Truyện:Đệ Nhất Sắc Thái - Chương 79

Đệ Nhất Sắc Thái
Trọn bộ 81 chương
Chương 79
Kết cục
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)

Chương 79: Kết cục

Lần đầu tiên tôi gặp Cơ Ương là vừa tròn một tháng sau khi Cơ Ngọc bị bắt. Lúc này đang là tháng Giêng, vương cung Chu quốc đâu đâu cũng treo đèn kết hoa, không khí náo nhiệt tưng bừng. Tôi được Thái Thái hậu gọi đến bầu bạn trò chuyện cả buổi chiều, bước ra khỏi cung điện của Thái hậu dưới ánh chiều tà, vừa vặn chạm mặt vị đế vương trẻ tuổi có vài phần tướng mạo giống Cơ Ngọc này.

Cơ Ương vô thức nhíu mày, sắc mặt âm trầm, trông như có điều gì đó u uất trong lòng. Hắn nhìn tôi giây lát, lên tiếng: “Các hạ chính là Cửu công chúa Tiên Tề?”

Tôi hành lễ với hắn, đáp lời phải.

Nửa tháng trước, khi tôi đến Lạc Ấp đã vô tình gặp Tống Trường Quân. Hắn được Tiên thiên tử tài trợ chu du các nước viết sử sách, nay Tiên thiên tử qua đời, hắn trở về Lạc Ấp, trước tiên chỉnh lý lại những tư liệu thu thập được trên đường. Tống Trường Quân kinh ngạc hỏi tôi vì sao lại đến đây, lần này tôi không còn lừa dối hắn nữa. Tôi nói với hắn rằng Diệp Tư Thần chính là Cơ Ngọc, còn tôi trong hôn lễ ở Tống quốc đã trở thành tỳ nữ của hắn, bây giờ hắn đang bị Cơ Ương bắt giữ, tôi muốn cứu Cơ Ngọc.

Tống Trường Quân tuy kinh ngạc nhưng rất nhanh đã tha thứ cho việc tôi lừa dối hắn, hơn nữa còn đồng ý giúp đỡ tôi. Hắn nói thực ra hắn vẫn luôn muốn bái phỏng Cơ Ngọc để viết truyện ký cho hắn nhưng sau khi Cơ Ương bắt được Cơ Ngọc thì vẫn luôn bí mật giam giữ, không cho ai gặp mặt. Vị tân thiên tử này tính tình thất thường, hắn cũng không dám thỉnh cầu yết kiến Cơ Ngọc.

——Nếu như muội thực sự có thể cứu được Cơ Ngọc công tử ra ngoài, xin hãy nhất định để huynh ấy gặp ta một lần, ta rất muốn viết truyện ký cho huynh ấy.

Khi Tống Trường Quân nói câu này với tôi, hai mắt hắn sáng lên khiến tôi dở khóc dở cười.

Tôi không cần Tống Trường Quân thực sự làm gì, tôi chỉ cần hắn thừa nhận thân phận của tôi, dẫn tôi ra vào cung cấm. Có thân phận Cửu công chúa Tiên Tề này, tôi hành sự trong cung sẽ tiện lợi hơn nhiều mà khi đi theo Tống Trường Quân ra vào cung cấm, tôi lại gặp được Cố Linh.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, diễn xuất của Cố Linh đã có tiến bộ, tuy rằng khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên có lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng không đến mức khoa trương đến mức lộ tẩy. Hắn ngấm ngầm gọi tôi đến chỗ vắng vẻ bàn bạc chuyện của Cơ Ngọc, mục đích của chúng tôi đương nhiên là giống nhau——cứu Cơ Ngọc ra ngoài.

Hắn nói với tôi rằng Cơ Ương rất đề phòng hắn, những chuyện liên quan đến Cơ Ngọc đều không cho hắn nhúng tay vào. Khoảng thời gian này hắn quan sát suy đoán, Cơ Ngọc bị giam ở ngục nước dưới lòng đất trong cung, chắc là vẫn còn sống. Ngục nước đó cơ quan trùng trùng, phòng bị nghiêm ngặt, chìa khóa chỉ có một mình Cơ Ương giữ, hắn cũng không thể lấy được.

Tôi đang cùng Cố Linh nói chuyện Cơ Ngọc ở góc tường, không ngờ Thái thái hậu đi ngang qua chỗ này thấy hai người chúng tôi dáng vẻ thân mật, cho rằng đã bắt gặp chúng tôi tư tình. Tôi thuận nước đẩy thuyền, cố ý làm sâu thêm sự hiểu lầm của Thái thái hậu, Thái thái hậu cho rằng hai người chúng tôi yêu mến nhau, nhất thời vô cùng vui mừng.

Bà ấy dường như rất thương yêu Cố Linh, người già tuổi này lại phần lớn thích làm mối, để chúng tôi có thêm cơ hội gặp nhau, bà ấy luôn gọi tôi vào cung bầu bạn nói chuyện, nói vài câu lại bảo tôi đi tìm Cố Linh. May mà bà ấy coi sự lúng túng của Cố Linh thành vẻ thẹn thùng, nếu không diễn xuất của Cố Linh thực sự không chống đỡ nổi.

Cũng không biết đã ra vào cung cấm bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng gặp được Cơ Ương.

Hắn nhíu mày đánh giá tôi từ trên xuống dưới một hồi rồi nói muốn nói riêng với tôi vài câu, dẫn tôi đến đình viện trong hoa viên, đuổi lui đám người hầu.

Cơ Ương chắp tay sau lưng, có chút giễu cợt nói: “Ta nghe nói ngươi và Cố Linh lưỡng tình tương duyệt, mẫu hậu có ý để ta ban hôn cho hai ngươi. Nhưng Cố Linh là con của tội thần, còn ngươi xuất thân vương tộc, hắn có hơi trèo cao. ”

“Sẽ không. ” Tôi nhàn nhạt đáp.

“Vậy ngươi có biết vì sao Cố Linh gần ba mươi tuổi mà vẫn lẻ bóng một mình không? Có một người cùng hắn thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt nhưng hồng nhan bạc mệnh, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ về người đó. Ta sợ điện hạ chịu chịu thiệt. ”

Tôi ngước mắt nhìn hắn, trong mắt Cơ Ương có chút ác ý chờ xem kịch hay.

Người này tựa hồ như bản thân không vui vẻ nên hy vọng cả thiên hạ đều bất hạnh như mình. Thấy một chút mầm mống hạnh phúc của người khác cũng muốn bóp ⓒⓗế●т.

Tôi biểu hiện ra một chút ghen tị vừa phải nhưng vẫn kiên định nói: “Người ⓒ.♓ế.† không thể sống lại. Ai cũng có rất nhiều chuyện đã qua, ta không muốn dây dưa với quá khứ. Ta muốn có một khởi đầu mới, tiếp tục cuộc sống sau này. ”

Cơ Ương ngẩn người, hắn nhíu mày lẩm bẩm lặp lại một lần: “Khởi đầu mới?”

Như thể có vô vàn nghi hoặc và không cam lòng vậy.

Hắn đột nhiên chuyển chủ đề, nói: “Từ lâu đã nghe danh mỹ nhân của lệnh tỷ, Thất công chúa Tiên Tề nhưng lại chưa từng nghe nói đến ngươi. Ngươi và nàng ta tuổi tác xấp xỉ, cùng nhau lớn lên, chắc là luôn bị so sánh với nàng ta, bị nàng ta lấn át một đầu nhỉ?”

“Đâu chỉ là lấn át một đầu. ” Tôi cười cười, thản nhiên nói: “Ta và Kỳ Kỳ cùng được vương hậu nuôi dưỡng, từ nhỏ chuyện gì cũng không bằng tỷ ấy. Như là dáng vẻ, múa, đàn, nữ công gia chánh, thư pháp hội họa, phàm là Kỳ Kỳ ra tay biểu diễn, mọi người đều khen ngợi không ngớt lời, còn ta làm chỉ khiến mọi người chê cười mà thôi. Như bệ hạ thấy đó, so với Kỳ Kỳ, ta thực sự quá bình thường. ”

Hai mắt Cơ Ương tràn ngập vẻ hung ác hỏi: “Ngươi không hận nàng ta sao?”

Tôi nhìn Cơ Ương một hồi lâu, thở dài: “Nếu nói thật lòng, ta từng hận. Tỷ ấy không làm gì cũng có thể có được ngàn vạn sủng ái, không ai để ý đến ta. Khi còn nhỏ ta cũng từng nghĩ có nên ngấm ngầm ngáng chân hãm hại tỷ ấy không nhưng tỷ ấy tin tưởng ta, đối với ta không hề phòng bị, ta không nỡ mất đi sự quan tâm và yêu thương của tỷ ấy dành cho ta. ”

“Sau này lớn thêm chút nữa thì càng ngày càng không còn hận ý gì nữa. Thực tế thì tỷ ấy cũng không làm gì sai với ta cả, dù không có tỷ ấy thì cũng sẽ có hai vị mỹ nhân khác, còn có mấy chục mấy trăm công chúa, người ưu tú hơn ta trên đời này nhiều lắm, ta thực sự hận không xuể. Huống chi Tề quốc diệt vong, tất cả mọi người đều tranh giành tỷ ấy, tỷ ấy 𝖈ⓗ_ế_✝️ vì ác danh họa loạn tứ quốc, còn ta sống sót. Phàm chuyện gì cũng có cái giá của nó, bây giờ ta không ngưỡng mộ tỷ ấy nữa cũng không hận tỷ ấy. Nếu có thể, ta hy vọng tỷ ấy sống sót và sống thật tốt, bởi vì dù sao tỷ ấy cũng là một trong số ít người thân của ta. ”

Tôi nói hết suy nghĩ của mình, Cơ Ương vịn vào lan can xung quanh đình, ánh mắt nhìn chăm chăm không biết đang nghĩ gì. Hắn như đang xuất thần, vô ý thức nói: “Thực ra hồi nhỏ hắn cũng…… bảo vệ ta. ”

Gió mùa đông thổi qua khu vườn tiêu điều, trang trọng, khắp nơi treo đèn lồng đỏ đã lên đèn. Cơ Ương n-ⓖ𝒽❗-ế-𝓃 г-ă𝖓-𝖌, hận nói: “Nhưng những đau khổ giày vò mà ngươi từng chịu đựng rốt cuộc phải tính lên đầu ai? Ngươi rõ ràng cũng không làm sai bất cứ chuyện gì, vì sao lại phải bị coi thường, bị chế giễu?”

Tôi khẽ mỉm cười, đón nhận ánh mắt tràn đầy phẫn hận của hắn, nói: “Chuyện vô lý trên đời này nhiều lắm, nếu ta chuyện gì cũng so đo tính toán thì làm sao sống tiếp được đây? Những đau khổ giày vò mà ta từng chịu đựng, người ta yêu ta trong tương lai sẽ bù đắp cho ta, những vết thương lòng của ta đều sẽ được xoa dịu. Ta nghĩ tất cả mọi người đều như vậy, ta là vậy, Cố Linh là vậy, bệ hạ cũng sẽ như thế. ”

Trong lúc Cơ Ương ngẩn ngơ, đột nhiên có một thị vệ vội vã chạy đến bên cạnh Cơ Ương, nói nhỏ gì đó vào tai hắn. Sắc mặt Cơ Ương thay đổi hẳn, vội vàng theo thị vệ rời đi, tôi nhìn bóng lưng hắn, lặng lẽ nắm chặt tay.

Vừa rồi tôi mơ hồ nghe thấy thị vệ kia nói hai chữ “ngục nước” và “tự sát”.

Cơ Ngọc đang làm gì? Hắn tự sát sao?

Hắn đã hứa với tôi sẽ cố gắng sống, sự giày vò hai năm của Bùi Mục hắn còn vượt qua được, tôi không tin hắn sẽ tự sát.

Vậy thì hắn đang đánh cược Cơ Ương không muốn hắn c𝖍ế●𝖙 ngay bây giờ. Lần đầu tiên tôi gặp một vị đế vương cảm tính như Cơ Ương, dường như hắn vì oán hận trong lòng mới bắt giam Cơ Ngọc, bây giờ bắt được trong tay rồi lại do dự. Người như vậy làm việc gì cũng chỉ trong một ý niệm, thực sự không thích hợp làm người nắm quyền, nếu không phải những người con trai khác của Tiên thiên tử ⓒ♓ế*𝖙 yểu hoặc là còn nhỏ tuổi thì sao đến lượt hắn làm thái tử được chứ.

Tôi muốn tin tưởng Cơ Ngọc nhưng trong lòng luôn thấp thỏm bất an, trở về rồi mới nghe nói hôm đó trong cung loạn một trận, Cơ Ương liên tiếp triệu mấy vị thái y vào cung nhưng không biết là ai trong cung bị thương.

Thái Thái thái hậu lại triệu tôi vào cung, tôi hỏi thăm chuyện này, giả vờ lo lắng không biết có phải thân thể bà ấy không khỏe. Thái hậu thở dài nói không phải, muốn nói lại thôi, chỉ có thể tiếp tục thở dài.

Thái Thái thái hậu nhu nhược hiền lành, tôi đoán bà ấy không tán thành cách làm của Cơ Ương nhưng khuyên không được.

“Đôi khi ai gia thực sự không biết đứa trẻ đó làm sao vậy, trong lòng sao lại có nhiều hận thù đến thế. Lại còn công bố thư tín riêng tư, còn treo thưởng bắt giữ đệ đệ hắn là Cơ Ngọc. Trong triều vì chuyện hắn chắp tay dâng tặng trọng trấn Tiên Yến mà tiếng oán than dậy trời, nếu lần này bắt được Cơ Ngọc không phải là Phàn quốc mà là Tống quốc…… e là sau khi Tống quốc chiếm được những vùng đất đó sẽ trực tiếp đánh chiếm Lạc Ấp mất. ” Thái Thái thái hậu vỗ bàn thở dài.

Tôi thuận theo lời bà ấy nói: “Thái hậu ngài không khuyên bệ hạ sao?”

“Ai gia khuyên sao nổi, hắn ngay cả lý do bắt Cơ Ngọc cũng không chịu nói cho ai gia biết. ”

“Cũng không biết Cơ Ngọc công tử bây giờ thế nào rồi. Nếu như ngài ấy còn sống, bệ hạ không chịu nói, Cơ Ngọc công tử chưa chắc đã không chịu nói đâu. ” Tôi lơ đãng gợi ý.

Thái Thái thái hậu nghe vậy thì có vẻ suy tư.

Ngày thứ ba Cố Linh gặp tôi, hắn nói theo yêu cầu của tôi, hôm qua đã bí mật theo dõi Thái Thái thái hậu, cuối cùng cũng phát hiện ra nơi giam giữ Cơ Ngọc. Cơ Ngọc tự sát bất thành nhưng bị thương nặng, Cơ Ương đưa hắn đến một cung điện cực kỳ hẻo lánh để dưỡng thương, không còn cơ quan trùng trùng của ngục nước, người canh gác xung quanh cũng ít hơn một chút.

Sắc mặt Cố Linh không tốt nói hắn ở trên cây nhìn thấy đám đại phu vây quanh Cơ Ngọc, tác dụng phụ của việc Cơ Ngọc mình đồng da sắt miễn nhiễm với mọi loại độc chính là phần lớn thuốc đều không có tác dụng với hắn, bởi vậy việc cứu chữa vô cùng gian nan. Toàn thân Cơ Ngọc mình đầy thương tích, suy yếu đến mức như chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn. Dù là vậy, Thái hậu vẫn hỏi rất nhiều vấn đề mà Cơ Ng