Ngự Miêu khẩn trương biểu tình ý, Tương Dương vương phủ mạo hiểm sinh
← Ch.143 | Ch.145 → |
Bình minh chói chang, dát vàng mây trắng
"Oápppppppp", Kim Kiền có cảm giác ngủ còn chưa đủ mà trời đã sáng, vừa gãi gãi vò vò cái tổ quạ trên đầu, vừa làu bàu lê lết bò tới hé cửa ra.
"Ối mẹ ơi!!!!", Kim Kiền cả kinh nhảy về phía sau một bước. Mắt nhỏ chằm chặp dán vào bóng tùng thẳng tắp trước mặt.
Quan bào rực lửa sắc đỏ thẫm, đai lưng khảm ngọc màu tuyền đen, ô sa điểm xuyết đôi hồng tuyến, mày kiếm hắc mâu (*) thoáng lạnh lùng.
------
(*) con ngươi đen
------
Vâng! Chính là Triển hộ vệ đẹp trai siêu cấp phiên bản chuẩn, đã lâu không gặp. Cơ mà... Hình như hôm nay trai đẹp có chút âm trầm!
"Triển, Triển đại nhân! Chào... Ờ... Buổi sáng!". Kim Kiền lập tức ổn định tinh thần liền thi triển tư thế khom lưng uốn gối ôm quyền chào thành thục.
Nhưng lúc cúi đầu, nàng nhận ra có gì đó là lạ...
Vạt áo đỏ của động vật họ Mèo này hình như hơi ướt... Có vẻ là bị sương sớm vương vào. Chẳng lẽ con Mèo đã dậy từ lúc trời chưa sáng?
Kim Kiền không mấy khó khăn đưa ra kết luận.
"Kim Kiền..."
Triển Chiêu cất giọng, thấy khan khan nơi cuống họng. Khó khăn lắm lời mới thốt ra được một nửa thì lập tức bị nghẹn lại không tiếp nổi lời.
"Có thuộc hạ?" Kim Kiền hơi ngước cổ lên, nhìn một cái, thốt nhiên cảm thấy tim nhanh hơn một nhịp.
Triển Chiêu tuấn nhan như ngọc liền nghiêm nét mặt, đôi con ngươi đen đẫm hàn ý sâu không thấy đáy, lạnh muốn ngưng thở.
"Triển đại nhân?", Kim Kiền bất giác nuốt nước miếng, tay giấu ra sau tự mình tay trái nắm trấn an tay phải, xoa tới xoa lui một hồi.
Nét mặt con Mèo này... Sao cứ như mình thiếu nợ hắn trăm lượng bạc thể nhẩy?
Không khí không được bình thường cho lắm...
Triển Chiêu thoáng lướt qua phản ứng của Kim Kiền, thần sắc khẽ động, ánh mắt khẽ cụp lại, tầm mắt vừa khéo dịch tới vật tròn tròn đính trên cổ tay nàng... Không khí xung quanh chợt đặc quánh, tựa hồ sắc như dao lướt qua da đầu thân hình bé nhỏ đối diện.
Cổ rùa theo phản xạ vội co rúm, sợ tới nỗi không thốt nổi thành tiếng.
Má ơi!
Cái khí thế này chẳng hay có phải là điềm báo ai kia sắp nổi trận lôi đình?
Nhưng mà vì sao chứ?
Gần đây rõ ràng ta thu mình khiêm tốn, sống có nền nếp kỉ cương, siêng năng cần cù, ...
Ngay khi Kim Kiền đang phân vân tự bào chữa cho bản thân thì nửa câu sau của Triển Chiêu đã nói ra nốt."Kim giáo uý! Công Tôn tiên sinh gọi ngươi tới tiền viện hỗ trợ!"
Vừa ném ra một câu cứng ngắc như vậy xong thì Triển Chiêu cũng quay lưng đi thẳng.
"Ớ! Á? Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!"
Kim Kiền nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu, vò đầu bứt tai không hiểu cái gì đang diễn ra.
Tiểu Miêu hôm nay trúng gió à:v? Hay là đến tháng?
(=)))))))
"Hứ đồ nhỏ nhen! Đàn ông con trai, nam nhi trượng phu, đỉnh thiên lập địa mà đến kỳ sinh lý cũng khó chiều gớm!", vừa lắc đầu vừa lầu bầu, Kim Kiền lắc lư chui vào phòng rửa mặt.
Tới cửa hậu viện, hồng y hậu vệ bước chậm lại rồi dừng hẳn. Trong tai văng vẳng lời nói của Công Tôn tiên sinh: "Triển hộ vệ... Kim giáo uý lai lịch kì lạ! Vả lại dạo gần đây, vật trên tay lại thường xuyên phát ra những dấu hiệu quỷ dị... E là... Tóm lại, ngươi nên để mắt tới hắn nhiều hơn."
Liền ngay sau đó, tiếng nói như ma chú của Độc thánh cũng vọng tới, khiến hai mắt Triển Chiêu bất giác nhắm chặt."Đồ nhi ta tia chớp quanh người, từ trên trời rơi xuống... Chắc chắn là thiên nhân giáng thế!"
Hai nắm tay nắm chặt thành quyền. Ánh mắt khẽ run. Đôi chân lại cất bước. Mỗi bước lại thêm kiên định, vững chãi không thể lay chuyển.
***
Kim Kiền mò đến sương phòng nơi tiền viện thì mới phát hiện ra cảnh tượng "Phong ba nổi lên, Đại chiến kề cận"
Công Tôn tiên sinh ngồi nơi bàn giấy giữa phòng, xử lý giấy tờ chằng chịt những nội dung không hiểu nổi, vừa nghe tiếng từng người hồi báo.
"Công Tôn tiên sinh, ngự tứ lễ vật mừng thọ đã chất lên xe!"
"Buộc thật chặt, không được khinh suất!"
"Vâng!"
"Công Tôn tiên sinh! Tất cả vũ khí của sai dịch đã phân phát hết!"
"Chuẩn bị thêm nữa cho 50 kị binh!"
"Vâng!"
"Công Tôn tiên sinh! Đây là mấy văn kiện gửi gấp sáng nay!"
"Cái này gửi cho Bao đại nhân! Các văn kiện khác đưa đến sau một canh giờ nữa!"
"Vâng!"
"Công Tôn tiên sinh..."
"Công Tôn tiên sinh..."
Kim Kiền đứng ngẩn người ở cửa, nhìn mấy cái người giữa phòng xoay như chong chóng, ra vào liên tục. Trong khi Công Tôn tiên sinh như thể mọc từ đâu ra 3 đầu 6 tay, hỏi xoáy đáp xoay, ứng đối trôi chảy, trả lời gãy gọn. Chà cha! Cái sức chiến đấu này....
Quá nhiên dũng mãnh!
Kim Kiền suýt líu cả lưỡi.
"Kim giáo uý! Sao mãi không vào?", Công Tôn tiên sinh chợt thấy nàng đang thập thò ngoài cửa.
"Thuộc hạ bái kiến Công Tôn tiên sinh!"
Kim Kiền vội tiến vào phòng trình diện sư gia toàn năng."Kim giáo uý! Loại thuốc giải mà ngươi chế ra có thể giải được độc của Mộc sứ hiện giờ là loại nào?"
Công Tôn tiên sinh ngước mắt lên hỏi.
"Là... Vạn sự đại cát... Phiên bản cuối"
"Ngươi hiện có bao nhiêu viên?"
"Khoảng... 7, 8 viên gì đó!", Kim Kiền nói không chắc chắn.
"Không đủ!", Công Tôn tiên sinh lắc đầu, "Ngươi đi làm gấp 100 viên đi!"
"Hả?, một... Một trăm viên?", Kim Kiền trố mắt.
"Trong sương phòng phía Đông, nếu dược liệu không đủ, có thể đi mua thêm. Nội đến giờ Ngọ ngày hôm nay phải có đủ để phát cho tất cả các sai dịch đi theo!"
Mắt phụng loé sáng, khiến Kim Kiền giật mình. Nàng vội ôm quyền lắp bắp: "Thuộc... Thuộc hạ tuân mệnh!"
Nàng dừng tiếng một lúc, hơi chun chun mũi, nói giọng khó xử, "Liệu có thể cho thuộc hạ hai trợ thủ không?"
Công Tôn tiên sinh lại ngẩng lên nhìn Kim Kiền, lại nhíu mày, nhìn ra ngoài hô lớn: "Truyền Trịnh Tiểu Liễu và Đỗ Hiểu Ninh đến đây!"
"Vâng!", âm thanh người đáp ngoài cửa chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng bước chân vội vã chạy tới. Hai người vừa được truyền mồ hôi đầy trán đi vào bên trong.
"Diện kiến Công Tôn tiên sinh!"
"Hai ngươi mau tới giúp mau tới giúp Kim giáo uý!", Công Tôn tiên sinh phất tay một cái rồi cũng lập tức vùi đầu vào công cuộc chỉ huy tác chiến.
"Kim giáo uý!", 2 người Trịnh Lỗ vội ôm quyền.
Kim Kiền nhìn Công Tôn tiên sinh đang phân thân với đống công việc ngổn ngang, lén hít một hơi rồi nhìn hai trợ thủ mà nói: "Đi thôi!"
Cả 3 rồng rắn đi khỏi phòng Công Tôn tiên sinh, đi qua vườn hoa rồi vào Đông sương phòng. Vừa tới nơi, dược liệu đã ngợp tầm mắt, chất cao như núi, suýt nữa làm Trịnh Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh vốn chưa kịp thích ứng đâm ra sặc sụa ho liên tục.
"Chúng... Chúng ta làm gì giờ?", Trịnh Tiểu Liễu trợn trắng mắt hỏi.
Kim Kiền thở dài sườn sượt: "Làm một trăm viên thuốc!"
"Hớ?", Lỗ Hiểu Ninh ngây cả người.
"Đứng đó làm gì? Làm thôi!", Kim Kiền với bộ dạng thấy chết không sờn, lướt mắt qua núi dược liệu trong phòng, hùng hổ xắn áo vén bào, xông vào mất hút giữa đống ngổn ngang, chỉ còn nghe thấy mỗi giọng nói vọng ra: "Đến đây lấy giùm mấy vị thuốc cái coi!"
"Á! Được!", Trịnh, Lỗ vội lập cập chạy theo. Sau một tuần trà, một ngọn núi nho nhỏ khác lại được đắp lên giữa phòng, đối diện là ba người quay ra nhìn nhau.
"Trước hết, đem tán chỗ này thành bột", Kim Kiền nuốt nuốt nước bọt đè giọng nói.
Hai trợ thủ của nàng nghe xong thì như chết trân.
"Nhiều vậy thì nghiền bột đến kiếp nào?", Trịnh Tiểu Liễu ôm đầu hoảng sợ.
"Cứ tưởng chịu giáo huấn của Triển đại nhân là đã thảm nhất! Nào ngờ bây giờ còn thảm hơn!", Tiểu Lỗ khóc không ra nước mắt."Bị Triển đại nhân giáo huấn?", Kim Kiền giật giật thái dươnh nhìn hai người.
"Đúng đó! Kim Kiền! Chỉ tại hôm nay ngươi không tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Triển đại nhân, vừa sáng mặt đã như đeo đá, khắp thân hàn khí...", Trịnh Tiểu Liễu giải thích.
"Mới hôm qua Triển đại nhân còn rất bình thường! Chẳng hiểu sao sau một đêm đã biến thành mức này... !", Lỗ Hiểu Ninh nhăn nhúm cái mặt như bánh trôi trắng, ra chiều sợ hãi cái thể loại sinh vật được hắn coi là còn rất mới lạ.
Vẻ mặt này khiến hai vị bổ khoái tiền bối của Bánh Trôi nhỏ cầm lòng không được mà phải cùng dị khẩu đồng thanh, ra sức an ủi: "Không sao không sao! Dần rồi sẽ quen!"
Lỗ Hiểu Ninh: "...."
"Bây giờ quay lại vấn đề chính... Một trăm viên thuốc phải giao ra trước giờ Ngọ!", Kim Kiền chau mày ngước nhìn núi dược liệu trước mắt, không biết nên làm sao cho phải, "mà nội nghiền thuốc cũng đã mất tới nửa canh giờ..."
"Nửa canh giờ?", Trịnh Tiểu Liễu tròn xoe mắt ngạc nhiên, "Sao xong nổi đây?"
"Trừ phi có máy nghiền thuốc tự động, hờ hờ!", Kim Kiền khan giọng cười, miệng mồm lẩm bẩm.
"Ơ... Kim giáo uý!", Lỗ Hiểu Ninh hít một hơi nhìn hai người còn lại, "Trước đây huynh hình như có cái gì mà nổ banh á. Giờ có dùng được không?"
Kim Kiền bất ngờ nhìn chòng chọc kẻ vừa đề xuất. Còn hắn thì bị nàng nhìn cho đến giật mình, nên có hơi chút ngại ngùng: "Là ta chỉ... Chỉ nói vậy thôi!"
"Tiểu Lỗ! Ngươi quả là thiên tài!" Kim Kiền vỗ mạnh vai Lỗ Hiểu Ninh, mặt vui vẻ lấy ra một túi thuốc trong người, dốc ra một đống thuốc viên nhỏ màu xanh lục cười như nghé, nói, "Chúng ta chỉ cần đem thuốc bỏ vào túi gai này, rồi bỏ những bột thuốc cần mài ra nhét vào trong, sau đó trên dưới trái phải lắc 1 cái, là nổ tung..."
Trịnh Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh nhìn Kim Kiền trân trối một lúc. Còn Kim Kiền thì hào hứng: "Dược liệu nhất định sẽ ra bột vụn!"
"Ý hay!", Trịnh Tiểu Liễu vỗ đùi đánh đét, "đừng đứng đó nữa! Làm thôi!"
Nói xong, vẻ mặt ba người lộ rõ kích động, vội lấy túi gai, nhét lấy nhét để dược liệu vào.
"Được rồi! Trịnh, Lỗ bổ khoái, hai người lắc mạnh vào!", Kim Kiền đứng chống nạnh chỉ huy.
Hai trợ thủ của nàng không chút nghi ngờ, ra sức lắc loạn túi gai.
"Kim giáo uý! Sao huynh lại phải đeo khăn bịt mặt?" Lỗ Hiểu Ninh vừa lắc túi gai, vừa ra chiều khó hiểu với vẻ ngoài trông hệt như đại tặc đi đêm của Kim Kiền.
"Vì...", Kim Kiền thắt chặt khăn, giơ ngón tay lên thần bí. Giọng nói qua khăn ồm ồm càng quỷ dị."Thứ mà làm nổ vụn mấy thuốc này... Chỉ có thể là đạn thúi phiên bản mới"
Uỳnh!
Theo sau tiếng nổ, làn khói xanh vàng phả ra, chẳng mấy chốc phủ kín hành quán, mùi thối không gì tả nổi.
"Có chuyện gì vậy?", Công Tôn tiên sinh sắc mặt xanh lè mở cửa lớn, nhưng đầu vừa thò vào thì mùi thối ngập trời ập ra."Kim Kiền! Ngươi đang làm cái trò gì thế hả", giọng nói nho nhã thường ngày của sư gia toàn năng cũng có chút thay đổi âm vực.
"Công Tôn tiên sinh đừng vội! Không đầy nửa canh giờ nữa thì đám thuốc sẽ thành ra bột vụn! Trước giờ Ngọ liền có thể giao cho ngài đủ 100 viên Vạn sự đại cát phiên bản cuối!"
Kim Kiền đang bận vỗ vỗ lưng Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh đang nằm ọp xuống mặt đất, giọng đầy tự tin.
Công Tôn tiên sinh ở ngoài cửa chỉnh trang lại đầu tóc một chút rồi hắng giọng nghiêm trang: "Đi tìm Triển hộ vệ..."
"Công Tôn tiên sinh! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng nói phủ hàn ý truyền từ ngoài hậu viện vào ngay khi Công Tôn tiên sinh còn chưa kịp nói xong.
Tiên sinh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng hồng y đạp không đi tới, thân thẳng như tùng, khắp người dày đặc lãnh khí. Không ai khác chính là Ngự Tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Ngự Miêu Triển Chiêu.
"Triển hộ vệ tới đúng lúc lắm, Kim giáo uý...", Công Tôn tiên sinh vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ tay vào dược phòng.
Triển Chiêu đẩy cửa vào phòng, hàn khí cuộn lại, chốc lát đã thổi bay mùi thối quỷ dị ra ngoài.
"Triển đại nhân!?", Kim Kiền đang mải ngồi chồm hỗm dưới đất vỗ vỗ má Trịnh Tiểu Liễu, thấy Triển Chiêu đi tới liền vội bật dậy, ôm quyền cung kính."... thật không dám phiền tới Triển đại nhân! Bọn thuộc hạ tự làm cũng được..."
"Chẳng nhẽ ngươi muốn Bao đại nhân bị cái mùi này ám rồi mang thân đi tới Tương Dương Phủ hay sao?", Triển Chiêu chau mày quát lớn.
Kim Kiền ứ họng không biết nói thêm thế nào, "Do thời gian vội vàng, nhiệm vụ nặng nề nên bọn thuộc hạ mới bất đắc dĩ dùng đến cách này... Hơn nữa mùi này sau nửa tuần trà là đã tan hết! Chắc chắn không ảnh hưởng tới đại cục!"
"Cần làm gì?"
Triển Chiêu ngắt lời Kim Kiền vốn đang thao thao bào chữa.
"Dạ?", Kim Kiền hơi ngẩn người.
Hai hàng lông mày Triển Chiêu nhíu chặt, đứng giữa phòng hồi lâu vẫn thấy Kim Kiền mất phản ứng, môi mỏng lại khẽ hé ra hỏi:
"Cần phải làm gì?"
"Cần nghiền túi dược này ra bột nhưng vì nhiều quá nên thuộc hạ mới bất đắc dĩ..."
Triển Chiêu nhìn lướt qua đống thuốc, "Đem hết túi gai qua đây!"
"A? Dạ được!", Kim Kiền ngơ ngơ ngác ngác nhưng vẫn cầm túi đến đưa cho Triển Chiêu. Chàng liền đỡ lấy túi thuốc, lấy dây thừng buộc chặt miệng túi, sau đó một tay nâng túi lên, tay còn lại nhẹ nhàng ra một chưởng.
Sau một tiếng "bụp", túi thuốc căng phồng mới nãy giờ đã lép kẹp.
"Được rồi!", Triển Chiêu đưa lại cho Kim Kiền. Nàng vội mở túi ra, nhìn nhìn.
Khụ! Thế mà cũng được á? Dược liệu này đã thành bột vụn trong chốc lát, mà còn mịn hơn cả dùng máy nghiền.
Đây chắc chắn là máy nghiền bột hình người! À mà không! Miêu nhi đại nhân dùng nội công nên phải kêu là máy nghiền bột nội công!Khụ! Không đúng! Cái này không phải trọng tâm! Trọng tâm là ngay khi đại địch trước mũi, dùng nội công để nghiền bột có phải quá lãng phí không?
Kim Kiềm vội quay đầu, giữ lại ngăn Triển Chiêu khi chàng vừa cầm lên túi gai thứ 2.
"Triển đại nhân! Tối nay còn phải đi Tương Dương phủ dự tiệc! Long đàm hổ huyệt lành ít dữ nhiều, chi bằng không nên hao phí nội lực. Thuộc hạ vẫn là nên mời Bạch ngũ gia tới giúp một tay!"
"Bụp"
Túi thuốc thứ 2 trong tay Triển Chiêu nát vụn.
"Bạch huynh hôm qua lưu lại nơi Nhan đại nhân giúp đỡ bố trí cơ quan! Đến trưa mới quay lại!"
Triển Chiêu điềm nhiên nhét đầy túi thứ 3, mặt bình tĩnh: "Không cần lo cho nội lực của ta! Y tiên tiền bối đã giúp Triển mỗ đả thông kinh mạch, lại ăn uống điều dưỡng thể chất nên nội lực dồi dào! Triển mỗ nay đã khác xưa!"
"Đại sư phụ?", Kim Kiền mí mắt giật giật, phản xạ có điều kiện cứ thế mà bắt mạch cho Triển Chiêu. Chàng liếc nhìn một cái nhưng cũng không tỏ ý ngăn cản. Còn nàng thì quá đỗi kinh ngạc.
Đây là sao?
Nội lực dồi dào, đầy mà không tràn, bề ngoài như tĩnh nhưng bên trong mạnh mẽ, cuồn cuộn tựa biển đen thâm sâu khó lường.
Thần kì là ở chỗ, mới lúc nãy nội lực tiêu hao không ít nhưng giờ lại đã lấp đầy đan điền!
Ú ù! Nội lực đầy ắp nhưng vẫn có cả dự phòng?
Có đi nhầm mặt trận Võng du không nhể?
Đây mà là không như xưa thôi á? Phải là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu thiên hạ duy ngã độc tôn mới đúng!
Chờ Kim Kiền định thần lại xong thì Triển Chiêu đã đem đập đống thuốc thành bột, chất lượng thượng thừa.
------
(*) có ai để ý là chị nhà cứ để tay bắt mạch cho anh nãy giờ còn anh thì vẫn thản nhiên đập bột khônggggg =))))))))) như kiểu truyền năng lượng đập bột cho nhau í nhể =))
------
Kim Kiền cảm thấy thế giới quan của mình đang chịu một sự đả kích to lớn. Rồi nàng chợt hốt hoảng, ôm quyền nói: "Đa... Đa tạ Triển đại nhân! Thuộc hạ giờ phải tới bếp để nấu mật!"
"Kim Kiền!", đột nhiên cổ tay nhỏ của Kim Kiềm bị một ai đó giữ chặt lấy, khiến khắp người nàng run lên, liền ngước mắt lên nhìn. Càng nhìn, mắt nhỏ càng banh lớn.
Nắng len qua cửa sổ nhuộm vàng bụi thuốc đang mải lờ lững giữa không trung, chẳng khác nào lưu huỳnh phát sáng, lơ lửng khắp nơi, quấn lấy hộ vệ áo đỏ, khiến toàn thân chàng rực sáng, lấn hồng sắc xuân.
"Kim Kiền... Sáng nay... Không phải... Chỉ là Triển mỗ nghĩ Kim Kiền nàng...." Ánh mắt Triển Chiêu lướt qua cổ tay Kim Kiền, hắc mâu loé lên, rồi vụt tắt. Mắt rũ ngay xuống, "Nàng đừng để bụng!"
Kim Kiền lúc này đây, tai như ù đi, chỉ thấy vo ve như ong vỡ tổ trong đầu, trong khi hồng y hộ vệ đứng trước mắt, mặt đầy sắc xuân, thật khéo khiến người ta toàn thân phát run, kì thực chẳng nghe rõ người đối diện nói gì nhưng vẫn thuận miệng đáp: "A... Dạ! Thuộc hạ hiểu được!"Đầu mày Triển Chiêu khẽ động, rèm mi run lên, nhẹ lắc xuống hai giọt nắng đang đọng trên khoé mắt. Chàng lại ngước mắt lên nhìn thẳng Kim Kiền, sóng trong con ngươi đen sâu thẳm gợn nhẹ."Kim Kiền... Chờ Tương Dương Vương án kết thúc, Triển mỗ có chuyện cần nói với nàng..."
Hai má nàng hơi nóng lên, sững sờ gật đầu: "Chuyện gì ạ?"
"Là...", Triển Chiêu dừng nói, tai đỏ ửng ráng chiều, và trở nên trong suốt dưới ánh nắng, thoáng trông qua nhìn tựa như cánh hoa đào, "Chuyện rất quan trọng!"
"Thuộc hạ đã rõ!", ánh mắt Kim Kiền hốt hoảng nhìn Triển Chiêu, gật đầu liên tục, rõ là bị sắc đẹp của động vật họ Mèo nào đó mị hoặc.
Triển Chiêu nhìn trân trân sắc mặt của Kim Kiền, tuấn nhan hơi xanh lại, thầm thở dài một tiếng rồi bỏ tay nàng ra, "Ngươi không phải còn đi luyện mật nữa sao?"
"A đúng! Đúng rồi! Thuộc hạ cáo lui trước", Kim Kiền chợt hoàn hồn, vội vàng ôm túi thuốc dưới đất, rồi vọt đi mất.
Đợi cho tiếng bước chân Kim Kiền xa dần, ánh mắt nãy giờ dõi theo bóng lưng nhỏ mới dần thu lại, nhìn liếc sang một bên, trầm giọng: "Chuyện hôm nay chớ truyền lung tung ra ngoài!"
Nói xong, liền bước đi.
Trịnh Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh nãy giờ bị choáng vì mùi đạn thối, đương nằm la liệt bên đám thuốc ngổn ngang dưới đất, giờ mới tỉnh được, bốn mắt nhìn nhau khó hiểu.
"Tiểu Liễu ca! Triển đại nhân nói vậy có ý gì?"
"Ta cũng nghe không rõ! Đại nhân bảo chúng ta không được nói lung tung... Nhưng mà Triển đại nhân rõ ràng có nói gì để đến phiên chúng ta mồm mép đâu?"
"Đúng thế! Huynh bảo Triển đại nhân có chuyện quan trọng, có thể là chuyện gì được?"
"Hmm! Ta đoán là... Tuyệt thế võ công muốn dạy cho Kim Kiền? Có lẽ vậy!"
"Có lý! Tiểu Liễu ca thật lợi hại!"
"Ha ha ha! Đương nhiên! Trịnh Tiểu Liễu ta là ai chứ?! Là bổ khoái chính quy của Khai Phong phủ! Là bạn cùng phòng cũ của lục phẩm Kim giáo uý kia mà!",
"Tiểu Liễu ca! Kim giáo uý hình như ra bếp rồi!"
"Đúng đúng! Mau đi giúp! Mau đi giúp!"
"Vâng!"
***
Cuối cùng thì Kim Kiền cùng hai trợ thủ đắc lực cũng hoàn thành xong 100 viên Vạn sự đại cát trước giờ Ngọ. Với tinh thần muốn được biểu dương, Kim Kiền sau khi biết Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đang ở sương phòng dùng bữa, bèn ba chân bốn cẳng phóng tới những mong giao nộp ngay. Tuy nhiên, khi tới nơi lại tiếng của con mèo nào đó cũng đang trong phòng, Kim Kiền không khỏi do dự.
Tiểu Miêu cũng ở đây sao?
Kim Kiền bèn đứng quay quay túi thuốc ở trước cửa rồi lẳng lặng quay đầu lại.
Hầy! Lúc nãy con Mèo từ trong dược phòng đi ra, không hiểu thế nào mà tim mình cứ đập loạn xạ, cứ thấy hình như lời của Tiểu Miêu còn có ý khác. Gượm đã!
Nhìn Tiểu Miêu mới vừa rồi... 3 phần rất quyết tâm, 3 phần động lòng xuân, 3 phần như đang ôm mối tình thắm thiết, phần còn lại thì có chút vị khó diễn tả...
Kim Kiền nhéo nhéo da mặt đang nóng ran cho tỉnh táo.
Không nhẽ Miêu Nhi đã định tâm...
...
...
Tỏ tình với Chuột Bạch??????
Cái chuyện rất quan trọng không lẽ là muốn cầu hôn với Bạch Thử?
Kim Kiền chợt hít một hơi dài, cảm thấy lồng ngực co thắt, như thể đang bị ngộp sâu trong làn nước, thiếu chút nửa muốn ngừng thở.
Sắc mặt trắng bệch được, tay quơ cào đập lung tung vào lồng ngực được một lúc thì nàng mới dần bình tĩnh lại.
Ai da nếu thật là thế...
Đây chẳng phải là từ trên xuống dưới Khai Phong phủ chỉ có ta mới đảm đương được trách nhiệm bà mối này thôi sao?
Bĩnh tĩnh bình tĩnh! Thở sâu thở sâu! Đời còn dài còn đẹp, nôn nóng hấp tấp làm chi! Phải thật bình tĩnh.
Tóm lại lễ cầu hôn phải được lên kế hoạch cụ thể rõ ràng.
"Tiểu Kim Tử!", một bàn tay vỗ mạnh vai Kim Kiền.
"Ai ui bà ngoại ơi!", Kim Kiền giật mình nhảy tót lên, quay đầu nhìn lại thì thấy một Bạch Ngọc Đường đứng giữa ánh nắng lộng lẫy. Toàn thân bạch y như rọi sáng bầu trời, khiến người đối diện muốn chói mắt.
"Bạch ngũ gia!" Kim Kiền thở hắt ra, "Làm ta sợ chết khiếp!"
Bạch Ngọc Đường từ tốn phẩy Ngọc Cốt phiến, hai mắt mờ chút quầng thâm. Rõ ràng đêm qua khá vất vả.
"Sao? Có tâm sự gì phỏng?", Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Kim Kiền.
Nàng u uất nhìn Bạch thử rồi thở dài.
Đúng! Là ta đang suy nghĩ về gia tài của Triển đạu nhân liệu có cầu hôn Bạch thử được không đây.
Bạch Ngọc Đường bị Kim Kiền nhìn cho lạnh cả sống lưng, rùng mình một cái. Mắt hoa đào tránh né nhìn sang một bên tìm cách đổi chủ đề: "Sao không vào?"
"Ư... Cái này.... Ta thấy Bao đại nhân có lẽ đang bàn chính sự nên không dám vào quấy rầy"
Kim Kiền chưa nói xong thì đã bị Bạch Ngọc Đường xách cổ vào phòng.
Về phần ba người đang luận "chính sự", khi thấy Bạch Kim hai người vào phòng thì đều nhất thời vui vẻ.
"Sao rồi?", Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cùng hỏi.
Nhưng Bao đại nhân là hỏi Bạch Ngọc Đường còn Công Tôn tiên sinh lại hướng Kim Kiền.
"Bạch mỗ đã ở chỗ Nhan đại nhân lắp đặt cơ quan 3 lớp bảo vệ, bên trong không có gì phải lo." Bạch Ngọc Đường ôm quyền đáp."
"Đây là 100 viên vạn sựđại cát hoàn phiên bản cuối." Kim Kiền giao nộp thành quả.
Bao đại nhân gật đầu, Công Tôn tiên sinh mở túi thuốc ra nhìn, thần sắc rất hài lòng, lại ôm quyền với Bao đại nhân: "Đại nhân, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, khi nào sẽ xuất phát?"Bao đại nhân không ra lệnh ngay mà lại từ từ đứng dậy nhìn mọi người trong phòng rồi nghiêm nghị nói:
"Chúng ta lần này đi Tương Dương Vương phủ dự yến, là để phân tán sựchú ý, kéo dài thời gian, nếu có thể tìm cách ở lại Tương Dương Vương phủ là tốt nhất. Chỉ là Tương Dương Vương dã tâm cực lớn, lại có tâm phản nghịch, bổn phủ chỉ sợ là..." Bao đại nhân dừng lại một lúc, "Tương Dương Vương sẽ làm khó chúng ta hơn, hoặc sẽ mắng chửi chúng ta..."
Nói tới đây, Bao đại nhân thở dài một hơi, nhìn 4 người: "Mong các ngươi có thể giữ đại cục, nhịn nhục làm việc lớn, đừng làm việc theo cảm tính, trước khi hành sự nhất định phải nhớ kỹ chữ "nhẫn"."
"Triển Chiêu tuân mệnh đại nhân." Triển Chiêu đáp lại ngay sau đó
"Bạch Ngọc Đường..." Bạch Ngọc Đường nghiến răng, "Tuân mệnh đại nhân."
Chỉ có Kim Kiền sững ra không biết đang nghĩ gì, hồi lâu vẫn chưa đáp lại.
"Kim giáo uý!" Triển Chiêu nhíu chặt mày nói.
"A! Thuộc hạ lĩnh mệnh!", Kim Kiền lúc này mới vội ôm quyền nói.
"Kim giáo uý có phải có gì không hiểu?" Bao đại nhân hỏi.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về Kim Kiền.
"A, cái này..."Kim Kiền vò đầu, "Thuộc hạ đang nghĩ... mắng chửi thì cũng chả có gì, cùng lắm nhịn một chút cũng không sao... nhưng chẳng may... Tương Dương Vương nếu quá thèm khát tài năng, định dụ dỗ chúng ta về dưới trướng hắn, sau đó... dùng mấy thủ đoạn gì đó..."
Nói xong, Kim Kiền nuốt xuống ngụm nước bọt, "Ví dụ như dùng nhiều tiền mua chuộc..."
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh khoé mắt giật giật, Triển Chiêu nheo mắt, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, chúng nhân đều có vẻ mặt "Chỉ có ngươi mới mắc " nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền gãi gãi mặt: "Khụ khụ, tất nhiên có thể có cả mỹ nhân kế..."
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh vẻ mặt dở khóc dở cười.
"Tiểu Kim tử..." Bạch Ngọc Đường mặt đen xì.
"Khụ!" Triển Chiêu ho khan một tiếng.
"Đương nhiên, chúng ta trung quân ái quốc, chắc chắn sẽ không mắc lừa ba thứ thủ đoạn thấp hèn đó, ..." Kim Kiền cười khan 2 tiếng rồi lại vuốt cằm suy luận, "Có lẽ còn sẽ bỏ thuốc... Cái này cũng không cần quá lo lắng vì đã có 100 viên vạn sự đại cát hoàn phiên bản cuối giải quyết, mấy cái loại độc tầm thường đều không phải là vấn đề..."
"Kim giáo uý, ngươi lo lắng quá rồi." Triển Chiêu thở dài lắc đầu.
Tiểu Kim tử..." Bạch Ngọc Đường trợn mắt, "Chẳng nhẽ ngươi nghĩ là Tương Dương Vương có tầm suy nghĩ như ngươi để mà dùng mấy thủ đoạn tầm thường đó?"
Chỉ có Công Tôn tiên sinh giống như nghĩ ra gì đó hơi hơi nghĩ ra một cái rồi lắc đầu.
"Đúng thế, dù sao đó cũng là Tương Dương Vương, thủ đoạn chắc chắn phải tầm cao hơn những gì ta nghĩ tới chứ!" Kim Kiền mắt nhỏ loé lên chờ đợi."Chà chà, có lẽ sẽ là 1 chuỗi những hoạt động phong quan tấn tước, tặng biệt thự, ban núi vàng, dâng mỹ nhân chả hạn..."
Chúng nhân nhìn vẻ mặt Kim Kiền đều dở khóc dở cười.
***
Mặt trời chói chang, gió lặng yên ắng. Sĩ khí hào hùng, bứt lên tận đỉnh.
Giờ Thân, một đoàn trăm người từ Tây thành Tương Dương rồng rắn đi vào thành. Đội hình này chiêng trống mở đường, nhân mã uy vũ, ngự sai tuỳ tùng, đội hình nghiêm chỉnh.
Phía trước, hai con tuấn mã đang ruổi bước. Con bên trái do hồng y hộ vệ cưỡi, hiên ngang mạnh mẽ. Con bên phải do bạch t hiệp khách phong tư trác tuyệt cầm cương.
Ở giữa, là đội hình kiệu lớn 8 kiệu phu cao lớn vạm vỡ khiêng văn hoa, uy phong lẫm lẫm, nâng kiệu như nâng hoa, lướt đất bằng mà tựa đang cưỡi gió đạp mây
Đằng sau kiệu là một xe mộc mạc do đôi ngựa kéo. Phía sau, 10 xe do hai hàng ngựa chở, xe nào xe nấy, trên xe chất đầy, bánh xe hõm sâu, đồ đạc trên xe ắt hẳn toàn là kỳ trân dị bảo.
Đội hình này đi chậm rãi tới, cuối cùng dừng dừng ở trước của chính của Tương Dương Vương phủ.
Tương Dương Vương phủ này toạ Bắc hướng
Nam, to lớn bề thế, khí thế tráng lệ, xa hoa bậc nhất. Xa xa, nhác trông đã thấy, cột tường son đỏ rực, mái hiên cong liên miên, nóc lợp vàng rực rỡ, chói loà mắt người ta.
Cửa chính vương phủ, đỏ tươi màu máu, cao hơn 3 trượng, bích trụ như ngọc, sư tử đá lớn, đường bệ 2 bên. Ngự trên cao là bảng sơn son thiế vàng, đề lớn hai chữ: "Vương phủ"
Chưa kể đến, đoàn quân trăm người, chờ đợi đã lâu, cờ bay rợp trời, thương tiễn như nêm, áo giáo nối liền, uy nghi bức người, trực sẵn nghênh tiếp.
Kẻ dẫn đầu đội hình, một thân áo vải, cao chừng 8 tấc, dáng người gầy gì, thân vận áo đen, tay áo bó chặt, eo dắt tế kiếm, chuôi khảm hoa văn, ngân quang loé lên, thập phần tinh tế.
Thoạt nhìn, tướng mạo hắn có vẻ cao lớn, tóc đốm hoa râm, ẩn hiện sắc xám, như màu mực phai. Sắc mặt tựa giấy, trắng bệch đáng sợ. Môi đỏ như máu, hốc mắt sâu hoắm, lệ khí phủ đặc nơi đầu chân mày. Huyệt thái dương gồ lên, hiển nhiên là kẻ thuộc hàng nội công thâm hậu.
Thấy đoàn khâm sai, hắn hơi cúi người ôm quyền: "Tương Dương Vương phủ thị vệ Vương Diễm cung nghênh Bao đại nhân."
Bao đại nhân và đội ngũ khâm sai dừng bước. Công Tôn tiên sinh và Kim Kiền trên xe ngựa, đứng ngay ngắn hai bên kiệu. Trong khi Bạch Ngọc Đường đã sớm xuống ngựa đứng trước, chỉ chờ Triển Chiêu đi tới. Hồng y hộ vệ lúc này mới nhẹ nhàng dùng vỏ kiếm vén màn kiệu lên.
Một thân mãng bào đen, Bao đại nhân đi từ trong kiệu ra, ngước mắt nhìn tên thị vệ Vương Diễm, khẽ nhíu mày.
"Bao đại nhân là chúc thọ khâm sai, Tương Dương Vương phủ lại phái một tên không quan không tước đến nghênh đón, chẳng phải là coi thường Hoàng ân sao?", Công Tôn tiên sinh giọng sắc bén nói. Nhưng Vương Diễm lại vờ như không nghe thấy gì, ra lệnh cho đám binh sĩ phía sau: "Đem lễ vật mừng thọ kiểm tra kỹ rồi nhập kho."
Đám binh sĩ nghe lệnh liền đi tới phía trước nơi để lễ vật, tiếp quản xe ngựa.
"Chờ đã!" Triển Chiêu đi lên nói, "Lễ vật vua ban sao có thể kiểm tra giữa đường thế này! Còn ra thể thống gì?!"
Vương Diễm nhìn Triển Chiêu lạnh lùng: "Vương phủ trọng địa, kẻ không phận sự không được vào."
Vừa nói xong, chúng nhân trầm mặt xuống.
Công Tôn tiên sinh mắt phụng nhíu lại, Triển Chiêu phát ra hàn khí, Kim Kiền suýt chút nữa buột miệng mắng chửi, Bạch Ngọc Đường mắt đào hoa dựng lên, cổ tay vừa xoay định rút Hoạ Ảnh bảo kiếm.
"Cứ làm theo lời hắn ta."Bao đại nhân đột nhiên nghiêm giọng nói.
"Đại nhân!" Chúng nhân trợn mắt.
Bao đại nhân nhìn mọi người, từ tốn nói: "Nếu đã là lễ vật tặng Tương Dương Vương, Tương Dương Vương phủ muốn xử trí thế nào, chúng ta không cần nghi ngờ."
Chúng nhân nhìn Bao đại nhân, lại nghĩ đến lời dặn lúc trước, lấy lại bình tĩnh.
Vương Diễm giương mắt nhìn Bao đại nhân 1 cái, ôm quyền hành lễ, sau đó chỉ huy đám binh sĩ kiểm tra lễ vật xong, rồi mới ôm quyền với Bao đại nhân nói: "Bao đại nhân, mời."
Bao đại nhân trầm mặt, gật đầu rồi bước vào cửa chính, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền theo sau, nhưng lúc đoàn người mới tới cửa, khâm sai chưa vào trong đã nghe thấy tiếng uỳnh một cái, cửa lớn Tương Dương Vương phủ đột nhiên đóng lại.
5 người cả kinh quay đầu nhìn.
"Đây là ý gì?" Công Tôn tiên sinh tức giận nói.
"Vương phủ trọng địa, không phận sự miễn vào!", Vương Diễm mặt không chút biểu cảm, giơ tay hất nhẹ, liền sau đó là một đoàn thị vệ tiến lên vây lấy đoàn khâm sai.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường biến sắc tiến lên một bước.
"Ngươi muốn làm gì?", Bạch Ngọc Đường lạnh lùng quát hỏi.
"Vương gia là thân thiên kim! Vũ khí tuyệt đối không thể mang vào!", Vương Diễm lạnh lùng.
Lập tức có 6 thị vệ tiến lên, chia thành từng đôi, vây lấy Triển, Bạch, Kim hòng tước vũ khí.
"Triển Chiêu thân là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, trước mặt vạn tuế gia còn có thể mang đao!", Triển Chiêu dùng ánh mắt lạnh lẽo như kinh qua tinh luyện ngàn năm, trừng lên: "Khoing nhẽ chỉ là một Vương phủ mà cũng muốn so sáng với Kim Loan điện của Hoàng Thượng?"
Hai tên thị vệ run rẩy nhìn Vương Diễm. Tên này bèn dùng ánh mắt ra hiệu, lệnh cho 2 thị vệ kia lui xuống.
Bạch Ngọc Đường nhanh gọn đưa luôn Hoạ Ảnh ra: "Cẩn thận kiếm này quý lắm đó!:v"
Vương Diễm tay dẫu đón lấy bảo kiếm nhưng mắt lại nhìn chòng chọc vào bó Khổn Long Tác trên hông Bạch Thử.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày cười: "Sao? Cái dây lưng cũn muốn lấy hử? Không nhẽ ngươi muốn Ngũ gia hành xử bất nhã vừa đi tay vừa kéo quần đi gặp Vương gia nhà ngươi?"Vương Diễm lại nhìn sang Kim Kiền, với thanh khoan đao cùng túi thuốc dắt hông.
"Chắc trêu:?! Cái này cũng định lấy phỏng?", Kim Kiền không vui vẻ cho lắm đưa túi thuốc ra, miệng mồm lầm bầm oán thán: "Tương Dương Vương phủ tưởng thế nào hoá ra nghèo đến cái mức đi trấn cả mấy viên thuốc của ta! Bần hàn đến độ không còn gì mà ăn rồi chắc!?"
Lời vừa dứt, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng lúc khục khục trong cổ họng. Da mặt Vương Diễm cứng như đá cũng khẽ giật giật, nhưng vẫn đành mặt dày mà tước đi bao thuốc của họ Kim.
"Chư vị! Mời!"
Vương Diễm đưa tay ra trước. Cả đoàn nhìn nhau.
"Đã đến rồi cũng đành chấp nhận thôi!", Bao đại nhân đi trước. Năm người đi theo Vương Diễm tiến vào Tương Dương Vương phủ.
Vào trong rồi cả đoàn mới giật mình. Vương phủ, 5 bước 1 lầu, 10 bước 1 trụ. Điêu khắc thủ công mỹ nghệ chạm trổ kỳ hoa dị thảo, không chỗ nào mà không có, xanh đỏ rực rỡ, xa hoa vô cùng. Binh lính vũ trang, thị vệ dày đặc, 3 bước 1 trạm gác, 5 bước 1 chòi canh, phòng thủ kín kẽ.
Kì dị nhất là trong phủ, dập dìu người đi, nhưng tiếng động không có. Cả thị nữ lẫn thái giám, lúc đi qua cũng chẳng mảy may nghe nổi tiếng bước chân. Vương phủ như cái tử huyệt lớn, tử khí nặng nề.
Càng vào sâu, cảm giác này càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Khiếp cái nơi, càng đi càng lạnh, càng vào càng u ám. Chắc hẳn có cái gì đó ô uế!
Tiếng lòng của Kim Kiền vang lên không ngớt. Mải suy nghĩ, đột nhiên một tiếng nhạc cao vút trong Tương Dương Phủ truyền tới bên tai khiến không khí tĩnh mịch lại được thêm đà quỷ dị.
"Đã tới!", Vương Diễm quay đầu nói với mọi người.
Cung điện cao ngút hoa lệ, trụ đỏ ngói xanh trải ra trước mắt. Trên cửa điện treo một tấm kim biển đề: "Huyền vũ điện". Trước cửa, thị vệ giữ cửa nghiêm ngặt. Thị nữ tấp nập bên trong. Tiếng nhạc ắt hẳn từ đây mà ra.
"Vương gia chờ đã lâu!", Vương Diễm ra ý cho cả đoàn, "Bao đại nhân! Mời!"
Tất thảy chỉnh trang, đồng thời bước vào điện.
Vừa đến nơi, ai cũng tự thấy mắt mình như bị chói loà. Nơi này rộng rãi, đuốc đèn sáng trưng, dọc hành lang hai bên sảnh là 50 nhạc công, tay cầm nhạc khí, ra sức tấu nhạc, đàn ca không dứt. Phía trước hai hành lang là hai bên bàn. Một bên đã ngồi kín chỗ, bên còn lại trống hoe.
Thảm đỏ trải dài từ cửa điện, vào sâu tận cùng, nơi cuối thảm ấy, toạ một lão nhân, không cần hỏi cũng biết đó chính là Tương Dương Vương Triệu Tước.
Đoàn Khai Phong phủ nét mặt căng thẳng, đi tới trước hành lễ.
"Bao Chửng diện kiến Vương gia!", Bao đại nhân dẫn đầu hành lễ.
Liền đó, bốn người theo sau cũng theo thứ tự mà thi lễ.
Tiếng nhạc chợt ngưng, đại sảnh ngập một âm thanh tĩnh lặng chết chóc. Đột nhiên, tiếng cười trong đại điện vang lên.
"Ha ha ha! Bao đại nhân! Mau đứng dậy!"
"Tạ vương gia!", khi tất cả đứng lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ Tương Dương Vương. Thân hình khôi ngô, tinh thần tráng kiện, thân vận cẩm bào tử kim, hông đeo đai khảm ngọc, chân mang hài thêu mây bạc. Tóc vấn đỉnh đầu, tóc mai bạc trắng. Mặt vuông chữ điền, râu cằm tỉa gọn, kiểu cách. Ánh mắt chim ưng sắc bén. Tuy nụ cười có vẻ gần gũi nhưng hàn mâu đã sớm thổi rét tâm can người đối diện. Sát khí ngầm phát ra không hề tầm thường, khiến người đối diện run sợ.
"Vương thị vệ! Bao đại nhân đường xa mệt mỏi! Mời ngài ấy ngồi đi!", Tương Dương Vương quay sang nói với Vương Diễm.
"Bao đại nhân! Lối này!", Vương Diễm lập tức tiến lên chỉ lối, dẫn Bao đại nhân đi đến bàn bên trái vẫn còn trống. Chờ cho Bao đại nhân ngồi xuống, cả đoàn cũng ngồi theo. Đến lúc đã an toạ, mọi người mới nhận ra bàn đối diện đang có 10 người cũng đang ngồi. Trong số này, đến 9 kẻ vận quan bào dáng vẻ khúm núm xun xoe, bộ dạng vâng dạ đáng khinh. Người còn lại, chẳng phải ai xa lạ. Một thân tử y, mắt dài hẹp, nửa chính nửa tà, chính là Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
"Các vị đây chắc hẳn là 9 vị thái thú của Tương Dương Cửu quận và Kỳ Lân Môn môn chủ Trí Hoá?!", Bao đại nhân ôm quyền mở lời.
9 tên thái thú cùng lúc run lên, nhìn lên Tương Dương Vương.
"Còn không mau ra thi lễ với Bao đại nhân?", Tương Dương Vương Triệu Tước cầm li rượu lên cười nói. 9 kẻ này vội y lời ôm quyền với Bao đại nhân.
"Trí Hoá diện kiến Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân, Kim giáo uý và Bạch ngũ hiệp!". Trí Hoá từ từ đứng dậy hành lễ và được người phủ Khai Phong đáp lễ.
"Ha ha ha! Trí Hoá vốn là bằng hữu giang hồ của bổn vương! Vốn nghĩ Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp đều là người giang hồ nên đã mời Trí Hoá tới ngồi chung! Bao đại nhân không trách chứ?"
Tương Dương Vương vuốt râu.
"Vương gia suy nghĩ thực chu toàn!", Bao đại nhân cười nhạt.
"Được được! Bao đại nhân thích là tốt rồi!", nói xong Tương Dương Vương liền cười lớn.
Hành lễ dông dài mãi, cuối cùng cũng đi vào vấn để chính.
"Bao Chửng lần này phụng mệnh của Hoàng Thượng mang kỳ trân dị bảo 10 hòm đến chúc thọ hoa giáp của Vương Gia, chúc Vương gia phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn!"
Bao đại nhân liền cầm ly rượu lên, đứng dậy chúc mừng Tương Dương Vương.
"Chúc Vương gia phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn." Mọi người trong điện cùng đứng dậy đồng thanh chúc mừng.
"Tốt, tốt, tốt!" Tương Dương Vương ý cười đầy mặt, cầm ly rượu đầy nói lớn, "Thằng cháu này của ta thật có lòng, bổn vương thật may mắn, ha ha ha ha ha."
Lời kia mới dứt, đoàn khâm sai nhìn nhau, da mặt giật giật. Kim Kiền không ngoại lệ.
Tuy ai cũng sớm biết Tương Dương Vương sớm nuôi lòng mưu phản, song tại trước mặt bá quan triều đình mà còn dám ngang nhiên gọi Hoàng Thượng là "thằng cháu"... Thật khiến người ta không khỏi kinh sợ. Trong khi đó, 9 tay thái thú nó thì có vẻ đã quá quen với những lời đại nghịch bất đạo kia, nên không những không lấy làm ngạc nhiên mà ngược lại còn ba hoa bợ đỡ. Kẻ thì Vương gia anh mịn thần võ. Đứa thì Vương gia thọ cùng trời đất, khiến khắp đại điện sặc mùi phân ngựa, làm cho Kim Kiền tự thấy không bằng. Còn đám người Khai Phong phủ thì cũng được phen như ngồi trên bàn chông.
Thực tình không dễ gì chịu đựng qua cho hết trận nịnh hót lộ liễu ấy. Lại được cả mặt dày Tương Dương Vương thêm vào: "Bao đại nhân đường xa vất vả! Bổn vương hiểu được. Vì vậy đêm nay hãy ở lại vương phủ, để bổn vương có thể làm tận nghĩa bổn phận chủ nhà!"
"Đa tạ vương gia bỏ qua!", Bao đại nhân miễn cưỡng đáp lễ.
Tương Dương Vương liền gật đầu phẩy tay gọi Vương Diễm lại. Kẻ thị vệ nọ liền gật đầu vỗ tay ra hiệu. Lập tức tiếng nhạc vang lên giống như âm thanh chốn tiên bồng. Dù không có ấn tượng hay ho lắm về Tương Dương Vương nhưng Kim Kiền cũng không thể phủ nhận rằng đội nhạc gia Tương Dương Vương phủ hẳn đạt tầm tiêu chuẩn quốc tế. Tiếng nhạc này du dương uyển chuyển, như mơ như huyễn, khiền người nghe triền miên mơ tưởng, có cảm giác như có một bầy vũ nữ xinh đẹp ra múa cùng.
Í!?!
Kim Kiền dụi mắt.
Ơ? Không phải tưởng tượng. Hình như là thật!
Quả vậy! Đúng là có một đám các vũ nữ ăn bận gợi tình hở hang đang uốn éo chân trần lướt trên thảm đỏ.
Thứ quần áo mà mấy cô gái này mang, quả thực mỏng đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu. Chỉ qua mấy động tác giơ tay dậm chân thì làn da qua lớ vải mơn mởn ẩn hiện, mị hoặc kinh người. 9 tên thái thú bên kia dường như đã không muốn nhặt lại cằm, thu lại mắt. Cằm rớt xuống đất, mắt dán lên người những vũ công, nom bại hoại vô cùng. Còn bên kia, đám người Khai Phong phủ thì...
Đồng loạt phun rượu, rồi không hẹn mà gặp, cùng quay đầu lại nhìn Kim Kiền.
Ơ! Nhìn gì mà nhìn?
Kim Kiền mở to mắt.
Bao đại nhân chớp mắt 2 cái, cố gắng nhịn cười.
Công Tôn tiên sinh vuốt vuốt chòm râu, ánh nhìn ẩn ý.
Triển Chiêu đưa tay lên che ngang miệng.
Mẹ ơi! Tiểu Miêu huynh đài! Huynh cứ tưởng làm thế thì ta sẽ không biết là huynh đang cười chắc?????
"Chậc! Đồ mồm thối miệng quạ!", Bạch Ngọc Đường cầm li rượu lên, nói trước khi hớp một ngụm.
Còn vị tòng lục phẩm giáo uý, thì lại cảm thấy vô cùng đả kích. Nàng nheo mắt lườm lén Tương Dương Vương, bụng sôi nấu hận.
Má nó chứ lão Tặc vương làyyyyy! Lão không sáng tạo được hơn à? Trình của lão mà còn xài đến cái chiêu Mỹ nhân kế tầm thường như vậy sao? Hết nấc!!!!!! Ít ra cũng phải là... Trời ơiiii!
Lão thật sự dùng kế này saooooooo!
Tiếng lòng Kim Kiền còn chưa buồn ngớt thì đã thấy 5 vũ nữ xinh đẹp rợi khỏi đội hình đến bên chỗ ngồi của các vị Khai Phong phủ. Chúa ơi! Con muốn lật bànnnnnnn!
Cô vũ nữ đang tiến về hướng lão Bao, hàng thật giá tốt, ánh mắt mê người, uốn éo như rắn. Thế mà vừa tới gần, đã thấy mặt sắt đen sì của Bao đại nhân quắc mắt trợn mâu, ánh mắt toé điện, vầng trăng khuyết trên trán chợt loé, chẳng khác gì Hắc diện Diêm La giáng thế. Vũ nữ liền hoảng hốt, lùi lại mấy bước.
Trong khi cô vũ nữ mon men nơi Công Tôn tiên sinh, tóc thướt tha, mắt ươn ướt, gót sen chân trần uyển chuyển đi tới. Ai ngờ vừa lại được mé góc bàn, đã bị Công Tôn tiên sinh ngước mắt lên nhìn, cười khẩy vuốt râu, ánh mắt như đóng băng vạn dặm, thật giống Bạch Diện Vô Thường hạ phàm. Mỹ nhân giật mình bước hụt, dập mặt xuống đất.
Vũ nữ nơi Triển Chiêu thì càng là mỹ nhân khuynh thành, bước đi uyển chuyển như hoa nở dưới chân, mắt đầy ý xuân, vải mỏng phấp phới. Có điều, vừa vào bán kính ba thước, đã thấy Triển Chiêu ngước mắt, hồng y không gió mà cuộn lên phần phật, hàn khí lan toả. Mỹ nữ nọ thốt nhiên nổi cả da gà, hắt xì liên tục, buộc phải lùi bước.
Còn cô nương tiến về phía Bạch Ngọc Đường. Mắt có long lanh đấy nhưng sao sánh được với mắt hoa đào phong tình vạn chủng. Suối tóc có thướt tha đấy nhưng sao bì được với làn tóc đen nhung mềm mượt. Diện mạo như hoa thì đã sao khi đối diện với nhan sắc hoạ thuỷ kia. Thương thay, càng đến gần Bạch Ngọc Đường thì ý chí càng nhụt, cuối cùng chỉ biết xấu hổ chết trân. Được cả Bạch Ngọc Đường cũng không vừa khi thả vào một câu: "Cái loại này mà cũng đòi uốn éo trước mặt Ngũ gia á?". Vũ nữ tủi thân ôm mặt chạy đi.
Cuối cùng là thiếu nữ bổ về hướng Kim Kiền, thân hình bốc lửa, mỗi bước lại toả ngàn mê hoặc, mỗi nhịp như thả trăm nhung nhớ. Thấy bốn tỷ muội đã sớm bại trận, nên nàng này càng gắng sức, dùng vũ điệu như hồ ly chuyển thế, mê hoặc lòng người. Còn Kim Kiền miệng khô môi đắng nên cứ liên tục nước nước bọt.
Thấy con mồi phản ứng như vậy, vũ nữ càng đắc ý, tính xoay một vòng định ngồi vào lòng Kim Kiền. Ai ngờ, trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một luồng hàn khí sộc tới, lạnh lẽo tạt vào người cô nàng. Giật mình quay lại, chỉ thấy một Triển Chiêu ánh mắt sắc như dao, tựa hồ đương muốn rút da cắt gân lọc xương lóc thịt người ta. Mắt hoa đào của bạch ảnh kế bên cũng dường như đóng băng vạn dặm. Vũ nữ kinh hãi thối lui một bước, định quay đầu bỏ chạy thì bị Kim Kiền giữ tay.
"Mỹ nữ! Có vàng không?"
"Hả?", vũ nữ sửng sốt.
"Thế ngân phiếu?", Kim Kiền trừng mắt.
"Cái... Cái gì?"
"Bạc thì sao? Trân bảo thì sao?", Kim Kiền thấp giọng lo lắng."Không phải là mua chuộc sao? Không phải dùng lợi lộc dụ dỗ sao? Sao chỉ có mỗi mỹ nhân kế mà không có vàng! Không hợp lýyyyyyyy!"
"Đồ, đồ điên!", vũ nữ cảm thấy bị xúc phạm, bưng mặt khóc chạy đi.
"Đúng là không có vàng!:(" Kim Kiền thất vọng.
4 người khác của Khai Phong phủ liền không chịu nổi mà phải quay đầu lại.
"Phụt!", phía đối diện phát ra tiếng phì cười quỷ dị.
Trí Hoá đang rũ đầu gục xuống, vai rung lên không ngừng, rõ ràng là đang cười.
"Xem ra Bao đại nhân không hài lòng lắm với sắp xếp của bổn vương?".
Tương Dương Vương nhìn đám người của Khai Phong phủ, mặt thì cười nhưng trong mắt lạnh lẽo.
"Đa tạ mỹ ý của Vương gia! Chỉ là Bao chửng không thích hợp cái này!"
"Lui xuống!", Tương Dương Vương phẩy tay. Chốc lát sau, cả vũ nữ và nhạc sư đều tức tốc rời khỏi, nhường lại khoảng tĩnh mịch lớn trong đại điện. Huyền vũ điện lại rơi vào không gian trầm mặc.
"Bao đại nhân qua nhiên cương trực!", Tương Dương Vương cầm li rượu lên, hạ thấp giọng."Cho nên bổn vương đã mời đến những vị đồng đạo tới đây để tiếp ngài!".
Nói câu này xong, khuôn mặt tươi cười của Tương Dương Vương ẩn hiện dưới ánh đèn lại càng thêm tà ý. 2 tay y vỗ vào nhau, một đội thị vệ theo hiệu lệnh này mà lôi 3 người vào điện.
3 người này, tóc tai rối bời, người toàn vết thương, bị đám thị vệ kia dúi ngã xuống đất.
"Vương gia! Đây là ý gì?", Bao đại nhân nhíu mày.
"Bao đại nhân thử nhìn xem khách mà Bổn vương mồ có hợp ý ngài hay không?", Tương Dương Vương nói.
Đám thị vệ liền lật 3 người kia lên lộ mặt.
"Bộp!", Bao đại nhân vỗ bàn đứng dậy.
"Sao lại thế này?", Công Tôn tiên sinh kinh hô.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sắc mặt thay đổi, cùng lúc loé lên. Một người giữ lấy Kim Kiền, một người giữ lấy Công Tôn tiên sinh, cùng lúc đem ba người kia vào giữa, bảo vệ chặt chẽ.
Kim Kiền bị Triển Chiêu ép sát vào Bao đại nhân, mắt mở lớn nhìn 3 người giữa điện.
Đó là 3 người, 1 người mặt chữ quốc, 1 người mặt tròn, còn 1 người nửa mặt đẹp như thơ, nửa còn lại đầy sẹo. Đó là những người được phái đi bảo vệ Nhan Tra Tán.
Trương Long, Triệu Hổ và Vũ Mặc.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |