Khúc mắc đời trước, Vân Thiến vận nữ trang (2)
← Ch.087 | Ch.089 → |
"Nhưng mà..." Vân Thiển có chỗ không rõ, "Vì sao việc này lại có quan hệ đến Thuật quốc cùng La Sát môn?" Còn Lâm Bích Nhi vì sao từ La Sát Môn chuyển đến Thuật quốc, lại nhanh chóng biến thành thánh nữ nước đó?
"Hai tỷ muội các nàng chính là người của La Sát môn..."
"Vẫn là không rõ, vì sao La Sát môn lại có quan hệ với Thuật quốc?" Vân Thiển lạnh nhạt nhấp trà, lạnh quá! Lần nữa vì chính mình châm trà.
"Tiểu thái tử Thuật quốc là con nuôi của Thu Liên!"
Phốc...
Vân Thiển đang nhấp một ngụm trà đột nhiên phun ra ngoài.
"Quan hệ này cũng quá rối loạn đi! Lão cha, người có thể biểu đạt rõ ràng hay không?"
"Quan hệ đó nói tiếp thì cũng rất dài..."
"Ta có dư thời gian!"
"Sao vậy, hôm nay không cần ngây ngốc trong binh thư các nữa à?" Vân Phi trừng mắt nhìn con.
"Ngài lão nói rõ ràng, con tự nhiên ngoan ngoãn biến mất không thấy người!"
"Tiểu thái tử lúc đó bao nhiêu tuổi?" Vân Thiển không khỏi hỏi.
"Cùng một tuổi với Hoàng thượng!"
Phốc!!!
Vân Thiển lại không thể hình dung ra nổi, "Nói cách khác, trước lúc tiền hoàng hậu mang thai đã biết rồi?" Quan hệ thật là loạn quá, quay nàng vòng vòng sắp hôn mê đến nơi rồi.
"Hai tỷ muội các nàng cùng hoàng hậu Thuật quốc vốn là tri giao, có mối quan hệ này chẳng có gì là lạ, nếu lúc trước Cô Độc Hồng cùng thái tử Thuật quốc có một người là nữ tử, sẽ kết làm thân gia, nhưng người tính không bằng trời tính!"
Câu chuyện của thế hệ trước đã qua đi, Vân Thiển không khỏi lắc đầu, hiện tại đều đã hiểu, gút mắc trong lòng đã giải, tâm tình cũng thoải mái hơn!
"Cảm tạ lão cha! Sắc trời không còn sớm nữa, người nên trở về ăn cơm chiều đi, đừng để nương chờ lâu, bằng không buổi tối ngủ trên sàn cũng đừng trách con không nhắc nhở người!" Vân Thiển vuốt phẳng nếp nhăn trên bạch y, cất bước ra cửa.
"Xú tiểu tử, ngươi còn chưa nói cái bí mật trao đổi ra đâu đấy!!!" Vân Phi rất chờ mong biết được cái bí mật nào đó của thê tử.
Vân Thiển liếc nhìn Vân Phi, "Cha, người có bị choáng váng không?"
"Ách?" Vân Phi không hiểu
"Con của người thông minh như thế, làm sao dám lấy tính mạng của mình ra nói đùa được. Nếu cha muốn biết, liền tự mình đi hỏi mẫu thân đại nhân đi!" Vân Thiển khoát tay sau lưng Vân Phi.
"Xú tiểu tử!" Một quyển sách phía sau phi thân ra khỏi cửa, Vân Thiển nhẹ nhàng đi qua. Nhìn Vân Thiển nhẹ nhàng rời đi, Vân Phi chỉ có thể ở phía sau thổi râu trừng mắt, hoàn toàn không có một chút biện pháp nào.
Ra khỏi binh bộ, Vân Thiển ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang chậm rãi dâng lên, ngẫm lại phía sau, người kia hẳn là hồi cung rồi, mình có nên đến hỏi hẳn tòa điện kia rốt cuộc là chuyện gì hay không?
Nghĩ, Vân Thiển liền đạp cước bộ, nặng nề đi về hướng hoàng cung
Màn đem vừa buông xuống, đèn trong hoàng cung yên lặng đưa lên, chiếu rọi lên bạch y không nhiễm chút bụi trần, tạo thành nhiều quang ảnh! Một đường đi vào, có không ít đại thần vừa nghị sự xong, cung kính chào hỏi Vân Thiển.
Nhìn tốp năm tốp ba các đại thần xuất nhập hoàng cung, Vân Thiển hồ nghi có phải đã xảy ra đại sự, vì sao vào canh giờ này các đại thần còn phải đến hoàng cung nghị sự.
Cước bộ Vân Thiển nhanh hơn một chút.
"Đại nhân!" Có người phía sau gọi Vân Thiển lại, Vân Thiển theo bản năng xoay người lại.
Chỉ thấy Lý công công cầm phất trần chạy chậm đi lên, đến trước mặt nàng thở hổn hển nói, "Đại nhân... tối nay Hoàng thượng không trở về cung, nghe nói ở quân doanh cùng thương lượng việc với vài vị tướng quân!" Lý công công giống như đang báo cáo, nhất nhất báo cáo cho Vân Thiển nghe.
Vân Thiển nhíu mày, Lý công công này vì sao lại nói với mình những lời này? Nàng không quản Hoàng thượng có trở về cung hay không, chẳng qua nàng chỉ muốn đến xác nhận một chút chuyện kia mà thôi.
Thấy Vân Thiển không nói, sắc mặt lại không được tốt lắm, Lý công công nghĩ Vân Thiển đang tức giận, cuống quýt giải thích, "Đại nhân yên tâm! Ngày mai Hoàng thượng sẽ hồi cung sớm, đại nhân! Nô tài đã chuẩn bị thiện, đang chờ ngài trở về dùng!"
Vân Thiển nghe vậy nhíu mày, "Chờ ta trở lại?" Từ khi nào mà hoàng cung đã trở thành nhà của nàng vậy?
"Đại nhân, bên ngoài gió lớn, ngài nên trở về điện trước đi!" Lý công công vui mừng cười, dường như vị trước mắt này là hoàng hậu chủ tử của hắn, cung kính có thừa!
"Lý công công"
"Đại nhân có gì phân phó?"
"Nếu Hoàng thượng chưa hồi cung, vậy những người vừa mới đi ra là có chuyện gì xảy ra?" Hoàng thượng không có trong cung, các trọng thần lại tụ tập trong cung là có ý gì?"
"Hồi đại nhân, là ý tứ của hoàng thái hậu!" Lý công công thật cẩn thận đo lường sắc mặt của Vân Thiển, không sai quá một phần
"Nga? Nguyên lại là như vậy! Nếu hoàng thượng chưa hồi cung, ta đây thuận tiện không tiến cung, Lý công công cũng nhanh về đi thôi!" Nói xong liền xoay người ra khỏi cung.
"Đại nhân..." Nhìn Vân Thiển xoay người bước đi, Lý công công vội vàng muốn gọi nàng lại
Không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi cung, "Đồ ăn đó Lý công công tự mình xử lý đi, các người đều ăn hết đi!" Phút chốc, bạch y biến mất.
Nhìn Vân Thiển đi vội vàng, Lý công công giương phất trần, thở dài thật sâu.
Vân Thiển nghĩ đến cùng Thái hậu yêu cầu các đại thần đó tiến cung lại có ý gì đây? Thừa dịp Hoàng thượng không có ở đây, bà sẽ không nghĩ đến chuyện làm gì chứ?
Nữ nhân hậu cung đúng là phiền toái thật, Vân Thiển lắc đầu.
Bất giác, Vân Thiển lại đi đến cửa sau Nhã các, hai thủ vệ được sắp xếp ở đây là người của Vân Thiển, hành lễ xong rồi thay nàng mở cửa
Vân Thiển gật đầu bước đi vào
Từ chỗ hậu viện truyền đến tiếng cười tiếng hoan ca, đứng phía sau núi giả ở rất xa, Vân Thiển liền có thể thưởng thức được kỹ thuật nhảy đến tuyệt vời kia, nhìn lướt qua, xoay người ẩn thân như đang ở chỗ không người, nơi kia cũng là cấm địa của Nhã các, cũng là nơi mà vài lão bản bọn họ ở.
"Công tử!" Thanh Y ở chỗ lầu cao nhìn thấy bóng dáng của nàng, liền cung kính chắp tay.
"Ân, thứ ta cần đã tra được chưa?" Vân Thiển nhẹ giọng hỏi.
Thanh Y lấy một bức thư trong lòng ra đưa cho Vân Thiển, nàng tiếp nhận, không nói hai lời liền xoay người đi về lầu các của chính mình.
"Công tử không cần chúng ta hỗ trợ?" Thanh Y lo lắng hỏi.
"Các ngươi chỉ cần thay ta trông coi Nhã các, cái khác, ta không muốn kéo các ngươi tham dự vào, trừ phi đó là thời điểm vạn phần bất đắc dĩ!" Tay nắm chắc bức thư, Vân Thiển đi vào trong bóng tối, đóng cửa, ly khai khỏi tầm mắt sáng quắc của Thanh Y.
Gắt gao nhìn vào cánh cửa đã được đóng chặt, trong lòng Thanh Y mùi vị lẫn lộn, nghiêng người rời đi.
Ngồi trong bóng tối, Vân Thiển nương theo ánh trăng nơi cửa sổ, mở thư tín ra, chăm chú đọc nội dung bên trong, đồng tử chậm rãi co rút lại, quả nhiên là hắn...
Vân Thiển sờ bức thư, dùng một chút lực, trang giấy hóa thành bột vụn!
Đi đến bên tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo khác để thay, đúng là giống như đúc bộ y phục đang mặc, nhưng lại là nữ y! Trên đầu lại có thêm một cái đấu lạp đen.
Không cần nhiều, chỉ cần một thân nữ y trùm đấu lạp trên đầu, một cô nương thần bí xuất hiện ở phía trước cửa sổ, dùng mùi thay thế với mùi thơm chân thật trên cơ thể của mình, nàng làm như vậy, cũng vì sợ đụng đến những người không nên đụng, có thể nhận thức bản thân nàng.
Vải buộc ngực bó chặt được bỏ ra, đôi bồng đảo nhẹ nhàng vận động, đẹp kinh tâm động phách!
Tuy nói mang theo đấu lạp ra ngoài, nhưng bên trong vẫn mang mặt nạ như cũ không dám tháo xuống, đấu lạp này không an toàn tuyệt đối, nàng không thể mạo hiểm.
Vạt áo vừa động, bóng người đã nhảy lên đỉnh lầu, vô thanh vô tức ra khỏi Nhã các, hướng nhanh về phía biên cảnh.
Băng vải trước ngực được tháo ra, cảm giác tức ngực khó chịu cũng không còn, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều, Vân Thiển bay nhanh ra ngoài, hít thở thật sâu không khí tươi mát buổi tối!
Phong thư vừa rồi cũng do chính người kia tự viết, là Thanh Y lấy từ quan khẩu về, lúc này không riêng gì Thuật quốc có hành động, ngay cả Lô quốc cũng tham dự trong đó, cái tên Cô Độc Úy đáng giận kia vì sao lại không nói cho nàng biết, áp lực phát ra lớn nhất nơi hắn chính là Tây Lâu Mạch
Muốn có nàng? Tây Lâu Mạch cũng quá tự đại, nghĩ nàng là một món lễ vật không biết phản kháng hay sao?
Nghĩ đến đây, bụng Vân Thiển chứa đầy lửa giận, bóng dáng trong bóng lại nhanh hơn rất nhiều.
Vì Vân Thiển, Thái tử Lô quốc lại tự mình lẻn vào Thánh thành, quả nhiên lớn mật, cũng không sợ có người giết hắn. Trong thư vừa mới nhắc tới chỉ là một điểm nhỏ của Thái tử Lô quốc, nói vậy lá thư vừa rồi cũng chính là lừa gạt Vân Thiển nhảy vào kế sâu của Tây Lâu Mạch hắn, nhưng mà, hiện tại nàng không phải Vân Thiển, mà là sát thủ hiện đại, tâm ngoan thủ lạt!
Nàng rơi xuống nơi ẩn thân thật kín đáo.
Có một bóng dáng thon dài đứng phía trước cửa sổ, yên lặng xem thiên tượng.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |