Truyện:Đỉnh Phong Thiên Hạ - Chương 2904

Đỉnh Phong Thiên Hạ
Trọn bộ 4732 chương
Chương 2904
Đ●🔴●ạ●† ❎●á
0.00
(0 votes)


Chương (1-4732)

- Khanh Khách...

Tiếng cười thanh thúy động lòng người vang lên, nói:

- Ta không cần phải đοạ·t ×·á, 🌴●hâ●n ⓣ●h●ể nhân loại như các ngươi làm sao có thể thích hợp với sinh linh trời sinh như chúng ta? Không những thế còn hạn chế sự tiến bộ của chúng ta. Ta chỉ cần 𝖙●hâ●𝖓 ⓣ●♓●ể thích hợp chịu tải т-h-â-n 𝖙𝖍-ể ta rời khỏi không gian զ𝐮-ỷ dị này mà thôi.

- Ngươi muốn rời khỏi có thể nghĩ biện pháp khác, cần gì phải động tới bằng hữu của ta?

Lục Lâm Thiên trầm giọng nói.

- Ta cũng không biết bao nhiêu năm rồi, thử qua vô số hoa nô cũng không có người thích hợp chịu tải 𝖙𝒽â_ռ 𝖙_𝖍_ể ta, chỉ có nữ hài này có ✞*♓â*𝐧 🌴♓*ể thích hợp, ma khí trên người nàng cực kỳ tương tự với chúng ta. Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua sao?

Nguyên Nhược Lan nhàn nhạt nói.

- Ta thề, coi như ngươi có thể thành công, ta cũng sẽ đánh ngươi thành mây khói.

Trong đôi mắt đen láy của Lục Lâm Thiên tràn ngập hàn ý lạnh lẽo.

- Thực lực của ngươi tuy rằng rất mạnh, thế nhưng chỉ tiếc ở trước mặt ta còn chưa đủ.

Huyết Linh Mẫu Đơn nhìn Lục Lâm Thiên nói:

- Ta từ trong 👢ï*𝐧*ⓗ 𝒽ồ*𝓃 của nữ hài này biết được dường như trong lòng nó ưa thích ngươi. Nhân loại các ngươi hẳn gọi cái này là cảm tình đúng không. Ta cũng nhìn ra ngươi rất lo lắng cho nàng.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên biến ảo, cũng không biết Huyết Linh Mẫu Đơn này nói là thật hay giả.

- Nhân loại, hay là ngươi đi đi. Bằng không khi đợi 𝐭-𝒽â-ռ ✝️-♓-ể nàng chịu tải được ta, ngươi nhất định sẽ 𝖈𝖍ế●𝐭.

Huyết Linh Mẫu Đơn nói với Lục Lâm Thiên, thanh âm thanh thúy động lòng người giống như có man lực rót vào trong đầu Lục Lâm Thiên khiến cho 👢.𝖎.ռ.h ♓.ồ.ռ Lục Lâm Thiên theo đó 𝐫ц*п 𝖗*ẩ*ÿ.

- Nếu như ngươi không thả nàng, ta tình nguyện gϊếŧ nàng, đến lúc đó ngươi cũng không có cách nào ra ngoài.

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, trong mắt có một cỗ sát ý lan tràn. Nếu như Nguyên Nhược Lan chịu tải Huyết Linh Mẫu Đơn này ra ngoài, sợ rằng cách cái 𝐜*ⓗ*ế*🌴 cũng không xa, nếu đã như vậy không bằng một đao chém đứt.

Lúc này Lục Lâm Thiên cũng không phải muốn gϊếŧ Nguyên Nhược Lan, bằng không hắn cũng sẽ không cứu nàng. Chỉ là Lục Lâm Thiên cũng không phải là người nhân từ nương tay. Từ tình huống hiện tại xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy. Ít nhất Lục Lâm Thiên biết rõ Huyết Linh Mẫu Đơn rất sợ chuyện này. Nó tìm vô số năm không thấy 𝖙.♓.â.п т𝖍.ể thích hợp, vậy thì tuyệt đối sợ hắn gϊếŧ Nguyên Nhược Lan.

- Nhân loại, không nghĩ ngươi lại đủ ngoan độc như vậy.

Huyết Linh Mẫu Đơn nhìn Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Chúng ta làm một ít giao dịch, chỉ cần ngươi không quấy rối ta có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì của ngươi.

- Ta chỉ muốn ngươi thả bằng hữu của ta, bằng không một đao chém đôi, coi như ta không gϊếŧ được ngươi, thế nhưng có lẽ cũng gϊếŧ được bằng hữu của ta.

Lục Lâm Thiên trầm giọng nói, cánh tay giơ Huyết Lục lên, sát khí lan tràn.

Huyết Linh Mẫu Đơn nhìn qua Lục Lâm Thiên, ánh mắt đỏ tươi chớp động, thân ảnh xinh đẹp tiến lên mấy bước, nhìn qua Lục Lâm Thiên nói:

- Ngươi thực sự cam lòng sao? Nữ hài này cũng không tệ, nếu như bị ngươi gϊếŧ chẳng khác nào hương tiêu ngọc vẫn.

Huyết Linh Mẫu Đơn chậm rãi đi tới trước người Lục Lâm Thiên, dường như cũng không e ngại Lục Lâm Thiên đột nhiên ra tay. Thanh âm tràn ngập Ⓜ️·𝖆 🦵ự·↪️ quanh quẩn trong đầu Lục Lâm Thiên. Đôi mắt đỏ tươi kia đột nhiên tràn ngập 𝐦*𝒶 👢ự*c.

- Nhân loại, ngươi nhất định không nỡ.

Huyết Linh Mẫu Đơn nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt thay đổi, dưới ánh mắt hấp dẫn này bắt đầu nhẹ nhàng cởi bỏ y phục trên người Nguyên Nhược lan, cởi bỏ áo con bằng tơ tằm của nàng. T𝖍·â·ռ 𝖙♓·ể mề●〽️ Ⓜ️●ạ●i động lòng người hiện lên trước mắt hắn.

Lục Lâm Thiên lập tức sững sờ, nhìn về phía ⓣ♓â·п ✞·h·ể ɱ·ề·〽️ Ⓜ️ạ·ï động lòng người của Nguyên Nhược Lan hắn cũng phải khen một câu. Đôi mắt như dán vào trên ✝️hâ_ռ ⓣ𝒽_ể m_ề_𝖒 m_ạ_❗ của Nguyên Nhược Lan. Lúc này chủ nhân của ⓣ●♓â●ⓝ т●ⓗ●ể là Huyết Linh Mẫu Đơn, thế nhưng т*hâ*ռ 🌴*h*ể vẫn là của Nguyên Nhược Lan.

Lục Lâm Thiên không phải là chưa từng nhìn qua 𝖙𝐡.â.ռ †.𝒽.ể tuyệt mỹ của nữ nhân, thế nhưng ngọc thể trước mắt này lại tuyệt đối động lòng người, một điểm cũng không thua kém gì nữ tử khác.

Bộ ⓝ·𝖌·ự·ⓒ sữa của Nguyên Nhược Lan không có mảnh vải che, đôi ngọc thỏ đầy đặn thu hút ánh mắt của Lục Lâm Thiên, ngọc thỏ khẽ run nhè nhẹ khiến cho lòng người say mê.

Da thịt trắng nõn khiến cho Lục Lâm Thiên nhìn vào lại cảm thấy giống như quả đào chín mọng, no đủ, khiến cho người ta hận không thể cắn lên đó một ngụm mới quan tâm.

Mê người như vậy, hấp dẫn như vậy.

Lục Lâm Thiên không nhịn được mà run lên, hai điểm nho nhỏ trên ngọc thỏ giống như hai quả anh đào tạo thành một hình ảnh cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ ánh mắt. Cái bụng bằng phẳng, đôi chân thon dài, bờ m●ôⓝ●ɢ rắn chắc, cùng với bãi cỏ đen thần bí giữa đôi chân.

Toàn thân 〽️.ề.m 𝖒.ạ.ı động lòng người hiện lên trước mắt Lục Lâm Thiên, tuyệt đối là một loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên bắt đầu có chút 𝐧ó*𝐧*𝐠 ⓑỏп*𝖌, Lục Lâm Thiên cũng không phải chính nhân quân tử gì, ánh mắt nhìn vào t𝐡â_n ⓣ𝖍_ể này không những không tránh đi mà còn chuyên tâm thưởng thức.

- Thế nào, ngươi cam lòng gϊếŧ nàng ta sao? Nữ hài này vẫn là xử nữ, ngươi nhất định còn chưa từng chạm qua nàng a, hiện tại ta cho ngươi được không?

Thanh âm thanh thúy của Huyết Linh Mẫu Đơn vang lên trong tai Lục Lâm Thiên, như gõ vào trong ⅼℹ️𝖓●♓ h●ồ●𝐧 Lục Lâm Thiên vậy.

Trong mắt Lục Lâm Thiên lúc này Huyết Linh Mẫu Đơn đang dùng hai tay ⓥ_𝖚_ố_✞ ☑️_𝑒 đôi ngọc thỏ của mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, có thể cảm giác ra được sự 𝐦.ề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.𝒾, co giãn của đôi ngọc thỏ kia.

- Ngươi nhẫn tâm gϊếŧ ta sao?

Dường như nhìn thấy ánh mắt Lục Lâm Thiên đỏ au, Huyết Linh Mẫu Đơn tăng lực đạo xoa bóp đôi ngọc thỏ của Nguyên Nhược Lan, dùng sức nắm chặt nhũ phong, bắt đầu nắn bóp thành muôn hình vạn trạng, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn ѵ_𝖚_ố_𝖙 𝐯_e.

Ưʍ...

Nguyên Nhược Lan không ngừng nhè nhẹ nắn bóp, ✞-𝐡-â-ռ ✝️-♓-ể như điện giật 𝖗-u-n 𝐫ẩ-𝐲 không ngừng, thậm chí trong miệng còn mơ hồ phát ra tiếng mũi mơ hồ, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng 𝐭𝖍-ở ◗ố-↪️, khuôn mặt đỏ ửng mê người, tất cả đều là dụ hoặc trí mạng đối với Lục Lâm Thiên.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngày càng 𝐧ó●n●𝐠 ⓑ●ỏп●ɢ, keng một tiếng, Huyết Lục trong tay rơi xuống mặt đất, ánh mắt 𝖓ó●𝖓●ⓖ ⓑỏ●ⓝ●🌀 mà tham lam, chăm chú nhìn ✞·𝐡·â·𝓃 𝐭·ⓗ·ể ɱề●ⓜ Ⓜ️●ạ●i động lòng người kia.

- Đến đây đi, ta thuộc về ngươi.

Huyết Linh Mẫu Đơn ngoắc tay Lục Lâm Thiên, động tác hấp dẫn tới cực điểm.

Lục Lâm Thiên giống như mơ hồ tới gần, hai tay chậm rãi vươn tới trước п-gự-ⓒ Nguyên Nhược Lan, dường như không có cách nào ngăn cản sự hấp dẫn.

Huyết Linh Mẫu Đơn cười đắc thắng, thế nhưng ánh mắt lại lập tức biến đổi.

Sưu.

Chỉ là ngay khi Huyết Linh Mẫu Đơn có động tác, Lục Lâm Thiên đã nhanh tay hơn, cánh tay đang chậm rãi vươn lên xoa nắn đôi ngọc thỏ của Nguyên Nhược Lan đột nhiên nhanh như thiểm điện đánh ra một đạo chưởng ấn vào trong mi tâm.

- Tại sao có thể như vậy, ngươi không phải là Đế giả, không có khả năng không bị ta khống chế.

Huyết Linh Mẫu Đơn biến sắc, thân ảnh nhanh chóng lùi về phía sau, lập tức phất tay đánh ra một đạo quang trụ huyết sắc về phía chưởng ấn của Lục Lâm Thiên, dường như rất e ngại chưởng ấn của Lục Lâm Thiên đánh vào trong mi tâm nàng.

Chương (1-4732)