Quỷ hình đằng sau màn lộ diện, Kiền Khôn quyết chiến sinh tử tuyệt
← Ch.138 | Ch.140 → |
Mây đen nổi, gió tiêu điều, cờ bay phấp phới, cát tung bụi mù.
Chân Trường Đình vừa nói ra thân phận người bên dưới lôi tràng đang dương dương khiêu chiến, sắc mặt cũng kéo theo một màu u ám âm trầm, khiến người ta phát sợ.
"Hắn chính là Thần Thủ Đại Thánh Đặng Xa? Là cái kẻ cao thủ ám khí đêm qua chực đánh lén chúng ta?"
Hàn Chương banh to mắt nhìn chòng chọc bóng người trên lôi đài, "Có nghe nói người này công phu ám khí xuất quỷ nhập thần, bất kể là hoa rơi lá rụng gì cũng đều có thể dùng làm thứ hại người. Chưa kể hắn còn ra tay tàn độc, kẻ nào rơi vào tầm ngắm của hắn, tính mạng khó toàn. Tương truyền, những ai đã ngó qua dung mạo hắn, đều bị giết người diệt khẩu. Danh tính trên giang hồ của kẻ này nổi bật đã lâu nhưng những kẻ đã biết qua tướng mạo hắn, e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay..."
Hàn Chương dừng một chút, không khỏi nhìn sang Bạch Ngọc Đường, hỏi: "Rốt cuộc Ngũ đệ người đâm đầu vào đâu mà để đắc tội với hắn như vầy?"
"Đệ chưa từng biết hắn cho tới trước đêm qua!", Bạch Ngọc Đường bạo nổi gân xanh.
"Được rồi! Chuyện phiếm nói sau! Kẻ này tài dùng ám khí vang danh thiên hạ. Bây giờ ai xung phong đi đánh lôi đài!" Tưởng Bình cắt ngang lời Hàn Chương.
Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường ẩn chứa hàn quang loé lên chút tàn nhẫn, rồi lại đăm đăm nhìn nơi tay mình bị Khổn Long Tác quấn quanh, bực tức nói: "Nếu không phải bị Khổn Long Tác hạn chế, Ngũ gia ta giờ đây chắc chắn xuống lôi đài tỉ thí một trận với hắn! Ta đây mới là đệ nhất ám khí công phu. Kẻ tiểu nhân chỉ biết đâm lưng chọt hậu như hắn há có cửa mà so sánh sao?.
"Ngũ đệ bớt nóng! Chi bằng ta thượng đài thay Ngũ đệ một phen!". Bùi Mộ Văn đứng dậy, hướng về phía Bạch Ngọc Đường cười nói.
"Khá lắm! Thật không hổ danh là con trai của Bùi Thiên Lan này!", Bùi Thiên Lan cất tiếng hào sảng vang tận mây xanh.
Giang Ninh bà bà gật gù tán thành, "Hiện giờ công lực Bùi Mộ Văn có dấu hiệu phục hồi tốt nhất, đánh khai trận cũng là chuyện tốt!"
Mọi người nghe được đều dồn dập gật đầu tán thành. Chỉ riêng Bạch Ngọc Đường là giật giật mí mắt nhìn Bùi Mộ Văn: "Công phu ám khí của ngươi khác gì mèo cào, ra đấy để làm bia ngắm cho hắn!".
"Khụ! Ngũ đệ", Lư Phương lúng túng nhìn sang Bùi Mộ Văn, "Bùi thiếu trang chủ võ nghệ siêu quần, đệ chớ nói bậy!".
"Lư đại ca! Không sao!", sâu trong đôi mắt dài hẹp của Bùi Mộ Văn hiện lên ý cười nhẹ nhàng, "Chẳng qua là Ngũ đệ đây có ý lo lắng cho Bùi mỗ!"
"Ai thèm lo cho ngươi!", Bạch Ngọc Đường ngay đến cả lông mày cũng nhảy dựng lên theo người.
Trong khi Bùi Mộ Văn một bộ dạng rõ ràng muốn nói: "Ta hiểu! Đệ không cần ngại". Trên mặt Bùi thiếu lúc này đã tràn ngập ý cười ôn hoà, hướng mọi người ôm quyền rồi xoay lưng từ tốn đi xuống thái đài, bỏ lại phía sau một Bạch Ngọc Đường ấm ức quay về chỗ ngồi."Triển đại nhân!", Kim Kiền trộm nhìn Bạch Ngọc Đường đang âm ỉ tức giận, rồi vội quay mặt đi, lén lấy khuỷu tay thúc nhẹ Triển Chiêu, hạ thấp giọng nói: "Ta cảm thấy Bùi thiếu gia và Ngũ gia giao tình không đơn giản!".
Triển Chiêu liếc mắt nhíu mày. Kim Kiền thấy rõ một bộ dáng dấp Triển Chiêu chưa hiểu chuyện gì rốt cuộc đang xảy ra, liền cuống quít: "Lẽ nào Triển đại nhân không nhìn ra? Rõ ràng giữa hai người bọn họ có gì và này nọ, thế này và thế kia đó!"
Vừa nói, đôi con ngươi trên dưới phải trái đảo như rang lạc, ánh mắt đầy ẩn ý hướng đến vị động vật họ mèo như muốn mách: "bọn họ nhất định có gian tình".
"Bạch huynh cùng Bùi thiếu trang chủ quen biết nhau từ nhỏ, nghĩa nặng tình thâm âu cũng là chuyện thường tình!", Triển Chiêu tựa hồ như biết rõ Kim Kiền muốn ám chỉ cái gì, thản nhiên làm một câu tổng kết.
Quen biết từ nhỏ cái con khỉ. Chuyện thường tình cái búa!
Kim Kiền xạm mặt.
Ta nói này Tiểu Miêu đại nhân! Chuyện đến mức này mà ngài vẫn không mảy may có ý thức đề phòng cái nguy cơ hiểm hoạ kia hay sao?
Bùi thiếu gia thân là Thiếu trang chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, có nhà có xe có chỗ đứng (cứng chỗ đó:v), có địa vị, có tiền có thế có quyền uy. Chỉ nội cái gia thế hiển hách nhà người ta cũng đã đủ khiến ngài bị bỏ xa chín con phố. Tuy rằng hình dáng vóc người so ra với Triển đại nhân có chênh lệch một tí tẹo, nhưng cũng tuyệt đối là nhân trung long phượng, mã trung xích thố. Đích thực là tiêu chuẩn cao to đẹp trai. Trọng điểm chính là, người này cùng với Bạch ngũ gia từ nhỏ đã sớm kết thành thanh mai trúc mã. Còn giờ cứ nói vài câu là ám muội bộc phát, đầu mày cuối mắt. Đã thế Bùi trang chủ vốn là đối với lão nương của Bạch Thử vốn có ý đồ không đứng đắn. Trở ngại gia đình hai bên căn bản là không có. Vậy nên... Đây chính là tình địch lớn nhất của ngài đó Tiểu Miêu đại nhânnnnnn.
Nghĩ tới đây, Kim Kiền chợt nhận ra chuyện tình miêu thử tiền đồ trắc trở. Trong lòng thấy nôn nao sốt ruột. Mấy lần cũng định nhắc nhở Triển Chiêu vài câu, nhưng lúc này Bùi Mộ Văn đã bắt đầu thượng đài tỉ võ. Lôi chiến căng thẳng, mới vừa bắt đầu đã như muốn bùng nổ. Bây giờ quan tâm đến chuyện tư tình nam nam quả thực không thức thời.
Haizz. Đành phải tìm cơ hội thừa cơ đánh động Mèo con sau vậy.
Kim Kiền hạ quyết tâm, đem sự chú ý dời về phía lôi đài.
Trong khi đó, Đặng Xa kia vừa nhìn thấy kẻ tỉ thí với mình không phải Bạch Ngọc Đường, mặt nhất thời biến sắc khó coi.
"Bùi thiếu trang chủ! Kẻ mà tại hạ khiếu chiến là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường! Ngươi tự nhiên ra làm gì?".
Bùi Mộ Văn cười nhạt, hướng Đặng Xa ôm quyền: "Ngũ đệ hiện tại trăm sự bồn bề "quấn" thân, e rằng không rảnh cùng ngươi so tài cao thấp. Bùi mỗ bất tài, nhưng cũng xin nguyện phụng bồi các hạ mà ứng chiến một phen."
"Ngươi?", Đặng Xa nhìn lướt qua với vẻ mặt khinh thường."Ngươi không phải đối thủ của ta! Mau mau gọi Bạch Ngọc Đường ra đây!".
Lời vừa nói ra, không đợi Bùi Mộ Văn phản ứng, phía Đông thái đài đã ngùn ngụt nộ khí. Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ lập tức bật người thi triển đại chiêu Trào Phúng công phu để công kích đối phương:
"Này này! Tiểu tử ngươi cũng quá cuồng vọng! Đừng tưởng cứ xưng danh Thần Thủ Đại Thánh thì liền vô địch thiên hạ!"
"Theo ta thấy tiểu thử này rõ ràng là ếch ngồi đáy giếng, chưa từng thấy cao thủ chân chính nào nên mới to mồm bốc phét ở đây!".
Đặng Xa sắc mặt âm trầm, nhìn lướt qua Hàn, Đinh hai người, không thèm nhìn thẳng, mà tiếp tục lia mắt đến cho đến khi ánh mắt bám chặt trên người Bạch Ngọc Đường, cất tiếng nói thách thức: "Bạch Ngọc Đường! Ngươi rõ ràng là rùa đen rụt cổ, trong lòng ắt đang khiếp sợ Đặng Xa ta đây đúng không?"
Cánh tay Bạch Ngọc Đường nổi cả gân xanh, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau sin sít, hẳn là muốn lên tiếng chửi mắng lại. Đúng lúc ấy, lôi tràng đột nhiên sinh dị biến. Một đạo ánh sáng dữ dằn bay ra, đánh thẳng người Đặng Xa.
Đặng Xa thốt nhiên cả kinh, lui nhanh xoay người nhưng cũng không kịp né, mất mất một đoạn tóc.
"Bùi mỗ đã nói qua, Ngũ đệ không rảnh, ngươi không nên ăn nói lộn bậy ồn ào làm phiền Ngũ đệ!".
Trên khuôn mặt tao nhã của Bùi Mộ Văn hiện ra nét cười đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo, thanh kim đao cầm trong tay hàm ẩn sát khí, ong ong vang vọng. Một đòn kình điện vừa nãy, chính là do một đao của Bùi Mộ Văn này xé gió gây nên.
Đặng Xa chậm rãi quay đầu, con ngươi dậy lên tàn nhẫn, "Ngươi muốn chết?!"
Chưa thèm dứt lời, đã thấy Đặng Xa tung người lên không trung, hai tay giơ cao tựa quạ đen xoải cánh. Nơi cánh tay khẽ lắc nhẹ, liền thấy mấy đạo mũi nhọn phá không vọt ra, không trung mới thoáng tĩnh mịch chợt xuất hiện hàng loạt tia sáng ầm ầm lao tới Bùi Mộ Văn.
Bùi Mộ Văn trầm sắc mặt, ánh đao xoay chuyển, vẽ ra ánh sáng chói loà múa lượn quanh thân, phi thân bay lên giữa không trung, hướng lên trên mà hét lớn: "Phá!"
Thoáng chốc, đống ám khí kia như phế vật đụng phải tường đồng vách sắt, rụng rơi lả tả. Chính là một đống đá cuội nhìn không hề bắt mắt chút nào.
Đặng Xa lạnh rên một tiếng, thân như con quay xoay tròn quỷ dị. Vô số mũi nhọn bắn ra như mưa phùn, từ khe cổ tay áo lao ra ồ ạt.
Ánh đao Bùi Mộ Văn tuy không còn nhưng mãnh lực vẫn chưa mất, chẳng lùi còn tiến tới. Lưỡi đao đem theo nội lực mạnh mẽ, ầm ầm đảo qua, rạch mây chém không. Ám khí liên miên không dứt, vừa thời khắc trước giống như cuồng phong bao phủ, trong nháy mắt liểng xiểng, vung vãi khắp mặt đất. Bấy giờ mới nhìn rõ được đám ám khí vừa rồi chỉ là một mớ kim khâu tầm thường.
Bên này, Bùi Mộ Văn vung lưỡi đao dát đầy kình quang, bổ về phía Đặng Xa, như sấm dậy đất bằng.
Đặng Xa xoay mòng mòng quỷ dị trên không trung, đột nhiên rơi xuống.
Lưỡi đao trong tay Mộ Văn xoay một cái, thân dao động theo, đuổi sát Đặng Xa, ánh đao chớp loè như vũ bão, lia một đường hồng quang, hướng vào đầu hắn mà chụp tới.
"Đỡ này!" Đặng Xa thân hình đột nhiên bật lại phía sau, giống như bị một lực lớn vô hình dẫn dắt bắn ra hơn một trượng, tránh được đòn chí mạng từ lưỡi đao ngậm sát khí dày đặc.
Bùi Mộ Văn không kịp thu thế, lưỡi đao chém phải mặt đất, khiến bụi mù chấn động, tràn ngập che trời.
Nháy mắt, thân tay áo Đặng Xa đột nhiên giơ cao, vô số lệ quang từ áo xông ra, dẫn theo loạt mùi khó chịu, lao nhanh hướng yếu huyệt trên toàn thân Bùi Mộ Văn.
"Không ổn! Có độc!", mọi người bên Đông thái đài đột nhiên hét lớn.
Chợt thấy bóng lưng của Mộ Văn khựng lại, kim đao sáng loé, ánh đao múa lượn như dòng điện, cản mưa chặn gió, vững vàng cản lại ám khí. Chẳng ngờ, ám khí càng lúc càng dày đặc, bốn phương tám hướng chen chúc tới, càng lúc càng dày, càng lúc càng đông. Cảm giác chỉ thêm một chút nữa thôi, vũ bão ám khí kia sẽ đâm nát người Bùi thiếu.
Bỗng nhiên, Bùi Mộ Văn hét lớn một tiếng, một vệt kim quang từ lưỡi đao bắn ra, hoá thành trời sao, nội lực dồn lưỡi đao, xé mưa tiến đến, chém nứt thiên địa, nháy mắt khiến đống ám khí như hoá vô hình.
"Kim đao tuyệt kỹ, tám ngàn dặm bằng!", Chân Trường Đình hai mắt toả sáng, lên tiếng hét to.
"Tốt! Chiêu này vừa ra, vô địch thiên hạ!", Hàn Chương vỗ đùi.
Lời chưa kịp dứt, trên sân đã sinh biến.
Đặng Xa lợi dụng lúc Bùi Mộ Văn chưa thu chiêu, đột nhiên toàn thân quỷ dị, yên lặng lén đến sau lưng Bùi Mộ Văn, mắt ẩn tăm tối, viên đan hoàn màu đỏ rực bắn ra, trực tiếp bắn vào sau ót Mộ Văn.
Ánh điện quang loé lên, sau ót như có mắt, Bùi Mộ Văn đột ngột cúi thấp đầu né tránh khỏi tầm bắn của viên đan hoàn đỏ thẫm.
"Ầmmmm!"
Một tiếng nổ bạo liệt nổ váng trời, hồng quang chói mắt, kinh thiên động địa.
Bùi Mộ Văn đơn độc một mảnh giữa hồng quang, sau lưng, lôi tràng nổ tung bắn lên bụi khí. Thân hình Bùi thiếu bị quăng ngược ra, trên không trung xẹt ra một đạo vòng cung màu máu thoáng nhìn đã giật mình.
"Bùi thiếu trang chủ!"
Mọi người thất sắc sợ hãi. Kinh ngạc lớn tiếng thốt lên.
Bùi Thiên Lan tức giận sục sôi, thổ ra một búng huyết đen.
Đột nhiên, một bóng trắng tung người bay lên, thanh thoát như Ngân Long trồi lên từ mặt nước, thoắt cái đã tới bên Bùi Mộ Văn, đỡ lấy Bùi thiếu gia người phủ đầy máu từ giữa không trung, rồi tiếp đất nhẹ nhàng không tiếng động.
Tuyết y thanh sạch, dung nhan hoa mỹ, đích thực chính là Bạch Ngọc Đường.
Không gian tĩnh mịch.
Mọi người mở trừng con mắt, ngạc nhiên không thốt nên lời. Phản ứng đầu tiên chính là quay lại hướng Triển Chiêu Kim Kiền.
Kim Kiền lôi lên nửa đoạn trống rỗng của Khổn Long Tác, mắt nhỏ thẳng tắp nhìn Bạch Ngọc Đường đang ở phía lôi đài. Một lúc lâu sau mới run run quay lại nhìn Triển Chiêu, nhưng phát hiện mình và vị Ngự Miêu kia vẫn bị cột chung một chỗ.
"Cái này... Là chuyện gì vậy?!"
Triển Chiêu nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm bó Khổn Long Tác, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Nhưng ngay tại lúc này, càng không phải thời gian để hai người để ý vấn đề đó
Bạch Ngọc Đường đã đem được Bùi Mộ Văn trở về, gấp giọng kêu lớn: "Tiểu Kim tử! Mau qua đây xem chút đi!"
Triển Chiêu Kim Kiền đồng thời đứng lên, vừa ngó qua tình trạng đã lập tức cả kinh.
Chỉ thấy Bùi Mộ Văn hai mắt nhắm nghiền. Hốc mắt thâm quầng, khoé mắt rướm máu, miệng trào huyết đỏ, khiến người ta sợ.
"Khụ! Không ngại! Chỉ là con mắt ta bị thương một chút!", Bùi Mộ Văn cựa quậy lăn từ trên lưng Bạch Ngọc Đường xuống, có điều chân vừa tiếp đất đã không trụ được, hai tay mềm nhũn rủ xuống.
"Ngươi chịu khó một lát! Để Tiểu Kim Tử xem cho ngươi!", Bạch Ngọc Đường tức giận, xách Bùi Mộ Văn lên tống cho ngồi vào ghế.
"Chớ lộn xộn nữa! Bùi thiếu gia, người đang bị thương hai con mắt, còn có thể trúng độc!", Kim Kiền đè lấy hai bả vai Bùi Mộ Văn, nhét viên thanh độc hoàn vào mồm Bùi thiếu, rồi bóp nát viên khác vẩy vào hai con mắt Bùi Mộ Văn, lúc này mới ngưng thần bắt mạch.
"Kim giáo uý! Như thế nào rồi?", Bùi Thiên Lan vẻ mặt khẩn trương, hỏi.
Kim Kiền thần sắc ngưng trọng, cẩn thận lật mí mắt của Bùi Mộ Văn lên kiểm tra một lúc, đồng thời rút ra một bọc chín chiếc ngân châm, thi triển Cửu Huyệt Phi Châm châm pháp.
Một màu hoang mang hiện ra trước mắt mọi người, chúng nhân chỉ kịp thấy ánh bạc loé lên liên tục, chưa kịp định thần thì Kim Kiền đã thi triển châm pháp xong xuôi.
"Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường vẻ mặt lo lắng, "Thế nào rồi?".
Lại thấy mắt nhỏ Kim Kiền, mi mắt khẽ run rẩy, mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, "Ngũ gia! Thực xin lỗi!"
"Sao lại nói lời ấy!", Bạch Ngọc Đường hoảng sợ.
Kim Kiền cắn chặt răng, bất giác nhìn Triển Chiêu. Mày kiếm của Triển Chiêu khẽ chau lại, chậm rãi nói: "Kim giáo uý, có gì hãy nói thẳng!".
Kim Kiền nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn đám đông: "Viên đan kia bên trong có ẩn kịch độc khi phát nổ, hiện ta tạm thời lấy Cửu Châm châm pháp kiềm lại độc tính, tính mạng Bùi thiếu trang chủ tạm thời không đáng lo ngại nhưng....", Kim Kiền dừng giọng, cắn môi, mãi mới nói tiếp: "Đôi mắt của Bùi thiếu trang chủ... Không thể cứu chữa!".
Lời vừa nói ra, khiến mọi người kinh hãi.
"Kim giáo uý!", Nhan Tra Tán khiếp sợ.
Gương mặt tái nhợt của Kim Kiền lướt qua mọi người một vòng, tiếng nói ảm đạm: "Nếu chỉ có độc ngày hôm nay, ta còn nắm chắc bảy đến tám phần giải độc... Nhưng độc Thất mạch phong huyệt tán hôm qua trong người Bùi thiếu trang chủ còn sót lại, nay song độc dung hợp...."
Kim Kiền lùi lại phía sau từng bước, ôm quyền hướng Nhan Tra Tán "Thuộc hạ vô năng!...", lại hướng mọi người: "Là Kim mỗ bất tài..."
Lời cuối cùng xen lẫn thanh âm run run.
Một mảnh tĩnh mịch. Mọi người cảm thấy vô vọng, thần sắc kinh ngạc.
"Kim giáo uý đừng tự trách! Bùi mỗ có thể lưu lại cái mạng này đã là ông Trời rủ lòng từ bi! Về phần hai mắt này cũng không đáng ngại...". Bùi Mộ Văn nhẹ nói một tiếng, thản nhiên cười nói.
"Mộ Văn!", nước mắt Bùi Thiên Lan chực rơi.
"Bùi thiếu trang chủ!"... Mọi người nghẹn ngào.
"Bùi thiếu trang chủ!", mắt nhỏ Kim Kiền hoe đỏ, cơ hồ như muốn khóc.
"Nếu có giải dược thì sao?", Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.
Kim Kiền ngẩn ra, nét kiên định thoáng hiện trên mắt, nói: "Nếu có giải dược, tại hạ nắm chắc chín phần giải được!".
"Tốt!", Bạch Ngọc Đường nhặt Hoạ Ảnh kiếm lên, bóng tuyết y lao lên không trung, lao vào lôi tràng, gầm lên: "Đặng Xa! Giải dược mau giao ra đây!".
Khi Đặng Xa thoáng thấy Bạch Ngọc Đường tiến vào lôi tràng, hai mắt sáng ngời. Nhưng khi vừa nghe nói đến yêu cầu của Ngọc Đường, lại rũ mắt, lắc đầu: "Ta không giữ giải dược!"
"Nói dối!". Bảo kiếm Hoạ Ảnh tuốt khỏi vỏ, hào quang chói loà."Ngươi hạ độc mà lẽ nào không có giải dược? Chớ để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt".
Đặng Xa vẫn lắc đầu như cũ: "Đó là thuốc kẻ khác ban cho, ta còn không biết có độc thì làm sao có giải dược!".
"ĐẶNG XA!", Bạch Ngọc Đường tức sùi bọt mép, nghiến răng gằn từng tiếng, thân hình loáng lên lao nhanh như điện, chớp mắt đã lao vào Đặng Xa.
Đặng Xa cả kinh lùi về phía sau mấy bước, lập tức vui vẻ nói: "Bạch Ngọc Đường! Nếu ngươi nguyện ý giao đấu với ta một phen và thắng, ta sẽ giúp người cầu giải dược!".
"Ngũ gia ta muốn chặt đầu người đổi giải dược!". Bạch Ngọc Đường quát lên chói tai một tiếng. Bảo kiếm Hoạ Ảnh sắc bén toả ra một trận Di Thiên sát khí, ánh kiếm kết lại thành ngàn trượng vạn tầng, hướng Đặng Xa tàn sát mãnh liệt.
Thân hình Đặng Xa quỷ dị, tránh sang bên cạnh một bước, trong ngàn vạn ánh kiếm tìm được một khe hở, hai cánh tay lại rung lên kịch liệt, vô số ngân châm sắc nhỏ bắn ra, kết thành lớp sóng quay cuồng, tầng tầng lớp lớp che thiên phủ nguyệt.
Bạch Ngọc Đường đôi con ngươi lạnh lẽo, Hoạ Ảnh xoay tròn nhẹ nhàng như tinh tú trên mặt hồ đêm, chắn lại ngân châm. Ngay sau đó, bạch ảnh lao tới, như bóng người đi dưới ánh trăng đêm, thoắt ẩn thoắt hiện, thoát ra khỏi cơn mưa ám khí bủa vây của Đặng Xa.
Đặng Xa biến sắc tức tốc lui về phía sau, điên cuồng kiên cố phòng thủ, cổ tay lắc mấy cái, ám tiễn điên cuồng bắn loạn ra tứ phía, rung động trời đất.
Không ngờ bóng trắng trước mắt nhanh hơn một bước, bảo kiếm xé gió tạo nên thanh âm ong ong vang vọng, dữ dội xé trời, khiến bầu trời âm u tăm tối như muốn nứt toác. Ánh sáng lạnh lẽo dày đặc lay động, tựa Thương Long rung trời, nhanh chóng toả ra. Kiếm quang xẹt tới, nhanh đến cực hạn, ngay cả tàn ảnh cũng khó lòng đụng đến. Đám ám khí rốt cuộc cũng bại trước Hoạ Ảnh. Thừa lúc Đặng Xa không đề phòng, bóng kiếm đã tiến sát trước mặt hắn, chỉ cách mặt vài tấc.
Đặng Xa kinh hãi, thốt nhiên ngửa mặt lên, thấy đao phong sượt qua chóp mũi, sắc lẹm cứa vào da thịt trên ấn đường, một luồng đỏ thoáng chốc ngập tràn hai con mắt.
Mơ hồ trong tầm mắt, bạch ảnh theo sát kiếm quang đang lao tới, thổi qua đỉnh đầu.
Đặng Xa hung hăng nghiến răng, đột nhiên một đạo ánh quang màu vàng theo tiếng vỡ vụn vọt ra, hướng đỉnh đầu của bóng trắng nọ, thâm độc bắn tới.
Roẹt!
Thanh âm ám khí sắc nhọn xuyên qua xé xiêm y nghe chói tai vô cùng. Khoé miệng Đặng Xa hoạ ra ý cười đắc ý.
"Ngu xuẩn!".
Bỗng dưng, một tiếng diễu cợt vẳng đến bên tai, Đặng Xa cảm thấy cổ họng bị khống chế một cách nhanh chóng.
Quan ngọc dung nhan của Bạch Ngọc Đường hiển hiện trước mắt hắn, thoáng hiện ý cười lạnh thấu xương, hàn ý trong mắt, con ngươi lạnh lùng, tựa như Bạch Diện Vô Thường.
Đặng Xa chấn động dữ dội, không thể tin được vào mắt mình: "Làm sao lại..."
Lời không thể thốt lên hết đã thấy kình quang chợt loé, Đặng Xe lãnh ngay quả đấm thép ngay xương gò má. Mắt hắn tối sầm lại, chờ đến lúc tinh thần phục hồi mới thấy mình vừa thổ ra một búng máu tươi từ lúc nào.
"Vạn vật đều trở thành ám khí mới thực là ám khí chi đạo, nhất kích tát sát, mới là ám khí tinh tuý. Còn thể loại chỉ biết văng vũ khí lộn bậy, loạn xạ rối nùi như ngươi cũng chỉ là loại thất phẩm tam lưu. Thế mà vẫn dương dương tự xưng là đệ nhất thiên hạ thật khiến người ta nực cười."
Tiếng nói nặng nề, thanh âm u ám của Bạch Ngọc Đường vẳng tới. Bóng bạch y thắng tuyết, mờ ảo như tiên, lãnh âm thấu xương, tiếng tiếng đánh tới tâm thần rối bời của Đặng Xa.
Hắn chậm rãi bò dậy, định nhãn nhìn lại, thoáng chốc sắc mặt đại biến. Từ lúc nào, Hoạ Ảnh của Bạch Ngọc Đường đã sớm bay ra ngoài lôi tràng, ngay tại chuôi kiếm, một mảnh tay áo trắng thanh sạch. Mà trên mảnh tay áo kia, lại chính là ám khí chí mạng từ trong miệng mình vọt ra- đoạt mệnh kim câu!
Thì ra là vậy.
Đặng Xa nhắm nghiền mắt, tự lẩm bẩm.
Trước tiên, hắn lấy kiếm nhanh chóng công phá trận đồ ám khí, rồi lại lấy bảo kiếm làm ám khí cố tình cắt da thịt trên trán ta. Trong thời gian sương máu phủ mắt, khiến tầm nhìn ta mơ hồ, thì hắn đã tự xé tay áo làm mồi, dẫn dụ cho ta ra tay, làm ta có cảm giác khinh địch lơi lỏng trong nháy mắt thì liền chớp thời cơ một một kiếm kề cổ, nhất kích tất sát.
Hay cho cái gọi là "Vạn vật đều có thể là ám khí!".
Hay cho cái gọi là nhất kích tất sát mới là ám khí chi đạo tinh tuý.
Hay cho một Bạch Ngọc Đường.
Đặng Xa chậm rãi trợn mắt, huyết quang nổi lên dữ tợn. Mãi một lúc sau, mới dằn xuống về lại trạng thái ánh mắt ảm đạm như ban đầu.
"Bạch Ngọc Đường, lần này ngươi thắng! Lần sau ta nhất định thắng lại!". Đặng Xa bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường âm thầm nuốt xuống cổ họng một ngụm máu, cười lạnh một tiếng, pha chút cuồng ngạo: "Ngươi tám đời cũng không thắng nổi ta!".
Đặng Xa trong mắt hồng quang chợt loé, nhưng cũng dằn lại được, khôi phục lại thần thái hờ hững lãnh đạm, xoay người quỳ xuống, thỉnh tội: "Đặng Xa trận này chiến bại, xin môn chủ trách phạt!".
"Bộp bộp bộp"
Tiếng vỗ tay rộn ràng từ Tây thái đài truyền tới. Trí Hoá vừa vỗ tay vừa nói, mặt không biến sắc, "Thật sự là phấn khích, Đặng đại hiệp lấy một chọi hai, khuất phục cả hai cao thủ đương thời. Quả là Chân Vũ cái thế, dương danh thiên hạ.
Nói xong, ánh nhìn của Trí Hoá hướng về phía sau, khoé môi gợi lên ý cười châm chọc, "Thật không hổ danh Mộc sứ đại nhân, là cánh tay đắc lực, bảo kiếm sống của chủ nhân. Tại hạ thật sự bội phục! Bội phục!
Mộc sứ? Con Hồ ly ấy vừa nói là Mộc sứ? Ta không nghe nhầm chứ?
Kim Kiền có cảm giác như bắp chân bị chuột rút, đứng không vững được.
"Hạha! Môn chủ quá khen!", thanh âm giọng nói già nua truyền ra, chỉ thấy một kẻ mặc áo choàng đen chẳng khác gì đám người Kỳ Lân Môn đi tới. Đoạn, người này trút bỏ áo ngoài, lộ ra gương mặt đầy những khe rãnh.
Gương mặt này khô như thân cây, nếp nhăn chồng chất, nhất là chung quanh hai mắt, quầng mắt hằn sâu, lại thêm hai tròng mắt nhạt nhoà vô hồn. Một thân hình áo vải đen thẫm, tay rộng, áo dài, khoác lên thân hình người này, cảm tưởng như bên trong áo quần như trống rỗng. Dáng dấp lom khom, khí chất uỷ mị.
Đám người bên chỗ Kim Kiền nhìn không chớp mắt, như nhìn thấy quỷ.
"Kim sứ Thương Trực?" Mắt nhỏ Kim Kiền banh lớn, sắc mặt kinh khiếp, trỏ vào người nọ mà lắp bắp không thành tiếng, ngón tay run rẩy: "Quỷ... quỷ hiện hình!"
Quả vậy, người này từ ngũ quan đến thần thái có đến chín phần tương tự phó bảng đại boss đã uống thuốc độc tự sát: Thương Trực! (*)
------
(*) xem lại Phiến Trung Phiến.
------
Chớ nói là Kim Kiền, ngay cả trầm ổn như Triển Chiêu, to gan cỡ Bạch Ngọc Đường, ổn trọng ngang Nhan Tra Tán, thông minh lanh lợi bằng Tưởng Bình, khi thấy qua diện mạo kẻ này, đều nhất thời kinh sợ.
"Thương Trực?" Phía Tây thái đài xuất ra một giọng lão trưởng giả, kèm theo cái cười lạnh nhạt."Ầy! Đó là đứa cháu ngoan của lão già này! Tiếc thay tráng niên mất sớm! Kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh! Thật khiến lão đau lòng!".
Vừa nói, đôi mắt vô hồn đó vừa bắn ra 2 đạo tinh quang lạnh lẽo, không lệch chút nào chiếu về phía Kim Kiền, đột nhiên làm toàn thân Kim Kiền dựng tóc gáy.
"Thương Trực? Cháu?" Chân Trường Đình trầm ngâm một lát, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến, bật đứng dậy, chỉ vào lão giả kia, cả kinh nói: "Ngươi là Độc thư sinh, Thương Mộ?".
"Ha ha! Không thể ngờ được dưới gầm trời này còn có kẻ nhận ra được ta! Nói vậy, vị này chính là Trân Tụ Sơn Trang Chân Trường Đình? Hâm mộ đã lâu! "
Bị Chân Trường Đình gọi đích danh, kẻ có gương mặt nhàu nhĩ nọ chẳng những không buồn bực, trái lại còn có vẻ vui mừng.
"Độc thư sinh?"
"Thương Mộ?"
Bùi Thiên Lan và Giang Ninh bà bà cùng đứng lên, đồng thời nhìn nhau, trăm miệng một lời: " Chẳng lẽ là kẻ đã dùng Thị huyết tàn hồn đơn diệt cả môn phái Dược Vương Cốc, là Thương Mộ?"
"Chính là kẻ này!", Chân Trường Đình đỉnh đầu đổ mồ hôi, gấp giọng nói.
Lời vừa nói ra, mọi người sắc mặt đại biến.
"Thỉnh Mộc sứ đại nhân ban cho Đặng Xa giải dược!". Lời của Đặng Xa cắt đứt hồi tưởng.
Thương Mộ lúc này mới đem ánh mắt quẳng ném cho Đặng Xa, lúc này đang quỳ gối trên mặt đất: "Chiến bại?"
"Đặng Xa tài nghệ thua kém, thỉnh Mộc Sứ đại nhân trách phạt!". Đặng Xa ôm quyền.
"Phế vật!". Thương Mộ lạnh lùng phất tay áo, một làn sương khói xanh sẫm dày đặc thuận thế toả ra, hướng về phía Đặng Xa. Bỗng nhiên một bóng bạch ảnh chớp mắt lao ra, kéo Đặng Xa sang một bên.
"Lão đầu tử nhà ngươi muốn làm gì?" Bạch Ngọc Đường một bên giữ lấy Đặng Xa mặt xám ngoét như tro tàn, trừng mắt nhìn Thương Mộ nổi giận.
"Hử?", khoé nhăn trên mặt Thương Mộ giật giật, chậm rãi quay đầu nhìn Trí Hoá, "Môn chủ! Đặng Xa kẻ này dám cấu kết với kẻ thù bên ngoài, tội không thể dung thứ, lý nên xử tử!".
Trí Hoá liếc nhìn Thương Mộ một cái bằng khoé mắt sắc lẻm, "Mộc sứ đại nhân! Hôm qua Đặng Xa vẫn còn vì ngài mà lập đại công lớn. Bây giờ qua cầu rút ván e rằng không ổn?"
"Dưới trướng lão hủ ta không thu nạp phế vật!". Tay áo Thương Mộ lại khua khoắng lần nữa, một lớp khói khác lại theo đó mà ra, tiến thẳng đến Bạch Ngọc Đường và Đặng Xa.
Đến khi bụi mù tản đi, cũng là lúc bóng dáng Bạch Ngọc Đường và Đặng Xa biến mất dạng. Thương Mộ nhíu mày, con ngươi nhạt màu nhìn liếc sang phía Đông, đã thấy bóng trắng đã muốn khiêng Đặng Xa về lại phía Đông thái đài, không khỏi khẽ bật cười.
Mà ở phía Đông thái đài bên này, Bạch Ngọc Đường với khuôn mặt ám bụi đang vỗ bả vai Triển Chiêu: "Tiểu Miêu! Lần này Ngũ gia nợ ngươi một lần!".
"Triển mỗ bất quá chỉ là tiện tay, vẫn là may mắn vì có đạn dược của Kim giáo uý!"
Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn thoáng qua cái người đang ngồi xổm trên mặt đất xem xét thương thế của Đặng Xa: "Kim Kiền! Thế nào rồi?"
"Nguy to!" Kim Kiền trán đầy mồ hôi lạnh, lắc đầu: "Kẻ này thân mang hơn mười loại kịch độc, còn trụ được đến nay là do độc tính kiềm chế lẫn nhau nên không phát tác. Tuy nhiên cỗ khói mù vừa rồi của Thương Mộ đã phá vỡ cân bằng trong cơ thể hắn.
"Tốt tốt tốt! Không hổ là Kim giáo uý của Khai Phong phủ. Danh bất hư truyền, y thuật cao minh!" Tiếng nói già nua của Mộc sứ truyền tới.
Chúng nhân mắt phóng tia điện cái "xẹt" về phía Tây thái đài. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mặt càng biến sắc nặng nề, vội tiến đến đứng hai bên Kim Kiền, trừng mắt nhìn người hướng đối diện.
Trong lúc đó, Thương Mộ liếc mắt nhìn Trí Hoá một cái, "Môn chủ! Lão già này có được thử so thân thủ một lần không vậy!?"
Trí Hoá cười lạnh một tiếng "Tại hạ nhớ ơn Mộc sứ ban cho Tam vị yên chi hồng, tự nhiên không dám kháng lệnh người!". (*)
------
(*) xem lại
------
"Ha ha! Môn chủ quả nhiên là trang tuấn kiệt thức thời. Khó trách chủ nhân có đánh giá khác biệt đối với ngươi!". Thương Mộ hướng Trí Hoá ôm quyền rồi đủng đỉnh đi xuống, tiến về lôi tràng, hướng Đông thái đài mà rằng: "Lão hủ bất tài, hôm nay đặc biệt muốn cùng Y Tiên Độc Thánh quan môn đệ tử đối chiến một hồi. Không biết ý Kim giáo uý ra sao?"
Giọng nói pha ý cười, giống như mũi tên nhọn có độc đâm thẳng vào người, làm tim Kim Kiền muốn ngừng đập, máu ngưng lưu thông, trong đầu trống rỗng.
Một thoáng mơ hồ, hình như cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quát lớn: "Không thể!"
Kèm theo đó là tiếng bàn tán hỗn độn:
"Kim giáo uý là quan môn đại đệ tử của Y tiên Độc thánh sao?"
"Bảo sao quái y thuật lại lợi hại đến vậy?"
"Kim giáo uý không thể thượng đài!"
"Kim Kiền! Không thể lên!"
"Kim huynh không phải người thân mang võ công, thượng đài lôi chiến ắt lành ít dữ nhiều!"
Những âm thanh vo ve chui vào tai bên này rồi lọt qua tai kia của Kim Kiền. Mắt nhỏ thất thần, đảo qua giữa sân một vòng, rồi quay lại nhìn cố định trên thân lam ảnh
Con ngươi đen tinh tuý, thăm thẳm như đêm đen, ánh quang trong mắt sáng loé như sao rơi, tự tự rõ ràng: "Kim Kiền! Triển mỗ không bao giờ để nàng mạo hiểm!".
Tròng mắt Kim Kiền như muốn co rút.
Cái gì mạo hiểm? Căn bản chính là tính mạng mạo hiểm! Nếu kẻ này chính là Mộc sứ trong truyền thuyết, thì theo những gì đã trải qua mấy ngày qua, khẳng định y thuật của hắn cao hơn ta. Nếu là ta thượng đài, chắc chắn sẽ trở thành vật hi sinh, tính mạng khó toàn.
Không được! Ta kiến quyết phải to rõ lập trường. Ta nhất định không thể...
Đột nhiên, Kim Kiền hít 1 hơi khí lạnh, lời chưa ra đến đầu môi đã bị tắc ứ nơi cổ họng, ánh mắt hiễn rõ nét kinh sợ, bóng hình áo lam xoay mòng mòng trước mắt, sau đó quỳ một gối xuống đất.
Trên đài, một phen yên lặng đến mức chỉ một chiếc châm rơi xuống cũng dễ dàng nghe thấy.
"Nếu lão đoán không sai thì đêm qua hẳn Kim giáo uý đã dụng phương pháp dĩ độc trị độc để ép cho độc tố của Bế Thần Phong Huyệt Tán không phát tác.
Trên lôi đài, tiếng cười man trá truyền đến, khiến Kim Kiền cảm thấy giọng tiếu này không khác gì ác ma tru lên từng trận."Đáng tiếc thay, đây chỉ là phương pháp chế độc tạm thời chứ không trị độc tận gốc. Độc tính tạm thời bị áp chế chứ không phải chịu tận diệt. Ây dà! Hiện giờ độc tính lại phát tác, nếu lão đoán không nhầm, chỉ trong vòng một nén nhang, nếu không uống giải dược của lão hủ ta, e rằng...", Thương Mộ dừng lại một chút, "... Tất cả các anh hùng hào kiệt tại chốn này đều đứt gân đoạn mạch mà chết!".
Một mảnh tĩnh mịch đáng sợ.
Kim Kiền co cứng cả người, sắc mặt xanh trắng, ánh mắt run rẩy, môi bỗng tím tái, sắc mặt kinh hoàng, chỉ có con ngươi tròng mắt còn miễn cưỡng cử động được mà đảo vòng quanh, cả đầu đau như búa bổ, ong ong âm thanh loạn xị.
Ta dụng sai dược?
Không! Không thể nào! Không có khả năng.
"Nhưng cũng đúng lúc, hôm nay những tên cản đường đã đều ngậm miệng rồi, Kim giáo úy có thể yên tâm tỉ thí với lão". Thương Mộ mặt đầy ý cười gian ác, "nếu Kim giáo úy thắng thì lão có lẽ sẽ xem xét, tha bọn họ 1 mạng"
Giải dược?
Giải dược?!
Cứu người!
Kim Kiền hoàn hồn, nắm chặt tay áo, mắt nhỏ hiện ra tia kiên quyết, bèn cắn chặt răng, cất bước hướng cầu thang mà tới... Đột nhiên, một cánh tay chộp lấy cánh tay Kim Kiền. Kim Kiền giật mình quay đầu lại, thấy Triển Chiêu đã đứng lên, tư thế sẵn sàng: "Triển mỗ cũng đi!"
"Không được!" Kim Kiền nhất thời nóng nảy gắt lên. Mắt nhỏ nàng hoe đỏ."Triển đại nhân! Người đã trúng độc!"
"Độc tính trên người Triển mỗ vẫn chưa phát", Triển Chiêu ánh mắt bình lặng như mặt hồ thu, "Huống chi...", thanh niên tuấn lãng áo lam dừng ánh mắt trên cánh tay đang bị trói chặt bởi Khổn Long Tác."Khổn Long Tác chưa thể giải, nên hai người chúng ta vẫn là bị trói chung!".
Ánh sáng chiếu vào sợi thừng đang phát ánh kim quang, phản chiếu trên gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu, tuấn nhan như mạ vàng, phong tư vô hạn.
Kim Kiền thấy lồng ngực nhói lên, miệng mở ra mà như đang ngoạm phải cục giấy, không thốt nên nửa lời.
"Chư vị yên tâm!", Triển Chiêu quay lại, hướng mọi người ôm quyền.
Kim Kiền đành cắn răng nói vào: "Có ta ở đây! Vạn sự đại cát!".
Triển Chiêu nhìn Kim Kiền, trong mắt dâng lên cảm xúc khó tả. Liền khắc sau, gương mặt hiện rõ kiên quyết, ôm lấy eo nhỏ của Kim Kiền, từ thái đài nhảy xuống.
Chúng nhân mở to mắt nhìn theo bóng lưng một lam một xám vừa rời khỏi. Trong mắt hiện lên vẻ đau buồn thấy rõ.
Bạch Ngọc Đường, thân hình cứng ngắc, không kiềm chế được khiến hai mắt hoe đỏ.
Tiểu Miêu...
Tiểu Kim Tử...
Mây đen kéo đến, sấm động chớp loà.
Triển Chiêu mang Kim Kiền bay trên lôi đài, mắt đen lạnh như điện nhìn thẳng Thương Mộ
Triển Chiêu mang Kim Kiền phi thân bay lên lôi đài. Đôi con ngươi đen láy lạnh lùng trừng mắt nhìn Thương Mộ.
"Thương Mộ! Triển mỗ sẽ cùng Kim giáo uý ứng chiến".
"Đúng vậy! Lão già! Ta cùng Triển đại nhân tuyệt đối là một cặp thiên hạ vô địch!".
Đứng trên lôi đài, một người tuấn nhan tuấn mĩ, rõ là ôn nhuận như ngọc, quân tử khiêm nhường, duy chỉ đôi mắt đằng đằng sát khí, khiến người ta lạnh sống lưng. Người bên cạnh eo rắn mắt nhỏ, chân run bần bật, còn mỗi ánh mắt không chịu bỏ cuộc.
Thật sự là một cặp đôi trái ngược.
"Thú vị! Thú vị thật! Trên đời này, ngoài một Kim Kiền thì còn có một Nam hiệp Triển Chiêu có thể kháng lại được độc của lão hủ này!" Thương Trực chậm rãi xoa tay, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn quỷ dị, "Vừa hay! Đã nhiều ngày miệt miệt mài mài lôi đài thượng võ, nhìn tới nhìn lui khiến lão hủ chán ngán. Hôm nay phải dứt khoát tốc chiến tốc thắng, một trận định Càn Khôn!"
Nói xong, Thương Mộ rống lên một tiếng thét dài.
Nhưng thấy 1 bóng người như điện chớp từ Tây thái đài bay ra, hạ xuống ngay sau Thương Mộ nửa bước. Triển Chiêu mày sơn nhíu lại, Kim Kiền mắt nhỏ trợn trừng.
Người trước mặt thân cao chín thước, to lớn ngang tháp, đôi chân rắn rỏi, to như cột đình, thân mặc áo ngắn màu đen, lộ hai bắp tay màu đồng cơ bắp cuồn cuộn, mặt vàng mắt vàng, mày rậm má hóp, cằm để râu quai nón đồng bộ màu vàng, trên tay cầm vũ khí là 1 cái lang nha bổng (chùy sắt) đen to hơn cánh tay.
Gì? Đây là Kim Giác đại vương đi nhầm từ Tây du kí đi nhầm trường quay à?
Kim Kiền thiếu điều muốn hét lên một tiếng chói tai.
Thương Mộ liếc nhìn hai người Triển Kim, vẻ mặt đắc ý: "Lam Kiêu! Tới gặp con mồi của ngươi ngày hôm nay đi!"
Tên hán tử Lam Kiêu nhìn về phía hai người Triển Kim, mắt vàng loé lên ánh đỏ, "Lam Kiêu đã ghi nhớ, thưa chủ nhân!"
Ngữ khí biểu cảm chầm chậm, hơn nữa còn ánh đỏ mới hồi nãy. Triển Chiêu hơi khựng lại một lúc, đè thấp giọng nói với Kim Kiền: "Người này mạch tượng khí tức đều không cảm nhận được, rõ ràng rất giống với thập tuyệt quân kia!"
Hả?
Kim Kiền run run da mặt.
Tên đó không phải rõ ràng biết nói chuyện sao? Trong khi Thập Tuyệt Quân là chịu khống chế vì bị thao túng bằng độc thì làm sao biết nói chuyện?! Lẽ nào đây là Thập Tuyệt Quân bản nâng cấp?
Trên mặt Thương Mộ xẹt ra một ý cười."Lam Kiêu là tác phẩm mà lão hủ này ưng ý nhất! Nếu hôm nay các ngươi có thể thắng được hai chủ tớ chúng ta, lão hủ ta chẳng những đem giải dược dâng bằng hai tay, mà lần này Thiên Hạ Đệ Nhất Trang đấu với Kỳ Lân Môn, các ngươi cũng coi như thắng. Nhưng nếu hai ngươi thua..."
Con ngươi tối tăm điên cuồng của Thương Mộ u ám: "Tất cả các ngươi sẽ bị buộc gia nhập Thập Tuyệt Quân mới!"
"Đùng!"
Tia chớp tái nhợt bổ ra rạch vỡ tầng mây, cắt đôi bầu trời ảm đạm. Mây đen đầy trời, gió lớn bạo nổi, khiến cho áo lam Triển Chiêu tung bay, tóc Kim Kiền rối lên phiêu dật trong gió.
Triển Chiêu nắm lấy nửa đoạn tác mà Bạch Ngọc Đường bỏ lại quăng ra quấn quanh eo Kim Kiền và cánh tay trái của mình cột chặt, tay phải run lên. Cự Khuyết đã tuốt ra, kiếm quang lẫm lẫm. Nét mặt Triển Chiêu nghiêm nghị. Thần sắc Kim Kiền khẩn trương.
"Trận chiến này tất thắng"
Tiếng nói trong vắt rõ ràng như rồng ngâm, thanh tiếu tận trời. Một lam một xám như kiếm sắc rời vỏ, hướng Thương Mộ mà bắn thẳng đến.
Thương Mộ cũng không hề tránh né, cười lạnh một tiếng.
Chỉ một thoáng, không gian chung quanh trận thế như tối sầm lại, Lam Kiêu với thân pháp như toà tháp bọc thép hoá thành cuồng phong từ sau lưng Thương Mộ gào thét lao ra, Lang Nha Bổng trong tay phát ra tiếng rú phẫn nộ làm rợn lòng người, xoay trên không trung, cuồng nộ dệt thành tấm lưới gió trùm về phía 2 người Triển Kim. Một lam một xám nhanh chóng lùi lại, tránh nguy hiểm trong gang tấc. Dù vậy vẫn không tránh hết được đợt gió cuồng vĩ vừa rồi. Gió sắc như đao, sượt một cái qua gò má Triển Chiêu để lại một vết thương dài cùng một tia màu đỏ nho nhỏ trên trán Kim Kiền. Kim Kiền da đầu tê rần, lập tức lấy ra từ bên hông hai viên đạn dược quăng ra.
Rầm rầm!
Một đỏ một xanh, hai đám khói mù cứng ngắc đánh vào thân Lam Kiêu, nhưng chưa đợi khói tan hết đã thấy Lam Kiêu thế như viên đạn pháo đột phá khỏi làn khói, vẫn có thể hét lớn mà lao về phía Triển Kim, như chẳng bị ảnh hưởng tí nào.
Đạn dược quả nhiên vô dụng với hắn. Kim Kiền dậy nên một trận chấn động tâm can. Khí nóng tràn qua ngực nhưng không khỏi âm thầm cắn răng.
Con ngươi thăm thẳm tinh tú của Triển Chiêu chợt trợn. Thân hình vội xê dịch về phía trước. Cự Khuyết lướt qua một đám dư quang nhiều màu sắc, hướng thẳng lao về phía Lang Nha Bổng.
"Choeng!"
Tiếng binh khí giao tranh khiến Kim Kiền muốn đinh tai nhức óc.
Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu bị đẩy ngược lại một cách hung hăng, suýt nữa trượt khỏi tay. Gan bàn tay giữ kiếm như muốn nứt toác. Máu đỏ thấm tay. Thân hình do giao chiến bị đánh lui ra xa, miễn cưỡng lui vội vài bước mới đứng vững được.
Trong khi Lam Kiêu không có nửa điểm chần chừ, ngang nhiên hướng đầu Triển, Kim nện xuống.
Triển Chiêu không dám liều lĩnh, bay lên ôm lấy Kim Kiền lùi lại.
Lam Kiêu lập tức di chuyển cái thân hình như toà tháp bọc sắt của mình, thân hình to lớn nhưng tốc độ di chuyển lại ngang ngửa Triển Chiêu cùng Lang Nha Bổng trong tay theo sát như hình với bóng. Mỗi lần vung chuỳ, là mỗi lần quỷ khốc thần sầu, xé nát không gian, sát khí ào ào như sóng cuộn, khí thế trùng điệp như muốn dời núi lấp biển.
Thân hình hai người Triển Kim chìm trong mảnh sát ý dày đặc, giống như chiếc thuyền lá bị nhấn chìm trong cuồng phong sóng lớn, lật lên lật xuống, đi lại còn khó khăn và gần như không còn sức kháng cự.
"Kim Kiền dùng đạn dược của ngươi đi!",
Nghe trong gió gào thét, lẫn tiếng Triển Chiêu truyền tới bên tai.
Đạn dược? Triển đại nhân bị choáng váng hoá lẫn sao? Không phải vừa rồi đạn dược của ta đã vô hiệu hay sao?
Kim Kiền lòng như lửa đốt, mồ hôi như mưa.
"Mau!"
Tiếng nói Triển Chiêu khẩn cấp, chẳng ngờ mồ hôi nhỏ xuống trên trán Kim Kiền.
Thôi kệ! Chẳng quan tâm nữa! Đành liều mạng vậy.
Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng, túm lấy dược ở túi bên hông, quăng về phía Lam Kiêu.
Thanh âm vang ầm ầm.
Lôi tràng bị tiếng nổ lớn khai thiên phá địa kia làm chấn động. Trong chốc lát, sương khói bảy màu bốc lên mù mịt, quấn lẫn lấy nhau, cuối cùng hoá thành cái lồng kết bằng mây đen trầm màu trùm kín không gian lôi đài.
Kim Kiền thân ở trong đó chỉ thấy trước mắt đen xì, giống như đêm đen vô vọng, giơ tay ra không nhìn thấy ngón tay, mùi thối, chua, cay, đắng, ngọt, trộn lại, vô cùng khó ngửi, làm người ta ngộp thở.
Triển Chiêu đứng cạnh, thân thẳng như tùng, ngưng trệ bất động như pho tượng đá. Đột nhiên đôi tai dựng đứng, thân hình thẳng tắp giống như một đạo khói nhạt màu lam vô thanh vô tức bay ra, tiếng động tạo ra bởi Cự Khuyết làm rung chấn dài, hoá thành 1 luồng điện bạc chói loá, xé toạc màn đen, đột ngột đâm đến.
Hàn quang chợt loé rồi biến mất trong nháy mắt. Kim Kiền rõ ràng mới nãy còn nhìn được gương mặt đầy nếp nhăn của Thương Mộ.
"Phụt"
Một mùi máu tanh nồng thoát ra. Mí mắt Kim Kiền giật mạnh, dừng lại nhìn thì thấy trước mặt khói dần tan, Thương Mộ với gương mặt đầy máu lúc ẩn lúc hiện.
Đâm trúng rồi! Là Thương Mộ.
Kim Kiền cảm thấy lòng vui mừng, miệng mở ra muốn reo lên hân hoan thì không ngờ Thương Mộ mặt dính máu kia lại phả ra một câu lạnh lẽo: "Miễn cưỡng cũng coi là có chút bản lĩnh!"
Tí tách...
Tí tách...
Một giọt máu nóng rơi xuống chóp mũi Kim Kiền, khiến nàng giật mình sững sờ ngẩng mặt lên thì thấy Triển Chiêu ngậm chặt máu đang chảy trên môi.
Cuồng phong nổi lên, khói đen tan vội.
Trước mắt càng lúc càng rõ rệt.
Mắt nhỏ Kim Kiền banh lớn khi thấy Cự Khuyết của Triển Chiêu đâm thẳng vào cánh tay một người. Máu đen nhễu xuống, rõ ràng không phải của Thương Mộ mà là Lam Kiêu.
Thương Mộ sau khi được Lam Kiêu vòng tay bảo vệ chặt chẽ, thì ngoài phần mặt tuy bị chảy máu nhiều nhưng gần như không bị thương nặng. Mặt còn cười diễu cợt nhìn Lang Nha Bổng trong tay Lam Kiêu.
Chẳng những vậy... Trên đỉnh của cái vũ khí thép đầy gai nặng hơn trăm cân đó... Đang ghim thẳng vào vai phải của Triển Chiêu.
Tiểu Miêu!
Một cảm giác như lửa đốt thiêu cháy tâm can Kim Kiền. Tim muốn ngừng đập, trước mắt chỉ thấy một màu đen, trời đất tối sầm.
Triển Chiêu lảo đảo lùi vài bước, tay cầm cự khuyết, không còn sức sức nên buông ra, mồm phụt ra một ngụm máu tươi.
Triển đại nhân!
Kim Kiền hét lên muốn tắt tiếng, dùng tay kiểm tra nơi vết thương của Triển Chiêu. Nhưng ngón tay chưa kịp đưa lên thì đã thấy tim, tai, mắt, mũi, miệng nóng bừng, thất khiếu đồng loạt có nhiệt lưu.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu hô lớn, mắt run lên kịch liệt. Từ trong đôi mắt đen hoảng loạn đó, Kim Kiền nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu. Thất khiếu chảy máu không khác gì quỷ.
Hahaha!
Thương Mộ cười như điên như dại. Lam Kiêu đột nhiên giơ cao Lang Nha Bổng, quét về phía Kim Kiền, Triển Chiêu.
"Keng!"
Triển Chiêu chỉ thấy cơ thể mình như bay lên, xương cốt toàn thân như bị một lực mạnh xé nát, đau thấu tim gan, đau muốn ngưng thở.
Rắc một tiếng!
Vai phải va vào nền đất, bả vai sai khớp. Cự khuyết trong tay dần dần trượt khỏi. Trong khi tay trái nơi.... (*) thì không còn thấy gì.
Triển Chiêu trong lòng run lên, vội xoay người, quên cả lau đi vết máu trên mắt mình, dùng tay trái vẫn còn cử động được dò theo sợi kim tác, nhưng lại chỉ sờ thấy một đầu rỗng không.
Khổn Long Tác đã mở. Không còn thấy Kim Kiền đâu.
"Lão nghe nói, nếu muốn mở được Khổn Long Tác, chỉ còn cách hai người đồng tâm mới có thể mở trói! Nhưng xem ra không chỉ có cách này rồi!". Giọng Thương Mộ như ma quỷ lẩm bẩm, từng chữ lọt vào tai Triển Chiêu.
Triển Chiêu đột nhiên bật đứng dậy, mắt đen bừng lên tia đỏ như máu, hai mắt nhìn khắp lôi đài.
"Hehehe!", Thương Mộ từ xa nhìn bộ dáng hoảng loạn của Triển Chiêu, trên mặt lộ ra vẻ muốn cười: "Còn một cách nữa, đáng tiếc là chưa ai dám thử... !"
Triển Chiêu đột nhiên mở to hai mắt vằn vện những tia máu. Ở một góc lôi đài, một thân hình gầy nhỏ đang nằm rạp yên trên mặt đất, bất động, không một chút sinh khí. Dưới thân là bóng đen đậm, nhìn không rõ ràng.
"Uỳnh!"
Một đạo sấm chớp làm sáng cả bầu trời, cũng chiếu sáng cả lôi đài. Ngón tay Triển Chiêu nắm chặt, cắn môi đến bật máu.
Dưới ánh chớp nhìn thấy rất rõ ràng, Kim Kiền đang nằm dưới vũng máu đỏ tươi, thấm đẫm mặt đất.
"Cách mở Khổn Long Tác đơn giản nhất, chính là một trong hai người phải chết!" Thương Mộ giọng nói u ám như sấm rền bên tai.
"Kim Kiềnnnnnn!" Triển Chiêu giọng nói xé tan mây xanh.
------
(*) chỗ đoạn cuối này nhiều bạn hiểu nhầm là tay Triển Chiêu bị chặt mất nhưng không phải nhé! Trên thực tế là Triển Chiêu bị đánh ngã xuống, vai phải đập xuống đất dẫn đến sái khớp tay. (Vì sau đó có chi tiết Triển Chiêu đứng dậy)
Còn tay trái, tớ cũng đã từng nhầm vì chi tiết "còn tay trái... Thì trống rỗng" do đọc không kĩ văn cảnh) Thật ra là tay trái anh í không tìm được Kim Kiền (vì chị í đã được tách khỏi Khổn Long Tác). Và tay trái anh í khẳng định là vô sự, vì lát sau chính tay trái này còn cầm đoạn Khổn Long Tác lên.
(*)(*) còn nữa! Kim Kiền không chết =))) Trong phần má Tâm tâm sự, đúng là má đã lên nháp với chi tiết "Kim Kiền treo".
Tuy nhiên, sau đó má cũng nói luôn, Kim Kiền là nhân vật chính, mà nguyên tắc nhân vật chính thì sống lâu ít nhất là đến cuối truyện=))))))
Đến đây các bạn sẽ thắc mắc phần "một trong hai phải chết" mà Thương Mộ nhắc đến!
Nhưng Khổn Long Tác còn có thể mở khi hai người đồng tâm:-" Mà đồng tâm ở đây không phải đồng tâm bình thường:-" Mà là có cảm giác trong lòng đối với đối phương. Vì thế:-" chap này là tin vui chứ không hẳn quá đẫm máu đâu:">
Tiếc mỗi bé Mộ Văn bị mù:-< hầy:-<
← Ch. 138 | Ch. 140 → |