Dược hoàn trâm
← Ch.24 | Ch.26 → |
Cả ba món bảo vật này, nhìn qua rất giống một vật dụng hết sức bình thường, nhưng nàng hiểu, ẩn sâu bên trong cái vỏ bọc đó là một vật hết sức nguy hiểm, hết sức cường đại.
Lướt mắt nhìn qua mấy món bảo vật trên tay Độc Cô Ninh Duệ, cuối cùng, nàng giơ tay lên, cầm nhẹ cây trâm ngọc lên, nhìn hắn quyết định:
"Cây trâm này rất hợp với ta, ta chọn cái này"
"Được, từ nay, Dược Hoàn trâm này là của nàng. Công dụng của nó rất đơn giản, chỉ cần nàng đâm nó vào bất cứ người nào, người đó sẽ chết trong chớp mắt, vô phương cứu chữa. Nếu để nó vào một thứ nước có độc, độc sẽ biến thành dược, không những tốt cho cơ thể, mà sức khỏe sẽ tăng lên gấp đôi. Hơn nữa, khi bị thương, chỉ cần sắc một chén thuốc độc, càng độc càng tốt, sau đó để cây trâm này vào, nhúng nó vào chén một cái, độc sẽ thành dược tốt nhất."
"Thật kỳ diệu a!" Nàng vỗ tay tán thưởng. Bảo vật thế này, còn gì bằng a!
"Nếu cảm thấy món đồ này không hợp, thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đổi trả lại cho bổn thái tử, bổn thái tử sẽ cho nàng lựa chọn cái khác"
"Đa tạ ngươi" Nàng gật đầu, tiện tay cài Dược Hoàn trâm lên đầu.
"Hiện tại, công dụng của thuốc mê sắp hết, bổn thái tử cáo từ"
"Ngươi đi cẩn thận" Nàng vui vẻ vén màn tiễn hắn.
...
Đến gần tối, đoàn người mới đến được Hoàng Cung Nguyệt quốc, vì lần này sứ giả là nữ nhân, nên Nguyệt Quốc Hoàng đế đã để Hoàng hậu cùng đám phi tần ra cổng thành đón. Dù gì nữ nhân với nữ nhân cũng dễ nói chuyện hơn.
Cung nữ vén rèm hoa xe ngựa lên, Tịch Nhan nhảy xuống trước, sau đó chìa tay vào trong, kính cẩn nói:
"Mời vương phi nương nương xuống xe"
Lời vừa dứt, một bàn tay thon dài, trắng muốt đặt lên tay Tịch Nhan, tiếp đó là một bóng dáng mảnh mai, đẹp động lòng người xuất hiện. Đám người hoàng hậu, phi tần cung nữ của Nguyệt quốc vừa thấy nàng, liền há hốc mồm, hoàng hậu choáng đến mức lui lại vài bước.
Thị vệ trước cổng thành nhìn đến ngơ ngác, tất cả đều có cùng một suy nghĩ, đó là Hoàng Hậu của bọn họ vốn là một đại mỹ nhân có tiếng, trước giờ chưa từng có ai bì được, nay lại xuất hiện một nữ tử đẹp gấp vạn lần, quả là một điều đáng ngạc nhiên a!
Nàng đương nhiên nhận ra thái độ của mọi người, nhưng một chút cũng không quan tâm, thản nhiên uyển chuyển bước đến trước mặt Hoàng hậu, khom người hành lễ:
"Tiểu nữ tham kiến Hoàng Hậu nương nương"
"A... Miễn, ... miễn lễ" Hoàng Hậu lúng túng nói không nên lời, một lúc sau mới ổn định lại tinh thần đỡ nàng đứng dậy "Kính Dương Vương phi lần này đến Nguyệt quốc chúng ta làm sứ giả, đi đường xa chắc cũng đã mệt, mời vào trong, yến tiệc đã được chuẩn bị sẵn "
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương"
Bước vào đại điện trước mặt các quan lại, hoàng thất, nàng bình tĩnh mỉm cười, nàng quỳ xuống hướng Nguyệt Quốc Hoàng Đế, cao giọng nói:
"Lăng Bích Nguyệt lần này đến Nguyệt Quốc làm sứ giả thay Mạc quốc Hoàng đế, kính chúc bệ hạ vạn thọ kim an, vạn sự như ý. Lần này đến đây, tiểu nữ có vâng lệnh Mạc quốc hoàng đế mang theo chút lễ vật "
Hoàng đế nhìn nàng đến thất thần, quan lại, hoàng thất nhìn đến hoa cả mắt, chẳng ai còn thèm để ý đến cái lễ vật hàng đống đang được mang vào.
Chỉ có mỗi Độc Cô Ninh Duệ đã từng gặp qua nàng mới không bị "mây mù giăng lối", nhìn tình cảnh trước mặt, ho khụ khụ mấy tiếng:
"Lễ vật của quý quốc, bổn thái tử thay mặt Nguyệt Quốc đa tạ. Bây giờ mời vương phi an tọa bên cạnh bổn thái tử, cùng dự yến tiệc"
Nàng thầm than trong lòng, tên trời đánh này rõ ràng là cố ý sắp đặt!
Nhưng trước mặt nhiều người thế này, cũng không thể phản đối, nàng đành đi lên ngồi xuống kế hắn, lúc này cả triều thần mới lấy lại lý trí.
Hoàng Đế Nguyệt Quốc vui vẻ nâng cốc, nhìn nàng, cười một cái:
"Kính Dương vương phi, trẫm nghe danh đã lâu, không nghĩ tới nàng quả thật là đẹp động lòng người"
Hoàng hậu cũng theo đó mà phụ họa:
"Bản cung từ trước đến nay đều tự phụ, cho rằng là đệ nhất mỹ nhân, nhưng xem ra, lần này phải xem lại rồi"
"Tiểu nữ chẳng qua là có dung mạo, sao có thể so với nương nương được. Không dám, không dám" Nàng khiêm tốn đáp lại. Cho dù trong lòng không ngừng gào thét: Nhan sắc của bà ta sao có thể so với nàng cơ chứ? Còn kém xa!
Tiểu Công chúa mới mười tuổi nãy giờ ngồi bên cạnh Hoàng hậu cứ im thin thít, nhưng vừa nghe đến lời nói của nàng, liền không kìm được, nhảy ra khỏi chỗ ngồi, cũng không thèm để ý đến cái gì phép tắc, lon ton chạy đến bên nàng, ánh mắt long lanh như hai viên ngọc, thanh âm thánh thót như tiếng chuông ngân truyền vào tai nàng:
"Thần tiên tỷ tỷ.... mẫu hậu thật sự là không đẹp bằng tỷ đâu a... Da của tỷ trắng như vậy, mặt của tỷ đẹp như vậy, tỷ tỷ chỉ muội muội bí quyết đi..."
Mọi người ai nấy đều phì cười, tiểu công chúa thật dễ thương!
Nàng âu yếm vuốt nhẹ cái má bầu bĩnh hồng hào của tiểu công chúa, chu miệng nói:
"Công chúa điện hạ, mỗi người có một nét đẹp riêng, công chúa cũng rất đẹp rồi a"
"Thật không? Thật không?" Tiểu công chúa háo hức lay lay vạt áo nàng.
"Thật thật"
"Bổn cung rất tin tưởng lời của Thần tiên tỷ tỷ" Tiểu công chúa ôm chặt lấy nàng không buông.
Hoàng Hậu thấy vậy, có chút ngại ngùng, khe khẽ nhắc nhở:
"Công chúa, con mau lại đây với mẫu hậu"
Độc Cô Ninh An nhõng nhẽo, vẫn ôm chặt lấy nàng không buông:
"Mẫu hậu, An nhi muốn ngồi đây với thần tiên tỷ tỷ cơ!"
Nàng vốn là một người rất yêu trẻ con, đương nhiên là sẽ lên tiếng ủng hộ:
"Nương nương, thỉnh cứ để công chúa ngồi với tiểu nữ"
"Vương phi đã nói vậy, bổn cung cũng không có lý gì lại ngăn cấm"
"Đa tạ mẫu hậu!"
← Ch. 24 | Ch. 26 → |