← Ch.02 | Ch.04 → |
Quả thật là bi kịch.
Từ hôm đó, anh mua cả xiềng xích trói tay và chân tôi, đầu kia khóa vào giường, độ dài sợi đây là từ giường đến nhà vệ sinh, nếu đi ra cửa phòng thì tôi cách cánh cửa ba mét.
Mỗi ngày anh sẽ mang thức ăn cho tôi, hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài, tôi không ăn thì anh ép tôi ăn, tôi muốn tự tử anh nói không biết mình sẽ làm gì với mẹ.
Cả mẹ bây giờ anh ấy cũng chẳng cần, nhẫn tâm đem bà ra uy hiếp tôi.
Đêm đến, anh sẽ hoan ái dây dưa với tôi. Có lẽ, quãng đời còn lại của tôi sẽ mãi ở căn phòng này.
Tôi ngày một sợ hãi anh, người tôi yêu đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn một con ác quỷ đội lốt anh trai, luôn miệng nói: "Anh yêu em, tiểu Hy của anh, em là của anh, vĩnh viễn thuộc về anh."
...
Chương 3: Anh hai, ai quan trọng hơn?
Anh im lặng không trả lời.
Tôi quyết tâm muốn biết.
Chúng tôi nhìn nhau dễ có nửa giờ, cuối cùng anh hơi xoay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ kính, "Yêu."
Tim tôi lập tức vỡ tan, đau quá! Đau quá! Tôi gập người đưa tay ôm ngực, vị trí nơi trái tim đau đến đòi mạng. Tôi trông thấy anh hoảng hốt, đưa tay định đỡ tôi, tôi gạt tay anh ra chỉ vào cửa, "Anh hai, anh làm ơn, để em một mình, được không?"
"Tiểu Hy... làm sao vậy?" Anh không chịu ra, nhất quyết ôm lấy tôi, giọng nói gấp gáp.
"Không sao, anh đi ra đi mà!" Tôi giãy dụa khỏi vòng tay anh, nhắm chặt mắt để lệ không tuôn ra, hét lên.
Anh rõ ràng giật mình không hiểu tại sao tôi cáu, đứng lên lo lắng nhìn một lát cuối cùng cũng đi ra, ra đến cửa còn ngoái lại nhìn tôi.
Tôi kìm chế cơn đau nơi ngực, đi thật nhanh đóng cửa khóa trong lại, tay ôm ngực tay ôm đầu dựa cửa ngồi phịch xuống, nước mắt thi nhau rơi ướt đẫm vạt áo.
Anh yêu cô ta sao? Yêu.
Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi, tôi phải làm sao? Làm sao bây giờ? Tôi không thể khống chế bản thân đi về phía giường túm lấy bất kỳ thứ gì quẳng nó vào tường. Gối, mền, ly cốc, khung hình, vật dụng trên bàn trang điểm... tất cả đều theo tiếng 'choang' vỡ tan dưới nền nhà.
Tôi thở hồng hộc ngồi giữa đống kính vỡ, cầm một mẫu kính của khung ảnh...
Tôi... sẽ giết anh. Nếu như thế tôi sẽ không bao giờ phải mất anh cả.
Tôi sẽ không đau khổ nữa, đúng thế, chỉ cần tôi giết anh.
Cầm mảnh kính chầm chậm đi đến cửa, tay đặt vào núm xoay nhưng tôi bỗng nhiên không thể nào mở được.
Tôi sao có thể giết anh? Đó là người tôi yêu nhất mà.
Tôi thà đau khổ, chỉ cần anh hạnh phúc.
Một nơi nào đó trong tiềm thức tôi cứ hét 'giết anh ta đi', câu nói đó lập lại mãi như một đĩa CD bị lắp. Tôi cố gắng giữ lí trí cãi lại với nó rằng tôi yêu anh, tôi sẽ không hại anh.
Tôi vứt mảnh kính xuống, chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài, một mình đi ra đường phố. Tôi đi lang thang vô định mãi, không biết mình đi bao lâu, cũng chẳng biết mình đang đi đâu.
"Hy Hy?" Tôi nghe ai đó gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, là Tử Hoàng.
"Sao cậu ở đây, giày dép đâu, sao lại đi chân trần?" Tử Hoàng lo lắng cởi chiếc áo khoát đen dày của mình khoát lên vai tôi, bỗng nhiên ấm áp, tôi nhào vào lòng Tử Hoàng khóc thật nhiều.
Tôi không biết mình làm sao đến được đây, chỉ thấy mình đang ở một căn biệt thự cổ kính, Tử
Hoàng đang nhè nhẹ vỗ lưng tôi như dỗ trẻ, tôi ngẩn người rồi nín khóc.
"Sao mình lại ở đây thế? Đây là đâu?" Tôi nhìn quanh rồi hỏi.
Tử Hoàng không nhiệt tình mấy trả lời tôi, đưa khăn giấy cho tôi rồi nói, "Tớ đưa cậu về, đây là nhà tớ."
Tôi nhận khăn giấy bỗng thấy nghi vấn, tại sao Tử Hoàng lại có nhà ở thành phố này, rõ ràng cậu ấy đang học đại học ở thành phố cũ mà. Tử Hoàng như biết tôi định hỏi, nói: "Biệt thự của ba, ít khi ở."
"Ừm."
"Nói đến chuyện của cậu, sao cậu ra nông nổi này?"
Tôi lái sang chuyện khác, "Biệt thự này đậm chất cổ nhỉ, rất phong cách."
"Nói việc chính đi, đừng có nói chuyện khác." Tử Hoàng nhíu mày không vui nói.
Tôi im lặng.
"Vì anh Nhật Thiên sao?" nói đến đây, Tử Hoàng ngập ngừng một chút mới nói tiếp, "cậu vẫn yêu anh ta à?"
Tôi kinh ngạc trợn to mắt nhìn Tử Hoàng.
"Đừng có làm bộ dáng đó, chuyện này tớ biết lâu rồi. Có chuyện gì sao?"
Tôi nhìn chăm chú vào Tử Hoàng, không ngờ người nhìn như vô tâm lại sâu sắc đến thế. Nghĩ đến anh tôi lại đau lòng, "Anh hai... yêu người khác."
Tử Hoàng thở dài.
"Đó là đương nhiên, cậu định suốt đời yêu anh mình sao? Quên nó đi."
Tôi lắc đầu, "Cậu tưởng dễ quên thế sao?", nói rồi tôi cười khổ.
"Có một cách." Tử Hoàng bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi thật kỹ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, câu nói tiếp theo của Tử Hoàng cứ như ngũ lôi oanh đỉnh giáng xuống đầu tôi."Cậu hãy yêu tớ."
Tôi nghiêng đầu nhìn nơi khác, "Mình chỉ yêu anh hai thôi."
"Tớ sẽ đợi, cậu... đồng ý được không? "Tử Hoàng mỉm cười, gương mặt điển trai dịu dàng khiến tôi ngây ra, bất giác tôi đã nói "được."
Đây có lẽ là con đường duy nhất để tôi có thể giải thoát khỏi sự đau khổ này.
Tử Hoàng đưa tôi về nhà, xe vừa đến cổng tôi đã thấy có bóng người đứng ở cửa, là anh hai và ba mẹ.
Thấy tôi xuống xe, mẹ lo lắng chạy đến ôm tôi, mắt ươn ướt, "Con sao vậy? Sao lại đập vỡ đồ đạc như thế? Ai khiến con khó chịu sao?"
Mắt tôi cũng hồng hồng, tôi ôm chặt lấy mẹ, "Xin lỗi, con xin lỗi. Con không có gì đậu ạ."
Mẹ ôm tôi một lát rồi dẫn tôi vào nhà, ba quan tâm nhìn tôi nhưng không nói gì, anh hai cũng thế. Ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi lo lắng của mẹ, tôi đi lên phòng mình. Phòng tôi đã được dọn dẹp lại, đồ dùng cũng đã được thay mới, xem ra tôi vừa ra khỏi nhà anh hai đã trở lại nên phòng ốc mới được dọn xong nhanh thế này.
Nằm phịch xuống giường, tôi đăm đăm nhìn chiếc đèn chùm màu vàng nhạt trên trần, lòng cứ nghĩ mãi về yêu cầu của Tử Hoàng.
Tôi cảm thấy mình làm như vậy thật tốt, từ hôm qua nhận thấy bản thân có thể sống dù thiếu anh không đến mức điên dại như đã nghĩ. Vậy nếu tôi yêu ai đó khác, như Tử Hoàng chẳng hạn, như thế tôi sẽ thoát khỏi bóng ma tội lỗi này, danh dự của nhà họ Tả cũng không bị tổn hại.
Phải biết, một gia tộc danh giá bậc nhất đất nước như Tả thị lại có con gái loạn luân, không biết tin tức đó sẽ chấn động thế nào.
Tôi đứng dậy đến tủ đồ lấy quần áo, định tắm rồi đi ngủ.
Vừa bước nửa chân vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng mở cửa bè đảo ra nhìn, anh hai đứng ngay cửa nhìn tôi. Tôi giật mình, nén buồn bình tĩnh nói, "Anh hai, chuyện gì?"
Anh nghe tôi hỏi cũng không trả lời, cứ như hồi tưởng một việc gì đó, lát sau mới nói: "Người đưa em về là... Tử Hoàng?"
"Vâng." Tôi gật đầu. Ra nãy giờ anh đang tìm kiếm ký ức về người bạn của tôi lúc còn ở thành phố cũ.
"Nửa đêm em ra ngoài là đến nhà cậu ta?"
Tôi do dự một lát, gật đầu.
Anh nhíu mi thật sâu, con ngươi xẹt qua thứ gì đó mà tôi không rõ, rất nhanh lại biến mất.
"Được rồi, em đi nghỉ đi."
Nói xong anh lập tức xoay người định ra ngoài.
Bỗng dưng tôi rất muốn hỏi, nếu anh trả lời như ý tôi, tôi sẽ tiếp tục yêu anh, nếu không, tôi sẽ quên anh dù phải mất một năm hay mười năm đi nữa.
Và tôi đã làm thật.
"Anh hai, ai quan trọng hơn?"
Tả Nhật Thiên, ai quan trọng hơn?
← Ch. 02 | Ch. 04 → |