Lật tay 🌴❗ê●𝐮 𝐝ı●ệ●𝖙
← Ch.1645 | Ch.1647 → |
Lục Tâm Đồng cùng Dương Quá thở ra một hơi nhẹ nhõm, Tiểu Long vẫn thản nhiên, trên người lão đại có Tử Lôi Huyền Đỉnh, tự nhiên không cần e ngại hồn khí địa cấp kia.
- Di!
Ánh mắt Lạc Kiến Hồng cũng thay đổi, hắn hoàn toàn không ngờ Lục Lâm Thiên còn có thủ đoạn như thế.
Nhìn hắc tháp trong tay, Lục Lâm Thiên cười nhạt nói:
- Â●Ⓜ️ ♓●ồ●𝖓 Vương, ngươi thật hào phóng, hồn khí địa cấp này để ta thu lấy nhé!
Khóe môi chảy 〽️-á-ⓤ, nhìn Lục Lâm Thiên cầm hồn khí của mình trong tay, Â_Ⓜ️ ℋ_ồ_ռ Vương dại ra, nháy mắt phẫn nộ.
- Lục Lâm Thiên, mau trả hồn khí cho ta, nó là của ta!
Âm Hồn Vương п𝖌ⓗℹ️ế●𝐧 гă●п●𝐠 quát.
- Vậy sao, nhưng bây giờ nó là của ta!
Lục Lâm Thiên thản nhiên thu hồi hắc tháp vào trong trữ vật giới chỉ.
- Hỗn đản, ta liều mạng với ngươi!
Âm Hồn Vương bùng nổ, thủ ấn kết xuất, Lı𝖓●♓ 𝐡●ồ●𝐧 lực từ trong mi tâm phóng thích, 𝐋.𝒾п.𝐡 𝒽.ồ.𝓃 lực k-𝖍ủ𝓃-ɢ 𝖇-ố tràn ngập cả không gian, nhất thời t♓à𝖓●♓ hìⓝ●𝖍 bên ngoài 𝐭·𝐡·â·𝓃 𝖙𝐡·ể, 👢●𝖎ռ●𝖍 𝖍●ồ●ⓝ phong bạo giống như sóng to gió lớn điên cuồng thổi quét.
👢*❗𝖓*♓ ♓ồ*𝐧 lực 🎋♓●ủ𝐧●ℊ b●ố ầm ầm khuếch tán, thậm chí các cường giả Nhật Sát các đều hoảng sợ thối lui ra sau, gặp phải 🦵*ℹ️𝐧*♓ 𝐡*ồ*𝓃 phong bạo làm 👢·𝐢·п·𝖍 𝒽ồ·𝐧 của họ cũng cảm thấy đau đớn.
Lạc Kiến Hồng cũng vội vàng thối lui, gặp phải ℒ*1п*♓ 𝐡ồ*ⓝ công kích kⓗủ.ⓝ.🌀 b.ố như thế chính hắn cũng kiêng kỵ, huống chi là Â_m ♓ồ_п Vương đang dốc hết sức liều mạng.
Hô hô!
Ꮮℹ️ռ·♓ 𝒽·ồ·ռ phong bạo không ngừng lan tràn, không gian bị xé nát, ·〽️ Ⓗ·ồ·𝓃 Vương đã hoàn toàn dốc hết toàn lực đồng quy vu tận, mọi người đều không nhịn được hít sâu một hơi.
- 👢𝐢*п*♓ 𝐡ồ*п công kích thật mạnh... Ca ca... Có thể ngăn cản được sao?
Ba người Lục Tâm Đồng, Dương Quá cùng Như Hoa ngây người nhìn lên trên không.
- Lục Lâm Thiên còn có thể đối kháng sao?
Đệ tử Nhật Sát các căng thẳng thần kinh nhủ thầm.
Ⓛ❗.𝖓.♓ 𝖍.ồ.п phong bạo va chạm lên người Lục Lâm Thiên, nhưng hắn lại không chút sứt mẻ, tùy ý cho 𝐋_❗𝐧_ⓗ hồ_n phong bạo va chạm lên người mình, giống như không hề có chút phản ứng.
Nhưng không có ai biết vào lúc này kim sắc tiểu đao đang tham lam cắn nuốt hấp thu năng lượng trong 👢ⓘռ.h 𝐡.ồ.ռ phong bạo kia truyền tới.
Một giây sau, Lục Lâm Thiên chợt vươn vai, dáng vẻ uể oải làm mọi người 𝐭*0á*𝖙 〽️*ồ ⓗô*1 lạnh, gặp phải ℒⓘ-ⓝ-♓ ♓-ồ-п công kích ⓚ𝖍ủ𝖓.ⓖ 🅱️.ố nhưng hắn vẫn thản nhiên như thế, nếu không tận mắt nhìn thấy thật sự không có ai tin tưởng.
- Được rồi, ngươi đi 🌜●♓●ế●т đi!
Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên sát ý băng sương, nói:
- Â.〽️ Hồ.n Vương, chơi đủ rồi, không gϊếŧ ngươi chỉ là vì trêu chọc ngươi mà thôi, kỳ thật muốn gϊếŧ ngươi cũng chỉ là chuyện trở bàn tay!
Nói xong trên mặt Lục Lâm Thiên hiện lên nụ cười lạnh hài hước, thân ảnh hắn run lên, đột nhiên vươn tay phải chộp vào hư không phía trước.
Oanh long!
Đột nhiên trong tay Lục Lâm Thiên chợt lóe tử kim sắc quang mang, ngay lập tức một đạo lôi đình lớn như cự mãng tràn xuống, xu thế khiến người run như cầy sấy.
- Không xong!
Giờ khắc này Â_𝖒 ♓ồ_𝓃 Vương cảm giác được lãnh ý lan tràn tận đáy lòng, năng lượng kinh người khiến Ⓛ·❗ռ·h 𝒽ồ·ⓝ hắn đều 𝐫⛎*п rẩ*𝓎.
Xuy!
Đúng ngay lúc này lôi vân quay cuồng trên không trung, 𝐋_𝒾ⓝ_♓ ♓ồ_𝐧 phong bạo bị xé nát, một tiếng ⓝ.ổ ⓣц𝐧.g, lôi đình ầm ầm rơi xuống, không gian vặn vẹo, lập tức đánh thẳng vào người Â_𝖒 𝐇_ồ_ռ Vương.
Âm Hồn Vương ngẩng đầu, tử kim sắc lôi đình giáng xuống khiến đồng tử hắn co rút lại, cảm giác nhịp tim của mình ngừng đập, mà lôi đình nhanh như chớp đã tới gần ánh mắt hắn.
Phanh!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, tử kim lôi điện oanh kích thẳng lên người Â*ɱ ♓*ồ*𝓃 Vương, không gian bị đánh ra một khe nứt lớn, cùng lúc giáng xuống mặt đất khiến mặt đất nứt nẻ, lộ ra khe hở dài chừng ngàn thước, cả Hỏa đảo đều chao đảo kịch liệt.
Dùng mắt thường có thể thấy được thân hình Â●𝐦 𝐇ồ●𝖓 Vương nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ, thậm chí hồn anh cũng không cơ hội chạy trốn.
Không gian phá nát, năng lượng phong bạo 𝖐-♓ủп-g 𝒷-ố thổi quét, sau đó đột nhiên ngừng lại, lặng yên biến mất.
Oanh long long!
Bên trong động sâu dưới lòng đất, nhất thời vang lên ầm ầm, tử kim điện mang tràn ngập lướt qua, vách đá nứt nẻ lộ ra thanh âm răng rắc, từng khối nham thạch thậm chí bị xốc ngược lên.
Hòn đá đỏ đậm nóng cháy, dung nham lưu chuyển như sắp phun trào.
- Không tốt, núi lửa sắp phun, còn chưa tìm được bảo vật!
Trong nham động, sắc mặt một thân ảnh nhỏ gầy đại biến, người này chính là Thiên Thủ 🍳⛎_ỷ Vương.
Bên trong nham động, một cỗ chân khí kinh người lan tràn, khí tức làm người kinh hãi, dựa vào cảm giác có thể suy đoán đó tuyệt đối không phải bảo vật bình thường.
Nhìn vào trong hang động, Thiên Thủ զ_⛎_ỷ Vương không nhẫn nhịn được hấp dẫn, thân ảnh chợt lóe cấp tốc lao vào bên trong.
- Trời ạ...
Mọi người nuốt nước bọt, ai cũng nhìn thấy rõ Linh Vương cửu trọng lại bị một kích oanh thành mảnh nhỏ, mà bản thân Lục Lâm Thiên không hề có chút ảnh hưởng.
Toàn bộ trưởng lão Nhật Sát các đột nhiên hiểu được vì sao các chủ tình nguyện khai chiến với Thiên Hạp đảo mà cũng đứng về phía Lục Lâm Thiên, nguyên lai chỉ một mình Lục Lâm Thiên đã đủ ✝️.𝒾.ê.𝖚 ◗.𝒾.ệ.𝐭 Thiên Hạp đảo.
- Thực lực thật mạnh!
Người của Nhật Sát các kinh hãi, lật tay liền ✞●𝒾ê●υ 𝖉●ïệ●т Â-𝐦 ♓-ồ-ⓝ Vương, thực lực như vậy những người ở đây có ai là đối thủ, chẳng lẽ hắn đã đạt tới Vũ Tôn, nhưng khí tức trên người hắn chỉ mới tới Vũ Vương lục trọng mà thôi!
- Chẳng lẽ là thật, lôi đình tử kim sắc, chỉ sợ là thần khí kia đi!
Ánh mắt Lạc Kiến Hồng chợt lóe, nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên, lập tức cười khổ, mấy ngày trước Lục Lâm Thiên đối chiến cùng hai vị trưởng lão Vũ các, nhìn dáng vẻ có lẽ chỉ là thử nghiệm thực lực mà thôi, nếu Lục Lâm Thiên toàn lực ra tay, hai vị trưởng lão sẽ thảm.
- Phi Linh môn nhất phi trùng thiên a!
Khẽ thở dài, Lạc Kiến Hồng lẩm bẩm, lấy thực lực cùng thiên phú hiện tại của Lục Lâm Thiên, còn có mối զ●⛎●ⓐ●ռ 𝖍●ệ khổng lồ kia, Phi Linh môn quật khởi sẽ khó thể ngăn cản, như vậy lựa chọn của hắn sẽ không sai.
- Còn muốn trốn sao!
Đúng ngay lúc này Lục Lâm Thiên chợt quát một tiếng, thân ảnh nháy mắt lao xuống dưới, ngay tiếp theo liền đánh ra vài đạo cấm chế rơi lên người Vũ Vương thất trọng vốn đã bị thương trước đó.
Lưu trữ người này cũng có tác dụng, vì vậy Lục Lâm Thiên không gϊếŧ hắn, khi thấy hắn chạy trốn lập tức chế trụ, người kia nhìn thấy cả Â_〽️ ♓_ồ_ռ Vương, Hốt Linh Vương cùng Cự Sơn Vương đồng thời bị gϊếŧ 🌜·𝖍ế·𝐭, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
- Người của Thiên Hạp đảo nghe đây, người tự phế tu vi có thể không 𝐜hế·т, người nào không theo gϊếŧ không tha!
Lục Lâm Thiên nhìn ra xa xa, nói.
Hơn trăm người đưa mắt nhìn nhau, hủy bỏ tu vi chẳng khác gì là 𝐜♓ế*т, nhưng nếu không phế tu vi hẳn phải 🌜𝖍ế_✞ không nghi ngờ, đảo chủ bị gϊếŧ, họ căn bản không có sức phản kháng.
- Lời của ta chẳng lẽ không ai nghe được sao, trong mười lần 🌴●♓●ở ⓖ●ấ●🅿️ người nào còn chưa tự phế tu vi, gϊếŧ không tha!
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói, không thể cho những người này cơ hội tiếp tục làm việc ác, bọn hắn đi theo Â●ⓜ ♓ồ●n Vương, chỉ sợ cũng không ai là người tốt.
← Ch. 1645 | Ch. 1647 → |