Gia đình vô nghĩa
← Ch.05 | Ch.07 → |
"Con gái ngoan, nói cho ba nghe xem nào, có phải gần đây con gặp phải chuyện gì không vui không?"
Tiễn Bội Bội nghĩ: Mình biểu hiện rõ như vậy sao. Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là vấn đề cô biểu hiện rõ ràng hay không rõ ràng, mà là, cho dù trong ngày thường dù hồ đồ thế nào, nói chuyện đàn ông với ba.... . . Hình như có chút quá hào phóng rồi. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Tiễn Bội Bội nhăn nhó.
"Còn có thể là chuyện gì, trừ cái người tên Niếp Thù đó ra còn có thể có chuyện khác sao?" Giọng nói của mẹ Tiễn đột nhiên vang lên, dọa hai người sợ hãi.
Trong nháy mắt hai cha con ôm chặt lấy nhau, cảnh giác nhìn chằm chằm vợ/mẹ của mình đi không tiếng động: "Vợ à, em đứng ở chỗ này đã bao lâu rồi?"
"Vừa tới." Mẹ Tiễn cười sang sảng, tiến lên một bước nhìn hai người không hề có hình tượng ôm chặt nhau chung một chỗ, nhẹ giọng nói: "Thành thật khai báo, có phải lại đang âm mưu chuyện xấu gì bí mật phải không?" Đây đối với phụ nữ không yên mà nói, rảnh rỗi nhàm chán bà ấy sẽ đưa ra một ít ý tưởng lộn xộn.
"Không có không có." Trăm miệng một lời, ngay cả động tác cũng đặc biệt đồng đều.
Vừa nhìn thấy động tác vỗ trán của mẹ Tiễn, hai người cũng biết thảm rồi. Ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội trạng.
Tiễn Bội Bội càng thêm không có nghĩa khí trước khi mẹ Tiễn mở trừng hai mắt đang định nổi giận thì bán đứng đồng minh: "Mẹ, mẹ, con nhận tội, con muốn cung khai. Là ba ấy!" Tiễn Bội Bội chỉ ngón tay, chỉ thẳng vào ba mình, trong nháy mắt ba Tiễn tức giận nhìn chằm chằm, cô lại còn có thể có thứ tự nói ra lời: "Lúc nãy ba lại sử dụng bạo lực đạp hỏng cửa." Nói giỡn, ba mà so với mẹ, đó chính là một đống dưa muối.
"Tiễn Kỳ Tài!" Một tiếng rống như sư tử Hà Đông, ba Tiễn rụt một cánh tay lại theo bản năng, nháy mắt sau đó đã bị níu lấy lỗ tai.
"Tiễn Bội Bội, hãy xem ba tìm cách gặp Niếp Thù trả lại cho con thế nào, hừ!" Một giây trước đó ba Tiễn còn căm giận, một giây sau đó đã lập tức biến thành kêu thảm thiết, "A a a, vợ à, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi."
Gần tối chủ nhật, bên ngoài nhà trọ Niếp Thù, chuông cửa vang lên.
Rất nhanh trong bộ đàm truyền ra giọng nói của đàn ông: "Ai vậy?"
"Ngài khỏe chứ, tôi là người chuyển phát nhanh của công ty XX."
"Chờ một chút." Một giọng nam hơi ngại nhẹ giọng đáp. Một lát sau, cửa phòng được mở ra, người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn người đàn ông trung niên đội cái mũ màu đỏ thẫm trước mắt.
Một giây kế tiếp, sau tường có người đi ra. Tiễn Bội Bội hả hê thực hiện tư thế chiến thắng với ba mình, cười híp mắt cúi đầu: "Em biết ngay anh ở đây."
"Cô. .... ." Niếp Thù thở dài. Người này thật đúng là......"Vào đi!" Anh đẩy xe lăn xoay người vào cửa, Tiễn Bội Bội ở phía sau theo vào. Ba Tiễn là người đầu tiên nhìn thấy Niếp Thù trong truyền thuyết, cảm thấy chàng trai trước mắt tự tin hình như không hề bởi vì hai chân tàn tật mà có một chút tổn hại nào, toàn thân cao thấp tản ra một loại phong cách từ trong ra ngoài.
Nếu như không phải gãy chân, tuyệt đối sẽ là con rể tốt nhất trong lòng các bà vợ. Nhưng đáng tiếc!
Ba Tiễn đang định theo vào, đã bị Tiễn Bội Bội qua cầu rút ván ngăn ở ngoài cửa: "Ngài đi về trước đi! Ân tình hôm nay tôi sẽ nhớ!"
".. ...." Ba Tiễn trừng mắt nhìn con nhóc thối tha không biết giống ai, chỉ căm giận nói một câu: "Con là con sói trắng vong ân phụ nghĩa, lần tới ba lại giúp con ba là đồ......"
Cửa "cạch" một tiếng đóng ở trước mặt mình, ba Tiễn nhìn chằm chằm cánh cửa chỉ cách chóp mũi mình khoảng một hai centimet, một lát sau giận dữ xoay người.
"Ông chú đi cùng với cô lúc nãy là ai?" Niếp Thù nhìn Tiễn Bội Bội sau lưng nói.
"Đi." Tiễn Bội Bội hất tay, mặt nhẹ nhõm.
"Ông chú kia là gì của cô? Nhìn bộ dạng của hai người giống như rất quen thuộc." Niếp Thù tò mò hỏi. Lúc nãy, đoạn đối thoại giữa Tiễn Bội Bội và ba Tiễn, tất nhiên anh nghe được. Nhưng càng thêm tò mò là thân phận trưởng bối của người đi cùng với con nhóc kia.
"Ba Tiễn."
"Ồ."
"Ba em."
"À?" Có một người ba không có địa vị như vậy sao? Niếp Thù nghĩ, nhưng mà rốt cuộc là thế hệ trước, cấp bậc lễ nghĩa cũng phải nên làm, "Tại sao vừa rồi cô không gọi chú vào ngồi một chút?"
"Ông ấy phải trở về làm cu li rồi, bằng không mẹ Tiễn sẽ nổi đóa." Tiễn Bội Bội tìm một cái cơ lung tung, mặc dù lý do cô nói cũng là sự thật. Xét thấy lực phá hoại của ba Tiễn, khóa cửa của cô lại đổi một lần nữa. Cho nên, đi làm đền tiền khóa cửa, một tháng chủ nhật ba phải ở nhà đam đương lao động tay chân. Thật là sức lao động giá rẻ!
"Cô trong ngày thường.... . . Sống chung như vậy với ba mẹ cô?" Ở phương diện gia đình có điều thiếu sót như Niếp Thù, luôn cực kỳ dễ dàng bị ấm áp gia đình hấp dẫn.
"Sống chung?" Tiễn Bội Bội nghiêng đầu cau mày, một lát sau mới nói, "Anh nói là, thái độ nói chuyện của em với ba Tiễn lúc nãy sao?"
"Hả, xem như thế đi."
"Hắc hắc." Không biết nghĩ đến cái gì, Tiễn Bội Bội lại vui vẻ, "Em nói cho anh nghe, ở nhà chúng em, ba Tiễn không có địa vị nhất, mẹ Tiễn lớn nhất, chỉ là ba Tiễn cưng chiều em nhất. Trong ngày thường ông luôn nói không bao giờ giúp em nữa, lần sau em cầu xin ông ấy, ông ấy vẫn sẽ đồng ý làm giúp em."
"Buổi tối cô thường ra ngoài, ba mẹ cô đều không nói gì sao?"
"Nói gì, dù thế nào đi nữa bọn họ biết em ra khỏi cửa là tới chỗ của anh rồi......"
". .... ." Bình thường, ba mẹ biết con gái mình vào buổi tối khuya ra ngoài tìm một người đàn ông không phải nên càng thêm lo lắng sao. Niếp Thù thật sự đoán không ra quỷ suy nghĩ kỳ lạ của gia đình này, nhưng mà, hiện tại cuối cùng anh cũng biết những thói quen không theo lẽ thường của Tiễn Bội Bội ở trong ngày thường là di truyền từ người nào.
Đêm khuya, một mình Niếp Thù nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, hôm nay ngồi quá lâu, sống lưng có chút đau đớn.
Trong đầu không tự chủ được nhớ tới buổi tối ba Tiễn xuất hiện ở cửa nhà mình, nhớ tới Tiễn Bội Bội và anh hình như không có khoảng cách nói chuyện. Không ngờ lại có người ba giúp con gái đi tìm đàn ông, Niếp Thù bật cười.
Anh chưa bao giờ trải qua cuộc sống gia đình như vậy, càng thêm không thể tưởng tượng ra.
Ở trong ấn tượng của Niếp Thù, nếu nói đến hình tượng "ba" là một người đàn ông trung niên say khướt, kẻ vô tích sự, lôi thôi, lúc tỉnh táo không thể bình thường hơn, vừa uống say là chuyện gì cũng có thể làm được. Đánh người, ném đồ vật, mắng, thậm chí...... Cưỡng gian.
Dường như lại trở về những ngày âm u khi đó, người đàn ông thô bạo, người phụ nữ thét chói tai khóc thút thít, đứa trẻ khóc sụt sùi......
Không biết "mẹ Tiễn" trong miệng Tiễn Bội Bội có dáng vẻ thế nào? Có phải cũng dịu dàng khoan hậu, có nụ cười ấm áp như người "mẹ" đã qua đời của anh hay không.
Tiễn Bội Bội lại khôi phục lại thói quen thường xuyên chạy tới nhà Niếp Thù, có lúc còn mang theo cặp sách, nói xin Niếp Thù chỉ bài tập.
Dứt khoát là, cô cũng không phải người ồn ào. Lúc Niếp Thù đang bận chính sự, cô cũng yên lặng một mình xem sách hoặc xem ti vi, đợi đến khi anh nghỉ ngơi, cô mới có thể tiến lên đáp lời.
Dần dần, Niếp Thù cũng quen hình thức như vậy.
Ngày hôm đó, trên đùi Niếp Thù đang đắp một cái chăn thật dầy đọc sách, Tiễn Bội Bội làm xong bài thi phát ra ngày đó, thì mở ti vi ra xem. Đối với một người thường xuyên ở nhà ngay cả xem ti vi cũng bị gián đoạn mà nói cũng đều là đau khổ, có thể quang minh chính đại vùi ở trên sô pha "giết họ hàng khoai tây" là chuyện hạnh phúc dường nào!
Trong ti vi đang phát một bộ phim thần tượng được tuyên truyền mấy ngày trước, Tiễn Bội Bội rất nhanh bị mê hoặc.
Niếp Thù đọc sách đến một nửa thì nghe được cô lên tiếng thán phục: "Wow... ..." Anh quay đầu lại liếc nhìn cô, chỉ thấy cặp mắt cô gái nhỏ tỏa sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm TV mắt không thèm chớp lấy một cái.
Anh cười lắc lắc đầu, cô gái nhỏ chính là cô gái nhỏ. Tầm mắt tiếp tục trở lại trên sách, vẫn chưa hoàn toàn tập trung vào thì tiếng thán phục của cô gái nhỏ lại tiếp tục vang lên.
Niếp Thù nhìn cô hưng phấn đến huơ tay múa chân, rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu hỏi: "Cái gì mà khiến cô kêu lên như vậy?"
Rốt cuộc thấy anh chuyển chú ý tới trên người mình, Tiễn Bội Bội vội vàng nói: "Anh qua đây xem một chút, thật là xinh đẹp." Dứt lời đã đứng dậy, đẩy Niếp Thù tới đối diện ti vi.
Trong ti vi đang tiến hành một cuộc party, có lẽ là tình huống MC nam mời MC nữ tham gia buổi party. Câu chuyện cô bé lọ lem mặc dù đã lỗi thời, nhưng thật ra thì mỗi cô gái vẫn không thoát khỏi được tình tiết cô bé lọ lem.
Một câu chuyện cũ, lời nói khoa trương, có đôi khi Niếp Thù thật sự đoán không ra tại sao nữ sinh phải thích chương trình không thực tế này. Nhưng cũng không nói nhiều gì, chỉ buồn cười nhìn vẻ mặt ước mơ trên mặt Tiễn Bội Bội. So với hình ảnh trên ti vi, trái lại anh cảm thấy vẻ mặt sinh động trên mặt cô càng thêm hấp dẫn người. Dứt khoát dịch chuyển một tư thế thoải mái nhìn vẻ mặt của cô.
Trong ti vi chiếu quảng cáo vô ích, hai người câu được câu không nói chuyện thường ngày trong nhà. Nhớ tới gần đây, mấy ngày nay mỗi ngày cô đều đến nhà mình trình diện, Niếp Thù hỏi: "Mấy ngày mỗi ngày cô đều chạy tới chỗ tôi, ba mẹ cô không nói cái gì sao?"
"Bọn họ đi nghỉ tết rồi, cả một tuần không có ở nhà. Tuần lễ này tôi tự do, oa ha ha ~." Tiễn Bội Bội duỗi lưng một cái, cầm túi khoai tây chiên trong khay lên gặm, trên mặt nở nụ cười thật tươi.
Tất cả lớn nhỏ trên khay trà đều là thực phẩm bánh kẹo, bản thân Niếp Thù chưa bao giờ ăn loại vật này, dạ dày anh không tốt lắm, trong ngày thường thức ăn hơi kích thích một chút cũng đã không chịu nổi, huống chi những thứ đồ bỏ đi này.
Kể từ khi Tiễn Bội Bội thường tới đây, cô thường mang tới mấy bao tới đây vừa xem ti vi vừa ăn, đến cuối cùng, Niếp Thù dứt khoát bảo Tiểu Lâm chuẩn bị vào mỗi tuần, tránh cho mỗi lần cô đến còn phải giấu giấu giếm giếm mang tới. Chỉ là, mặc dù đồ đã chuẩn bị, nhưng vẫn sẽ hạn chế không cho cô ăn nhiều. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
"Những thứ đồ này chớ ăn quá nhiều, dễ nổi mụn."
". .... ." Tiễn Bội Bội oán niệm, ba Tiễn mẹ Tiễn không có ở đây, mấy ngày nay cô đều ăn mỳ ăn liền, đã xuất rất nhiều "đậu đậu" rồi.
"Tin tức thời tiết bảo ngày mai sẽ mưa, buổi tối ngày mai cô đừng tới đây. Nếu không đến lúc đó không biết trở về thế nào......" Niếp Thù nói.
Tiễn Bội Bội lập tức không vui, chép miệng nói: "Được rồi được rồi, biết anh không chào đón em. Tối mai có thi tháng, em sẽ không tới...... Hừ."
"......" Niếp Thù thở dài, tại sao không gặp lại liên quan đến anh, anh cũng chỉ lo lắng cô đến lại không thể quay về mà thôi, nhưng cũng không giải thích gì, chỉ sờ sờ đầu của cô nói: "Thi cho tốt, còn có ngày mai ra cửa nhớ mang dù."
"Cũng không sao, dù sao tin tức thời tiết sẽ không quá chính xác." Nhìn bộ dạng của Niếp Thù lại muốn dạy dỗ, cô gái nhỏ vội vàng bỏ một miếng khoai tây chiên vào trong miệng, vỗ tay một cái nói: "Em đi về, bye bye." Không đợi Niếp Thù trả lời, đã nhảy tót ra cửa.
Bước qua cửa, nụ cười trên mặt Tiễn Bội Bội liền xụ xuống, lưu luyến quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt vài lần: thật ra thì cô còn muốn xem ti vi xong tập kia đã mà. Ô ô ~~
Gần tối ngày hôm sau, quả nhiên như lời Niếp Thù nói bắt đầu mưa, mà lại còn là mưa to hiếm thấy, vả lại hình như hoàn toàn không có khuynh hướng ngừng rơi.
Cả ngày hôm nay Niếp Thù đều ở nhà vẽ hình, đến lúc này cơ thể đã quá mệt mỏi, ăn bữa tối xong, rửa mặt đơn giản một cái, anh đã buồn ngủ.
Chỉ là đến lúc thật sự nằm trên giường, lại ngủ không được. Lúc thì lời Tiễn Bội Bội nói trong nhà mấy ngày nay chỉ có một mình cô, lúc lại là tối hôm qua anh khuyên cô mang dù, mà bộ dạng cô lại chẳng hề để ý......
Nghĩ đi nghĩ lại hình như mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi một lát, đang hỗn độn, một đạo sấm sét làm anh tỉnh lại. Nhìn thời gian, đã đến chín giờ, mưa ngoài cửa sổ hình như hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng rơi. Chân lại bắt đầu cảm thấy mơ hồ đau đớn, thời tiết ngày mưa, vết thương cũ của anh luôn dễ dàng tái phát, đau đớn, không thoát khỏi cơn ác mộng trong rừng mưa ngày ấy.
Mưa càng lớn, tiếng sấm cũng dần dần to lên. Nhớ tới bình thường mỗi lần sấm sét đánh, Tiễn Bội Bội sẽ lập tức chạy tới bên mình, còn toàn thân phát run, hiển nhiên là bộ dạng con thỏ bị hoảng sợ thì không nhịn được bật cười.
Ngưng cười, chân mày nhíu chặt lại.
Kéo đến chín giờ mười, Niếp Thù cũng không nằm xuống nữa, gọi điện thoại cho Tiểu Lâm, anh lật người rời khỏi giường.
Lúc đi tới trường học, phần lớn học sinh vẫn chưa đi về, mưa quá lớn, cho dù mang theo dù nhưng đi ra cũng sẽ bị ướt hết.
Xe lái vào trường học, con thỏ nhỏ núp ở góc tường trong tưởng tượng của Niếp Thù không thấy, lại thấy một con nhóc trông rất vui vẻ đứng ở dưới mái hiên vọc nước chơi đùa. Niếp Thù đang muốn gọi cô, một tiếng sấm vang lên, ngay cả anh cũng không nhịn được run rẩy, gấp gáp nhìn sang, cô gái nhỏ vẫn cười đùa vui vẻ, ngược lại cô gái nhỏ đứng bên cạnh cô lại sợ hãi dính chặt trên người cô.
Lúc này Niếp Thù mới tỉnh ngộ thì ra là cô gái nhỏ hoàn toàn không sợ sét đánh, bình thường những thứ sợ hãi kia chỉ giả bộ cho anh nhìn thấy mà thôi. Nhưng cũng không cảm thấy tức giận, chỉ bất đắc dĩ, anh cười lắc lắc đầu, đổi lấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Lâm. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Không biết Tiễn Bội Bội nói câu gì, lập tức bị cô gái bên cạnh nhéo lên cánh tay, chỉ thấy lông mày cô lập tức nhăn lại, cả người cũng bật lên, xin tha thứ nói với người bên cạnh gì đó, lúc này cánh tay mới thoát khỏi nguy hiểm.
Hai người huyên náo một lúc, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Niếp Thù thấy cô nhìn bên ngoài, kéo lên cái mũ áo lông lên chuẩn bị xông ra ngoài, vội vàng bấm điện thoại của cô: "Chờ ở đó, đừng động."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |