Truyện:Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương 167 (cuối)

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Trọn bộ 167 chương
Chương 167 (cuối)
Ngoại truyện: Hoan nghênh đã tới phủ Khai Phong chơi
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Triển Chiêu mang thai!

Khi tin tức kia truyền về phủ Khai Phong, Bao đại nhân đang xem hồ sơ vụ án, lập tức cả kinh trật hông, ngược lại thì Công Tôn tiên sinh rất là trấn định, sâu xa nói ra một câu.

“Truyền sai rồi, chắc là Kim hộ vệ mang thai mới đúng.”

“Không không không, ta nghe rất rõ ràng, chính xác là nói Triển đại nhân có hỉ mạch.” Trịnh Tiểu Liễu kêu to.

Công Tôn tiên sinh: “Là lang băm nào nói?”

“Là Kim hộ vệ tự mình bắt mạch.”

“...”

Công Tôn tiên sinh nhìn Bao đại nhân một cái, Bao đại nhân đỡ eo, trên gương mặt đen thui đổ ra mấy viên mồ hôi hột.”Bây giờ Kim hộ vệ và Triển hộ vệ đang ở nơi nào?”

“Đã trở về phủ Hộ Vệ.”

Công Tôn tiên sinh: “Môn sinh đi lấy rương thuốc.”

Trịnh Tiểu Liễu: “Ta đi gọi người!”

Đợi khi đám phủ Khai Phong phủ hô hô lạp lạp chạy tới phủ Hộ Vệ, lập tức bị sợ ngây người. Cả phủ Hộ Vệ bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, đám người vây xem bao gồm chúng khách giang hồ, bách tính trong Khai Phong, tiên sinh kể chuyện trong quán trà vân vân, động đúc náo nhiệt, người người đều đang vô cùng kích động.

“Ai ai, nghe gì chưa, Triển đại nhân có thai đó!”

“Nói chuyện vớ vẩn, Triển đại nhân là một nam nhân, làm sao có thể hoài thai?”

“Ta lúc ấy ở Bạch Lâu, chính tai ta nghe, Kim hộ vệ chính miệng nói, Nam Hiệp có hỉ mạch!”

“Ôi mẹ ơi, đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại có rất nhiều!”

“Cũng không phải là không thể nào, Kim hộ vệ là đệ tử của Y Tiên Độc Thánh, có lẽ là có diệu thủ hồi xuân gì đó có thể làm cho nam nhân sanh con!”

“Ha ha ha, nếu là thật, vậy Kim hộ vệ đúng là tích tụ đại đức, nếu nam nhân có thể sanh con, vậy thì sau này để bọn họ sinh đi, nữ nhân chúng ta kiếm tiền nuôi bọn họ.”

“Ha ha ha, cái chủ ý này hay, ít nhất cũng phải sinh sáu bảy tám đứa!”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí thảo luận cực kỳ náo nhiệt, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe thì đầu đầy hắc tuyến, mắt thấy cửa lớn sẽ không vào được, đường đường là Tể tướng đại nhân mà cũng chỉ có thể mang theo thủ hạ chạy vào từ cửa hông phủ Hộ Vệ.

Vương Triều Mã Hán đã sớm chờ ở cửa sương phòng, vừa thấy Công Tôn tiên sinh, tựa như thấy thân nhân thất lạc nhiều năm vậy, vành mắt đỏ lên.

“Công Tôn tiên sinh, ngài đã tới rồi, mau vào xem một chút đi.”

“Bao đại nhân, giờ phải làm sao đây, ngài mau giải quyết đi.”

Cho dù là đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thấy tình huống trong phòng, hai người họ cũng có chút choáng váng.

Triển Chiêu ngồi ở mép giường, bên chân có một cái chậu, Kim Kiền ngồi ở trên giường, mép giường cũng có một cái chậu, Trương Long Triệu Hổ phảng phất như hai tên thần giữ của đứng ở hai bên.

Kim Kiền nắm cổ tay Triển Chiêu, vừa chuẩn mạch vừa lẩm bẩm cái gì đó, nhìn dáng dấp rất là khổ não, mà Triển Chiêu thì ngược lại, đôi mắt chăm chú nhìn Kim Kiền, mặc dù sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng khóe miệng cười chúm chím, mặt đầy ý xuân.

Đột nhiên, Kim Kiền nhướng mày một cái, nằm ở mép giường ọe ọe ói hai lần, gần như trong cùng một lúc, thần sắc Triển Chiêu biến đổi, cũng nghiêng đầu bắt đầu nôn ọe.

Trương Long: “Ta muốn điên rồi.”

Triệu Hổ: “Cứu mạng!”

Kim Kiền và Triển Chiêu ói xong, lại vội hỏi một câu.

“Triển đại nhân ngươi không sao chứ?”

“Kim Kiền, nàng ổn không?”

Hỏi xong, Kim Kiền thở dài, còn Triển Chiêu thì cười.

Bao đại nhân ngạc nhiên, hai mắt Công Tôn tiên sinh tỏa sáng, xách rương thuốc bước nhanh tới, một tay nắm cổ tay Kim Kiền, một tay nắm cổ tay Triển Chiêu, chuẩn mạch trong chốc lát, sau đó se râu cười một tiếng.

“Chúc mừng Triển hộ vệ, Kim hộ vệ có tin vui.”

Triển Chiêu cười mỉm: ” Ừ.”

Công Tôn tiên sinh lại nói: “Triển hộ vệ cùng có tin vui.”

Lời vừa nói ra, không chờ Kim Kiền Triển Chiêu phản ứng gì, những vị khác trong phòng đã bị sợ không nhẹ, Trương Long Triệu Hổ lảo đảo một cái, Bao đại nhân trật eo một cái, vội vịn bàn ngồi xuống.

“Công Tôn tiên sinh, ngài đừng quậy nữa, Triển đại nhân rõ ràng là bị hội chứng chồng nghén thay vợ!” Kim kiền đau khổ nói.

Bao đại nhân, Trương Long, Triệu Hổ: “Hả?”

“Ai nha, chính là —— ọe ——” Kim Kiền còn chưa dứt lời, lại bắt đầu ói, Triển Chiêu cũng theo sát phía sau nôn ọe.

“Công Tôn tiên sinh!” Bao đại nhân nói, “Cái này, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Công Tôn tiên sinh thản nhiên ngồi ở bên cạnh bàn, rót cho mình ly trà , nói, “Triển hộ vệ đúng là đang ‘Nghén’, nhưng không phải tự thân mà có, mà là bởi vì Kim hộ vệ có tin vui. Cổ hữu y thuật có ghi lại, thê có vui, phu hại bệnh, đây là chứng nghén đồng tâm.”

Trương Long Triệu Hổ ngạc nhiên: “Còn có loại bệnh này à?”

Bao đại nhân: “Đồng tâm là sao?”

“Những người mắc phải chứng này, phải là người đối với vợ tình nghĩa sâu nặng, biết được vợ có thai, thứ nhất là vui, thứ hai là buồn, thứ ba là đau, hận không thể chịu nghén thay vợ, nên sinh ra triệu chứng như vậy. Cái gọi là đồng tâm, chính là tay đồng tâm cộng tình ý.”

Mọi người giờ mới hiểu được, suy nghĩ một chút, rồi lại nhức đầu.

“Có cách chữa trị không?” Bao đại nhân hỏi.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu: “Không có.”

Trương Long Triệu Hổ: “Hả?! Kim hộ vệ cũng không thể chữa sao?”

“Đây mấu chốt là vì lòng, trừ phi Triển hộ vệ di tình biệt luyến, hoặc là tình cảm đối với Kim hộ vệ suy giảm.”

Bên trong nhà an tĩnh chốc lát.

Trương Long: “Vậy xong rồi!”

Triệu Hổ: “Không thể trị.”

Bao đại nhân hung hăng bóp vầng trăng lưỡi liềm trên trán.

Công Tôn tiên sinh nhấp một ngụm trà, se râu nhìn Kim Kiền và Triển Chiêu một cái.

Kim Kiền nắm tay Triển Chiêu, đang suy nghĩ cách giúp Triển Chiêu chữa trị.

“Triển đại nhân ngài đừng lo, bào thai này là hiện tượng sinh lý bình thường, nghén cũng là bình thường.”

Mắt Triển Chiêu nhu hòa như nước: ” Ừ.”

“Nên hiện tượng nôn mửa ê ẩm cả người này cũng là bình thường.”

“Ừ.”

“Chàng cứ bình tĩnh, ta không có chuyện gì, chẳng ngàn vạn lần cùng đừng có gánh nặng trong lòng, khi biết rõ quá trình này, chàng rất nhanh sẽ khôi phục bình thường —— ọe —— “

Triển Chiêu: “Ọe!”

Trương Long Triệu Hổ: “Trời ạ! Triển đại nhân càng ói càng nhiều! Làm thế nào đây?!”

Bao đại nhân bóp trăng lưỡi liềm thành trăng rằm.

Công Tôn tiên sinh bấm ngón tay tinh toán, thở dài, “Mười tháng mang thai, cuộc sống còn rất dài a —— “

***

Phủ Khai Phong gặp chuyện lạ chưa từng có.

Chẳng ai nghĩ tới, một mình Kim Kiền mang thai, lại có thể hao tổn sức chiến đấu của phủ Khai Phong nhiều đến thế, có một câu để miêu tả: Là phúc hay là họa, ai cũng không thể nói.

Kim Kiền ói mửa, Triển Chiêu cũng ói.

Kim Kiền buồn nôn, Triển Chiêu cùng nôn.

Kim Kiền ói dịch chua, Triển Chiêu ói dịch mật.

Kim Kiền muốn ăn chua, Triển Chiêu ăn ô mai.

Kim Kiền không ngửi được mùi tanh, Triển Chiêu cũng không ngửi được mùi khói dầu.

Kim Kiền không ăn được nhiều, Triển Chiêu cũng không có khẩu vị.

Kim Kiền toàn thân mềm nhũn, không sử dụng được khinh công, Triển Chiêu cũng tay chân vô lực, nội công giảm bớt nhiều.

Kim Kiền ngửi thấy mùi thuốc là ói thất huân bát tố, đạn dược cũng không thể làm, viên thuốc cũng không thể xoa, Triển Chiêu còn nghiêm trọng hơn, thấy thuốc là muốn ói.

Các đại thẩm ở nhà ăn mỗi ngày đều chế biến các loại món ăn riêng dành cho Kim Kiền và Triển Chiêu, suy nghĩ công thức nấu ăn đến nỗi phát điên, nhưng mà, không có chút tác dụng nào. Kim Kiền ăn một miếng ói hai miếng, Triển Chiêu uống một hớp ói ba hớp, mắt dòm thấy hai vợ chồng vèo vèo gầy đi, khiến Bao đại nhân hàng đêm mất ngủ, lúc vào triều suýt nữa té xỉu.

Lần này, ngay cả Thánh thượng cùng bị kinh động. sau khi Hoàng thượng phái người đi nghe ngóng, rất là khiếp sợ, liên tục phái mấy chục ngự y đến xem chuẩn, bận rộn mấy ngày, cho ra kết luận giống y như Công Tôn tiên sinh.

Không có cách chữa.

Chỉ có thể chờ Kim Kiền bình an sinh xong, Triển Chiêu mới có thể hết bệnh.

Cũng đúng, đệ tử quan môn của Y Tiên Độc Thánh còn thúc thủ vô sách, thì ngự y thông thường có thể có biện pháp gì?

Hoàng thượng nghe được tin tức này, cũng dở khóc dở cười, quấn quít mấy phen, chỉ có thể ban đạo ân chỉ, mười tháng Triển Chiêu ốm nghén, bổng lộc chẳng những không giảm, còn ban thưởng thêm một trăm lượng phí sinh sản.

Nghe nói sau khi Kim Kiền tiếp chỉ, tối đó liền ăn thêm nửa chén cơm, Triển Chiêu cũng uống thêm nửa chén cháo, khiến Bao đại nhân thêm cao hứng.

Nhưng mà, không cao hứng bao lâu, liền xuất hiện một loạt phiền toái.

Tin tức Triển Chiêu bị “Nghén đồng tâm” lan truyền, nhanh chóng truyền khắp Khai Phong Biện Lương.

Những kẻ xấu bên trong Khai Phong, ăn trộm tiểu tặc lập tức tỉnh táo tinh thần, giống như cây khô gặp mưa, măng tre nảy mầm, đùng đùng toát ra, các vụ ăn trộm cướp bóc tang cao, lượng công việc của phủ Khai Phong cùng nhiều không xuể, khổ không thể tả.

Hoàng thượng nhìn một cái, ông trời ơi, cái này không được, vội vàng gọi vài cấm quân tiếp viện, nào ngờ đám tiểu tặc thành Biện Kinh này bởi vì có kinh nghiệm tác chiến lâu năm với phủ Khai Phong, ai ai cũng là cao thủ, am tường du kích “Địch đuổi ta trốn, địch lui ta vào, địch mạnh ta lượn, địch căng ta núp”, cộng thêm bị nhóm cao thủ Triển Chiêu, Kim Kiền huấn luyện hàng năm, nên cũng đã luyện được khinh công hạng hai, có thể đùa bỡn cấm quân đoàn vòng vòng.

Bết bát hơn chính là, theo tam sao thất bản, “Triển Chiêu bởi vì thê tử mang thai mà võ công mất hết”, “Triển Chiêu bị bệnh không dậy nổi”, “Đệ tử Y Tiên Độc Thánh bệnh nặng không tự chữa được”, “Phu thê Triển Chiêu Kim Kiền quy ẩn núi rừng” vân vân lan truyền, trên giang hồ rất náo nhiệt, bát quái tung hoành, đục nước béo cò, một đám giang hồ vội chạy đến Biện Kinh, hôm nay thì dò bệnh, ngày mai thì tặng quà, nếu chỉ vậy thì thôi, tối đa cũng chỉ là có chút phiền, nhưng có một vài thành phần xấu xa, đứng xếp hàng trước phủ Khai Phong, còn dương dương tự đắc nói là mình cao thủ hạng nhất “Đêm dò phủ Khai Phong, một mình đấu với Triển Chiêu “, thật là lợi dụng, cực kì vô sỉ.

Phủ Khai Phong sao có thể nhịn được khẩu khí này, chúng sai nha giận dữ đồng tâm hiệp lực, đánh lùi mấy đợt, nhưng không thắng được mãi, nhân sĩ tới dò phủ Khai Phong càng ngày càng nhiều, không làm gì cả, chỉ là đi tham quan vòng quanh, khiến Bao đại nhân giận đến mặt mũi trắng bệch, cứ tiếp tục như thế, càng nháo càng lớn, không tới mấy ngày liền bị hai vợ chồng ở phủ Hộ Vệ dưỡng thai biết.

***

“Hiếp người quá đáng!” Triển Chiêu vỗ án, cầm Cự Khuyết xông ra ngoài, “Đại nhân yên tâm, đợi Triển mỗ đi gặp bọn họ —— ọe —— “

Trương Long Triệu Hổ cả kinh thất sắc, ba chân bốn cẳng lôi Triển Chiêu trở lại.

“Ai u, Triển đại nhân ngài hôm nay vừa nôn xong, đừng nên tức giận.”

“Mau ăn hai viên ô mai chua đi.”

Sắc mặt Triển Chiêu ảm đạm, nhíu mi ôm quyền: “Đại nhân, là do Triển Chiêu không làm tròn bổn phận!”

“Triển hộ vệ chớ vội, cứ bình tĩnh, cứ bình tĩnh.” Bao đại nhân vội đỡ Triển Chiêu qua một bên ngồi xuống, sờ cánh tay Triển Chiêu một cái, mới phát hiện Triển Chiêu gầy vô cùng, hơn nữa thân thể rõ ràng hư mềm vô lực, Bao đại nhân lại nhìn Kim Kiền một cái, Kim Kiền cau mày ngồi ở trên giường, mặc dù cũng gầy, nhưng cặp mắt sáng trong, trạng thái nhìn tốt hơn so với Triển Chiêu.

Bao đại nhân nhớ tới lời phân tích của Công Tôn tiên sinh đối với bệnh tình của Triển Chiêu.

Triển hộ vệ vốn chỉ là bị nghén đồng tâm nhẹ, nhưng bởi vì Kim hộ vệ ốm nghén nặng hơn người bình thường, Triển hộ vệ vì lo lắng quá mức, nên khiến bệnh nghén đồng tâm của mình tăng thêm, bết bát hơn chính là, Triển hộ vệ biết được nguyên nhân là vì mình, phủ Khai Phong gặp phiền toái, nên tự trách, cưỡng bách mình mau hết bệnh... Ai, bệnh này vốn là vì tâm tư mà thành, nếu cứ như vậy, tâm bệnh sẽ nặng hơn, triệu chứng sẽ càng mãnh liệt hơn, không ăn được không ngủ được, cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Quả nhiên giống như lời Công Tôn tiên sinh nói. Bao đại nhân nghĩ, Triển Chiêu quả nhiên là bởi vì tự trách, nên chứng ốm nghén bộc phát nghiêm trọng.

Công Tôn tiên sinh đi tới bên người Kim Kiền, thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”

Kim Kiền lắc đầu: “Uống thuốc cũng không có nhiều tác dụng.”

Công Tôn tiên sinh: “Có biện pháp gì không?”

Kim Kiền: “Tâm bệnh thì cần tâm dược.”

Vừa nói xong, Kim Kiền liền tuột xuống giường, Triển Chiêu lập tức đứng lên đi đỡ, nhưng thân thể thoáng một cái, bị Kim Kiền bắt được.

“Ta nghĩ ra được một biện pháp.” Kim Kiền kéo Triển Chiêu ngồi xuống, lại gọi mọi người ngồi quanh bàn, nói, “Nếu bọn họ không tới tìm phiền toái, vậy thì chúng ta liền mở cửa, khua chiêng gõ trống nghênh đón bọn họ đi vào đi!”

Mọi người ngẩn ra, mắt Công Tôn tiên sinh sáng lên, “Ý của Kim hộ vệ là, vườn không nhà trống?”

“Không, là dụ chuột vào hủ.” Kim Kiền sờ cằm một cái, nhìn Triển Chiêu cười nói, “Đến lúc đó, xin Triển đại nhân trấn tràng nha!”

Triển Chiêu ngừng một lát, gật đầu: ” Được.”

***

Phùng Hiểu Đậu hôm nay vạn phần đắc ý.

Bảy ngày trước, hắn cùng một đám huynh đệ giang hồ ban đêm xông vào phủ Khai Phong, công phá tầng tầng hộ vệ, đến đại sảnh của Bao đại nhân đi tham quan, ngắm ánh trăng, tuy cuối cùng vẫn bị sai nha truy đuổi chạy ra ngoài, nhưng cũng đủ để hắn kiêu ngạo nửa đời.

Vì cao hứng, hắn liền cùng mấy vị huynh đệ say mèm bảy ngày bảy đêm, sáng nay mới tỉnh lại, sau khi uống miếng trà giải rượu, nếu hôm nay có cơ hội, nhất định phải lên nóc nhà phủ Khai Phong ngồi một chút.

Phùng Hiểu Đậu suy nghĩ, đi vào quán trà.

“Tiểu nhị, cho một bình trà Chiêu Xuân!”

Tiểu nhị chạy tới như một làn khói, “Phùng gia hôm nay tâm tình không tệ nha?”

“Đúng vậy, Phùng gia ta đã đi dò qua phủ Khai Phong rồi.”

“Vậy ngài có thấy Triển đại nhân không?”

“... Không.”

“Thấy Kim hộ vệ không?”

“... Phu thê bọn họ ở nhà dưỡng thai, làm sao mà ta thấy chứ.”

“Vậy ngài lấy được mấy thẻ rồi?”

“Hả?”

“Ai u, ngài chưa biết gì à?” Tiểu nhị chớp mắt nói, “Bốn ngày trước phủ Khai Phong thông báo, thịnh mời nhân sĩ võ lâm tham gia, có thể công phá phòng tuyến phủ Khai Phong, sẽ được thẻ đồng xanh, có thể công phá phòng tuyến đại sảnh, sẽ được thẻ bạc trắng, có thể công phá phòng tuyến hậu viện đại sảnh, sẽ được thẻ hoàng kim.”

Phùng Hiểu Đậu cho là mình nghe lầm, hồi lâu mới nói: “Mấy cái thẻ đó có tác dụng gì?!”

“Nghe nói trên thẻ có số thứ tự được triều đình chứng nhận, số lượng có hạn, tới trước được trước!”

“Chó má, cao thủ giang hồ như bọn ta làm sao có thể để cho quan phủ chứng nhận —— “

“Có thẻ này, khi đi đến các cứ điểm giang hồ trên cả nước ăn uống ngủ nghỉ thì sẽ được giảm ba mươi phần trăm.”

“...”

“Các cửa hàng Tụ Bảo Trai trên cả nước sẽ bớt năm chục phần trăm, không giới hạn.”

“...”

“Các vật phẩm có chữ ‘Chiêu’ trong Khai Phong sẽ được bớt năm mươi phần trăm, bao gồm trà Chiêu Xuân ngài vừa gọi!”

Phùng Hiểu Đậu: “Cũng, cũng chỉ có như vậy...”

“Còn có một phần thưởng ngầm nữa, nếu là người khác ta khẳng định sẽ không nói cho hắn biết đâu, nhưng Phùng gia ngài anh minh thần vũ như vậy, ta sẽ lén nói cho ngài biết.” Tiểu nhị tiến tới bên tai Phùng Hiểu Đậu nói, “Người canh giữ ải thứ ba chính là ngự tiền tam phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, chỉ cần đánh với hắn được hai mươi chiêu, thì coi như là xông quan thành công, sau đó có thể được Triển đại nhân đích thân dạy võ miễn phí một lần.”

Phùng Hiểu Đậu nuốt nước miếng một cái, cám dỗ này hơi lớn.

Phải biết đối với những nhân vật nhỏ như bọn họ, Nam Hiệp Triển Chiêu giống như là vầng trăng trên bầu trời vậy, chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể khinh nhờn, nếu là lúc trước, cho dù ăn mười lá gan, bọn họ cũng không dám lỗ mãng với phủ Khai Phong, nhưng sau khi lời đồn trên giang hồ truyền ra, càng ngày càng nhiều người tới Khai Phong, vốn là muốn tham gia náo nhiệt, chứ chưa từng muốn công phá phủ Khai Phong, nhưng không ngờ lời đồn lại là thật, càng ngày càng nhiều người thành công thăm dò phủ Khai Phong, lưu danh giang hồ. Một truyền mười, mười truyền trăm, đừng nói là những tên công phu không tệ, ngay cả loại công phu ba chân mèo như hắn cùng ngứa ngáy khó nhịn —— nếu đời này không thể đạt tới tài nghệ như Nam Hiệp, vậy thì thừa dịp hắn bị bệnh đi thăm dò phủ Khai Phong cũng rất có sức hấp dẫn, mặc dù không thấy được Nam Hiệp, nhưng cũng được coi là từng dạo qua sân vườn phủ Khai Phong, nằm phơi ánh trăng trên nóc nhà phủ Khai Phong, tính ra thì cũng coi là tiếp xúc gần với Nam Hiệp.

Phùng Hiểu Đậu cũng không thể nói đây là cái gì, nhưng chỉ mới suy nghĩ trong long thôi mà đã cảm thấy toàn thân nóng lên rồi.

“Khụ, cái nhiệm vụ đêm dò phủ Khai Phong tham gia ở đâu?” Phùng Hiểu Đậu hỏi.

Tiểu nhị: “Ghi danh trước cửa phủ Khai Phong, ngươi không thấy trong quán trà này chẳng có ai sao? Mọi người đã sớm đi xếp hàng, tranh số từ lâu rồi!”

Lời còn chưa dứt, Phùng Hiểu Đậu như một trận gió xông ra ngoài.

“A khoan, trà Chiêu Xuân ngài còn muốn uống không?” Tiểu nhị hô to.

“Chờ Phùng gia ta khải hoàn trở lại uống!”

Tiểu nhị cười một tiếng, quay đầu ghi chép lên quyển sách nhỏ.

Thành công dụ dỗ hai mươi sáu tên, mỗi tên là một đồng bạc, ba ngày sau đến chỗ Công Tôn tiên sinh thanh toán

***

Phùng Hiểu Đậu nhanh chóng đi tới phủ Khai Phong, đưa mắt nhìn một cái, nhất thời kinh ngạc.

Chỉ thấy trước cửa phủ Khai Phong người người tấp nập, cầm roi, đeo đao, treo kiếm, tất cả đều là người giang hồ, mặt đầy nhiệt huyết đang thảo luận.

“Lý huynh, ngài cũng tới nữa à?”

“Không còn cách nào khác, viêm màng túi, cần giảm giá.”

“Hắc hắc, ta cũng vậy.”

“Ta nhận được tin tức, hoa khôi Di Hồng Viện ra giá một ngàn lượng mua thẻ hoàng kim.”

“Tầm thường, Kiều Lan cô nương của U Lan Cư ra giá năm ngàn lượng kìa!”

“Ai u, Nam Hiệp sau khi cưới giá thị trường tăng khủng khiếp!”

“Tại ngươi không biết, lần này Nam Hiệp bị bệnh, tên là nghén đồng tâm gì đó, chỉ có những người đối với thê tử tình cảm đậm sâu đến chết không đổi mới có thể mắc phải!”

“Vậy sao, Nam Hiệp đối với Kim hộ vệ tình như kim kiên.”

“Cho nên, những hoa khôi cô nương kia cũng muốn gặp kẻ si tình này một lần!”

“Đây được gọi là vật dĩ hi vi quý?”

Vật dĩ hi vi quý: vật quý hiếm trên đời.

“Xùy xùy, chỉ có tướng mạo như Nam Hiệp thì mới kim quý, chứ cái loại đầu mập tai to như người, cho dù là tình thâm tựa biển cũng sẽ bị người đánh.”

“Ha ha ha!”

Nông cạn! Đều là nông cạn!

Phùng Hiểu Đậu rất là khinh bỉ, vẹt đám người ra đi vào trong.

“Mấy ngày nay ai đã đi tới cửa ải cuối cùng?”

“Toàn bị đánh bại, nghe nói chỉ có ba người lấy được thẻ bạc trắng.”

“Khó vậy sao?!”

“Lần trước lúc đi thăm dò phủ Khai Phong, thật dễ dàng a!”

“Ta vượt ba lần, cảm giác lần này công lực của sai nha phủ Khai Phong đã tăng mạnh!”

“Chẳng lẽ là lúc trước giấu nghề?”

“Khó nói lắm.”

Móa, một đám cơ bắp.

Phùng Hiểu Đậu khinh thường, đi đến trước cửa, chỉ thấy trước cửa bày một cái bàn dài, phía trên còn một lá cờ, viết “Chỗ ghi danh nhiệm vụ đêm dò phủ Khai Phong”.

Sau cái bàn chỉ còn lại một sai nha, mắt to, cằm nhọn, đang ngủ gà ngủ gật.

“Tỉnh lại đi, ta ghi danh.” Phùng Hiểu Đậu gõ bàn.

“Không có tiếng tăm.” Tiểu sai nha nói.

“Cái gì!” Phùng Hiểu Đậu nhất thời nổi giận, “Ngươi lặp lại lần nữa xem?!”

Tiểu sai nha mở mắt ra, tỉ mỉ quét nhìn Phùng Hiểu Đậu một vòng, “Có phải mấy ngày trước ngươi đã từng xông qua phủ Khai Phong đúng không?”

“Không sai!” Phùng Hiểu Đậu vỗ ngực.

“Nga, đây chính là đại anh hùng.” Tiểu sai nha móc ra một tấm bảng gỗ, “Tiền ghi danh một lượng bạc.”

“Có thu tiền à?”

“Có gì lạ đâu, ngươi dừng chân ở khách điếm co thu phí không? Ngươi mướn xe ngựa có thu phí không? Ngài cũng đã từng xông vào phủ Khai Phong rồi, thủ hạ trong phủ Khai Phong phải chăm chỉ chiêu đãi, thu phí thì có gì lạ?”

Lại có mấy phần đạo lý.

Phùng Hiểu Đậu ném một lượng bạc.

“Chúc anh hùng mã đáo thành công.” Tiểu sai nha ôm quyền cười nói.

Không biết tại sao, Phùng Hiểu Đậu cảm thấy nụ cười kia thật đáng sợ.

“Đúng rồi, đừng quên họp thành đội.”

Tiểu sai nha nhắc nhở một câu, Phùng Hiểu Đậu vốn đang mơ hồ, sau đó hỏi bốn phía một chút mới biết, nhiệm vụ này phải họp thành đội, bảy người một đội, không thể nhiều hơn cũng không thể ít hơn, hắn vội vàng đi hỏi mấy chỗ, nhưng phát hiện đội ngũ đã đầy, mắt thấy trời sắp tối, Phùng Hiểu Đậu gấp đến độ gãi tóc cào tai.

“Tiểu tử, ngươi đang tìm kiếm đội sao?” Một người nam nhân đi tới hỏi.

Sau lưng hắn còn có năm hán tử đi theo, chiều cao không đồng nhất, tướng mạo bình thường, giữa hai hàng lông mày thấm ra một cổ lệ khí, nhìn thật không dễ chọc.

Nếu là bình thường, Phùng Hiểu Đậu tất nhiên sẽ không qua lại với những người như vậy, nhưng hôm nay thật sự là không có thời gian.

Phùng Hiểu Đậu: “Được.”

“Cầm đi, có thể giải độc.” Người nam nhân đưa cho Phùng Hiểu Đậu một viên thuốc, sau đó không nói thêm gì nữa.

Phùng Hiểu Đậu hoài nghi, suy nghĩ một chút, trước tiên cất viên thuốc đi. Đám người này rất là kỳ quái, tuy nói là một đội, nhưng rất ít trao đổi với nhau, chẳng qua là mặt lộ vẻ âm trầm, nhìn chằm chằm vào cửa phủ Khai Phong, không giống như những đội ngũ khác, vừa nói vừa cười, xưng huynh gọi đệ. Phùng Hiểu Đậu muốn nói chuyện với bọn họ mấy lần, đều thất bại, cuối cùng cũng đành thôi.

Mặt trời núp sau núi tây, bóng đêm hạ xuống.

Cái bàn trước cửa phủ Khai Phong được cất vào, cửa đóng chặt, đèn lồng sáng.

Chúng giang hồ bốn phía dần dần yên tĩnh trở lại, đang lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

Đột nhiên, một luồng khói lửa thật dài bay ra từ trong phủ, một tiếng nổ to.

“Là tín hiệu bắt đầu!”

“Các huynh đệ, lên!”

“San bằng phủ Khai Phong!”

“Vì ưu đãi giảm giá!”

“Vì các cô nương U Lan Cư!”

“Vì danh dự giang hồ!”

Chúng giang hồ lạc giọng rống to, phi thân nhảy qua tường cao phủ Khai Phong.

Phùng Hiểu Đậu có chút ngơ ngác, cái này căn bản là hỗn chiến mà, họp thành đội thì có gì khác nhau đâu, mấy hán tử cùng đội với hắn đã sớm không thấy bóng dáng.

Phùng Hiểu Đậu cũng nhảy qua tường cao, chân còn chưa đứng vững, dưới chân liền có một tiếng thổi phù, một làn khói xanh bay ra, một mùi hôi thúi xông thẳng lên mũi, hai mắt Phùng Hiểu Đậu hoa một cái, suýt nữa ói.

Có độc!

Phùng Hiểu Đậu bịt miệng lại, chạy như điên, trong lòng hoảng hốt.

Hắn rõ ràng nghe nói sau khi Kim hộ vệ mang thai thì không thể ngửi được mùi thuốc mà, cho nên đám giang hồ chuyên dùng đạn độc mới có thể tiếu ngạo giang hồ, lần trước tới đâu có thấy, sao hôm nay ——

Hắn không ngẫm nghĩ nhiều, bốn phía kêu rên nôn mửa thảm thiết, vô số người giang hồ nhảy vào, bị khói độc đánh ngã, lại có vô số người đạp lên thân thể bọn họ chạy như bay, hết khói độc màu xanh, lại đến khói độc màu hồng, lần này, phía trước có người bắt đầu cười như điên, có người thậm chí còn cười lạc giọng, lại hạ gục được một nhóm.

Chỉ có Phùng Hiểu Dậu là không bị ảnh hưởng, hắn phản ứng rất nhanh, chắc là nhờ viên thuốc giải độc trong ngực.

Lần này thật đúng là may!

Phùng Hiểu Đậu thi triển khinh công chạy như điên, xông qua khói độc màu hồng, khói độc màu tím, khói độc màu đen, càng ngày càng nhiều người giang hồ ngã trên đất, hắn một người một ngựa đi tới trước đại sảnh phủ nha.

Nơi đó, chỉ còn lại sáu người, chính là sáu người cùng đội với hắn.

Bọn họ đồng loạt đứng ở nơi đó, tựa hồ như đang đợi hắn.

Rất nhanh Phùng Hiểu Đậu liền hiểu, vì sao phải họp thành đội.

Bởi vì nghênh đón bọn họ, là một đao trận bảy người, trong trận có bốn người hắn biết, là Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, mà ba người còn lại cũng là hảo thủ, trận đao này gió thổi không lọt, nếu hắn đơn độc xông vào, khẳng định là chỉ có tới chứ không có về.

Nhất định là kế của vị Công Tôn tiên sinh kia!

Phùng Hiểu Đậu không dám thờ ơ, toàn lực nghênh chiến, sáu người kia cũng có chuẩn bị mà đến, bắt đầu phá trận, thậm chí còn có người luôn luôn ở bên tai hắn nhắc nhở đường đi, nói tóm lại, Phùng Hiểu Đậu cũng không biết làm sao mà có thể đi hơn tám mươi chiêu, sau đó liền mơ hồ phá đao trận.

Phùng Hiểu Đậu cực kì kích động, hắn đã phá hai ải, rất nhanh, hắn liền có thể khiêu chiến Triển Chiêu.

Hắn theo đồng đội đạp mái hiên chạy như bay về phía trước, rất nhanh, liền thấy đại sảnh phủ Khai Phong.

Hôm nay là ngày trăng khuyết, ánh trăng nhàn nhạt, phảng phất như một tầng lụa trắng gắn vào mái hiên, một người mặc áo đỏ, tay cầm bảo kiếm, ngồi trên nóc nhà.

Trong ánh trăng, có thể thấy thân hình gầy gò thẳng tắp như tùng, dung nhan tuấn tú như ôn ngọc.

Phùng Hiểu Đậu bất giác ngưng bước.

Đó là Triển Chiêu, mặc dù hắn chưa gặp qua, nhưng dám khẳng định.

Nam Hiệp Triển Chiêu, võ công cái thế, kiếm pháp tuyệt diệu, khinh công tuyệt đỉnh, ngọc thụ lâm phong, nho nhã nhẹ nhàng...

Một chuỗi truyền thuyết trong giang hồ lướt qua đầu hắn, cuối cùng biến mất không dấu vết.

Trước mắt chỉ còn lại bóng người kia, đơn bạc, thẳng tắp, dịu dàng tựa như bức họa trong ánh trăng.

Phùng Hiểu Đậu kích động, vội rút trường đao ra, “Triển đại nhân, tại hạ Phùng —— “

“Triển Chiêu, ngươi hại môn đồ Vãng Sinh Minh ta, nạp mạng đi!”

Sáu tên kia đột nhiên nổi lên sát ý, điên cuồng đánh về phía Triển Chiêu.

Bọn họ là tới giết Triển Chiêu!

Phùng Hiểu Đậu bỗng nhiên kịp phản ứng, không ổn, Triển đại nhân vẫn còn bị nghén!

“Nguy hiểm ——” Phùng Hiểu Đậu cả kinh thất sắc, chẳng ngó ngàng gì nhào tới, lúc này, hắn quên tất cả, chỉ nhớ một chuyện, Nam Hiệp Triển Chiêu tuyệt không nên chết ở chỗ này.

Khi hắn không xông tới, vô số đạn dược từ bốn phương tám hướng gào thét bay tới, trong nháy mắt liền bảo vệ Triển Chiêu ở giữa, Phùng Hiểu Đậu thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hai đầu gối liền mềm nhũn, nằm ngay đơ trên nóc nhà.

Là đạn dược của Kim hộ vệ, quá tốt!

Nhưng không chờ Phùng Hiểu Đậu cao hứng được nửa giây, sáu tên kia cuối cùng đã đột phá được trận đạn dược, trên mặt có thêm một cái mặt nạ, miệng phun máu tươi gắng gượng đánh tới Triển Chiêu.

Triển Chiêu rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lẫm lẫm vạch qua bầu trời đêm, nghênh chiến, nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang đột nhiên bay tới, bưng bưng đánh trúng trán người đeo mặt nạ, mặt nạ ken két bể một tiếng, trán nam nhân kia túa máu, lăn xuống nóc nhà.

Năm tên còn lại cả kinh thất sắc, đồng loạt lui về phía sau.

Kiếm trong tay Triển Chiêu còn chưa đâm ra, biểu tình có chút sợ run, ngẩng đầu lên.

Phùng Hiểu Đậu nhìn theo ánh mắt chàng, hắn thấy được ánh trăng.

Một luồng ánh trăng từ trên không trung nhẹ nhàng bay xuống, hóa thành một bộ áo trắng không tỳ vết.

Là một nam nhân tuấn mỹ như tranh vẽ, tóc đen như suối, cặp mắt đào hoa lưu chuyển, phong tình vô hạn.

“Ui, Miêu nhi, nghe nói gần đây ngươi rất thảm.” Miệng của hắn khẽ mở, tay tùy ý vứt mấy viên đá cuội màu trắng, là ám khí vừa mới đánh gục tên đeo mặt nạ.

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn hắn, phút chốc, nở ra một nụ cười.

“Ngũ đệ, ngươi trở lại rồi.”

Nụ cười kia, như gió xuân quất vào mặt, như gió xuân hóa mưa, như vạn vật hòa tan ở trong ánh xuân.

Nam nhân áo trắng khẽ cười một tiếng, xoay người, kiếm tuệ màu trắng tung bay trong bóng đêm, bảo kiếm Họa Ảnh thắp sáng trời đất.

“Tới đây, để cho Bạch ngũ gia ta nhìn xem, là ai dám khi dễ lục muội phu yếu đuối của ta?”

“Là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường!”

Năm tên mặt nạ hoảng sợ lui về phía sau, hốt hoảng bỏ trốn, nhưng vừa nhảy người lên, liền bị bốn người đánh té xuống nóc nhà.

Chỉ thấy bốn người hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc xổm, hoặc cười, lên tiếng chào Triển Chiêu.

“Lục muội phu, nghe nói gần đây ngươi bị nghén.”

“Đừng lo lắng, chúng ta mang về rất nhiều đồ ăn ngon, có thể tẩm bổ cho ngươi và lục muội.”

“Táo chua lê chua cái gì cùng có.”

“Lão ngũ còn mang theo hai tên đầu bếp nổi danh Giang Nam trở về, bảo đảm sẽ nuôi các ngươi trắng mập.”

Chính là Toàn Thiên Thử Lô Phương, Triệt Địa Thử Hàn Chương, Xuyên Sơn Thử Từ Khánh, Phiên Giang Thử Tưởng Bình.

“Ngũ ca, đại ca nhị ca tam ca tứ ca các ngươi rốt cuộc đã về rồi! Ta thật là cảm động khóc lóc chảy nước mắt nước mũi giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt ——” liền nghe thấy một giọng oang oang vang lên, thân hình nhỏ gầy nhảy lên nóc nhà, đạp lên mảnh ngói chạy như một làn khói.

Lần này dọa tứ thử sợ không nhẹ, Bạch Ngọc Đường kinh hãi thất sắc, phi thân đi đỡ, không ngờ Triển Chiêu lúc nãy còn không có khí lực giờ đã lắc người tiến lên đở Kim Kiền, thở dài một hơi.

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, lắc đầu cười.

Tứ thử đỡ ngực thở phào.

“Chúng ta xông qua rồi!”

“Thẻ hoàng kim thẻ hoàng kim!”

“Ha ha ha, không nghĩ tới sao, Triển Chiêu, đây là thừa dịp ngươi bệnh muốn ngươi —— “

Tiếng la tràn tới, là đám khách giang hồ đã vượt qua cửa thứ hai, nét mặt hưng phấn cực độ của bọn họ sau khi nhìn thấy bóng người màu trắng trên nóc nhà, toàn bộ đều bị cứng lại.

Bạch Ngọc Đường quay đầu, nhướng mi, cong môi, vén áo ngồi trên nóc nhà, vỏ kiếm rắc rắc gõ vào mái nhà.

“Bạch Ngọc Đường ta ở đây, người nào đến chiến, phụng bồi tới cùng!”

Trong bóng đêm, mái tóc dài nhẹ nhàng bay lên, được ánh trăng phủ sáng.

Rõ ràng đẹp như tiên tử, nhưng tất cả mọi người đều bị rợn tóc gáy.

“Bạch, Bạch ngũ gia, ngài đã về rồi!”

“Đã lâu không gặp, ha ha ha!”

“Chúng ta chỉ là đi dạo thôi.”

“Triển đại nhân, ăn cơm chưa?”

“Kim hộ vệ, khí sắc không tệ a, ha ha ha.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày kiếm một cái: “Hửm?”

“Xin lỗi! Quấy rầy!”

Mọi người giống như điên chạy trốn bốn phía, trong chốc lát đã biến mất sạch sẽ, Phùng Hiểu Đậu thậm chí còn bất chấp trúng độc chưa khôi phục, gắng gượng lăn xuống nóc phòng, bỏ trốn.

Trong lúc hốt hoảng, hắn còn nghe được hai tiếng nôn mửa, còn có tiếng hét của Bạch Ngọc Đường.

“Má ơi, hai ngươi thật đúng nói ói liền ói a!”

***

Trong một đêm, phủ Khai Phong khôi phục lại bình yên của ngày xưa.

Tất cả kẻ xấu kẻ gian ngừng công kích, tất cả chúng khách giang hồ an phận thủ thường, tất cả bát quái lời đồn biến mất hầu như không còn —— nguyên nhân rất đơn giản, giang hồ đệ nhất bao che đệ nhất xấu tính, đệ nhất thù dai, đệ nhất có tiền, đệ nhất khó dây dưa Bạch Ngọc Đường đã trở lại.

Vụ án mạng ngoại ô đã được phá, hung thủ chính là tổ chức giang hồ mới nổi Vãng Sinh Minh, hai người bị giết chính xác là Ngự sử giám sát và gã tùy tùng của Thành thị lang, bọn họ cũng tham ô ngân lượng cứu nạn, chẳng qua là trừ việc này ra, không có chỗ nào trùng với chuyện “Triều đình bao che” mà Vãng Sinh Minh đã nói.

Thành thị lang chính xác là một thanh quan, không có cấu kết với quan viên huyện Hoàng Châu, cũng là chết trong tai nạn đất lở bất ngờ, Ngự sử giám sát và gã tùy tùng lúc ấy phụ trách sắp xếp lại, nên tránh thoát một kiếp, sau đó thấy Thành thị lang chết, mới sinh ra ý xấu muốn cướp ngân lượng cứu nạn, sau đó lại nhát gan sợ chuyện bại lộ, chỉ dám che giấu thân phận ở ngoài thành Biện Kinh, nghĩ cũng không giấu được cả đời nên đến phủ Khai Phong tự thú, chẳng những thế, bọn họ còn cố ý giấu phong thư tự thú ở trong nhà riêng của mình... Chỉ có thể nói, ý nghĩ của người này, thật sự là quái lạ, làm cho người khác không cách nào hiểu được.

Đến thôn Hoàng Khúc, cùng kết quả điều tra lúc trước giống nhau như đúc, quan phủ vì lừa gạt mà che dấu ôn dịch, hại chết tất cả thôn dân, không có liên quan đến vụ ngân lượng cứu nạn, mà cái tên tri phủ Hoàng Châu vốn bị đồn là chạy tới nước Liêu hưởng thụ vẫn còn đang đi tù đàng hoàng, chính xác là tự mình đầu thú.

Đến đây, phủ Khai Phong, Hình bộ, Đại lý tự lại tốn suốt hai tháng, điều dụng nhiều nhân lực vật lực, tra xét vụ án này tỉ mỉ một lần nữa, rồi đem công bố kết quả vụ án ra cả nước, chân chính là “Tin vịt há miệng, tin cải chính đạp gãy chân”.

Nhưng mà, qua ngày hôm sau, đã không còn ai nhớ tới vụ án này nữa.

Bây giờ tin tức bùng nổ nhất bên trong thành Biện Kinh chính là, chứng ốm nghén của Triển đại nhân đã ổn, Kim hộ vệ thai khỏe, Bạch ngũ gia lại bắt đầu tuần phố, Kim hộ vệ và đầu bếp nổi danh Giang Nam liên thủ sáng chế ra “Công thức an thai” đưa ra thị trường.

***

Ba Đồ ở thành Biện Lương bốn tháng, thu hoạch rất phong phú.

Học bí quyết làm ăn, nghe câu chuyện ngắn nổi tiếng nhất các quán trà, mua “Cẩm Mao Thử đêm chiến một trăm lẻ tám thổ phỉ” phiên bản mới, sắm hai mươi xe hàng hóa chuẩn bị trở về nước kiếm một khoản.

Ất Đậu kích động bận bịu ở trước đoàn xe, còn không quên kể cho Ba Đồ nghe bát quái của mấy ngày nay.

“Thiếu chủ, chúng ta tới thành Biện Lương cũng hơn bốn tháng rồi, nhưng chưa một lần đi xem Bạch hộ vệ tuần phố, có phải có chút đáng tiếc hay không?”

Ba Đồ: “Một người nam nhân tuần phố mà thôi, có cái gì mà nhìn?”

“Nhưng ta nghe nói lúc Bạch hộ vệ tuần phố, có thể nói là hoa tươi đầy đất, gió thơm quất vào mặt, vạn người tung hô, uy vũ nguy nga đó!”

“Ngươi nghe bình thư nhiều quá rồi đó, đi nhanh lên đi.”

Ất Đậu rất là thất vọng, trề môi khẽ nói, đột nhiên, phố kế bên truyền tới một chuỗi thét chói tai, khiến mặt đất ông ông tác hưởng.

“Bạch ngũ gia! A a a a! Bạch ngũ gia!”

“Bạch ngũ gia ta sắp chết rồi!”

“Bạch ngũ gia, nhìn bên này này!”

“Bạch ngũ gia, đây là hoa ta tặng cho ngươi!”

Xa xa, chỉ thấy hoa tươi đầy trời, phốc phốc bay loạn, một đống người chen vào, thật đúng là huyên náo.

“Oaaaa! Là Bạch hộ vệ đang tuần phố!” Ất Đậu giương mắt dòm Ba Đồ.

Ba Đồ thở dài, “Đi xem đi.”

Ất Đậu chạy như điên.

Ba Đồ không biết làm sao, ngồi ở ven đường chờ Ất Đậu trở lại, có chút nhàm chán, hắn liền móc ra quyển “Cẩm Mao Thử đêm chiến một trăm lẻ tám tặc phỉ” nhìn.

Không thể không nói, câu chuyện lần này viết có mấy phần tiến bộ, ít nhất không có cái loại cảm giác là lạ, Ba Đồ cũng không biết quyển trước kia “Lạnh lùng Ngự Miêu tiếu Bạch Thử” có vấn đề gì, bỗng hắn cảm thấy sau lưng lạnh cả người.

“Lần này mua đúng bản chính rồi.” Một thanh âm thốt ra.

Ba Đồ giương mắt nhìn một cái, chỉ thấy một cô nương y phục bình thường đứng ở trước mặt hắn, trong tay cầm một bọc bạch đường cao, đôi mắt nhỏ cười híp mắt, là nữ hộ vệ hắn gặp vào ngày thứ nhất tới Biện Kinh, Kim Kiền.

“Kim hộ vệ, vẫn khỏe chứ.” Ba Đồ vội vàng đứng dậy ôm quyền.

Kim Kiền cười hắc hắc: “Phải đi về à?”

Ba Đồ gật đầu, lại nhìn Kim Kiền một cái.

Lần này, nàng mập hơn chút so với trước kia, màu da cũng khá hơn chút, trong trắng có đỏ, tinh thần cũng không tệ.

“Hiếm thấy chúng ta có duyên như vậy, hay là ta tặng ngươi chút lễ vật nha.” Kim Kiền lấy ra cây bút lông, “Tác giả đích thân ký tên nha?”

“Không cần!” Ba Đồ kêu to.

“Ai nha, chữ ta xấu vậy sao?” Kim Kiền khó chịu.

Ba Đồ: “...”

Cực kỳ xấu.

Kim Kiền tựa hồ có chút khó chịu, mắt nhỏ xoay tít loạn chuyển, không biết đang suy nghĩ chủ ý gì.

Ngay lúc Ba Đồ bị nàng trừng đến sợ cả người, đột nhiên, một bóng lam nhẹ nhàng rơi xuống bên người Kim Kiền.

Ba Đồ giật mình.

Đó là một nam nhân ngọc thụ lâm phong, ánh mắt đẹp như ánh sao sáng nhất trên thảo nguyên.

“Vì sao chạy loạn?” Nam tử áo lam tựa hồ có chút không vui.

“Bạn cũ, Ba Đồ.” Kim Kiền nhiệt tình giới thiệu.

Nam tử áo lam quay đầu nhìn Ba Đồ một cái, Ba Đồ đột nhiên cảm thấy một cổ gió lạnh quét qua đỉnh đầu, không khỏi giật mình một cái.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra rằng, người này chính là “Khai Phong đệ nhất giấm” trong truyền thuyết, ngự tiền tam phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.

Mà nguyên nhân hắn ghen ——

Ba Đồ yên lặng lùi ra mấy bước, tận lực cách xa Kim Kiền một chút.

Quả nhiên, gió lạnh trên đỉnh đầu biến mất.

“Hạt dưa mới vừa rang xong.” Triển Chiêu đưa cho Kim Kiền túi giấy, lại thuận tay nhận lấy bạch đường cao trong tay Kim Kiền, “Nên trở về phủ.”

Kim Kiền: “Ta còn chưa ăn canh xương ,vịt chiên măng và mì hồ điệp mà!”

Triển Chiêu thở dài: “Có vụ án.”

“Hả?”

“Công Tôn tiên sinh nói có tiền tăng ca.”

“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi về a!” Kim Kiền kéo Triển Chiêu chạy, lại bị Triển Chiêu ôm eo, theo gió bay lên nóc nhà, “Ngũ đệ tuần phố, tắc đường.”

“Được, đi đường tắt!” Kim Kiền vừa nói, vừa quay đầu ném cho Ba Đồ một tấm bảng gỗ, “Thẻ giám giá dịch trạm, chỉ cần là dịch trạm giang hồ, có thể giảm bảy mươi phần trăm, tặng ngươi đó!”

Ba Đồ cầm tấm bảng gỗ, ngây ngẩn nhìn một lam một tro đạp không mà đi.

“Thiếu chủ, ngài không đi xem thật sự là quá đáng tiếc, Bạch hộ vệ đó thật đúng là kinh vi thiên nhân, quốc sắc thiên hương —— Thiếu chủ, trong tay ngươi là gì vậy?” Ất Đậu thở hồng hộc chạy tới hỏi.

Ba Đồ sờ dòng chữ Hãm Không Đảo trên tấm bảng gỗ, rồi lật lại.

Phía sau viết một hàng chữ.

Kim Kiền đặc biệt tặng.

Mặt Ất Đậu đầy chê cười: “Cái chữ này cũng —— “

Ba Đồ cười một cái.

“Quả nhiên rất xấu.”

Nhưng khi nhìn mấy chữ này, tựa như nhìn thấy tiểu hộ vệ mắt nhỏ cong cong kia đang vẫy tay với mình.

Hoan nghênh đã tới phủ Khai Phong chơi ——

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-167)