← Ch.064 | Ch.066 → |
Chu Tự Hằng hít sâu một hơi, trong lòng chứa đựng biết bao cảm xúc hỗn độn, nói: "Bố, con đã về."
Cậu làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì, nhưng Chu Xung biết, con của hắn nhất định đã nghe được hết rồi.
Trong thoáng chốc hắn hơi giật mình kinh ngạc, nhìn Chu Tự Hằng đang đứng ở cửa sân, toàn thân bị bóng đêm bao phủ, không thấy rõ mặt, chỉ có đôi mắt là long lanh rực sáng. Chu Xung tự nhiên thấy chân hơi vướng víu, cử động thì mới nhớ ra là mình đang giẫm lên điếu thuốc.
Trong đầu bỗng hiện ra cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Tô Tri Song, Chu Xung không cho rằng mình làm sai, nhưng vẫn cảm thấy bối rối, hắn nới lỏng cổ áo, cười nói: "Tiểu tổ tông, về rồi đấy à, để bố bảo cô giúp việc làm cho con chút gì đó ăn khuya nhé, bố...bố đi tắm đã."
Sao lại phải tắm?
Vì người hắn đang nồng nặc mùi rượu và khói thuốc, một mặt hắn không muốn con trai ngửi thấy những mùi này, mặt khác là muốn tìm cái cớ để trốn tránh.
Chu Xung chạy đi rất nhanh, tuy đã hơn bốn mươi nhưng đôi lúc tính tình vẫn như đứa trẻ con vậy.
Ngoài sân khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại mùi rượu gắt mũi đọng lại trong không khí.
Chu Tự Hằng cầm tờ phiếu điểm, mím môi, quay về ngồi lại trên ghế salon, tay luồn sâu vào trong mái tóc.
Tô Tri Song cũng đi vào, cô đi giày cao gót, nhưng bước đi lại rất nhẹ nhàng trên sàn đá cẩm thạch.
Lúc đi qua bàn trà, cô bỗng dừng lại vài giây.
Chu Tự Hằng mở mắt ra, trông thấy Tô Tri Song đang nhìn vào tờ phiếu điểm của cậu.
Bị Chu Tự Hằng bắt được là mình đang nhìn trộm, cô cũng không hề cảm thấy chột dạ, chỉ bình tĩnh dùng ánh mắt đáp lại.
Chu Tự Hằng cười khổ: "Thành tích này, e là không lọt nổi vào mắt xanh của cô đâu nhỉ?"
Cậu ngồi, Tô Tri Song đứng, khí thế bỗng dưng có sự chênh lệch rõ rệt.
Tô Tri Song trầm tư một lúc, trả lời rất đúng trọng tâm: "Rất tốt, tiến bộ 53%, nếu cậu muốn tiến 100 bước, vậy coi như bây giờ đã thành công một nửa rồi."
Giọng của cô hơi khàn và lạnh lùng, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Chu Tự Hằng rất ngạc nhiên, hỏi: "Sao lại là 53%?"
"Tính ra thôi." Tô Tri Song đáp, "Lần thi tháng đầu tiên của năm lớp 10, cậu đứng thứ 1385, sau mộtnăm, cậu đã vươn lên đứng thứ 651, nếu bỏ đi môn Văn, chỉ tính các môn khoa học tự nhiên thì cậu có thể đạt thứ hạng cao hơn một chút nữa."
Chu Tự Hằng nhìn vào tờ phiếu điểm, bàn tay đang nắm chặt thành quyền được thả lỏng, lại ngẩng lên nhìn Tô Tri Song, cười nói: "cô nói nghe cũng đúng."
Dư âm trong lời nói của cậu vẫn chưa hết, Tô Tri Song đang chờ nghe nốt câu tiếp theo.
Nhưng chờ mãi vẫn chỉ là sự im lặng.
Dường như đã trải qua một cuộc giao chiến nội tâm rất lâu, Chu Tự Hằng tinh thần mỏi mệt, cuối cùng ấp úng nói: "Ừm...Mấy cái...vở ghi của Trần Tu Tề kia...Có thể đưa tôi mượn được không?"
Chu Tự Hằng quả thực đã tiến bộ được một nửa, còn một nửa còn lại, cậu phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Cả hai người yên lặng thật lâu, nhìn nhau không nói câu gì.
Tô Tri Song đứng thẳng, tư thế khá giống với Trần Tu Tề, gương mặt nhìn cũng có nét giống nhau.
"Được." Tô Tri Song liếc nhìn Chu Tự Hằng một lượt, nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa cho thầy chủ nhiệm của cậu."
không biết có phải do ảo giác hay không mà Chu Tự Hằng lại nhìn thấy Tô Tri Song hờ hững nở nụ cười.
Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì Tô Tri Song đã đi ra cửa, cầm tờ văn kiện rồi ra về.
Chu Tự Hằng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Cậu nói rất khẽ, thậm chí còn cho là Tô Tri Song không nghe thấy.
Sau khi Tô Tri Song rời đi, Chu Tự Hằng vẫn ngồi ngay ngắn trên salon một lúc lâu, cô giúp việc đã làm xong hai bát mì thịt bò để trên bàn.
Bát mì to thơm ngào ngạt, Chu Xung mũi thính như cún, lao một mạch từ trên lầu xuống, nước trênngười còn chưa khô hẳn, mùi rượu và khói thuốc đã biến thành mùi sữa tắm ngát hương.
"Thơm chết mẹ đi được!" Chu Xung buộc dây áo choàng tắm, bụng đói cồn cào chạy đến.
hắn cười với Chu Tự Hằng một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Sao lại đần người ra thế kia, mau ăn đi, không bố ăn hết bây giờ!"
nói thì nói vậy, nhưng vừa cầm đũa lên là hắn lập tức gắp ngay mấy miếng thịt bò từ bát mình sang bát của Chu Tự Hằng.
thật ra thì thịt bò rất nhiều, không cần phải nhường nhau, nhưng theo bản năng Chu Xung vẫn luôn cảm thấy con trai ăn không đủ no: "Ăn nhiều cho mau lớn." Câu này Chu Xung đã nói từ cách đây mười mấy năm rồi.
hắn vừa nói vừa gắp một miếng mì to cho vào miệng, nuốt vội nuốt vàng, cắm cúi ăn không ngừng.
"Tối nay uống rượu với người ta, bố chưa ăn cơm tối à?" Chu Tự Hằng vẫn không cầm đũa, hỏi.
Cậu chỉ suy đoán thế thôi, nhưng nhìn nét mặt của Chu Xung thì chắc là đúng như vậy rồi.
Chu Xung cắn đứt sợi mì, chán nản nuốt xuống, đưa mắt nhìn Chu Tự Hằng đang ngồi đối diện.
Chu Xung thường ngày nói nhiều, nhưng lúc này dường như đã quên hết từ ngữ.
Chu Tự Hằng bảo cô giúp việc nấu thêm ít mì nữa, sau đó lại quay đầu nói: "Bố."
Thấy con trai nghiêm túc như vậy, Chu Xung không biết phải làm sao, miệng hắn ngậm một đống mì, ậm ờ đáp: "Gì con?"
"Con lớn rồi." Chu Tự Hằng nói, "Bố tin con được không?"
Chu Xung sững sờ.
một lúc sau, hắn mời khàn giọng đáp: "Được."
Dường như ngay tại khi chữ "Được" này được nói ra, lập tức có một cơn mưa xuân cực lớn một lần nữa tưới mát vào thế giới của Chu Tự Hằng.
Thời gian đang mài dũa cậu, biến cậu từ một cậu con trai bốc đồng ngây ngô trở thành một người đàn ông thành thục có tri thức, như thể có một thanh gươm lần lượt lột hết những lớp vỏ bọc bên ngoài của cậu xuống, lộ ra một viên ngọc sáng rực rỡ ẩn sâu bên trong.
Kết thúc học kì một, lại tới giữa học kì hai, cái tên Chu Tự Hằng đã lọt vào top 30 trong thứ tự xếp hạng của khối chuyên khoa học tự nhiên.
thật đúng là kì tích.
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Từ vị trí thứ hai từ dưới lên, tiến đến top 900, rồi đến 600, sau đó là 500, 400, 300, 200, 100...Mỗi mộtlần thi tháng cậu đều có tiến bộ, sự tiến bộ cực kì rõ ràng, vừa kiên định lại vừa vững vàng.
Cậu như đang leo núi vậy, từng bước đi đều vô cùng ổn định.
Trước đây đã từng là một nhân vật không quan trọng, giờ thì cậu đã đứng lên trên rất nhiều người rồi, còn trở thành một tấm gương cho việc "Trò hư biết nhận lỗi còn quý hơn vàng" hay "Cố gắng không bao giờ là muộn" nữa.
Thầy Thành vốn không hay biểu lộ cảm xúc cũng phải sung sướng cười ra tiếng trong phòng làm việc, tâm trạng lên lớp mỗi ngày đều rất tốt, bộ quần áo bám đầy bụi phấn như thể cũng tỏa sáng theo vậy.
Tháng năm đã lại đến.
Đối với các học sinh lớp 11 thì ngày nghỉ quả thật rất ít ỏi, mà đặc biệt là các học sinh lớp 11 trường Nhất Trung Nam Thành thì ngày nghỉ gần như là không có, mười mấy quyển sách giáo khoa đã được thầy cô dạy hết, giờ bắt đầu đến ngày ôn tập, áp lực đè nặng trên vai của những cô cậu học trò mới mười bảy mười tám tuổi.
Ban ngày thì các thầy cô siêng năng dạy dỗ, đến tối thì các học sinh lại giành giật từng giây từng phút để làm đề.
Chu Tự Hằng đang tập trung làm bài, trước mặt sách vở chất cao như núi, lớp học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết vang lên.
Cậu và Minh Nguyệt cùng nhau làm đề thi Lý, giống như rất nhiều cô bé khác, Minh Nguyệt không học giỏi Toán và Lý, thậm chí còn có thể nói là hơi kém, theo như ngày thường thì cả hai sẽ ngồi làm đề, sau khi chữa bài, nếu có chỗ nào không hiểu thì Chu Tự Hằng sẽ giảng cho Minh Nguyệt.
Nhưng tối nay có lẽ là ngoại lệ...
Minh Nguyệt ngủ gật rồi.
Bộ dạng của cô bé trông rất khốn đốn, đang viết viết thì hai mắt nhắm nghiền lại, bút vẫn còn dựng thẳng, nhưng đầu thì lại gục xuống.
Chu Tự Hằng dừng bút, nghiêng đầu nhìn cô bé.
Cậu đang rất cố gắng, Bạch Dương cũng vậy, trước mặt hai người là một chồng sách cao ngất, lại ngồi bàn cuối nên nhìn nó giống như một cái tường chắn vậy, tạo thành một không gian kín đáo và riêng tư, Minh Nguyệt thì đang say ngủ trong thế giới nhỏ bé ấy.
Tuy là học sinh theo nghệ thuật nhưng Minh Nguyệt lại không học trường chuyên, Giang Song Lý có mời giáo viên múa đến nhà dạy kèm riêng cho Minh Nguyệt, cô bé vừa phải lo học văn hóa ở trường lại vừa phải lo học múa, cho nên rất bận rộn.
Chả trách mà đến giờ tự học buổi tối cô bé lại ngủ mất.
Chu Tự Hằng đặt bút xuống, cởi áo khoác ra đắp lên người Minh Nguyệt, động tác của cậu rất nhẹnhàng, sợ đánh thức cô bé, nhưng dáng vẻ của cô bé khi ngủ trông rất đáng yêu, làm Chu Tự Hằng không kìm được mà ghé mặt lại gần nhìn.
cô bé gối lên cánh tay phải, vì nghiêng đầu nên một bên tóc xõa xuống gò má, những lọn tóc mềm mại chui vào bên trong áo khoác của cậu.
Minh Nguyệt đối với cậu, là vầng trăng sáng lung linh soi sáng mặt biển rộng lớn, quý giá hơn cả châu báu.
cô bé đã mười sáu tuổi, không cần son phấn mà các đường nét trên gương mặt vẫn vô cùng xinh đẹp, khiến người ta nhìn mà muốn yêu thương, ánh mắt của cậu tham lam nhìn cô bé, cô bé ngủ rất say, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ lại mấp máy, hai gò má trắng như tuyết được phủ thêm một lớp màu hồng, tựa như viên ngọc sáng dưới ánh bình minh, vừa thanh khiết lại vừa quyến rũ.
Chu Tự Hằng muốn rút cây bút trong tay Minh Nguyệt ra, sợ cô bé không cẩn thận bị đầu bút chọc vào, nhưng cậu mới chỉ khẽ động vào cây bút thì Minh Nguyệt đã mở mắt ra rồi.
cô bé vẫn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, đưa tay dụi mắt cho tỉnh ngủ, duyên dáng ngáp một cái, phụng phịu tự trách mình: "A...Sao lại ngủ mất rồi!"
cô bé từ trên bàn bò dậy, áo khoác của Chu Tự Hằng cũng theo đà trượt xuống, nhưng cậu đã nhanh chóng bắt được.
Gương mặt cậu tràn ngập nét cười, nhìn rất đẹp trai.
Minh Nguyệt xấu hổ le lưỡi, lúc này cô bé đã tỉnh ngủ rồi, kéo vạt áo Chu Tự Hằng nói: "Xin lỗi anh, không hiểu sao em lại ngủ gật nữa."
"Còn mệt không?" Chu Tự Hằng vuốt tóc Minh Nguyệt, lại véo nhẹ mặt cô bé, "Nếu thấy mệt thì ngủ thêm chút nữa đi."
Minh Nguyệt lắc đầu, cọ cọ lòng bàn tay cậu: "Bọn mình làm đề Lý tiếp thôi."
cô bé hơi nhức đầu, khổ sở nhíu mày.
Tối nay tiếng ve kêu ngoài sân om sòm, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự tập trung của các học sinh.
Chu Tự Hằng một lần nữa cầm bút làm bài, Minh Nguyệt thì cắn đầu bút, cằm tì vào mu bàn tay, nhìn có vẻ không mấy hứng thú.
Lúc Minh Nguyệt giải xong một bài thì Chu Tự Hằng đã làm xong một đề rồi.
Giỏi thật đấy.
Minh Nguyệt ngẩng lên nhìn Chu Tự Hằng.
Người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ là Chu Tự Hằng bỗng giỏi lên sau một đêm, nhưng Minh Nguyệt biết cậu vẫn chỉ là một người bình thường, thành tích tiến bộ là nhờ vào việc ngày đêm cố gắng khôngngừng.
Chu Xung đã mời sáu giáo viên đến dạy kèm tại nhà cho Chu Tự Hằng, chủ nhật hàng tuần là thời điểm mà Chu Tự Hằng bận nhất, không ngừng chuyển động giống như một con quay vậy, sách vở tài liệu học tập cậu cũng mua rất nhiều, sau đó nghiêm túc ngồi đọc, dần dần sách vở của cậu đã có thể xếp thành một bức tường rồi.
Chu Tự Hằng vừa dựa vào sự thông minh vốn có của mình, cũng vừa bỏ ra mồ hôi công sức gấp trăm lần trước đây, tăng tốc không ngừng trên con đường học tập.
Vậy mà trên con đường ấy, Minh Nguyệt lại không thể giúp được gì cho cậu, đã thế trong giờ tự học còn ngủ gật nữa.
Trong lòng cô bé rất áy náy, tủi thân mím môi, nhỏ nhẹ gọi: "Chu Chu."
"Gì em?" Chu Tự Hằng nghiêng đầu đáp.
"Hình như em chẳng giúp được gì cho anh cả." cô bé đáng thương ủ rũ nói.
Có đôi khi Minh Nguyệt nghĩ, giá mà mình học giỏi như Mạnh Bồng Bồng thì tốt biết mấy.
Trong ánh mắt long lanh của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đó.
Sao lại không giúp được gì cơ chứ?
cô bé vừa phải học múa lại vừa phải học văn hóa, mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng vẫn cố chấp ngồi cùng cậu vào mỗi giờ tự học buổi tối.
Chu Tự Hằng cào nhẹ chóp mũi cô bé, nói: "không sao hết, em chỉ cần ở yên tại chỗ chờ anh là được rồi."
← Ch. 064 | Ch. 066 → |