Cảnh ngày đông màu tuyết trắng
← Ch.01 | Ch.03 → |
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai trẻ sơ sinh lúc trước nay đã là đứa nhỏ bảy tuổi.
Tên của nàng là Mộ Liễm Tiêu, mà đệ đệ song sinh của nàng, cái hoàng tử nhỏ kia, gọi là Mộ Cẩm Y.
Lúc trước, khi nhìn thấy màu mắt xanh như băng của Cẩm Y, tyvybutchi. di. ễnđà. nlêqu. ýđô. n nếu không phải đã sớm gặp qua nhiều người tóc đen mắt đen xung quanh, thì nàng thật sự nghĩ mình đã đến thế giới khác của phương Tây.
Chẳng qua, lúc ấy thoáng có chút thắc mắc, theo lý thuyết, màu mắt khác thường như vậy, ở thời đại này, hẳn phải bị cho là điềm vô cùng xấu, thế nhưng lại chưa bao giờ nghe bất kì người nào bàn luận tới.
Mãi cho đến sau đó, mới ngẫu nhiên biết được, vị hoàng đế kia, cũng tức là phụ thân của bọn họ, khi biết màu mắt của hoàng tử nhỏ thì lại là vui mừng lạ thường, lúc ấy liền ra lệnh, bất kì kẻ nào cũng không được thảo luận về màu mắt của hoàng tử nhỏ, kẻ nào trái lệnh, chém không tha!
Liễm Tiêu không rõ lắm rốt cuộc trong đó ẩn chứa khúc mắc như thế nào nhưng ít ra vẫn hiểu được, đứa nhỏ này, bây giờ là được bảo vệ, được sức mạnh tối cao nhất của thế giới này bảo vệ, có điều màu mắt như vậy, chỉ sợ tương lai khó tránh khỏi rước lấy một ít bão táp. Người kia là phụ thân của bọn họ, nhưng trước tiên hắn là một hoàng đế. Nếu như có một ngày sự tồn tại của bọn họ làm ảnh hưởng xấu đến lợi ích của giang sơn thì kết quả liền có thể tưởng tượng được. Cho nên trước khi cái ngày đó đến, nàng phải biết được đằng sau màu mắt này, rốt cuộc che giấu ẩn tình gì, cũng sớm đề phòng trước.
Hơn nữa lúc trước khi hai ma ma kia đổi trẻ con, không có khả năng không chú ý đến màu mắt của đứa nhỏ. Theo lẽ thường mà nói, bọn họ không nên lựa chọn một đứa nhỏ quá mức gây chú ý như vậy làm vật thay thế, trừ khi... tyvybutchi. di. ễnđà. nlêqu. ýđô. n Ngay từ đầu bọn họ đã biết, đứa nhỏ này sẽ bởi vì đôi mắt màu xanh lam này mà được hoàng đế hết sức sủng ái.
Có điều, tầng tầng bí ẩn này phải tạm thời gác lại trước, ít nhất, trong lúc sự cưng chiều của hoàng đế còn chưa mất đi thì mỗi ngày trôi qua hẳn là có thể bình tĩnh một chút..
Mùa đông năm nay, trận tuyết đầu mùa lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
Từ nhỏ Liễm Tiêu đã yêu thích cảnh tuyết, cho nên mới sáng sớm, nhìn thấy cả thế giới một màu tuyết trắng mênh mông, sau một nháy mắt sững sờ, nụ cười liền lập tức tràn ra khoé môi.
"Tỷ tỷ ~~" Chợt nghe thấy một tiếng gọi giòn tan, ở chỗ rẽ của hành lang uốn khúc, một bé con phấn điêu ngọc mài chạy tới bên nàng, "Tỷ tỷ, tuyết rơi rồi!"
Vài ngày trước đó, trong lúc vô tình nàng lộ ra vẻ mặt thích xem cảnh tuyết, sau đó đứa nhỏ này liền ngày ngày hy vọng tuyết rơi. Mà nay, một sáng tinh mơ, liền hào hứng chạy tới.
Ở phía sau hắn, có vài cung nữ đuổi theo, trên tay cầm quần áo đồ trang sức, vẻ mặt lo lắng, vừa đuổi theo vừa gọi: "Điện hạ, điện hạ thay quần áo trước đi, cẩn thận cảm lạnh."
Cẩm Y làm sao mà để ý tới các nàng, chạy đến trước mặt Liễm Tiêu, cười đến vẻ mặt sáng lạn, mang theo vài phần mùi vị tranh công, giống như trận tuyết này là do hắn làm ra vậy.
Liễm Tiêu bất đắc dĩ thở dài, kéo hắn vào trong phòng thật nhanh, bảo mấy cung nữ khoác áo cho hắn. tyvybutchi. di. ễnđà. nlêqu. ýđô. n May mắn là đã mặc xong áo bông, hơn nữa một đường vội vã chạy tới như vậy, còn không đến mức dính khí lạnh. Có điều, chỉ sợ lúc này vừa ra mồ hôi, một hồi đến khi đi ngủ thì thật sự sẽ bị cảm lạnh.
Sau khi ngoan ngoãn để các cung nữ mặc đồ cho hắn xong, Cẩm Y bỗng nhiên cầm tay Liễm Tiêu.
"Tay tỷ tỷ lạnh quá nha."
Thể chất Liễm Tiêu vốn lạnh, đặc biệt là vào mùa đông, thường xuyên đều là như thế.
Bị nắm tay, truyền đến từng trận ấm áp, Liễm Tiêu chỉ là cười cười, nói: "Vậy không phải vừa vặn sao? Cái lò lửa nhỏ đệ đây mới có thể phát huy tác dụng nha."
Nghe vậy, Cẩm Y vui tươi hớn hở nở nụ cười..
Cẩm Y hiếu động, Liễm Tiêu thích im lặng.
Liễm Tiêu vốn cũng có thể làm cho mình giống đứa nhỏ hơn một chút, ngây thơ hoạt bát, thích đùa thích vui, nhưng dù sao tâm trí có hơn hai mươi năm ở kiếp trước, nên trong thói quen hành động lời nói, không phải dễ dàng sửa được. tyvybutchi. di. ễnđà. nlêqu. ýđô. n Cho nên, vì tránh cho lộ ra manh mối gì mà Liễm Tiêu vẫn sắm vai một công chúa vương triều ngoan ngoãn, im lặng mà ít lời. Kỳ thực, nàng vốn chính là tính tình thích yên lặng, như vậy cũng làm cho mình càng thoải mái hơn một ít.
Còn Cẩm Y, nên nói dù sao hắn cũng chỉ mới bảy tuổi hay là nói dù sao hắn cũng đã bảy tuổi rồi đây? Đứa nhỏ lớn lên ở đây, bảy tuổi cũng đã đủ hiểu được một số chuyện, nhưng cũng vẫn là tuổi thích đùa thích vui.
Hơn nữa, tuy là đứa nhỏ này mới bảy tuổi, cũng đã có thể đoán được tương lai chắc chắn là một người đẹp đẽ. Đặc biệt là đôi mắt đó, nàng vẫn cảm thấy đó là màu xanh đẹp nhất trên đời này, sạch sẽ như vậy, trong suốt như vậy.
Có cảnh đẹp ý vui như thế ở bên người, làm cho tâm trạng của Liễm Tiêu luôn rất tốt.
Có điều, những người xung quanh bàn luận nhiều nhất vẫn là nàng, nói tương lai chắc chắn nàng sẽ giống mẫu thân, có được vẻ đẹp tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Kỳ thực, nếu có thể, nàng thà rằng mình bình thường còn tốt hơn, bởi vì, vẻ ngoài như vậy, một nửa là hạnh phúc, một nửa còn lại... Chỉ sợ là tai họa..
Sau khi đã mặc đồ chỉnh tề xong, Cẩm Y liền quay đầu nhìn về phía đám cung nữ kia, nụ cười bỗng nhiên vừa thu lại, trong nháy mắt nhưng lại sinh ra vài phần trang nghiêm.
"Các ngươi đều lui xuống đi." Tuổi còn nhỏ liền đã có uy nghiêm của hoàng tử.
Tuy rằng Cẩm Y thường xuyên gây chút chuyện ầm ĩ làm cho các nàng đau đầu không thôi, nhưng chỉ cần là ở cùng Liễm Tiêu thì hắn sẽ cực kì nghe lời. tyvybutchi. di. ễnđà. nlêqu. ýđô. n Hơn nữa, tính tình của Liễm Tiêu cũng không phải là thích đùa nghịch, vì lẽ đó, những cung nữ kia đúng là vô cùng yên lòng lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.
Các nàng vừa đi ra, Liễm Tiêu liền nhìn Cẩm Y, chờ hắn lại muốn chơi cái trò gì.
Quả nhiên, đuôi lông mày nhướng lên, Cẩm Y hứng thú bừng bừng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài xem tuyết đi."
Kỳ thực, những cung nữ này không biết chính là khi Cẩm Y ở bên Liễm Tiêu cũng đã làm không ít chuyện ầm ĩ, chỉ là, dù sao Liễm Tiêu cũng không phải thật sự là trẻ con bảy tuổi, rất nhiều lúc nàng càng hiểu rõ cách lừa dối mà thôi..
Thấy Cẩm Y hưng thú cao như thế, nàng lại quả thật cũng muốn đi ra xem cảnh tuyết, liền khẽ gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Chuyện chuồn êm đi ra ngoài, cũng không phải là bọn họ chưa từng làm.
Thuần thục kéo cái ghế qua, mở cửa sổ, bước lên chồng núi đá ngoài cửa sổ không biết đã chuẩn bị từ khi nào, nhẹ nhàng bước ra khỏi cung điện này.
Vốn là hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như thế, cho dù bọn họ ra được khỏi phòng thì đi không được bao lâu cũng sẽ bị thị vệ phát hiện.
Chỉ là, Cẩm Y đã sớm điều tất cả mọi người đi chỗ khác, các con đường có người trông coi tuần tra cũng đã nhớ kỹ, mỗi một phòng mỗi một đình viện hoàng cung lại càng nhớ rõ trong đầu, dựa vào những thứ này, cho tới bây giờ bọn họ đều là đi ngang dọc trong cung không có trở ngại. Chỉ là, nếu bị thống lĩnh thị vệ biết được chuyện này, không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
Có điều, Liễm Tiêu cũng là không thể không cảm thán, kiếp này, quả nhiên là có thiên tài ở bên, đứa nhỏ mới bảy tuổi mà đã có thể làm được đến mức như vậy rồi..
Chỗ Cẩm Y nói muốn xem cảnh tuyết là ở bục đá xanh.
Một vùng bệ đá xanh, tất cả đều được chạm khắc bằng ngọc thạch màu xanh nhạt, dưới tuyết trắng, màu sắc như có như không, mang theo vài phần cảm giác mờ mịt.
Dưới bệ đá xanh là sân Kỳ Uyên, hơn phân nửa sân Kỳ Uyên có diện tích rộng rãi, cũng trồng một khu rừng hoa đào. Mùa đông, cây hoa đào đương nhiên chỉ còn lại có thân cây màu nâu sẫm mà thôi, nhưng sau khi bị tuyết phủ kín, xa xa nhìn lại thì như biến thành một khu rừng tuyết, càng nhìn càng thấy rất độc đáo.
Mà phong cảnh vốn phần lớn là màu trắng, cộng thêm được đặt dưới bức tường đỏ của hoàng cung kia thì lại là trong nháy mắt sống động lên.
Địa thế bệ đá cũng không cao, nhưng vẫn là có chút gió lạnh thổi tới, mang theo từng cơn ớn lạnh.
Tuy rằng Liễm Tiêu cảm thấy có chút lạnh, nhưng phong cảnh trước mắt lại làm nàng vô cùng yêu thích.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối Cẩm Y vẫn luôn nắm tay nàng, cho nên kỳ thực... Cũng không phải lạnh đến vậy..
"Tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia chơi đi." Cẩm Y bỗng nhiên cao giọng nói, trong giọng nói mang theo chút hưng phấn.
Liễm Tiêu theo hướng ngón tay hắn chỉ nhìn qua, đó là một bên sườn dốc của bệ đá, độ nghiêng không lớn, phía dưới sườn dốc đó là sân Kỳ Uyên.
Tạm thời Liễm Tiêu không biết hắn muốn chơi cái gì, cho nên có chút khó hiểu quay đầu nhìn nhìn hắn.
Đã thấy ánh mắt Cẩm Y sáng rỡ, cười đến vô cùng sáng lạn: "Từ đó trượt xuống, khẳng định chơi rất vui."
Liễm Tiêu nhịn không được run lên. Người hiện đại như nàng đây còn không nghĩ tới trượt tuyết, thế mà hắn ngược lại nêu ý tưởng này ra trước.
Nàng còn chưa có lên tiếng trả lời liền đã bị Cẩm Y kéo đi rời khỏi bệ đá, chạy tới chỗ sườn dốc.
Khi sắp tới gần thì Liễm Tiêu đột nhiên sửng sốt, lập tức lên tiếng ngăn cản: "Cẩm Nhi, đợi chút."
Vừa dứt lời, Cẩm Y chỉ là khó hiểu nhìn nàng một cái, nhưng một bước này đã bước ra rồi, mày Liễm Tiêu nhíu lại một chút.
Lập tức nghe thấy hắn "A" một tiếng, nghiêng một cái rồi ngã vào trong tuyết.
Nơi này vốn là có một cái bậc thang, nay lại bị tuyết phủ kín, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một ít dấu vết.
Tuyết rơi cả đêm cho nên rất dày, lấy vóc người của bọn họ thì với độ dày tuyết như vậy, ngã xuống một cú này cũng đủ lún nửa người.
Liễm Tiêu theo bản năng muốn cười ra tiếng.
Nhưng nháy mắt tiếp theo lại là cười không nổi.
Nàng đã quên, tay mình vẫn đang bị Cẩm Y nắm, hắn ngã vào trong tuyết, đương nhiên nàng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Vì thế, hai bé con liền như vậy bổ nhào vào trong tuyết, trên mặt tuyết trắng ngần, ánh lên quần áo tươi đẹp của hai người, sáng ngời lạ thường..
Ngã cú này, Cẩm Y ngược lại là vô cùng vui vẻ, tiếng cười thanh thúy vang lên. Liễm Tiêu lại là có chút bất đắc dĩ, cả người đầy tuyết, nếu lát nữa mà đổ mồ hôi thì khổ sẽ là chính mình.
Thấy Cẩm Y cười đến không tim không phổi như thế, Liễm Tiêu bỗng nhiên cong khóe miệng lên, lên tiếng kêu: "Cẩm Nhi."
"Hửm?" Cẩm Y nghe tiếng quay đầu, đã thấy một quả bóng tuyết nhỏ bay đến trước mặt, đập ở trên trán, bập một cái vỡ ra.
Hắn sửng sốt, giống như tạm thời không phản ứng lại được, chỉ là trừng mắt nhìn.
Liễm Tiêu lại là nhịn không được nở nụ cười.
Nhưng tiếng cười vừa vang lên liền thấy một quả bóng tuyết xông tới. Đầu khẽ nghiêng, quả bóng tuyết bay sượt qua bên tai. Tính tình của Cẩm Y, nàng đương nhiên là hiểu nhất, đã sớm đề phòng hắn.
Bất quá, có lần bắt đầu này thì liền có qua có lại, sau một chút liền bắt đầu làm ầm ĩ, hai người ở trong tuyết té lên té xuống, một mảnh trời tuyết đẹp như vậy, lại bị bọn họ phá hư hết.
Mặc dù tuyết này rơi xuống kỳ thực không coi là dày, nhưng lấy chiều cao của bọn họ thì một bước này dẫm xuống cũng gần như là đến đầu gối, tốc độ chạy hay hành động đều cực kì chậm. Cho nên, tới tới lui lui, quả bóng tuyết của hai người, cơ bản không quăng được vài cái đã thất bại..
"Ngừng chiến ngừng chiến!" Quậy một hồi, cuối cùng là Cẩm Y xin tha trước.
Sau đó chạy tới, kéo tay Liễm Tiêu liền đi đến chỗ hành lang gấp khúc không có tuyết đọng.
Miệng còn than thở: "Tay vừa mới ấm lên, giờ lại lạnh như băng, vốn tưởng rằng chơi một hồi có thể làm nóng lên chứ."
Liễm Tiêu chỉ là mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng, nhưng vừa cúi đầu, đáy mắt lại biến mất một tia sáng óng ánh.
Cẩm Y cẩn thận phủi tuyết trên người Liễm Tiêu đi, sau khi làm xong thì hắn cũng đứng tại chỗ nhảy vài cái, muốn giũ cho tuyết trên người rơi xuống hết.
Liễm Tiêu nhìn cũng là nhịn không được cười cười, nói: "Nếu Như ma ma trông thấy đệ nhảy nhót như vậy, thế nào cũng sẽ dạy dỗ đệ cho coi." Rồi sau đó bỗng nhiên mím môi một cái, mỉm cười nói, "Nhảy nhót như con khỉ ý."
Nghe vậy, Cẩm Y cong khóe miệng lên, vẻ mặt kiêu ngạo mà trả lời: "Như ma ma cũng không phải một lần khen đệ lễ nghĩa hoàn mỹ nha."
Liễm Tiêu cúi thấp đầu, dấu nụ cười mỉm, quả thật, người này tuổi còn nhỏ nhưng lại sớm hiểu được thâm tàng bất lộ, ở trước mặt người khác, đừng mong có thể tìm ra nửa điểm tật xấu từ trong lễ nghĩa của hắn.
Trí tuệ như vậy, hẳn phúc chứ nhỉ, ít nhất, hắn dường như có thể bảo vệ được bản thân.
Có điều, dù sao Cẩm Y vẫn còn nhỏ tuổi, tính tình vẫn là có chút ngây thơ. Nhưng trong ngày thường, đã có thể mơ hồ nhìn ra phần ngây thơ này đã và đang chậm rãi biến mất.
Trên thực tế, Liễm Tiêu cũng không hy vọng hắn mãi mãi ngây thơ đơn giản như vậy, mà cũng không có khả năng cứ như vậy hoài được!
Đứa nhỏ có tâm tư quá mức sạch sẽ không thuộc về trần thế này, đó là con cưng của ông trời, ông trời sẽ không đành lòng để hắn trải qua quá nhiều đau khổ ở nơi trần tục này, cho nên, đứa nhỏ như vậy rất dễ chết non. Mà Cẩm Y, tuyệt đối là thuộc về trần thế, là phải cùng nàng đi hết cuộc đời này, nàng sẽ không cho phép hắn rời đi quá sớm
Kiếp này, nàng không muốn sống một mình.
Sau đó, lại thấy hắn bỗng nhiên cười cười, trong mắt lộ ra giảo hoạt, nói tiếp: "Có điều, tỷ tỷ nha, nếu Cẩm Nhi giống con khỉ, vậy không phải tỷ tỷ cũng là một con khỉ cái sao." Đáy mắt lấp lánh ánh sáng, đủ loại màu sắc linh hoạt.
Lời này làm cho Liễm Tiêu nhịn không được khóe mắt vừa kéo, nhắm mắt lại, thở dài một hơi, khi mở mắt ra, trên mặt là tươi cười vô cùng sáng lạn, chỉ là, nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười này thật sự quỷ dị.
Cẩm Y nhếch môi, giống như là muốn cười, lại không dám, lui ra sau vài bước, liền lại ngượng ngùng cười cười, sắc mặt có chút cứng ngắc.
Ngay từ lúc còn rất nhỏ hắn đã hiểu được một điều, người nào cũng có thể đắc tội, duy chỉ có tỷ tỷ này là tuyệt đối không thể, bởi vì nếu chọc nàng tức giận, kết cục tuyệt đối sẽ cực kì thảm. Chỉ là có rất nhiều lúc, Liễm Tiêu làm cho người ta cảm giác quá mức gầy yếu, giống như sắp biến mất vậy, có lẽ là vì như thế mà hắn vẫn luôn thích đi trêu chọc nàng.
"Tỷ tỷ, đệ đi chỗ này một lát sẽ trở lại." Cẩm Y đột nhiên nói một câu như thế, mà đợi cho nói hết lời thì người đã chạy ra ngoài xa một trượng.
Liễm Tiêu chỉ là nhướng mày một cái, không đáp lại.
Rồi sau đó nhìn bóng dáng Cẩm Y, cười khẽ một tiếng.
Nàng làm sao mà không biết tâm tư của hắn chứ, mặc dù không nói rõ ra, có thể thật sự là có chuyện gì đó, nhưng hơn phân nửa nguyên nhân chẳng qua là muốn tránh đầu sóng ngọn gió trước mà thôi.
Có điều, thế nhưng dám nói nàng là... ! Quả thật cần phải dạy dỗ hắn lại thôi..
Lúc Cẩm Y trở về, trong tay kéo theo một tấm ván trúc không nhỏ, đủ cho hai người bọn họ ngồi xuống. Trên tấm trúc lại cột lấy một miếng da lông màu trắng, nhìn cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
Thấy hắn đặt tấm trúc đó ở trên nền tuyết, Liễm Tiêu cũng hiểu được hắn tính dùng để làm gì.
Có điều, Liễm Tiêu lại là có chút dở khóc dở cười.
Thật không biết hắn lấy miếng ván đó ở đâu, hơn nữa lại còn nghĩ chu đáo như thế.
Nhưng nói thật, nàng thực nghi ngờ có thể thuận lợi tiếp tục như vậy được hay không.
"Tỷ tỷ, mau tới đây!" Thấy hắn hứng thú cực cao, Liễm Tiêu cũng sẽ không ngăn cản, dù sao độ dốc nơi này không lớn, tuyết lại dày như vậy, có ngã thì cũng không xảy ra chuyện gì.
Sau khi hai người ngồi ổn trên tấm trúc kia xong thì dường như Cẩm Y đặc biệt hưng phấn. Dù có trí tuệ như thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ, chơi đùa vốn là sở thích bẩm sinh.
Tấm trúc đặt ở trên mép sườn dốc, bởi vì độ dốc không lớn, lúc đầu trượt xuống rất chậm, dần dần, sau khi tốc độ nhanh hơn, phương hướng liền không khống chế được.
Liễm Tiêu chỉ là lấy tay túm chặt Cẩm Y, để tránh hắn ngã ra ngoài.
Nhưng thấy tấm trúc hoàn toàn không trượt thẳng xuống như mong muốn, chẳng những trật phương hướng, còn dần dần xoay ngang qua, Cẩm Y vẫn "A a a" kêu. Hắn ngược lại không phải sợ hãi, chỉ thuần túy kinh ngạc mà thôi, cũng có một chút là hưng phấn.
Mà khi tấm trúc đó sắp trượt đến cuối sườn dốc thì bọn họ đã xoay vòng 180 độ, hoàn toàn trượt qua bên kia.
Tuy rằng còn có chút dư chấn nhưng tấm trúc cũng không có dừng lại bởi vì vẫn còn lực quán tính, Liễm Tiêu cũng không để ý. Sau đó, đột nhiên có một suy nghĩ hiện lên trong đầu, vừa quay mạnh đầu lại, sau lưng chính là rừng hoa đào sân Kỳ Uyên!
Sau đó, nháy mắt tiếp theo, tấm trúc đã đập lên một gốc cây đào.
Liễm Tiêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Cẩm Y thì hoàn toàn không biết tình hình sau lưng, lần va chạm này, hắn nghiêng một cái liền ngã sấp về phía trước, thiếu chút nữa liền cả người ngã vào trong tuyết.
Liễm Tiêu bật cười một hồi.
Chẳng qua, nàng còn chưa kịp nói gì, Cẩm Y đã đoạt lời nói trước: "Không được nói cái gì mà khỉ gặm tuyết nha!"
Nghĩ đến vừa rồi nói tới chuyện "Con khỉ", Liễm Tiêu quả thật là có suy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng bị Cẩm Y nói ra, làm cho nàng càng thêm không nhịn được nở nụ cười.
Mà Cẩm Y cũng biết mình đã nói sai, liền quay đầu đi, sinh hờn dỗi.
Lúc này, đột nhiên "Rầm" một tiếng, cây đào vừa bị bọn họ đụng vào kia, vốn là đọng không ít tuyết, nay lại vừa vặn lựa ngay lúc này rớt xuống, ụp đầy tuyết lên cả người Liễm Tiêu.
Liễm Tiêu sửng sốt một hồi, sau đó nàng trừng mắt nhìn Cẩm Y, ý tứ trong mắt rõ ràng.
"Đệ dám cười một tiếng thử xem!"
Cẩm Y là không cười, nhưng cũng không nói chuyện, vẻ mặt cố nén cười càng kì quái lạ thường.
Liễm Tiêu không để ý tới hắn nữa, đứng lên. Tấm trúc dưới chân vốn được miếng da lông kia bao trùm hơn một nửa, tyvybutchi. di. ễnđà. nlêqu. ýđô. n nhưng lúc này nàng đứng dậy lại không thấy miếng da lông đâu, cho nên cúi đầu vừa vặn thấy được chữ viết trên tấm trúc.
Nhìn thấy hơi quen mắt, nghi ngờ liền ngồi xổm xuống nhìn kỹ xem.
Nhưng vừa nhìn, lại làm cho nàng sửng sốt.
Quay đầu hỏi Cẩm Y: "Tấm trúc này đệ lấy ở đâu?"
"Ở một căn phòng gần đây." Hắn chỉ là đưa tay tùy ý chỉ một căn.
Căn phòng cách bệ đá này gần nhất đó là cung Ngọc Lan của Du phi, mà tấm trúc này, phía trên đó rõ ràng có khắc một con dấu, chính là một chữ "Duệ" đơn giản.
Không phải ấn của ngọc tỷ, mà là tục danh của hoàng đế.
Tấm trúc bản này, là Mộ Duệ, phụ hoàng của bọn họ, là do Du phi trong lúc nhất thời hứng thú vẽ ra, sau đó là Du phi sai người khắc vào trên tấm trúc, chế thành bức tranh điêu khắc độc đáo này.
Bức tranh này, xem như là thứ Du phi yêu thích nhất.
Vừa rồi chỗ Cẩm Y đến hẳn là khuê phòng Thanh Mặc ở cung Ngọc Lan, tấm trúc này là bị lấy đi ở đó.
Cho nên, thực rõ ràng, người này gặp rắc rối rồi...
← Ch. 01 | Ch. 03 → |