Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 54

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 54
Tân hoàng lên ngôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cổ họng nàng khàn khàn, hai mắt nàng cũng khóc sưng đỏ bừng, nàng vẫn đang gào, vẫn đang khóc, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại thờ ơ không chút cảm động.

"Ngươi sẽ xuống Địa Ngục, ngươi nhất định sẽ xuống Địa Ngục!"

"Ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!"

"Nguyệt Trì Lạc, ngươi nhất định sẽ xuống Địa Ngục!"

Đêm hôm đó, phủ thái tử khắp nơi tràn ngập hơi thở chết chóc như Địa Ngục Tu La.

Đêm hôm đó, một người con gái, đơn độc một mình tàn sát đẫm máu phủ thái tử.

Đêm hôm đó, Nguyệt Trì Lạc dùng trường kiếm uy hiếp vài thủ vệ hộ tống Tống Chỉ Thi, nhưng thủy chung cũng không giết nàng.

Người đã chết sẽ chỉ sống ở trong trí nhớ của người khác, nhưng người còn sống thì phải nhận hết đày đọa cả một đời một kiếp.

Tống Chỉ Thi, ta không giết ngươi, mà ta phải nhìn ngươi khổ sở cả đời.

Ngươi hại chết A Tuyết, vậy thì ta sẽ giết người mà ngươi yêu nhất.

Ngươi làm ta thống khổ, vậy thì ngươi cũng đừng mơ tưởng được sống tốt!

_____________________

Đảo mắt đã đến cuối mùa Thu, thời gian mấy tháng trôi qua như nước chảy.

Nghiệp thành là một Thành nhỏ được đánh giá giàu có nhất vùng biên giới nước Đông Phương cùng Nam Cung, nơi đây quanh năm bốn mùa như Xuân.

Người đến người đi trên đường nhỏ, có tiếng rao hàng của người mua bán.

Ở phương Bắc Nghiệp Thành, trong một căn phòng gỗ thanh tĩnh đứng sừng sững một mình, trên lầu hai có một người con gái ánh mắt trống rỗng, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ban công, nàng nhìn người đến người đi dưới lầu nhưng ánh mắt xinh đẹp lại vô hồn giống như cái gì cũng không lọt vào được mắt của nàng.

Hơi thở quanh thân nàng mỏng manh, giống như bao phủ vô tận đau thương.

Có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là một giọng nói đầy tình cảm.

"Lạc Lạc, mau nhìn xem ai tới thăm ngươi này."

Người con gái đó, chính là Nguyệt Trì Lạc.

Nghe nói vậy, nàng không có bất kỳ cảm xúc gì, ngu ngơ không ổn định, cũng không biết rốt cuộc có nghe được hay không.

Nam tử cũng không vội, tự nhiên một mình bước đi tới.

Đến gần mới nhìn thấy, khuôn mặt của hắn toàn bộ được bao phủ dưới mặt nạ thiết màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt xếch xinh đẹp.

Nửa năm trước, hắn mang nàng về từ phủ thái tử.

Từ đó, nàng không nói một lời, độc trên người đã phát tác mấy lần. Thân thể hiện nay cũng càng ngày càng suy yếu.

Lam Hồ sờ sờ tóc nàng, thở dài nói: "Là Thập Thất."

*****

Lam Hồ sờ sờ tóc nàng, thở dài nói: "Là Thập Thất."

Nguyệt Trì Lạc hơi liếc mắt nhìn sang, thì ra là Thập Thất.

Cuối cùng lại rũ mắt xuống, nhìn bàn tay mình cứ luôn suy nghĩ, tại sao nàng vẫn chưa chết?

A Tuyết cũng đã chết rồi, tại sao nàng vẫn chưa chết đây?

Lam Hồ lại nói: "Lạc Lạc, Thập Thất tới thăm ngươi, đang ở bên ngoài."

Ngập ngừng một chút, hình như muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng nói ra: "Còn có phò mã."

Phò mã là ai?

À, thì ra là Long Khuynh Anh.

Nguyệt Trì Lạc vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân từ từ đến gần.

Nguyệt Trì Lạc nghiêng thân thể nhìn lại, đôi mắt vô hồn trong suốt lãnh đạm, trong đó không dậy nổi một chút sóng.

Người đó từng bước đến gần, có chút xa lạ còn kèm theo chút quen thuộc.

Đến gần mới nhìn thấy, đó là Thập Thất và Long Khuynh Anh.

Khẽ mỉm cười, Nguyệt Trì Lạc xoay đầu lại tiếp tục nhìn xuống cảnh phồn hoa dưới lầu, cũng không biết đang nhìn cái gì.

"Tiểu thư, người, vẫn khỏe chứ?" Thập Thất thanh âm rất nhỏ, có chút lo lắng có chút sợ sệt.

Sợ vì tiểu thư hôm nay lại trở nên xa lạ như thế.

Nguyệt Trì Lạc khẽ hừ một tiếng, hơi xoay người lại, Thập Thất nhất thời vui vẻ vội vàng bước nhanh đến gần chỗ nàng ngồi.

Nhìn thoáng qua xiêm y xa xỉ đắt giá trên người Thập Thất, Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên lên tiếng, có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện, nên giọng nói rất khàn: "Thập Thất, rời khỏi ta, nhưng ngươi cũng không có bị đói chết, xem ra ngươi làm ăn cũng không tệ đấy."

Đúng vậy, trên đời này, không có ai thiếu ai mà sống không nổi.

Đông Phương Tuyết cho nàng đó chính là nỗi đau cả đời, nhưng mà cuộc sống này cuối cùng vẫn phải tiếp tục trôi qua.

Nguyệt Trì Lạc rốt cuộc mở miệng nói chuyện rồi, mặc dù lời nói bình thản làm cho người ta không nhịn được lo lắng, nhưng trong lòng Lam Hồ thì lại rất vui mừng.

Thập Thất khó khăn cười cười, nho nhỏ kêu một tiếng: "Tiểu thư." Giọng nói còn kèm theo thanh âm cầu xin.

Không hề liếc mắt nhìn nàng thêm một cái, từ dưới đất đứng lên, Nguyệt Trì Lạc sửa sang lại vạt áo rồi đi xuống dưới lầu, và khi đi lướt qua người Long Khuynh Anh thì đột nhiên bị hắn một tay kéo lại, Nguyệt Trì Lạc mê mang ngước nhìn hắn, trong mắt là sự khó hiểu.

Long Khuynh Anh há to miệng định nói chuyện, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống để nàng rời đi.

*****

Đợi Nguyệt Trì Lạc đi xa, ba người đưa mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ

Qua một lát sau, Long Khuynh Anh mới nhàn nhạt nói một câu: "Đi xem thuốc sắc thế nào rồi."

Lam Hồ gật đầu một cái, cũng đi theo xuống.

Trời đã tối mà Nguyệt Trì Lạc vẫn chưa trở lại, Thập Thất nóng nảy đi tới đi lui ở trong phòng.

Lam Hồ khẽ nhấp hớp trà, liếc mắt nhìn nàng: "Nàng ở mộ viên phía sau phòng." Thường ngày vào giờ này, nàng đều sẽ đi qua mộ viên ở phía sau phòng, cứ thế ngày qua ngày, đã trôi qua nửa năm.

Thập Thất thở dài, hung hăng trợn mắt liếc nhìn nhìn hai người, cao giọng nói: "Các ngươi thương lượng làm sao để nói đi, còn định giấu đến bao lâu, chẳng lẽ thật muốn để đến lúc nàng chết rồi các ngươi mới hài lòng hay sao?" Nói xong, 'Đùng đùng' chạy xuống.

Khi Thập Thất chạy đến mộ viên, người con gái đó cũng chính là chủ tử của nàng, trên gương mặt gầy gò mang theo nụ cười bình thản, đang dựa vào trên tảng đá lớn nằm ngủ ở phía trước phần mộ, tay nàng còn vuốt nhẹ hai chữ "Vong phu" khắc trên tượng đá, gió nhẹ thổi tung lên mái tóc đen của nàng, từng sợi phất phơ mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Thập Thất đột nhiên cảm thấy lòng quặn đau rất đau, làm sao có thể đau đến như vậy.... .

Nàng từ từ bước tới, bước chân nhẹ không thể tưởng tượng nổi, dựa lưng vào trên tảng đá, nàng khẽ thở dài, lẩm nhẩm nỉ non như đang tự nói một mình: "Tân hoàng đăng cơ, người nên đến xem một chút, có lẽ, tất cả đều sẽ có đáp án, tức giận... Dù sao cũng tốt hơn... So với thống khổ......"

Đến khi Nguyệt Trì Lạc mở to hai mắt thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Thập Thất rời đi.

Có chút đăm chiêu, Nguyệt Trì Lạc sửa sang lại vạt áo mình rồi đi trở về lại lầu các.

Lam Hồ nấu xong thuốc mang đến, lúc nhìn thấy nàng nhếch lên khóe môi cười cười: "Lạc Lạc, uống thuốc đi."

Nguyệt Trì Lạc thẫn thờ vươn tay nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch, mùi vị thuốc so với trước đây có khác hơn một chút, mùi vị nó vô cùng khó ngửi, liếm liếm khóe môi, lông mày tự nhiên nhíu lên: "Đổi thuốc rồi sao?" Chất độc trên người nàng chỉ có thể áp chế, căn bản không có cách chữa trị, nhưng có trị hay không cũng không có gì khác nhau.

"Lúc Thập Thất tới có mang đến cho ngươi chút dược liệu, nàng nói có tác dụng rất lớn đối với ức chế độc tính." Lam Hồ nhận lấy chén, cảm thán nói: "Lạc Lạc, thân thể ngươi hôm nay gầy yếu đến mức này, nên làm thế nào cho phải đây."

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, nhàn nhạt cười cười: "Chết đi ngược lại sẽ thanh tỉnh hơn, dù sao tiếp tục sống nữa cũng chẳng còn ý nghĩa."

Ngay đêm hôm đó, Nguyệt Trì Lạc lên cơn sốt cao, độc tính trong người cũng bắt đầu phát tác.

*****

Ngay đêm hôm đó, Nguyệt Trì Lạc lên cơn sốt cao, độc tính trong người cũng bắt đầu phát tác.

Thời điểm Long Khuynh Anh phát hiện ra nàng, nàng đang đau đớn toàn thân co giật, móng tay rất dài bấu chặt vào trên cọc gỗ, ngón tay trắng bệch không có chút huyết sắc nào, thân thể yếu đuối mảnh mai nằm rạp trên mặt đất run rẩy từng cơn.

"Ngươi làm sao vậy?" Long Khuynh Anh đở nàng lên, đưa tay điểm mấy chỗ huyệt đạo ở khắp người nàng.

Nhìn lại trên mặt đất, vết máu còn đang chảy có màu tím đen.

Mắt phượng trầm xuống, Long Khuynh Anh vươn tay bắt mạch cho nàng, mạch đập không ổn, khí độc công tâm.

Lúc này, Thập Thất cùng Lam Hồ nghe tiếng cũng chạy tới.

Thấy Nguyệt Trì Lạc, Lam Hồ nắm lấy tay nàng, vội la lên: "Lạc Lạc, Lạc Lạc, ngươi làm sao vậy?"

Long Khuynh Anh trầm giọng nói: "Độc tính phát tác."

Lam Hồ nghe nói, toàn thân chấn động, giơ tay túm lấy cổ áo Long Khuynh Anh, rồi gầm lên giận dữ: "Không phải nói tách uống rượu bằng vàng có thể cứu nàng sao? Sao bây giờ chất độc lại phát tác? Ngươi có biết mỗi lần độc phát tác nàng đau đớn đến mức nào không?!!"

"Độc tính đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, dược tính của tách uống rượu bằng vàng quá mạnh, hai chất tương xung lẫn nhau, kẻ trúng độc sẽ sống không bằng chết, chịu đựng qua cửa ải này thì có thể áp chế được độc tính xuống, tạm thời sẽ không nguy hiểm tánh mạng."

Lam Hồ lắc lắc đầu, quả đấm nắm thật chặt: "Nàng sẽ rất đau."

Từ trên người Long Khuynh Anh lấy ra vài cây ngân châm, ngân châm ở trong màn đêm chiếu ra tia sáng vô cùng lạnh lẽo.

Phân biệt chính xác huyệt vị, Long Khuynh Anh hạ châm xuống huyệt đạo vừa tinh thông vừa chuẩn xác.

Nguyệt Trì Lạc mím chặt đôi môi tái nhợt, siết chặt tay Lam Hồ, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt hắn, nhưng Lam Hồ lại không hề cảm thấy đau, thấy nàng quật cường mím môi, dù thế nào cũng không chịu lên tiếng kêu đau, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi.

Lúc này, Thập Thất đột nhiên lên tiếng nói: "Coi như độc giải được, nhưng nàng cứ luôn sống trong sự đau khổ, ngươi nhìn bộ dạng của nàng đi, căn bản không hề có ý chí cầu sinh, không đợi nổi nữa rồi, thay vì đợi... Hắn tới đây, không bằng, chúng ta trở về trước đi."

Một tháng sau, đoàn người lên đường trở về Đế Đô.

Nguyệt Trì Lạc cho rằng cả đời này cũng không nhìn thấy được người đó, cho rằng khổ sở cả đời cũng không thể gặp lại người đó nữa, thế nhưng vào giây phút này, người đó lại xuất hiện bằng phong thái vô cùng châm chọc.

Ở phía trước đầu đường Đế Đô người đông nghìn nghịt, toàn bộ dân chúng phủ phục trên mặt đất quỳ lại Tân Hoàng đăng cơ.

Người nọ, ngồi trên Long liễn (xe rồng dành cho Vua), toàn thân Long bào màu vàng sáng tôn quý, đôi mắt màu tro lạnh xinh đẹp ngạo nghễ nhìn thiên hạ.

*****

Người nọ, ngồi trên Long liễn (xe rồng dành cho Vua), toàn thân Long bào màu vàng sáng tôn quý, đôi mắt màu tro lạnh xinh đẹp ngạo nghễ nhìn thiên hạ.

Dân chúng quỳ trên đất, cao giọng hô to:

"Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"

"Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"

"........."

Thanh âm cao thấp nối tiếp nhau, liên miên không dứt.

Người đó, ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ, thản nhiên vung tay lên, thủ vệ hai bên mở đường cho hắn.

Liễn kiệu màu vàng sáng, trùng trùng điệp điệp xuyên qua giữa trung gian mà đi.

Khoảnh khắc đó, trời đất quay cuồng.

Vui sướng xỏ xuyên qua toàn thân, nhưng theo đó còn có tức giận cùng đau lòng, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.

Nguyệt Trì Lạc gấp rút mấp máy môi, nháy mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn người nọ.

Đó là, ATuyết của nàng sao?

Bảo nàng làm thế nào tin tưởng đây?

Nhưng mà, đó thật đúng là hắn.

Dáng vẻ quen thuộc đó, nốt Chu Sa diễm tuyệt, đôi mắt xinh đẹp màu tro lạnh, đôi môi mỏng lạnh nhạt mím nhẹ.

Đang rành rành ngồi ở vị trí tối cao, nhưng tại sao thoạt nhìn hắn lại không thấy vui vẻ chứ?

Đôi mắt xinh đẹp lại lạnh lẽo như băng, không có một chút độ ấm.

Nguyệt Trì Lạc đứng trên lầu các tửu lâu, không nói một lời, cứ như vậy nhìn cổ kiệu màu vàng sáng đi qua dưới lầu.

Khoảng cách trong khoảnh khắc đó chưa bao giờ thấy nó lại xa xôi như vậy.

Rõ ràng là có thể chạm tay đến, nhưng lại xa ở tận cuối chân trời.

Hắn là cửu ngũ chí tôn, là nam nhân tôn quý nhất trên đời này.

Giờ phút này, nàng không phải là thê tử của hắn, nàng chỉ là con dân của hắn, đếm hết trong muôn vạn chỉ có một.

Khi nhìn thấy Nguyệt Vũ Chi trong truyền thuyết của Nguyệt gia và Tiêu Mặc đi ở bên cạnh người đó thì nàng cười lên ha ha.

Tiếng cười hung ác nham hiểm âm u lạnh lẽo, giống như tiếng của ma quỷ tới từ địa ngục.

Tiếng cười khinh thường đó, từ trên lầu các truyền ra rất xa, mặc dù là có thanh âm của dân chúng đang cao giọng kêu gọi Đế Vương, nhưng cũng không thể lấn áp được.

Buồn cười cỡ nào, Đông Phương Tuyết, ta ở trong mắt ngươi cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép sao?

Giả chết, lợi dụng, binh quyền, rất nhiều rất nhiều âm mưu như vậy, tất cả đã bắt đầu từ khi nào?

Từ giây phút nhìn thấy ta?

Hay là từ lúc đã cưới ta?

Cũng có thể là, đã sớm hơn nữa?

Đông Phương Tuyết, còn có cái gì là ngươi không dự đoán được đây?

Ha ha......

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)