Tinh thần rơi rụng
← Ch.4113 | Ch.4115 → |
Ngôi sao rơi xuống, khí thế áp bách và thiên uy hàng lâm.
Trong nháy mắt này, trong lòng tất cả mọi người đột nhiên chấn động, khí tức áp xuống quá mạnh mẽ.
Thân ảnh màu vàng của Lục Lâm Thiên run lên, thiên uy hàng lâm áp lên người của hắn, áp bạo ⅼ❗ⓝ.h h.ồ.n bản thân, ngay cả đan điền khí hải cũng bị áp bạo, ngũ tạng lục phủ sắp vỡ nát.
Loại áp lực này giống ngũ lôi oanh đỉnh, không có bao nhiêu tiếng vang, nhưng so với Vô Lượng Tịch Diệt Đại Lôi Kiếp còn khủng khϊếp hơn.
Xùy.
✝️♓·â·п ⓣ·♓·ể Lục Lâm Thiên run lên, bước chân lảo đảo, hắn bị áp lực này áp bách lui bước, ngũ tạng lục phủ, 🦵❗-ⓝ-♓ ⓗ-ồ-ⓝ, nguyên đan bị áp lực quá lớn.
Loại áp lực từ thiên uy này không thể xua tan, lúc này cây đao màu vàng trong đầu Lục Lâm Thiên sau khi thôn phệ không ít vô lượng thiên kiếp, không biết vì sao cũng không phản ứng, xoay quanh tiểu hồn anh và không quan tâm tới.
Rầm rầm rầm...
Ngôi sao rơi xuống không dứt, thiên uy khủng khϊếp bạo phát, khí tức ngôi sao rơi xuống này mọi người cảm giác được, giống như con kiến nhỏ bé đối mặt với con voi.
- 🦵𝒾п·♓ 𝐡ồ·𝐧 của ta bị áp bách quá nặng, không cách nào chống cự, áp lực này quá lớn.
- Ngũ tạng lục phủ sắp п·ⓖ·♓ⓘ·ề·𝖓 п·á·✞, uy áp này quá khủng khϊếp.
- Nguyên đan cũng bị áp bách, ta khó ngăn cản nổi...
Không trung có không ít Tuyên Cổ Cảnh sớm không chèo chống nổi, lúc này rơi xuống đất.
Lúc này người có tu vị Tuyên Cổ Cảnh sơ giai khó ngăn cản nổi, sắc mặt tái nhợt, lập tức không ngừng quỳ xuống, nếu phải đối mặt với thiên uy đủ để áp bức ⅼℹ️п*𝖍 ♓ồ*𝓃, thân hình, nguyên đan, ngũ tạng lục phủ của bọn họ tan nát.
Tuyên Cổ Cảnh trung giai và cao giai vẫn đau khổ chèo chống, nhưng sắc mặt tái nhợt và run lên.
XIU.... XIU......
Lại có mấy ngôi sao từ trên cao rơi xuống, mỗi một ngôi sao rơi xuống đều gia tăng thiên uy và áp lực.
†_ⓗ_â_п t♓_ể Lục Lâm Thiên như bị trọng kích, ⓣ·ⓗâ·𝖓 ⓣ·ⓗ·ể như có ngàn vạn cân áp lên vai, nguyên đan chữ vạn, ngũ tạng lục phủ và l-ⓘ-п-𝖍 𝖍ồ-𝐧 bị trọng kích, hắn không ngừng lui ra phía sau.
Ngôi sao từ trên trời rơi xuống thêm cái nào, thân ảnh Lục Lâm Thiên liên tục lui ra phía sau, sắc mặt tái nhợt, áo giáp rạn nứt.
Hô!
Uy thế như vậy làm cường giả chú ý, cũng không ít người lo sợ thay Lục Lâm Thiên.
Loại uy áp κ·♓·ủn·🌀 𝖇·ố này trấn áp 𝐥-𝐢-n-𝖍 ♓ồ-п, áp bạo ngũ tạng lục phủ, áp bạo ý chí một người, phá hủy tất cả.
Loại uy áp này quá mạnh mẽ, uy thế này cũng không nhắm vào người khác, áp lực chủ yếu chính là Lục Lâm Thiên. Nhưng chỉ dư âm đã đủ áp chế bọn họ, làm cho cường giả Tuyên Cổ Cảnh sơ giai khó có thể thừa nhận nổi vừa tiếp xúc đã phủ phục 𝓇·𝐮·𝖓 𝐫ẩ·𝐲 dưới đất.
- Ta cũng không cách nào chống lại, uy áp quá mạnh!
- Uy áp này muốn phá hủy ⅼ●❗●ⓝ●h 𝐡●ồ●n, ý chí, ta không thể ngăn cản.
Đám người Phá Thổ, Băng Thiên Lý, Cát Bạch Mị, Huyết Ưng không thể ngăn cản, sắc mặt trắng bệch, lúc này lại có ngôi sao rơi xuống, bọn họ không phủ phục xuống nhưng cũng khó chống cự.
Cả không trung, lúc này cũng chỉ lưu lại Nguyên Hồn, sóng lửa, U La, Nguyên Hạt, Vô Tướng, còn có Lục Linh đạp không đứng đó, còn có thể tiếp tục chống lại, Lục Linh tuy là Tuyên Cổ Cảnh trung giai, nhưng hắn có thể đứng ngăn cản Huyễn Lang.
Ầm ầm.
Ngôi sao liên tục rơi xuống, ⓣ𝖍·â·ⓝ 𝐭♓·ể Lục Lâm Thiên liên tục bị đẩy lùi ra sau, lân phiến màu vàng tan vỡ, trên người huyết nhục mơ hồ, hào quang tử kim phóng đại, mà †♓â-п 𝖙ⓗ-ể hắn va chạm vào một ngọn núi nhỏ.
✝️.𝐡.â.п t♓.ể Lục Lâm Thiên không ngừng bị n🌀♓·ℹ️ề·𝓃 𝓃·á·𝐭, ⓜ-á-u tươi bao phủ Thanh Linh Khải Giáp, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng bắt đầu có vết Ⓜ️●á●⛎ chảy ra, t*hâ*𝖓 ⓣ*𝖍*ể vô cùng thê thảm.
- Niết Bàn diệu tâm, vô sinh bất diệt, ngươi không thể gây khó dễ cho ta! Tiếp tục phóng ngựa tới đi!
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn qua nhật nguyệt tinh thần xoay tròn, tiếng nói cuồn cuộn, hai mắt ngạo nghễ không bị trói buộc.
XIU.... XIU... XIU.... XIU....
Từng ngôi sao rơi xuống như mưa, nhiều sinh linh run như cầy sấy, không ngừng khϊếp sợ.
Dưới lực lượng 𝖐-♓ủп-ℊ 𝖇-ố này, Lục Lâm Thiên đứng đó, Thanh Linh Khải Giáp chấn động sau đó n_𝖌𝒽_𝖎ề_𝓃 ռ_á_🌴, má-υ tươi bắn tung tóe ra ngoài.
- Muốn đè sập ta, cũng không dễ dàng như vậy.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, ngạo khí bắn ra ngoài, ngông nghênh cao ngất, hắn vẫn đứng thẳng vô cùng ngông nghênh.
XIU.... XIU......
Từng ngôi sao rơi xuống, thanh thế to lớn giống như tận thế.
Ầm ầm.
Ngọn núi dưới chân Lục Lâm Thiên không cách nào ngăn cản nổi, sơn thể rạn nứt chằng chịt, lập tức sụp đổ vỡ ra, ngọn núi cao vυ"t trong mây tan biến.
Ⓣhâ.𝖓 ✝️.𝐡.ể Lục Lâm Thiên r·ⓤ·𝓃 r·ẩ·ÿ, dưới loại áp bách này hắn cảm thấy t𝒽â·𝓃 𝐭·ⓗ·ể như vỡ ra từng khúc, Thanh Linh Khải Giáp trên người đã hoàn toàn bị ép vỡ, bắt đầu khó mà thừa nhận uy áp này, †_♓â_𝓃 т𝐡_ể ngạo nghễ cao ngất, Ⓜ️á_𝐮 mũi chảy ròng, khuôn mặt cũng vặn vẹo dữ tợn.
Nhưng Lục Lâm Thiên vẫn ngẩng đầu, hắn vô cùng bất khuất.
Đùng.
Bỗng dưng áp lực tăng lên thật lớn, gương mặt Lục Lâm Thiên bắt đầu 𝖓_ổ tu𝖓_🌀, Ⓜ️á-𝖚 tươi bắn ra tung tóe, da thịt bong tróc, lực lượng to lớn này muốn 𝖓_🌀_𝒽ıề_ⓝ 𝐧á_т Lục Lâm Thiên thành từng mảnh vỡ.
Ⓛ*iп*ⓗ ♓*ồ*n của hắn nếu không có cây đao màu vàng giúp đỡ, chỉ sợ ⅼ𝒾-𝓃-♓ 𝐡ồ-𝓃 của hắn bị 𝓃.𝐠𝒽.ⓘ.ề.ⓝ ռ.á.ⓣ không còn. 𝒯-𝒽-â-n ✞-𝒽-ể nếu không có Bất Tử Thần Thể và Bất Diệt Huyền Thể, hắn đã sớm biến thành huyết vụ.
Mặc dù có nhiều ưu thế như vậy, lúc này Lục Lâm Thiên cũng bắt đầu không thể ngăn cản được nữa.
Áp lực 🎋♓ủ𝐧_𝖌 ⓑ_ố muốn phá hủy ý chí Lục Lâm Thiên, còn muốn phá hủy toàn bộ những gì thuộc về hắn.
Ken két.
Từng ngôi sao rơi xuống, ngọn núi dưới chân Lục Lâm Thiên đã bị nghiền áp xuất hiện vực sâu thăm thẳm, dường như muốn đập vụn tất cả.
Ầm ầm.
Lục Lâm Thiên lúc này lọt vào tầng nham thạch, đầu gối của hắn 𝐦●á●𝐮 tươi đầm đìa, ⓣ*♓â*𝓃 †♓*ể ⓝ.ổ t.𝖚.𝖓.ℊ, má●𝐮 tươi bắn tung tóe.
Áp lực cực lớn không ngừng ăn mòn ý chí của hắn, dường như muốn nói:
- Buông tha đi, buông tha là được rồi, không ai có thể đấu với trời, không ai phản kháng thiên đạo, buông tha đi, buông tha tất cả đi, hủy diệt là được rồi.
- Buông tha đi, buông tha đi, không buông bỏ chính là 𝐭_ử 𝖛𝑜_𝖓_ɢ, chỉ còn hủy diệt, thân nhân của ngươi, người ngươi âu yếm, hài tử và những người ngươi bảo hộ đều bị hủy diệt, ngươi không thể bị hủy diệt, buông tha đi, bằng không chỉ có thể thần hồn câu diệt!
Những âm thanh này nói ra những gì Lục Lâm Thiên quan tâm nhất, những lời này làm Lục Lâm Thiên suýt nữa buông bỏ, những âm thanh này dường như có 𝐦·ⓐ ⓛ·ự·𝒸 làm Lục Lâm Thiên buông bỏ.
- Không, không thể buông bỏ, bởi vì người thân, hài tử, những người ta quan tâm nên ta mới không buông bỏ, chỉ có đặt chân trở thành cường giả chính thức mới có thể bảo hộ tất cả của ta, ngươi không cách nào ảnh hưởng ý chí của ta, ngươi không thể cải biến ta, Niết Bàn diệu tâm, bất diệt bất tử, ngươi không thể phá hủy ý chí của ta, ngươi dám ngăn ta, ta liền nghịch thiên.
Nhưng vào lúc này, Lục Lâm Thiên đang khom người đột nhiên ngẩng dầu, 𝐦-á-⛎ tươi trào ra khỏi miệng, hét:
- Ah!
Tiếng hét này không ngừng vang vọng hư không!
Tiếng quát này làm mọi người chú ý, Lục Lâm Thiên đang bị áp bách đứng thẳng người dậy, trong đôi mắt bắn ra hào quang tử khí, khí tức man hoang thương cổ bạo phát
← Ch. 4113 | Ch. 4115 → |