ta biết, đêm qua hắn chạm vào chỗ nào trên người nàng?"
← Ch. 088 | Ch. 090 → |