← Ch.34 | Ch.36 → |
Mặc dù nàng vẫn đang cầm tài liệu, mắt vẫn đang nhìn vào những chi tiết trên mặt giấy, nhưng tâm hồn của nàng vẫn đang nghĩ về chuyện hôm qua. Tại sao hắn lại hôn nàng? Nàng quả thật không thể hiểu được lý do, không thể tìm ra một lý do nào để biện hộ cho hành vi đó của hắn.
Lắc đầu, nàng quay lại với những con số trên tài liệu, hôm nay nàng phải sửa lại bản báo cáo này, đánh máy và photo nộp cho các chủ ngành mà thời gian cách giờ ăn trưa không còn nhiều, nếu không bắt tay vào làm ngay chỉ sợ đến chiều sẽ không xong, vì vậy nàng cố gắng gác mọi chuyện tư sang một bên để tập trung vào công việc.
Bên phía Lý Tử Kỳ cũng không khác gì Hàn Dương, hôm qua quả thật hắn đã quá xúc động nên mới làm vậy, hai người rất lâu không có gặp nhau mà nàng lại làm bộ lạnh nhạt với hắn, hắn tức giận đến muốn xem xem trong đầu nàng đang nghĩ gì. Nguyên bản tối hôm qua hắn chỉ muốn hai người nói chuyện bình thường, sau đó trao đổi phương thức liên lạc, dần dần hắn sẽ "trị tội" nàng về chuyện ra đi không nói một lời sau, ai ngờ do một phút xúc động hắn lại làm hỏng tất cả.
Lý Tử Kỳ ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc trong phòng tổng giám đốc, đến nỗi có tiếng gõ cửa mà hắn cũng không nghe thấy.
Nữ thư kí đứng ngoài gõ cửa mà không thấy bên trong có động tĩnh bèn lên tiếng -"Tổng giám đốc"
Lần này thanh âm thành công kéo tâm tư của Lý Tử Kỳ quay trở lại hiện thực -"Vào đi"
Nữ thư kí tiến vào -"Xin hỏi trưa này ngài ăn gì để tôi chuẩn bị"
Hắn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng -"Không cần! Hôm nay tôi đi ra ngoài ăn, cô không cần phải mua giúp tôi!"
Thư kí hơi thất vọng, mọi ngày đều do nàng giúp hắn chuẩn bị bữa trưa thỉnh thoảng hai người cũng cùng ăn một chỗ, vậy mà hôm nay hắn lại có hẹn. -"Vâng, tôi đã biết" sau đó nàng quay người đi ra ngoài.
Ngó đồng hồ đeo trên tay, cũng đã sắp đến giờ ăn cơm, hắn quyết định đóng lại văn kiện trên bàn, cầm lấy áo tây trang sau ghế đứng dậy đi ra ngoài.
Thời gian ăn trưa, Hàn Dương cùng với mấy đồng sự vừa ra tới đại môn của công ty, nàng liền thấy một chiếc xe đỗ ng gần đó, nam nhân tuấn tú suất khí đứng cạnh cửa xe thu hút rất nhiều ánh mắt người qua lại, nhưng tầm mắt của hắn vẫn thủy chung dừng trước cửa công ty, cho đến khi nhìn thấy Hàn Dương liền cho tay vào trong xe nhấn còi.
Hàn Dương làm bộ không thấy hắn, nhưng hắn vẫn không bỏ qua, liên tục nhấn còi làm cho mọi người đều nhìn về phía bên đó, trong lúc Hàn Dương đang định xoay người chạy thì thanh âm của hắn bỗng vang lên -"Hàn Dương!"
Lần này ánh mắt của mọi người lại chuyển về phía nàng, nàng tức giận hận không thể quay lại đạp cho hắn một cước giống nhiều năm về trước. Vì tránh cho mọi người tiếp tục tò mò và nhìn nàng, nàng đành phải tiến về phía hắn, lành lạnh hỏi -"Anh có việc gì mà đến đây?"
Lý Tử Kỳ không trả lời, mở cửa cho nàng -"Lên xe!"
-"Anh không thể nói ngay tại đây sao?"
Hắn nhướng mày -"Chẳng lẽ cô thật sự muốn ta nói ngay tại đây? Không thành vấn đề, ta nói...hôm qua..."
Hắn chưa kịp nói hết, Hàn Dương đã vội vàng cắt đứt -"Chúng ta lên xe!" sau đó vội vàng lên xe.
Lý Tử Kỳ hài lòng mỉm cười, ngồi vào tòa điều khiển rồi mới nói -"Chúng ta đi ăn cơm rồi nói chuyện."
-"Tùy anh!" Hàn Dương biết lúc này cho dù nàng phản đối thế nào thì hắn cũng sẽ lôi nàng đi bằng được, như vậy nàng không nghĩ mình mất nhiều sức lực làm gì.
-"Anh có chuyện gì thì hãy nói đi" sau khi hai người ăn cơm xong, Hàn Dương chủ động lên tiếng trước.
Lý Tử Kỳ ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào nàng, trong ánh mắt có mang theo một chút bi thương, đáng tiếc người nào đó không có phát hiện.
-"Chẳng lẽ chúng ta không thể hẹn nhau ăn cơm sao? Dù sao đi nữa chúng ta cũng là đồng học"
Nghe thấy như vậy, Hàn Dương có chút lúng túng, đúng vậy, hai người đã từng là bạn học, nàng cũng đã từng là một cô bé ngây thơ yêu hắn, nhưng đó đã là quá khứ, hiện tại hai người đều đã trưởng thành, mối quan hệ đó đã không còn nữa, vì vậy nàng nghĩ không tất yếu phải can thiệp vào cuộc sống của nhau.
-"Tôi nghĩ chúng ta hẳn là đều biết tại sao không nên can thiệp cuộc sống của nhau, và anh là người rõ nhất mới đúng".
-"Ta?" - Lý Tử Kỳ cảm thấy mờ mịt, tại sao hắn lại là người rõ nhất trong khi nàng là người ra đi không nói một câu?
-"Đúng! Chính là anh!" - Hàn Dương khẳng định.
-"Ta nghĩ giữa chúng ta hẳn là có sự hiểu lầm nào đó, hiện tại ta nghĩ chúng ta nên thẳng thắn nói với nhau để giải quyết vấn đề"- hắn đề nghị.
Hàn Dương cũng cảm thấy như vậy nên gật đầu đồng ý -"Vậy theo anh, chúng ta có vấn đề gì?"
-"Tại sao năm đó em đi không một lời từ biệt?" - Tử Kỳ bắt đầu nêu ra thắc mắc của mình.
Hắn còn dám hỏi nàng nữa sao? Nếu không phải hắn phản bội nàng, làm cho trái tim nàng tan nát thì nàng có tất yếu phải ra đi trốn tránh sự thật như vậy không? -"Tôi không nghĩ anh lại làm ra vẻ như vậy, nhưng không sao, tôi nói, năm đó tôi ra đi không nói một câu nguyên nhân là do anh. Còn tại sao do anh, tôi nghĩ anh tự mình hiểu lấy" - Hàn Dương cảm thấy không thể chịu được sự giả dối của hắn được nữa -"Nếu không còn gì nữa, tôi nghĩ cám ơn bữa cơm hôm nay, tái kiến" nói xong, nàng đứng dậy cầm lấy túi xách chuẩn bị đi ra.
Lý Tử Kỳ đang chìm trong suy nghĩ, tại sao mọi nguyên nhân đều là do hắn, tại sao nàng cũng không chịu nói rõ cho hắn mà luôn đem đến cho hắn một mớ tơ rối để rồi bắt hắn đi tìm đầu mối giải quyết? nhưng khi nghe thấy nàng nói phải về thì liền phản ứng -"Chờ đã, tại sao em không thể nói rõ luôn cho tôi tại sao lại như vậy?"
Hàn Dương đứng lại nhưng không quay đầu lại đáp -"Tôi ghét nhất những người giả dối như anh!"
Lời nói này như một mũi đao đâm vào trái tim của Lý Tử Kỳ, hắn quả thật vô tội, hắn thậm chí còn không biết mình gây ra tội gì mà lại bị nàng xử lăng trì một cách quyết đoán như vậy, ngay cả một cơ hội minh oan hắn cũng không có.
Trong lòng hắn thầm mắng chết tiệt, lấy di động trong túi ra nhấn một dãy số quen thuộc gọi -"Triệu Phong, giúp mình điều tra tìm lại tất cả những chuyện liên quan đến Hàn Dương trước khi cô ấy đi ra nước ngoài"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ -"Tại sao nhiều năm như vậy mới muốn mình điều tra giúp?"
← Ch. 34 | Ch. 36 → |