Âm hồn không tan 1
← Ch.076 | Ch.078 → |
"Vậy cũng không nhất định, Thần Binh Thành đứng vững vàng trăm ngàn năm không ngã nếu người có lòng nghi kỵ tất nhiên sẽ cảm thấy bên trong Thần Binh Thành có đồ vật gì đó hoặc là có cái gì có thể định quốc an bang, bảo vệ quốc gia hưng thịnh không suy yếu, bị người khác nghĩ cách cũng không thể không có khả năng. Hơn nữa, Thần Binh Thành là chiến địa trọng yếu, nếu không có minh ước ngàn năm và đại trận hộ thành, chỉ sợ tam quốc đã sớm tranh giành bể đầu vì nó." trước kia Bách Phi Thần cũng có nghĩ tới như vậy. Nhưng chưa bao giờ muốn đánh chủ ý vào Thần Binh Thành.
Cung Bắc Thiếu cau mày, điều này cũng không chừng. Tin đồn kia hắn cũng nghe qua, nhưng cho dù có, các đại môn phái cũng không dám đánh chủ ý vào Thần Binh Thành chớ nói chi là không có, giải thích duy nhất là có người ở sau lưng thao túng tất cả, nhưng rốt cuộc là ai? Mục đích là gì?
Thần Binh Thành có vị trí tiếp giáp tam quốc, vị trí địa lý rất tốt đúng là vùng giao tranh binh gia, nhưng ngoài Thần Binh Thành có một đại trận bảo hộ toàn bộ tòa thành, nếu tấn công khẳng định không thành, nhưng một nước bị động, hai nước khác sẽ không ngồi chờ đánh chết tất nhiên sẽ hợp nhau tấn công, cho nên bọn họ không dám công khai ra tay, đây là muốn ngấm ngầm làm sao?
Nếu không phải tiểu sư muội nhắc tới phía mình không có phòng bị, ngộ nhỡ bọn họ có động tác gì thật sự không thể tránh khỏi một cuộc đại chiến. Trong lúc lơ đãng ánh mắt Cung Bắc Thiếu quét qua các đại môn phái ở dưới đài, chỉ cảm thấy dường như ý định đều không ở trên võ đài tỉ võ.
"Tiểu sư muội cảm thấy sẽ là người nào?" Cung Bắc Thiếu biết đầu óc của Đại Nhi hơi đặc biệt, luôn có thể nghĩ đến chuyện bọn họ không nghĩ tới, lúc này mới khiêm tốn thụ giáo.
"Sau khi đại hội Thần binh chấm dứt tất nhiên sẽ biết." Nếu như những người này cũng thức thời rút đi không cần đoán cũng biết là ai, nhưng nếu vẫn muốn triển khai hành động, sau người màn này không cần nói cũng biết. Nếu như hắn đủ thông minh cũng không nên nhất thời sốt ruột làm tổn thất thế lực giang hồ đã gây dựng nhiều năm. Nghĩ tới liếc mắt nhìn Mộc Vân Thiên cách mấy người bên phải vẫn trầm mặc không nói, suy nghĩ càng nặng nề. Nếu như đặc biệt thông minh, cũng không biết chừng.
"Nói như vậy trong lòng phu nhân biết rõ rồi." Đầu óc Bách Phi Thần cũng xoay chuyển vô số lần, tự nhiên cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Đại Nhi, chỉ là chuyện này thật quá đơn giản.
"Đó là người Nam Việt sao?" Đại Nhi chỉ vào một người đi về phía vị trí bên phải đã chuẩn bị xong, không nói một lời.
"Đúng vậy, lưu tinh tiên (trường tiên) Nam Việt, dùng nhanh chuẩn hung ác xưng danh, nghe nói một tiên có thể biến hóa trên dưới một trăm đạo công kích, ở trên giang hồ danh tiếng không nhỏ." đối với mấy thứ này, xem như Cung Bắc Thiếu rõ như lòng bàn tay, Tàng Thư Các của Thần Binh Thành đều bị hắn giẫm nát.
"Cuộc chiến lần này so mấy lần trước đều muốn thảm thiết hơn, ngươi xem người nọ cơ hồ không có bị thương nhưng đã chết, còn người kia mặc dù toàn thân cao thấp đều là vết thương nhưng không có một chỗ trí mạng, trên mặt biểu hiện dữ tợn, chứng tỏ không chịu nổi thống khổ mà chết. Lưu Tinh tiên này quả nhiên lợi hại. Chậc chậc, vật nhỏ bé này đánh vào rất đau." Hiển nhiên Bách Phi Thần làm cho Đại Nhi biết khó mà lui. Nhưng hắn biết nàng có bao nhiêu cân lượng, dụng độc hoàn hảo, dùng tiên xem như tốt, nhưng bị thương tổn một chút hắn cũng sẽ đau lòng.
Đại Nhi liếc Bách Phi Thần một cái, phân phó Dao Kỳ đi về phòng mình lấy một cây tiên tới. Mặc dù là phòng của Cung Bắc Thiếu, nhưng bây giờ Đại Nhi ở bên trong, dĩ nhiên thuộc về Đại Nhi sử dụng.
"Phu nhân, nàng muốn 'Thúc Hồn Lưu Ly Tiên' vi phu lấy cho nàng là được." Bách Phi Thần đã tỏ rõ lập trường, tuyệt đối không để cho Đại Nhi lên đài.
"Ngươi biết dùng tiên?" Đại Nhi nhíu mày, bộ dạng 'Không phải là ta xem thường ngươi'.
"Không biết cũng muốn lên, ai kêu phu nhân yêu thích chứ." Da mặt của Bách Phi Thần luyện thật tốt. Tính tình quả nhiên thay đổi không ít, trước kia nếu Đại Nhi nhìn hắn như vậy hắn nhất định ngượng ngùng không thốt nên lời phản bác hoặc là trực tiếp cáu kỉnh. Hôm nay mặt dày mày dạn, tính tình thật đúng là rất thích hợp đối phó với Đại Nhi.
"Ngoan ngoãn xem đi, bản tiểu thư nhất định phải đích thân đoạt được nó!" Đưa quà tặng cho Tam Sư Huynh, tại sao có thể mượn tay người khác, nếu không ngoài dự đoán, Tam Sư Huynh cũng đuổi tới đây, cũng không biết Triển hồ ly có theo tới hay không.
"Đây cũng là người cuối cùng rồi, đã xuất sáu người rồi, cộng thêm trận này là bảy người, không tính trận hòa." Cung Bắc Thiếu nói.
Trên lôi đài một nam tử có lông mày xăm đóa Hắc Mân Côi cầm trường tiên đứng đó, đợi một lúc không người nào lên đài ứng chiến.
"Hắn là Hắc Linh đứng hàng thứ hai trong bảng sát thủ, người Phù Diêu. Hắc Linh tiên của hắn cũng rất có linh tính, sợ rằng không phải đến muốn 'Thúc Hồn Lưu Ly Tiên' này." Chắc là mượn cơ hội này để toi luyện miễn phí. Cung Bắc Thiếu thầm hiểu rõ, quả nhiên phù hợp phong cách của Hắc Linh hắn.
"Tiểu Nương chính là người đầu tiên muốn tiêu diệt hắn cũng là chuyện tiện tay." Đại Nhi nhận lấy tiên Dao Kỳ đưa tới muốn đứng dậy đi lên đài. Không ngờ lại bị Bách Phi Thần một tay nắm chặt.
"Buông tay." Ánh mắt Đại Nhi lạnh lẽo, cũng đang chống lại Bách Phi Thần tròng mắt lo lắng trầm xuống. Nàng cứ làm cho người ta không yên lòng như vậy sao, nàng bị thua thiệt lúc nào.
"Không cho bị thương." Bốn chữ ngắn ngủi cũng dùng hơi sức rất lớn mới nói ra. Bách Phi Thần làm sao không biết tính tình của Đại Nhi, nàng muốn đích thân đi tất nhiên có lý do của mình, hắn làm sao có thể cản nàng. Nhưng những người kia đều là người sống trên lưỡi đao qua ngày, ngộ nhỡ bị tổn thương thì làm thế nào.
Mặc dù biết rõ Đại Nhi là người không chịu thua thiệt nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Hắn thật muốn bảo hộ nàng cả đời, nhưng lại không nở để mỗ nữ núp ở phía sau hắn không có tự do. Hai loại ý tưởng cực đoan này thật là làm cho hắn buồn bực không thôi.
"Được." Đại Nhi nhẹ nhàng nói một chữ, xoay người lại mỉm cười, không nhịn được vui vẻ, Cung Bắc Thiếu nhìn thất thần, kể từ sau khi mình gặp tiểu sư muội đây là lần đầu tiên nàng phát ra nụ cười từ nội tâm. Thật là tiện nghi cho Bách Phi Thần rồi.
Đại Nhi cầm tiên bước vào lôi đài, toàn thân mặc y phục màu đen mạnh mẽ bên ngoài khoác một áo lụa trắng trong suốt, ngược lại có mấy phần mùi vị thư sinh.
Cung Tuyệt Thành cau mày, nàng muốn làm gì? Cho đây là trò đùa sao? Lại quay đầu liếc nhìn nhi tử bảo bối của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, quy củ này cũng không thể phá hư.
Ý bảo tay trống gõ trống, chuẩn bị bắt đầu.
"Đợi đã... !" Ở một bên Lâm Tiểu Bảo cũng không ngồi yên, muội muội bảo bối nhà hắn muốn làm gì?! Chuyện như vậy nàng có thể xen vào sao?!
"Lâm công tử có chuyện gì?" Cung Tuyệt Thành không hiểu, không phải hắn không nóng nảy, mấu chốt là loại chuyện như vậy còn chưa đến mức làm cho hắn phát giận.
"Xá muội bướng bỉnh, kính xin Cung Thành chủ không lấy làm phiền lòng." Hiện tại Lâm Tiểu Bảo cũng không kịp giấu giếm thân phận của Đại Nhi rồi, cho dù khắp thiên hạ đều biết đây là muội tử của hắn, là Đế hậu tiền nhiệm Bách vương triều cũng không còn quan hệ, chỉ cần nàng không hồ đồ là tốt rồi. Sau đó bước nhanh về phía Đại Nhi nói:
"Tiểu muội đừng làm rộn, mau trở lại." Chân mày Lâm Tiểu Bảo cũng mau nhăn thành chữ bát, nhưng mỗ nữ vẫn thờ ơ.
"Đây là chuyện giang hồ, một nữ hài tử như muội xen vào làm gì, 'Thúc Hồn Lưu Ly Tiên' này muội muốn cũng không dùng được, mau đừng làm rộn." Rốt cuộc Lâm Tiểu Bảo ý thức được muội tử nhà hắn là một người không an phận, sớm biết như vậy quyết đoán mang nàng về nhà, làm sao còn có nhiều chuyện như vậy!
"Muội chỉ muốn 'Thúc Hồn Lưu Ly Tiên', nếu không Lâm Tiểu Bảo ca mang về thay muội?" Đại Nhi nhíu mày, ý bảo Lâm Tiểu Bảo biết khó mà lui.
Lâm Tiểu Bảo cau mày, nhìn bộ dạng Đại Nhi không giống như nói đùa, nàng là một nữ tử không biết võ công, lại muốn trường tiên, hắn thật lòng không hiểu......
"Tốt." Lâm Tiểu Bảo cũng quyết tâm, dù sao mình cũng là cao thủ võ lâm, muội tử của mình ở trước mặt mình gặp chuyện không may hắn còn mặt mũi nào trở về gặp phụ mẫu. Nói xong muốn lên lôi đài.
Đại Nhi thấy Bách Phi Thần và Cung Bắc Thiếu bày ra bộ dáng chuyện không liên quan đến mình tức giận muốn thổ huyết, ném ra một cây ngân châm trực tiếp làm cho Lâm Tiểu Bảo đứng tại chỗ.
Hung hăng trợn mắt nhìn Cung Bắc Thiếu một cái, khó chịu nói: "Tiểu nhị thiếu, Tiểu Thảo......" Lời còn chưa nói hết, Cung Bắc Thiếu cũng đã kéo Lâm Tiểu Bảo về vị trí của mình, trên mặt biểu lộ vô cùng đẹp mắt.
Tất cả mọi người cảm giác giống như mình bỏ quên chuyện quan trọng gì rồi, nhưng lại không nghĩ ra là chuyện gì, đành lắc đầu chỉ muốn tập trung xem trận đấu.
Tiếng chiêng vừa dứt, Đại Nhi và Hắc Linh đứng đối diện nhau, cũng không ai động trước. Thật giống như đang đấu sức kiên nhẫn. Bên này Bách Phi Thần, Cung Bắc Thiếu. Lâm Tiểu Bảo, Mộc Vân Thiên nhìn chằm chằm lôi đài cũng không hề chớp mắt, chỉ sợ Đại Nhi xảy ra chuyện gì mình không kịp cứu viện, bên kia Cố Hinh Tuyết cũng ác độc suy nghĩ tốt nhất là Đại Nhi chết ở trên đó, đến lúc đó ai cũng không ai nói gì được, tốt nhất là Bách Phi Thần và Cung Tuyệt Thành tranh cãi mới thỏa nguyện.
"Hắn đã chết." Một hồi lâu, Đại Nhi hơi nhấc ngón tay, nhẹ nhàng chỉ chỉ Hắc Linh trước mặt, thản nhiên nói. Đang lúc mọi người thổn thức, chỉ thấy Hắc Linh chúi về phía trước một cái 'Ầm' một tiếng đã ngã xuống sàn.
"Xảy ra chuyện gì? Ra tay chưa?"
"Không có chứ, dù sao ta không thấy, chẳng lẽ tốc độ của hai người đã đến mức động mà như tĩnh?"
"Không phải đâu, có cảnh giới này sao?"
Sự thật chứng minh, đối nghịch với Đại Nhi tuyệt đối không có kết quả tốt. Trước mắt Hắc Linh chết không rõ ràng chính là chứng cớ.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |