Thay thế
← Ch.024 | Ch.026 → |
Vân Thiển thấy thế, dùng lực ngăn cản người áo đỏ, nhưng những tử sĩ mới vừa ra tay còn chưa kịp thu lại, chưởng phong mãnh liệt cứ thế đồng thời đánh úp về phía nàng.
Hung hãn như thế, không gì có thể đỡ được.
Con ngươi Cô Độc Hồng trở nên đỏ ngầu, chỉ hận người đứng trên tường cao kia không phải là mình, như vậy, gánh chịu một chưởng vừa rồi cũng sẽ không phải nàng..
Vân Thiển chỉ cảm thấy tai mình ong ong, ngay cả tiếng rống truyền tới từ phía sau của Cô Độc Hồng cũng không nghe rõ.
Mắt thấy tử sĩ của mình cùng người áo đỏ đồng thời đả thương Vân Thiển, mà mình lại không thể làm gì, Cô Độc Hồng gấp đến phát điên.
"Ưm...." Vân Thiển rên lên một tiếng
Mấy đạo trưởng phong vừa rồi đồng thời đánh vào trên người Vân Thiển, khiến nàng trở nên vô lực, bước chân loạng choạng, người áo đỏ bịt mặt nội lực quá thâm hậu, nàng bị nội thương nghiêm trọng, căn bản không tiếp nổi một chưởng của người áo đỏ kia.
Huyết dịch sôi trào, toàn thân máu chảy ngược, khí tức công tâm.
Vân Thiển chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt.
Bên môi máu chậm dãi ứa ra, bạc môi mê người nhuộm một màu đỏ càng thêm diễm lệ, đối lập với một thân y phục tuyết trắng của nàng, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi kinh ngạc.
Từng giọt máu rơi xuống thấm trên áo, như những đóa hồng mai nở rộ trong mùa đông lạnh, thật chói mắt..
Thiếu niên vẫn luôn mang một thân bạch y phiêu dật đang đứng trên tường cao kia, giờ khắc này, lại đang chậm rãi ngã về phía sau.
Thân thể phảng phất như không còn là của chính nàng, một loại cảm giác vô lực lan truyền khắp tứ chi bách hài(Ps: là lan truyền khắp cơ thể ý).
Cánh tay người áo đỏ duỗi ra một cái, dễ dàng dò được hông của nàng.
Một đạo phong khẽ lay chuyển, trong tay người bịt mặt áo đỏ đã nhiều thêm một nhuyễn kiếm.
Đó đích thị là nhuyễn kiếm từ trên hông Vân Thiển lấy xuống, phát ra ánh sáng trong trẻo. Mềm dẻo như xà uốn lượn trong nước, mang theo một cỗ hàn khí.
Vô cùng sắc bén.
Con ngươi Vân Thiển co rút lại, đang muốn đoạt lại kiếm, mới cảm giác được thân thể của mình đã không bị khống chế lui về phía sau mà rơi xuống, người áo đỏ đã buông tay, bên tai trền đến âm thanh ô ô của tiếng gió.
Từ lúc nàng bị đả thương, người áo đỏ từ bên hông nàng lấy kiếm, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng ba giây.
Nhanh đến khiến cho người ta không kịp phản ứng.
Người áo đỏ bịt mặt nhanh chóng chuyển động thân kiếm, kiếm trong tay lóe lên quang mang trí mạng, thẳng hướng nàng tới.
Không ai rõ ràng hơn nàng uy lực của nhuyễn kiếm kia, coi như là tùy tiện hướng kiếm tới cũng đã là một một lợi khí khiến người ta sợ hãi.
Sát khí ngưng tụ, trường kiếm xé gió lao tới, mang theo vô vàn sức ép hướng đến trên ngực của nàng.
Dưới tình huống này, Vân Thiển đương nhiên là vô phương chống cự, thân thể không chịu khống chế cứ vậy rơi xuống.
Gió lạnh tạt vào mặt, Vân Thiển có một loại cảm giác như đang chờ chết, thực tức giận. Đúng vậy, chính là tức giận, mắt thấy cái chết đang tới gần, bản thân mình lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể vô lực chấp nhận, sao có thể không tức giận.
Đột nhiên.
Vân Thiển cảm giác như sau lưng có một luồng ấm áp ùa tới, nàng kinh hãi, theo bản năng muốn phản kích lại.
Một cỗ hơi thở vừa quen thuộc lại vừa như xa lạ xâm nhập, mang theo hơi ấm
Nàng không nghĩ đến, dưới tình huống này Cô Độc Hồng vẫn không chịu buông tha nàng, mâu quang như ngọc tối sầm lại.
Lúc này, thân thể nàng trên không trung bỗng bị người ta ôm vào lòng, dùng sức chuyển thân một cái, hai người trong nháy mắt chuyển ngược tư thế, hướng về phía mặt đất rơi.
Tựa hồ cảm thấy được cái gì, đôi đồng tử như mặc ngọc của nàng trợn to..
Thân thể hai người dán chặt, cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được bạc môi của hắn áp bên cần cổ nàng, phả ra hơi thở dồn dập....
(Đố các bạn là ai a?)
"Ngô." mặc dù người bên dưới hết sức cẩn thận di chuyển thân thể, cực lực không để người mình áp vào lưng Vân Thiển.
Nhưng Vân Thiển một khắc này vẫn rõ ràng cảm giác được sau lưng một cỗ chất lỏng nóng hổi đang không ngừng chảy ra, thấm vào xiêm áo bên trong. Một kiếm của xích y nhân kia, chính xác là bị người sau lưng cản lại, thay nàng hứng chịu một kiếm..
Giờ khắc này, Vân Thiển cảm giác được nhịp tim của mình ngừng đập.
Những tử sĩ từ xa thấy vậy, theo tường cao nhanh chóng phi thân xuống.
Xích y nhân bịt mặt kia tựa hồ cũng không có nghĩ tới, Cô Độc Hồng lại đột nhiên phi thân tiến lên thay bạch y thiếu niên này cản một kiếm của mình.
Kiếm trong tay y run lên
Mặc dù xích y nhân cố gắng nghiêng đường kiếm đi một chút, nhưng vẫn khiến cho Cô Độc Hồng trọng thương.
Thân kiếm bị rút ra, một vệt máu dài theo đường kiếm bắn ra trên không trung, mang theo cỗ mùi tanh đặc trưng của máu, mạnh mẽ kích thích giác quan.
Sau lưng Vân Thiển, Cô Độc Hồng hô hấp ngày càng nghiêm trọng, thật giống như, chỉ một khắc sau, hắn sẽ ngất xỉu.
Vân Thiển nháy mắt như muốn ngất đi, sau lưng truyền tới một cỗ phản lực, đem nàng cùng Cô Độc Hồng đang rơi xuống va chạm mãnh liệt với bên dưới, khung cảnh lúc này phá lệ tuyệt mỹ mà thê lương..
"phanh" một tiếng vang lên.
Cô Độc Hồng phía dưới Vân Thiển nặng nề té ở trên bản mặt cứng rắn của một tảng đá lớn, phía dưới, truyền tới một tiếng thật giống như âm thanh xương cốt gẫy lìa. Ở nơi lối đi yên tĩnh này, có thể nghe được rõ ràng.
Những tử sĩ đã không còn kịp tiếp lấy chủ tử của bọn hắn, trơ mắt nhìn hắn làm đệm thịt ngã xuống đất.
"Khụ khụ..." Cô Độc Hồng ho khan một tiếng
Áp chế không được huyết dịch đang sôi trào trong cơ thể, quay đầu sang một bên, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Vân Thiển lúc này mới bừng tỉnh, ý thức được mọi việc mới vừa phát sinh, nhẫn nhịn toàn thân đau đớn, lật người ngồi đậy ở một bên bản mặt của tảng đá lớn..
Trên đất.
Cô Độc Hồng khắp người đều là vết máu, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã tái nhợt đến không huyết sắc, đôi môi cũng là một màu trắng bệch. Y phục loang lổ máu.
Tử sĩ áo đen lập tức đem hắn đỡ dậy, nhìn thấy vết máu ở trên miệng hắn, từ trên người hắn điểm mấy huyệt vị, ngăn cản huyết dịch chảy ra quá nhiều.
Mâu quang của Vân Thiển dưới lớp mặt nạ càng thêm lạnh lùng, chậm rãi tựa vào bên tường, đem cả người mình gượng dậy, cố nén cảm giác sôi trào của lục phủ ngũ tạng.
"Ngươi là ai?" âm thanh nhẹ nhàng không gợn sóng, nếu không phải bên mép nàng dính vết máu, cùng với bạch y bị máu nhộm hồng (hồng=đỏ), căn bản là không nhìn ra người này đang bị thương nặng.
Xích y tung bay, trong tay nắm một chuôi kiếm nhuốm máu, mũi kiếm điểm thạch bản, phía trên còn lưu lại dấu máu của Cô Độc Hồng
Cánh tay tinh tế, ngón tay trắng noãn, thân mình tỏa ra một cỗ linh khí.
Là một nữ tử ...
Vân Thiển cau mày, võ công cao cường như vậy lại là nữ nhân, vì sao mình cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua?
Chẳng lẽ ......
Nghĩ đến có thể là cái đó, Vân Thiển không khỏi lần nữa quan sát nữ tử đứng yên trong gió kia, một thân hồng cẩm y xinh đẹp, duy băng màu đỏ chói mắt buộc trên đầu, một đôi tròng mắt bén nhọn chăm chú nhìn chằm chằm Cô Độc Hồng đang bị thương trên đất.
Vân Thiển chú ý tới, trong đáy mắt người đó khiếp sợ cùng ưu thương ......
Nàng ta, nhận thức Cô Độc Hồng.
Đây là Vân Thiển suy đoán..
"Ngươi là người phương nào?" Vân Thiển lại một lần nữa đạm thanh hỏi.
Xích y nhân kia buông lỏng kiếm trong tay, trường kiếm rơi xuống ở trên mặt của tảng đá lớn phát ra âm thanh chói tai. Xích y nhân (xích=đỏ) khẽ nhúc nhích, thân thể tinh tế dịch chuyển, trong mắt mang theo lãnh ý nhìn về phía bạch y thiếu niên ở bên tường, ánh mắt hàm chứa nỗi câm thù không đội trời chung.
Vân Thiển bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của nữ tử kia, cho dù trước mắt đối diện với người có võ công cao cường, mình như thế nào đi nữa cũng không phải đối thủ của nàng. Vân Thiển vẫn bình tĩnh như cũ, trong con ngươi tản ra khí chất trong trẻo, bàn quang, không ai có thể nhìn ra nàng che giấu điều gì..
Hồi lâu, hồng y nữ tử nheo mắt lại, tản ra hàn khí, bạch y thiếu niên đó đem cho nàng cảm giác hết sức cổ quái.
Đó là một loại cảm giác gọi là ....... sâu không lường được.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |