Gần trong gang tấc mà xa tựa chân trời, nhà ở nơi đâu? (3)
← Ch.020 | Ch.022 → |
Chín chín tám mươi mốt bậc thang, bước lên trên ấy cũng rất tốn sức. Tạm thời không nói đến trang phục hoa lệ nặng nề, mà là lòng trĩu nặng. Phụ thân và mẫu thân còn có ca ca ở trên bình đài sau cấp bốn mươi chín, những văn võ bá quan khác bao gồm cả sứ giả Tố Quốc ở trên bình đài cấp ba mươi lăm. Họ không có thân phận đứng ngang hàng cùng vương, mà ta là công chúa phải bước đến bậc cao nhất, nhìn xuống thế nhân. Hoàng hậu và hoàng thượng ngồi ở chính diện miếu Thừa Thiên. Những Tần Phi khác thì ngồi ở hai bên, địa vị hơi thấp thì phải đứng.
Nhũ mẫu quản lý tất cả trình tự giáo phép tắc cũng không biết đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, sớm đã thuộc nằm lòng. Vào miếu thăm viếng tổ tiên, sau đó hành lễ với Hoàng thượng cùng hoàng hậu, tiếp đến hành lễ cùng Hoàng thượng và Lan Quý phi, cuối cùng quay sang hành lễ với các chúng. cuối cùng là nhận lời chúc mừng từ văn võ bá quan.
Nghe được triều đình và trọng thần đồng thanh hô: "Ân Lạc công chúa, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Nhìn họ đồng loạt quỳ ở dưới chân ta, bao gồm cả cha mẹ.
Từ giờ trở đi, ta không còn là Thiệu Huyên, mà kà Nam Cung huyên, ban thưởng tôn hào Ân Lạc.
Hôm nay ở sau tên của ta còn có thêm một danh hiệu biểu hiện tôn quý, dòng họ đất nước của ta, đồng thời cũng đại biểu ta thuộc về một quốc gia.
Lúc kết thúc sắc phong Sắc phong đại điển, ta cũng không biết đã bước sang giờ nào rồi, cũng không hiểu được ta đã rời nơi đó với tư thái như thế nào. Bởi vì ta đã không còn tâm tư chú ý đến người bên cạnh, đầu hỗn loạn, mọi thứ trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ, cứ thế gắng gượng đến lúc kết thúc thì vội vã bước đi.
Khi tỉnh lại đã là giờ Tý, Liên Tâm nấu giúp ta nấu chén cháo đậu xanh, ngồi ở bên cạnh giường, cẩn thận bưng đến cho ta.
"Thái y đã đến xem, ông ta nói, ngài bị cảm nắng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi. Lúc ngài ngủ, hoàng thượng, hoàng hậu, Lan phi nương nương và một số phi tần khác còn có công chúa cũng đến thăm, ngay cả sứ giả Tố Quốc cũng đến bái phỏng."
Ta không ngờ, ngay khi ta nghỉ ngơi mấy canh giờ đã nhiều người đến thăm ta như vậy.
"Chắc ngài cũng không biết, hôn sự này của ngài còn có vài người dâng nhạc mừng." Ta không hiểu, bèn nhìn Liên Tâm." Hiện tại ngài đã là công chúa, người muốn nịnh bợ và lấy lòng ngài đâu phải chỉ một hai. Trong lúc ngài hôn mê mới tích cực đến thăm như vậy." Ta có thể nghe ra tất cả ý tứ trong lời nói của Liên Tâm.
Ta cười khổ một cái: "Cái này cũng đành vậy thôi!Nếu không phải là ta, thì cũng sẽ là ngươi, chúng ta chỉ là tiểu hương cô bước chân ra từ cái thôn nhỏ, những chuyện như vậy cũng xảy ra nhiều." Không cần để ý tới cái gì là thiên hạ quốc gia, không cần nghĩ đến nào là "nhất nhật vi sư, chung sinh vi phụ". Cũng không cần luyến tiếc người nhà. Tự do tự tại, không có thân phận, cứ thế sống tiếp, thật là tốt!
"Ngài ngẫm lại lời mình đã nói xem, ngài thế lại không biết, trên đời này có bao nhiêu người mong có được vinh hoa phú quý, áo gấm cơm ngon." Ta không muốn tiếp tục nói đến cái đề tài bi ai này. Bèn nói với Liên Tâm: "Liên Tâm, đêm nay ngủ cùng ta nhé."
"Không được, không được. Nô tỳ chỉ là một nha hoàn làm sao có thể ngủ cùng tiểu thư. Hơn nữa chúng ta đang ở trong hoàng cung, có rất nhiều người dòm ngó, không thể làm chuyện khiến người khác nghi ngờ tránh xảy ra thị phi." Liên Tâm vui về sau mấy bước.
"Không sao, khi ở Thiệu phủ, chúng ta vẫn thường ngủ cùng nhau mà. Chuyện này cũng đâu có gì, cửa phòng thì đóng, chẳng nhẽ còn có ai dám vào sao?" Ta dịch vào bên trong giường, chừa ra một bên khá rộng. Kỳ thật giường này rất lớn, đừng nói hai người nằm mà cho dù bốn người cũng không chật.
Đêm, tĩnh mịch, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chó sủa, thanh âm của gõ mõ cầm canh. Ta vẫn ngủ không được.
Tiếng hít thở đều đều của Liên Tâm làm cho ta thêm an tâm, chí ít giảm bớt cảm giác cô đơn trong ta.
Thực ra thiên hạ chẳng qua chỉ là một thành, người trong thành muốn đi ra ngoài, mà người bên ngoài thành vẫn muốn vào bên trong. Bên trong bên ngoài cứ thế hâm mộ lẫn nhau, lại cứ vậy xót xa cho thân mình.
Hôm sau, khi tỉnh lại đã qua giờ Thìn. Sau khi tắm rửa không bao lâu thì cô cô đến.
"Ta đã đến thăm con từ sớm, nha hoàn nói con vẫn chưa dậy, xem ra con vừa tỉnh dậy không bao lâu." Ta ngượng ngùng cười cười, nói: "Cô cô cười con rồi."
"Sau này không thể gọi là 'cô cô' nữa, phải gọi là 'Mẫu phi' hiểu không?" Cô cô nhẹ nhàng cười, kiên nhẫn chỉ dạy cho ta.
"Còn nữa, ngày mai con phải gặp mặt sứ giả Bắc Tố, hắn nói không tới một tháng nữa đội ngũ đón dâu sẽ đến."
"Cô cô..." Cô cô lời còn chưa dứt, ta đã lên tiếng cắt ngang.
"Là mẫu phi."
"Mẫu... Mẫu phi." Ta gọi vẫn không được tự nhiên, giống như níu lưỡi."Con muốn về nhà. Con muốn quay về Thiệu phủ."
"Cái gì! Sao bỗng nhiên con lại muốn trở về, con có biết con vừa được sắc phong, hơn nữa việc xuất giá còn rất nhiều chuyện cần xử lý, rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị."
"Con biết, nhưng con chỉ muốn quay về một chuyến, thu dọn một và thứ mà thôi, xin mẫu phi ân chuẩn?"
"Hoàng cung có cái gì không vừa lòng con? nếu như con cần quần áo hay đồ dùng hằng ngày thì trong cung này có đủ hết."
"Con muốn gặp cha và mẫu thân một lần, con sợ lần này đi rồi, thì cả đời khó có cơ hội gặp lại."
"Tâm tình của con, ta có thể hiểu được, con không muốn xa rời cha mẹ, ta cũng hiểu, nhưng lúc này chúng ta không còn thời gian! giá y của con và của hồi môn đều phải chuẩn bị."
"Con xin mẫu phi! Con xin mẫu phi!" Ta khóc quỳ gối bên chân cô cô.
"Con vốn là đứa bé hiểu chuyện, thế nào ngày hôm nay lại lụy ngườ như vậy!" Cô cô hơi tức giận.
"Con xin mẫu phi! hãy cho con gặp cha mẹ một chút thôi!"
"Ngươi a." Cô cô thở dài, "Ta đi hỏi ý hoàng thượng đã!" Cô cô bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.
← Ch. 020 | Ch. 022 → |