Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi (1)
← Ch.050 | Ch.052 → |
Đã nhiều ngày trôi qua mà chàng vẫn không đến, có một loại cảm giác đang từng bước xâm chiếm cõi lòng ta, mùng một, chàng đến tẩm cung của hoàng hậu, mùng hai, chàng đến chỗ ở của Triệt phi, mùng ba, chàng đi đến nơi ở của Ôn quý phi mà từ lâu rồi chưa ghé thăm, mùng bốn, chàng đến chỗ của Thạch mỹ nhân... Hôm nay đã mùng mười, quả nhiên có rất nhiều mỹ nhân như vậy vây quanh chàng.
Tình yêu của đế vương vốn là ơn trạch phân phát, ban mưa móc đều khắp nơi. Thế nhưng, nếu quả thật các nàng có thể biến mất thì sẽ tốt hơn không?
Hoá ra, ta không tĩnh táo và bình tĩnh giống như trong tưởng tượng của ta. Hoặc là giống như những lời nói của Triệt phi, ta quá ngây thơ.
Còn hơn một tháng nữa là đến lễ mừng năm mới, trong khoảng thời gian này chàng sẽ càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng không để ý tới ta nữa...
Lúc hoàng hôn, trời đổ tuyết rơi. Những bông tuyết bay lả tả, phiêu diêu đáp xuống đất. Ngây người ở Thần Quốc mấy ngày nay đã khiến ta thấy chán ghét những bông tuyết này. Ta gọi Vũ Tình, bảo nàng đi thỉnh Triệt phi.
Nếu như nàng ta thật sự có thể rời khỏi Sùng Lang, lại có thể dẫn đi thêm một người nữa, phải chăng tình yêu chàng dành cho ta sẽ nhiều thêm một chút?
Không tới nửa canh giờ sau Triệt phi đã đến, nàng mặc bộ áo màu đỏ rực lửa, nhan sắc đường hoàng như vậy, lần đầu tiên ta được nhìn thấy nàng mặc lại toát ra vẻ đẹp bức người như vậy. Tuyết phủ lấm tấp lên vạt áo. Giống như tiên tử theo tuyết đáp xuống hồng trần, xa xôi như vậy giống như chỉ cần chạm nhẹ sẽ tan biến mất.
Ta dịu dàng bước đến đón chào, khẽ khom người cúi đầu." Muội muội không từ xa tiếp đón, mong tỷ tỷ thứ tội."
"Muội muội khách khí, là ta tới vội vội vàng vàng." Nàng đỡ ta đứng dậy. Ta xoay người đưa nàng vào trong Vạn Thải Uyển. Rượu đã rót đầy, thức ăn đã được dọn lên. Ta phất tay ý bảo cung nhân xuống phía dưới, lúc này cung điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ta rót cho nàng một chén rượu đầy, lại rót cho mình một chén: "Mấy ngày trước đây, Huyên Nhi thất lễ, xin tỷ tỷ tha thứ, chén rượu này coi như bồi tội với tỷ tỷ."
Sau đó lại rót đầy, giơ lên "Một chén này, Chúc tỷ tỷ vạn sự thuận lợi." Nàng giương mắt nhìn ta, trong ánh mắt vui sướng khó có thể nói nên lời. Ta uống xong, nàng cũng theo ta uống một hơi cạn sạch.
"Tỷ tỷ, thế nhưng đã chuẩn bị ra sao rồi?" Ta đưa mắt nhìn nàng, nàng cũng đưa mắt nhìn thẳng ta, có chút đăm chiêu, nâng cốc uống một hơi cạn sạch "Điều này chẳng phải cần nhờ vào hồng phúc của muội muội sao?"
"Tỷ tỷ nói khách khí rồi, nếu tỷ tỷ lên tiếng, muội muội sẽ cố gắng hết sức mình."
"Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"
"Mùng mười tháng chạp."
"Hai mươi lăm tháng chạp, muội cần giữ hoàng thượng lại, chí ít phải ở cùng với hoàng thượng. Ta sẽ rời khỏi nơi này." Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Muội là người duy nhất có viện độc lập, lại ít người. Từ chỗ của muộn có thể đi thẳng đến Phức Hương lâu, Liệt Hồ môn sẽ có người tiếp ứng. Muội ở cùng một chỗ với hoàng thượng, cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi, cho dù có người phát hiện ra người từ trong cung của muội trốn chạy ra ngoài, muội vẫn có thể phất tay bảo rằng không biết gì cả." Nàng giảo hoạt cười. Trong đôi mắt lóe lên hưng phấn cùng chờ mong khó có thể nói nên lời, nàng đã chờ ngày này rất lâu rồi.
"Tỷ cần muội giúp chuyện gì?" Ngón tay thon dài của nàng mân mê trên chiếc tách, nhẹ nhàng giống như vuốt ve một món đồ chơi.
"Không cần muội giúp gì cả." Ta nhướng mày mỉm cười nhìn nàng, Nàng thoáng kinh ngạc, khóe môi khẽ run lên một chút.
Từ nay về sau không nhiều phải nhiều lời, ngày ấy Triệt phi uống chết choáng say, lúc cung nga đõ về, cả người mềm nhũn vô lực, dáng vẻ yểu điệu, khi nàng bước đi ra cửa cung còn nghe thấy nàng cất giọng hát khe khẽ, đó là bài ca 'ức Giang Nam'.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |