Bằng hữu của hắn (phần cuối)
← Ch.085 | Ch.087 → |
Sắc mặt Vân Thiển ầm ầm chuyển hồng, nàng vậy mà lại bị nam nhân này chiếm tiện nghi, mọi người đều trừng mắt thật lớn, thật sự bọn họ đều muốn phun huyết đối với cảnh tượng như vậy, dù sao bọn họ đều là những liệt nam trẻ tuổi thì làm sao có thể chịu hình ảnh phiến tình này đây!
Hai người đang ra tay quá nặng kia tự nhiên không có cơ hội để xem hình ảnh kích thích như vậy
Vân Thiển thẳng tay kéo Phó Vãn Tình đang đứng bên cạnh vào giữa hai người, để hắn không thể tái phạm sai lầm nữa!
Phó Vãn Tình vô tội nhún vai, hiện tại bọn họ đều có thể hiểu được hai người kia rồi, kỳ thật, nếu coi Vân Thiển thành nữ tử thì sẽ không thấy khó tiếp nhận rồi, Phó Vãn Tình cứ như vậy mà tưởng tượng
Cô Độc Úy bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nở nụ cười đưa tầm mắt về hai người đang đấu phía trước, không hề suy nghĩ muốn chiếm tiện nghi của Vân Thiển.
Văn Đan Hàn một tay ôm Trương Trọng giằng co một chỗ, mà Trương Trọng lại hướng về phía mặt Văn Đan Hàn đánh tới một quyền, từng chiêu từng chiêu của hai ngươi như muốn lấy mạng của đối phương.
"Quá tốt!" Chúng tướng hét lớn!
Hai người đang giao thủ thu tay lại nắm tay nhau, nhìn nhau cười.
"Tốt!" Cô Độc Úy cũng theo nhóm người vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
Nhìn Cô Độc Úy như vậy, Vân Thiển cũng có chút vui mừng cười! Điều này làm cho người đứng bên cạnh nàng, Phó Vãn Tình có chút choáng váng, khó trách mọi người đều nói không thể nhìn chăm chú người này, cho dù vẫn phấn khích với chuyện tình xảy ra trước mắt, cũng không thể rời khỏi người đẹp đang trước mắt này!
"Các vị tướng quân quả nhiên là nhân trung long phượng!" Vân Thiển nghiêng đầu, đầy thâm ý nhìn mắt Phó Vãn Tình!
Phó Vãn Tình ngây ngốc một chút, ngay sau đó cũng tràn ra nụ cười như có như không, "Đại nhân quá khen, trên đời này làm sao có người có thể sánh được một góc của đại nhân!"
Vân Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta luôn muốn giống phó tướng quân, có thể hòa mình cùng với những người này, cho dù cuộc sống có cực khổ, nhưng cũng rất đáng giá!" Có thể cùng với những này hòa chung tiếng cười tiếng hoan hô, đó là chuyện hạnh phúc nhất!
Phó Vãn Tình không nghĩ Vân Thiển sẽ nghĩ như vậy, lấy vị trí danh chấn thiên hạ hiện tại của Vân Thiển, có cái gì mà không có chứ? Vinh dự như vậy không phải mọi người đều có thể đạt được, nàng còn thấy cái gì chưa đủ chứ? Phó Vãn Tình không hiểu người cao cao tại thượng như bọn họ, chiếm được nhiều như vậy còn cái gì đáng tiếc gì nữa chứ?
"Mạt tướng không hiểu!" Phó Vãn Tình vốn là cô nhi, từ lúc bắt đầu vào nơi này, nàng đã cùng những người này cố gắng sống qua cuộc sống ở đây, cho đến khi nàng có được địa vị như bây giờ, coi tuổi hiện tại của nàng, có thể làm được đến đây thật sự không dễ.
Vân Thiển nhìn nàng một cái thật sâu, im lặng rời khỏi đám người, "Chờ đến khi ngươi đứng ở vị trí của ta, lúc đó, ngươi sẽ biết không phải ngươi muốn gì sẽ được cái đó, hơn nữa cảm giác bị gông xiềng là thống khổ như thế nào!"
Phía sau, hai vị đại tướng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, lại tự lựa chọn cho mình đối thủ, vật lộn một chọi một!
Cô Độc Úy từ phía sau đi ra, lẳng lặng tiêu sái sau lưng người nàng. Vài vị đại tướng sắc mặt khác nhau theo kịp, vào thời điểm này họ đều không dám đuổi theo Vân Thiển một mình, bằng không nếu để lộ một chân tướng nào cũng đều không tốt.
Mấy người đồng loạt đi ra khỏi quân doanh, đều không biết Vân Thiển đây là có ý gì, cứ thế mà đi vòng qua nơi núi cao, nhìn núi non chập chờn nối đuôi nhau không dứt.
Hoàng thượng đều đi ra, tướng lãnh như bọn họ cũng tự nhiên phải theo sát, phía sau rất xa lại có vài tên thị vệ nắm ngựa đi theo.
Không khí lập tức trở nên có chút nặng nề!
Bốn người im lặng tiêu sái đi theo phía sau hai người, mãi khi đến trên một vách núi cao Vân Thiển mới dừng bước, Cô Độc Úy là hoàng thượng nhưng cũng giống như một người hầu đi theo bên người, một lời cũng không nói, giống như đang chờ đợi Vân Thiển mở miệng.
"Bọn họ có hay không..." Vân Thiển thanh đạm nói, nghiêng người thản nhiên nhìn Cô Độc Úy.
Bốn người phía sau vừa nghe, mạnh mẽ ngẩng đầu, cảm nhận của vị đại nhân này sâu sắc lợi hại hơn trong tưởng tượng của bọn hắn, khó trách Hoàng thượng vô cùng lo lắng.
"Thiển nhi, nếu ta không cho phép, không ai có thể tổn thương được ngươi!" Cô Độc Úy cân nhắc hồi lâu, mới mở miệng nói một câu như vậy.
Ánh mắt Vân Thiển nhảy dựng, "Úy ca ca!" Nhìn Cô Độc Úy như vậy, Vân Thiển chỉ thấy thập phần bất lực, chuyện như vậy lại muốn phát sinh một lần nữa hay sao? Hắn lại phải đánh đổi cái gì đó để đổi lấy sự an tâm của nàng hay sao?
Một tiếng Úy ca ca này làm bốn người phía sau sửng sốt, quan hệ của hai người bọn họ thật đúng là phức tạp khó hiểu, hai vị này là hai vị vương giả cao nhất Thánh hoàng triều, cứ như vậy đứng trước mặt bọn họ, cứ bất đắc dĩ như vậy, cứ rối rắm như vậy, đây là hai nam nhân mến nhau bất chấp hậu quả sao? Rõ ràng hai người này đều là người quyền cao chức trọng, vì sau yêu nhau lại phải gặp nhiều trở ngại như vậy.
Cho dù tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Cô Độc Úy lại cứ chấp nhất vì một nam nhân như vậy, nữ tử trên thiên hạ này không thiếu, nhưng lại cố tình chọn lấy người nam nhân họa quốc trước mắt, nhưng vào giờ khắc này, bốn người họ xem như đã hiểu được một chút.
"Đừng hy sinh gì cho ta nữa, La Sát Môn muốn hủy Thánh hoàng triều, ta có thể cùng ngươi bảo hộ nó, Thuật quốc cường đại như thế nào, cũng không có biện pháp chống lại Thánh hoàng triều...."
"Thiển nhi, là ta sợ..." mất đi ngươi.
"Ngươi không phải còn bằng hữu của ngươi sao!" Ánh mắt Vân Thiển thản nhiên quét qua phía bốn người vẫn yên tĩnh phía sau bọn họ, "Có bọn họ giúp ngươi, còn có gì đáng sợ nữa, ta nói rồi, ta vĩnh viễn chỉ đứng bên cạnh ngươi, cho nên, rốt cuộc là vì chuyện gì mà ngươi thao luyện binh sĩ ngày đêm, ngươi đừng lấy cái Tử Kim điện gì đó ra mà lường gạt ta!" Đừng tưởng rằng mỗi người bọn họ đều cho Vân Thiển nàng là kẻ ngốc, thì nàng thật sự là kẻ ngốc.
Tứ tướng lập tức ngốc lăng, vị này từ trước đến giờ chỉ biết tránh ở binh thư các, rõ ràng là nàng bị vây ở binh thư các kia, vì sao lại còn biết rõ sự tình?
Cô Độc Úy thật không có gì ngoài ý muốn, cười khổ nhìn Vân Thiển bên cạnh, chuyện tình này là nằm trong dự kiến! Cho dù Cô Độc Úy lại nghĩ phải làm như thế nào để giấu giếm thì cũng không thể nữa rồi, động tác có quy mô lớn như vậy, bất luận như thế nào cũng không thể làm cho người này bỏ qua được.
"Thuật quốc khởi binh?" Vân Thiển bất an
Cô Độc Úy lắc đầu, bất đắc dĩ cười, "Nếu Thiển nhi của ta có thể ngốc lại một ít là tốt rồi? Ta cũng sẽ không vất vả như vậy để che giấu!"
Vân Thiển đen mặt, nếu nàng ngốc, còn không phải chịu thiệt khắp nơi hay sao.
"Rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ còn không thể nói sao?" Vân Thiển đem mắt dán lên bốn người phía sau, Cô Độc Úy không nói, như vậy thì bốn người phía sau phải có một người nguyện ý nói chứ.
"Đại nhân, Thuật quốc đúng là có ý khởi binh! Gần một năm nay thì động tác của bọn họ thập phần rõ ràng, đặc biệt là người của Thuật quốc lại thường xuyên lui tới biên cảnh của Thánh hoàng triều..." Phó Vãn Tình với bộ dáng chuốc khổ nhìn mắt Cô Độc Úy, cung kính mở miệng nói
Tuy Phó Vãn Tình nói đủ rõ ràng, nhưng Vân Thiển vẫn cảm thấy bọn họ còn có chuyện gì lừa gạt nàng, bọn họ không muốn nhiều lời, nàng cũng không miễn cưỡng, chỉ cần biết rằng La Sát môn đã bắt đầu hành động của bọn họ là được rồi, kế tiếp chính nàng cũng phải nên có một số chuẩn bị mới được, bằng không đến cuối cùng không thể giúp hắn được gì mà lại làm cho hắn phải hy sinh một số thứ, đó cũng không phải là chuyện nàng nguyện ý.
"Vì sao phải giấu ta?" Vân Thiển sau khi nghe xong Phó Vãn Tình báo cáo, đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn nam tử có bộ dạng thản nhiên, coi như chuyện này vốn không phải chuyện tình gì to lớn.
"Ta không muốn làm Thiển nhi của ta hao tâm tổn trí!"
Trán Vân Thiển cùng tứ tướng đều xổ xuống vài vạch đen!
Nói như vậy mà Cô Độc Úy hắn cũng có thể nói được!!!
Vân Thiển không hề truy vấn tiếp, làm cho mấy người thở dài một hơi nhẹ nhõm, dùng đôi mắt đầy thâm ý nhìn Cô Độc Úy đang bình tĩnh tự nhiên, tướng lãnh bọn họ đến mức muốn chết đi được, mà hắn làm hoàng đế lại tốt như vậy, coi như chuyện này không có quan hệ với mình, thật quá chấn định rồi!
"Thiển nhi hiện tại vừa lòng rồi chứ! Trong lòng hết gút mắc rồi!"
"Ừm, cứ xem như vậy đi!" Vân Thiển không quá vừa lòng gật đầu.
"Một khi đã như vậy, sắc trời đã trễ, chúng ta có nên tiếp tục tiến hành chuyện tình hay không!" Cô Độc Úy đến sát gần nàng, đồng tử thâm thúy nhìn nàng chăm chăm, nói đầy thâm ý.
Vân Thiển cả kinh, hiểu được ý đồ của hắn, thoái lui vài bước, "Đừng nghĩ nữa, làm cho người khác hiểu lầm, mặt mũi hoàng đế của ngươi cũng như không cần rồi!"
Cô Độc Úy dùng ngón tay xoa xoa gương mặt anh tuấn, "Ở trước mặt đại nhân, còn cần gì thể diện?"
"Hoàng thượng không phải còn chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng vài vị tướng quân hay sao, thần sẽ không quấy rầy nữa!" Vân Thiển bay nhanh lui về sau mấy bước, tránh Cô Độc Úy như tránh quỷ!
Vài vị đứng yên ở phía sau, ý muốn thương lượng rõ ràng như thế, Vân Thiển sẽ không thể không nhìn ra, mà Cô Độc Úy vừa nói lời này là muốn nàng rời đi, nàng cũng thập phần biết điều mà rời khỏi.
Dưới ánh mắt của mấy người, Vân Thiển nhảy lên ngựa, dùng tốc độ cực nhanh biến mất trong nháy mắt.
Cô Độc Úy nở nụ cười tà mị nhìn theo bóng dáng Vân Thiển biến mất, hoàn hồn thu liễm nụ cười, lạnh lùng hướng vài vị tướng quân ý bảo hồi quân doanh.
Mấy người cũng biết đây là lúc tình thế có chút nghiêm trọng, sắc mặt lạnh lùng giục ngựa trở về quân doanh.
Tuy rằng bọn họ không rõ Cô Độc Úy đã cho Vân Thiển biết hành động của Thuật quốc, thì tại sao không nói rõ với nàng còn có một người khác cũng nhìn chằm chằm vào Thánh hoàng triều.
Làm thần tử như bọn họ, chỉ có thể theo ý chỉ của Hoàng thượng mà đi làm, tận lực lừa gạt nàng vậy.
Thiên hạ nổi lên một trận chiến, như nhu cầu tất yếu.
Mà Cô Độc Úy chính là bảo vệ mọi thứ của mình, bao gồm Vân Thiển, không cho bất kỳ kẻ nào có thể gây tổn thương nàng còn tồn tại.
Vân Thiển đi thẳng đến Binh bộ tìm lão cha, người khác không biết đại sự, có thể lý giải được, nhưng nếu có người nói lão cha của nàng cũng không biết thì thật là buồn cười.
Đang phân phó cho thủ hạ, liền thấy "con trai" đứng trước mặt mình, dường như mới vận động hàng loạt nên hơi thở có chút dồn dập.
"Thiển nhi?" Buông lỏng động tác, có chút kinh ngạc nhìn Vân Thiển lại đi ra khỏi binh thư các.
"Cha!" Vân Thiển tự nhiên tiêu sái đi qua, rót một ly trà nóng cho mình, uống một hơi cạn sạch
Vân Phi cũng theo nàng ngồi xuống.
"Hôm nay như thế nào lại rảnh rang đi ra ngoài? Ngày thường không phải chỉ đứng ở binh thư các thôi sao?" Vân Phi khó có cơ hội được ở chung cùng "con trai", nên không khỏi nói nhiều một chút!
"Cha, người có gì gạt con không?" Vân Thiển buông chén ngọc, thanh đạm nói.
Vân Phi bị sửng sốt, cân nhắc xem con mình hỏi vậy là có ý gì, có một số việc gạt nàng là do muốn tốt cho nàng, "Ngươi muốn biết cái gì?" Do hiểu được tính tình của Vân Thiển nên Vân Phi cũng không giống với những người khác thất thần, lão nhìn thẳng vào mắt Vân Thiển.
"Cha biết cái gì?" Vân Thiển cũng không hỏi trực tiếp, giả vờ giả vịt hỏi một câu
Hai người đều muốn đấu khẩu với đối phương, đều giả thần giả quỷ hỏi lại đối phương.
Vân Phi đang ngồi, cũng không tính mở miệng lập tức.
Thật lâu sau, Vân Phi mới ngoái đầu nhìn lại con mình, "Thiển nhi con biết vì sao hoàng thượng lại kiến tạo Tử Kim điện không?"
Vân Thiển còn tưởng rằng lão cha nói cái gì, không nghĩ lời vừa ra khỏi miệng lại là sự tình Tử Kim điện, chẳng lẽ, có một số việc có quan hệ với Tử Kim điện này?
← Ch. 085 | Ch. 087 → |