Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 73

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 73
Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vào một ngày thời tiết trời trong nắng ráo, xen lẫn ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Nguyệt Trì Lạc lười biếng ngồi vùi ở ghế sofa xem phim truyền hình trên đài Mang Quả để giết thời gian, thật ra thì kể từ sau khi kết hôn với Đông Phương Tuyết, cô vẫn luôn có một cuộc sống của người phụ nữ cao quý ăn không ngồi rồi.

Cuộc sống an nhàn như vậy đã trôi qua được một thời gian, trong đó thỉnh thoảng cũng sẽ có hoang mang, sẽ có mê mang mờ ảo, mê mang về sự chém giết đẫm máu của nửa đời trước rốt cuộc là chân thật hay là hư cấu, hoặc cũng có thể, những thứ này thật ra chỉ là một giấc mộng?

Mà sau khi tỉnh mộng, cô không phải là đặc công hay sát thủ gì đó nữa mà cô chỉ là Nguyệt Trì Lạc, chỉ là một người phụ nữ bình thường, chỉ là vợ của Đông Phương Tuyết!

Đông Phương Tuyết.

Khi trong đầu thoáng hiện ra cái tên Đông Phương Tuyết này, Nguyệt Trì Lạc không kiềm được đã nhếch môi cười.

Trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng của riêng mình, và mỗi khi bạn nghĩ đến người đó thì bạn sẽ không tự giác được mà trên môi nở một nụ cười thật ngọt ngào, ánh mắt sáng ngời và ấm áp, sự mềm mại ấm áp đó được len lỏi vào trong lòng, cảm giác này quả thực rất kỳ diệu.

Nên biết rằng, dù là bản thân Nguyệt Trì Lạc hay là khi Nguyệt Trì Lạc đã trở thành vợ của Đông Phương Tuyết, hai mẫu người này đều nhất định là không bình thường.

Khi đó.

Nguyệt Trì Lạc đã nghĩ rằng, có thể cùng Đông Phương Tuyết sống một cuộc sống bình lặng như vậy cho đến suốt đời.

Cho nên khi mọi thứ kéo tới mới có thể không kịp trở tay như thế.

'Có đôi khi, thỉnh thoảng tôi sẽ tin tưởng mọi thứ đều có điểm dừng, gặp nhau rồi xa nhau đều có thời điểm, không có gì có thể vĩnh viễn bất diệt.... '

Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lại còn là một dãy số xa lạ.

Tầm mắt nhìn lướt qua trên màn hình, Nguyệt Trì Lạc uể oải nhận điện thoại: "A-lô, Nguyệt Trì Lạc xin nghe...."

20 phút đồng hồ sau cô có mặt tại Starbucks, và nửa tiếng sau đó.... .

"Đông Phương Tuyết vốn không hề tự nguyện sống chung với cô, ngay cả một buổi hôn lễ bình thường anh ấy cũng không muốn tổ chức cho cô, tại sao cô còn phải một lòng muốn chiếm lấy anh ấy? Nếu không phải vì cô là phó tổng giám đốc Lạc Tinh thì tổng giám đốc đã một cước đá bay cô từ lâu rồi......"

Nguyệt Trì Lạc và Đông Phương Tuyết quả thực là không có tổ chức hôn lễ, chỉ có được chứng nhận đơn giản, hơn nữa lại còn là được chứng nhận bí mật.

Nhưng không ngờ, một chuyện như không có tổ chức hôn lễ, lại biến thành lý do để người khác gây chia rẽ tình cảm của họ.

"Im lặng tức là đồng nghĩa với thừa nhận? Này, sao cô không lên tiếng?"

Cô gái nọ chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biểu cảm nhưng có một loại đơn thuần và cố chấp của Nguyệt Trì Lạc.

*****

Trên môi Nguyệt Trì Lạc vẫn giữ ý cười thản nhiên như từ đầu đến giờ.

Cô thật không ngờ, trong cuộc đời của mình lại có thể gặp gỡ Tiểu Tam.

Chậc.... chậc.

Cô vừa cảm thấy mới mẻ, nhưng bởi vì mục tiêu của đối phương là Đông Phương Tuyết vì thế lại cảm thấy có chút không thú vị.

Dù sao đó cũng là A Tuyết của cô.

Cùng lúc bị hai loại cảm xúc tập kích, khiến cho trong lòng cô dâng lên một luồng hỏa khí không tên.

Cô nheo nheo mắt, cắt ngang lời của cô gái đang nói không ngớt miệng kia: "Tôi không muốn nghe cô nói nhảm."

Ý của Nguyệt Trì Lạc là: Cô có thể đi rồi!

Thế nhưng cô gái ấy lại không thèm đếm xỉa đến ẩn ý của Nguyệt Trì Lạc, bưng lên cà phê bình tĩnh thong thả nhấp nhẹ một hớp: "Tôi biết lời như thế thì không có ai muốn nghe, nhưng mong cô hãy nghe tôi nói hết trước đã."

Lại còn xem nhẹ ý kiến của mình?

Chậc, cũng đúng, người ta có chuẩn bị mới tới, làm sao có thể bị ba hai câu nói của mình đuổi đi chứ?

Nguyệt Trì Lạc nguy hiểm híp híp mắt.

Cô là một sát thủ, là đặc công, chứ không phải là quý bà vô công rỗi nghề giống như bề ngoài hiện nay!

Cô cũng từng giết người vô số.

Sự chết chóc đẫm máu đã ăn sâu vào trong máu, luyện thành một con người lạnh lùng và ngoan tuyệt.

Nếu như là ngày trước, cô sẽ không chút do dự mà giết chết cô ta.

Nhưng hiện tại, cái loại máu tanh đó đã được thời gian dài mài mòn rèn luyện, bị cô ẩn nhẫn che giấu rất tốt.

Nhìn cô gái ở đối diện vẫn đang lảm nhảm, trong đầu Nguyệt Trì Lạc thoáng qua một tia sát khí.

Cô cũng có ý nghĩ muốn giết người con gái này, nhưng cảm thấy thực sự không đáng giá.

Muốn cô ra tay, vẫn chưa có ai trả nổi được giá tiền này.

Rũ xuống hàng mi, khẽ nhấm một hớp cà phê, Nguyệt Trì Lạc ngược lại tập trung tinh thần cao độ để nghe cô bé ở đối diện đang lải nhải không ngừng miệng, giảng đạo lý về 'chuyện tình yêu' của Đông Phương Tuyết chồng của Nguyệt Trì Lạc cô cùng với người phụ nữ khác.

Thay lòng đổi dạ?

Lâu ngày sinh tình?

Đông Phương Tuyết sẽ thay lòng đổi dạ?

Đông Phương Tuyết sẽ yêu thương người khác?

Một người đã vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần, nay lại phản bội mình?

Nếu như Đông Phương Tuyết cũng không thể tin nổi, vậy thì trên đời này còn ai có thể tạo được lòng tin cho cô nữa?

Nghĩ tới đây, đột nhiên Nguyệt Trì Lạc không còn hứng thú để nghe tiếp nữa.

Nhếch môi cười lạnh, cô không nhiệt tình nhưng cũng không mình để sao lãng ngắt lời người đối diện: "Thưa cô, chuyện cười mà cô kể chẳng buồn cười chút nào......"

Chuyện cười!

Đông Phương Tuyết có người phụ nữ khác, vậy mà theo ý cô ta đây chỉ là một chuyện cười!

*****

Một người đàn ông có thể sánh như một vị Thần, lại đi ngoại tình?

Không phải Nguyệt Trì Lạc không tin Đông Phương Tuyết sẽ thay lòng, mà là không tin Đông Phương Tuyết đi ngoại tình.

Một người kiêu ngạo như vậy, dù cho có muốn thay lòng thì cũng sẽ đường đường chính chính mà làm, tuyệt đối sẽ không phản bội mình vụng trộm lén lút đi ngoại tình!

Cô bé ngồi đối diện sững sờ ngơ ngác, nhìn lên nhìn xuống liếc mắt đánh giá Nguyệt Trì Lạc, sau đó nhíu nhíu đôi lông mày đậm đen: "Cô đúng là rất xinh đẹp.... ." Trong lời nói mơ hồ còn có thể nghe ra một chút ghen tỵ: "Có điều, có xinh đẹp cỡ nào đi nữa, bất kể là người hay là đồ vật, nhìn lâu cũng sẽ thấy chán.... ."

"Cho dù trước kia tình cảm cô và A Tuyết rất tốt, nhưng cô có nghĩ tới hay không, cái loại tình yêu này nọ này cũng có thời hạn bảo đảm chất lượng, khi thời hạn bảo đảm chất lượng đã hết, còn dư lại cũng chỉ có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, sự hấp dẫn ở bên ngoài quá lớn, có những người đàn ông không phải là họ không thể ly hôn, mà là vụng trộm mới cảm thấy kích thích......"

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày: "Vụng trộm mới cảm thấy kích thích?"

Cô gái cười khẩy nói tiếp: "Tục ngữ từ xưa có câu: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm. Đàn ông, không phải đều là như vậy sao?"

"Cô cho rằng, A Tuyết và những đàn ông khác sẽ có chỗ khác nhau ư?"

Câu nói sau cùng của cô gái vừa dứt, thì Nguyệt Trì Lạc cũng thoáng nhíu nhíu mày.

A Tuyết?

Đó là tên gọi thân mật chỉ dành riêng cho cô, nay lại có thể dễ dàng bị người khác lấy ra gọi như thế?

"Có lẽ trước kia A Tuyết yêu cô cho nên mới phải bằng lòng đăng ký kết hôn với cô, nhưng bây giờ rất rõ ràng, người anh ta yêu chính là chị tôi. Nếu như không yêu, sao có thể ngầm cho phép những lời đồn đãi của nhân viên trong công ty nói chị tôi là một người bạn đặc biệt khác? Nếu như không yêu, trước kia mỗi khi xã giao tiệc tùng dẫn theo bên cạnh đều là thư ký, nhưng bây giờ tại sao lúc nào cũng dẫn theo chị tôi đi?"

"Anh ta chưa bao giờ dẫn theo cô tham gia bất kỳ hoạt động công chúng nào, điều này nói rõ anh ta vốn không hề muốn công khai có quan hệ với cô. Nếu không phải bởi vì các ngươi đã có đăng ký kết hôn, cô nói xem, A Tuyết còn thèm muốn trở về căn nhà kia của các người sao?"

Nghe cô gái nọ nói một tràng giống như đọc thuộc lòng lời kịch, Nguyệt Trì Lạc thầm cười ở trong lòng.

Ngầm cho phép?

E là A Tuyết căn bản cũng lười đi tranh cãi rồi phải giải thích chăng?

Về phần tiệc tùng xã giao.

Cái này thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?

Nghĩ tới đây, trên gương mặt tuyệt mỹ của cô hiện lên nụ cười nhợt nhạt như không có gì đáng kể.

Nhưng trong lòng mơ hồ như đang bốc hỏa.

Cuối cùng vẫn là, đã nổi giận rồi!

*****

Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lướt nhanh đánh giá cô bé ở đối diện, rồi hỏi, "Cô tên gì?"

Đôi mắt hẹp dài, đồng tử đen sẫm, lúc hơi nhướng lên trong đó như có sóng nước lưu chuyển, thật là xinh đẹp không gì sánh bằng.

Cô gái nọ chợt ngẩn ngơ, bị sắc đẹp trước mắt làm cho mê hoặc, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, không chút suy nghĩ liền trả lời: "Nam Cung Huyên."

Sau khi nói xong, Nam Cung Huyên mới phát hiện mình bị đối phương sỏ mũi dẫn đi, buồn bực thầm rủa trong lòng rồi quay lại chủ đề ban nãy: "Có lẽ cô cho rằng tôi lừa cô, nếu như không tin, bất cứ lúc nào cũng có thể đi điều tra. Tin rằng với tư cách là tổng giám đốc tiền nhiệm ở tập đoàn Lạc Tuyết của cô, muốn nghe ngóng chút tin tức hẳn là rất đơn giản......"

Nam Cung Huyên vừa dứt lời liền nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Lạc.

Nguyệt Trì Lạc cũng nhìn lại cô.

Cô bé ở đối diện chỉ khoảng 17, 18 tuổi, có một đôi mắt sáng trong suốt kiên định, kèm theo chút khôn khéo và mưu mẹo, cho dù lẫn lộn giữa cuộc đời này cũng không thể hoàn toàn bị vẩn đục, đôi mắt này, thậm chí có thể coi là một đôi mắt thuần khiết.

Có thể nhìn ra, Nam Cung Huyên này chưa hẳn là người xấu.

Chỉ cần không phải là ác ma giết người không chớp mắt, theo ý cô thì đó có lẽ còn tốt hơn so với bản thân mình rồi.

"...... Nam Cung Huyên."

Nam Cung? Họ Nam Cung?

Nguyệt Trì Lạc bỗng nhớ tới một người, người nọ có dung nhan tuyệt mỹ như băng tuyết, hắn cũng họ Nam Cung, gọi là Nam Cung Dạ, hơn nữa cũng là một người đổi kiếp! (xuyên qua ý)

Nam Cung Dạ giờ phút này đang ở cổ đại hay hiện đại?

Vấn đề này hoàn toàn chỉ thoáng qua trong đầu cô, không hề có ý muốn tìm hiểu đến cùng.

Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, Nam Cung Huyên vẫn đang nhìn Nguyệt Trì Lạc, dường như muốn nhìn xem cô sẽ bày tỏ thái độ như thế nào, cho nên cũng im lặng theo, trong chốc lát không khí trên mặt bàn như có chút đóng băng.

Cuối cùng sau khi uống xong hai ly nước lọc, Nguyệt Trì Lạc chớp mắt nhìn vào trong ánh mắt mong đợi của Nam Cung Huyên, lạnh nhạt hỏi: "Những lời này ai bảo cô đến nói với tôi? Chị cô sao?"

Nói một tràng y hệt học thuộc lời kịch như thế, làm sao có khả năng là Nam Cung Huyên tự mình nghĩ ra?

Là cô ta quá ngu, hay cho rằng Nguyệt Trì Lạc mình là đồ ngốc đây?

"Không, chị tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này. Chỉ vì tôi thấy không vừa mắt mà thôi, không vừa mắt là rõ ràng A Tuyết đã không còn yêu cô nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm mà ở lại bên cạnh cô, cho nên tôi mới tới đây nói với cô đấy."

Nam Cung Huyên cố sức phủ nhận, nhưng trên mặt thì có loại kích động đặc thù của tuổi trẻ.

Tuy rằng tôi biết chị tôi cũng có phần không đúng, chị ấy không nên chen chân vào giữa hôn nhân của hai người, cho dù muốn, cũng nên chờ sau khi hai người ly hôn đã...... Nhưng mà, đàn ông họ không kiềm chế nổi thì sao có thể trách phụ nữ đây?"

Khi nói Nam Cung Huyên thể hiện ra một lòng đầy căm phẫn, rất giống như có mối thù sâu đậm với loại đàn ông ra ngoài ngoại tình vậy.

Nguyệt Trì Lạc nghe mà chỉ cảm thấy buồn cười.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"17."

Là độ tuổi như hoa nở, vẫn còn là một đứa bé choai choai.

Lấy lại bình tĩnh, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian với một đứa bé.

Cô vừa định lên tiếng, nhưng Nam Cung Huyên đã đi trước một bước.

Nam Cung Huyên mở kéo phéc-mơ-tuya của chiếc ba lô, lấy trong túi ra một tờ tạp chí gấp rất ngay ngắn trải ra ở trên mặt bàn, ngón tay thon dài chỉ vào phía trên mặt ảnh, giọng nói kèm theo chút đắc ý: "Tôi biết cô sẽ không tin, cho nên mang theo bằng chứng tới đây."

Có lẽ Nam Cung Huyên này không hề đơn thuần giống như mình nghĩ.

Nguyệt Trì Lạc hơi giật mình, nhìn sang theo ngón tay mảnh khảnh của Nam Cung Huyên chỉ.

Bức ảnh lớn chụp một nam một nữ chiếm hết hơn nữa đầu đề trang báo.

Người phụ nữ trên mặt báo có một khuôn mặt có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, tay cô ta đang khoác với một người đàn ông cũng tuấn mỹ như một vị Thần, đầu hơi ngẩng lên, mím nhẹ cánh môi đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài, trong đôi mắt phượng long lanh nước thể hiện rõ cảm xúc, có một loại lực xung kích khiến ai nhìn vào cũng không thể chống cự nổi.

Nhiều năm qua, cảm xúc trên mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn luôn là lạnh nhạt hờ hững đến không thể nào lạnh nhạt hơn nữa, cho tới bây giờ cũng vẫn lạnh nhạt như thế, thậm chí còn rất nhạt nhẽo.

Cho dù từng có cảm xúc sâu nặng với người bên cạnh đi nữa, nhưng cũng phải ẩn giấu sâu trong tận đáy lòng.

Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào mà có thể như thổ lộ ra hết cảm xúc vừa lại như kín kẽ không hề biểu hiện gì!

Bỗng nhiên phát hiện có chỗ hơi khác thường.

Nhìn xuống chút nữa, mỗi một tấm hình, trên từng cảnh tượng, đều là người đàn ông tuyệt mỹ y hệt như Thần cùng biểu tình phong phú của người phụ nữ nọ, mập mờ không rõ, góc độ không đồng đều.

Thở nhẹ ra một hơi, cô nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Huyên, nhíu mày hỏi: "Chỉ có những thứ này?"

Hình như những thứ này vẫn còn chưa đủ?

Nét mặt Nam Cung Huyên lộ vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ bao nhiêu đây còn chưa đủ?"

Mình thật không hiểu, những tấm hình chụp ở trên này cũng đã đủ mờ ám rồi, tại sao thái độ người phụ nữ này lại vẫn cứ như không sao cả thế?

*****

Nguyệt Trì Lạc lại cười nói: "Người chụp ảnh rất chuyên nghiệp, góc độ cắt ghép cũng rất khéo léo."

Vừa đủ mập mờ, vừa đủ làm cho người ta hiểu lầm.

Quy mô của tập đoàn Lạc Tinh rất hùng vĩ, trong đó có không ít mấy nhà kinh tế là người nổi tiếng đã ký hợp đồng với công ty, bản thân Đông Phương Tuyết hiện đang ở tại cái xã hội này, và có chức vị như thế, thỉnh thoảng cùng quý cô xinh đẹp nổi tiếng, thậm chí có xì căng đan với nữ minh tinh cũng là điều khó tránh khỏi, suy cho cùng, ai có thể ngăn cản được miệng của giới truyền thông?

Huống chi, chỉ cần người có tâm đưa đường dẫn lối, có người bị lợi dụng cũng không phải là không có khả năng.

Nguyệt Trì Lạc không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết vấn đề của những tấm ảnh mờ ám này chỉ là do góc độ tạo thành.

Cô tin tưởng Đông Phương Tuyết, trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không tuyệt đối sẽ không tin!

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông trên mặt báo đang cúi đầu tươi cười nói chuyện với người phụ nữ xinh đẹp kia, trong lòng Nguyệt Trì Lạc vẫn cảm thấy cực kỳ mất hứng.

Tiếp tục nhìn xuống.

Tay người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết đang với lên kề vào tai người đàn ông tuấn mỹ nói gì đó, bởi vì chiều cao không bằng vì thế người đàn ông hơi cúi đầu xuống nghiêng tai chú ý nghe, ánh mắt thật nhu hòa, tóc rơi rớt lòa xòa trước trán, mi tâm còn nổi lên nốt Chu Sa, tỏa ra ánh sáng vô cùng diễm tuyệt.

Ở tấm kình kế tiếp, vẫn là cùng một cảnh tượng đó.

Hình như hai người đang trao đổi gì đó, trên môi người phụ nữ nọ nở nụ cười rất tươi tắn và thoải mái y hệt như trẻ con, cười đến nỗi ngã dựa vào vai của người đàn ông ấy.

Đó là một khuôn mặt tròn tròn xinh xắn, đó là một khuôn mặt đầy sắc thái phong phú rất nổi bật.

Tay đang cầm cái ly của Nguyệt Trì Lạc không ý thức siết chặt lại, mặc dù biết rõ bên trong việc này nhất định là có hiểu lầm.

Nhưng vào giờ phút này nhìn thấy A Tuyết cười nói dịu dàng với người phụ nữ khác như thế, trong lòng vẫn cảm thấy nhói đau đến không thể chịu được.

A Tuyết đang cười với phụ nữ khác?

Không phải là nụ cười qua loa cho có lệ, mà là nụ cười chân thật, nụ cười mà chỉ có khi đối diện với người rất thân thiết mới có thể nhu hòa và chân thật như thế.

Thật sự, thật sự là không nên chờ đợi ở hiện đại sao?

Trong cái thế giới xa hoa đồi trụy này, dù là A Tuyết cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn sao?

Phải có bao nhiêu tình yêu mới có thể chịu đựng nổi thử thách đây?

Người ta nói, tình yêu có thể trải qua đủ mọi thử thách, nhưng không vượt qua nổi nước chảy đá mòn vô vị.

Chống chọi nổi với gió mưa, nhưng lại không chịu nổi cơn sóng nhỏ tầm thường.

A Tuyết, A Tuyết..... Thật sự đã chán ghét rồi sao......

Chẳng lẽ A Tuyết cũng như vậy sao?

"Nhìn thấy chưa." Thấy Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, Nam Cung Huyên có phần hơi đắc ý.

Nguyệt Trì Lạc đảo mắt liếc nhìn Nam Cung Huyên, trong mắt như có lưỡi đao phóng ra, trong khoảnh khắc có thể giết người trong vô hình, trong lòng Nam Cung Huyên chợt hoảng loạn, biểu cảm trên mặt cũng đông cứng lại.

Sắc mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn không hề có cảm xúc gì, chỉ thản nhiên lần nữa dời mắt vào lại trên tờ báo, hai hàng lông mày từ từ nhíu lại như đang có điều suy nghĩ. A Tuyết chưa bao giờ cười với người phụ nữ nào khác ngoài cô.

Lại còn cười dịu dàng như thế?

Hơn nữa, nụ cười đó vấn đề không phải là do góc độ, mà là cười thật lòng.

Nhấp nhẹ vào miệng ly nước trong tay, cô rời khỏi mặt báo ngước lên đôi mắt có vẻ lười biếng uể oải, hỏi: "Tại sao chị cô không đến tìm tôi?"

Nam Cung Huyên nói: "Nếu quả thật chị tôi tới tìm cô, vậy không phải là tự rước lấy danh hiệu Tiểu Tam ư, sao tôi có thể để chị ấy đến tìm cô được?"

"Chị cô biết cô đến tìm tôi không?"

Mắt Nam Cung Huyên chợt lóe sáng, nhưng lập tức cười nói: "Chị tôi không biết. Nhưng dù thế nào thì hai ngươi cũng không thể tiếp tục kéo dài như vậy được nữa, cô xem chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?"

Nguyệt Trì Lạc nhướng mắt lên nhìn thẳng tới Nam Cung Huyên, thờ ơ hỏi: "Cô nghĩ tôi nên giải quyết như thế nào...."

"Đương nhiên là muốn cô tự mình chủ động ly hôn!"

Nghe xong lời này, Nguyệt Trì Lạc không mặn không nhạt bật cười: "Thưa cô, có phải cô quá ngốc hoặc có phần quá ngây thơ rồi hay không?"

Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên không thể hiểu nổi mình lại có thể kiên nhẫn với cuộc nói chuyện vô vị thế này những 30 phút, chẳng lẽ do gần đây quá nhàm chán ư?

Xem ra nên tìm cho mình chút niềm vui rồi.

Nguyệt Trì Lạc cười lạnh đứng dậy.

"Đợi một chút!" Nam Cung Huyên vươn tay tới kéo tay áo Nguyệt Trì Lạc, nhưng khi tay sắp chạm được đến ống tay áo thì lại bắt hụt, nhìn lại bàn tay trống rỗng của mình trên mặt Nam Cung Huyên thoáng qua nét trầm tư.

"Có thể cô không tin lời tôi nói, nhưng nếu chuyện này là thật thì sao?"

Vì đang là buổi chiều, trong Starbucks chỉ có lưa thưa vài người khách.

Giọng của Nam Cung Huyên tuy rất lớn, nhưng chỉ có mấy nhân viên phục vụ hiếu kỳ nhìn tới.

Lúc đó, Nguyệt Trì Lạc đã đi tới cửa lối ra, thậm chí cửa cũng được nhân viên phục vụ mỡ sẵn, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại bị câu nói kế tiếp của Nam Cung Huyên thành công giữ lại bước chân.

"Cô có nghĩ tới hay không, nếu như không phải sự thật, nếu như không phải sợ bị cô phát hiện, vậy tại sao Đông Phương Tuyết cần phải ngăn chặn không cho phép kỳ báo này phát hành?"

Ánh mặt trời xuyên suốt qua cửa kính thủy tinh như có vô số ánh sao sáng vẩy lên khắp người, khiến cho bóng dáng của cô được khắc họa lên một bóng râm lờ mờ.

Khoảnh khắc khi cô quay đầu lại, ánh mắt linh hoạt và sắc bén như lưỡi đao thẳng tắp ghim vào trên mặt Nam Cung Huyên: "Cô nói gì?"

Trong mỗi một chữ thốt ra đều ẩn chứa sự nổi trận lôi đình.

Giống như chỉ cần Nam Cung Huyên nói thêm một câu nữa, lưỡi đao kia sẽ xuyên qua tất cả chướng ngại vật không chút do dự đâm thủng trái tim mình.

Là một phụ nữ, lại còn là phụ nữ xinh đẹp và giàu có, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng có vẻ lười biếng uể oải mà lại thâm sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng trong mắt còn lóe lên tia sát khí khiến cho ai khi nhìn thấy cũng phải kinh hãi.

Người bình thường nếu như nhìn thấy ánh mắt này có lẽ ngay lập tức im miệng rồi.

Nhưng Nam Cung Huyên lại giống như không nhìn thấy khí thế đó, vẫn tự nhiên nói: "Tôi nói là, trước khi số báo này phát hành Đông Phương Tuyết đã tự mình gọi điện thoại vào yêu cầu phải ém nhẹm đi. Chẳng lẽ cô không để ý tờ báo này chỉ có đầu đề cùng hình ảnh mà không có chi tiết sao?"

Trước kia không phải chỉ một ít tin đồn không có căn cứ mà đám ký giả cũng viết cho náo loạn lên sao, còn tờ báo này quả thực là chỉ có hình ảnh mà thôi.

Không phải Nguyệt Trì Lạc không nhìn thấy, chỉ là lúc đó chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.

A Tuyết tự mình lên tiếng ngăn chặn sao?

Tại sao chứ?

Bởi vì người phụ nữ trên báo?

Hàng lông mày vốn giản ra tự nhiên từ từ nhíu xoắn xuýt lại cùng một chỗ.

Nguyệt Trì Lạc vẫn trấn định, có điều sát khí trong mắt đã dần dần tan biến, giống như mi mắt kèm theo sát khí trước đó chỉ là ảo giác của Nam Cung Huyên: "Tôi rất tin tưởng chồng mình."

Giữa vợ chồng coi trọng nhất là sự tín nhiệm, Nguyệt Trì Lạc lựa chọn tin tưởng Đông Phương Tuyết.

Nam Cung Huyên lại cười: "Tình yêu có thể đối đầu với giông bão nhưng lại không vượt qua nổi cám dỗ thông thường, lời cuối cùng nói cho cô nghe một câu tục ngữ: Mười đàn ông thì hết chín người trăng hoa, tuy nhiên vẫn còn có một bị dao động đấy."

Nhìn bóng lưng người con gái biến mất ngoài cánh cửa, Nam Cung Huyên lập tức ngưng cười, trên mặt hiện lên vẻ nghĩ lại mà còn thấy hoảng sợ.

Loại ánh mắt sắc bén lẫn sát khí cực cường đại đó, không phải ai cũng có thể bình tĩnh không dao động sợ hãi, ít nhất hiện nay Nam Cung Hiên chỉ có thể giữ cho vẻ ngoài của mình lạnh nhạt không hãi sợ.

Qua một lúc lâu, Nam Cung Huyên lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số vô cùng quen thuộc: "Alô, chị, phía bên em đã giải quyết xong.... ."

Chỉ là một người đàn ông mà thôi, mặc kệ người đàn ông đó là ai, chỉ cần là Nam Cung Tĩnh muốn có thì nhất định phải là của chị ấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)