Tỷ thí trên yến hội, rung động toàn trường [tay đánh mới]
← Ch.59 | Ch.61 → |
Editor: Hàn Ánh Nguyệt =. =
Mục Kỳ khẽ cười đi vào trong đại điện, còn Hoa Khê lại đỡ lấy Liễu Tịch Nhược đi theo phía sau hắn.
Mục Thịnh và Thành phi nhìn thấy Mục Kỳ và Liễu Tịch Nhược cùng song song xuất hiện ở trên đại điện, đều lấy làm kinh hãi, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, Thành phi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sắc mặt Mục Thịnh có hơi trắng bệch, nhưng thần sắc lại cố gắng duy trì không đổi, hung hăng liếc mắt nhìn Mục Kỳ một cái.
Mục Kỳ cười nhẹ nhìn vẻ mặt biến hóa của mọi người, mới nhìn quyển sách trong tay Mục Thiên nói: "Thì ra là quyển sách này lại ở đây a, ta tìm đã lâu mà không thấy."
Mục Thịnh kinh ngạc, theo bản năng liếc nhìn Thành phi một cái.
"Quyển sách này được viết rất là tốt, binh pháp bên trong cũng thật khiến người ta kinh ngạc. Chỉ là người mà có thể tặng quyển sách này cho quân doanh lại càng khiến người kinh ngạc hơn."
Mục Thịnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, kinh ngạc liếc mắt nhìn Mục Kỳ.
Làm sao hắn ta có thể biết quyển sách này? Tại sao lại còn biết binh pháp này là được người khác đưa đến quân doanh?
Ở trong trí nhớ của Mục Thịnh, quyển binh pháp này, trừ bỏ mấy tên binh lính canh cửa kia, căn bản không có người khác biết đến tồn tại của quyển sách này, huống chi mấy người kia đã sớm biến mất trên thế giới này, tin tức về quyển binh pháp này làm sao có thể vô duyên vô cớ truyền đến tai Mục Kỳ được? Trừ phi...
Nghe thấy lời Mục Kỳ nói, Mục Thiên kinh ngạc, lúc mới ban đầu Mục Kỳ nói đây là quyển sách tốt hắn còn đang dương dương tự đắc, cũng nhìn Mục Thịnh với cặp mắt khác xưa, nhưng không nghĩ tới câu nói tiếp theo của Mục Kỳ khiến cho Mục THiên kinh ngạc há to miệng.
Cái gì? Quyển binh pháp này không phải do Mục Thịnh viết, mà là có người đưa đến quân doanh sao?
Thần sắc Mục Thiên tối sầm lại, ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp bắn về phía Thành phi. Thành phi lập tức quỳ xuống, vội vàng nói: "Hoàng thượng, quyển sách này quả thật là chính Thịnh nhi viết ra, mong Hoàng thượng làm rõ."
Thành phi cúi đầu ngầm liếc mắt với Mục Thịnh một cái, nghĩ thầm, bây giờ nhất định phải liều một chút, nếu không lời nói dối của mình sẽ không còn cách nào hoàn thành nữa rồi. Giờ khắc này, nàng cược không chỉ là tín nhiệm của Mục Thiên với nàng, lại thêm cả tiền đồ của Mục Thịnh.
Còn Mục Thịnh lại bất đắc dĩ nhìn Thành phi một cái, không nói gì.
Mục Thiên nhìn nhìn Thành phi quỳ trên mặt đất, lại khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt hài hước nhìn Mục Kỳ một cái, mới ngửa đầu khép hờ mắt lại hỏi một câu, "Các ngươi ai có thể chứng minh điều mình nói là sự thật?"
Kỳ thật chuyện này cũng không phải đại sự gì, nếu là lúc bình thường, xác định nhớ nhầm sẽ giải quyết được, mà bây giờ một là ở trước mặt trung thần, Mục Thịnh và Thành phi lại vừa mới chính miệng thừa nhận, hai là chuyện này lại liên lụy đến lần chinh chiến này, cố tình lần chinh chiến này ảnh hưởng khá lớn đến Mục Thiên quốc, cho nên chuyện này nhìn như "chuyện nhỏ" không đáng kể đến lập tức bị đưa ra trên đầu sóng ngọn gió.
Mà hiển nhiên là Thành phi thiếu suy xét một chút, chỉ là bởi vì tình cờ biết được, có khả năng ở trên yến tiệc hôm nay sẽ lựa chọn Thái tử, cho nên nhất thời mới rối loạn âm mưu.
Nếu là lúc bình thường, Thành phi hoàn toàn không lo lắng đến việc này, bởi vì khi đó cả ngày Tứ hoàng tử không làm việc gì, còn các hoàng tử khác cũng đều bận việc... của mình, hoàn toàn không quan tâm đến triều chính. Hơn nữa, còn có mấy phần cố ý đối nghịch với Mục Thiên.
Thật ra, Thành phi cũng biết Mục Thiên có loại tình cảm khác với những hoàng tử khác dành cho Mục Kỳ, ngay cả thái độ đối với hắn cũng khác biệt, cho nên trước sau vẫn thiên vị hắn.
Nhưng mà, thái độ của Mục Kỳ đối với Mục Thiên lại rõ ràng bất đồng. Hắn không chỉ không mong muốn sẽ phát triển, ngược lại là Mục Thiên cũng không hy vọng hắn sẽ phát triển.
Mà tính tình của Mục Thiên là một người cẩn thận, khẳng định sẽ không giao vào tay người như Mục Kỳ tất cả giang sơn.
Những thứ này đã làm cho Thành phi nhận định Mục Thiên hẳn là sẽ không truyền vị trí Thái tử cho Mục Kỳ. Cho nên, một khi muốn chọn Thái tử, vậy thì cơ hội để Mục Thinh được chọn trúng rất lớn.
Thế nhưng, từ sau sự kiện yến hội Hắc Hùng lần đó, Mục Thiên có thêm vài phần cảnh giác đối với Mục Thịnh, lại bắt đầu từ từ trọng dụng Mục Kỳ, nếu không lần xuất chiến này làm sao có thể đột nhiên cho Mục Kỳ đến làm giám quân, điều này tuyên bố là muốn Mục Kỳ giám sát Mục Thịnh.
Hơn nữa, Thành phi biết rõ Mục Thiên yêu thích Mục Kỳ, nếu không phải vì nàng âm thầm lặng lẽ chèn ép Mục Kỳ, còn thêm bóng dáng của Thường phi năm xưa, chỉ sợ Mục Kỳ đã sớm trở thành trợ thủ đắc lực của Mục Thiên, như vậy thì làm sao còn vị trí cho Mục Thịnh.
Cho nên ở ngoài mặt nàng đối xử tốt đẹp với Mục Kỳ, nhưng lại ngầm châm chọc khiêu khích, khiến cho hắn dần dần đánh mất tin tưởng vào bản thân mình, cuối cùng từ từ luân hãm thành bộ dáng hiện tại.
Thế nhưng, nếu như Thành phi biết được nguyên nhân Mục Kỳ thành dáng vẻ như bây giờ cũng không phải do nàng, mà là hắn cố ý giả bộ thành dáng vẻ bị khống chế, chẳng qua tất cả là vì tương lai, vậy thì nàng cũng muốn chết tâm luôn rồi.
Nhưng mà, khiến Thành phi không thể tưởng tượng được chính là, sủng ái của Mục Thiên đối với Mục Kỳ vượt qua dự liệu của nàng, nàng thật không ngờ dưới tình huống hoang dâm vô độ như vậy của Mục Kỳ, Mục Thiên còn có thể trọng dụng hắn. Chẳng lẽ là vì để giám sát Mục Thịnh?
Mục Kỳ cười nhẹ, "Phụ hoàng, thực không dám giấu diếm, quyển sách này chính là do Môn chủ Thiên Cơ môn viết ra, nếu như phụ hoàng không tin thì có thể lật từ cuối cùng của binh thư ra, ở góc phía dưới bên trái tờ cuối cùng có một chữ "Tịch" nho nhỏ, bút tích của chữ này giống như đúc với phía trước, phụ hoàng nhìn xem thì biết."
Nghe thấy lời Mục Kỳ nói, Liễu Tịch Nhược hơi kinh ngạc mở mắt, làm sao mà hắn biết ở chỗ đó có một chữ "Tịch". Mục Kỳ biết đến quyển sách này, nàng không hề kinh ngạc, dù sao thì hắn và Mục Thịnh cùng ở trong một quân doanh, như thế thì hắn biết cũng không có gì kỳ lạ, nhưng hắn nói hắn biết quyển này là do người khác đưa tới, nàng kinh ngạc. Khi nghe thấy hắn nói cái ký hiệu này nàng càng thêm kinh ngạc rồi. Cái ký hiệu này, nàng chưa từng nói với một ai cả, thì tại sao hắn lại có thể biết được? Cho dù là Ngọc TÍch Tề cũng chỉ đơn giản nhìn thoáng qua, chẳng lẽ... Liễu Tịch Nhược hoài nghi liếc nhìn Mục Kỳ một cái.
Không có khả năng. Liễu Tịch Nhược nghĩ vậy.
Mà sau khi Mục Thiên nghe Mục Kỳ nói lật xem tờ cuối cùng, quả nhiên ở chỗ góc dưới bên trái có một chữ "Tịch" nho nhỏ.
Nhìn đến đây, Mục Thiên thở sâu một hơi, sắc mặt băng lãnh nhìn Mục Thịnh và Thành phi..
Thành phi và Mục Thịnh vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Mục Thiên thở dài một hơi mới nói: "Thành phi và Mục Thịnh vì mục đích cá nhân mà lừa trên gạt dưới, khấu trừ tiền tiêu hàng tháng và bổng lộc của hai người, cũng chia ra đóng cửa sám hối nửa năm."
Thành phi sững sờ, thật không ngờ lần này lại biến khéo thành vụng rồi.
Nàng gắt gao nắm chặt nắm tay, sau đó hung hăng liếc nhìn Mục Kỳ một cái, mới tạ ơn hoàng ân, sau đó từ từ đứng dậy, hận ý trong lòng đối với Mục Kỳ lại càng tăng thêm.
"Kỳ nhi, tại sao lại chậm trễ như vậy?" Đợi đến khi Thành phi và Mục Thịnh quay lại ngồi vào chỗ của mình, Mục Thiên mới hỏi Mục Kỳ.
"Không có gì, " Mục Kỳ như có điều suy nghĩ liếc nhìn Mục Thịnh một cái, "Trên đường có một số chuyện làm chậm trễ."
"Vậy Nhược nhi đây là có chuyện gì vậy?" Mục Thiên lại nhìn Liễu Tịch Nhược cơ hồ là cả người dựa luôn vào trên người Hoa Khê.
Mục Kỳ chảy mồ hôi, gặp hoàng thượng mà lại không hành lễ à? Nhưng mà, có vẻ như mình cũng chưa bao giờ hành lễ cả.
"À... , trên đường gặp phải chuyện có hơi sợ hãi." Nói xong lại nhìn thoáng qua chỗ Mục Thịnh.
Thật ra thì hắn thật sự muốn nói là - - do làm biếng.
"Vậy còn không nhanh mời thái y." Mục Thiên lập tức kinh hô.
Nhìn thấy phản ứng này của Mục Thiên, Mục Kỳ hơi có chút kinh ngạc, liền vội mở miệng ngăn cản Mục Thiên: "Không có việc gì, phụ hoàng, nàng nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi."
Nói xong đỡ Liễu Tịch Nhược ngồi xuống.
Mục Thiên hơi sững sờ, hôm này Mục Kỳ làm cho hắn cảm thấy khang khác, từ lúc vừa mới đi vào đến bây giờ Mục Kỳ chẳng những không có thờ ơ với hắn, ngược lại là hễ hắn mà hỏi thì đáp, lại còn gọi hắn là phụ hoàng.
Chẳng lẽ là bởi vì Liễu Tịch Nhược? Mục Thiên đăm chiêu nhìn Liễu Tịch Nhược.
Mục Kỳ vừa mới đỡ Liễu Tịch Nhược ngồi xuống, Hoa Khê liền tìm đến một cái tương tự như gối đầu lót ở sau lưng Liễu Tịch Nhược. Mà Liễu Tịch Nhược cư nhiên cũng xê dịch vị trí thân thể, thay đổi thành một tư thế thoải mái ngồi ở trên ghế.
Mục Kỳ kinh ngạc nhìn động tác của Liễu Tịch Nhược, từ đáy lòng bắt đầu bội phục nàng, từ lúc vừa đến đến giờ gần như là luôn ngủ, cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì, nàng cũng sẽ không mở mắt, nhưng một khi có người đến gần nàng, nàng lại có thể dễ dàng phát hiện ra.
Trong hoàn cảnh như vậy, tư thế như vậy, mà nàng lại có thể ngủ được?
Mục Kỳ nhìn Liễu Tịch Nhược một hồi, sau khi xác định Liễu Tịch Nhược đã ngủ thiếp đi mới chuyển ánh mắt nhìn bốn phía, nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện, Liễu Tịch Hoa cũng mang khăn che mặt, mà càng làm cho hắn thêm kinh ngạc là Lâm Hinh Tuyết bị hắn đuổi ra khỏi Vương phủ trước đó vài ngày lại cũng ở đây.
Lâm HInh Tuyết và Liễu Tịch Họa chia nhau ra ngồi hai bên Mục Thịnh, nhìn như là không hề để ý chỉ uống rượu, trên thực tế, ánh mắt hai người đều thẳng tắp nhìn bên chỗ Mục Kỳ.
Mà khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt Mục Kỳ nhìn Liễu Tịch Nhược, trong mắt họ lập tức dấy lên hừng hực lửa giận, hận không thể thiêu chết Liễu Tịch Nhược.
Mà vẫn ngồi ở giữa vẻ mặt Mục Thịnh băng lãnh từ từ bưng lên một ly rượu, trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt Liễu Tịch Họa nhìn chằm chằm phía Mục Kỳ, trong lòng vô cùng căm phẫn, ngửa đầu, nuốt cả một ly rượu vào bụng.
Sau khi cơm no rượu say, nhóm người gia quyến đại thần cũng dần thả lỏng hơn, tươi cười đầy mặt chuyện trò việc nhà, tiếng ca múa đàn sao cũng ngừng lại.
Mà đúng lúc này, Mục Thịnh bỗng nhiên liếc mắt nhìn Lâm HInh Tuyết một cái.
Lâm Hinh Tuyết thu hồi ánh mắt, chợt đứng lên hành lễ với Mục Thiên ngồi ở long ỷ trên cao nói: "Hoàng thượng, xưa nay triều đại ta có nhiều tài tử, thần nữ bất tài, nhưng muốn trao đổi cùng chư vị ngâm thơ đối ngẫu một lần, không biết ý hoàng thương như thế nào?"
Mục Thiên đang lo không có chuyện gì để làm, nghe thấy Lâm Hinh Tuyết nói, vội vàng hô to: "Được, nghe nói thiên kim Lâm phủ không chỉ có dáng vẻ tướng mạo cực kỳ đoan chính, mà ngay cả phương diện văn thơ cũng hết sức dày công bồi dưỡng hằng ngày, vậy hôm nay chẳng phải là trẫm có phúc rồi, có thể nhìn thấy phong thái của đệ nhất tài nữ kinh thành cũng là sự hưởng thụ to lớn. Chỉ là, yến hội hôm nay nữ quyến tham gia cũng không phải ít, vẫn là nữ quyến đối đáp thì tốt hơn, nhóm nam nhân nhìn xem là được rồi."
Lâm HInh Tuyết mỉm cười, hiển nhiên không xem các nữ quyến ở đây vào trong mắt, sau đó nói một câu: "Như thế, tiểu nữ tử liền bêu xấu." Rồi nói ra câu đối đầu tiên: "Hàm viễn sơn thôn Trường Giang kỳ Tây Nam chư phong lâm hác vưu mỹ."
Vừa nghe thấy câu đối này, mọi người ngạc nhiên, hay, thật sự là rất hay. Chỉ là không nghĩ tới câu đối đầu tiên của Lâm Hinh Tuyết lại khó như vậy, chỉ sợ là không có mấy người có thể đối tiếp. Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Hinh Tuyết cười nhẹ, chính là nàng muốn ra câu đối khó nhất. Sau khi Mục Kỳ trở về, nàng ngây ngốc cho rằng những ngày chịu khổ của mình sẽ chấm dứt, nhưng thật không ngờ, Mục Kỳ lại nói cũng không nói một câu với nàng đã đuổi nàng ra khỏi phủ!
Nàng nhưng là mỹ nữ đệ nhất kinh thành đó! Có thể nhiều lần ăn nói nhã nhặn với hắn là đối hắn tôn trọng, nhưng không nghĩ tới vậy mà hắn lại nhiều lần khiến nàng khó xử, thật sự nàng cực kỳ hoài nghi, hắn thật là cái người mà suốt ngày ăn chơi đàng điếm Mục Kỳ sao?
Nàng hơi hơi quay đầu nhìn vẻ mặt Mục Thịnh vẫn băng lãnh như cũ, lại liếc nhìn Mục Kỳ một cái, bất mãn trong lòng càng thêm mãnh liệt, danh tiếng của nàng, nàng phải đoạt lại lần nữa.
Nhớ lại vũ đạo mà Liễu Tịch Nhược nhảy trong yến hội lần trước, Lâm Hinh Tuyết liền phiền muộn một hồi. Bây giờ, nhất định nàng không để cho cái cái nha đầu vừa xấu lại lỗ mãng đó đoạt đi danh tiếng của mình.
Nhất định nàng phải khiến cho Mục Kỳ cầu khẩn nàng trở về!
Nhưng Lâm Hinh Tuyết còn chưa suy nghĩ xong, một giọng nói nhu nhược truyền ra: "Tống tịch dương nghênh tố nguyệt đương xuân hạ chi giao thảo mộc tế thiên."
Mọi người kinh ngạc, vế đối này thật hay quá. Viễn sơn đối tịch dương, trường giang đối tố nguyệt... Tất cả mọi người nhìn nơi giọng nói phát ra, ngay cả Mục Thịnh cũng hơi kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Họa.
Mục Kỳ nghe thấy giọng nói yếu ớt cũng có chút tò mò, nhất là nghĩ đến hôm nay Liễu Tịch Họa lại còn mang một cái khăn lụa mỏng che mặt, vì thế cũng hơi kinh ngạc nhìn qua chỗ Liễu Tịch Họa một chút.
Liễu Tịch Họa thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, sắc mặt khẽ đỏ lên, đầu cũng chầm chậm cúi thấp xuống.
Nhưng khi nàng khẽ ngẩng đầu, thấy rõ Mục Kỳ cũng nhìn bên này trì vui sướng trong mắt chợt lóe lên. Mục Thịnh kinh ngạc nhìn vui vẻ trong mắt Liễu Tịch Họa, ngẩng đầu nhìn Mục Kỳ vài lần.
Vẻ mặt Lâm Hinh Tuyết cũng tràn đầy kinh ngạc, rồi sau đó lại nói: "Tài văn chương của Thịnh Vương phi thật tốt, vậy thì vế đối tiếp theo liền do Thịnh Vương phi ra đi."
Liễu Tịch Họa hơi ngừng lại, thoáng nghĩ nghĩ mới nói: "Vế trên là long đàm đảo ánh thập tam phong tiềm long tại thiên phi long tại địa."
Mọi người lại kinh ngạc, thật không ngờ Liễu Tịch Họa có giọng nói yếu ớt này thế nhưng không tầm thường chút nào, vậy mà cũng có tài năng như vậy.
Hoa Khê cũng thấy kinh ngạc, lặng lẽ nói ở bên tai Liễu Tịch Nhược, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, ta nhớ rõ lúc còn ở Liễu phủ, Liễu Tịch Họa hoàn toàn không nói qua mấy câu thơ gì gì cả, cho nên trên dưới Liễu phủ đều cho rằng nàng ta không thể nào đọc sách, nhiều lắm cũng chỉ là nhận thức mấy chữ, không nghĩ tới học vấn của nàng ta cũng uyên bác như vậy, thật đúng là ẩn giấu tốt thật."
Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, không có chút phản ứng nào.
Mà Lâm Hinh Tuyết cũng khẽ nhíu mày, nghĩ một lát rồi đối: "Ngọc thủy tung hoành bán lý hứa mặc ngọc vi thể thương ngọc vi thần."
"Hay." Lần này Mục Thiên cũng nhịn được mà trầm trồ khen ngợi. Vế dưới này được đối thật là quá hay.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Hinh Tuyết.
Lâm Hinh Tuyết nhìn ánh mắt ái mộ xung quanh, trong lòng cảm thấy thỏa mãn một hồi, vì thế lại ra một vế đối: "Thư đạo nhập thần minh lạc chỉ vân yên kim cổ cạnh truyện bát pháp"
Cái này... Mọi người nghe thấy vế trên của nàng, thật là độ khó ngày càng cao, chỉ sợ quan văn ở đây cũng chống đỡ không được. Hình như vế trên này có hơi khó khăn rồi.
Lâm Hinh Tuyết nhẹ cười, nhìn Liễu Tịch Nhược ở đối diện đang nhắm mắt dựa vào trên ghế nói: "Câu đối ở trên là do Tam tiểu thư Liễu gia đáp được vế dưới, vậy thì câu đối lần này sẽ do Nhị tiểu thư Liễu gia đối có được không?"
Mục Kỳ kinh hãi, để cho Vương phi của hắn tới đối?
Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Liễu Tịch Nhược. Mà vẻ mặt đương sự lại rất bình tĩnh, tiếp tục nhắm mắt dựa vào ghế dưỡng thần.
Lâm Hinh Tuyết thấy Liễu Tịch Nhược không có phản ứng lại thì nói một câu: "Nghe nói Kỳ Vương phi đã từng lưu lạc mười năm ở bên ngoài, cũng là vài năm gần đây mới trở về, chẳng lẽ nói trong thời gian Kỳ Vương phi lưu lạc ở bên ngoài không hề học tập bất kỳ một chút tri thức nào sao?"
Một câu, khiến cho cả Mục Thiên và Mục Kỳ tức giận, đều ngẩng đầu lên giận dữ nhìn Lâm Hinh Tuyết, nhưng Lâm Hinh Tuyết lại hoàn toàn không biết, tiếp tục nói hết.
Đúng vậy, là nàng cố ý, nàng biết Liễu Tịch Nhược thất lạc ở ngoài mười năm, tất nhiên là sẽ không hiểu biết nhiều về mấy thứ này, cho nên mới cố ý để cho Liễu Tịch Nhược đối câu đối này, cũng là vì khiến cho Liễu Tịch Nhược xấu mặt.
Nhưng mà, Liễu Tịch Nhược vẫn an tĩnh ngủ như cũ, không bị bất luận cái gì ảnh hưởng đến.
Mục Kỳ nhẹ cười, môi khẽ mở, vừa muốn mở miệng...
Đúng lúc này, Đại hoàng tử Mục Thịnh lại đột nhiên mở miệng: "Lâm cô nương hà tất phải khiến Kỳ Vương phi khó xử? Ngươi nếu đã biết Liễu Tịch Nhược thất lạc bên ngoài mười năm, như thế tất nhiên biết Liễu Tịch Nhược không biết những thứ này, hà tất người phải gây sự?" Nghe thấy lời Mục Thịnh nói, Lâm Hinh Tuyết có chút kinh ngạc, nàng hơi đăm chiêu liếc nhìn Mục Thịnh một cái, vừa muốn nói chuyện, Liễu Tịch Nhược lại chợt mở mắt.
Mục Kỳ hơi kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược bỗng nhiên mở mắt, nhưng lại phát hiện ánh mắt Liễu Tịch Nhược thật ra là nhìn Mục Thịnh!
Người đầu tiên nàng mở mắt nhìn cư nhiên lại là Mục Thịnh! Mục Kỳ đột nhiên nhớ tới chuyện hưu thê mà sáng nay Liễu Tịch Nhược nói, lại nghĩ đến thái độ của Liễu Tịch Nhược đối với hắn, trong lòng đột nhiên phiền muộn một hồi.
Chẳng lẽ người trong lòng nàng là Mục Thịnh!
Mục Kỳ lại nhìn về phía nàng, phát hiện Liễu Tịch Nhược nhìn Mục Thịnh một hồi, sau đó lại nhắm hai mắt lại, di chuyển thân thể một chút, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Tửu cuồng xưng thánh thảo mãn đường phong vũ tuế thì nghi điện tam bôi."
Mục Kỳ nghe một câu như buồn ngủ mông lung này, trong mắt chợt lóe kinh ngạc.
Mọi người cũng đều kinh ngạc một lát, lúc tất cả mọi người cho rằng Liễu Tịch Nhược không thể đối câu đối này, Liễu Tịch Nhược lại tùy tiện trở mình một cái dễ dàng đối ra vế dưới.
Mà Mục Thịnh và Lâm Hinh Tuyết cũng rất kinh hãi, hơi suy nghĩ liếc nhìn nhau, Lâm Hinh Tuyết lại nói: "Kỳ Vương phi thật khiến người ta kinh ngạc, thật không ngờ là một câu kinh người, nhưng mà ngươi đã đối ra được vế dưới, vậy thì mới Vương phi ra vế trên."
Mục Thiên nghe giọng điệu Lâm Hinh Tuyết nói chuyện, trên mặt có chút không vui, rồi nhìn về phía Liễu Tịch Nhược, nhưng Liễu Tịch Nhược vẫn như cũ nhắm mắt lại hoàn toàn không để ý đến nàng ta, qua một lúc lâu mới từ từ mở mắt thản nhiên nói: "Lâm tiểu thư nếu đã muốn chơi, vậy thì chơi cho lớn đi, ngươi ra vế trên câu đối, ta đối vế dưới. Nếu như ta không đối đúng hoặc là ngươi không nghĩ ra, như thế liền tính người đó thua. Còn nữa, ra vế trên phải càng lúc càng khó, nếu không liền tính ngươi thua, thế nào?"
Mục Kỳ hơi hơi nhíu mày.
Lâm Hinh Tuyết ngẩng đầu từ từ nghĩ nghĩ, thầm nghĩ rằng dù sao mình cũng là đệ nhất tài nữ kinh thành, làm sao có thể bị một dã nha đầu làm cho thua được, nên vội vàng gật đầu nói, "Được. Nếu ngươi thua, liền rời khỏi Kỳ Vương phủ, sau đó phải ra khỏi kinh thành."
"Cái gì?" Mục Kỳ kêu lên một tiếng, phải rời khỏi Kỳ Vương phủ? Lại còn phải rời khỏi kinh thành?
"Được." Liễu Tịch Nhược không hề nghĩ ngợi đáp ứng, bởi vì nàng biết rõ chính mình sẽ không thua.
Mục Kỳ lại cảm thấy mất mát một hồi. Chỉ cần nhớ lại lời sáng nay Liễu Tịch Nhược nói, lại nghĩ đến ánh mắt nàng vừa mới nhìn Mục Thịnh, lại còn, muốn dùng điều kiện rời khỏi Kỳ Vương phủ làm tiền đặt cược, mà nàng lại không hề nghĩ ngợi gì mà đã đồng ý!
Nàng có nghĩ tới hay không, nàng rời khỏi Vương phủ cũng là rời bỏ hắn.
Mục Kỳ buồn bực một hồi.
Đúng rồi, làm sao nàng có thể không biết, thời điểm vào buổi sáng còn không phải muốn hưu thư sao, có lẽ nàng chỉ mong sao sớm ngày ly khai Vương phủ, vì vậy sẽ sớm đến ngày song túc song phi với người thương trong lòng nàng.
Mục Kỳ nghĩ như vậy, trong lòng càng ngày càng thương tâm càng ngày càng phiền muộn. Lại nghe thấy Liễu Tịch Nhược tiếp tục nói: "Vậy nếu ngươi thua, mời ngươi uống hết cái bình này."
Liễu Tịch Nhược mở hai bàn tay ra, một cái bình nhỏ màu lục lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay nàng.
"Đây là cái gì?" Lâm Hinh Tuyết theo bản năng hỏi.
"Yên tâm, đây không phải là độc dược, nó chẳng qua là dược khi ngươi uống vào sẽ làm thay đổi giọng nói của ngươi, cũng là khàn dược, " Liễu Tịch Nhược cười nhẹ, "Có ít người miệng quá thối tha, cho nên mới đặc biệt nghiên cứu chế tạo loại dược này, đặc biệt dành cho những người miệng thối."
Tất cả mọi người kinh ngạc há to miệng, khàn dược? Cái này không khỏi quá kinh khủng rồi.
"Sao nào? Có dám đánh cược hay không?" Liễu Tịch Nhược cười hỏi tiếp.
Lâm Hinh Tuyết hơi do dự, dì sao đây cũng là khàn dược, một khi ăn vào liền không thể mở miệng nói chuyện. Điều này đối với đệ nhất mỹ nữ như nàng mà nói là một kích trí mệnh!
Lâm Hinh Tuyết nhìn Liễu Tịch Nhược đang lười biếng, khẽ cắn môi nhẹ giọng nói một câu: "Được."
"Hoa Khê, " Lâm Hinh Tuyết vừa dứt lời, Liễu Tịch Nhược liền kêu Hoa Khê một tiếng. Vừa dứt lời. Hoa Khê đã cầm một tờ giấy đi đến trước mặt Lâm Hinh Tuyết.
"Vì đê cho công bình, thì chúng ta nên ký vào tờ giấy này, làm minh chứng."
Lâm Hinh Tuyết nhìn giấy trắng mực đen, nhẫn tâm ngoan độc, cầm bút viết tên mình vào.
Còn hai người Mục Kỳ và Mục Thịnh đều câu khóe miệng, có vẻ đăm chiêu nhìn Liễu Tịch Nhược.
Sau khi ký tên xong, Liễu Tịch Nhược ngáp nhẹ một cái, lại nói: "Ở đây có hoàng thượng và các vị đại thần làm chứng cho chúng ta, bắt đầu đi."
Mục Thiên sững sờ, nhìn Liễu Tịch Nhược giống như thấy được nữ nhân năm xưa, ở sâu trong nội tâm nổi lên sóng gió.
Lâm Hinh Tuyết cười nhẹ, mở miệng liền nói ra vế trên: "Tùng thanh trúc thanh chung khánh thanh thanh thanh tự tại."
Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, thốt ra: "Sơn sắc thủy sắc yên hà sắc sắc sắc giai không."
Mọi người gật đầu, không tệ, vế trên rất đầy đủ, vế dưới không chỉ có đối đúng mà còn rất tinh tế hữu lực.
Lâm Hinh Tuyết nhẹ cười, lại ra một câu đối: "Phong thanh thủy thanh trùng thanh điểu thanh phạm bái thanh tổng hợp tam bách lục thập thiên kích chung thanh vô thanh bất tịch."
Liễu Tịch Nhược lại duỗi eo một cái, chậm rãi nói: "Nguyệt sắc sơn sắc thảo sắc thụ sắc vân hà sắc canh kiêm tứ vạn bát thiên trượng phong loan sắc hữu sắc giai không."
Mọi người kinh hãi.
Lâm Hinh Tuyết lại ra: "Danh ký đại báng diệc tùy yên học thuật chi tranh do hữu đãi thiên thu định luận."
Liễu Tịch Nhược than nhẹ một tiếng: "Kiện tắc hành quyện tắc thụy nhĩ triết nhân lũ nuy cứu nan tiêu nhất đại trầm ai."
Lâm Hinh Tuyết nhíu mày: "Vạn lý nam thiên bằng dực trực thượng phù diêu na kham ưu hoạn dư sinh bình thủy nhân duyến thành nhất mộng."
Liễu Tịch Nhược nhẹ cười: "Kỷ niên bắc địa yến chi tự bi luân lạc doanh đắc anh hùng tri kỷ đào hoa nhan sắc diệc thiên thu."
Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, ngay cả Mục Thiên cũng bị câu đối của Lâm Hinh Tuyết làm khó, mà Liễu Tịch Nhược lại có thể dễ dàng như vậy không chút lưỡng lự đối lại.
Lâm Hinh Tuyết mắt thấy Liễu Tịch Nhược đối được càng ngày càng nhiều, lại ra thêm một vế đối: "Tân tương thức cựu tương thức xuân tiêu hữu ước kỳ phương trị thí vấn kim tịch hà tịch nhất dạng nguyệt sắc đăng sắc cai tầm mịch."
Khóe mắt Liễu Tịch Nhược khẽ nhếch, thuận thế đối ra: "Giá biên du na biên du phong cảnh như tư nhạc vị hưu huống thị tiền đầu hậu đầu kỷ độ trà lâu tửu lâu tẫn câu lưu."
Mọi người hít khí lạnh một hơi, như vậy cũng có thể đối được hả? Nhị tiểu thư Liễu gia này thật là không thể xem thường.
Nghe thấy lời nói mọi người đánh giá Liễu Tịch Nhược, Lâm Hinh Tuyết hận đến cắn răng, lại ra vế đối: "Thương hải nhật xích thành hà nga mi tuyết vu hạp vân động đình nguyệt bành lễ yên tiêu tương vũ quảng lăng triều khuông lư bộc bố hợp vũ trụ kỳ quan hội ngã trai bích."
Liễu Tịch Nhược lại mở miệng đối: "Thanh liên thi ma cật họa hữu quân thư tả thị truyện nam hoa kinh mã thiên sử tiết đào tiên tương như phú khuất tử ly tao thu cổ kim tuyệt nghệ trí ngô sơn trang."
Mọi người lại kinh hãi, tuy nhiên lại không hiểu lắm nghĩa của câu đối này là cái gì, nhưng vẫn tràn đầy ca ngợi Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược nhẹ cười, khóe mắt hơi cong, tà mị, giảo hoạt, lòng đầy mong chờ nhìn Lâm Hinh Tuyết, đợi câu đối tiếp theo của Lâm Hinh Tuyết.
Nhưng Lâm Hinh Tuyết lại cau mày không nói gì.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, tất cả mọi người cược xem Lâm Hinh Tuyết có phải uống bình dược kia hay không.
Lâm Hinh Tuyết nghe mọi người nói, trong lòng quýnh lên, càng thêm nghĩ không ra, liền hỏi Liễu Tịch Nhược: "Ngươi có thể ra vế trên được không?"
Liễu Tịch Nhược lại nhẹ cười: "Được, ta sẽ ra vế trên, ngươi đối vế dưới, nếu như ngươi đối không ra, vậy thì tính là ngươi thua."
"Được." Lâm Hinh Tuyết gật đầu, nàng cũng không tin Liễu Tịch Nhược có thể ra được câu đối khó gì.
Mắt Liễu Tịch Nhược khép hờ, liếc nhìn Mục Kỳ một cái, mới nói: "Thường như tác khách hà vấn khang ninh đãn sử nang hữu dư tiễn úng hữu dư nhưỡng phủ hữu dư lương thủ sổ diệp thưởng tâm cựu chỉ phóng lãng ngâm nga hưng yếu khoát bì yếu ngoan ngũ quan linh động thắng thiên quan quá đáo lục tuần do thiểu."
Toàn bộ điện Trung Hòa yên tĩnh lại, mọi người nghe thấy câu đối thật dài này, một hồi lâu mới giật mình hô to một tiếng, hay.
Mà thời điểm Lâm Hinh Tuyết nghe thấy vế đối thật dài này đã triệt để trợn tròn mắt, nàng đâu còn có thể đối ra được, lại nói thêm: "Đừng cũng chỉ có ra vế trên, trước câu đối như vậy, ngươi có thể đáp vế sau sao?"
Liễu Tịch Nhược cười nhẹ, chỉ nhìn thấy khăn lụa che trên mặt khẽ rung, một chuỗi từ ngữ đã nói ra: ""Định dục thành tiên không sinh phiền não chi lệnh nhĩ vô tục thanh nhãn vô tục vật hung vô tục sự tương kỷ chi tùy ý tân hoa tung hoành xuyên sáp thụy đắc trì khởi đắc tảo nhất nhật thanh nhàn tự lưỡng nhật toán lai bách tuế dĩ đa."
Lần này, mọi người đều trợn tròn mắt, thật là tuyệt mà, thật thần kỳ, sau một hồi trầm lặng, cả yến hội liền nổ tung.
Các đại thần cũng đang thảo luận sự kỳ diệu của câu đối này là ở chỗ nào, gieo vần ở đâu, giải nghĩa chỗ nào.
Còn Lâm Hinh Tuyết vẫn như cũ không phục, la lớn: "Hừ, chỉ là trùng hợp đoán trúng thôi, ta mới không phục đâu."
Liễu Tịch Nhược nhíu mày, muốn thua sẽ cho nàng ta thua tâm phục khẩu phục.
Nàng từ từ đứng lên, sau đó một vế trên truyền ra từ dưới khăn che mặt của nàng.
"Ngũ bách lý điền trì bôn lai nhãn để phi khâm ngạn trách hỉ mang mang không khoát vô biên khán đông tương thần tuấn tây chứ linh nghi bắc tẩu uyển diên nam tường cảo tố cao nhân vận sĩ hà phương tuyển thắng đăng lâm sấn giải dữ loa châu sơ khỏa tựu phong hoàn vân tấn canh bình thiên vi địa điểm chuế ta thúy vũ đan hà mạc cô phụ tứ vi hương đạo vạn khoảnh tình sa cửu hạ phù dong tam xuân dương liễu."
Mọi người đều hít vào một hơi, còn không kịp suy nghĩ ý tứ của vế trên, vế dưới đã nhẹ nhàng truyền ra:
"Sổ thiên niên vãng sự chú đáo tâm đầu bả tửu lăng hư thán cổn cổn anh hùng thùy tại tưởng hán tập lâu thuyền đường tiêu thiết trụ tống huy ngọc phủ nguyên khóa cách nang vĩ liệt phong công phí tẫn di sơn tâm lực tẫn châu liêm họa đống quyển bất cập mộ vũ triêu vân tiện đoạn kiệt tàn bi đô phó dữ thương yên lạc chiếu chi doanh đắc kỷ xử sơ chung bán giang ngư hỏa lưỡng hành thu nhạn nhất chẩm thanh sương."
"Choang - - " Cái chén trong tay Mục Kỳ rơi xuống đất, hắn kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, không, phải nói là mọi người đều kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược.
Nàng đứng thẳng tắp, tư thế cao ngất, ngẩng cao đầu, rung động mỗi người ở đây, mặc dù lúc này nàng đứng ở một bên đại điện, lại có cảm giác như nàng đứng ở chính giữa đại điện. Đột nhiên, trên người nàng tản mát ra ánh sáng trong suốt, chiếu sáng mọi người, hấp dẫn mọi người đến gần nguồn sáng đó.
Giờ khắc này, nàng tựa như vương giả thế giới, nhìn xuống thế giới, chỉ dẫn phương hướng.
Mục Thịnh sững sờ nhìn Liễu Tịch Nhược, cái khăn che mặt khẽ động, giống như là có thể nhìn thấy nàng dưới khăn che mặt.
Hắn bỗng cảm thấy được cái bóng dáng này, rất quen thuộc!
Mà Mục Kỳ lại không vui nhíu mày, hắn nhìn ánh mắt mọi người phóng đến, nhất là ánh mắt của Mục Thịnh, trong lòng nói thầm, hận không thể ngay bây giờ kéo Liễu Tịch Nhược vào trong lòng mình, sau đó chiêu cáo với toàn bộ thế giới đây là Vương phi của hắn, không người nào có thể nhìn!
Hắn nhìn Liễu Tịch Nhược ngẩng đầu, nhẹ cười, khóe mắt hơi nhếch lên, cánh tay nhẹ giơ lên, vươn bàn tay ra, một cái bình nhỏ màu lục an tĩnh nằm trong lòng bàn tay nàng.
Lâm Hinh Tuyết nhìn bàn tay trước mặt, ngón tay mịn màng, mềm mại mảnh mai. Nàng không thể không thừa nhận bàn tay của Liễu Tịch Nhược quả thật rất đẹp, nhưng cái bình nhỏ màu lục trong tay nàng lại không hề dễ nhìn chút nào cả.
Đột nhiên nàng rất muốn trốn, nàng không muốn uống, cũng không thể uống, nàng là đẹ nhất mỹ nữ Thượng Kinh, đệ nhất mỹ nữ làm sao có thể uống cái thứ này được, sau khi uống nó vào khẳng định sẽ không còn giọng nói êm tai, thế thì cho dù dáng vẻ nàng xinh đẹp, cũng sẽ không có người thích nàng.
"Không cần, không cần." Lâm Hinh Tuyết dùng sức lắc đầu, thân thể cũng chầm chậm lui về sau, "Ta không thể uống." Chợt nàng ta quát to một tiếng, sau đó dồn sức đẩy tay Liễu Tịch Nhược ra, mình thì chạy nhanh ra ngoài.
Liễu Tịch Nhược cười nhẹ, bình nhỏ tỏng tay thuận thế bay lên, từ từ bay lên đến chỗ cao.
Nhưng mà, lúc này, một bóng dáng lạnh lùng bỗng nhiên chạy đến, sau đó bay lên cao, nắm chặt cái bình nhỏ, sau đó lại nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Hinh Tuyết.
"Không cần, không cần." Lâm Hinh Tuyết từ từ lui ra sau, "Đại hoàng tử, không cần, ta còn không..." Giọng nói sau đó liền không còn, Mục Thịnh bóp miệng Lâm Hinh Tuyết mở ra, đổ hết nước thuốc trong bình nhỏ vào.
Lâm Hinh Tuyết mở to hai mắt, sắc mặt không thể tin được nhìn Mục Thịnh, rồi sau đó ngã ngồi trên mặt đất, kịch liệt ho khan.
Miệng nàng mở rộng, vừa lớn tiếng nói cái gì đó, vừa dùng lực ôm lấy chân Mục Thịnh, đáng tiếc, âm thanh gì cũng không phát ra, giống như là TV đang phát, đột nhiên nhấn phím tắt âm thanh, cả căn phòng liền không có một chút âm thanh nào.
Mục Thiên sững sờ, nhìn một màn phát sinh trước mắt, cũng không ngăn cản động tác của bọn họ, cũng không tiếc hận cho Lâm Hinh Tuyết, bởi vì từ một khắc nàng ta chế nhạo Liễu Tịch Nhược, Mục Thiên cũng đã nghĩ cách để nàng ta im miệng vĩnh viễn rồi.
Hắn nhìn Liễu Tịch Nhược, trên người nàng tỏa ta khí thế mãnh liệt, khí chất lạnh nhạt, đều khiến cho Mục Thiên kinh ngạc.
Mỗi khi nhìn Liễu Tịch Nhược, hắn đều nghĩ, nếu tính cách của người nữ nhân đó cũng giống như Liễu Tịch Nhược, như thế thì có lẽ nàng đã không phải chết rồi.
"Ài..." Nghĩ tới đây, Mục Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trong xe ngựa, Liễu Tịch Nhược lại lần nữa mở to mắt nhìn Mục Kỳ ở đối diện, phát hiện Mục Kỳ vẫn dùng dáng vẻ đỏ mắt thở phì phò đó nhìn nàng.
Nàng bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Liễu Tịch Nhược thật sự không hiểu hắn bị làm sao, vô duyên vô cớ chạy lên xe ngựa của nàng, rõ ràng đuổi Hoa Khê ra ngoài, nhưng từ khi hắn lên xe ngựa lại một lời cũng không nói, chỉ vẫn không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm như vậy. Dường như muốn dùng ánh mắt xuyên thấu nàng khiến cho trong lòng Liễu Tịch Nhược nổi lên sợ hãi.
Liễu Tịch Nhược nhìn ánh mắt hắn, cảm giác trong ánh mắt hắn như có hỏa khí vô hình, từ từ thiêu đốt nàng.
"Này, ngươi bị gì vậy?" Thật sự là chịu đựng không nổi ánh mắt của Mục Kỳ, Liễu Tịch Nhược hỏi.
"Không có việc gì." Mục Kỳ gầm lên giận dữ, khiến cho Liễu Tịch Nhược mạnh mẽ run lên, đây là làm sao vậy? Vừa rồi ở trong yến hội còn rất tốt mà.
Liễu Tịch Nhược nghĩ nghĩ rồi quyết định không để ý đến hắn, tiếp tục nhắm mắt lại đi vào giấc mơ.
Tại trong một căn phòng tối tăm kín mít, mặt một nam tử tối sầm, vẻ mặt âm lãnh ngồi đó, mà trước mặt hắn có một nam tử mặc đồ đen quỳ xuống.
Nam tử kia cúi đầu, khiêm tốn cung kính nói: "Giáo chủ, người đến hồi báo tin đã không thấy nữa, thuộc hạ đã phái người đuổi theo rồi."
"Phế vật!" Mục Thịnh nổi giận gầm lên một tiếng, toàn bộ những vật đặt trên bàn bay đến trên người Vô Ảnh.
Mà Vô Ảnh vẫn như cũ quỳ không chút nhúc nhích, thậm chí da mặt cũng không nháy một cái.
"Nhiều sát thủ như vậy, đến cả một người không có võ công cũng giết không được, ta giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì?" Mục Thịnh tiếp tục nổi giận, "Lần tiếp theo, tuyệt đối không được thất bại nữa, bây giờ ta không chỉ muốn mạng của hắn, mà ta còn muốn nữ nhân tên Liễu Tịch Nhược kia."
Nữ nhân kia mang lại cho hắn một cảm giác, giống như trước kia đã gặp nàng rồi, rất gióng nữ nhân mà hắn vẫn tìm kiếm! Lúc chạng vạng tối, Mục Thịnh vừa mới trở lại Vương phủ, Lâm HInh Tuyết bỗng nhiên xông đến bắt lấy cánh tay của Mục Thịnh, mở to miệng, lại càng không ngừng khoa tay múa chân.
Mắt Mục Thịnh hơi nhíu lại, theo bản năng đạp Lâm Hinh Tuyết vào một góc lạnh lùng nói: "Bổn vương đã nói, ngươi không được phép bước vào cửa Thịnh Vương phủ ta nửa bước."
Lâm HInh Tuyết nghe lời gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, cố gắng mở miệng nói gì đó, nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được.
Mục Thịnh nghiêng đầu, tận lực không nhìn đến gương mặt không ngừng đóng mở miệng: "Từ một khắc ngươi bị Mục Kỳ đuổi ra khỏi Vương phủ, ta đã nói rồi, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng."
Lâm Hinh Tuyết kinh ngạc lắc đầu.
Mục Thịnh quay đầu lại, vẻ mặt hơi ngừng lại, gằn từng tiếng nói: "Ta thu dưỡng ngươi, đưa ngươi đến quý phủ quan to nhất phẩm, cho ngươi ăn tốt, mặc tốt, chi tiêu tốt, cho ngươi làm đệ nhất mỹ nữ Thượng Kinh, làm đệ nhất tài nữ Thượng Kinh, là vì cái gì?"
Giọng nói Mục Thịnh từ từ đề cao, thân thể Lâm Hinh Tuyết dần lui ra phía sau, Mục Thịnh cũng theo nàng từ từ tiến lên phía trước, tiếp tục nói: "Bổn vương chính là vì để cho ngươi có thể trà trộn vào Kỳ vương phủ, để cho hắn ham mê ngươi, sau đó lấy được vật ta cần tìm, nhưng ngươi làm được cái gì? Mục Kỳ cả ngày lưu luyến nơi bụi hoa, nhưng cũng không muốn nhìn ngươi lâu thêm một cái, Mục Kỳ tình nguyện đi lấy một nữ nhân vừa xấu lại lười làm thê, cũng không nguyện nạp ngươi làm thiếp. Mà ngươi đọc đủ thứ thi thư như vậy mà đấu không lại một Nhị tiểu thư Liễu gia đã xấu lại thất lạc mười năm, kết quả ngươi vào Kỳ Vương phủ nửa năm, ngày Mục Kỳ trở về ngươi lại bị đuổi ra, ta đây hỏi một câu, ngươi như vậy, thì ta làm sao mà biết được tình hình của Mục Kỳ, làm sao để giết chết Mục Kỳ..."
"Bộp - - " Âm thanh một vật rơi trên đất.
"Người nào?" Mục Thịnh quát to một tiếng, Lâm Hinh Tuyết nhân cơ hội hoang mang rối loạn nhanh chóng rời đi.
Liễu Tịch Họa kinh ngạc trốn sau núi giả, mà dưới chân nàng là một cái giỏ đựng hoa tươi mới hái.
Nàng tới đây hái hoa, hái hoa xong trên đường trở về thì nghe thấy có giọng nói ở bên này, tò mò đi lại nhìn một cái, không ngờ lại nghe được một bí mật không nên nghe.
Liễu Tịch Họa ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám thở mạnh, đột nhiên nàng cảm thấy ánh mắt mình chợt lóe lên một cái, hô lên một tiếng: "Là ta!"
Nghe thấy giọng nói của nàng, một thanh chủy thủ sáng lóe nhanh chóng dừng lại trước cổ của nàng. Liễu Tịch Họa yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Nghe được bao nhiêu?" Chủy thủ sáng chóe đặt trên cổ nàng, giọng nói Mục Thịnh băng lãnh vang lên bên tai nàng.
Liễu Tịch Họa run lên, vội vàng lắc đầu nói: "Cái gì ta cũng không nghe được, thật sự cái gì cũng không nghe được."
Mục Thịnh nhẹ cười, vừa ý nghe đáp án của Liễu Tịch Họa.
"Vì sao lại ở đây?"
Liễu Tịch Họa sững sờ, thật không ngờ Mục Thịnh lại hỏi vấn đề này, hơi kinh ngạc, sau đó khe khẽ chỉ lẵng hoa rơi trên mặt đất.
Mục Thịnh nhìn lẵng hoa trên mặt đất, đóa hoa bên trong đều tươi đẹp mỹ lệ, nhẹ nhàng rơi ra ngoài.
Liễu Tịch Họa cảm giác được chủy thủ trên cần cổ mình hơi buông lỏng, cúi đầu phát hiện Mục Thịnh đang ngồi chồm hổm trên đất nhặt lên một bông hoa rơi ra ngoài.
Liễu Tịch Họa kinh ngạc, liền vội ngồi xuống cùng, cùng nhặt lên.
Mục Thịnh khẽ nâng đầu lên, sau đó thì thấy một cái khăn màu trắng che trên mặt Liễu Tịch Họa, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực.
Chợt hắn ôm lấy Liễu Tịch Họa, sau đó áp cả người nàng vào trên núi giả, dùng hai tay và thân thể của mình chặt chẽ bao nàng ở trong lòng.
"Là ngươi, có phải không, ngươi là nữ nhân ngày đó ta gặp được đúng hay không?" Mục Thịnh vong tình hô, hắn nhớ đến Liễu Tịch Nhược, lúc ở trên địa điện trong nháy mắt đó, đột nhiên hắn hốt hoảng cảm thấy Liễu Tịch Nhược là nữ nhân đó, nữ nhân có là gan trói gô hắn lại tống về Vương phủ.
Hắn lại nghĩ tới mẫu phi hắn, hắn biết là không thể, hắn không thể yêu chính mẫu thân của mình, cho nên hắn muốn nữ nhân kia, chỉ có nữ nhân kia mới có thể dời đi sự chú ý của hắn, để cho hắn không lại yêu mẫu phi mình nữa, từ lần đầu tiên hắn gặp nữ nhân kia hắn đã biết, nàng nhất định có thể.
Liễu Tịch Họa bị bộ dáng của Mục Thịnh dọa sợ, nàng hết sức sợ hãi dán chặt vào núi giả, không muốn tiếp xúc thân thể với Mục Thịnh.
Nhưng dường như Mục Thịnh không cho nàng cơ hội này, dáng vẻ hắn như phát điên không ngừng lặp lại "Là ngươi có phải không, nhất định là ngươi, ta không cần mẫu phi, ta muốn ngươi, ta chỉ muốn ngươi." Nói xong, đôi môi nóng như lửa che ở trên cổ nàng.
Liễu Tịch Họa kinh hãi, vội vàng đẩy hắn ra, nhưng mà lúc này Mục Thịnh đã không còn lý trí. Chỉ là tùy tiện hỏi nàng, mà sức mạnh hắn ôm Liễu Tịch Họa hoàn toàn khiến nàng không thể động đậy.
Dần dần, hai tay của hắn bắt đầu trở nên không an phận, hắn bắt đầu lung tung xé rách quần áo của nàng, "Xoẹt - - " một tiếng, vạt áo trước ngực đã bị xe rách lộ ra.
Mục Thịnh nhìn bộ ngực tròn trịa của Liễu Tịch Họa, cảm thấy địa não nổ "ầm" một tiếng, triệt để dập lửa.
Sau đó, môi của hắn từ từ phủ lên, nụ hôn thô bạo mà quét sạch tất cả, Liễu Tịch Họa khẽ nhíu mày, cảm giác được trước ngực mình lạnh lẽo, cúi đầu mới phát hiện y phục che trước ngực mình đã sớm không còn.
Liễu Tịch Họa kinh hãi, vội vàng đẩy Mục Thịnh ra, hiện tại là giữa ban ngày ban mặt lại còn ở bên ngoài, làm sao có thể...
Thế nhưng, Mục Thịnh lại không nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì Liễu Tịch Họa phản kháng, khiến cho động tác của hắn càng thêm thô bạo, trong không gian chỉ nghe thấy từng âm thanh y phục bị xé rách, nước mắt Liễu Tịch Họa chảy xuống.
Mục Thịnh không ngừng di động trên người Liễu Tịch Họa. Tay hắn đi tới trước bộ ngực nàng. Trong lúc vô ý chạm phải khăn che mặt của Liễu Tịch Họa, "Xoạt - -" một tiếng, khăn che mặt của Liễu Tịch Họa bị kéo xuống.
← Ch. 59 | Ch. 61 → |