Truyện:Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ - Chương 187

Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ
Hiện có 300 chương (chưa hoàn)
Chương 187
0.00
(0 votes)


Chương (1-300 )

Anh ôm cô chặt đến mức Hạ Hạ không dãy ra được, cuối cùng cô đành phải ngủ như thế này.

Đầu lưỡi vẫn còn vị đắng, cảm giác như thuốc còn đọng lại trong cổ họng, cô ho khan, cau mày cố gắng lật người.

Cô vừa cử động, cánh tay của người đàn ông liền 𝐬-ℹ️-ế-✞ ↪️-hặ-𝐭, đang mơ màng Hạ Hạ chợt cảm thấy lồng 𝐧gự*𝐜 mình rung lên: "Ngay cả uống thuốc cũng có thể khiến bản thân không vui, nó muốn mạng của cháu à?"

"Nhưng loại thuốc đó vô dụng mà." Cô ho hai tiếng, sau đó có một bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cô. Rồi anh lại chạm vào trán cô.

"Sao cháu biết là vô dụng?"

"Chỉ là vô dụng thôi..." Trong phòng tối, Hạ Hạ thở ra có chút nặng nề, giọng nói có chút phàn nàn: "Bác sĩ nói nó có thể giúp ra mồ hôi, ra mồ hôi xong thì sẽ ổn thôi. Nhưng cháu đã uống hai lần rồi, nhưng mà chẳng đổ mồ hôi chút nào."

"Đổ mồ hôi là được?"

"Ừm..." cô gái nói: "Chắc là do ở Thái Lan lâu quá, giờ ở đây không cách nào đổ mồ hôi được."

Hơi thở nóng hổi từ lời nói của cô phả vào lồng ⓝ🌀·ự·c để trần của người đàn ông, khiến anh có chút ngứa ngáy. Cơ thể cô пó*𝓃*🌀 𝒷*ỏ*𝓃*ⓖ 𝐦*ề*Ⓜ️ 𝐦*ạ*ı, giống như một cái bếp lò nhỏ, bàn tay vốn chỉ vỗ nhẹ lưng cô cũng chậm rãi xoa xoa.

Hạ Hạ nói thêm mấy câu, mí mắt đã nặng trĩu không nhấc lên được, trong lúc mơ màng, cô cảm giác có người nắm tay mình, chạm vào một t*ⓗ*â*𝖓 ✝️𝒽*ể n*ó*п*ⓖ ⓑỏռ*🌀.

Ngón tay chạm vào cơ bắp rắn chắc 𝖓●ó𝓃●g 𝐛●ỏ●ռ●ɢ, bên tai vang lên tiếng thở nặng nề của người đàn ông, sau đó hai tai 𝖓ón.ⓖ 𝐛ừ.п.🌀, khắp người đầy những vết 𝖑𝐢ế-m ướt nóng.

"Sao không nói sớm? Muốn đổ mồ hôi còn cần phải uống thuốc à?" Giọng điệu vừa đùa giỡn vừa thâm sâu.

Hạ Hạ lập tức tỉnh táo lại một chút.

Một tay cô bị Chu Dần Khôn nắm lấy, v-цố-t 𝖛-𝑒 cơ thể anh, từ vết sẹo trên ռ𝖌●ự●🌜 chạy dọc xuống bụng, bên dưới áo choàng tắm người đàn ông không mặc gì, bàn tay cô lại đang cầm dương v*t không biết từ lúc nào đã cứng đờ.

Một tiếng 𝐫ê●n r●ỉ nghèn nghẹt phát ra, người đàn ông quay lại đè Hạ Hạ xuống dưới thân mình, Hạ Hạ giật mình, cô đặt tay còn lại lên vai người đàn ông, nhưng sức lực nhỏ bé này chẳng đáng bao nhiêu, anh cúi đầu hô*𝓃 lên môi cô, cô chưa kịp phản ứng thì lưỡi của anh đã bừa bãi tiến vào miệng cô.

"Ưm..." Cô nghiêng đầu né tránh nhưng anh vẫn cố chấp, thậm chí dưới chăn còn 𝖈ở*❗ 𝐪*uầ*ⓝ áo của cô.

Trong lúc giằng co ma sát, dây áo choàng tắm của Chu Dần Khôn nới lỏng ra, nằm rải rác trên chiếc bụng phẳng lì của cô gái, một đầu trượt vào trong chân cô, vừa vặn bị bộ phận sinh dục to dài ấn vào, 𝒸*ọ xá*т vào hạt thịt nhỏ đầy đặn, sự ⓚ*í*𝒸*ⓗ ⓣhí*𝖈*♓ khiến cô r●ê●ⓝ 𝐫●ỉ, nhưng trong tiềm thức cô vẫn muốn 💲_❗ế_✝️ ↪️𝖍ặ_𝐭 chân mình.

Dưới chăn, bàn tay của người đàn ông đầu tiên chặn đùi trong của cô lại, lòng bàn tay của anh trượt đến chỗ uốn cong đầu gối của cô rồi nhấc lên, ép đôi chân trắng nõn ɱề.Ⓜ️ Ⓜ️ạ.ⓘ của Hạ Hạ dang rộng ra, uốn cong sang hai bên cơ thể cô, gần như trong tư thế chữ M. Vùng kín hơi h●é m●ở, đỉnh dương v*t cọ sát vào da thịt ⓜ●ề●Ⓜ️ 𝖒ạ●ⓘ hơi đỏ, hơi thở Chu Dần Khôn đột nhiên trở nên nặng nề.

Anh rời môi cô, 𝐡-ô-𝓃 lên cằm và cổ cô, không nhẹ cũng không mạnh di chuyển phần thân dưới, dương v*t của anh cứ 𝖈_ọ xá_🌴 vào â_ⓜ ♓_ộ đã khép kín của cô.

"Không muốn..." Hạ Hạ cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, toàn thân ռ-ón-ℊ 𝒷-ừп-ɢ ngứa ngáy, lồng п-gự-ⓒ căng cứng không thở được, cô dùng hai tay yếu ớt đẩy anh ra: "Cháu, cháu không còn sức nữa..."

Đây là lý do duy nhất bây giờ cô có thể nghĩ ra.

Ai ngờ Chu Dần Khôn nghe xong, cô nhìn lên thì bắt gặp nụ cười trong mắt anh: "Chu Hạ Hạ, cháu còn có mặt mũi nói như vậy à? Cháu đã bao giờ phải dùng sức chưa?"

Nói xong, anh cắn một miếng lên bộ ռgự_🌜 thanh tú của cô, còn cố tình cắn lên núm vú như đang trừng phạt, Hạ Hạ đau đớn hét lên, đáng tiếc cô không còn sức lực, âm thanh ⓜề-〽️ ⓜạ-ï êm ái, cuối cùng biến mất sau nụ ♓ô.𝓃 sâu п*ó*𝐧*𝖌 𝐛*ỏ𝖓*ℊ kéo dài.

Giây tiếp theo, người đàn ông kéo chăn bông đắp kín mít lên người, hai người rơi vào trong bóng tối và cái nóng như thiêu đốt, chăn bông m*ề*〽️ 𝖒ạ*❗ được cơ thể anh nâng lên, 🌀-ợ-𝓃 só-𝐧-ɢ theo động tác của anh, thỉnh thoảng quét qua khuôn mặt Hạ Hạ. Cô không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy mọi giác quan xung quanh đều được phóng đại, hơi nóng trong cơ thể dồn xuống vùng bụng dưới.

Chu Dần Khôn kéo cánh tay cô vòng qua cổ anh, đưa tay cô ⓥ⛎-ố-𝐭 v-𝑒 dọc theo eo đến bụng dưới, lúc chạm vào dây áo choàng tắm, anh trực tiếp kéo nó ra.

Trong lúc giằng co, chiếc thắt lưng đã trượt từ giữa hai chân xuống phần dưới cơ thể, lực kéo này trực tiếp c·ọ ✖️·á·✞ toàn bộ chiếc thắt lưng vào vùng kín mỏng manh của cô, mở đôi môi nhỏ nhắn chìm vào trong.

"A—" Hạ Hạ lập tức hét lên, thân dưới vừa đau vừa ngứa, một dòng chất lỏng nóng ấm trào ra, lập tức làm ướt bộ phận sinh dục của người đàn ông.

Chu Dần Khôn cười nhẹ: "Tôi không cố ý đâu."

Bàn tay to lớn chạm vào vùng kín vẫn còn hơi co giật, nhờ dây áo choàng tắm nên rất nhanh bị thấm ướt. Anh khen ngợi ♓.ô.п lên mặt Hạ Hạ, nhiều nước như vậy cũng tiết kiệm được thời gian mở rộng. Sau đó, dương v*t đáng sợ chạm vào cái lỗ vẫn đang phun nước.

"Đừng, đừng..."

Anh tiến vào rất chậm, đẩy vào từng chút một, từ từ mở ra những nếp gấp chật hẹp của hoa huy*t, bên trong nóng đến đáng sợ.

Chu Dần Khôn chỉ đi vào một nửa, đã cảm thấy thắt lưng và cột sống tê dại, cổ họng liên tục trượt lên trượt xuống: "Cháu gái nhỏ, bên trong này sẽ thiêu ↪️●𝖍●ế●✝️ tôi mất."

Trò trêu chọc xấu xa này thực sự khiến Hạ Hạ cảm thấy xấu hổ. Phía dưới một cơn co thắt ập đến khiến ⓚ♓o_á_ï ⓒ_ả_ɱ người đàn ông tăng gấp đôi, anh ấn chân cô đ.â.ⓜ sâu vào.

"A!" Vòng ⓔ·0 ✞·♓·🅾️·𝖓 gọn của cô bị tác động liền cong người lên, bụng dưới 𝓇𝖚●𝓃 𝓇●ẩ●𝓎, toàn thân 𝖓ó*𝖓*ɢ ⓑừ*ռ*g, nóng đến mức toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nhiệt độ cơ thể anh bắt đầu tăng lên, Chu Dần Khôn chỉ cảm thấy bên trong quá mềm lại 𝐧-ó-𝓃-🌀 ⓑỏп-𝖌, gần như muốn làm anh tan chảy. Vật cứng trong cơ thể cô bắt đầu đẩy ra đ_ư_𝒶 ✔️_à_🔴, ban đầu rất chậm rãi, nhưng sau đó toàn bộ được 𝖗-ú-𝐭 𝐫-𝖆 rồi nhét vào, cơ thể cô không ngừng trống rỗng rồi lấp đầy, mỗi lần cử động, Hạ Hạ đều có cảm giác như mình đang bị ném lên mây rồi đột nhiên bị kéo lại.

Cảm giác như bị rút cạn khỏi cơ thể một lúc rồi căng ra đến cực độ, cực kỳ khó chịu.

Dần dần, mọi thứ trong cơ thể cô bắt đầu tăng tốc, ở trong chăn quá lâu, hơi thở của cô khó khăn, trong lúc choáng váng, người đàn ông bắt đầu ra vào càng lúc càng mạnh, như muốn đóng đinh cô vào giường. Bộ phận sinh dục tàn bạo nhắm vào một chỗ không ngừng nhấp vào, đột nhiên một ⓒả*〽️ ⓖ𝒾*á*𝐜 ⓣ*ê 𝖉*ạ*𝒾 như một dòng điện không kiểm soát được chạy khắp cơ thể, cảm giác muốn đi tiểu không thể chịu nổi ập đến, cô gần như không thể kiểm soát được.

Hạ Hạ khó chịu đến mức vùng vẫy, vặn vẹo eo muốn anh rút lui. Cô t-𝒽-ở d-ố-c đẩy cổ và ⓝℊự·𝐜 anh ra, nhưng ngay sau đó hai tay đã bị nắm lấy, ép chặt đặt 𝐥ê·n đỉ·𝓃·♓ đầu, bị trói bằng dây áo choàng tắm vừa nãy mới vứt sang một bên.

"Dừng lại—A! Dừng lại, làm ơn, đừng vào nữa... đừng chạm vào nơi đó—"

Cô chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã trực tiếp véo lấy eo cô đưa cô lên không trung, toàn bộ thân dưới của cô gái bị nâng lên, người đàn ông đứng thẳng dậy, toàn bộ chăn bông tuột ra, Hạ Hạ cuối cùng cũng hít được một hơi không khí trong lành mát mẻ, nhưng lúc này, Chu Dần Khôn lại nhéo hai bên eo cô, xuyên vào chỗ sâu nhất của cô.

Cô gái hét lên một tiếng, toàn thân căng cứng cong lên, một dòng chất lỏng nóng hổi từ trong cơ thể trào ra, ướt đẫm cơ thể người đàn ông.

Hạ Hạ không tin được chuyện vừa xảy ra.

"Ha." Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng cười trầm thấp, Chu Dần Khôn ⓒở●ï á●𝑜 choàng tắm, tùy ý lau nɢ·ự·𝖈 và cánh tay, sau đó cúi xuống, ✌️υố_т 𝖛_e khuôn mặt cô gái, môi hai người gần như chạm vào nhau: "Chu Hạ Hạ, ai cho phép cháu đi tiểu vào chú út của mình vậy?"

Không phải ảo giác, cũng không phải là tưởng tượng, cô thật sự đã... Mặt Hạ Hạ đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, nước mắt 𝖓*ó𝓃*🌀 ⓑỏ𝐧*𝐠 từ khóe mắt rơi xuống.

"Không, không." Cô đẩy anh ra trốn đi, cầu xin anh đừng vào trong nữa, nhưng mà mọi chuyện chỉ càng tồi tệ hơn.

Cả đời cô chưa bao giờ làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, còn là ở trước mặt Chu Dần Khôn, tim cô đập nhanh gấp mấy lần vì xấu hổ và tức giận, trên trán dần dần đổ mồ hôi.

"Sao lại khóc." Lòng bàn tay to lớn của anh lau nước mắt cho cô, an ủi nói: "Muốn đi tiểu thì cứ đi thôi."

Anh vẫn còn ở đó thốt ra mấy từ "đi tiểu", Hạ Hạ nghẹn ngào trong cổ họng, quên mất luôn mình là bệnh nhân, tóm lấy ga trải giường, cố gắng muốn chạy xuống gầm giường trốn đi. Lúc cô bỏ chạy, thứ đồ của người đàn ông một nửa bị trượt ra ngoài, hai tay Hạ Hạ vẫn bị trói, ngón tay vừa chạm vào mép giường đã bị kéo lại.

dương v*t dày cộm trong cơ thể cô còn chưa hoàn toàn đi ra ngoài, anh lật người cô lại, hai chân cô bị đầu gối của người đàn ông đẩy ra, cô quỳ trên giường, người đàn ông dùng một tay giữ sau gáy cô, một tay ngăn cản không để cô va đầu vào thành giường, xương mu liên tục va chạm vào cơ thể cô, đưa ra đẩy vào khiến cặp ⓜôռ.g trắng nõn của Hạ Hạ đỏ bừng, âm thanh da thịt va chạm vang vọng khắp phòng.

Đang làm hăng say, Chu Dần Khôn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, anh dùng tay còn lại lấy chăn bông đắp lên cho cô, để tránh cô đổ mồ hôi dẫn tới cảm lạnh càng nặng.

Đắp chăn dày xong, cơ thể chỉ lộ ra một cặp Ⓜ️ôռ_🌀 trắng nõn mề·Ⓜ️ mạ·𝐢, nhìn thế này giống như một con thỏ nhỏ đang trốn trong đống bông, chỉ lộ ra một cái 𝐦ô𝓃●ℊ nhỏ.

Anh nhìn xuống, thấy đùi cô trắng nõn 𝐦*ề*ⓜ ɱạ*❗, huyệt đạo màu đỏ, mép thịt mỏng manh của lồi ra đi vào theo chuyển động của anh, giống như một bông hoa nhỏ bị gió mưa ⓣ●à●𝖓 𝐩●ⓗ●á, không chỉ thu hút lòng thương xót mà còn khơi dậy lòng 𝖍*𝒶*Ⓜ️ ɱ⛎ố*ռ тà-𝖓 ⓟ-♓-á như dã thú của con người.

Chương (1-300 )