Thiên Thư phong ấn 2
← Ch.3040 | Ch.3042 → |
Lục Lâm Thiên phỏng đoán, Mẫu Đơn sợ rằng tuyệt đối cũng không biết Thái Cổ U Minh Viêm bị phong ấn, mà còn là ⓛ𝖎-ⓝ-𝖍 𝒽ồ-п bổn nguyên bị phong ấn. Loại chuyện này Thái Cổ U Minh Viêm tuyêt đối sẽ không tiết lộ cho người khác biết.
- Hừ, ngươi quản làm gì.
Cự long màu xanh da trời nhỏ kia nhìn Lục Lâm Thiên rồi quát một tiếng.
- Xem ra quả thực đúng là như vậy.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, trước mắt hắn không thể động vào Vô Tự Thiên Thư kia. Vô Tự Thiên Thư phong ấn ⓛ𝖎·𝐧·♓ 𝐡·ồ·𝐧 bổn nguyên của Thái Cổ U Minh Viêm. Nếu như đυ. ng vào Vô Tự Thiên Thư, 👢·𝐢ⓝ·h ♓·ồ·𝐧 bổn nguyên của Thái Cổ U Minh Viêm sẽ không bị phong ấn, đến lúc đó có lẽ hắn sẽ gặp phiền phức.
- Nhân loại, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi còn không cút ra ngoài? Cẩn thận ta sẽ khiến cho ngươi không còn xương cốt, tan thành mây khói.
Cự long màu xanh da trời nhỏ là 🦵_i_п_h ♓ồ_𝐧 bổn nguyên của Thái Cổ U Minh Viêm, cự long màu xanh da trời lúc này hầu như là rít lên với Lục Lâm Thiên. Thân hình giãy dụa, trong lúc mơ hồ giống như có thể xé rách không gian. Thế nhưng vẫn không có cách nào thoát ra khỏi sự trói buộc của khí tức mênh ⓜô𝐧_ɢ trên Vô Tự Thiên Thư.
- Nếu như ngươi có bản lĩnh đó thì sợ rằng hiện tại ta cũng không còn sống khỏe như hiện tại.
Lúc này Lục Lâm Thiên lại yên lòng hơn không ít, đứng chắp tay, toàn thân lan tràn ra một cỗ uy áp hoàng giả, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười, nhìn 🦵1-𝓃-♓ ♓-ồ-ռ bổn nguyên của Thái Cổ U Minh Viêm, nói:
- Kỳ thực muốn ta không làm gì cũng có thể, ta chỉ muốn cứu ngươi ra mà thôi. Thế nhưng vì sự an toàn của ta, ta muốn bố trí một ít thứ.
- Hừ, nhân loại nhỏ bé, ngươi nằm mơ sao?
Thái Cổ U Minh Viêm cả giận nói.
Lục Lâm Thiên cười cười, không tiếp tục nói mà dứt khoát khoanh chân ngồi xuống. Có kim đao màu vàng hộ thân, Lục Lâm Thiên cũng không lo lắng nguy hiểm. Giờ phút này, hắn nên ngưng tụ ra ⓛ*ⓘ*п*♓ ♓*ồ*𝖓 ⓟ𝒽â●𝐧 𝐭●hâ●𝐧 trước thì tốt hơn.
Cấp độ Đế giả, Vũ giả, Linh giả, yêu thú, linh thú, kể cả là linh vật trời sinh đều có thể ngưng tụ ra 𝐥●ℹ️ⓝ●𝒽 ⓗồ●𝐧 ρ𝒽-â-п ✞𝖍-â-𝐧. Loại ⓛ●𝒾●𝓃●𝖍 𝒽ồ●ⓝ 🅿️𝐡â*n ⓣ*♓*â*п này so với 𝖑𝒾●𝓃●♓ 𝐡ồ●ռ 𝐩♓â.𝖓 т.♓â.𝖓 bình thường vô cùng khác biệt.
Tại cấp độ Tôn giả, Vương cấp, có một ít Linh giả 🦵·i𝓃·𝒽 𝖍·ồ·n lực cường hãn, tăng thêm bí pháp là có thể ngưng tụ ra l❗ռ_𝒽 𝖍ồ_ⓝ p♓â·ⓝ t·ⓗâ·𝖓. Thế nhưng loại 👢in_𝐡 h_ồ_𝖓 🅿️_♓â_n ✝️hâ_ⓝ này so với 𝖑-1-ⓝ-𝒽 ⓗồ-𝐧 ρ𝐡_â_ⓝ thâ_ռ của Đế giả có bản chất khác nhau.
𝐋1.n.𝐡 𝖍ồ.п 🅿️-𝖍-â-п ✝️𝒽â-𝓃 của Đế giả nghiêm khắc mà nói, trừ †●𝖍●â●ռ t♓●ể ra, cùng với bản thể là độc nhất vô nhị. 🦵❗n.ⓗ ♓.ồ.ռ đầy đủ, tăng thêm cảnh giới Đế giả, hồn anh mới có thể từ một phân thành hai, tạo ra một đạo 🦵ℹ️п_♓ hồ_ռ 𝓅ⓗâ_п ✝️𝖍_â_𝓃.
Mà l_❗ⓝ_𝒽 ♓_ồ_ռ từ một phân thành hai, đối với 🦵_❗п_𝖍 h_ồ_𝖓 lực lại không có bất luận sự ảnh hưởng gì. Đường tu luyện vốn ảo diệu vô cùng, có một ít chuyện ngay cả tu luyện giả cũng không có cách nào nói rõ ràng.
ℒ·ℹ️n·ⓗ 𝒽·ồ·𝖓 ⓟ♓·â·п †hâ·ⓝ bình thường rời khỏi bản thể quá xa, hoặc là thời gian quá lâu đều tiêu tán, không có cách nào chống đỡ thời gian quá lâu. Mà 🦵·❗·ռ·ⓗ hồ·n ρ𝖍.â.ⓝ т𝒽â.п của Đế giả mới có thể chính thức được cho dù là 𝖕𝐡â.ⓝ ✞𝐡â.п, cho dù tính mạng thứ hai của Đế giả. Cho dù xa như thế nào cũng không sao.
Mà quan trọng nhất chính là ⅼï.ⓝ.𝖍 ♓ồ.ռ 🅿️·♓·â·п ✝️·𝒽·â·𝐧 của Đế giả, cho dù bản thể bị diệt, l❗п*𝒽 ⓗồ*𝐧 𝓅*𝒽â*ռ †𝒽*â*n vẫn tiếp tục tồn tại. Đồng thời còn có thể đ𝐨ạ.✞ ⓧ.á người khác tiếp tục tồn tại. Linh Tôn bình thường, ⅼ❗𝖓●h hồ●𝖓 của Linh Vương, nếu như bản thể 🌜𝖍-ế-🌴, l.ı.ⓝ.ⓗ 𝖍.ồ.𝖓 ρ𝒽â-n ✞-h-â-𝖓 tán loạn.
Cho nên nói 👢ïⓝ_♓ 𝒽_ồ_ⓝ ρ-hâ-𝖓 ⓣ𝐡-â-ռ bình thường, không được coi là 🅿️_♓_â_ռ ⓣ𝐡_â_𝓃 chính thức. Nhiều nhất chỉ cho dù một loại thủ đoạn về ⅼ𝒾*п*𝐡 ♓*ồ*п mà thôi. So với ⅼ𝖎-ռ-h 𝖍ồ-𝖓 🅿️𝐡*â*п 🌴𝒽â*n của Đế giả có bản chất khác nhau.
Nhưng mà 𝐥*❗𝓃*𝖍 ♓ồ*𝓃 𝐩.𝖍â.ⓝ 𝖙♓.â.n của Đế giả cũng không có giải quyết hoàn toàn tai hại, cũng không cách nào một mình tu luyện.
👢ℹ️_ⓝ_h 𝖍ồ_𝐧 𝖕♓_â_ռ †_𝖍â_ⓝ nhưng mà 𝐥ı𝖓●𝐡 𝒽ồ●𝐧 𝐩♓-â-n th-â-ⓝ mà thôi, vẫn khác bản thể, chỉ có thể thu nhận năng lượng từ trong bản thể, bản thể đột phá, 🦵1𝓃_𝐡 𝐡_ồ_𝐧 ⓟ𝐡â●ⓝ 𝖙●𝒽●â●п cũng theo đó mà đột phá. Thế nhưng lại không cách nào tự mình tu luyện, cho dù là sau khi đ·o·ạ·✝️ ×·á người khác cũng không có cách nào tu luyện.
Thủ ấn Lục Lâm Thiên biến hóa, đây là lần đầu tiên hắn ngưng tụ ra 𝖑.ı.𝓃.♓ 𝐡.ồ.𝖓 ρhâ_𝖓 ✝️_♓_â_𝐧.
Ngưng tụ 👢·ℹ️𝓃·𝖍 𝒽·ồ·n 𝖕ⓗ*â*𝐧 ✝️*𝒽â*п, cũng không phải là thủ đoạn phức tạp gì cho lắm. Từng đạo thủ ấn biến hóa, trong đầu, tiểu hồn anh của đang xảy ra biến hóa, một đạo quang mang huyền ảo lan tràn, từ từ bắt đầu phân thành hai, hóa thành hai đạo ⅼ.ıп.♓ 𝐡.ồ.ⓝ thể.
Sưu.
Từ trên tiểu hồn anh chia ra một đạo 👢.𝐢n.♓ hồ.п thể, tiếp đó ở trong mi tâm Lục Lâm Thiên chui ra. Ở bên người Lục Lâm Thiên, dưới sự bảo hộ của kim đao màu vàng hóa thành một Lục Lâm Thiên mặc áo bào xanh thứ hai.
Giữa hai Lục Lâm Thiên, khí chất, thần thái đều giống nhau như đúc, không có bất kỳ sự khác biệt nào.
- Thật sự là huyền ảo.
Lục Lâm Thiên nhìn 𝐥ï.𝐧.ⓗ 𝐡.ồ.n thể của mình mỉm cười, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cảm giác giữa cả hai là tương liên một thể, giống như là tay trái và tay phải trên ✞●𝖍●â●п ⓣ●𝖍●ể vậy.
👢●ⓘп●♓ h●ồ●n bổn nguyên Thái Cổ U Minh Viêm nhìn thấy hành động của Lục Lâm Thiên, ánh mắt ngày càng khó coi, trong lúc mơ hồ dường hư có thể suy đoán ra hành động của Lục Lâm Thiên, biết rõ Lục Lâm Thiên muốn làm gì.
Nhìn bản thể Thái Cổ U Minh Viêm trước mắt, trong mắt Lục Lâm Thiên có chút ngưng trọng, trên khuôn mặt bản thể và ⓛ_ℹ️_ⓝ_𝒽 h_ồ_ռ 🅿️h·â·ռ ⓣhâ·𝓃 dều ngưng trọng. Nếu như thất bại, nhẹ thì tổn thất một đạo ⓛℹ️п·h ♓·ồ·𝖓 🅿️-ⓗ-â-ⓝ ⓣh-â-𝐧, bản thể bị trọng thương. Nếu nặng thì bản thể hắn gặp nạn, kết cục không cần phải nói.
- Động thủ.
Đã quyết đoán từ trước, lúc này tuy rằng Lục Lâm Thiên biết rõ sự nguy hiểm, thế nhưng cũng không có bao nhiêu do dự, 𝖑❗.n.𝐡 ♓ồ.𝓃 𝓅*♓*â*𝓃 †*♓â*п được quang mang của kim đao màu vàng bảo hộ.
Sưu.
👢.𝐢п.𝖍 h.ồ.𝖓 ρ.𝐡â.𝖓 ⓣ.♓.â.𝖓 vừa mới đi ra, nhiệt độ 𝐤♓ủ𝐧_g ⓑ_ố lập tức bao phủ, 👢𝒾n*𝒽 𝒽*ồ*n p𝖍â_n ✞_hâ_𝐧 của Lục Lâm Thiên lập tức run lên, nhiệt độ k-ⓗủ𝓃-𝖌 🅱-ố này khiến cho ⓛⓘ_ռ_𝒽 ♓_ồ_ⓝ của hắn ⓡ⛎*𝖓 𝐫*ẩ*ⓨ.
Trên l𝖎ⓝ·𝐡 𝖍ồ·𝓃 𝐩♓â_𝐧 𝐭_♓â_ռ của Lục Lâm Thiên, một đạo quang mang lập tức bao phủ, nhiệt độ k·𝒽·ủ𝓃·ℊ ⓑ·ố này bị ngăn cản ở bên ngoài một ít, thế nhưng nhiệt độ k♓ủп●ℊ b●ố, cuồn cuộn không dứt vẫn không ngừng kéo lên, khiến cho tác dụng của quang mang cũng không lớn.
- Địa hồn biến.
Mà lúc này Lục Lâm Thiên lập tức thúc dục Địa hồn biến. Địa hồn biến cũng không có tác dụng gì đặc thù. Địa hồn biến của hắn được hỏa diễm trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm rèn giũa, 👢.𝐢n.♓ 𝒽ồ.п ⓟ.hâ.п 𝐭.♓.â.𝓃 lại từ tiểu hồn anh tách ra, đương nhiên cũng có thể thúc dục Địa hồn biến.
Thúc dục Địa hồn biến, trên 🦵_ï𝖓_♓ ⓗ_ồ_п 🅿️_𝐡_â_𝓃 🌴♓_â_п lập tức có một đạo quang mang màu lam nhàn nhạt tràn ra.
Trong khoảnh khắc này Lục Lâm Thiên có cảm giác trên người ⅼ-𝖎-n-𝐡 ♓ồ-п 🅿️𝖍â·ⓝ т·♓â·𝓃, nhiệt độ giảm một mảng lớn, dường như l-𝐢𝖓-ⓗ ♓-ồ-ռ 𝓅ⓗ-â-n 𝖙ⓗâ-𝖓 đã quen nhiệt độ 𝖐𝒽ủ·ռ·𝐠 ⓑ·ố này vậy.
← Ch. 3040 | Ch. 3042 → |