Truyện:Đệ Nhất Mỹ Nhân - Chương 17

Đệ Nhất Mỹ Nhân
Trọn bộ 18 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Độc Cô hoàng hậu vừa nghe đã giật mình hoảng sợ: "Thật không?"

"Nếu mẫu hậu không tin, có thể gọi nàng ta và Tiết Lâm Phủ đến đối chất."

"Thôi đi." Độc Cô hoàng hậu thất vọng xua tay, bà tuy không thích Cung Khanh, nhưng cũng không muốn tìm một lương đệ lắm mưu nhiều kế, e là sau này hậu cung lại không sóng yên gió lặng. Im lặng hồi lâu, bà lại hỏi: "Vậy thì để chọn một người khác vậy."

"Mẫu hậu bận chăm sóc phụ hoàng, nhi thần bận việc triều chính lu bù, không có thời gian để ý đến việc này, chọn lương đệ không phải là việc vui duy nhất để phụ hoàng tống xuất vận xui, trước mắt có một hỷ sự khác."

"Hỷ sự gì?"

"Cung Khanh có tin vui rồi."

Độc Cô hoàng hậu Cung Khanh: "Có thật không?"

Cung Khanh xấu hổ cúi đầu, hiển nhiên là mặc nhận.

Độc Cô hoàng hậu cười nói: "Vậy thì tốt quá rồi."

Bà không thích nhi tẩu, nhưng không phải là không thích cháu nội. Hơn nữa Tuyên Văn đế lại sinh được ót con, chỉ có thái tử là con trai duy nhất, Cung Khanh mang thai thì đúng thực đó là tin vui lớn nhất rồi còn gì.

Rời khỏi điện, Mộ Trầm Hoằng vừa đi vừa xoa xoa thắt lưng, than vãn: "Tiểu nha đầu thật đúng là hạ thủ không nương tay, định cấu véo đến dứt da tím thịt sao?" Lời còn chưa hết, trên mu bàn tay lại trúng thêm một chiêu.

Cung Khanh khẽ hừm một tiếng: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chàng đã đồng ý với thiếp, đừng có mà nuốt lời."

"Ta sao dám chứ."

Mộ Trầm Hoằng cười hà hà ôm lấy ái thê, tay đặt trên bụng nàng, mừng vui hoan hỷ nói: "Hài tử này, con đúng thật là một vị cứu tinh am hiểu ý người khác."

Cung Khanh thản nhiên cười: "Này, tên mụ của con gọi là Tinh nhi thì thế nào?"

"Quá hay!"

Sáng sớm hôm sau, Mộ Trầm Hoằng dẫn theo Cung Khanh đến thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu.

Tuyên Văn đế thần sắc đã tốt hơn rất nhiều, trên nét mặt cũng lấp lánh những tia mừng vui.

Độc Cô hoàng hậu nói: "Hôm qua ta đã nói tin vui cho phụ hoàng con biết, tinh thần của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, Thuần Vu Thiên Mục đúng là tài giỏi hơn người." Nói xong liền nhìn Cung Khanh cười: "Con thiếu gì chỉ cần nói với ta một tiếng."

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hoàng hậu mỉm cười với mình, lộ ra chiếc lúm đồng tiền trên má, Cung Khanh đáp lễ nói: "Đa tạ mẫu hậu, con không thiếu gì, chỉ cần phụ hoàng long thể an khang là tốt rồi."

Mọi người trong lòng đều hoan hỷ, chỉ có A Cửu phụng phịu trong lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bụng của Cung Khanh ngắm đi ngắm lại.

Mộ Trầm Hoằng thấy tâm tình của mẫu hậu tốt, liền nhân cơ hội đề xuất mời Cung phu nhân vào cung để chăm sóc thái tử phi.

Độc Cô hoàng hậu tuy trong lòng không vui nhưng cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Thái tử phi hay hoàng hậu có thai, truyền mẫu thân vào cung chăm sóc là chuyện bình thường, năm xưa lúc bà mang thai, cũng đã mời Thái phu nhân vào cung chăm sóc mấy tháng.

Tuyên Văn đế bệnh nặng mới khỏi không thể ngồi lâu, Mộ Trầm Hoằng ở lại nói chuyện chốc lại, rồi dẫn Cung Khanh đứng dậy xin phép cáo từ. Trước khi đi hắn còn nhìn A Cửu nói: "A Cửu, muội qua đây, ta có chuyện muốn nói với muội."

Ra đến ngoài điện, Mộ Trầm Hoằng để Cung Khanh đi trước vài bước, còn mình đứng lại đợi A Cửu.

A Cửu vừa nhìn thấy đôi mắt sa sầm xuống của Mộ Trầm Hoằng thì trong lòng hơi lo lắng, tim đập thình thịch, chột dạ nói: "Hoàng huynh nhìn muội như vậy là có ý gì?"

Mộ Trầm Hoằng lặng im không nói, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng ta, thấy nàng ta có vẻ né tránh, liền nói: "Chuyện của Kiều Vạn Phương là do muội bới ra phải không?"

A Cửu trong lòng giật thót, vội vàng phs nhận: "Không phải, hoàng huynh đừng đổ oan cho muội. Là mẫu hậu nghe lời Thuần Vu Thiên Mục mới quyết định làm như vậy, không liên quan đến muội."

"Ta nói A Cửu muội thật sự rất ngu đần ngốc nghếch."

"Hoàng huynh ngươi!" A Cửu vô cùng tức giận, lớn bằng từng này rồi, giờ lại bị người khác mắng cho là ngốc nghếch, đến cả hoàng đế hoàng hậu cũng chưa bao giờ quát nạt mắng mỏ nàng ta như vậy.

"Những lời của Thuần Vu Thiên Mục thực ra là cơ hội tốt để muội thực hiện ý đồ của mình, nhưng thật tiếc muội chỉ chăm chăm tìm cơ hội báo thù người khác mà lại đánh mất đi cơ hội của chính mình."

A Cửu ngớ người: "Hoàng huynh có ý gì?"

"Sao muội không nhân cơ hội này đề xuất chuyện hôn sự của mình với Thẩm Túy Thạch?"

A Cửu lại ngẩn ra, trong nháy mắt vô cùng hối hận, chính xác, sao không dựa vào lời nói của Thuần Vu Thiên Mục để đề xuất chuyện hôn sự của mình, lúc đó hoàng hậu có thể sẽ đồng ý. Nhưng thật đáng tiếc, trong lòng mình lúc đó chỉ nghĩ cách làm cho Cung Khanh buồn phiền, nên căn bản không nghĩ ra điều gì khác được. Giờ chắc đến, có hối hận cũng không kịp nữa.

Mộ Trầm Hoằng tỏ vẻ thất vọng lắc đầu: "A Cửu, đến lúc nào muội mới trưởng thành đây? Muội mỗi ngày cứ chăm chú săm soi người khác, có từng nghĩ sự tốt xấu của người khác có liên quan đến muội hay chưa? Muội khiến cho cuộc sống của người khác ngột ngạt đau khổ, thì muội mới thấy thoải mái hay sao? Muội muốn cuộc sống cả chúng ta không sướng vui hạnh phúc, thì đáng tiếc cuộc sống của muội cũng chẳng thoải mái vui vẻ gì."

"Hoàng huynh, là huynh có ý gì?"

"Thẩm Túy Thạch trước đây vài ngày đã gửi tấu chương xin từ chức Trung Thư Xá Nhân, ra bên ngoài làm quan. Ta đã phê chuẩn. Ngày hôm kia hắn đã lên đường nhậm chức."

"Hoàng huynh ngươi!" A Cửu vừa nghe đã cuống cuồng, chạy đến túm lấy tay áo của Mộ Trầm Hoằng nói: "Hoàng huynh, huynh đã điều hắn đến nơi nào vậy?" Thảo nào mấy ngày hôm nay không nhìn thấy Thẩm Túy Thạch, nàng còn tưởng phụ hoàng bị bệnh nặng nên không truyền hắn tiến cung.

"Ở một nơi cách kinh thành không xa lắm. A Cửu, chừng nào muội hiểu chuyện, thì ta sẽ điều hắn quay về. Nếu muội vẫn ngu muội xảo quyệt, luôn tính toán để mưu hại người khác, thì ta sẽ điều hắn đến nơi xa hơn và không hẹn ngày quay lại."

Mộ Trầm Hoằng nói xong liền chắp tay rời đi.

A Cửu đứng nguyên chỗ cũ như bị trời trồng, trong lòng vừa tức vừa hận, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Thời gian này phụ hoàng đang dưỡng bệnh, mọi việc triều chính đề giao cho Mộ Trầm Hoằng xử lý, thật không ngờ hắn lại âm thầm điều Thẩm Túy Thạch rời khỏi kinh thành như vậy.

Thời gian này, trong lòng A Cửu đã tích tụ vạn phần đau khổ, lại không biết phải giải tỏa thế nào, đành lặng lẽ quay về cung của mình.

Chiếu theo lệ, mùng một đại niên, các triều thần đến Hành cung để chúc tết hoàng đế, còn các mệnh phụ phu nhân thì đến hậu cung để thỉnh an hoàng hậu. Sau đó hoàng đế khai tiệc thiết đãi quần thần, ngợi khen phong thưởng cho những người có công.

Đến giờ thìn, mọi người trong Hành cung lần lượt chúc tết gia quyến của các triều thần.

Ngoài các phu nhân tiểu thư của lục bộ thượng thư, các thị lang, các công hầu phủ, còn có các vị cáo mệnh phu nhân, mọi người đến so với Quỳnh Lâm yến còn đầy đủ hơn nhiều, kể cả những người dù không khỏe, cũng không dám không đến.

Độc Cô hoàng hậu ngồi ở bên trên, tiếp theo là Cung Khanh, cả hai cùng tiếp nhận bái lạy chúc mừng của các mệnh phụ. A Cửu mắt thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu. Cung Khanh cuối cùng cũng đã ngồi trên vị trí nàng ta, đời này nàng ta sẽ không còn cơ hội ngồi ở trên đầu, nhận bái lạy như thế này.

Nếu so sánh hai người, thì rõ ràng Cung Khanh đã lặng lẽ leo lên vị trí trên đầu mình, hơn nữa giờ đây nàng ta còn đang mang thai, nếu hạ sinh hoàng tử, thì địa vị đúng thật là vững như bàn thạch.

Bình sinh nàng ta vốn không thể nào chấp nhận có kẻ khác vượt lên trên mình, nhưng cuối cùng có một người đã làm được như vậy, nàng ta ngoài việc cắn răng ngậm miệng chấp nhận số mệnh này thì không còn cách nào khác nữa.

Đến giờ ngọ yến, Độc Cô hoàng hậu dẫn theo mấy vị nữ quyền ngồi vào vị trí.

Cung cách của cung yến so với Quỳnh Lâm yến thì cao hơn một bậc, hoàng hậu thay mặt cho hoàng thượng cảm tạ gia quyến của các chư vị triều thần trong năm qua đã vất vả cực nhọc, sau đó là ban thưởng theo lệ.

Các cung nữ lần lượt bưng mâm bạc tiến vào, đặt túi tơ vàng trong mâm xuống trước mặt các vị phu nhân, bên trong túi đựng một trâm vàng và một nén bạc, giá trị của lễ vật tuy không lớn, nhưng có ngụ ý là kim ngọc mãn đường.

Các mệnh phụ đứng lên, quỳ tạ long ân. Sau đó cung yến mới chính thức bắt đầu.

Sau khi cung yến kết thúc, các mệnh phụ xin phép cáo từ, chỉ có Giang Vương phi tần ngần lưu lại chưa muốn rời đi.

Độc Cô hoàng hậu thấy bà ta có việc muốn bẩm, liền cho mọi người lui ra.

Giang Vương phi quỳ rạp xuống đất, dập đầu thỉnh tội: "Thần nữ đáng chết, không biết dạy dỗ nhi nữ, xin hoàng hậu trừng phạt."

Độc Cô hoàng hậu thấy bà ta thưa bẩm như vậy thì vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: "Linh Trang thông tuệ hữu lễ, hà cớ gì mà Vương phi lại thốt ra những lời lẽ như vậy?"

Giang Vương phi nơm nớp lo sợ đáp: "Vài ngày trước đây nó muốn quay về Giang Nam, lúc đi qua Đồng Châu thì xe ngựa bị hỏng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nó ngẫu nhiên gặp lại Thẩm đại nhân, thế là liền quyết lưu lại Đồng Châu." Giang Vương phi ấp a ấp úng, lắp bắp mãi mới nói xong một câu, lời vừa dứt thì cả người đã toát mồ hôi lạnh

Độc Cô hoàng hậu hỏi: "Ở lại Đồng Châu rồi thế nào?"

Giang Vương phi cảm thấy thật khó để mở miệng tiếp lời, nhưng không nói thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng, nên đành phải cắn răng kể: "Mộ Chiêu Luật sai người đến đón nó quay lại, nhưng nó nói mình và Thẩm đại nhân đã tự quyết định việc chung thân."

Độc Cô hoàng hậu đằng hắng một tiếng rồi đứng dậy, cũng không biết là bà ta đang nổi giận hay cười, chỉ nghe thấy tiếng trách mắng: "Đúng là một kẻ to gan lớn mật, dám tự mình quyết định việc chung thân, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì hoàng gia còn mặt mũi nào mà tồn tại?"

Giang Vương phi phủ phục trên mặt đất, dập đầu nói: "Thần phụ không biết dạy dỗ nhi nữ, xin hoàng hậu trách phạt."

Chuyện hôn sự của nữ tử trong hoàng thất đều phải do hoàng đế và hoàng hậu chỉ định. Mộ Linh Trang không chỉ mình tự làm chủ hôn sự của mình, mà người nàng ấy chọn lại chính là người mà hoàng đế hoàng hậu đã ngầm chọn làm phò mã – Thẩm Túy Thạch. Lúc Giang Vương phi nghe được tin này thì vô cùng kinh hãi, sợ đến nỗi suýt đã ngất đi.

"Nàng ta giờ ở đâu?"

"Đã mang về nhốt ở trong phủ, xin hoàng hậu trách phạt."

"Vì nàng ta hành sự không nghĩ đến thể diện của hoàng gia, cũng không xem trọng quy củ hoàng gia đã ban hành, nên phạt tước bỏ danh hiệu quận chúa."

Giang Vương phi do lo sợ nên đến đây trước để bẩm báo nhận tội, vốn nghĩ Độc Cô hoàng hậu sẽ trừng phạt nặng hơn, nhưng không ngờ chỉ là tước đi danh hiệu quận chúa.

Lúc này, tâm tư của Độc Cô hoàng hậu có chút phức tạp. Khi vừa nghe nói Mộ Linh Trang và Thẩm Túy Thạch tự mình định đoạt chuyện chung thân, trong lòng đích xác là rất giận dữ, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. A Cửu bấy lâu nay vẫn nhất tâm si mê Thẩm Túy Thạch, khuyên bảo thế nào cũng không được. Giờ mọi việc đã đến nước này, âu cũng là giải quyết được triệt để, làm cho nó tắt hẳn hy vọng ở trong lòng. Cho nên, sau khi nổi giận lúc ban đầu, bình tĩnh suy nghĩ lại thấy đây là việc tốt.

A Cửu vừa nghe nói đến việc này, lập tức làm loạn lên một hồi rồi đổ bệnh mất mấy ngày.

Sau đòn đả kích ấy, nàng ta cuối cùng cũng tỉnh ngộ, ngay cả khi có thân phận công chúa, cũng phải cầu gì là được. Từ lúc này trở đi, tâm tính nàng ta đã có thay đổi lớn.

Quay đi quay lại đã đến tết Nguyên Tiêu.

Tuyên Văn đế xưa nay là người ưa náo nhiệt, do thái tử phi có tin vui nên tâm tình vô cùng thoải mái, liền hạ lệnh tổ chức tết Nguyên Tiêu ở Hành cung thật tưng bừng vui vẻ, náo nhiệt phi phàm, thề sẽ tạo thêm một phố Trường An nữa ở Hành cung.

Bắt đầu từ chiều, cung nữ nội thị trong Hành cung đã bận rộn luôn tay luôn chân, bố trí sắp xếp, chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, treo lụa phất phơ lay động, cả không khí trong cung vô cùng mừng vui. Khi màn đêm buông xuống, các ngọn đèn muôn hình muôn vẻ được đốt lên, nào là đèn cung đình màu sắc sặc sỡ, đèn kéo quân tinh xảo, đèn ngọc lưu ly lấp lánh, làm cho khung cảnh trong Hành cung càng thêm nguy nga tráng lệ, giống như cung điện trên thiên đường.

Ánh trăng ở Hành cung Nam Hoa cũng là một cảnh sắc vô cùng đặc biệt. Do muốn dẫn suối nước nóng từ trên núi đổ xuống, nên Hành cung dựa vào thế núi để xây dựng, trên sườn núi có không ít những đình đài được tu sửa lại, ở mỗi ngôi đình đều thắp đèn sáng trưng, trên mỗi cành cây hai bên đường dẫn lên đỉnh núi cũng treo đầy những ngọn đèn sáng, khiến cho con đường càng thêm lung linh tráng lệ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng vừa nhú, những ngọn đèn sáng lấp lánh trên sườn núi khiến người ta có cảm giác như một dải mây ngọc sáng lung linh. Ngôi đình trên đỉnh núi mờ mờ tỏ tỏ giữa dải mây, một vầng trăng tròn trong trẻo như treo ngay trên đỉnh mái cong của ngôi đình, thực là mê hoặc.

Đối với Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng mà nói, tết Nguyên Tiêu còn có một ý nghĩa sâu xa khác. Cho nên Mộ Trầm Hoằng cố ý sai cung nhân khiêng kiệu, đưa Cung Khanh lên ngôi đình ở sau núi cùng nhau ngắm cảnh dưới ánh trắng.

Trong ngôi đình sớm đã được chuẩn bị ấm áp như mùa xuân, bốn phía đều dùng gấm vóc quây lại, ở giữa có một chậu than lớn, ngọn lửa lớn ở trong đó cháy hừng hực, tỏa ra ánh sáng đỏ hồng phản chiếu lên gấm vóc, nhìn giống như một con rồng lửa đang uốn lượn. Những chiếc bàn đá ghế đá trong đình đều đã được phủ một lớp vải dày, trên mặt bàn bày rất nhiều những loại hoa quả khó thấy trong mùa thu đông.

Cung Khanh ngồi dựa vào chiếc ghế lót đệm mềm mại, phóng mắt nhìn những ngọn đèn dưới núi, lúc này những dân quê cũng bắt đầu kéo nhai đi ngắm đèn trên những con đường nhỏ, con đường ngoằn nghèo lên núi thắp không ít đèn lồng, nhìn giống như những chú đom đóm sáng lập lòe tô điểm cho sắc đen trong những đêm mùa hạ, vô cùng mỹ lệ.

"Ta vốn định cùng nàng lên đỉnh núi ngắm trăng, nhưng nàng đang mang thai, nên chúng ta ngồi đây ngắm cảnh, nàng có thích không?" Mộ Trầm Hoằng ôm lấy nàng, mỉm cười dịu dàng, trong mắt hắn tràn đầy yêu thương. Hắn vốn là người cao lớn tuấn mỹ, giờ dưới ánh trăng mờ tỏ, nhìn càng thêm phong tư lỗi lạc, Cung Khanh kìm lòng không đặng lại nhớ đến bằng giờ năm ngoái, hắn giống như thần tiên xuất hiện trước mặt nàng, cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng nàng dần lan tỏa một xúc cảm vô cùng ấm áp.

"Khanh Khanh còn nhớ bằng giờ năm ngoái không?"

Nàng thản nhiên cười, rực rỡ như hoa mùa xuân: "Đương nhiên nhớ kỹ."

"Còn nhớ ta đã nói gì không?"

Mặt nàng đỏ bừng, e thẹn không lên tiếng, hắn nói muốn nàng tặng hắn một giai thoại phong lưu.

"Nàng vẫn còn nợ ta một câu."

"Câu gì?"

Hắn cắn vành tai nàng thì thầm nói. Nàng vừa nghe, mặt càng thêm đỏ. Dưới ánh đèn, nét mặt nàng xinh đẹp như tranh, môi hồng má đỏ, vô cùng quyến rũ, khiến hắn như si ngốc đưa tay miết nhẹ lên bờ môi mọng đỏ của nàng, mềm mại non tơ như một cánh hoa, thấp giọng: "Nói mau!"

Nàng cười e thẹn: "Chàng cũng chưa bao giờ nói, vậy dựa vào gì mà bắt thiếp nói?"

Mộ Trầm Hoằng đáp lời: "Ta còn phải nói sao? Ta vì muốn cưới được nàng mà đã phải lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu, nàng đúng là tiểu nha đầu không có lương tâm."

Những lời này nghe có ý hờn giận nhưng vô cùng êm tai. Vậy mà nàng vẫn không chịu nói, sau một hồi nhăn nhó e thẹn, mới thỏ thẻ đầy xấu hổi: "Thiếp yêu chàng."

Lời còn chưa dứt, đã bị hắn ôm chặt trong vòng tay.

"Có thật không?"

Nàng thò một ngón tay, khẽ chầm chậm viết lên ngực hắn một chữ "thật".

Tất cả những ngôn từ hoa mỹ trên thế gian đều không thắng nổi một chữ này, trong lòng hắn vui mừng như điên, nhất thời cảm xúc trào dâng, kích động vô cùng, càng siết chặt nàng trong vòng tay, chỉ hận là xương cốt không thể hòa vào nhau, để một khắc cũng không chia lìa.

Cung Khanh dựa đầu vào ngực hắn, một cảm giác hạnh phúc chưa từng thấy trào dâng trong huyết quản của nàng, lúc này, nàng đang mang trong mình cốt nhục của hắn, nghe tim hắn đập thình thịch, ước nguyện duy nhất của nàng lúc này là thời gian hãy ngừng trôi, để nàng luôn được kề cận hắn, mãi mãi đến đầu bạc răng long.

Vài tháng sau, là đến ngày Cung Khanh trở dạ.

Từ sáng sớm, Mộ Trầm Hoằ ng đã thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Cung Khanh vừa đau bụng một chút, mặt hắn đã trắng bệch, lập tức noi: "Mau, mau gọi người đến."

Cung phu nhân vừa thấy dáng vẻ thất kinh lo lắng của Mộ Trầm Hoằng thì phì cười nói: "Điện hạ, nữ nhân sinh hài tử đầu lòng phải đau một ngày một đêm, bây giờ vẫn còn sớm, điện hạ cứ đi lo việc của mình đi."

Thái tử bị đuổi khéo khỏi phòng thì có chút lúng túng, nhưng lại quyến luyến không muốn rời đi, thôi đành tản bộ bên ngoài cung thất vậy, sau mấy vòng đi lại, mấy ngón tay chắp ở phía sau đã bị chính mình vê nhẵn.

Đến buổi chiều, các trận đau càng dồn dập hơn, khoảng cách càng lúc càng ngắn, Cung Khanh đau đến nỗi không chịu nổi nữa, khóc thành tiếng.

Cung phu nhân cũng ruột đau như cắt, vừa cầm tay nhi nữ, vừa nói mấy lời động viên an ủi.

Mộ Trầm Hoằng ở bên ngoài nghe tiếng Cung Khanh khóc to, đầu mày càng nhíu chặt, vân vê ngón tay mãi không ngừng.

Cung phu nhân tuy ngoài miệng nói không việc gì, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng lo lắng. Sinh nở là việc rất cần sức lực, nhi nữ từ nhỏ đã được nâng niu yêu chiều nên cơ thể cũng có phần mềm mại yếu đuối, chưa từng phải làm việc gì hao tổn nhiều sức lực, giờ trải qua việc này thực đúng là đau tận xương cốt.

Mãi đến tận hoàng hôn, hài tử mới oa oa chào đời.

Nghe tiếng khóc của hài tử, Mộ Trầm Hoằng đang đứng đợi sốt ruột bên ngoài liền chạy vào thềm ngọc hỏi: "Sao rồi?"

"Bẩm điện hạ, nương nương mọi việc đều tốt, mẹ con bình an, sinh một công chúa."

Mộ Trầm Hoằng hai tay ôm ngực, vui mừng nói: "Bế hài tử cho ta nhìn một chút."

Cung phu nhân ở trong phòng nghe thấy liền bật cười: "Người cha này thật đúng là nôn nóng."

Sau khi mấy nhũ mẫu tắm rửa sạch sẽ cho tiểu Tình nhi, cuốn tã lót xong, Cung phu nhân liền tự tay bế ra khỏi nội thất, trao cho Mộ Trầm Hoằng.

Mộ Trầm Hoằng đang định đưa tay ra đón lấy.

Cung phu nhân liền chau mày, "Tay điện hạ run như vậy, cẩn thận đừng làm rơi hài tử."

Mộ Trầm Hoằng vội vàng rụt tay lại, nghiêng đầu nhìn nhi nữ đang được bọc trong tã lót.

Tiểu Tinh nhi tuy hai mắt nhắm chặt, nhưng mí mắt tạo thành một đường cong duyên dáng, chắc chắn đó sẽ là một đôi mắt đẹp, da thịt non tơ như cánh hoa, chiếc miệng nhỏ nhắn cực giống Cung Khanh.

Hắn nhìn hài tử không chớp mắt, cười đến nỗi mặt này không giãn ra được: "Đẹp, đẹp quá!"

Cung phu nhân lại phì cười, thái tử điện hạ anh minh thần vũ dáng mạo như tiên giờ đây lại nóng ngóng cười như si ngốc như vậy, thật đúng là buồn cười.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng Cung Khanh yếu ớt vô lực thì thào ở bên trong: "Mẫu thân, để con nhìn."

Cung phu nhân mỉm cười, bế tiểu Tinh nhi vào trong: "Lúc mẫu thân còn chưa kịp nhìn, thì phụ thân đã tranh nhìn trước mất rồi."

Cung Khanh mệt mỏi đến nỗi toàn thân vô lực, ướt sườn sượt như là từ dưới nước lôi lên, bà đỡ giúp nàng thay y phục, lau tóc cho khô, rồi mới đưa tiểu Tinh nhi đặt ở bên cạnh.

Cung Khanh vừa nhìn thấy hài tử, liền cảm thấy dù có đau đớn hơn nữa nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Cung phu nhân vui mừng phấn khởi nói: "Tiểu nha đầu trắng tinh như ngọc xinh xắn đáng yêu, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành."

Mẹ nào chẳng thích người khác khen ngợi con mình, Cung Khanh cười thoải mái hài lòng không gì so sánh được. Nàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ yếu ớt của hài tử, trong lòng cảm thấy mật ngọt như sắp tràn ra cả xung quanh. "Điện hạ không thể vào."

Kết quả, cả một đám người nhưng không ai có thể ngăn được thái tử, Mộ Trầm Hoằng bước vào trong thất, đi nhanh tới trước giường, Cung phu nhân tức thời đứng dậy, nhường chỗ ở bên giường cho hắn.

"Khanh Khanh, nàng vất vả rồi." Mộ Trầm Hoằng đặt tay lên má Cung Khanh, nhè nhẹ vuốt ve gương mặt của nàng như bày tỏ vạn phần thương cảm.

"Đáng tiếc lại là một nhi nữ."

"Ta thích nhi nữ."

Cung Khanh chu môi cười: "Đừng để mẫu hậu nghe thấy. Nếu không lão nhân gia người lại vô cùng thất vọng."

Mộ Trầm Hoằng ghé sát tai nàng cười nói: "Lần sau chúng ta sẽ cố gắng. Ngày tháng còn dài, nàng muốn sinh bao nhiêu hài tử phu quân ta đều có thể đáp ứng hết."

Cung Khanh mặt đỏ bừng xấu hổ, nghiêm giọng nói: "Chàng mau đi ra đi."

"Để ta nhìn ngắm Tinh nhi của chúng ta một lát." Mộ Trầm Hoằng trêu đùa cầm bàn tay nhỏ xíu của nhi nữ, dịu dàng nói: "Tinh nhi, gọi phụ vương đi!"

"Phì!" Cả Cung phu nhân và Cung Khanh đều phì cười. Đúng là chưa bao giờ thấy một người cha nào nôn nóng như vậy.

Mộ Trầm Hoằng cũng cười để che giấu sự lúng túng, rồi bịn rịn rời đi.

Độc Cô hoàng hậu nghe nói Cung Khanh sinh nhi nữ, niềm vui sướng trong lòng thoáng chốc đã tiêu tan mất nửa. Nhưng Tuyên Văn đế lại rất vui mừng, ban thưởng cho trưởng tôn nữ bao nhiêu đồ tốt.

Mộ Tinh đầy tháng, Tuyên Văn đế tại Sướng Xuân uyển tổ chức đại yến quần thần, cả triều được nghỉ ba ngày.

Cung Khanh nói nhỏ: "Chúng ta làm vậy có phải là hơi phô trương quá không?"

"Ta có tuổi rồi mới sinh nữ nhi bảo bối, vui một chút thì có làm sao?"

Cung Khanh phì cười: "Chàng đã có tuổi?"

Mộ Trầm Hoằng đưa mắt lườm nàng, hừ giọng: "Đại đa số nam nhân trạc tuổi ta nhi tử đều đã biết rót rượu rồi."

Cung Khanh cười không dừng được: "Vậy còn chàng thì sao?" Những lời thừa này lẽ ra nàng không nên nói.

Hắn u uẩn nhìn nàng: "Không phải là chờ nàng sao, vì nàng mà ta phải giữ thân như ngọc."

Cung Khanh cười tươi như hoa: "Thiếp không tin."

Hắn kề sát má nàng, thấp giọng năn nỉ: "Tối nay được không?"

Mặt nàng đỏ bừng, đẩy hắn ra: "Không được."

"Khanh Khanh ngoan, ta đã nhịn mười tháng rồi, nàng xem đi..."

"Không được." Nàng đẩy hắn ra, cười xinh tươi quyến rũ: "Điện hạ hai mươi năm trước đã nhịn rất tốt, mười tháng qua thì có nghĩa lý gì?"

"Khanh Khanh ngoan, ta xin nàng..." Hắn đè nàng xuống giường, nhưng đáng tiếc dù có cầu khẩn thế nào, nàng cũng chỉ cho hắn thân mật sơ sơ bên ngoài, Mộ Trầm Hoằng vừa yêu vừa tức, nhay cắn cho nàng mấy cái rồi mới thở hổn hển buông tha, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, đợi hai tháng, đợi Tinh nhi bách thiên, xem ta trừng phạt nàng thế nào."

Cung Khanh cười khanh khách nói: "Ai thèm sợ chàng."

Thoáng cái đã đến ngày Mộ Tinh trong bách thiên, trong cung lại được phen yến tiệc linh đình.

Nghĩ đến những lời Mộ Trầm Hoằng đã nói trong ngày đầy tháng Tinh nhi, Cung Khanh cũng cố ý sửa soạn, đợi chờ hắn đến. Nhưng không ngờ, đợi đến lúc lên đèn rồi mà vẫn chẳng thấy hắn đâu. Phái người đi thăm dò mới biết thái tử đang xử lý chính sự, công việc chưa xong, muốn nương nương đi nghỉ trước.

Cung Khanh vừa nghe liền sai người chuẩn bị đồ ăn khuya đích thân đưa đến cho Mộ Trầm Hoằng.

Ngồi trên kiệu, tinh quang mờ mờ tỏ tỏ trên đỉnh đầu, những ngọn đèn lồng sáng lung linh tô điểm hai bên đường đi khoáng đãng, khiến màn đêm cô tịch bỗng trở nên mỹ lệ lạ thường.

Lý Vạn Phúc và mấy nội thị đang canh giữ trước cửa thư phòng, ánh sáng bên trong hắt ra qua khe cửa.

"Sao nương nương lại đến đây?" Lý Vạn Phúc thấy Cung Khanh đến liền vội vã quỳ xuống thi lễ.

"Ta mang đồ ăn khuya đến cho điện hạ."

Lý Vạn Phúc cười hì hì vén rèm nói: "Mời nương nương."

Sau khi Cung Khanh đi vào, mắt chợt sáng lên, trước mặt là một bức tường bày đầy sách, ở giữa phòng đặt một long án lớn, phía sau là long ỷ, được phối bởi hai màu vàng đen, lộ rõ vẻ tôn quý uy nghiêm.

Mộ Trầm Hoằng ngồi sau long án, ánh nến chiếu rọi lên dung mạo tuấn mỹ của hắn, lông mày như kiếm mắt sáng như sao, kể cả lúc hắn chau mày nhìn cũng vô cùng cuốn hút.

"Phu quân." Cung Khanh khe khẽ gọi một tiếng, đúng là người thanh tiếng nói cũng thanh, đến cả giọng điệu gọi hắn của nàng cũng mềm mại dịu dàng, êm đềm như nước chảy.

Mộ Trầm Hoằng từ đống tấu chương ngẩng đầu lên, thấy một mỹ nhân duyên dáng đáng yêu đang đứng trước mặt, áo choàng màu đỏ từ đầu đến chân, cổ áo viền lông chồn trắng như tuyết, hai quả cầu nhỏ ở đầu cổ áo trắng tinh rủ xuống, khiến cho gương mặt xinh đẹp nghiêng ngước nghiêng thành càng thêm thanh tú mỹ miều.

Ánh mắt dịu dàng, bờ môi căng mọng, vòng eo nhỏ nhắn, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn, bức họa mỹ nhân này lập tức khiến cho thư phòng đang trầm tĩnh cô tịch sáng bừng lên.

"Khanh Khanh, sao nàng lại đến đây?" Hắn mừng vui quá đỗi và xen lẫn chút ngạc nhiên.

"Đã đến giờ này rồi sao chàng vẫn chưa về nghỉ?" Nàng nửa quan tâm nửa hờn dỗi nói, rồi đi đến trước mặt điện hạ mở hộp đồ ăn ra."Chàng có đói không?" Nàng bê đồ ăn khuya đến đặt trên bàn, rồi lại đặt thìa ăn vào trong bát. Tuy chỉ là một chút điểm tâm bình thường, nhưng là món ăn do mỹ nhân đưa tới, nên hắn đặc biệt thích mê người.

Mộ Trầm Hoằng kéo nàng ngồi lên chân mình, tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng: "Ta vừa mệt vừa đói, Khanh Khanh đút cho ta."

Cung Khanh đành phải mỉm cười múc một thìa, đưa sát đến bên miệng hắn.

Hắn mỉm cười liếc mắt nhìn nàng: "Không phải đút thế này."

"Vậy phải đút thế nào?"

Hắn cười di di môi nàng, ánh mắt lộ vẻ ranh mãnh.

Cung Khanh đỏ bừng mặt, bỏ thìa vào trong bát, lên giọng: "Thiếp không biết."

"Nàng không biết, vậy ta sẽ dạy cho nàng." Nói rồi hắn xúc một thìa cho vào miệng, sau đó kề sát miệng nàng mà mớm qua.

Nàng định tránh, nhưng đã bị hắn ôm chặt trong lòng, chiếc cằm của nàng đã bị hắn giữ chặt. Hắn cười tủm tỉm ngậm miếng rượu nếp trong miệng, dùng lưỡi tách miệng của nàng ra rồi mớm vào trong đó, những hạt rượu nếp tròn tròn trượt xuống, trộn lẫn với canh ngân nhĩ, vừa trơn vừa ngọt.

Đút xong một miếng, hắn lè lưỡi liếm một vòng quanh bờ môi anh đào căng mọng của nàng, cười nói: "Nàng thấy thế nào?"

Cung Khanh mặt càng thêm đỏ, đẩy hắn ra nói: "Rõ ràng là chàng có thể tự ăn được mà."

"Khanh Khanh không đút, ta không ăn."

Thế là nàng đành phải đút từng miếng như vậy cho đến hết, rồi đỏ mặt nhìn hắn: "Ăn đã no chưa?"

Hắn cười tinh quái: "Càng đói hơn." Dứt lời, liền đè nàng xuống long án, cúi đầu hít hít ở cổ nàng: "Khanh Khanh thật thơm. Bộ xiêm y này thật đẹp, là nàng cố ý mặc cho ta ngắm đúng không?"

Bộ xiêm y này là nàng mới may, eo cao cổ thấp, khiến cho bộ ngực căng đầy của nàng thêm gợi cảm quyến rũ. Nàng vừa nghe hắn nói mặt càng thêm đỏ, thật đúng là oan uổng, không phải nàng cố ý mặc bộ xiêm y này để cám dỗ hắn. Vòng ngực của nàng sau khi sinh đột nhiên tăng lên đáng kể, nên đành phải may mấy bộ xiêm y mới, chiếc váy màu hồng son này là nàng thích nhất, nên cố ý mặc vào ngày Tinh nhi tròn bách nhật.

Hắn tháo thắt lưng của nàng ra, để lộ cặp tuyết lê đẫy đà trắng muốt, "Khanh Khanh, chỗ này của nàng càng ngày càng to ra càng thêm đẹp." Sau mấy phen bị hắn vê nặn giày vò, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, nhưng vẫn dịu dàng nói: "Đừng, đừng ở đây."

Hắn tủm tỉm cười nói: "Trên long án sinh long tử thì thế nào?"

"Chàng..." Nàng vừa nghe hắn nói muốn làm ở chỗ này, vội cuống lên định trượt xuống thoát thân.

Nhưng hắn nào có định buông tha cho nàng, chiếc chân ngọc ngà của nàng vừa nhấc lên, đã bị hắn đè chặt xuống.

Chỉ nghe kéo "toạc" một tiếng, chiếc váy lần này lại bị hắn xé tan. Lúc này, nàng thật sự buồn bã không ngớt, lần trước mặc chiếc váy đỏ đã bị hắn xé thành mười mấy mảnh, ngày hôm nay lại diễn y chang, cái tật thích xé váy của hắn lại tái phát rồi.

Hắn vừa xé vừa cười thích thú: "Chiếc váy này quả nhiên hay lắm, đa tạ Khanh Khanh có ý tốt."

Hắn nói vậy, như thể nàng cố ý mặc váy đến đây cho hắn xé, nàng vừa xấu hổ vừa tiếc nuối bộ xiêm y mới, liền sẵn giọng: "Đừng xé nữa, một lát thiếp làm sao có thể quay về."

"Lát nữa ta bế nàng về." Nhẫn nhịn chịu khổ suốt mấy tháng, giờ đây dục niệm trong hắn bộc phát không thể vãn hồi, những tấu chương giá bút trên long án đều bị một phen rung lắc rơi hết xuống đất, tấp lại thành một đống hỗn độn.

Trên bàn giá cắm nến lung lay sắp đổ, hắn liền một tay đỡ lấy, đưa sát lại gần, mượn ánh nến để ngắm nàng rõ hơn.

Da thịt nàng như ngọc như tuyết, ửng hồng sắc nhạt, đầy đặn mượt mà, khiến cho hắn huyết mạch trào dâng, xưa nay nàng hay xấu hổ, chuyện ái ân chỉ có thể thực hiện trong bóng tối, nhưng đêm nay dưới ánh nến, hắn được thỏa mãn ngắm nhìn những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể nàng nhấp nhô lên xuống, dán chặt dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, trên sắc mặt còn nhuộm vẻ phong tình ướt át, đê mê thỏa mãn, thực đúng là câu hồn đoạt phách.

Hắn thỏa mãn giơ giá cắm nến lên, muốn nhìn thêm cho thật tỉ mỉ.

Cung Khanh cực thẹn, giơ chân đá vào chiếc giá nến đang cầm trong tay hắn, nến vụt tắt, trong thất lập tức tối om.

Hắn cười nói: "Khanh Khanh đá giỏi lắm!"

Cung Khanh vội nói: "Mau châm nến, nếu không Lý Vạn Phúc thấy nến tắt nhất định sẽ đi vào."

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng của Lý Vạn Phúc ở bên ngoài vang lên: "Điện hạ, điện hạ."

Mộ Trầm Hoằng cất cao giọng nói: "Không có việc gì."

Trong thất im lặng, chỉ nghe thấy mấy tiếng sột soạt nhưng không biết đó là tiếng gì.

Lý Vạn Phúc ngoáy ngoáy lỗ tai, điện hạ, nô tài chẳng nghe thấy gì cả.

Cung Khanh sinh hạ nữ nhi, Độc Cô hoàng hậu tất nhiên thất vọng mãi không thôi, nhưng vừa khéo cũng có lý do để chọn cho Mộ Trầm Hoằng thêm mấy lương đệ tiện bề chăm sóc hầu hạ.

Mùa xuân Cao Xương Vương tác loạn, Tuyên Văn đế lại thêm một lần nữa xuất bịn đánh dẹp, liên tục nửa năm, cuối cùng cũng bình định An Tây, Cao Xương Vương gửi thư hàng.

Tướng bảo vệ đại đô An Tây, Trịnh Giác Trí là biểu huynh của Độc Cô hoàng hậu, lần này bình định An Tây có công rất lớn. Độc Cô hoàng hậu liền nhân cơ hội này đề xuất cho nhi nữ của Trịnh Giác Trí là Trịnh Linh Tuệ làm lương đệ thái tử.

Tuyên Văn đế vừa nghe đã không vui nói: "Phu phụ thái tử cầm sắt hài hòa, nàng hà tất phải chọc gậy bánh xe gây khó dễ?"

"Là bởi thiếp suy nghĩ cho hoàng tự."

Tuyên Văn đế cười nhạt: "Nếu hoàng hậu suy nghĩ cho hoàng tự, thì sao không để cho trẫm nạp thêm mấy hậu phi?"

Độc Cô hoàng hậu tức giận, cổ họng nghẹn cứng, hồi lâu mới nộ khí xung thiên nói: "Tóm lại, nếu nàng ta không sinh được nhi tử, bản cung nhất định sẽ nạp thiếp cho thái tử, hoàng thượng đừng hòng có ngăn cản thần thiếp."

Dứt lời, liền đứng dậy phất áo rời đi.

Lần tranh luận này của đế hậu truyền đến Đông cung, không nghi ngờ gì điều đó đã trở thành tảng đá đè nặng trong lòng Cung Khanh. Giờ đây đối với nàng mà nói, vạn sự xem như đã hài lòng, chỉ còn áp lực duy nhất là phải sinh nhi tử, tuy Mộ Trầm Hoằng đối với nàng vô cùng sủng ái, đối với Mộ Tinh hết mực yêu thương, nhưng hoàng vị cần phải có người kế tục, nàng bất luận thế nào cũng phải sinh ra một nhi tử nữa.

Gần đây, Độc Cô hoàng hậu đã nói xa nói gần rằng nếu Cung Khanh không sinh được nhi tử, thì nhất định trong hậu cung phải tuyển thêm người. Loại áp lực này giống như một cái lưới vô hình chụp xuống đầu Cung Khanh, thế là chuyện phòng the vốn nàng luôn là người bị động, giờ đây bất đắc dĩ cũng phải chủ động hơn.

Thế nhưng Mộ Trầm Hoằng thời gian này bỗng dưng đủng đà đủng đỉnh, giờ về tẩm cung càng ngày càng muộn. Có hôm đã sang canh hai mà hắn vẫn chưa về, Cung Khanh liền sao Vân Hủy đi thỉnh điện hạ về an giấc.

Qua một khắc, Vân Hủy quay về báo, thái tử còn đang xử lý chính sự, nửa canh nữa e là vẫn chưa về kịp, thỉnh nương nương đi nghỉ trước.

Cung Khanh nghe được những lời này, vừa tức giận vừa buồn cười. Chiêu tốt không sợ dùng nhiều, cái trò muốn bắt vờ thả này của điện hạ người đã dùng mấy lần rồi. Chính sự làm không xong thì để ngày mai, còn việc mang thai mới là đại sự trước mắt, nàng quyết định lại tự mình mang đồ "ăn khuya" đến cho điện hạ.

Lý Vạn Phúc vừa thấy thái tử phi giá lâm, lập tức định vào bẩm báo. Nhưng Cung Khanh đã giơ tay ngăn lại, mỉm cười lắc đầu.

Lý Vạn Phúc lập tức đã hiểu, thức thời lui ra.

Cung Khanh lẳng lặng đi vào, thấy Mộ Trầm Hoằng một tay chống dưới cằm, tay còn lại thỉnh thoảng gõ gõ lên long án, chồng thấu chương dày cộp trước mắt, nhưng rõ ràng là hắn không tập trung, tốc độ lật xem đúng chậm kinh người.

Cung Khanh thầm buồn cười, khẽ khàng đi đến bên cạnh, lúc này mới dịu dàng nói: "Điện hạ."

Mộ Trầm Hoằng ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia vui mừng: "Khanh Khanh, sao nàng lại tới đây?"

Cung Khanh đặt đồ ăn khuya lên bàn, cố ý quay người định đi: "Điện hạ không muốn thần thiếp đến, vậy thần thiếp xin quay về."

"Đừng đi." Hắn đứng dậy bước lên vài bước ôm chặt lất nàng, "Khanh Khanh ngoan thật thấu hiểu lòng người." Hắn mỉm cười bế nàng đặt lên long án.

"Khanh Khanh ngoan lâu rồi không đút cho ta."

Cung Khanh đành phải mở hộp lấy đò ăn khuya ra, dùng thìa đút cho hắn một miếng.

Hắn chau mày: "Không phải đút như vậy." Dứt lời liền ghé sát cọ cọ lên môi nàng, dụng ý không cần nói cũng hiểu.

Cung Khanh đành phải ngậm một miếng, e thẹn đút cho hắn. Sau mỗi miếng, hắn còn ngậm luôn cả miệng nàng, mút mút liếm liếm khắp vành môi, hồi lâu sau hơi thở của cả hai đều trở nên gấp gáp, ý như chưa tận.

Cung Khanh đang muốn cùng hắn làm thêm một lần nữa giống như lần trước ở ngay trên long án này, nhưng hắn lại đột nhiên nói: "Khanh Khanh về trước ngủ đi nhé."

"Không có chàng, thiếp không ngủ được." Nàng đỏ mặt nói: "Phu quân và thiếp cùng về nhé?"

Hắn cong môi cười đầy ẩn ý: "Về làm gì?"

Lúc này nàng biết rõ hắn cố tình hỏi như vậy, thật đáng ghét, Cung Khanh vừa xấu hổ vừa tức giận: "Chàng nói xem là để làm gì, đương nhiên là để ngủ rồi."

Hắn cười gian xảo: "Được, nghe lời Khanh Khanh, về đi ngủ vậy."

Hai người trở về Đông cung, tắm rửa xong thì ngủ ở Hàm Chương điện.

Hắn rõ ràng là muốn đi ngủ, hai tay đan vào nhau đặt trên ngực, mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn.

Đây là biểu hiện gì? Quá mệt ư? Nhưng xưa nay cho dù những lúc mệt hơn thế này hắn vẫn dũng mãnh thiện chiến như thường, hôm nay là sao đây?

"Phu quân, chàng ngủ chưa?" Cung Khanh quay người áp sát vào, cố ý để cho bầu ngực mềm mại chạm vào cánh tay hắn.

Hắn chẳng chút quan tâm, mắt vẫn nhắm chặt nói: "Khanh Khanh không phải nói trở về để ngủ sao?"

Cung Khanh: "..."

Đợi một hồi không có động tĩnh gì, nàng đành phải thò tay ôm lấy cánh tay hắn, thế là tay hắn bị cả bộ ngực đầy đặn đè lên, như thế này đã được chưa, đã đủ rõ ràng chưa?

Im lặng một hồi, hắn vẫn thờ ơ chẳng động tĩnh gì, dáng vẻ giống như là muốn ngủ lắm rồi.

Nàng rốt ruột, dứt khoát phải làm bằng bất cứ giá nào, nên chủ động hôn lên má hắn.

Vẫn không có phản ứng.

Ngừng lại một chút, nàng đành phải hôn lên môi hắn, còn học theo cách của hắn, tỉ mỉ cẩn thận liếm liến trên môi, sau đó cắn cắn mút mút, tuy kỹ thuật còn vụng về, nhưng tốt xấu gì thì người ta cũng là lần đầu tiên chủ động, điện hạ người chẳng lẽ vẫn thờ ơ.

Hắn đúng thật là vẫn chẳng chút quan tâm.

Thế này là sao đây?

Cung Khanh quả thực như muốn điên lên.

"Phu quân?" Nàng khẽ lay lay hắn, nũng nịu thỏ thẻ nói: "Phu quân chàng muốn ngủ sao?"

"Khanh Khanh nàng không phải cố ý đến gọi ta về ngủ sao?"

"..."

Cung Khanh không còn cách nào khác, mặt mũi đỏ bừng, luồn bàn tay ngọc mềm mại lên ngực hắn, nhẹ nhàng mơn man, thẻ khiêu khích, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ chẳng có phản ứng gì như cũ, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, không chịu nhúc nhích lật người để đè nàng dưới thân thể hắn.

Rốt cuộc là sao đây?

Được rồi, dù sao cũng đã mặt dày mò đến đây rồi, đành... mò xuống phía dưới tiếp vậy, khi bàn tay nàng vừa lướt qua rốn hắn, kết quả là hắn thò tay ra túm lấy bàn tay nhỏ bé phạm tội đang sợ hãi rụt rè của nàng.

"Lần này Cung Khanh tự một mình nhé."

"Làm sao tự một mình được?"

Hắn nhổm người ghé sát tai nàng nói thầm hai câu, nàng xấu hổ đỏ mặt nói: "Thiếp không biết." Tư thế đó, nàng trước đây vài ngày dù có chết cũng không chịu thực hiện.

Hắn lật người lại nằm thẳng đơ ra, ôn nhu nói: "Vậy thôi, đi ngủ nhé."

Cái này, chẳng phải đã đến bước này rồi, sao còn muốn ngủ, nàng tức giận chỉ muốn cào cấu hắn, nhưng lúc này không thể đắc tội với ông lớn hắn, không có hắn làm sao mà mang thai được.

Sau một hồi nội tâm đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cũng muốn làm, nàng đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Để thiếp thử xem."

Lời này vừa dứt, kẻ nào đó đang nằm thượt ra cố tỏ vẻ chính nhân quân tử bỗng mở bừng hai mắt với thần thái vô cùng sáng rõ.

Sau một hồi mây mưa vần vũ, ở trong trướng vẫn còn đượm bầu không khí mờ ám, Cung Khanh đặt tay lên bụng, thầm cầu khẩn: "Mong lần này sẽ mang thai nhi tử."

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cười của hắn: "Khanh Khanh, vừa rồi ta không xuất ở trong."

"Cái gì?" Nàng ngồi bệt xuống giường, vén chăn ra xem, quả nhiên là vậy. Tức thời khí giận bốc lên ngùn ngụt, bổ nhào vào người hắn, gào lên: "Mau làm lại."

Hắn cười tủm tỉm nói: "Trước đây nàng lúc nào cũng viện cớ thoái thác, còn nói là đau không thể thực hiện được nhiều lần. Hôm nay lại chủ động muốn đến hai lần, rõ ràng trước đây là cố ý lừa gạt ta đúng không?"

Đây đúng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, những lời nàng nói trước đây đều nhớ rõ từng câu từng chữ, đến đêm nay lại đòi tính sổ với nàng. Nàng cũng cố không e thẹn xấu hổ nữa, mà vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặt mũi đỏ bừng nói: "Lời thừa bớt nói, nhanh lên."

Xong xuôi, Mộ Trầm Hoằng cười như đã tính trước hết mọi việc, nói: "Khanh Khanh yên tâm, lần này nhất định thành."

Cung Khanh sắc mặt đỏ hồng, trong lòng nghĩ, chỉ mong đúng là như vậy.

Chớp mắt đã qua một tháng, nguyệt tín của Cung Khanh sao mãi vẫn chưa thấy.

Mộ Trầm Hoằng cười hoan hỷ nói: "Ta đã nói mà. Đêm hôm đó nhất định sẽ thành, chắc là nàng mang thai rồi, để ta cho gọi thái y tới kiểm tra." Nhìn dáng vẻ của hắn, xem ra còn biết chắc hơn cả thái y. Cung Khanh ngượng ngùng ngăn cản, "Hay đợi vài hôm nữa, thiếp sợ là sai."

Hắn vui mừng ra mặt nói: "Tuyệt không thể sai."

Đợi thêm vài hôm nữa, nguyệt tín vẫn không đến. Mộ Trầm Hoằng không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức triệu Tiết Lâm Phủ, quả nhiên chuẩn ra hỷ mạch.

Mộ Trầm Hoằng cười vén trướng lên, lao đến chỗ kiều thê đang nằm.

Cung Khanh nét mặt tươi cười rạng rỡ như hoa.

"Vi phu đã nói lần đó nhất định có mà."

Cung Khanh ôm lấy cổ Mộ Trầm Hoằng, mỉm cười: "Phu quân đúng là liệu việc như thần, sắp sánh được với Thuần Vu đại nhân."

"Là vi phu ta bách phát bách trúng chứ không phải cung không." Hắn còn nói một câu hai ý, khiến Cung Khanh lập tức đỏ bừng mặt.

Mang thai lần này không giống với lần trước, mới ba tháng đã nhìn rõ bụng, đến lúc bảy tám thang thì nhìn bụng đã to bất thường. Tiết Lâm Phủ chẩn đoán là song thai.

Mộ Trầm Hoằng càng cẩn thận hơn, hận không thể nâng niu ái thê của mình trong lòng bàn tay.

Đến kỳ sinh nở, Mộ Trầm Hoằng giống hệt như lần trước, đứng bên ngoài đợi hài tử ra đời.

Trong tẩm điện, Cung Khanh nằm trên giường, túm chặt lấy tay mẫu thân, đau đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa.

Cung phu nhân đau lòng nói: "Mong lần này sẽ sinh được nhi tử, để không còn phải sinh nở cực khổ như thế này nữa."

Đây là lần sinh thứ hai nên so với lần trước cũng nhanh hơn rất nhiều, sau giờ ngọ hài tử đã được sinh ra.

Cung phu nhân vừa nhìn thấy tiểu cô nương, lập tức cổ họng như nghẹn lại, lần trước đã sinh một nữ nhi, lần này lẽ lại sinh một cặp nhi nữ nữa sao, trời ơi!

Độc Cô hoàng hậu mệnh phạm sao Cửu nữ, sinh liền bốn nhi nữ mới dừng. Điều này chẳng lẽ lại là di truyền? Cung phu nhân tim như muốn nhảy ra ngoài, thầm cuồng niệm A Di Đà Phật.

Mộ Trầm Hoằng đợi ở bên ngoài, nghe nói là một nhi nữ thì rất đỗi vui mừng nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm, giống như Cung Khanh, hắn cũng thích nhi nữ, nhưng thân là thái tử, sinh nhi tử là nhiệm vụ không thể thay đổi được, mà chỉ có thể hoàn thành vượt mức.

Quả nhiên Cung Khanh mang song thai. Rất nhanh, hài tử thứ hai oa oa khóc chào đời, Cung phu nhân lo lắng nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy tiểu kê kê rung rinh run rẩy, thì lập tức vui mừng như điện, chẳng để ý đến nữ nhi nữa, chạy ra ngoài nói với Mộ Trầm Hoằng: "Điện hạ, nhi tử, nhi tử."

Mộ Trầm Hoằng kích động đứng lên, run run nói: "Có thật không?"

"Phật Tổ phù hộ, đã sinh được nhi tử." Cung phu nhân xúc động nước mắt tuôn trào, thật tội nghiệp cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, nếu Cung Khanh không sinh được nhi tử, chắc bà cũng muốn phát điên.

Mộ Trầm Hoằng cũng không đợi được nữa, trực tiếp cùng Cung phu nhân đi thẳng vào trong điện.

Mộ Trầm Hoằng xúc động đến nỗi hai tay run rẩy, hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cười không khép lại được.

"Khanh Khanh cực khổ rồi."

Cung Khanh lúc này chẳng còn chút khí lực nào, nghe nói hài tử thứ hai là hoàng tử thì lập tức tinh thần phấn chấn, mừng vui khôn tả, như đã thoát được tảng đá nghìn cân đè nặng trong lòng. Nàng cũng chẳng để ý đến Mộ Trầm Hoằng đang kích động gọi thầm bên tai, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Hai hài tử đặt cạnh nhau ở trên chiếc giường nhỏ, nếu nhìn qua thì giống nhau như đúc, hệt như hai cục bột vậy.

Mộ Trầm Hoằng hoan hỷ trong lòng nói: "Ai cũng nói mọi hài tử sinh ra đều nhăn nheo xấu xí, sao hài tử của ta lại khả ái thế này, haiz, quả nhiên là phụ mẫu đẹp thì hài tử cũng không tầm thường."

Cung phu nhân: "..."

Phiên ngoại

Khâm Thiên Giám định được ngày tốt, cử hành đại lễ sắc phong Hoàng hậu.

Ngày đại lễ sắc phong này tiết trời trong xanh, cảnh xuân tươi đẹp. Cung Khanh thân mặc bách điểu triêu phượng triều phục, đầu đội mũ phượng khảm châu kim, được Mộ trầm Hoằng dắt tay bước lên kim loan bảo điện.

Trên bệ đỏ, Lễ bộ tuyên chỉ, đích thân Mộ Trầm Hoằng trao sắc phong kim ấn cho Hoàng hậu.

Cung Khanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước thẳm sâu không thấy đáy mỉm cười.

Hắn dung mạo anh tuấn, phong tư trác tuyệt, đội hoàng miện mười hai chuỗi ngọc, mặc miện phục Hoàng đế, dáng vóc cao lớn, thực không ai có thể mặc long bào vừa uy nghiêm vừa phong nhã tuyệt đẹp như hắn.

Nàng đưa hai tay nhận lấy sắc phong kim ấn Hoàng hậu. Mộ Trầm Hoằng kéo tay đỡ nàng dậy, ghé sát tại nàng cười nói: "Khanh Khanh, nàng xem, Thuần Vu Thiên Mục nói nàng có mệnh quý mẫu nghi thiên hạ quả thực không sai, giờ đã ứng nghiệm rồi."

Cung Khanh mỉm cười không nói, việc này rốt cuộc thế nào e là chỉ có hắn và Thuần Vu Thiên Mục mới biết.

Tiếp đó, bách quan triều hạ, mệnh phụ triều bái. Sau khi nghi lễ hoàn tất, đế hậu đi ra bái yết thái miếu. Cung Khanh đã thấm mệt không muốn nói gì. Nàng lại vừa mang thai, Mộ Trầm Hoằng yêu thương không ngớt, vội vàng để nàng quay về nghỉ ngơi.

Cung Khanh ngủ một mạch đến sáng hôm sau, khi nàng chưa tỉnh giấc thì nghe tiếng trẻ con líu ríu bên ngoài đánh thức, sau khi đứng dậy rửa mặt, nhìn ra ngoài đã thấy Mộ Trầm Hoằng đang ngồi ở hành lang, ngắm nhìn m ột đám hài tử chơi đùa bên cạnh chậu mẫu đơn lớn.

Nàng mỉm cười bước ra khỏi phòng, đi đến ngồi bên cạnh hắn.

"Khanh Khanh tỉnh rồi sao, có đói không?"

"Đợi một lát sẽ ăn." Nàng đang ốm nghén, ăn không ngon miệng.

Đại công chúa Mộ Tinh nền nã ngây thơ, nhị công chúa Mộ Huyên hoạt bát xinh đẹp, hài tiểu công chúa tuy còn nhỏ nhưng đã lộ rõ những nét mỹ lệ duyên dáng, sau này nhất định sẽ là những tuyệt sắc giai nhân. Thái tử Mộ Minh thì tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, nhưng lại bướng bỉnh nhất.

Ánh mắt Mộ Trầm Hoằng cứ mải ngắm nhìn tiểu Thái tử, dù sao đây cũng là người kế thừa sự nghiệp thống nhất giang sơn của hoàng gia.

Còn Chung Khanh thì lại chăm chú ngắm nhìn hai công chúa, trong lòng thầm nghĩ, hai nhi nữ này như những viên minh châu sáng láng, tương lai phải tìm phò mã thế nào mới xứng đáng đây?

Mộ Trầm Hoằng quay sang thấy nàng đang ngồi thần người ra, liền nắm lấy tay nàng dịu dàng hỏi: "Khanh Khanh đang nghĩ gì vậy?"

"Thiếp đang nghĩ mình năm đó suýt nữa thì không lấy được chồng."

Mộ Trầm Hoằng mỉm cười, bông đùa nói: "Khanh Khanh muốn tính sổ sao?"

Cung Khanh hờn dỗi lườm hắn: "Thiếp muốn phòng ngừa chu đáo."

"Khanh Khanh nói ta nghe?"

"Các nhi nữ chớp mắt đã đến tuổi cập kê, không thể để giống như thiếp được, đợi đến tuổi thành nhân mới lo tìm phò mã, trong lúc vội vàng cũng khó có thể tìm được phò mã tốt, chi bằng bây giờ chọn ra mấy nam hài tử, thứ nhất có thể khảo sát từ giờ đến lúc lớn lên, thứ hai là cùng các nữ nhi nuôi dưỡng tình cảm. Trước mắt phải chọn thư đồng cho Thái tử, tốt nhất là chọn nhiều một chút, bởi tuy danh nghĩa là thư đồng của Thái tử, nhưng kỳ thực là tuyển làm ứng cử phò mã."

Hoàng đế nghe vậy phì cười nói: "Nàng quả thực là nghĩ ngợi quá xa rồi, Tinh Nhi, Huyên nhi lúc này mới mấy tuổi."

Cung Khanh hừm một tiếng: "Thiếp mặc kệ, thiếp muốn định xong hôn sự cho các nhi nữ của mình, không thể để chúng lại giẫm vào vết xe đổ của thiếp, mẫu thân thiếp năm đó chỉ có mình thiếp là nhi nữ vậy mà lo lắng, đến nỗi tim như vỡ vụn thành trăm mảnh. Thiếp lại có tận hai công chúa, nhất định phải sớm phòng bị chu đáo."

Mộ Trầm Hoằng véo véo mũi Cung Khanh, cười tủm tỉm nói: "Nàng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, khó gả đi là bởi đã lọt vào mắt trẫm, không liên quan đến việc nàng có tìm được chỗ định thân hay không, sau này vẫn định được hôn sự, xem như không phải là thất bại."

Cung Khanh giậm chân: "Tốt quá, quả nhiên là chàng đã thông đồng với Thuần Vu Thiên Mục."

Hoàng đế lập tức nghiêm mặt nói: "Là thiên ý. Nàng xem, giờ nàng thật sự đã là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ rồi còn gì?"

Tóm lại, chuyện này có đánh chết cũng không thừa nhận.

The End

Crypto.com Exchange

Chương (1-18)