Kɧıêυ ҡɧí©ɧ vây công
← Ch.2602 | Ch.2604 → |
- Thật mạnh!
Nhìn thấy cả Kim Lang lẫn Cùng Kỳ cũng không phải là đối thủ, mọi người càng thêm kinh hãi, lúc này trong lòng mọi người càng thêm tuyệt vọng.
- Đây là 🌴𝖍_â_𝐧 ✞_♓_ể Đế Giả, nhất định là T·♓·â·𝐧 𝐓𝖍·ể Đế Giả!
Sắc mặt Thanh Oản tôn giả đại biến.
- Đế Giả này đã vẫn lạc, nhưng hẳn là còn tàn hồn lưu trong ✞·𝖍·â·𝓃 †·h·ể!
Tử Đồng trưởng lão nói.
- Lần này phiền toái, 𝐜*ⓗế*т chắc rồi!
Biết được đó là 🌴.hâ.п 𝐓♓.ể Đế Giả, mọi người càng thêm tuyệt vọng.
Hưu!
T-ⓗâ-𝓃 𝒯ⓗ-ể Đế Giả đẩy lui Kim Lang lẫn Cùng Kỳ, thân ảnh lao thẳng về hướng một tu vi Tôn Cấp của nhất lưu thế lực, nháy mắt đánh hắn thành mảnh nhỏ.
- Két!
Theo sát sau đó, ✝️𝐡â●ռ 𝒯𝖍●ể Đế Giả lao thẳng tới trước người Thiểm Điện Báo Ngô Dũng, Ngô Dũng chỉ cảm thấy т●ử ✅o●𝖓●🌀 ập tới trước mặt mình.
- Cẩn thận!
Cường giả Phi Linh môn hét lớn, nhưng không ai ngăn cản được thân ảnh kia.
Xuy xuy!
Thiên Địa nhị lão lướt tới, công kích thổi quét, miệng hét to:
- Chạy mau!
Hưu hưu!
Ánh mắt đỏ đậm của ✝️.𝖍.â.𝖓 †♓.ể Đế Giả trầm xuống, hai trảo ấn đánh ra.
Bốn cỗ năng lượng va chạm lẫn nhau, kình phong 𝐤𝖍ủ_𝐧_𝖌 🅱️_ố bộc phát, mặt đất hoàn toàn bị chấn vỡ.
Phốc!
Thân hình Thiên Địa nhị lão bị đánh bay, càng thê thảm hơn cả Cùng Kỳ lẫn Kim Lang tôn giả.
Xuy!
Ngô Dũng cấp tốc bỏ chạy, ✝️●𝒽●â●п ✞●h●ể Đế Giả đã lao tới trước mặt Thiên Địa nhị lão, song chưởng vừa nhấc, định ra tay.
- Răng rắc!
Đột nhiên thân hình 𝐓ⓗâ●n 𝐓●𝒽●ể Đế Giả xoay chuyển, huyết quang lóe ra, ánh mắt nhìn lại thạch đài, vừa lúc này có một thân ảnh đã lao lên đài, mục tiêu chính là thanh thần khí trên đó.
Thân ảnh kia không phải ai khác, chính là Lục Lâm Thiên đang thừa dịp hỗn loạn đánh chủ ý với thần khí.
- 𝐂-𝒽ế-𝖙!
Thanh âm khàn khàn truyền ra, T♓â*𝓃 Ⓣ𝖍*ể Đế Giả cũng không tiếp tục công kích Thiên Địa nhị lão, thân hình vượt qua không gian, vừa lắc mình đã xuất hiện sau lưng Lục Lâm Thiên.
- Hừ, muốn ↪️*𝐡ế*✝️!
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên hấp dẫn Ⓣ♓â-𝖓 †-h-ể Đế Giả, không ít cường giả lộ nụ cười lạnh.
Trong đó còn có Lộc Linh Tôn giả, Liễm Linh Tôn giả, Phong Vũ Tôn giả, Thao Ưng lão tổ đều hận không thể tự mình đ*á*n*♓ 𝐜𝖍*ế*ⓣ Lục Lâm Thiên, bọn hắn không còn dám tùy tiện đánh chủ ý với thần khí, chỉ vì sợ hãi bị thân ảnh kinh khủng kia đuổi gϊếŧ, không nghĩ tới Lục Lâm Thiên lại không sợ 🌜𝒽ế.🌴, nhưng vậy cũng tốt, làm cho thân ảnh kinh khủng kia đ*á*𝐧*𝖍 𝐜*♓ế*✞ hắn càng tốt.
- Không xong!
Đột nhiên Lục Lâm Thiên cảm giác được chân khí của Ⓣ●𝖍â●ⓝ ✝️𝐡●ể Đế Giả, sắc mặt đại biến, hiện tại hắn lo lắng nhất là việc này, thực lực của hắn vốn không phải đối thủ, không nghĩ tới bản thân vừa tiếp cận thần khí lại hấp dẫn Ⓣ𝒽â*𝓃 †*𝖍*ể Đế Giả tập kích.
Lục Lâm Thiên không thể không quay đầu, ✞*𝐡*â*𝓃 T*♓*ể Đế Giả đã xuất hiện cách hắn chưa đầy năm thước, một đạo trảo ấn xé không lao đến.
Chân khí sát phạt sắc bén tràn qua, Lục Lâm Thiên cảm giác 𝐥i𝖓·♓ 𝐡ồ·ռ bị ngây dại, một cỗ năng lượng 𝐪_𝐮_ỷ dị công kích 𝖑1●ռ●ⓗ ⓗồ●ⓝ tựa hồ như muốn ăn mòn 𝖑ℹ️ռ.ⓗ 𝖍ồ.𝖓 của hắn ập tới, khiến đại hồn anh lẫn tiểu hồn anh đều r.⛎.𝖓 𝖗.ẩ.γ, hoàn toàn bị uy áp áp chế, làm cho hắn có cảm giác không thể phản kháng.
- Ông!
Đúng lúc này kim sắc tiểu đao đột nhiên bộc phát kim quang, nháy mắt từ ấn đường của hắn tràn ra một cỗ kim quang xen lẫn huyết sắc hào quang, kim sắc tiểu đao nhảy ra ngoài, kim quang bao phủ não hải, lực công kích 🎋𝖍ủ𝖓·ɢ b·ố nháy mắt đã bị kim sắc tiểu đao hoàn toàn cắn nuốt.
Xuy!
Kim sắc tiểu đao vừa cắn nuốt đoàn năng lượng kia, lại giống như nhận lấy lực lượng hấp xả, nháy mắt tiếng sấm nổ vang, kim huyết sắc quang mang mở rộng, nháy mắt bao phủ Lục Lâm Thiên.
- Tiểu tử này c*hế*𝐭 chắc rồi!
Biến hóa của Lục Lâm Thiên làm không ít người nghi hoặc, nhưng không ai quá để ý, chỉ âm thầm vui vẻ.
Xuy!
Một màn ⓠ𝐮.ỷ dị xuất hiện, trảo ấn áp không rơi xuống, nhưng không biết vì sao lại mạnh mẽ thu hồi, thân hình đột nhiên ngừng lại.
Xuy!
Dương Quá nhìn thấy nhị đệ nguy hiểm đang lao thẳng tới, vừa định ra tay liền thấy cảnh tượng này, lập tức lui ra phía sau.
Chỉ thấy ánh mắt màu đỏ của 𝒯*♓*â*𝓃 𝐓*h*ể Đế Giả chợt run lên, thân hình bật lui vài bước, thân ảnh khô héo r*ⓤ*𝐧 𝐫*ẩ*𝓎 lên, giống như phải thừa nhận uy áp thật lớn.
- Ô ô!
Trong miệng †_h_â_ռ 𝒯𝖍_ể Đế Giả phát ra tiếng kêu khàn khàn như muốn nói gì nhưng không thể nói ra, thân hình không ngừng 𝖗⛎●п г●ẩ●🍸.
Chỉ thấy Ⓣ_𝐡_â_ռ †ⓗ_ể Đế Giả đột nhiên hướng Lục Lâm Thiên cung kính quỳ xuống, trong đôi mắt đỏ mang theo vẻ kính sợ lẫn kiêng kỵ.
- Tại sao lại như vậy!
Mọi người kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới ✝️-ⓗâ-𝖓 𝐓♓-ể Đế Giả lại quỳ xuống hành lễ với Lục Lâm Thiên, tuyệt đối khiến họ mở rộng tầm mắt.
Chính bản thân Lục Lâm Thiên cũng kinh ngạc, ban đầu trong đại điện màu đỏ, †.♓â.𝖓 🌴♓.ể Đế Giả cũng hướng hắn hành lễ như thế.
- Kim sắc tiểu đao, thổ phỉ 👢1𝖓·♓ 𝐡·ồ·𝖓!
Lục Lâm Thiên sửng sốt, lập tức nghĩ tới điều này có 🍳ц-𝖆-𝐧 𝐡-ệ với kim sắc tiểu đao, rốt cục tiểu đao lại có lai lịch gì, không nghĩ tới lại làm cho T·𝒽·â·𝓃 ✞𝐡·ể Đế Giả cũng phải cung kính lẫn kiêng kỵ.
Ⓣ♓â*𝓃 †*𝒽*ể Đế Giả đứng lên, cung kính đứng trước người Lục Lâm Thiên, đưa cho hắn một khối ngọc giản màu thanh hồng, tựa hồ muốn hắn tiếp nhận.
Lục Lâm Thiên thoáng do dự, chợt cắn răng tiếp lấy ngọc giản.
Ngọc giản vừa rơi vào trong tay, đột nhiên từ mi tâm ✞●𝒽●â●n †♓●ể Đế Giả lóe ra lưu quang rơi vào trong ngọc giản, mà ✞.𝐡.â.n T.ⓗ.ể Đế Giả nháy mắt đứng lặng trước người Lục Lâm Thiên, khí tức sát phạt biến mất, mà khí tức tàn hồn cũng không thấy, hào quang đỏ đậm trong mắt biến mất, trong khi không gian xung quanh xung quanh vẫn không ngừng lóe ra, tựa hồ chính bản thân ✞𝒽â●𝐧 T●♓●ể Đế Giả cũng đã mang theo uy áp ⓚ𝐡·ủп·ⓖ 𝐛·ố.
- Sao lại thế này?
Lục Lâm Thiên ngoài ý muốn, mà kim sắc tiểu đao cũng quay về não hải, lưu quang chợt lóe, Lục Lâm Thiên lập tức thu lấy Th_â_𝓃 𝐓_ⓗ_ể Đế Giả vào giới chỉ, đây chính là bảo vật, nếu đem so sánh giá trị của thần khí thậm chí còn không bằng 𝒯♓●â●ռ Ⓣh●ể Đế Giả.
Lục Lâm Thiên cũng mơ hồ cảm giác được trong ✞●𝒽â●𝐧 †●♓●ể Đế Giả vẫn còn lưu lại Đế Giả chi nguyên, giá trị càng thêm khó định đoạt.
- Tại sao lại như vậy!
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên thu lại Tⓗ*â*𝐧 ✝️𝖍*ể Đế Giả, mọi người sửng sốt, sau đó vẻ mặt hiện lên tham lam, giá trị của 𝒯hâ_𝖓 †_♓_ể Đế Giả thế nào ai cũng biết, đó chính là trọng bảo tuyệt đối.
Xuy!
Lục Lâm Thiên đã lên tới thạch đài, hắn không muốn thần khí rơi vào trong tay người khác.
- Tàn hồn của T_hâ_𝐧 𝒯_♓_ể Đế Giả đã tiêu hao sạch sẽ, mau cướp thần khí, không thể để rơi vào trong tay tiểu tử kia!
Không biết ai hô lớn một tiếng, toàn bộ ánh mắt từ tuyệt vọng biến thành tham lam.
Sưu sưu!
Từng thân ảnh lập tức lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.
- Hừ!
Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống.
Phanh phanh phanh!
Không có bất kỳ ai nương tay, từng đạo công kích lập tức thổi quét tới.
Xuy!
← Ch. 2602 | Ch. 2604 → |