Vay nóng Tinvay

Truyện:Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một - Chương 102

Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một
Trọn bộ 120 chương
Chương 102
Xa xăm ngoảnh lại, cố nhân trường tuyệt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-120)

Siêu sale Shopee


Trong chủ cung của Tư Thiên Cung, sự tĩnh mịch và vẻ hiu quạnh vạn năm không thay đổi. Ngoài cửa sổ, nước biếc cảnh đêm nối liền chọc trời, đó là cảnh sắc mà không biết bao nhiêu năm trước, Vân Dao, khi còn là Khởi Thủy Thần quân, tiện tay mang về khi ngẫu nhiên xuống nhân gian.

Thuở xưa, mỗi khi xử lý xong công vụ của tiên đình, nàng trở về điện, ủ một bầu rượu, tựa bên cửa sổ, nhìn những cành cây khẽ đung đưa bên bờ sông, ngắm ngọn đèn ảm đạm khuất sau màn đêm nơi núi xa, cứ như trông nom nhân gian yên vui trong ba nghìn tinh đăng.

Khởi Thủy thần cung thanh vắng cô tịch nhất nhưng lại là nơi quyến luyến khói lửa thế gian nhất.

"Cho nên, ngươi mới bị người mà ngươi quen biết và tin tưởng mấy vạn năm lợi dụng thẳng thừng như thế."

Vân Dao vẫn tựa bên cửa sổ sát đất cạnh trường kỷ, trên đầu ngón tay nàng, một con quang điệp vàng óng đang bay lượn, sáng rực giữa màn đêm.

Nhìn sợi xích màu xanh bạc như có như không trên cánh bướm, nàng buồn bực lẩm bẩm.

Dường như kim điệp vô cùng ấm ức, nó đậu trên đầu ngón tay nàng, râu dài trên đỉnh đầu giật nhẹ.

Ngay lúc này, sau lưng nàng, toàn bộ ngọn nến trong cung điện vắng vẻ lạnh lẽo chợt bùng lên, thắp sáng cung điện rộng lớn.

Vân Dao ngoảnh đầu lại.

Kim điệp hóa thành những đốm sáng lung linh trên đầu ngón tay của nàng.

Mộ Hàn Uyên đứng cạnh ngọn đèn cao nhất trong điện, như vầng trăng thanh lãnh tột cùng, ánh nến cũng chẳng thể hòa tan sương tuyết giữa mày hắn, mà chỉ có thể phủ lên người hắn một lớp ánh sáng ấm áp hư ảo.

"Sư tôn, ta về rồi." Hắn cúi đầu, thu ánh mắt lại, cởi ngoại bào, hơi ngập ngừng khi đứng trước giá treo quần áo bằng gỗ thông, cuối cùng quyết định gấp lại rồi đặt lên bình phong.

Vân Dao cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng không nói rõ được.

Cuối cùng nàng quy kết cho ánh nến chập chờn trong điện, sau đó, từ dưới cửa sổ, nàng  hoàn toàn quay người lại: "Ngươi rất thích Tư Thiên Cung nhỉ?"

"Tất nhiên thích." Mộ Hàn Uyên chậm chạp bước đến bên cửa sổ: "Tại sao lại hỏi như thế?"

"Bởi vì mỗi lần trở về, ngươi đều thắp sáng toàn bộ nến trong điện." Vân Dao khẽ thở dài: "Ngươi ở đây vài ngày, số nến ngươi thắp có khi còn nhiều hơn số nến ta dùng trong một năm."

Mộ Hàn Uyên hơi ngây người.

Dường như bởi vì cách màn giường bằng lụa mỏng, Vân Dao không thấy rõ ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn khẽ cười: "Là lỗi của ta, không nên phung phí xa hoa."

"...... Cũng không đến nỗi. Chút nến ấy, Tư Thiên Cung dư xài."

"......"

Trải qua mười mấy ngày bị trà thuốc giày vò, bây giờ Vân Dao gần như đã quen, nàng tựa vào cửa sổ, buông thõng chân, chờ Mộ Hàn Uyên dâng chén trà thuốc khó uống như mọi ngày lên.

Tư thái tiêu sái, một hơi uống cạn, nhẫn nhịn ba giây, Vân Dao cảm thấy không nhịn được nữa nên bèn "ê a" ngoắc tay với Mộ Hàn Uyên.

Tiếp đó Mộ Hàn Uyên mỉm cười đưa cho nàng nước trà súc miệng.

"...... Phi phi phi, khó uống quá, " Vân Dao nhăn nhó mặt mày: "Đây là trà thuốc do Thanh Mộc nấu sao?"

Mộ Hàn Uyên gật đầu: "Trong Tiên giới, Thanh Mộc Thần quân am hiểu trà thuốc nhất."

"Nhưng y nấu khó uống quá." Vân Dao xoa xoa khuôn mặt đau khổ của mình: "Ngươi không sợ y hạ độc ta sao?"

"Tiên thể của sư tôn, vạn độc bất xâm."

"Cũng đúng...... không đúng, ngộ nhỡ mấy năm nay ta không ở tiên đình, y nghiên cứu ra loại độc thảo mới nào đó thì sao." Nói đoạn, Vân Dao đứng dậy, tỏ vẻ nghiêm túc: "Ta phải đến Thanh Mộc thần cung xem mới được."

"Sư tôn."

Bóng dáng của nữ tử còn chưa rời khỏi bậu cửa sổ, đã bị Mộ Hàn Uyên giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, giữ nàng lại.

Vân Dao quay sang nhìn hắn: "Hửm?"

"Không cần đi, y không dám đâu."

"Tại sao?"

"Hiện nay Thanh Mộc Thần quân nghe lời ta......" Mộ Hàn Uyên chậm rãi nói, sau đó nở một nụ cười nhạt: "Quan hệ giữa ta và y rất tốt, y sẽ không mưu hại nàng."

"......"

Vân Dao nhìn hắn, chầm chậm chớp mắt.

Sự im ắng kéo dài chốc lát.

Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, như khó hiểu nghiêng đầu nhìn Vân Dao: "Sao sư tôn không nói gì?"

Vân Dao nói khẽ: "Ta chỉ đang nghĩ......"

Tại sao ngươi lại lừa ta.

Ngươi lừa ta bao nhiêu chuyện.

"Nghĩ gì?"

Nơi này là nơi duy nhất trong điện không có ánh nến, Mộ Hàn Uyên hơi khom người xuống, như muốn nghe rõ lời nàng nói.

Gió lùa vào từ cửa sổ đang mở, thổi tung mái tóc dài của hắn.

Như nhành liễu lay động dưới ánh trăng.

Vân Dao nhìn khuôn mặt như lãnh ngọc đang cúi thấp xuống, nàng im lặng một lát, sau đó chợt cười: "Không có gì. Ta chỉ đang nghĩ, đêm nay trăng bên sông thật đẹp, thích hợp ngắm trăng ngắm cảnh ngắm mỹ nhân."

"......?"

Mộ Hàn Uyên khựng lại.

Cứ như đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng câu tiếp theo của nàng lại là một câu không đứng đắn.

"Đáng tiếc, vẫn thiếu thứ gì đó."

Mộ Hàn Uyên trở lại bình thường, buông cổ tay của Vân Dao ra: "Thiếu thứ gì, ta sẽ lấy cho sư tôn."

"Ngươi không biết thiếu thứ gì, thế mà dám nói bừa."

Vân Dao vừa trêu ghẹo hắn vừa đi về phía một chiếc kệ kiểu cũ ở bên kia đại điện: "Nếu ta muốn ngươi đi lấy Thiên Hàn Huyền Ngọc trên đỉnh Cửu Trùng Thiên, chẳng lẽ ngươi cũng sẽ mang về để ta nhắm rượu?"

"Thiên Hàn Huyền Ngọc?"

"Ừm." Vân Dao đến trước kệ gỗ, lấy hai chiếc hộp gỗ từ trên kệ, sau đó ôm hộp trở lại bên cửa sổ: "Đó là thứ vạn năm không tan, có thể đóng băng cả một tiểu thế giới, đảm bảo khí cơ không tiêu tan."

Mộ Hàn Uyên hơi suy tư, không rõ trong lòng tính toán bao nhiêu lần, lông mày giãn ra, gật đầu hỏi: "Khi nào sư tôn cần? Ta......"

"Ngươi là đồ ngốc sao?"

Vân Dao bật cười ngồi xuống đất trước cửa sổ đang mở, đồng thời thuận tay kéo Mộ Hàn Uyên phong thần tuấn tú đang ngây người ngồi xuống cùng.

Hắn không hề phòng bị, bị nàng kéo lệch y phục, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ sắc sảo.

Mà bên dưới xương quai xanh, vết thương dài dữ tợn ngoằn ngoèo, tỏa ra sương đỏ, không thể chữa lành, cũng lộ ra cùng.

Vân Dao đột nhiên biến sắc.

Mộ Hàn Uyên hơi khựng lại, bất đắc dĩ quay người sang một bên, chỉnh lại y phục, sau đó mới quay lại, ngồi xuống nệm êm bên cạnh Vân Dao.

"Sư tôn?"

Hai chiếc hộp được đặt xuống đất, vang lên tiếng "cạch" rõ ràng.

Vân Dao siết chặt ngón tay, kiềm chế để không thẳng thừng xé áo của hắn ra xem: "Đó là gì?"

"Vết thương."

"——?"

Cảm nhận được ánh mắt rét thấu xương như đông tuyết đảo qua.

Dường như Mộ Hàn Uyên cười nhẹ một tiếng: "Ta không phải phi tiên, mà là mượn sức mạnh của thần khí để vượt qua thiên môn, gánh chịu chút thiên phạt, là lẽ đương nhiên."

Vân Dao nhíu mày.

Thân là người đứng đầu Tam Thánh, tất nhiên nàng cũng biết về sức mạnh trời phạt, đó là sự trừng phạt dành cho kẻ ngông cuồng phá thiên môn, xúc phạm Thiên Đạo —— Giống như ác, gần như diệt thế cưỡng ép mở thiên môn, tất nhiên bị trời phạt, chỉ là nàng không ngờ, dẫu thiện được Vãng Sinh Luân đưa lên thượng giới, thế mà cũng không tránh được.

Nhưng mà nàng lờ mờ nhớ rằng, ấn ký trời phạt đều khắc trên thần hồn mà, sao có thể gây ra tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể như thế?

Nhớ lại vết thương không thể khép lại và sương máu ngưng tụ bên trên, sắc mặt của Vân Dao càng lúc càng khó coi: "Khi ngươi đi tìm Thanh Mộc Thần quân lấy trà thuốc, sao không nhớ lấy cho mình một phần thuốc trị thương?"

"Đã là trời phạt, thuốc thang vô ích."

Thấy Vân Dao định nói thêm, Mộ Hàn Uyên chặn lại: "Vừa rồi sư tôn lấy cái gì thế?"

Vân Dao do dự một chút, sau đó mở hộp gỗ ra, lấy ra hai bình rượu mà mình đã cất giữ nhiều năm.

"Bách Hoa Tiên Nhưỡng." Vân Dao thở dài: "Đây là do Bách Hoa Thần quân đời trước chuẩn bị cho ta trước khi cô ấy hạ phàm trải qua bách thế kiếp. Giờ chỉ còn lại hai bình cuối cùng, vốn định lấy ra để chia sẻ với ngươi, nhưng thương thế của ngươi......"

"Không sao." Mộ Hàn Uyên mỉm cười: "Ta uống cùng sư tôn."

Vân Dao hơi nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt mơ hồ nửa ẩn dưới bóng của màn trướng của Mộ Hàn Uyên: "Ngươi chắc chưa?"

"Ừm."

"......"

Nửa canh giờ sau.

"Bịch."

Chiếc bàn dài bằng gỗ đàn hương vang lên một tiếng vang trầm đục.

Người nào đó vẫn giữ dáng vẻ thanh chính như quân tử, ngay cả khi ngã xuống mà vẫn giữ thẳng lưng.

Vân Dao vẫy tay trước mặt người nọ, thấy hắn không có phản ứng, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống ——

Hàng mi dài nhẹ nhàng rung động theo từng nhịp thở, sống mũi cao thẳng đổ bóng xuống, sườn khuôn mặt như lãnh ngọc nhuộm chút sắc hồng của men say.

Quả nhiên, người này đã say rồi.

"Tu vi tăng vọt cao ngất, đáng tiếc tửu lượng chẳng tăng tẹo nào, nếu ngươi thành Thánh, e rằng Tiên giới sẽ gặp tai ương."

Vân Dao buông tiếng thở dài rồi đứng lên, suy nghĩ một chút, sau đó lấy một chiếc chăn mỏng ở trên giường, đắp lên người hắn: "Khởi Thủy ơi Khởi Thủy, hạ giới một chuyến mà ngươi đã học thói xấu rồi. Giở mánh cũ, lần nào cũng thành công, sao ngươi nhẫn tâm thế?"

Nhưng khi nhớ đến lần trước chiêu này dùng với người nào, ánh mắt của Vân Dao không khỏi ảm đạm xuống.

Nàng hơi xiết chặt tay, ổn định lại cảm xúc, ánh mắt dừng lại trên người đang nằm trên bàn.

"Đừng trách ta, ta cũng không muốn như thế. Ai bảo ngươi lừa ta trước, lại còn không lừa cẩn thận, thế này vẫn tốt hơn đánh một trận mà, đúng không? Ngươi ngủ một giấc đi, ta đi một lát sẽ về, nếu không có chuyện gì lớn, chúng ta diễn tiếp vở kịch sư từ đồ hiếu này."

Nói xong, Vân Dao nhanh nhẹn đi về phía cửa điện.

Trước khi bước ra khỏi cửa điện, nàng không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.

Trong Tư Thiên Cung, ánh nến ấm áp, dưới ánh nến có một hình bóng đang ngủ say. Hình ảnh như thế, đối với nàng thật lạ lẫm mà cũng đầy lưu luyến.

Nghĩ như thế, Vân Dao bước ra khỏi điện, đi thẳng đến cửa chính của chủ cung.

Đến bậc thềm, nàng nhẹ nhàng phất tay áo, bên ngoài cửa cung vang lên tiếng kim loại va chạm.

"Ngay cả khi bản thân ở trong cung điện, thế mà cũng đề phòng?"

Vân Dao hơi bất lực, nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn cách dùng ngoại lực phá cửa thôi —— Lúc này, dù nghiêm ngặt đến đâu thì cũng sẽ lỏng lẻo hơn vài phần so với những lần trước nàng thử sau khi Mộ Hàn Uyên rời đi —— Ít nhất bên ngoài cửa cung không gia phong sức mạnh thần hồn của hắn, không đến nỗi phá cửa mà kinh động chín tầng trời.

Sau một hồi tốn sức, cuối cùng Vân Dao cũng mở được cửa mà không kinh động đến người trong điện.

Trước mắt là tường vân che đỉnh, hào quang khắp trời, tiên hạc giương cánh chao lượn trên bầu trời bao la, tiên nhạc du dương vang khắp chín tầng trời, vẫn là tiên cảnh bình yên như vạn năm trước.

Vân Dao ngây người trước cửa.

Chẳng lẽ, nàng suy nghĩ nhiều?

Vân Dao do dự, định bước qua ngưỡng cửa, nhưng ngay khi nàng định đặt chân vào "tiên cảnh yên bình" ấy, nàng bỗng cảnh giác điều gì đó, nên bèn nhìn sang một bên cửa cung ——

Sát bên cửa cung cổ kính nặng trịch, cảnh sắc tiên đình bình yên và bên rìa trụ cột, có một khe hở...... gần như khó có thể nhận ra.

Giống như ghép hai vật thể lại với nhau nhưng không khít hoàn toàn, mà để lại một khe hở.

Vân Dao biến sắc, lập tức thu hồi mũi chân đã bước ra, đồng thời sắc mặt khó coi vận khởi một luồng kình lực cực kỳ mãnh liệt ——

"Xoẹt!"

Như một tấm vải vẽ tranh sơn dầu mong manh che kín trời đất bị xé toạc.

Cảnh tiên đình bình yên vỡ tan tành trước mắt Vân Dao, tan thành mây khói, hiện ra trước mắt nàng là cảnh tiên đình chìm trong đêm tối vĩnh hằng, bị nhấn chìm trong màu mực cuồn cuộn.

"......"

Vân Dao sững sờ trước cửa cung.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nàng gần như không thể tin vào mắt mình.

Nếu không phải ngũ giác, thần thức, tiên lực của nàng cảm nhận được mọi thứ không khác gì những điều mà mắt nàng nhìn thấy, nhất định nàng sẽ cho rằng, bức họa tiên đình yên bình an vui lúc nãy mới là sự thật, còn thứ trước mắt này là hình chiếu địa ngục Vô Gián chốn U Minh bị ai đó cố ý gắn ngoài cửa cung.

Không.

Ngay cả U Minh cũng không tĩnh mịch như thế. Mỗi vết mực pha lẫn màu máu như ẩn chứa hơi thở hủy diệt khiến người ta tuyệt vọng.

Nơi này...... thật sự vẫn là tiên đình sao?

Giờ đây nào còn dáng vẻ không vấy bụi trần, hào quang vạn trượng như ngày xưa.

Vân Dao khó tin bước ra ngoài.

Ngay khi nàng vừa đặt chân ra khỏi cửa cung, hư không như cảm ứng được điều gì đó, sau khi khí cơ dao động, vài bóng người thấp thoáng hiện ra giữa màn đêm.

Lẽ ra phải là cung trang bào phục thống nhất của các tiên nga tiên quân, nhưng lúc này, trên y phục của những người đó, giữa màu xanh trắng, rõ ràng là những dấu vết như máu như mực.

Giống hệt sương đen đang bao trùm và nuốt chửng hơn một nửa tiên đình.

Hơn nữa những khuôn mặt ấy, Vân Dao đều cảm thấy quen mắt.

Đặc biệt là người đứng đầu tiên......

"Thanh Mộc, Thần quân?"

Vân Dao không thể tin được mà cất tiếng hỏi.

Đối phương dường như hiểu nàng đang gọi mình nên bèn ngẩng đầu lên —— Các tiên quân tiên nga sau lưng y cũng như thế.

Vẻ mặt bình thản, cô quạnh, gần như vô hồn như vật chết.

Cuối cùng, sắc mặt của Vân Dao nặng nề đến cực hạn, gần như nghiến răng: "Đây rốt cuộc là thứ gì......"

"Sức mạnh Chung Yên."

Một câu trả lời mà nàng không mong đợi, giọng nói pha chút khàn khàn vì men say chưa tan, từ bên trong cửa cung sau lưng, khẽ khàng đáp lại.

Mí mắt của Vân Dao hơi giật, nhướng lên.

Trước mặt nàng, Thanh Mộc Thần quân vốn đờ đẫn như cái xác không hồn cùng với đám tiên nga tiên quân sau lưng y đồng loạt có phản ứng, ánh mắt gần như cuồng nhiệt, điên dại, sùng kính, bọn họ khom lưng cúi thấp đầu ——

"Cung nghênh Ma tôn!!"

"......"

Tiếng bước chân đằng sau không hề giấu giếm, chậm rãi đến gần.

Người nọ dừng lại sau lưng nàng, sau đó ôm lấy nàng từ phía sau.

Mang theo vài phần lười biếng, thân mật và dựa dẫm chỉ bộc lộ sau khi say rượu, hắn nhẹ nhàng tựa lên vai nàng, tóc đen xõa dài lướt qua chiếc cổ trắng mịn của nàng, hòa quyện với hô hấp ấm áp của hắn, bủa vây cả người nàng.

"Phải chăng vì bức tranh tiên đình ta vẽ cho nàng không đủ đẹp, cho nên sư tôn không thích? Nếu không, tại sao nàng xé nát nó?"

"Bởi vì dù đẹp cách mấy thì cũng chỉ là giả." Vân Dao dứt khoát gỡ bàn tay đang ôm eo nàng của Mộ Hàn Uyên, quay người lại: "Nếu hôm nay ta không tận mắt nhìn thấy, ngươi định giấu giếm ta đến bao giờ?"

"...... Suốt đời suốt kiếp."

Mộ Hàn Uyên khẽ bật cười, giọng điệu nhẹ tênh, như thề như rủa:

"Cho đến khi ta chết."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-120)