Đây bóng hồng soi thoảng lúc nào (3)
← Ch.080 | Ch.082 → |
Bên ngoài thành Chu Tước.
Nghe nói thành Thanh Long đồng thời đưa đến thư xin hàng và công chúa "hòa thân", một nửa dân chúng trong thành đổ ra đường xem náo nhiệt.
"Thành Thanh Long đổi thành chủ khi nào thế? Tại sao ta chưa từng nghe nói nhỉ?"
"Thành Thanh Long là cha truyền con nối mà, nên chắc là quyết định trong gia tộc. Nhưng vị công chúa này đúng là sắc nước hương trời. Lần này thành Thanh Long mất cả chì lẫn chài, lỗ to rồi."
"Thành chủ Bạch Hổ có chấp nhận vị công chúa này không nhỉ?"
"Sao lại không? Mỹ nhân như thế, cầu hôn còn chẳng kịp, ai lại từ chối khi được đưa đến tận cửa chứ?"
"Các ngươi suy nghĩ đơn giản quá, đừng quên công chúa được đưa đến cùng thư xin hàng, ý của thành Thanh Long rất rõ ràng ——"
"Hoặc là nhận hết, hoặc là từ chối hết."
Trong chính điện bên trong phủ thành chủ thành Chu Tước, hữu sứ Chu Tước vệ cười khẩy: "Đây rõ ràng là thủ đoạn uy bức dụ lợi của thành Thanh Long, chẳng lẽ bọn họ nghĩ ba bộ Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ dưới trướng ngô chủ không dám tái chiến với bọn họ một trận sao?"
Mọi người đều tức giận: "Hay là giết lệnh sứ Thanh Long và công chúa tế cờ trước, sau đó diệt sạch hết!"
"Không sai! Phải hủy uy phong của bọn chúng!"
"Đây là cái giá phải trả cho chuyện bọn chúng thừa dịp ban đêm đánh lén thành Lưỡng Nghi!"
"Ta cũng tán thành!"
"......"
"Đủ rồi."
Bất thình lình, một giọng nói trầm thấp vang lên trên chủ vị, trấn áp tiếng ồn trong sảnh.
Mọi người trong sảnh lần lượt hoàn hồn, vội vàng xoay người lại, hơi khom lưng với người ngồi trên chủ vị, tỏ vẻ kính cẩn phục tùng.
"Từ hôm nay, ba bộ giữ nguyên vị trí, không được làm bừa. Cũng không được phép giết chóc trong Ma Vực."
Mộ Hàn Uyên đứng dậy, đi ra ngoài.
"Chấp nhận thư xin hàng nghị hòa. Còn vị công chúa mà thành Thanh Long đưa tới kia, tạm thời sắp xếp ở trong phủ thành chủ."
"Hả?"
Rõ ràng thành chủ Chu Tước không ngờ vấn đề này sẽ giao cho mình, hắn ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng hình bóng kia đã biến mất khỏi đại sảnh.
Một lát sau.
Vân Dao bước vào sân hậu viện, sắc mặt nghiêm trọng.
Từ khi biết Ngự Diễn giả làm "Lệ Vô Hoan" bắt Trần Kiến Tuyết đi, Vân Dao đã có suy đoán về kiếp trước của Trần Kiến Tuyết, kết hợp với linh thể bẩm sinh khiếm khuyết như bị chân long nguyền rủa, hiện tại mối quan hệ với công chúa Trường Ung đã rõ rành rành.
Nhưng Vân Dao nhớ rõ, vài đệ tử Càn Môn đã nói, khi Trần Kiến Tuyết bị bắt ra khỏi Càn Môn, nàng ấy đang cận kề cái chết.
Cho dù Ngự Diễn cướp gan Phượng Hoàng kéo dài tính mạng cho Trần Kiến Tuyết, thế thì tại sao hắn lại đưa người tới đây?
"...... Vẫn chưa nghĩ ra à?"
Một giọng nói chợt vang lên cách nàng không xa.
Vân Dao ngước mắt lên, trông thấy Phượng Thanh Liên khoanh tay đứng dưới tán cây.
Người nọ liếc nàng bằng ánh mắt mỉa mai lạnh lẽo: "Chỉ cần cô buông bỏ tình cảm với Mộ Hàn Uyên, ắt sẽ hiểu rõ thế cục hiện tại."
"Ngươi nói đi, ta nghe."
Sự bình tĩnh của Vân Dao lúc này hệt như mạch nước ngầm cuồn cuộn, trái lại khiến Phượng Thanh Liên hơi lúng túng.
Y thả tay xuống: "Bắt đầu từ lúc Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ đầu hàng Mộ Hàn Uyên, kế hoạch dùng mười vạn sinh mệnh hồn hỏa huyết tế cho điện Ma Tôn đã nằm gọn trong lòng bàn tay của vị cộng chủ Ma Vực này rồi —— Nếu không phải vì muốn lấy lòng cô, có lẽ hắn đã phớt lờ những kẻ đầu hàng, mà ra lệnh chôn vùi mười vạn quân tinh nhuệ của Huyền Vũ vệ dưới vực Thiên Vẫn, để sớm ngày khởi động lại điện Ma Tôn."
"......" Ánh mắt của Vân Dao hơi lay động.
Mệnh lệnh lạnh buốt của Mộ Hàn Uyên trong bể tắm ngày ấy văng vẳng bên tai nàng.
[Bạch Hổ không nhận đầu hàng. ]
[Giết hết, ném xuống vực Thiên Vẫn. ]
Đây là kế hoạch ban đầu của Mộ Hàn Uyên...... hay là của Mộ Hàn Uyên khi tâm ma xuất hiện?
"Nếu kế hoạch này thất bại, hắn còn có kế hoạch dự phòng."
Phượng Thanh Liên cười nhạt: "Đó chính là thế cục hôm nay —— Mặc dù không biết đồ đệ tốt của cô hứa hẹn cho thành Thanh Long lợi ích khổng lồ gì, thế mà có thể sắp xếp sớm, khiến người thành Thanh Long nhân cơ hội Chu Tước và Huyền Vũ vừa chỉnh biên, giết bọn họ trở tay không kịp, đúng lúc vùi mười vạn hồn hỏa xuống vực Thiên Vẫn. Sau khi kết thúc, Mộ Hàn Uyên có thể thuận lý thành chương trở thành cộng chủ Ma Vực."
"Mà bây giờ, bọn họ đưa Trần Kiến Tuyết đến, lợi dụng thân phận công chúa thành Thanh Long gả vào điện Ma Tôn —— Cô nên biết, dù là Mộ Cửu Thiên, hay Trần Thanh Mộc, thậm chí đám tiên môn phía sau bọn Tiêu Cửu Tư, đều sẽ không cho phép ma đầu tùy tiện làm bừa. Ma Vực cộng chủ và Trần Kiến Tuyết, đều có thể trở thành mồi lửa khơi dậy huyết chiến giữa hai cõi."
"Điều hắn muốn chính là sinh linh đồ thán, vạn kiếp bất phục! Cô vẫn chưa rõ sao?"
"......"
Vân Dao chỉ lắng nghe, không nói gì.
Phượng Thanh Liên thả lỏng biểu cảm: "Đây là lần cuối cùng ta khuyên cô, nếu cô vẫn cứ khăng khăng một mực, nhận định hắn là người vô tội, ta sẽ ——"
"Cảm ơn. Vì ngươi đã nhắc nhở ta."
Phượng Thanh Liên sửng sốt: "Cô không tin hắn nữa à?"
"Không, ta càng tin những gì hắn nói hơn, hắn không hề gạt ta." Vân Dao ngước mắt lên, trước khi Phượng Thanh Liên nổi giận, nàng hỏi: "Ngươi không phát hiện, trong tất cả những sự kế hoạch mà ngươi nói, đều có sự kỳ lạ à?"
Vẻ gắt gỏng ứ đọng trên khuôn mặt, Phượng Thanh Liên buộc mình nhẫn nhịn: "Kỳ lạ gì?"
"Mộ Hàn Uyên tội ác tày trời mà ngươi nói, rõ ràng có thực lực thống nhất tứ đại chủ thành trong một lần, thế mà cứ quanh co lòng vòng, lãng phí gần một năm, hành động hết sức kiềm chế trong tứ đại chủ thành......"
Nhìn biểu cảm hơi thay đổi của Phượng Thanh Liên, cuối cùng Vân Dao cũng nở nụ cười đầu tiên kể từ khi đến đây, mặc dù rất nhạt và không hề rõ ràng.
"Hắn không tin bất cứ ai, thậm chí —— Người hắn đề phòng nhất chính là hắn."
Vân Dao nói: "Ngươi nói hắn lấy lòng ta, thật ra cũng không đúng lắm. Hắn chuẩn bị phương án thứ hai, không phải để lấy lòng ta, mà là dùng để đề phòng chính hắn."
Phượng Thanh Liên rủ mắt xuống: "Cô có ý gì?"
"Nếu như...... có hai Mộ Hàn Uyên thì sao?" Vân Dao cảm thấy giọng của mình vô thức nhỏ dần.
Cứ như sợ hãi sau khi thốt ra câu này, sẽ long trời lở đất.
"Không thể nào! Cô muốn giải thích cho hắn thì cũng phải tìm một lý do bình thường chứ!"
Phượng Thanh Liên tức giận nói, nhưng vẻ mặt lại từ từ cứng đờ.
Bởi vì y phát hiện, tuy rằng lời Vân Dao nói rất vô lý, nhưng lại là mấu chốt có thể bổ hợp cho cơ sở lý lẽ của chiến thuật quanh co kỳ lạ kia ——
Tất cả đều có vẻ kỳ quặc, trừ phi, bởi vì Mộ Hàn Uyên đề phòng người "thân thiết" nhất, biết rõ mỗi đường đi nước bước của hắn, đồng thời đối lập hoàn toàn với hắn.
"Ngươi xem, rõ ràng ngươi cũng cảm thấy ta nói đúng."
Vân Dao hiểu rõ Phượng Thanh Liên, cho nên chỉ bằng một ánh mắt nàng đã đoán được nỗi lòng phức tạp hiện tại của y.
Thêm một người biết về chuyện này, dường như khiến nàng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Gò má căng cứng của Phượng Thanh Liên run lên hai cái, sau đó nghiêm giọng hỏi: "Nếu lời cô nói là thật, hai mặt thiện ác của Mộ Hàn Uyên đang đấu tranh, là phần ác của hắn hợp mưu với Ngự Diễn, thế tại sao phần thiện của hắn lại không nhắc gì tới?"
"Nếu phần thiện của hắn cũng không biết thì sao?"
"Sao có thể? Vừa rồi cô nói, bọn họ hiểu rõ nhau......"
Phượng Thanh Liên tự im bặt.
Chốc lát sau, y căm hận nghiến răng: "Ngự, Diễn."
"Đúng vậy, đừng quên vị chân long bệ hạ kia giỏi nhất là thuật thần hồn."
Vân Dao khẽ nheo mắt, nhìn đình nghỉ mát cách đó không xa.
"Nói đến thủ đoạn che giấu lòng người, e rằng Tiên giới cũng chẳng có mấy ai sánh bằng hắn."
Ngôi đình phản chiếu trong mắt nàng, vụn hoa rơi xuống đất ngưng tụ lại thành cánh hoa, bay về cành cây. Cây cối mùa thu trút bỏ chiếc áo tiều tụy, mặc lên lại chiếc áo xanh biếc tươi tốt.
Sắc thu nhạt dần, như thời gian đảo ngược.
——
Ba tháng trước.
Dưới đình.
Tiếng đàn hòa quyện cùng tiếng côn trùng ríu rít giữa hè, men theo những bụi hoa trong màn đêm đen kịt. Cầm sư áo trắng tóc trắng ngồi sau bàn đá, hình bóng cô độc của hắn ngả bóng xuống mặt đất, một mình đánh đàn dưới ánh trăng.
Cho đến xa xa, một âm thanh rất trầm, lẫn với tiếng côn trùng trong màn đêm, lọt vào tai hắn.
Mộ Hàn Uyên không hề ngước mắt lên: "Nếu đã đến, tại sao không xuất hiện?"
"......"
Sau một hồi im lặng, một bóng người xuất hiện sau hoa cỏ cây cối.
"Yên tâm đi, không có ai khác, ở đây chỉ có mình ta." Mộ Hàn Uyên vẫn không quay đầu lại, hệt như không hề bận tâm đến sát khí và sát ý đáng sợ trên người của người nọ.
Ngự Diễn đi thẳng đến dưới đình, đối diện với cầm sư áo trắng.
Ánh mắt của y khẽ động, dường như không quen lắm với mái tóc trắng như tuyết của Mộ Hàn Uyên, và cả ma văn đỏ tươi uốn lượn dưới đuôi mắt của hắn sau khi tháo mặt nạ đồng xuống: "Lời đồn của Tiên Vực quả nhiên không sai, ngươi thật sự nhập ma rồi."
"Nhập ma?" Mộ Hàn Uyên cười lạnh, dưới ngón tay, tiếng đàn hơi dữ dội: "Ta sinh ra đã làm ma đầu lớn nhất thế gian, sao có thể gọi là nhập ma?"
Ngự Diễn không có hứng thú với thâm ý trong lời nói của Mộ Hàn Uyên.
Mục đích y đến đây tối nay chỉ có một:
"Trong thư ngươi nói, không giống với gan Phượng Hoàng chỉ có thể kéo dài sinh mệnh, ngươi có cách có thể cứu sống nàng ấy." Ngự Diễn nhìn chằm chằm cầm sư áo trắng: "Chuyện này là thật sao? Cho dù ngươi nhập ma, nhưng làm sao có thể có sức mạnh cải tử hoàn sinh?"
"Ta biết có một loại thần khí, ngay cả thời không mà nó cũng có thể nghịch chuyển, sống chết của một người mà thôi, sao lại không làm được?"
Sắc mặt của Ngự Diễn hơi dữ tợn: "Ngươi bỡn cợt ta à? Phàm giới làm gì có thần ——"
Mộ Hàn Uyên khẽ cười, ấn xuống dây đàn.
Hắn ngước mắt lên: "Trước khi ngươi đến đây, ngươi đã làm theo lời ta nói, dùng thuật thần hồn —— Ngươi thấy ta có bị ngươi che giấu mê hoặc không?"
Không rõ nhớ đến điều gì, ánh mắt Ngự Diễn thay đổi: "Ngươi thật sự là Mộ Hàn Uyên à?"
"Nếu không thì là ai."
"Mặc dù ta không thể che giấu thần hồn của ngươi, nhưng ta có thể nhìn thấy, trong thức hải của ngươi rõ ràng còn có một thần hồn nữa! Nếu ta đoán không sai, hắn mới là Mộ Hàn Uyên thật sự, " Ngự Diễn trầm giọng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Hắn là Mộ Hàn Uyên, ta cũng thế."
"Nói hươu nói vượn! Nếu ngươi biết ta am hiểu thuật thần hồn, thì càng nên biết ta có thể dò xét từng ngóc ngách nhỏ nhất trong thần hồn của ngươi, ngươi nghĩ ta giống bọn phàm phu tục tử của giới Càn Nguyên chưa từng nhìn thấy thiên môn à?"
Khóe mắt của Ngự Diễn hơi giật giật, trông có vẻ cảnh giác.
"Rõ ràng trên thần hồn của ngươi có ấn ký trời phạt —— Chỉ những kẻ không được Tiên giới cho phép phi tiên, nhưng lại cưỡng ép mở thiên môn, xông vào Tiên giới, mới bị in dấu ấn trời phạt lên thần hồn! Cho dù thần hồn chuyển thế cũng không thể xóa bỏ."
"Thế thì sao?"
"Nếu ngươi cũng là Mộ Hàn Uyên, vậy tại sao thần hồn của hắn không có, nhưng ngươi lại có?!"
"Bởi vì......"
Mộ Hàn Uyên đặt tay lên trường cầm, từ từ ngước mắt lên, cười nhẹ.
"Ta là hắn mai sau."
——
"...... Phụt."
Dưới sự gián đoạn mạnh mẽ của tiên lực, hai màu đỏ vàng bắt đầu xuất hiện trên trán của Vân Dao, sức mạnh thần hồn xung kích dữ dội trong thức hải dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, một ngụm máu như hoa rơi xuống đất.
Phượng Thanh Liên biến sắc: "Vân Dao cô đang làm gì thế!"
Y hoảng sợ bước tới muốn giúp đỡ, nhưng chợt thấy Vân Dao quỳ dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi chảy máu, vẻ mặt gần như kinh hãi.
Bàn tay tái nhợt giơ lên, kiên quyết cản Phượng Thanh Liên lại.
Một tấm màn ánh sáng vô hình ngăn cách giữa hai người, như vết nứt thời gian và không gian đan xen, bộc lộ sự khủng khiếp của sức mạnh trời phạt tiên phàm khác biệt.
Tiếng sấm loáng thoáng giận dữ như vang vọng bên ngoài vòm trời, như cơn thịnh nộ của trời cao, như muốn trừng phạt hành vi đi ngược lẽ phải vọng động tiên pháp ở cõi Phàm của Vân Dao.
Vân Dao vẫn chăm chú nhìn mái đình cách đó không xa.
Nàng nhắm mắt làm ngơ trước uy áp trời phạt giáng xuống từ trời cao.
Trong hư không như có sức mạnh vô hình nào đó bóp méo những hình ảnh mà nàng thấy, những âm thanh mà nàng nghe.
"...... Được, chỉ cần ngươi có thể làm được, ta sẽ làm theo như gì ngươi viết trong thư......"
Hình bóng của hai người kia như càng lúc càng giống ảo ảnh bồng bềnh trên mặt trước.
Dưới mái đình, Ngự Diễn đứng lên, trước khi biến mất trong đêm tối, y quay đầu lại, dường như hỏi Mộ Hàn Uyên một câu:
"Nếu ngươi thậm chí có thể...... Vậy ngươi cần gì...... tốn công tốn sức......"
Vân Dao nghiến răng, chịu đựng uy áp trời phạt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hình bóng áo trắng tóc trắng mờ ảo.
Người nọ đánh đàn, khẽ bật cười.
Một nụ cười như vặn vẹo, mang theo sự lạnh lẽo tàn bạo đáng sợ.
"...... Bởi vì ta giống như ngươi, cũng muốn hai tộc Nhân Ma tuyệt diệt......"
"...... Giới Càn Nguyên chính là vùng đất bị trời bỏ......"
"...... Cho nên chỉ có ở đây, ta mới có thể hoàn toàn giết chết một người...... Không, là một vị Thần quân."
"——!"
Ầm.
Như cửu thiên kinh lôi phẫn nộ xông vào thức hải.
Cuối cùng Vân Dao không thể chịu đựng được uy áp đáng sợ của sức mạnh trời phạt, trước mắt nàng tối sầm, ngất đi.
Trước khi tia sáng cuối cùng trước mắt biến mất.
Vân Dao ngã xuống đất, mơ hồ nhìn về phía lối vào hậu viện, một hình bóng như đang giận dữ bước ra dưới ánh trăng.
Trong cơn hoảng hốt, nàng thoáng thấy mái tóc trắng như tuyết sau lưng hắn.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc Mộ phí sức quay ngược thời gian không phải để trở về nói chuyện yêu đương.
← Ch. 080 | Ch. 082 → |