Vay nóng Tima

Truyện:Đế Vương Sủng Thần - Chương 069

Đế Vương Sủng Thần
Trọn bộ 126 chương
Chương 069
Nàng tàn nhẫn (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Lazada


Chuyện gì đã xảy ra, tại sao thân thể nàng lại không cử động được

Lúc Doanh Doanh muốn cử động thân thể, hai bóng dáng đồng thời chạy như bay tới, thoáng một cái đã nhảy vào không trung, rồi thân thể nàng lại không thể nào nhúc nhích được, tình trạng không rõ ràng của mình làm cho Doanh Doanh cả kinh. Đột nhiên bị hai lực cường hãn đồng thời vỗ vào vai, đầu óc nàng lập tức ong ong, thân thể trong nháy mắt trở nên tê dại, tưởng chừng như sắp ngất xỉu.

Phanh... Từ trên cao, thân thể nàng nhanh chóng bị đánh xuống dưới chân tường, cả người giống như viên ngọc bích vỡ vụn, cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy được, miệng phun ra ngụm máu, dùng toàn bộ sức lực ngước mắt nhìn hai tiểu động xuất hiện trước mắt, xinh đẹp nhưng trống rỗng, ngây thơ khả ái nhưng lại là hai cành hoa độc...

Ho khan một cái, Doanh Doanh cắn răng ẩn nhẫn sự thống khổ của từng đợt đau đớn truyền tới, gân mạch toàn thân như bị đánh vỡ, thân thể như bị người chế trụ, làm cho nàng một chút năng lực phản kháng cũng không có, đây cũng chính là vu lực cường hãn của Thuật quốc. Cuối cùng có phải là do nàng không thể dùng sức nên đã mất đi năng lực phản kháng hay không....

Hai bạch y tiểu đồng chậm rãi hướng phía nàng đi tới, từ trên cao nhìn xuống Doanh Doanh đang nằm trên mặt đất, hai mắt tràn đầy sát khí.

"Các ngươi... khụ...."mới vừa nói ra hai chữ này, thân thể nàng không thể khống chế được mà lại phun ra một ngụm máu lớn, nhiễm đỏ cả người, máu lại từ từ tràn ra nơi khóe miệng, nàng bây giờ vô cùng kinh hãi, nhưng hai tiểu đồng đang đứng trước mặt nàng lại không có biểu tình gì, thật giống như đang nhìn một loại động vật đang bị hành hạ dần dần cho đến chết.

"Linh!" Nữ đồng lay động linh đan nhỏ trong tay, một trận âm thanh thanh thúy chấn động lòng người. Một thứ gì đó xôn xao trong người nàng theo từng tiếng chuông, Doanh Doanh chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bị gặm nhắm, từ nội tạng đến ruột gan...

"A..." Doanh Doanh rốt cuộc không chịu được hét lên một tiếng, tiếng hét truyền đi xa xa.

*********

Tay Vân Thiển khẽ run lên, nam tử mặt nạ chỉ dùng một tay mà hóa giải chiêu thức của nàng, đang lúc hắn dùng một chưởng vỗ vào bụng nàng, huyết dịch lập tức xông lên, mùi tanh nhanh chóng tập kích nơi cổ họng, thân thể nàng lảo đảo, sau đó vững vàng đứng thẳng, đột nhiên hắc đồng co rút lại.

Đó là tiếng kêu của Doanh Doanh, một sự bực tức nổi lên trong lòng ngực nàng, tiếng kêu thống khổ nơi xa xa truyền tới, làm cho nàng rất bất an.

Đối mặt với nam tử này, Vân Thiển đã không có lời bình luận nào, hai người bọn họ đều là người thông minh, có một số việc nói nhiều sẽ trở nên vô ích, chỉ có thể triển khai thực lực chân chính của mình mới là cách đúng đắn nhất.

Nàng thật không tin mình không làm gì được nam nhân này, Vân Thiển hít sâu, mới vừa rồi nam nhân kia đã chưởng vào người nàng một cái, thân thể nàng có chút khác thường, nhíu mày, hóp bụng, chỉ cảm thấy có một chút mơ hồ đau.

Vân Thiển đột nhiên nâng mắt, đôi mắt lạnh như sương chống lại nam tử thâm thúy kia, một bầu không khí giết chóc khổng lồ lan ra, bao phủ trọn vẹn bầu trời đêm.

Nam tử mặt nạ lạnh lùng nheo mắt lại, hơi thở như vậy, làm cho hắn cảm giác có chỗ nào không đúng.

Thân thể trắng như tuyết bỗng bộc phát ánh sáng, bay lên như gió, hai loại tuyệt kỹ hiện đại và cổ đại kết hợp lại, thân thể quỷ mị tuyệt thế bộc phát, làm cho hắn khó lòng phòng bị.

Sự tức giận dâng cao, thân pháp của Vân Thiển càng là kì tích làm cho người ta không thể hiểu, thân pháp liên tiếp biến ảo làm cho người ta không thể bắt lấy, càng làm cho người ta không có thời gian phòng thủ.

"Oanh!" Hai bóng người đồng thời bay ra ngoài, tầng tầng vách tường bị đạp xuống, từng cụm bụi khoa trương xuất hiện trong đêm tối.

"Rắc.. rắc.. !" Là tiếng xương gãy vang lên, kèm theo tiếng bước chân đạp tường truyền tới.

"Khụ..." là giọng nam tử vang lên trong đám "sương mù" truyền tới, mang theo từng điểm thống khổ.

"Vân mỗ không muốn hao tổn chút sức lực nào ở nơi này..." Vân Thiển lạnh lùng buông ra lời này, tung người nhảy lên, bóng dáng màu trắng biến mất nơi phương hướng mà Doanh Doanh vừa đi.

Sau lưng nàng, nam tử mặt nạ từ từ đứng lên từ vách tường, nhìn phương hướng Vân Thiển đi xa, khóe miệng loáng thoáng hiện ra nụ cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người ta phải rét run.

"Vân Thiển..." Âm thanh trầm thấp từ môi nam tử tràn ra. Nhẹ nhàng ho khan, rồi lập tức đi theo sau.

Doanh Doanh chỉ cảm thấy cái chết sẽ đến với mình là điều không thể nghi ngờ, hai tiểu đồng này đơn giản chỉ là từ từ hành hạ nàng cho đến chết. Nếu như còn khí lực, nàng nhất định sẽ cắn lưỡi tự vẫn, nàng không muốn phải thống khổ đến bực này.

Suy yếu, đến cả hô hấp cũng là một chuyện thống khổ, tiếng chuông từ trên đầu vang lên, nội tạng bên trong cơ thể như bị người khuấy loạn, vặn vẹo đến đáng sợ, nếu không phải Doanh Doanh đã được đích thân Vân Thiển huấn luyện đặc biệt từ nhỏ, sợ là đã sớm không thể chịu đựng quá ba lần hành hạ như vậy.

"A...." Kèm theo tiếng linh đang vang lên, Doanh Doanh chỉ cảm thấy nội tạng ngay bụng của mình sẽ rách ra, ngay cả động tác giãy dụa cũng không làm được, chỉ có thể nằm đó, cảm thụ từng trận đau đớn tê tâm liệt phế trong cơ thể.

Hai tiểu đồng vẫn không hề có biểu tình gì với sự thống khổ mà không thể giãy dụa của người trước mắt như cũ, phảng phất như hai thân xác nhỏ không có linh hồn, chỉ đang lặp đi lặp lại từng động tác cũ.

Phanh... phanh... , đang lúc Doanh Doanh không còn cách nào chịu đựng được sự thống khổ này, trong nháy mắt hai tiểu đồng đột nhiên bị một lực đạo đá bay ra ngoài, bóng trắng chợt lóe lên, đã rơi vào bên người Doanh Doanh, thật nhanh đỡ thân thể Doanh Doanh dậy, sau nhanh chóng điểm vào các đại huyệt trên người nàng.

Doanh Doanh chợt phun ra một bụm máu, thân thể bỗng nhẹ nhàng, đau đớn đã biến mất trong thời gian ngắn, môi cũng đã có thể cử động, trói buộc trên thân thể cũng đã được tháo gỡ, mở mắt ra liền thấy mặt nạ tinh mỹ của Vân Thiển, Doanh Doanh chỉ cảm thấy một trận ướt át nơi đáy mắt, liền khóc một trận.

Vân Thiển không hề có bất kỳ biểu lộ nào đỡ nàng ngồi xuống bên tường, quay đầu nhìn về phía hai tiểu đồng đã lui về phía sau.

"Vốn ta niệm tình các người là tiểu hài tử, nên không đành lòng hạ thủ... nhưng mà... không có ai làm nàng bị thương thành ra như vậy... mà còn có thể hoàn hảo không hao tổn gì..." Vân Thiển chậm rãi di động như ma quỷ, mỗi một bước đều làm cho hai tiểu đồng này cảm giác như mạng mình đã tới giới hạn, Vân Thiển như vậy không khỏi làm cho người ta kinh hãi.

Không biết gió đêm từ nơi nào thổi qua, nhu thuận vờn qua từng sợi tóc, chia thành từng đường vòng cung ưu nhã trên không trung. Màu đen phản chiếu trong đồng tử đen nhánh, tựa như hắc thạch trong suốt nhưng lại hàm chứa sự ôn nhu.

Rõ ràng khóe miệng nàng cười vô cùng vui vẻ, xinh đẹp nhưng lại để lại cho người ta cảm giác sợ hãi sâu sắc. Nàng mặc một bộ trường sam, mỗi một động tác đều ưu nhã không thể chối từ. Nhưng... nàng như vậy, lại làm cho người ta có một loại cảm giác đè nén vô hình, hai tiểu đồng chỉ cảm thấy thân thể mình lại vô duyên vô cớ không thể nhúc nhích được, cũng không biết người thiếu niên này lại dùng loại ma lực nào nên vô cùng sợ hãi.

Làm cho hai người đối diện sợ hãi cực điểm, đột nhiên nàng cong môi lên nói, "Như thế nào, loại tư vị này có phải rất tốt hay không!"

Hai tiểu đồng bị những lời này kích thích cho hồi thần, thật đáng sợ, bạch y thiếu niên này không cần sử dụng bất kỳ loại vu thuật nào, nhưng lại có thể làm cho bọn họ náo loại thần hồn, hai tiểu đồng còn chưa tỉnh táo hẳn, ngước mắt bình tĩnh nhìn Vân Thiển đang chậm rãi bước tới.

"Linh linh..." Đối mặt với Vân Thiển như vậy, linh đang trong tay hai người bắt đầu rung lên mấy cái.

Dù sao cũng là đồng tử bên cạnh thánh nữ Thuật quốc, rất nhanh sau đó, bọn họ đã mạnh mẽ tĩnh táo trở lại, tự nói với mình, vị trước mắt này cũng là người bình thường, trong tay họ lại là linh đang của thánh nữ, vu lực trong đó căn bản là không ai có thể ngăn cản, nên hai người lập tức có chút tự tin.

"Linh linh~~" Hai tiếng đồng thời vang lên, dây nhỏ buộc chuông bạc nhanh chóng hướng về phía Vân Thiển, thấy vậy... khóe miệng Vân Thiển càng cười tươi. Thật gióng như thấy được chuyện rất buồn cười.

Bước chân chậm rãi không ngừng đi tới trước, hai tay vừa mở, hai cây mảnh khảnh trong ngón tay bạch ngọc bỗng dưng bay qua, đánh vào linh đang của hai người. Hai tiểu đồng cả kinh, chợt dùng sức đưa về phía trước, nhưng linh đang của bọn họ không thể di dời được chút nào, bọn họ nhanh chóng rót nội lực vào dây nhỏ, nhưng vẫn không thể động được hai ngón tay kẹp linh đang như cũ, phần kình lực này làm cho hai tiểu đồng thất kinh, đây chính là tình huống bọn họ chưa từng gặp.

Cuối cùng bọn họ thay đổi chủ ý cực nhanh, vội rút linh đang, nhảy về phía sau, nhưng lực trước mắt đã mất, lực phía sau không đáng bao nhiêu, mà đang ở giữa không trung, đột nhiên co quắp lại, nặng nề thét lên một tiếng, hai bóng trắng nho nhỏ như cành cây rụng từ trên cao rơi xuống.

Trong mắt bọn họ, có thể nhìn thấy sự hoảng sợ và không dám tin, vì căn bản bọn họ không thấy được bóng dáng kia có di động hay không, chỉ cảm thấy lòng ngực bị thứ gì đó bắn ngược vào, mang theo nội lực cường hãn, đánh bọn họ không kịp trở tay.

"Linh linh..." Hai linh đang bị chấn động, bay đi lên, xuyên qua ngực bọn họ, đánh vào bức tường phía sau lưng, hai linh đang này dính thật chặt vào vách tường.

Phanh... Hai tiểu đồng ráng cố gắng chịu nỗi đau thấu xương truyền từ ngực, cắn răng nhìn bạch y thiếu niên đang bình tĩnh đi về phía bọn họ, lúc này, bọn họ mới hiểu được, thực lực của bọn họ và nàng chênh lệch đến cỡ nào, ngay cả vu thuật của Thuật quốc cũng không có tác dụng gì, võ công của bọn họ đối với người trước mắt lại cũng thành đồ bỏ, nên bị người đánh là chuyện đương nhiên.

Hai tiểu đồng vừa mới đứng lên, chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng trắng trong nháy mắt liền tới gần sát bọn họ.

"Oanh oanh..." hai thân thể nhỏ bị đánh bay ra ngoài, miệng vết thương trên ngực lại bị đau thêm lần nữa.

"Ngô..." hai tiếng kêu rên đồng thời truyền đến.

"Bây giờ ta cũng sẽ để cho hai người các ngươi nếm thử một chút tư vị muốn sống không được, muốn chết cũng không xong..." Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã độc ác rồi... nên phạt.

Hai tiểu đồng chỉ cảm thấy đến hô hấp cũng không thông, đè nén khó chịu xuống, còn có cảm giác sợ hãi trong lòng kia, tạo cho bọn họ một áp lực thật lớn.

Lúc thấy rõ đồ vật vừa xuyên thấu thân thể hai người, bọn họ có chút cảm giác buồn nôn, nhưng lại cứng rắn đè ép không thể phun ra, loại cảm giác này ép bọn họ thống khổ không chịu nổi.

Hai ngón tay trắng nhỏ, xuyên thấu hai miệng vết thương nhỏ, biến chúng thành hai lỗ lớn. Máu từ trên cơ thể hai đồng tử chậm rãi rơi xuống, dính vào bạch y, hòa làm một thể.

Cảm giác muốn ngất xủi bắt đầu xâm chiến, nhìn vào đôi mắt trong trẻo và lạnh lùng, từ trong đó, bọn họ có thể thấy được cảm giác hoảng sợ chưa từng có... nàng là ma quỷ.

Môi mỏng nhấc lên, "Chỉ cần các ngươi vọng động, giây kế tiếp ta không biết có nên xé nát thân thể xinh xắn của hai người các ngươi không! Nga... tay của ta có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của hai ngươi rồi..." giọng nói ôn nhu mà chậm rãi, nhưng lại làm cho người ta kinh tâm.

Hai tiểu đồng chỉ cảm thấy tim mình muốn nhảy khỏi lòng ngực, cảm giác đau đớn trên thân thể mạnh mẽ ập tới, còn cái tay đang xuyên lòng ngực của mình lại chậm chạp không rút ra làm cho bọn họ kinh hồn

Vân Thiển hài lòng nhìn thần sắc kinh hoảng của hai tiểu đồng, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích, trong nội tâm lại truyền đến sự thương xót.

Nhưng tay của Vân Thiển chung quy vẫn không rút ra, nàng còn chơi chưa đủ, nàng không ngại cùng hai tiểu đồng vui đùa thêm một chút, để lại thêm một chút sợ hãi trong lòng bọn chúng.

"Tư vị gần chết như thế nào! Có thú vị hay không!" Nàng cười ôn nhu như nước, nhưng trong mắt hai tiểu đồng thì lại như tử thần đang ở cạnh mình, người như vậy, căn bản không phải là người....


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126)