Trăng gió vô tình người thay đổi (4)
← Ch.091 | Ch.093 → |
Vực Thiên Vẫn tọa lạc ở hướng Tây ngoại thành Lưỡng Nghi, cách thành Lưỡng Nghi chưa tới ba dặm.
Chút khoảng cách này đối với tu giả tương đương gần trong gang tấc.
Do đó, chỉ cần ra khỏi cổng Tây thành Lưỡng Nghi, sẽ nhìn thấy ma diễm lượn lờ nơi chân trời xa xa, ngọn lửa hừng hực đáng sợ nhuộm tầng mây và chân trời thành một màu đỏ rực.
Người dân trong thành Lưỡng Nghi đã quen với điều này, bởi vì ma diễm ngùn ngụt dữ dội, gần như mang đến cảm giác nóng hầm hập như thiêu đốt thần hồn, nên ít ai muốn ra vào từ cổng Tây.
Bạch Hổ tướng thủ vệ canh giữ cổng thành rõ ràng đã nhận được thông báo của tên thủ tướng trước kia, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Mộ Hàn Uyên, thủ vệ hai bên nơm nớp lo sợ cúi chào.
"Bái kiến tôn chủ."
"Bái kiến tôn chủ ——"
Phượng Thanh Liên, vốn đi bên cạnh Vân Dao, sóng vai cùng hai người, nghe thế y cười lạnh một tiếng, thân ảnh nhoáng lên, tiến thẳng lên phía trước vài trượng.
Bên cổng Tây này rõ ràng không phải thủ vệ chủ lực, chỉ có một tiểu đội trưởng ra dáng thủ vệ, bước ra khỏi hàng ngũ tướng sĩ, nhanh chóng đi tới bên cạnh Mộ Hàn Uyên: "Tôn chủ đại nhân, ngài định đến vực Thiên Vẫn ạ? Có cần tiểu nhân dẫn đường cho ngài không?"
Vẻ mặt nịnh bợ tột cùng khiến phượng hoàng hơi ghét bỏ, dựa dưới cột cờ của Bạch Hổ bộ cách đó không xa, Phượng Thanh Liên bịt mũi liếc sang: "Ma diễm của vực Thiên Vẫn sắp đốt đến cổng thành rồi, thế lửa khổng lồ như thế, tôn chủ của các ngươi mù hay sao mà có thể đi lạc?"
"......"
Tiểu đội trưởng tức đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng lại e ngại con phượng hoàng độc miệng này là bằng hữu của tôn chủ, cho đến hoàn toàn không dám cãi lại.
Hắn ta đành phải ấm ức nhìn tôn chủ đại nhân.
Mộ Hàn Uyên điềm nhiên cười nhẹ: "Không cần, bọn ta tự đi."
"Xin hỏi tôn chủ đại nhân, ngài có cần bọn ta vào bẩm báo với hai vị tả sứ và hữu sứ Bạch Hổ vệ không ạ?" Người nọ nhắm mắt theo đuôi đi theo hai trượng.
Mộ Hàn Uyên vốn định cùng Vân Dao ra khỏi thành, nghe thế, ống tay áo khựng lại, người nọ nghiêng người, ánh mắt hơi rét lạnh: "Bẩm báo cái gì."
"Ờm ——"
Bị ánh mắt kia chấn nhiếp, tiểu đội trưởng lập tức sợ đến mức vai lưng căng cứng: "Ta, thuộc thuộc hạ cho rằng tôn chủ đại nhân đến vực Thiên Vẫn để khởi, khởi động lại điện...... Ma Tôn......"
"......"
Đám thủ vệ rõ ràng rất kích động.
Cách đó mấy trượng, Phượng Thanh Liên dựa dưới cột cờ Bạch Hổ bộ ném tới một ánh mắt lạnh buốt kiềm chế sát khí.
"Cô tin tưởng đồ đệ của cô đến mức nào?" Phượng Thanh Liên nhìn về phía đó, hỏi Vân Dao đang đi đến bên cạnh: "Theo lời cô nói, Vãng Sinh Luân gì đó ở bên dưới vực Thiên Vẫn —— Nơi điện Ma Tôn sụp đổ xưa kia. Cô chắc chắn hắn không thông đồng với Mộ Hàn Uyên kia, cố ý lừa cô đi cùng hắn, cùng khởi động lại điện Ma Tôn sao?"
Vân Dao khẽ chớp mắt, lười biếng nói: "Dù sao cũng đáng tin hơn con chim lông tạp như ngươi."
"?"
Phượng Thanh Liên lạnh lùng lườm nàng.
"Thả lỏng đi." Vân Dao xoay người lại: "Hôm nay có lẽ chỉ điều tra một chút, xem xem có cần chuẩn bị gì không, sẽ không biến phượng hoàng ngươi thành chim nướng dưới vực Thiên Vẫn đâu."
"Vân, Yêu, Cửu." Phượng hoàng nghiến răng nghiến lợi.
"...... Sư tôn."
Giọng nói du dương của Mộ Hàn Uyên lọt vào tai, khiến sự chú ý của Vân Dao lập tức trở lại bên hắn.
"Hửm? Giải quyết xong chưa?" Vân Dao nhìn phía sau Mộ Hàn Uyên, thấy đám người kia lập thành tiểu đội đi vào trong thành: "Ngươi nói thế nào?"
"Ta soạn bốn chiếu lệnh, phong ấn bằng phù văn ấn chú, để bọn họ chia ra truyền đến tứ đại chủ thành." Giọng của Mộ Hàn Uyên bình tĩnh, hờ hững liếc Phượng Thanh Liên: "Bốn bên kiềm hãm lẫn nhau, chỉ cần dập tắt được ma diễm dưới vực Thiên Vẫn, triệt để cắt đứt khả năng khởi động lại điện Ma Tôn, hai cõi Tiên Ma sẽ như ba trăm năm qua, khó khơi dậy tranh chấp."
"Tốt nhất giống như lời ngươi nói."
Phượng Thanh Liên nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, sau đó xoay người đi về phía vực Thiên Vẫn.
Mộ Hàn Uyên khẽ nhíu mày: "Sao y vẫn muốn đi cùng?"
"Hả?" Vân Dao khó hiểu quay đầu lại.
"Chẳng phải y đến vì nguy cơ của hai cõi Tiên Ma sao?" Mộ Hàn Uyên thì thầm, giữa mày dường như xẹt qua chút tiếc nuối: "Ta cho rằng sau khi nói rõ chuyện này, y sẽ rời đi."
"......?"
Vân Dao hơi dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua bóng lưng hậm hực của Phượng Thanh Liên, sau đó quay sang Mộ Hàn Uyên: "Thảo nào vừa rồi ngươi nói chuyện với hắn, hóa ra là muốn đuổi khách? Tuy rằng con phượng hoàng này hơi độc mồm độc miệng, nhưng với thực lực chân phượng tu đến tầng thứ tám gần đến tầng thứ chín của hắn, để hắn đi theo giúp chúng ta cũng được mà."
Trong mắt của Mộ Hàn Uyên ánh lên vẻ buồn bã: "Sư tôn không bằng lòng tin ta sao."
"Không phải không tin ngươi, " Vân Dao vội vàng giải thích: "Chỉ là thêm một người thì thêm một phần đảm bảo an toàn thôi."
"Nhưng ma diễm ăn mòn, chưa chắc tốt đối với hỏa phượng, ngộ nhỡ tà diễm nhập thể, giao mầm ma họa, e rằng sẽ cắt đứt con đường tu hành." Mộ Hàn Uyên tốt bụng khuyên nhủ: "Hay là bảo y trở về Tiên Vực, truyền tin tức này đi, trấn an các tiên môn?"
"......"
Biết rõ lời nói và hành động của Mộ Hàn Uyên chứa tư lợi.
Nhưng Vân Dao lại bị hút vào đôi mắt như sương sớm trên núi xuân của người nọ, sau một hồi đấu tranh, nàng không thể không đồng ý: "Được."
——
Một tuần hương sau.
Cuối cùng ba người cũng đến trước vực Thiên Vẫn, trước mắt như bị bao phủ bởi sương đỏ, trong không khí đầy bụi tro khói lửa khiến người ta ngạt thở.
Nếu không phải khi cách hơn mười trượng, ba người cảnh giác phong bế hô hấp, dù là Độ Kiếp cảnh, trong tình trạng bụi tro như sương, ma diễm xâm nhiễu như thế này, e rằng cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
"Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì?" Bộ vũ y sặc sỡ của Phượng Thanh Liên đã sớm bị hun thành màu xám, y đứng trước vực Thiên Vẫn, mau chóng liếc một cái xuống dưới, sau đó rút lui, khuôn mặt đẹp đẽ đen như đáy nồi: "...... Các ngươi chắc chắn Vãng Sinh Luân gì đó ở dưới vực Thiên Vẫn này à?"
Vân Dao miễn cưỡng gật đầu: "Ta có thể cảm nhận được nó, không sai đâu."
"Tộc phượng hoàng ta sinh trong lửa, vong trong lửa, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy thế lửa có thể đốt thành biển cả vực sâu như thế này ——"
Phượng Thanh Liên chỉ xuống vực Thiên Vẫn, ma diễm nóng bỏng đáng sợ như nham thạch nóng chảy, nung núi đá thành màu đen kịt như huyền thiết, y đen mặt hỏi tiếp.
"Chẳng lẽ Vãng Sinh Luân chỉ các ngươi nhảy xuống đây, dù là Độ Kiếp cảnh cũng đủ để vãng sinh mấy trăm lần đấy?"
Vân Dao: "......"
Giá mà vẻ đẹp diêm dúa của con phượng hoàng này có thể chia một phần cho cái miệng của y thì thật tốt biết mấy.
Xé toạc khói bụi đỏ au, một vệt kim quang bỗng phóng về phía Phượng Thanh Liên.
Phượng Thanh Liên biến sắc: "Mộ Hàn Uyên! Ngươi dám đánh lén ——"
Câu nói dang dở nửa chừng.
Bởi vì vệt kim quang nọ đã dừng lại trước mặt Phượng Thanh Liên.
Khi kim quang tiêu tán, lộ ra trước mặt Phượng Thanh Liên là một con dấu nhỏ dài hai tấc.
"Đây là con dấu của tôn chủ Ma Vực." Mộ Hàn Uyên nói: "Chuyến này hung hiểm, có lẽ khó trở về. Xin nhờ tộc chủ tộc Phượng Hoàng mang nó về, giao cho Mộ Cửu Thiên."
Phượng Thanh Liên: "......"
"Còn nữa, hành động đánh lén, Hàn Uyên khinh thường." Tuy môi mỏng của Mộ Hàn Uyên nhếch lên, nhưng không hề có ý cười, hời hợt liếc Phượng Thanh Liên đang đầy căm phẫn: "Phượng tộc chủ đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
"......"
Sắc mặt của Phượng Thanh Liên tối sầm, không rõ là do bị ma diễm hun do lúc nãy thò đầu nhìn xuống, hay do cảm xúc gây ra.
Y quay sang Vân Dao: "Cô cũng quyết định như thế à?"
Vân Dao ho nhẹ, quay sang hướng khác: "Nơi này là Ma Vực, hắn là tôn chủ, mọi chuyện đều nghe theo hắn."
"Cô là sư tôn của hắn!"
"Hửm? Một năm trước bọn ta đã cắt đứt quan hệ sư đồ rồi, không có ai báo cho ngươi biết sao?" Vân Doa chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
"Cô được lắm Vân Yêu Cửu......!" Phượng Thanh Liên tức đến mức vung tay áo muốn bỏ đi, nhưng trước khi tro bụi hoàn toàn nuốt chửng bóng dáng của y, y dừng bước.
Đứng im một lúc lâu, Vân Dao nhìn ra được con phượng hoàng kiêu ngạo này đang nghiến răng nghiến lợi đấu tranh với bản thân một lúc lâu, sau đó dường như đã thỏa hiệp, không cam lòng quay nửa khuôn mặt lại: "Ta hỏi cô lần cuối, cô thật sự muốn cùng hắn nhảy xuống vực Thiên Vẫn này sao?"
"Sao ngươi nói cứ như ta sắp quyên sinh vì tình thế?"
Phượng Thanh Liên cười lạnh: "Chờ cô nhảy xuống thì sẽ biết rốt cuộc có phải quyên sinh vì tình không?"
Thấy Phượng Thanh Liên thật sự cáu gắt, Vân Dao cũng nghiêm túc theo: "Ngươi biết rõ lần này ta không thể không làm thế."
"Ta không biết." Giọng điệu của Phượng Thanh Liên trở nên chắc chắn lạ thường: "Nếu lời vị đại sư kia nói là thật, thì chuyện này rõ ràng do đồ đệ của cô gây ra, để hắn gánh vác trách nhiệm một mình là được rồi, cô cần gì phải mạo hiểm sống chết cùng hắn?"
"Việc đời đâu thể dễ dàng phân tách trách nhiệm rạch ròi, hơn nữa hắn đi đến bước kia, ta làm sao có thể thoát khỏi liên quan......"
Sắc mặt của Vân Dao thoáng ảm đạm.
Nhưng trước khi bản thân chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, nàng định thần lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Được rồi, huyết mạch tộc Phượng Hoàng không còn lại bao nhiêu, ta không dám kéo ngươi mạo hiểm đâu, nếu không, cụ tổ của ngươi xốc nắp quan tài đến tìm ta đòi mạng thì phải làm sao đây? Ngươi mang theo con dấu, mau trở về Tiên Vực đi."
Phượng Thanh Liên tức mà không thể làm gì được, y nghiến răng: "Là cô tự chọn đấy."
"Ừ, ta chọn." Vân Dao mỉm cười, cách khói bụi đỏ au, nhìn hình bóng thanh cao cách đó không xa: "Ba trăm năm trước ta đã chọn rồi, lần này ta tuyệt đối không hối hận."
"....."
Bóng dáng của Phượng Thanh Liên càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong lớp khói bụi mịt mù dày đặc.
Chẳng biết từ lúc nào Mộ Hàn Uyên đã bước đến bên cạnh nàng.
Thấy nàng vẫn đang nhìn về hướng Nam, giữa mày vẫn còn vài phần ưu tư, Mộ Hàn Uyên khẽ an ủi: "Mộ Cửu Thiên tích lũy thế lực ở thành Huyền Vũ của Ma Vực nhiều năm, giao con dấu Ma Vực cho ngài ấy, ngài ấy sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa."
"Ừm."
Vân Dao thu hồi tầm mắt, quay lại cười với Mộ Hàn Uyên: "So với bọn họ, chỗ của chúng ta mới thật sự nguy hiểm. Không sợ sao, tôn chủ đại nhân?"
Mộ Hàn Uyên cụp mắt, khẽ mỉm cười: "Sợ."
"?" Vân Dao không ngờ hắn sẽ trả lời như thế, nàng ngỡ ngàng quay mặt lại.
Trước khi kịp nhìn rõ nét mặt của Mộ Hàn Uyên, Vân Dao cảm thấy trước mặt chợt tối om ——
Mộ Hàn Uyên khom người ôm nàng, gần như muốn khảm nàng vào lòng.
Áp trán nàng dựa vào cổ mình, hắn cúi đầu thì thầm bên tai nàng, đồng thời nhảy xuống dòng dung nham nóng bỏng:
"Sợ lắm. Xin sư tôn hãy ôm ta thật chặt."
"......" Vân Dao: "!"
Ầm ——
Ma diễm như nham thạch nóng chảy có thể thiêu đốt mọi thứ trên thế gian thành tro bụi trong nháy mắt nuốt chửng hình bóng của hai người.
Ý thức của Vân Dao như bị chôn vùi trong biển lửa, lảo đảo muốn ngã trong bóng tối.
Song, điều khiến nàng an tâm chính là vòng tay ấm áp quen thuộc từ đầu đến cuối chưa từng rời xa.
Không rõ trôi qua bao lâu.
Trong ánh sáng đỏ au mờ ảo trước mặt, từ đáy vực sâu thẳm, dường như lóe lên một điểm vàng óng.
Điểm kim quang ấy chậm rãi phóng đại trong thức hải của bọn họ, như thật sự tồn tại.
Vân Dao thấy rõ.
Đó là một vật thể vàng óng như kim liên, nhưng chỉ có ba cánh hoa.
Mặc dù tìm khắp thức hải cũng không tìm được chút ký ức nào liên quan, nhưng từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nó, trong lòng Vân Dao đã bỗng nhiên dấy lên một suy nghĩ ——
Nó chính là thần khí sáng thế, Vãng Sinh Luân.
Ba cánh hoa vốn dĩ khép lại với nhau, lúc này đang từ từ mở ra, xuất hiện một bóng người.
Hình dáng hư ảo, hòa cùng một thể với Vãng Sinh Luân, rõ ràng chính là khí linh của Vãng Sinh Luân.
Chỉ là bóng hình ấy bị kim quang và sương đỏ che phủ, đường nét mơ hồ, không nhìn rõ.
Chẳng hiểu sao Vân Dao lại nhớ đến tiểu kim liên.
Giữa thức hải, Vân Dao tò mò phóng thích thần thức, mon men đến gần thần khí vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say ——
Ngay khi thần thức của nàng tiến tới, kim quang trong thức hải đột nhiên bùng lên, trong nháy mắt quét sạch hồng quang, tựa như thác nước nghìn thước trút xuống người nàng.
Cùng lúc đó, cuối cùng Vân Dao cũng thấy rõ hình bóng trong kim quang.
Một người đàn ông vạm vỡ cao tám thước, lưng hùm vai gấu, râu quai nón.
Vân Dao: "......"
Ồ, chủ nhân của thần khí sáng thế này, sở thích khá đặc biệt đấy.
Suy nghĩ vừa dứt.
Kim quang từ từ tản ra, người đàn ông cao lớn râu quai nón ngồi giữa ba cánh sen vàng mở mắt ra. Giây tiếp theo, nó khóa chặt hư ảnh thần thức trong thức hải của Vân Dao.
Vãng Sinh Luân này đã ở trong ma diễm ít nhất ba trăm năm, không biết liệu bản tính của thần khí có bị ô nhiễm hay không.
Vân Dao nghĩ, cảnh giác thu khí: "Mạo muội đánh thức tiền bối, thật sự bất đắc dĩ. Hai người bọn ta đến đây, là vì ——"
"Chủ...... nhân?"
Một giọng nói trẻ con non nớt thoát ra từ miệng của anh chàng cao tám thước râu quai nón.
Vân Dao sững sờ: "?"
Ngay sau đó.
Ánh mắt của người nọ hoàn toàn khôi phục sự tỉnh táo, nó nhảy cẫng lên, vui mừng khôn xiết nhào về phía Vân Dao ——
"Chủ nhân!!"
Vân Dao: ".........?"
"??????"
******
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi nhận chủ.
Vân Dao: Không hổ là chủ nhân của thần khí sáng thế, sở thích độc lạ Bình Dương quá.
Sau khi nhận chủ.
Vân Dao: ...... Chắc lúc đó đầu óc của ta có vấn đề.
Vì có thể không nhất thiết phải viết cụ thể, cũng như không hẳn là tiết lộ cốt truyện ——
Khí linh của Vãng Sinh Luân có ba hình thái: ấu, thanh, lão, cho nên ngoại hình vạm vỡ râu quai nón không phải do Vân Dao chọn đâu ha ha ha.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |