Từng thấy hoa đào chiếu yên ngọc (2)
← Ch.004 | Ch.006 → |
Tính theo nguyên thân, đã ba trăm năm Vân Dao không xuống núi rèn luyện. Lần đầu tiên sau ba trăm năm, nên nàng hơi hưng phấn.
Tuy các vị trưởng lão không đích thân đi, nhưng có Mộ Hàn Uyên tọa trấn, bọn họ rất yên tâm chọn ra một nhóm đệ tử tinh anh, sau đó chọn thêm vài đệ tử tự nguyện hợp cách của Sơn Ngoại Sơn, cùng nhau đến núi Tàng Long.
Địa điểm tập trung là quảng trường bên ngoài điện Minh Đức.
Khi thấy Ô Thiên Nhai trong đám đệ tử Sơn Ngoại Sơn, Vân Dao rất kinh ngạc: "Nghe nói lần này chọn mười đệ tử đứng đầu Sơn Ngoại Sơn, trong đó có Ô sư huynh sao?"
"Đương nhiên không có." Ô Thiên Nhai cây ngay không sợ chết đứng.
Vân Dao hỏi: "Vậy sao huynh trà trộn vào được hay vậy?"
"Gì mà trà trộn?" Ô Thiên Nhai vỗ đai lưng ngọc kim văn: "Tuy tu vi của sư huynh không tốt, nhưng sư huynh có chỗ dựa. Trưởng lão phụ trách ngoại môn là đường huynh của biểu muội của nhị thúc của cháu trai cả bên ngoại của tam cô mẫu của ta."
Vân Dao: "......"
Nhân mạch của tiên môn giới Càn Nguyên đều rắc rối phức tạp như vậy sao?
Vân Dao chưa kịp khen ngợi Ô Thiên Nhai, một nam đệ tử kiêu ngạo đi ngang qua, khóe mắt liếc hai người một cách khinh thường: "Hừ, cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm chuyện xấu."
Vân Dao: "?"
Vân Dao nhìn Ô Thiên Nhai đang phe phẩy quạt, cứ như không nghe thấy: "Hắn nói ta và huynh là cá mè một lứa?"
"Đúng vậy."
"Vốn không quen biết, sao hắn lại mắng ta?"
"Ta......"
Chiếc quạt của Ô Thiên Nhai dừng lại một chút, sau đó tỏ vẻ đại nhân không chấp tiểu nhân, nhấc quạt lên, cúi người dùng nó che một bên của hai người, nói nhỏ: "Sư muội, chúng ta đều dựa vào người nhà để đi cửa sau, kệ bọn họ nói một hai câu đi. Chẳng sao đâu."
"Ta được người nhà cho đi cửa sau?" Đôi mắt chưa tỉnh ngủ của Vân Dao mở to.
Nguyên chủ được Thái Nhất chân nhân chọn từ đám ăn mày, cho dù có người nhà, thì cũng đã chết năm trăm năm rồi.
Cỏ thành tinh trên nấm mồ có tính không?
Ô Thiên Nhai hỏi: "Ồ, muội không biết trong tông môn đang đồn gì sao?"
Vân Dao tỏ ra hơi cảnh giác: "Đồn gì vậy?"
Chuyện nàng xuất quan vẫn được giữ rất kín, kiếm 'Đành Vậy' cũng không hoàn toàn vạch trần nàng, lẽ ra không nên bị phát hiện mới phải......
Vân Dao trầm tư suy nghĩ.
Ô Thiên Nhai nói: "Bọn họ nói muội là con gái riêng ngoài núi của chưởng môn."
Vân Dao: "......"
Vân Dao: "...... Hả?"
"Muội đừng xấu hổ khi thừa nhận, chỉ cần sư tỷ Trần Kiến Tuyết không làm khó muội, người khác không dám làm gì muội đâu, cùng lắm nói này nói nọ vài câu thôi."
"Không phải." Vân Dao giơ tay đặt lên trán: "Chuyện vô căn cứ như vậy mà các người dám tin à, không sợ chưởng môn tức giận sao?"
"Sợ cái gì, hôm qua một vị trưởng lão đi hỏi chưởng môn, có đệ tử bên ngoài nghe được, nói rằng chưởng môn nghe xong thì cười to."
Vân Dao: "......"
Trần, Thanh, Mộc.
Người dám nâng cấp bối phận của mình hả?
Vân Dao còn chưa nghĩ kỹ cách tính sổ với sư điệt chưởng môn thì chợt nghe được vài lời trào phúng của đệ tử vừa "hừ" với nàng lúc này.
"Dựa vào chút huyết mạch thân duyên, không biết xấu hổ trà trộn vào hàng ngũ đệ tử tinh anh xuống núi rèn luyện đợt này. Ta còn tưởng người nọ quen vô sỉ, hóa ra nàng ta cũng biết chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài?"
"Chưởng môn thiên vị quá đáng, vậy mà lại cho nàng ta làm môn hạ của tiểu sư thúc tổ, trở thành sư muội thật sự của Hàn Uyên Tôn —— Ngay cả Kiến Tuyết sư tỷ còn không có vinh hạnh này."
"Bù quá đắp lại, ai biết phế vậy này lụm ở góc nào, khác một trời vực với Kiến Tuyết sư tỷ, e rằng chưởng môn cũng cảm thấy nàng ta quá mức tầm thường, cho nên mới cố ý đưa đến bên cạnh Hàn Uyên Tôn để Hàn Uyên Tôn chăm sóc dạy bảo."
"Nhìn hơi thở của nàng ta kìa, trông chẳng khác gì người phàm, e rằng còn chưa tới tu vi Trúc Cơ, sau này nhất định sẽ ỷ vào thân phận của mình, nhờ cậy này nọ Hàn Uyên Tôn......"
Vân Dao vốn không định để ý đến, dù sao cũng chỉ là một đám tiểu bối thiếu hiểu biết của tông môn, tuổi tác còn chưa bằng số lẻ tuổi nàng.
Nhưng khi nghe trái một câu phải một câu "Hàn Uyên Tôn", nhớ đến ngân ti liên hoa quan khiến người ta phiền lòng cứ lúc ẩn lúc hiện trong giấc mơ đêm qua, nàng không khỏi cắn môi, dùng răng nhọn cọ hai cái, rồi cười khẽ:
"Câu cuối cùng là ai nói?"
Hồng y thiếu nữ quay người lại, hỏi thẳng thừng.
Vài đệ tử đang túm tụm kia giật mình, rõ ràng không ngờ rằng một tiểu đệ tử không có căn cơ tu vi như nàng lại dám chất vấn thẳng bọn họ.
Sau khi sửng sốt, nữ đệ tử mở miệng cuối cùng kia nhíu mày: "Ta nói đấy, thì sao?"
"Ngươi vừa mới nói rằng ta không có tu vi, chỉ biết ỷ vào thân phận, nhờ cậy Mộ Hàn Uyên?"
"Hàn Uyên Tôn có thân phận thế nào, vậy mà ngươi dám gọi thẳng họ tên, quả nhiên xuất thân thôn dã, không có chút lễ phép nào." Nữ đệ tử kia tức giận nhìn nàng: "Ngài ấy và Kiến Tuyết sư tỷ lớn lên cùng nhau, tương tri tương hứa (*), tốt nhất người nên thức thời, đừng bày trò trước mặt bọn họ ——"
(*) Hiểu nhau, tán thưởng lẫn nhau.
Vân Dao đột nhiên vỗ tay.
"Ý hay......"
"Cái gì?"
"Ta nói, ý kiến của ngươi cực kỳ xuất sắc, ta thậm chí không hề nghĩ tới." Trong mắt ngập ý cười, hồng điệp giữa mi tâm của thiếu nữ càng sống động hơn: "Dù sao ta cũng là một phế vật không có tu vi, ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không biết, xem ra đành phải nhờ Hàn Uyên sư huynh đi cùng ta cả ngày lẫn đêm để bảo vệ ta, nhỉ?"
"Ngươi —— Ngươi! Ngươi vô sỉ!!"
Nữ đệ tử bị Vân Dao chọc tức đến mức suýt rút kiếm.
Những đệ tử khác không ngờ rằng, Vân Dao thoạt nhìn như phế vật chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, vậy mà miệng lưỡi lại lợi hại như thế, sắc mặt mọi người đều hơi biến đổi.
Một nam đệ tử bước đến gần ngăn cản sư muội nổi giận, mặt lạnh bênh vực: "Xưa nay chưởng môn luôn làm theo quy củ, Kiến Tuyết sư tỷ thì dịu dàng như nước, thật không hiểu nổi sao lại có kẻ trơ trẽn vô sỉ như ngươi ——"
Vân Dao ngắt ngang: "Nếu không phải chưởng môn làm việc không nóng không lạnh, các ngươi dám nói xấu sau lưng sao? Ta thấy bởi vì hiện tại ông ta quá quy củ, cho nên mới khiến gió độc tà đạo hoành hành trong Càn Môn, chẳng có chút khí phách nào của ngày xưa!"
"Ngươi! Cả chưởng môn mà ngươi cũng dám chỉ trích!"
"Ồ? Vậy chuyện các ngươi vừa bàn luận, lẽ nào là chính sự nào đó của hội nghị trưởng lão trong điện Minh Đức?"
"——"
Thấy nói không lại nàng, các đệ tử trao đổi ánh mắt.
Dẫn đầu là nam đệ tử đầu tiên lườm Vân Dao, hắn ta vung tay áo, quay đi chỗ khác.
"Hừ, châu chấu được thu nhận mà thôi, mặc nàng ta kiêu ngạo mấy ngày đi. Kiếm 'Đành Vậy' đã sinh ra cảm ứng, không lâu nữa tiểu sư thúc tổ sẽ xuất quan, nhất định sẽ đích thân thanh lý môn hộ nàng ta!"
Lời hù dọa thấp kém thế này, thà lấy người khác để dọa còn hơn, tiểu sư thúc tổ thật sự của Càn Môn xem như không nghe thấy.
Vân Dao quay người lại với nụ cười đắc thắng, thì bắt gặp Ô Thiên Nhai đứng sau lưng nàng, đang mỉm cười nhìn nàng.
Vân Dao bị hắn cười đến nổi da gà: "Huynh cười vậy là sao?"
Ô Thiên Nhai: "Ta cảm thấy, ta và muội quả thật là cá mè một lứa."
Vân Dao: "Tại sao?"
Ô Thiên Nhai: "Chẳng hạn như, châm ngôn tu hành của chúng ta có lẽ giống nhau."
Vân Dao: "Giống gì?"
Ô Thiên Nhai phe phẩy chiếc quạt: "Đối nhân xử thế, cách để mình thoải mái vui vẻ chính là khiến người khác không vui khi mình không vui."
Vân Dao: "...... Không hổ là sư huynh."
Nụ cười của Ô Thiên Nhai càng thêm đắc ý: "Sư muội đừng khiêm tốn, ta và muội là người cùng lý tưởng mà."
Vân Dao dừng lại một chút, chợt nhớ tới gì đó: "Ta đã là môn hạ của tiểu sư thúc tổ, gọi Mộ Hàn Uyên là sư huynh, cho nên ta xem như là đệ tử đời thứ hai của Càn Môn, theo bối phận, ít nhất sư huynh cũng nên gọi ta một tiếng sư thúc chứ nhỉ?"
"......"
Giọng của thiếu nữ không lớn.
Nhưng quảng trường ngoài điện Minh Đức rộng như thế, các đệ tử vừa rồi ồn ào như bầy vịt thoáng chốc câm như hến.
Bọn họ chợt nhận ra một điều.
—— Ô Thiên Nhai không phải "nạn nhân" duy nhất.
Hàn Uyên Tôn trời sinh tốt tính, chưa bao giờ so đo, mặc dù bối phận cực cao, nhưng các đệ tử đều lén xem hắn là sư huynh.
Nhưng nếu thật sự luận từ đời của tiểu sư thúc tổ, Vân Dao là môn hạ đệ tử thân truyền, nên ắt hẳn phải ngang vai ngang vế với chưởng môn, được tính là thế hệ thứ hai của Càn Môn, thậm chí nếu các trưởng lão thế hệ thứ ba của Trưởng Lão Các gặp Vân Yêu Cửu, thì đều phải hành lễ, gọi một tiếng sư thúc.
Về phần những đệ tử nội môn và ngoại môn như bọn họ, thế hệ trẻ nhất có thể là thế hệ thứ mười mấy, quỳ xuống dập đầu đã được xem là nàng khoan dung rộng rãi.
"......"
Im ắng một lúc lâu.
"Khụ khụ khụ ——"
"Hôm qua sư đệ hỏi kiếm chiêu kia tên gì đúng không?"
"Ơ ủa gì thế kia......"
"Oa, hôm nay mặt trời chói chang quá......"
Bán kính mười trượng quanh Vân dao, gọn gàng sạch sẽ.
Ô Thiên Nhai, người duy nhất không thể chạy trốn vì bị nàng nắm đai lưng ngọc, lặng lẽ giơ quạt lên —— Che mắt mình lại để nàng không thấy. Hắn lẩm bẩm một điệu hát dân gian, vờ như không có chuyện gì mà ngoảnh mặt sang một bên.
Một điệu hát dân gian hay, ấy thế mà bị Ô Thiên Nhai ngâm nga bằng tiếng "a ô", khiến vân Dao nghe đến nhức đầu.
Trước khi bị nàng "bịt miệng", Ô Thiên Nhai bất thình lình dừng lại.
Hắn hạ chiếc quạt xuống, chọt chọt nàng: "Sư muội, Hàn Uyên Tôn —— chẳng lẽ bị kích thích gì?"
"?"
Vân Dao quay đầu lại nhìn theo hướng cây quạt của Ô Thiên Nhai.
Mộ Hàn Uyên và Trần Kiến Tuyết đang đi đến.
Vẫn là Hàn Uyên Tôn với y phục không dính bụi trần, tay áo rộng, ngân ti liên hoa quan sạch sẽ như tuyết trắng.
Chỉ có một điểm khác biệt: Hôm nay có thêm một dải lụa trắng che mắt, che đi mặt mũi của hắn. Dải lụa trắng buộc bên dưới liên hoa quan tung bay theo gió, luồn vào mái tóc đen như mực của hắn. Trắng muốt và đen tuyền đan xen, tô điểm cho nhau, càng làm tăng vẻ tiên khí tễ nguyệt thanh huy và mê hoặc vốn có.
Vân Dao: "......"
Sao lại, hình như, gieo họa hơn rồi?
Vân Dao thầm cảm thấy không ổn, nàng quay đầu nhìn về phía bên kia quảng trường.
Các đệ tử Càn Môn đã quen nhìn thấy một Mộ Hàn Uyên thanh trạc xuất trần, lúc này đây bọn họ đều hoặc là nhìn chằm chằm, hoặc là xì xào bàn tán.
Xì xào bàn tán còn chưa là gì, sao các đệ tử nam đỏ mặt vậy?
Bên cạnh, Ô Thiên Nhai tặc lưỡi: "Thảo nào mỗi ngày các đệ tử của tứ đại tiên môn ngoài núi luôn nói, gì mà 'Trăng sáng của thế gian rơi xuống Càn Môn, mỗi ngày tương tư không thể gặp' —— Không hổ là tiểu sư thúc tổ, nhận đồ đệ vì dung mạo."
"? Đừng vu khống linh tinh, lúc tiểu sư thúc tổ đưa hắn về, làm gì biết sau này dáng dấp của hắn sẽ gieo họa như thế."
"Muội đừng ngây thơ, tiểu sư thúc tổ thích những thứ xinh đẹp đấy." Ô Thiên Nhai cúi đầu cười: "Sư muội cho rằng, tiểu sư thúc tổ thích gì ở những thanh niên tài tuấn trước kia mà ngài ấy theo đuổi?"
Vân Dao: "...... Mặt?"
"Chính xác."
"......"
Không ngờ nguyên nhân Mộ Hàn Uyên bị nguyên chủ nhúng chàm lại đơn giản như vậy?
Có điều lúc này Vân Dao chẳng quan tâm lắm đến chuyện thương tiếc cho Mộ Hàn Uyên —— Không cần chờ đến lúc xuống núi, nàng đã biết hành vi hôm qua nàng đưa dải lụa cho Mộ Hàn Uyên phản tác dụng như thế nào.
May mà có "tiểu sư muội" của hắn.
Sóng vai bên cạnh Mộ Hàn Uyên, Trần Kiến Tuyết mặc váy dài sa mỏng tuyết trắng, trên cổ là ẩn văn ngân ti phượng điểu, đai lưng màu xanh lục nhạt, tay áo bồng bềnh, dáng vẻ phiêu dật thoát tục.
Đặc biệt khi đi bên cạnh Mộ Hàn Uyên, hệt như một cặp băng điêu ngọc trác, thần tiên quyến lữ, đã đẹp nay còn đẹp hơn ——
Đủ để chặn hoa đào đầy núi.
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm.
Khi Mộ Hàn Uyên và Trần Kiến Tuyết đến, bắt đầu kiểm tra số người.
Trong số các đệ tử đang cúi đầu hành lễ, nữ đệ tử vừa cãi nhau với Vân Dao bỗng lườm nàng từ xa.
"Hàn Uyên Tôn, " Nữ đệ tử âm dương quái khí nói: "Sư muội Vân Yêu Cửu của ngài cũng đã đến rồi, nàng ta vừa nói rằng, trên đường đi nhất định sẽ quấn lấy ngài, muốn ngài ngày đêm ở bên, kề cận chăm sóc nàng ta."
"......"
Vân Dao:????
Muốn tố cáo thì cũng đừng thêm mắm dặm muối chứ —— Nàng nói muốn Mộ Hàn Uyên kề, cận, chăm, sóc hồi nào?
Vân Dao cảm thấy mình cách tẩu hỏa nhập ma chỉ một bước.
Đặc biệt là khi người nọ không nói gì, tóc dài dưới liên hoa quan nhẹ nhàng chậm rãi lay động, đôi mắt che bằng dải lụa trắng hướng về phía nàng.
Vân Dao: "...... Không sai, là ta nói."
Vừa dứt lời, ngay cả Trần Kiến Tuyết đang đứng bên cạnh Mộ Hàn Uyên cũng hơi kinh ngạc nhìn nàng.
Những người còn lại đều bày ra vẻ mặt chờ xem vả mặt.
Sau khi cảm thấy mất thể diện đến cùng cực, Vân Dao càng thêm thản nhiên, nàng chớp mắt vài cái, thẳng thừng đón nhận ánh mắt xem trò vui của những kẻ đó, bước chân nhẹ nhàng tung tăng đến bên Mộ Hàn Uyên: "Sư huynh......"
Vân Dao chạm vào tay áo rộng của Mộ Hàn Uyên, nhưng chỉ nắm một chút ở góc tay áo, lắc lắc: "Người ta không có kiếm, cũng không biết bay, lẽ nào huynh nhẫn tâm không chăm sóc người ta?"
Các đệ tử: "——"
"????"
Dường như Mộ Hàn Uyên khựng lại.
Vân Dao tiến gần thêm một chút, nụ cười và hồng điệp rực rỡ như lửa, nói ra "lời đe dọa" chỉ hai người hiểu được: "Nếu huynh không quan tâm ta, có nghĩa là đồng môn không hòa thuận, sư tôn biết sẽ buồn đó."
"Ngươi, Vân Yêu Cửu ngươi thật vô sỉ! Ngươi dám lợi dụng danh nghĩa của tiểu sư thúc tổ để cưỡng ép sư huynh, đúng là nỗi nhục của Càn Môn!!"
Mặt của nữ đệ tử chủ động kiếm chuyện kia đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay áo của Mộ Hàn Uyên của Vân Dao, tức giận nắm chặt chuôi kiếm: "Ta thách đấu với ngươi ngay tại đây! Hôm nay, ta nhất định phải khiến người quỳ xuống xin lỗi Hàn Uyên Tôn!"
Chưa dứt lời, nữ đệ tử đã đánh ra một đạo kiếm quang, muốn ép Vân Dao tránh xa Mộ Hàn Uyên.
"Soạt."
Trừ Vân Dao, có lẽ không ai nhìn rõ chuyện gì xảy ra trong chớp mắt kia.
Chỉ thấy ống tay áo trắng như tuyết vung lên rồi hạ xuống, thân hình Mộ Hàn Uyên huyễn động, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Vân Dao, khiến nữ đệ tử kia miễn cưỡng tra kiếm vào vỏ.
Sắc mặt của hắn ôn hòa như ngọc, nhưng giọng nói lại như phủ sương mỏng: "Không được vô lễ."
"Hàn Uyên Tôn! Là nàng ta nhục mạ ngài trước! Ngay cả các tiên minh cũng không dám ——"
"Im lặng."
Giọng của Mộ Hàn Uyên rất trầm.
Nữ để tử kia chợt phản ứng lại, mặt đỏ bừng, tức giận đến mức cơ thể run rẩy, nhưng lại không dám làm trái lời hắn, nàng ta cúi thấp đầu xuống.
Vân Dao cụp mắt, nhìn lòng bàn tay nơi ống tay áo vừa tuột khỏi, thầm nghĩ, đồ đệ này đúng là người khó chạm vào nhất thế gian.
Chạm chút thôi đã khiến hắn không vui.
Cũng phải thôi, nhìn xem, nàng chỉ mới tùy tiện nói một hai câu, ấy thế mà các đệ tử đã trừng mắt tức giận, trông như muốn ăn tươi nuốt sống nàng —— Có thể thấy, trong lòng bọn họ, địa vị của Mộ Hàn Uyên rất cao, không thể bị ô uế.
Thế gian ca ngợi hắn là tuyết trên đỉnh núi, là trăng sáng trên trời cao, không cho phép người khác nhúng chàm dù chỉ một chút.
Nhưng bọn họ không biết rằng, kiểu người như thế, sẽ khiến người khác khao khát muốn kéo xuống bùn lầy.
Chẳng hạn như..... tiền thân?
Vân Dao siết chặt nắm tay, mỉm cười quay người lại.
Nàng nghe thấy Mộ Hàn Uyên bình tĩnh nói câu cuối cùng: "Mạo phạm bề trên, gây sự với đồng môn, làm trái môn quy. Ngươi không cần xuống núi nữa, mà hãy trở về đỉnh núi tự suy ngẫm. Ta sẽ viết thư nói rõ nguyên do sự việc với Nhiễm trưởng lão."
"Vâng...... Đệ tử tuân lệnh."
Nữ đệ tử đỏ mắt thi kiếm lễ rồi cáo lui, còn Mộ Hàn Uyên thì xoay người lại.
Dải lụa trắng che mắt phấp phới trong gió, Vân Dao ngước lên nhìn hắn, vẫn là nét mặt tươi cười không nghiêm túc khiến người ta phiền lòng.
Dường như đang chờ xem hắn sẽ khiển trách nàng như thế nào.
"Vân Yêu Cửu." Mộ Hàn Uyên thấp giọng, dừng lại một chút, sau đó bất đắc dĩ dạy bảo: "Không được bôi đen chính mình."
"......"
Ý cười của thiếu nữ vụt tắt.
—— Rõ ràng nàng bôi đen hắn, vậy mà hắn lại bảo nàng đừng bôi đen bản thân mình.
Vân Dao phát hiện mình sai rồi, trên đời này thật sự có người như tuyết trên núi cao, tính cách cao thượng, không tỳ vết. Nếu hắn đã quyết tâm làm trăng sáng, dù người khác dốc hết mọi vốn liếng, cũng không thể kéo hắn rơi xuống.
—
Mặc dù Càn Môn sa sút, nhưng vẫn miễn cưỡng xem như là tiên môn thứ năm cùng tứ đại tiên môn, dù sao cha ông cũng từng có quá khứ huy hoàng. Hiện tại lại có Mộ Hàn Uyên — người kế nhiệm Đạo Tử tương lai tọa trấn, luận địa vị thật sự, cũng xem như ngang hàng với tứ đại tiên môn.
Giảm bớt công đoạn "tự mình ngự kiếm", Mộ Hàn Uyên trực tiếp dùng một chiếc tiên thuyền.
Vì chút chuyện ngoài lề trước khi xuất phát, trên hành trình đi đến hướng tây nam của tiên thuyền, các đệ tử đều an phận thủ thường. Mặc dù cũng có người phấn khích khó kiềm chế thì bọn họ cũng chỉ tụm năm tụm ba nói chuyện, không dám để người khác nghe.
Vân Dao ngồi ở cuối tiên thuyền, dựa vào lan can gỗ, ngắm biển mây tụ hợp bên ngoài tiên thuyền.
Song, ánh mắt của nàng lúc thì ngước lên, lúc thì hạ xuống, hệt như đang tìm kiếm thứ gì đó trong biển mây.
"Muội xem gì vậy sư muội, chẳng phải chỉ là sương mù không có gì đặc biệt thôi sao? Bộ đẹp lắm à?" Ô Thiên Nhai đến gần.
Vân Dao lười biếng chống má: "Không đẹp."
Thần thức của nàng vẫn tập trung ở đằng sau tiên thuyền, nơi có hơi thở lạ đang ẩn nấp.
Ô Thiên Nhai: "Không đẹp mà muội còn ngắm?"
"Vậy ngắm gì đây, trông huynh cũng không đẹp." Vân Dao thuận miệng đáp, ánh mắt hơi lạnh buốt.
...... Đó có thể là ai.
Vừa rời khỏi địa giới Càn Môn chưa bao lâu thì đã bám theo, thoạt nhìn không giống bất thình lình nảy ra ý tưởng, mà giống chuẩn bị sẵn từ lâu hơn.
Là trong tông môn có vấn đề? Hay trong đội ngũ đệ tử có vấn đề?
"Đương nhiên phải xem người đẹp như tranh rồi." Ô Thiên Nhai xoay người, vai dựa vào lan can gỗ, cười nói: "Muội nhìn đằng trước kìa."
"?"
Thần thức không chuyển động, Vân Dao nghiêng người liếc nhìn phía trước tiên thuyền.
Không rõ Trần Kiến Tuyết đang thỉnh giáo Mộ Hàn Uyên điều gì mà hơi khom người, nghiêng đầu về phía hắn, đầu ngón tay ở giữa không trung đang mô phỏng thuật pháp, linh lực khí cơ vô hình hữu chất xuất hiện giữa hai người.
Hai người bọn họ đứng gần nhau nhất ở trên cùng một tiên thuyền, nhưng cứ như ở một nơi tách biệt với những người khác.
Ô Thiên Nhai hỏi: "Thế nào, đẹp không?"
Vân Dao trả lời một cách lười nhác: "Lang tài nữ...... không, phải là nữ tài lang mạo, cảnh đẹp ý vui."
Ô Thiên Nhai nói: "Dù đẹp thì cũng không thuộc về muội, sư muội phải học cách buông tay. Đi sai đường biết quay đầu, không có gì tốt hơn (*)."
(*) Thành ngữ, câu đầy đủ là: Nếu một người có thể thay đổi sau khi mắc lỗi, không có gì tốt hơn.
Vân Dao cười rồi hừ nhẹ.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Vân Dao, khu vực giữa tiên thuyền, những đệ tử trước đây từng cãi nhau với Vân Dao, đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường hoặc giễu cợt.
Vân Dao không tỏ vẻ ủ rũ nữa, nàng ngồi thẳng người, hơi nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay —— Chuông vàng theo chuyển động tay mà lắc lư ngân vang, nàng mỉm cười rực rỡ với bọn họ.
"......"
Mấy người kia như nuốt phải ruồi, ai nấy mau chóng quay đầu đi.
Đương nhiên Ô Thiên Nhai cũng nhìn thấy, hắn nhịn cười:
"Nào, để ta giới thiệu cho muội biết mấy vị oan gia mà muội mới kết nhé."
"Người đứng đầu, mặc trường bào màu xanh, là đệ tử thứ mười ba mà trưởng lão thế hệ thứ ba Lư Trường An yêu thương nhất, tên là Hà Phượng Minh. Hắn là cuồng tín số một của Trần Kiến Tuyết, có lẽ vì muội là con gái ngoài giá thú của chưởng môn, hắn thấy bất bình thay Trần Kiến Tuyết, cho nên mới giận chó đánh mèo lên muội. À, đừng thấy hắn trông có vẻ đạo mạo, tên này chó lắm, khi uống rượu thì tính nết cực xấu, có lẽ bởi vì cái tên 'Phượng Minh' không hay, cho nên khi uống say sẽ hay chạy lên đỉnh núi bắt chước tiếng ngỗng kêu, các đệ tử của Lư trưởng lão đều không chịu nổi bị hắn quấy nhiễu......"
"Người mặc áo tím đối diện với hắn là Đinh Tiêu, đệ tử cuối cùng của trưởng lão Đường m, tuy rằng vóc dáng của nàng ta nhỏ nhắn, nhưng sức lực khỏe lắm, có thể nhấc cả một chiếc vạc lên. Nếu hai bên không dùng linh lực, một mình nàng ta có thể đánh với mười Hà Phượng Minh. Lần trước Hà Phượng Minh bắt chước tiếng ngỗng kêu, bị nàng ta đánh cắm đầu xuống núi......:
"Còn người bên cạnh Đinh Tiêu......"
Nghe Ô Thiên Nhai lải nhải suốt một tuần hương, hơi thở kia vẫn theo sau tiên thuyền không xa không gần.
Càng nghe, ánh mắt của Vân Dao càng lúc càng kỳ dị: "Huynh quả thật là Bách Hiểu Sinh của Càn Môn."
"Đương nhiên, lời sư huynh nói, có thể là giả sao?"
"Ừm, nếu chuyện gì huynh cũng biết, vậy huynh có rành về các kiểu khế ước của giới tu chân không?"
"Khế ước?"
Ô Thiên Nhai quay đầu lại: "Có thể nói cụ thể không?"
"Chẳng hạn như, liệu có một loại sư đồ..... ừm, khế ước hai người, có thể hoàn toàn khống chế một người bất kể tu vi cao thấp." Vân Dao ngoắc tay: "Bảo người nọ làm gì thì hắn sẽ làm theo thế ấy, mặc cho người kia thao túng, hoàn toàn không thể phản kháng."
Sau một khoảng trầm mặc.
Ô Thiên Nhai trịnh trọng nghiêm túc nói: "Sư muội à, nếu muội muốn cậy thế hái dưa, sư huynh sẽ không ngần ngại đưa thang cho muội. Nhưng quả dưa muội nhớ thương này thì...... đó chính là Càn Nguyên Đạo Tử tương lai đấy —— Chẳng lẽ sư muội muốn tất cả các tiên minh truy sát muội?"
Vân Dao: "......"
Vân Dao: "?"
******
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Thiên Nhai: Sư muội của ta dũng cảm thật, vậy mà lại muốn rape Hàn Uyên Tôn.
Bạch Mộ: ......
Hắc Mộ: Vân Yêu Cửu là sư muội của ta, không phải của ngươi, ngươi không có sư muội nên mới lang thang khắp nơi nhận người thân có phải không?
Ô Thiên Nhai:.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |