← Ch.07 | Ch.09 → |
Đúng lúc này, cả vùng đất bắt đầu rung chuyển, cuồng phong gào thét, hồ Hàm Quang mới vừa rồi còn yên ả trong phút chốc đã nổi lên sóng to gió lớn. Những con sóng to và sấm sét đánh xuống, cây liễu ven hồ đổ rạp xuống đất, nước hồ tràn lên trên.
"A Hành!"
Tần Uyển lao mình về chỗ quan tài, Túc Hành giữ nàng lại.
Tần Uyển chỉ có thể trơ mắt nhìn theo nước hồ tách hài cốt A Hành ra, cả người nàng lạnh băng, nàng ra sức giãy giụa: "Buông...buông ta ra..."
Nước hồ trào lên nhanh chóng, tất cả xảy ra quá nhanh.
Túc Hành ôm Tần Uyển, muốn nhanh chóng rút lui, đáng tiếc đã không còn kịp.
Nước hồ tràn ra, cuốn hai người đi.
Chính lúc này sấm sét kéo tới, cơn mưa to tầm tã cũng đến theo. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, cả thế gian bị bóng tối bao trùm. Phải rất khó khăn, Túc Hành mới tìm được một cái hang ở trên cao, cõng theo Tần Uyển đã hôn mê vào trong.
Túc Hành nhóm lửa, xé áo khoác ra băng bó vết thương cho Tần Uyển. Mới vừa rồi va đập ở trong nước, đá vụn găm vào làm rách cổ tay nàng. Sau khi băng bó xong, Tần Uyển cũng tỉnh táo lại.
Nàng kinh ngạc nhìn Túc Hành, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
"Ngươi không phải là A Hành." Nhớ tới việc xảy ra trước khi hôn mê, trong lòng Tần Uyển đau đớn. Hài cốt A Hành bị tách ra, nàng không thể nào tìm được nữa.
Lúc này hắn không hề phản bác.
Bên ngoài vang lên từng đợt sấm đánh, tưởng chừng như có thể lật nhào cả Bất Chu Sơn, trời long đất lở, trong cái hang hai người đang ở càng có thể cảm nhận được dư chấn. Điều này làm Tần Uyển nhớ ra cái gì đó, lúc này cũng không kịp xem người trước mắt có phải là A Hành hay không, sắc mặt nàng biến đổi, bò dậy từ dưới đất, chạy vụt ra bên ngoài động.
"A Uyển!"
Túc Hành chạy ra theo.
Tần Uyển chợt khựng lại, cảnh tượng trước mắt khiến nàng nhất thời không thể thốt nên lời. Túc Hành theo ánh mắt của Tần Uyển nhìn ra, nhất thời cả người cũng kinh sợ.
Mới vừa rồi vẫn còn êm đẹp nhưng mà nay bên ngoài là cuồng phong gào thét, không biết nước từ nơi nào chảy ra làm ngập cả trấn Phù Thủy, giữa trời đất chỉ còn mênh mông là nước.
"Không thể nào..." Tần Uyển lẩm bẩm.
Nàng bấu mạnh vào cánh tay mình, chỉ một lát đã xuất hiện mấy vệt hồng, đau đến mức nàng rướn mày nhăn mặt.
"Đau mà..." Nàng lại tiếp tục lẩm bẩm.
Túc Hành hỏi: "Nàng đang làm gì vậy?"
Tần Uyển đáp: "Ta đang ở trong cảnh trong tranh, đúng vậy, nhất định ta đang ở trong cảnh trong tranh, cho nên mới xuất hiện ngươi giống A Hành như đúc, cho nên trận thiên tai này mới khác thường như thế, cho nên dị năng của ta mới không thể nào dùng được."
Nhất định là như vậy.
Tần Uyển cưỡng bách mình tỉnh táo lại.
Chân mày Túc Hành kéo căng.
"A Uyển, nàng đang nói gì vậy?"
Tần Uyển đáp: "Mặc dù ta có dị năng nhưng cũng không phải là vạn năng. Ta có thể tiến vào trong tranh nhưng cũng chỉ kéo dài nhiều nhất được hai tháng, một khi ở lại lâu hơn, thế giới trong tranh sẽ bắt đầu bị phá hủy." Trước kia nàng cũng từng muốn cùng Túc Hành bạc đầu giai lão ở trong tranh nhưng sau không biết vì sao, khi vừa qua hai tháng, người và vật ở trong tranh sẽ bắt đầu biến mất, rồi cả thế gian cũng bắt đầu bị hủy diệt.
Khó trách hơn một tháng nay nàng không còn thấy ai tới cửa nhờ nàng vẽ tranh nữa. Bắt đầu từ ngày dị năng của nàng không còn dùng được nữa, tới hôm nay là vừa đúng hai tháng.
Nàng nói: "Có lẽ là ta trong vô thức đã bước vào cảnh trong tranh."
Tần Uyển khẽ cười một tiếng, nàng lau trán mình, ngơ ngẩn cười một tiếng.
"Quả nhiên là tại ta quá nhớ A Hành, cho nên mới vẽ một bức tranh như vậy, sau đó còn vô thức bước vào cảnh trong tranh. Khó trách được ngươi lại giống A Hành như đúc, nhưng lại không phải là chàng. Thì ra ngươi cũng chỉ là niệm tưởng của ta mà thôi."
Tần Uyển ngẩng đầu lên, nàng nhìn hắn chăm chú.
"A Hành." Nàng khẽ gọi.
Sắc mặt Túc Hành rất quái lạ.
Tần Uyển vươn tay xoa mặt hắn: "Là tại ta không tốt, ta không nên hoài nghi chàng không phải là A Hành. A Hành, ta rất nhớ chàng, nhưng ta phải trở lại thế gian chân thực, ta còn lưu lại nữa tất cả mọi người sẽ biến mất, chàng cũng sẽ. Ta muốn để cho chàng sống, cho dù chỉ ở trong tranh, ta cũng muốn chàng sống."
Nàng nhón chân hôn lên cánh môi hắn, rồi nhắm mắt lại.
"A Hành, hẹn gặp lại."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |