← Ch.043 | Ch.045 → |
Ánh hoàng hôn đã tắt, mặt hồ được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu, trời tháng mười hai lạnh lẽo tuyết rơi, người ta hiếm khi tăng ca, ít đi xã giao tụ tập, tối đến cả gia đình quây quần cùng nhau, xua tan đi cái lạnh tê tái.
Nhưng biệt thự nhà họ Chu thì vẫn tối om, những bông cỏ lau khô héo đập vào vách tường, nhìn thấy mà thoáng giật mình, trông như những vong hồn u uất hiện về vậy.
Gió núi cũng rít gào tựa quỷ dữ.
Giang Song Lý vuốt nhẹ mái tóc của con gái, áo Minh Nguyệt bị nước mắt thấm ướt nên hơi lạnh.
Chất tóc của Minh Nguyệt rất tốt, đen nhánh trơn mượt, Giang Song Lý chợt nhớ, hình như đã lâu rồi mình không buộc tóc cho con.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Đại khái là tầm lúc Minh Nguyệt cao đến ngực cô, mỗi ngày đều vui vẻ ngồi sau xe đạp của Chu Tự Hằng để đi đến trường.
Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý đều đã từng đi du học, nhưng chuyện con gái yêu sớm, bọn họ thật sự không suy nghĩ tiến bộ được như đã từng nghĩ, nếu không thì Minh Đại Xuyên cũng sẽ không tránh lên lầu.
Dù sao con gái cũng là hòn ngọc quý trên tay hai vợ chồng họ mà, Giang Song Lý thở dài một cái, cô cũng đã từng trải qua thời thanh xuân, hiểu được cảm giác yêu say đắm một người, một mặt cô muốn tiếp thêm dũng khí cho con, mặt khác lại lo rằng tương lai mọi chuyện sẽ không được như ý.
Giang Song Lý không dám chắc là Chu Tự Hằng có phải sự lựa chọn tốt nhất cho con gái hay không, là một người hàng xóm, cô có thể bỏ qua bất kì sự phản nghịch nào của Chu Tự Hằng, coi cậu bé ấy là một cậu bé hơi nghịch ngợm một chút thôi, nhưng là mẹ của Minh Nguyệt, cô thật sự phải có thái độ nghiêm khắc với mọi hành vi của Chu Tự Hằng.
Mấy cậu trai hư thường hay đùa giỡn với tình yêu, sau này lôi ra khoe khoang rằng mình có kinh nghiệm yêu đương, tựa như việc vênh váo kiêu ngạo của thanh niên khi học đòi hút thuốc vậy.
Chu Tự Hằng thì không hút thuốc, nhưng cũng không có nghĩa là cậu bé ấy chung thủy trong tình yêu.
Giang Song Lý trong lòng bộn bề suy nghĩ, nhưng chung quy cũng không nói ra.
cô tết tóc cho con gái xong, cười nói: "Con sang dự sinh nhật với Chu Tự Hằng đi, nó chỉ có một mình, chắc đã đợi con lâu rồi đấy."
Minh Nguyệt chớp hai mắt, nhìn Giang Song Lý một lúc lâu, sau đó mới gấp cẩn thận bức thư lại rồi cất vào phong bì, đầu choáng váng đứng dậy bước ra cửa.
"Đợi đã." Giang Song Lý gọi con lại.
Minh Nguyệt dừng bước.
"đi thay quần áo đẹp đi." Giang Song Lý nói, "Mẹ biết con muốn ăn bánh ngọt nên không chuẩn bị đồ ăn, nếu về nhà mà vẫn đói thì mẹ sẽ hâm nóng lại thức ăn cho con ăn."
Minh Nguyệt khó khăn lắm mới nín được, lúc này lại cảm thấy muốn khóc rồi, cô bé buồn bã nói "Vâng ạ", kèm theo một cái gật đầu, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống sàn nhà, vừa khóc vừa cười đi lên nhà thay quần áo.
Trong nhà và ngoài trời là hai thế giới khác nhau, những bông tuyết vẫn không ngừng rơi, không vì bóng đêm phủ xuống mà ngớt đi một chút.
Minh Nguyệt chậm rãi đi vào trong đống tuyết, dấu chân của Chu Tự Hằng đã hoàn toàn bị bao phủ, không nhìn ra một tí dấu vết nào.
Thùng thư trước cửa nhà Chu Tự Hằng chất đầy báo chí, có mấy tờ còn rơi cả ra ngoài.
Tờ thời báo Nam Thành tận dụng triệt để mọi ngóc ngách, thậm chí còn để hẳn tờ báo có tiêu đề <Hôn kì của Chu Xung đã định, cậu con riêng Chu Tự Hằng liệu sẽ đi về đâu?> ở ngay trước cửa nhà họ Chu.
Minh Nguyệt để ô xuống, cầm hết đống báo trong thùng thư ném vào thùng rác, mấy tờ rơi xuống đất cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Trong suốt quá trình, cô bé đã tháo găng tay, ngón tay chạm vào nước tuyết tan, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy, chỉ một lát sau, hai tay cô bé đã lạnh cóng đến mức đỏ bừng cả lên.
Lạnh quá...
Minh Nguyệt hà hơi rồi chà xát hai tay vào nhau, sau khi tay ấm lại rồi thì mới bấm chuông cửa.
Người ra mở cửa là cô giúp việc, dưới đất đã để sẵn một đôi dép nam đi trong nhà, thấy Minh Nguyệt thì cô giúp việc hơi ngẩn người, ngượng ngùng nói: "cô tưởng là ông Chu về..." cô giúp việc là một người phụ nữ tầm bốn năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, cô lau tay vào tạp dề, quay lại lấy cho Minh Nguyệt một đôi dép khác, "Cậu chủ đang ở trong sân."
Căn phòng không bật đèn nhìn cực kỳ tịch mịch, cô giúp việc thở dài rồi đi vào trong bếp.
Minh Nguyệt nghĩ tiếng thở dài đó là dành cho Chu Tự Hằng, cô giúp việc cũng biết hôm nay là sinh nhật của cậu, nhưng người bố Chu Xung thì vẫn chưa thấy về nhà.
Minh Nguyệt nhìn đôi dép nam trên sàn nhà, trong lòng nhói lên như bị kim châm.
Trong sân có bật đèn vàng, chiếu xuống chỗ tuyết đọng tạo cảm giác rất ấm áp.
Tuyết đọng rất dày, cả một khoảng rộng là một màu trắng xóa, Chu Tự Hằng thì mặc quần áo đen, ở trong đống tuyết nặn người tuyết. Cậu chất đống tuyết lên rồi lăn thành một viên cầu, từng bông tuyết rơi vào cổ áo cậu, tiếng bước chân không ngừng vang lên xạt xạt.
Vốn cậu đang cúi đầu, lúc nhìn thấy Minh Nguyệt thì hai mắt sáng lên, đứng cách vài mét có thể thấy được ánh mắt của cậu còn sáng hơn cả ngọn đèn vàng ảm đạm kia nữa, Minh Nguyệt mỉm cười rồi bước nhanh đến.
Chu Tự Hằng còn nhanh hơn cô bé, chân dài chỉ cần bước vài bước là tới, cậu giang tay muốn ôm lấy cô bé, nhưng giữa chừng bỗng dừng lại...
Tay của cậu quá lạnh, lúc đắp người tuyết không đi găng tay, tuyết cứ thế chạm trực tiếp vào tay cậu, lạnh cóng hết cả rồi.
Chu Tự Hằng không dám ôm Minh Nguyệt, sợ truyền cái lạnh sang cho cô bé, cho nên cậu thu tay về, nhưng sự vui mừng thì vẫn không thể che giấu được. Ánh mắt cậu tùy ý liếc nhìn Minh Nguyệt một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt cô bé, phấn khích huýt sáo một cái.
Minh Nguyệt đã thay bộ đồ học sinh ra, cô bé mặc một cái áo khoác lông màu đỏ bên ngoài, bên trong là áo len trắng, đội mũ nồi, gương mặt xinh xắn đáng yêu.
"Em vì anh mà thay một bộ đồ khác sao?" Chu Tự Hằng như thể vừa mới nhận được một món quà mà mình vô cùng yêu thích vậy, "Có phải hay không?" Cậu lắc cái đầu qua trái, lại lắc cái đầu qua phải, không kiên nhẫn đợi Minh Nguyệt trả lời mà kiêu căng hất cằm nói luôn: "Em thật xinh đẹp."
Minh Nguyệt kéo tay cậu đang giấu sau lưng ra, áp vào hai má mình.
"Lạnh đấy." Chu Tự Hằng rút tay về, tay cậu đang như củ cà rốt đông lạnh vậy, mặt của Minh Nguyệt thì lại trắng trẻo xinh đẹp như thế, cậu mất tự nhiên liếc cô bé một cái, nói: "Nhỡ mà mặt bị lạnh thì sẽ đỏ lên, không đẹp nữa đâu."
Chu Tự Hằng mặt mày rất nghiêm nghị, nhưng Minh Nguyệt chẳng thấy sợ chút nào, cô bé giữ hai tay cậu, áp chặt vào má mình.
"Làm thế này thì sẽ không thấy lạnh nữa." cô bé mặc áo lông cao cổ, nhìn càng nổi bật lên sự nữ tính đáng yêu, cô bé dùng sức cũng nhẹ, nhưng không để cho Chu Tự Hằng có cơ hội trốn tránh.
Chu Tự Hằng có ý xấu ép chặt hai tay vào mặt Minh Nguyệt, trán chống vào trán cô bé, chịu thua nói: "Em đó ~"
Minh Nguyệt thuận thế vòng tay quanh hông Chu Tự Hằng, tay cậu lạnh như băng vậy, cô bé cọ mặt mình vào lòng bàn tay cậu, hi vọng có thể truyền cho cậu chút hơi ấm.
Minh Nguyệt nheo mắt cười nói: "Dù có bị lạnh đỏ mặt thì em cũng vẫn đẹp." Lại trừng mắt nhìn Chu Tự Hằng một cái rồi nhấn mạnh: "Vẫn rất đẹp."
cô bé giống như con mèo nhỏ, đáng yêu làm nũng với cậu, khiến cho lòng Chu Tự Hằng vô cùng ấm áp.
Da của Minh Nguyệt trắng nõn, đôi môi thì đỏ mọng, lúc này cứ khép khép mở mở, làm ánh mắt của Chu Tự Hằng cứ dừng lại ở đó không dứt ra được.
Cậu muốn hôn Minh Nguyệt từ lâu lắm rồi, không kìm được mà ôm mặt cô bé, cúi đầu xuống.
Minh Nguyệt không hề tránh né, cô bé nhắm mắt lại, môi khẽ cong lên.
Bàn tay lạnh như băng của Chu Tự Hằng đã ấm lại, toàn thân đông cứng cũng trở nên bình thường rồi, nhưng động tác của cậu thì vẫn rất chậm chạp, từ từ tiến lại gần môi Minh Nguyệt.
Gió vẫn thổi mạnh kéo theo những bông tuyết, Chu Tự Hằng còn chưa hôn được thì bất ngờ có một mảng bông tuyết rơi xuống chóp mũi cậu, sau đó nhanh chóng tan thành nước.
Chu Tự Hằng giật mình tỉnh ngộ, cậu lui nhanh về sau, bỏ tay mình ra khỏi mặt Minh Nguyệt, túm chặt lấy tóc, mạnh mẽ nhảy xuống rào chắn rồi đứng ngoài sân, hi vọng cái rét có thể khiến cậu hạ nhiệt.
Vẫn chưa hôn...
Minh Nguyệt mở mắt ra thì nhìn thấy hình ảnh Chu Tự Hằng đang chạy trốn, tuy đã cố gắng giữ vững hình tượng, nhưng lúc nhảy ra khỏi rào chắn thìvẫn hơi lảo đảo.
Minh Nguyệt nhìn mà buồn cười, cô bé không kiêng dè gì mà cười thật to.
Sắc mặt Chu Tự Hằng trở nên thối hoắc, cậu tức giận đạp bay đám tuyết đọng dưới chân mình.
Mẹ nó chứ! Chu Tự Hằng nghĩ, vừa rồi đáng ra phải liều mạng mà hôn mới đúng, cơ hội tốt như thế mà bỏ lỡ...Mẹ, phí quá đi mất!
"Tại sao không hôn em? Hả?" Minh Nguyệt chống tay lên rào chắn, từ trên xuống dưới nhìn Chu Tự Hằng, "Chu Chu, tại sao không hôn em?"
Cậu đứng trong đống tuyết, khung cảnh một màu trắng xóa làm nổi lên gương mặt đẹp như tranh của cậu, mỗi một chỗ đều như được thượng đế tỉ mỉ tô vẽ lên vậy.
Giờ phút này, cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, sắc mặt hơi đỏ ửng nhìn càng thêm quyến rũ.
Tại sao không hôn em ấy ư?
Câu hỏi này Chu Tự Hằng không cần nghĩ nhiều, nguyên nhân đến từ suy nghĩ của chính cậu.
Là vì quá mức quý trọng, càng khao khát thì càng cảm thấy trân quý, cho nên dù ở ngay trước mắt cũng không nỡ đụng vào.
Nhưng đối với Minh Nguyệt thì hành động này của cậu có vẻ như hơi không tôn trọng cô bé.
Song Chu Tự Hằng cũng không muốn nói ra miệng, bất kể nguyên nhân là do xấu hổ hay gì thì cậu cũng sẽ không nói.
Chu Tự Hằng giả bộ tức giận, quát lớn lên: "Con gái mà không biết xấu hổ, suốt ngày chỉ nghĩ hôn với hôn thôi!"
Minh Nguyệt nghe cậu nói thế thì hơi ngượng, đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn cậu.
Chu Tự Hằng để cô bé đứng đó, xoay người đi tới chỗ người tuyết mới đắp được một nửa, nói: "Em đừng xuống đây, ở đó đợi anh, anh trai sẽ đắp người tuyết cho em xem."
"Vâng ạ." Minh Nguyệt tháo găng tay xuống, "Vậy anh đeo găng tay của em vào đi, đừng để tay bị lạnh."
Găng tay của cô bé màu trắng, lại thêu hình đáng yêu, Chu Tự Hằng bĩu môi nói: "Ông đây mà phải sợ bị lạnh à?" Nhưng cậu vẫn nhận lấy cái găng tay rồi đi vào, rất mềm, nhưng không hợp với bộ đồ đen cho lắm.
Minh Nguyệt nhoài người ra hôn lên mặt cậu một cái: "Biết rồi biết rồi, anh không sợ lạnh, là em sợ anh bị lạnh được chưa?"
Những lời này cực kỳ lấy lòng Chu Tự Hằng, cái găng tay con gái bỗng trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều, khiến cậu cam tâm tình nguyện mang nó để điđắp người tuyết.
Cả Nam Thành bị màn đêm bao phủ, bầu trời mây phủ kín, tuyết không ngừng rơi.
Vì tuyết rơi dày nên chẳng bao lâu sau Chu Tự Hằng đã đắp xong mô hình cơ bản của người tuyết, cao hơn cậu một chút, tiếp đó lại bắt đầu tỉ mỉ tạo hình cho đẹp.
Minh Nguyệt tay chống cằm nhìn cậu, chẳng hề cảm thấy nhàm chán chút nào.
Chu Tự Hằng thì càng không thấy chán, bởi vì chỉ cần cậu ngẩng lên là có thể nhìn thấy Minh Nguyệt đang đứng đằng xa mỉm cười rồi.
Như thể cô bé sẽ mãi mãi đứng ở đó vậy.
Chu Tự Hằng cũng cười theo.
thật ra hôm nay cậu cũng sợ là Minh Nguyệt sẽ không đến, tuyết rơi lớn như vậy, trời thì lạnh, tin tức lại đang đồn ầm lên bên ngoài, cậu sợ bố mẹ côbé sẽ không cho cô bé sang đây, cho nên cậu mới đi đắp người tuyết, coi như tự tạo cho mình một "Người" để đón sinh nhật cùng.
Nhưng giờ đây Minh Nguyệt đã ăn mặc xinh đẹp đứng ở đó rồi, ở nơi bao quanh là một màu trắng xóa của tuyết này, bộ đồ màu đỏ của Minh Nguyệt thật sự vô cùng nổi bật.
cô bé đến dự sinh nhật của cậu, sinh nhật lần thứ 16, trong sân rộng chỉ có hai người bọn họ với nhau...
không có Chu Xung.
Chu Tự Hằng hơi dừng động tác, yên lặng một lúc lâu.
Trong nháy mắt tâm trạng cậu trùng xuống, dường như muốn tan ra trong gió tuyết. Minh Nguyệt nhẹ nhàng gọi: "Chu Chu."
"anh đắp xong rồi." Chu Tự Hằng ngây ngốc, cười nói, "Đắp xong người tuyết rồi." Cậu đứng bên cạnh người tuyết, để cây củi đang cầm trên tay cho vào miệng người tuyết, giả bộ như đó là điếu thuốc lá.
Người tuyết cao hơn cậu một chút, đường nét hơi thô, có đặc trưng là cặp lông mày rậm và điếu thuốc trên khóe miệng.
Minh Nguyệt nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Chu Tự Hằng thấy biểu hiện của cô bé thì cũng tự nhìn lại người tuyết một lần, sống lưng từ từ cứng lại.
Người tuyết này, cậu tạo nên dựa theo dáng vẻ của Chu Xung.
Chẳng qua cậu chỉ làm theo bản năng, theo sự thỉnh cầu từ con tim.
Chu Xung vẫn chưa về, giờ phút này, Chu Tự Hằng không thể che dấu được nội tâm yếu ớt của mình.
Minh Nguyệt đi xuống sân, đứng phía sau Chu Tự Hằng, nhẹ nhàng ôm lấy lưng cậu.
Gió tuyết như một lưỡi dao cắt tim Minh Nguyệt ra thành từng mảnh nhỏ, cô bé thật sự rất muốn khóc, nhưng lại sợ Chu Tự Hằng nhìn thấy thì sẽcàng buồn hơn.
Trong sân chỉ bật duy nhất một chiếc đèn vàng, cảm giác rất ảm đạm. Minh Nguyệt rất đau lòng khi thấy Chu Tự Hằng như vậy, như thể vẻ kiêu ngạo được ngụy trang bên ngoài đã bị lột bỏ, lộ ra nội tâm nhạy cảm tinh tế.
Tất cả các tin tức trên báo không làm cậu gục ngã, những lời đồn đại trong trường cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng khi đối mặt với sân nhà trống trải, đối mặt với một người tuyết Chu Xung, cậu không còn chút tinh thần nào nữa, chỉ cố miễn cưỡng cười vui, cố tỏ ra là mình ổn.
Nếu như mình mà không đến thì Chu Tự Hằng sẽ thế nào đây?
Minh Nguyệt nghĩ thầm, liệu cậu có ở đây một mình suốt đêm hay không?
Những ngôi nhà ở Nam Thành đều đã sáng đèn, chỉ còn một mình cậu, đứng trong sân đầy tuyết, tự tạo cho mình một "Ông bố" để làm bạn, sau đó đứng nhìn tuyết rơi đến khi trời sáng.
Minh Nguyệt từ đằng sau đi tới trước mặt Chu Tự Hằng, cô bé kiễng chân ôm lấy cổ cậu, in đôi môi đỏ mọng của mình lên môi cậu, nói: "Mặc dù em không biết vì sao lúc nãy anh lại không hôn em, nhưng em biết là, em muốn hôn anh."
Minh Nguyệt dán môi mình lên đôi môi lạnh như băng của Chu Tự Hằng, môi cậu rất khô, Minh Nguyệt liền nhẹ nhàng dùng lưỡi để làm ướt.
Chu Tự Hằng yên lặng nhìn hai mắt nhắm chặt của Minh Nguyệt, nhìn cặp lông mi đang khẽ run lên như cánh bướm.
Cậu dịu dàng đáp lại, Minh Nguyệt hôn không thạo, cậu cũng vậy, nhưng vẫn tiếp tục theo bản năng, một tay ôm hông, một tay ôm mặt Minh Nguyệt, đầu lưỡi chỉ dám nhẹ quét qua, sợ làm cô bé đau.
Cậu tham lam muốn hấp thu sự ấm áp từ Minh Nguyệt, dường như muốn cắn nuốt hơi thở của cô bé vậy.
một lúc lâu sau, Chu Tự Hằng mới buông Minh Nguyệt ra.
Minh Nguyệt hơi xấu hổ nói: "Chu Chu, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn em." Chu Tự Hằng tựa vào trán cô bé đáp.
"Còn rất nhiều người cũng chúc mừng sinh nhật anh đấy." Minh Nguyệt giơ ngón tay ra đếm, "Bố em và mẹ em này, Bạch Dương nữa, cả Mạnh Bồng Bồng..." cô bé cứ nói liên miên mãi không dứt.
Chu Tự Hằng nghe xong những cái tên kia thì lòng cũng thoải mái hơn một chút, cậu dứt khoát bế Minh Nguyệt lên, nói trong tiếng kêu hét của cô bé: "đi ăn bánh ngọt nào."
Chu Tự Hằng đưa cả cái bánh cho Minh Nguyệt ăn, thỏa mãn nhìn cô bé, nói: "Hôm nay anh đã nói rồi đúng không? Nếu em hôn anh thì anh sẽ cho em hết bánh ngọt."
Minh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, một lúc lâu mới ăn xong một miếng bánh, mất hứng bôi kem lên mặt Chu Tự Hằng.
"Cảm ơn em." Chu Tự Hằng không nhịn được mà nói.
"Vậy anh có muốn hôn em một cái không?" Minh Nguyệt cười trêu.
Chu Tự Hằng xấu hổ, quẹt bơ lên chóp mũi cô bé rồi cúi đầu hôn.
đã chín giờ tối, Chu Tự Hằng không nỡ rời xa, nhưng vẫn đành phải đưa Minh Nguyệt về nhà.
Rời khỏi cửa nhà họ Minh, cậu lại chậm rãi bước từng bước về, đi vào trong sân nhà.
Người tuyết vẫn đứng đó, chưa bị tuyết bao trùm, Chu Tự Hằng ngồi ở bậc thang, lặng yên ngắm nhìn người tuyết.
Người tuyết có cặp lông mày rậm giống Chu Xung, miệng cũng ngậm điếu thuốc, nhưng chung quy thì vẫn không phải là Chu Xung.
Cậu ngồi một lúc lâu, căn phòng phía sau bỗng nhiên sáng rực lên.
Cả biệt thự đã sáng đèn, Chu Tự Hằng quay lại nhìn.
Chu Xung từ từ đi tới, hắn không mặc tây trang, chỉ khoác áo lông, không hút thuốc, mặt mày có phần tang thương.
Trước tiên Chu Xung nhìn con trai, tiếp theo thì trông thấy người tuyết có dáng vẻ rất giống hắn.
Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại không thể nói ra.
Hai tay Chu Xung đều đang cầm hộp, một hộp bánh ngọt và một hộp quà, Chu Tự Hằng biết cái bánh được mua từ tiệm bánh mà cậu thích nhất, cậu cũng thường xuyên đến đó mua bánh ngọt cho Minh Nguyệt.
Bố cậu mệt mỏi trở về nhà gấp giữa cái lạnh thấu xương, Chu Tự Hằng thấy vậy thì trong lòng đã tha thứ cho bố ngay rồi.
Chỉ cần bố về là được, dù cho có quá mười hai giờ đi nữa thì Chu Tự Hằng cũng sẽ không để tâm.
Chu Tự Hằng đứng lên, phủi tuyết trên quần áo, nhìn Chu Xung hồi lâu, mở miệng hỏi: "cô ta có đối tốt với bố không?" Cậu dừng một chút rồi mới nóitiếp: "Con đang nói tới cái cô Tô Tri Song sẽ kết hôn với bố ấy, sau này liệu cô ta sẽ đối tốt với bố chứ?"
Chu Xung không nói gì.
Chu Tự Hằng đứng thẳng tại chỗ, tiếp tục nói: "Nếu cô ta không tốt, mà bố lại không thể ly hôn, thì vẫn còn có con, sẽ chăm sóc bố thật tốt." Cậu nóirất nhỏ nhẹ, còn nhẹ hơn cả tiếng tuyết rơi vào mái hiên nữa, lầm bầm như đang tự nói chuyện với mình vậy.
Nhưng Chu Xung vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
[Con sẽ chăm sóc bố thật tốt. ] hắn yên lặng một lúc, sau đó đặt bánh ngọt và quà xuống đất, đi đến gần con trai.
Ở khoảng cách gần như vậy, nhưng Chu Tự Hằng không ngửi thấy mùi khói thuốc trên người bố.
"Hôm nay bố đã đi buộc ga rô rồi." Chu Xung nói, "Cho nên khi bố già đi, con đã trưởng thành, bố cũng chỉ biết dựa vào con thôi."
hắn cười, chà xát hai tay, có phần áy náy và ngượng ngùng nói: "Bố hút thuốc nhiều quá, nên cổ họng sau này có khi sẽ không được tốt lắm, nóikhông chừng sẽ nằm trong bệnh viện suốt, hành hạ con đến nghiêng trời lệch đất, lúc đó con có còn quan tâm đến bố nữa không?"
Chu Tự Hằng rơi nước mắt, cậu ôm lấy bố, lực mạnh đến mức muốn vật ngã Chu Xung, miệng không nói nên lời, chỉ biết gật đầu không ngừng.
Chu Xung sửng sốt, sau đó hắn vỗ nhẹ đầu con, vuốt tóc con, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi con, bố về muộn."
"không sao." Chu Tự Hằng lắc đầu nói.
Đây là lần đầu tiên hai bố con thân thiết như vậy sau suốt mấy năm trời, tất cả mọi chướng ngại ngăn cách vào thời khắc này đều đã tan thành mây khói.
Trong ngày đông lạnh giá của tháng mười hai, ngày xuân dường như sắp tới, cỏ mọc chim bay, cây cối um tùm, không khí hòa thuận ấm áp.
"Con ăn bánh kem chưa?" Chu Xung lau nước mắt cho con trai, "Bố mua một cái đấy, có muốn ăn thử không?"
"Con chưa ăn." Chu Tự Hằng hai mắt đỏ hoe, không nhịn được cười, "Con...con đưa hết cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi."
Chu Xung cầm bánh kem vào phòng khách, cắm 16 cây nến, tắt đèn, hát chúc mừng sinh nhật con.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Chu Tự Hằng chân thành ước nguyện, sau đó thổi tắt nến.
Bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, bộ dạng người tuyết có hơi chật vật, nhưng đã có người thật Chu Xung ở cùng cậu trong căn phòng ấm áp rồi.
Tựa như một giấc mơ đẹp mà ta không bao giờ muốn tỉnh giấc vậy.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |