Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 41

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 41
Nạp tiểu thiếp cho ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trước sân Lục Viên có đặt một tảng đá lớn hình người, Nguyệt Trì Lạc lúc không có chuyện gì làm thì thích nhất ngồi ở trên đó phơi nắng và đọc sách. Thần thái như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, giống như lại trở về cuộc sống khi ở Nguyệt phủ, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Bên trái lối vào có một cái ao, trong ao trồng loại hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vào mùa Hạ khi ánh mặt trời chiếu vào trong ao, thỉnh thoảng như còn có thể nhìn thấy được ngân quang phản chiếu ngược lại. Phía sau Lục Viên thì trồng bụi trúc, đột nhiên liếc mắt nhìn sang, non xanh nước biếc thật đúng là như có cảm giác lánh xa thế tục.

Những ngày gần đây, Thập Thất mơ hồ cảm thấy được nguy cơ lại tới.

Theo lời hạ nhân Vương phủ truyền ra, Vương phi cả gan làm loạn chỉ vào mũi chất vấn Vương Gia, vì vậy mà chọc giận Vương Gia, cho nên hiện tại Vương Gia đối với Vương phi cực kỳ lạnh nhạt.

Còn có người nói, trong lòng Vương phi ngưỡng mộ Tiêu Dao Công Tử đã phạm vào 'Thất xuất chi điều', bất trinh với Vương Gia, vì vậy Vương Gia mới lạnh nhạt Vương phi.

Mà sự lạnh nhạt này, nghe nói đây là điềm báo bị thất sủng.

Thập Thất không chỉ cảm thấy nguy cơ đang đến, còn có cảm giác không ổn, bởi vì sự việc lần này dường như còn lớn hơn tưởng tượng.

Đây rốt cuộc là vì sao chứ? Đã vậy mọi người bên dưới còn đến dòm ngó......

Nơi ngã rẽ Lục Viên, Nguyệt Trì Lạc đang đi tới trước mặt, từ xa nhìn đến, thấy trên gương mặt trẻ con phúng phính của nàng gợi lên ý cười tủm tỉm, khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền nhợt nhạt, dáng vẻ tươi cười đó xinh đẹp tựa như đóa hoa nở rộ, nhưng không in vào trong ánh mắt đó được hai phần.

Thập Thất thầm nghĩ: Có cái gì đó không thích hợp nha, thông thường nàng mà cười như đóa hoa có độc là sẽ gây ra chuyện không thể tưởng tượng nổi, chậc chậc......

Mà đi theo ở phía sau nàng, chính là hai vị Quốc Sắc Thiên Hương, nhịp chân bước đi lắc lư lay động, đích thật là đại mỹ nhân.

Thập Thất nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ còn nghe được giọng nói lười biếng của chủ tử truyền đến.

"Ta đã mua các ngươi từ Yên Vũ lâu về, về sau các ngươi chính là người của ta. Chính xác mà nói, từ nay về sau các ngươi sẽ là người của Vương Gia, sau này khi hầu hạ Vương Gia, bản thân các ngươi nên có chừng mực, biết đâu một khi Vương Gia cao hứng, vị trí trắc phi này cũng không phải là không có thể."

Hai tay Nguyệt Trì Lạc chắp ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng khoan thai đi tới hướng Lục Viên, ý cười trên mặt thâm sâu, nụ cười đó so với trong đêm tối còn yêu mị hơn yêu tinh mấy phần.

*****

Hai vị Quốc Sắc Thiên Hương phối hợp theo nhịp bước của nàng, nghe xong lời này, thần sắc trên mặt vui mừng khôn xiết, làm thế nào cũng thể che giấu.

Tứ Vương Gia Quyền Khuynh Thiên Hạ Diễm tuyệt Tứ Hải nha, những nữ tử trăng hoa như các nàng ai không khát vọng được gặp một lần?

Mà nay, nói cho các nàng biết, về sau sắp có cơ hội hầu hạ Vương Gia, làm sao có thể không kích động? Làm sao có thể không vui mừng?

Chỉ là, hai nàng tuy là nữ tử trăng hoa, nhưng cũng không phải người không có đầu óc, vì vậy đã có không ít nghi ngờ với nữ tử trước mặt.

Vị Vương phi này tự mình nạp thiếp cho phu quân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, huống chi người nọ còn là Tứ Vương Gia.

Chẳng lẽ, hai người không hẹn mà cùng quan sát Nguyệt Trì Lạc......

Nữ tử này thoạt nhìn thân thể nhỏ nhắn yếu ớt, chẳng lẽ nàng không thỏa mãn nổi dục vọng của Vương Gia, nhưng lại không muốn để Vương Gia trách nàng lòng dạ hẹp hòi, cho nên mới chủ động nạp thiếp giúp Vương Gia?

Nghĩ tới đây, hai vị Quốc Sắc Thiên Hương cười mỉm nói: "Thiếp thân nhất định sẽ hầu hạ Vương Gia thật tốt."

Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, hài lòng cười.

Cuối cùng, nhướng lên lông mày, cười như không cười nói một câu: "Vương Gia thích người thông minh lanh lợi, công phu trên giường các ngươi ổn chứ, khỏi cần tìm người đến chỉ bảo sao?"

Hai vị mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, thần thái trong mắt tràn đầy tự tin: "Nhóm thiếp thân nhất định sẽ khiến Vương Gia hài lòng."

Nhìn xem, nói mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.

Nguyệt Trì Lạc lại cười một tiếng: "Vậy thì tốt......"

Nghe thế, Thập Thất phi thường phẫn hận, ai nói xem, đầu óc chủ tử nàng đang suy nghĩ gì vậy?

Không phải sáng sớm nói đi ra ngoài một chuyến sao? Sao lại dẫn về hai vị mỹ nhân Quốc Sắc Thiên Hương chứ?

Hơn nữa, nàng lại còn chủ động thu nhận mỹ nhân nạp thiếp giúp Vương Gia, có người thê tử nào như nàng vậy không?

Chẳng lẽ thật sự không sợ Vương Gia bỏ nàng sao?

Gia đình bình thường, chứng kiến phu quân nhà mình thu nhận mỹ nhân nạp thiếp, có ai mà không khóc lóc náo loạn?

Coi như ngoài mặt không khóc không làm khó, nhưng sau lưng không phải ngầm vụng trộm đấu đá ta sống ngươi chết, tranh giành ghen ghét lẫn nhau? Nàng ngược lại hoan hô......

*****

Thập Thất giận cứ giận, nhưng chỉ có thể giận ở trong lòng, ai bảo nàng hiện tại đối với vị chủ tử này của mình chỉ dám giận mà không dám nói?

Trước kia đúng là có chút can đảm, nhưng từ khi ở điện Kim Phượng đã hiểu biết thủ đoạn của nàng, Thập Thất bớt phóng túng rất nhiều, nàng cũng không muốn bị chủ tử mình ám toán, bằng không chết như thế nào còn chưa biết.

"Thập Thất, giúp ta gọi Cao tổng quản đến Lục Viên một chuyến."

Thập Thất còn đang ngây ngẩn, Nguyệt Trì Lạc đã dẫn theo hai Quốc Sắc Thiên Hương đi tới.

Nhìn thấy Thập Thất bất động, Nguyệt Trì Lạc quơ quơ tay ở trước mặt nàng, thấy nàng vẫn chưa có phản ứng, dứt khoát một phen nhéo lên mặt nàng: "Ngươi choáng váng rồi sao, ở đây sững sờ cái gì?"

Thập Thất hồi phục tinh thần, kèm theo bộ mặt tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Ta không đi." Tiểu nha đầu không chịu khuất phục.

"Sao vậy hả?" Vẻ mặt Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ, tiểu nha đầu lại phát thần kinh gì đây?

"Ta không đi, muốn đi tự người đi đi!" Thập Thất vẫn phẫn hận nhìn chằm chằm nàng, thần sắc trên mặt càng thêm quật cường.

Nguyệt Trì Lạc cười híp mắt nhéo nàng một cái, mị mắt hơi cong cong, cười nói: "Ai khi dễ ngươi? Nói ra, chủ tử ngươi dẫn ngươi đi báo thù."

Thập Thất bất mãn bĩu môi, phi nàng một cái: "Người thật không sợ Vương Gia bỏ người? Có ai mà tự thu nhận mỹ nhân nạp thiếp cho tướng công mình không? Ngộ nhỡ đến lúc đó, nếu như Vương Gia thực sự yêu người khác bỏ người, người đừng than khóc!"

Thì ra là như vậy, tiểu nha đầu đang lo lắng cho chuyện nhà nàng sao?

Nguyệt Trì Lạc híp mắt, trong ánh mắt nhuốm lên nồng đậm ý cười, nàng chỉ đơn thuần nạp thiếp cho A Tuyết, các ngươi tin không?

Chậc chậc, ngay cả chính nàng cũng không tin được.

Không làm khó Thập Thất nữa, Nguyệt Trì Lạc xoay người nhìn hai nha hoàn khác nói nhỏ vài câu, hai nha hoàn vội chạy đi. Chỉ chốc lát sau, hai nha hoàn vừa chạy đi đã dẫn theo Cao tổng quản trở lại.

"Vương phi." Cao tổng quản là một lão giả chừng năm mươi tuổi, nghe nói hắn ở Vương phủ cũng lâu lắm rồi, hơn nữa năng lực không tệ. Hơn phân nửa chuyện của Vương phủ đều do hắn quyết định, bọn hạ nhân rất tôn kính hắn, ngay cả Đông Phương Tuyết đối với hắn cũng ân cần nhiều hơn so với người khác.

Nguyệt Trì Lạc mỉm cười, Cao tổng quản này đúng là một quản gia có tâm tư thâm sâu đây.

Vào lúc này, vị tổng quản hơi khom người nói với Nguyệt Trì Lạc, : "Không biết Vương phi cho gọi lão nô tới có chuyện gì?"

*****

Vào lúc này, vị tổng quản hơi khom người nói với Nguyệt Trì Lạc: "Không biết Vương phi cho gọi lão nô tới có chuyện gì?" Thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, không có tôn kính như khi đối đãi với Đông Phương Tuyết, nhưng nghe qua cũng không có gì không ổn.

Nguyệt Trì Lạc cười một tiếng, chỉ chỉ hai vị Quốc Sắc Thiên Hương đứng ở phía sau: "Cũng không có chuyện gì, chính là bảo ngươi hôm nay an bài hai người các nàng để Vương gia thị tẩm. Yên nhi, Nhan nhi, đợi lát nữa các ngươi hãy đi theo Cao tổng quản, hắn sẽ an bài cho các ngươi."

Khi nói chuyện, Nguyệt Trì Lạc liếc qua hai vị Quốc Sắc Thiên Hương, hai người hiểu ý, hạ thấp người hành lễ: "Nhan nhi, Yên nhi, nhất định sẽ nghe theo lời Cao tổng quản, không dám sơ suất, hầu hạ Vương Gia thật tốt."

Cao tổng quản quẹt quẹt mồ hôi trên trán, có chút khó xử, nói: "Vương phi, không có lệnh của Vương gia, lão nô thật sự khó mà tuân mệnh."

Vương Gia không thích nữ sắc đã không phải chuyện một hai ngày, muốn nạp thiếp còn đợi đến hôm nay sao? Cao tổng quản xấu hổ toát mồ hôi!

Nguyệt Trì Lạc hơi lạnh sắc mặt: "Ngươi cứ nói là bổn Vương phi an bài, ngươi chỉ cần dẫn các nàng đi qua là được rồi, chuyện kế tiếp để Vương Gia gặp các nàng rồi xử lý, nếu hắn không vừa ý sẽ tự đuổi người, hắn vừa ý lưu lại cũng tốt, dù sao cũng không có trở ngại gì đến Cao tổng quản ngươi, hơn nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện vẫn còn có bổn Vương phi chịu trách nhiệm cho ngươi!"

Cao tổng quản còn muốn nói điều gì, khi thấy thái độ Nguyệt Trì Lạc cứng rắn như thế, ngược lại chợt nghĩ nàng nói cũng có đạo lý. Lập tức không nghĩ thêm nhiều nữa dẫn theo hai vị Quốc Sắc Thiên Hương rời đi.

"Nô tỳ đúng thật không thể hiểu nổi Vương phi!" Thập Thất tức giận trừng mắt nhìn nàng, rồi cũng xoay người rời đi.

Nàng thật sự có chút phát hỏa, cách làm của chủ tử, nàng không hiểu được, thật sự không thể hiểu được!

Giờ khắc này, Thập Thất thậm chí đã chuẩn bị sẵn cuốc gói chạy lấy người.

Nguyệt Trì Lạc nhíu lên mi mắt, nhìn mỹ nữ bước đi lay động rơi vào trầm tư, giữa trán có chút mờ mịt cùng quật cường, còn có chút nhàn nhạt sầu bi, con ngươi sáng rực như ngọc Lưu Ly, giờ phút này, không có ai biết vẻ ảm đạm của nó.

Quốc Sắc Thiên Hương đã hoàn toàn đi xa, rời khỏi tầm mắt Nguyệt Trì Lạc, nàng cũng rất lâu không có phục hồi tinh thần, cho đến khi trên đầu bị gõ một cái, lúc này nàng mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới, cũng chính là Huyền Chi Thất đã nhiều ngày nay qua lại ở chỗ này.

*****

"Lạc Lạc, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy? Việc này đưa tới tận cửa, cho dù A Tuyết không muốn, nhưng hắn chắc chắn sẽ vì ngươi mà lưu lại các nàng." Huyền Chi Thất cầm quạt xếp gõ gõ đầu nàng, gương mặt cười như không cười, các nàng trong lời nói hắn chính là hai vị Quốc Sắc Thiên Hương Nguyệt Trì Lạc dẫn về.

Nguyệt Trì Lạc nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả: "Lưu lại hay không đó là chuyện của hắn, coi như thật lưu lại cũng chẳng quan hệ tới ta, còn nữa, người này nếu là ta đưa lên, cũng không hy vọng hắn sẽ là một Liễu Hạ Huê."

Liễu Hạ Huê không chừng là vì bất lực, cho nên mới phải làm một Liễu Hạ Huê đấy.

Ai biết được không phải?!!

Đông Phương Tuyết ở trong mắt Nguyệt Trì Lạc chính là một cầm thú, dựa vào gì mong chờ vào hắn vì nàng thủ thân như ngọc? (sao nói Tuyết nhà ta thế chứ Lạc.. thiệt là...)

"Lạc Lạc, ngươi thật độ lượng, A Tuyết cưới ngươi thật đúng là may mắn của hắn......" Huyền Chi Thất mỉm cười, lạch phạch mở ra quạt xếp màu trắng, một thân anh tuấn phóng khoáng, lời nói vốn giễu cợt nhưng bởi hắn nói ra lại không có bất kỳ phần nào châm chọc.

Đúng vậy à, cưới Nguyệt Trì Lạc nàng, thật đúng là may mắn của Đông Phương Tuyết hắn?

Tiểu thiếp mỹ nhân này, đều vì hắn tuyển chọn rồi đưa tới cửa!

Nguyệt Trì Lạc liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt chói lọi như ngọc Lưu Ly cong thành hình trăng lưỡi liềm, một phát đoạt lấy cây quạt xếp trên tay hắn, bày ra bộ dạng phong lưu phóng đãng, cười gượng hai tiếng: "Huyền Chi Thất, ngươi có biết hay không, thật ra ta rất thích ngươi!"

Nguyệt Trì Lạc nghiêm trang nói, không có ý tứ bỡn cợt, nhưng lời đó lại làm người ta nghe không ra cảm xúc.

Huyền Chi Thất nhướng mí mắt, nhìn dáng vẻ nàng cố tình thoải mái, đôi mắt phượng nhuốm lên nồng đậm vẻ hài hước: "Vậy có muốn suy nghĩ lại hay không, làm nữ nhân của ta?"

"... Hả......"

Nguyệt Trì Lạc bị làm cho giựt mình, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn im lặng.

Nàng đúng là thích hắn, nhưng thật chưa từng nghĩ tới muốn làm nữ nhân của hắn!

"Lạc Lạc, nếu ngươi làm nữ nhân của ta, cả đời này ta chỉ có thể thuộc về ngươi."

Huyền Chi Thất đồng thời đến gần nàng hai bước, gần đến nỗi có thể nghe thấy được mùi hương thoang thoảng trên người nàng, có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên da thịt trắng mịn của nàng, đường nét như thủy tinh điêu khắc, còn có đôi mắt sáng rực như ngọc Lưu Ly, cùng cánh môi hồng mím nhẹ.

Huyền Chi Thất khẽ khép mắt, lông mi thon dài như bướm lượn tung cánh bay run run lên, che khuất sự phóng đãng bất kham trong đôi mắt phượng.

*****

Nguyệt Trì Lạc cũng không ngại hắn đụng chạm, bám vào thắt lưng tinh tế của hắn, cọ cọ trên mặt hắn, đôi môi hồng phấn hơi nhếch lên dẫn ra một đường cong hoa mỹ, cười híp mắt nói: "Được!"

Được!!!

Nàng nói: Được!!!

Huyền Chi Thất kinh ngạc nhíu nhíu mày, sau đó chợt sửng sốt, dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cười ha ha nói: "Ngươi, nha đầu này, thật đúng là không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ bất kể A Tuyết không thả người sao?"

Nữ nhân của Đông Phương Tuyết, hắn có thể muốn sao?

Nếu như... Hắn muốn......

Nguyệt Trì Lạc xì mũi coi thường: "Huyền Chi Thất, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ta nguyện ý."

Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần nàng nguyện ý......

Lấy tay sờ sờ chiếc cằm thon gọn, Huyền Chi Thất lại cười một tiếng, nhưng không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, lười biếng hỏi: "Lạc Lạc, hôm đó ở hoàng cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, rời khỏi ngực của hắn, dù sao đây là Tứ vương phủ, coi như bọn họ thật sự không có gì, nếu để hạ nhân nhìn thấy e rằng cũng sẽ bị đồn đãi rối loạn lên.

Nhếch lên môi hồng, Nguyệt Trì Lạc hơi híp mắt, thần sắc khó lường cười một tiếng: "Cũng không có gì, chỉ thiếu chút nữa bị người khác chơi đểu mà thôi."

Huyền Chi Thất tiếp tục hỏi: "Vậy muốn báo thù không?" Không hề hỏi ai hãm hại.

Nguyệt Trì Lạc nhíu mi hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"

Có oán báo oán, có cừu báo cừu, sao có thể buông tha?

Tống Chỉ Thi chẳng lẽ là kẻ thù trời định với nàng?

Trước đây nàng cũng không có đắc tội với nàng ta, tại sao nhất định phải cắn nàng không tha chứ!

Nguyệt Trì Lạc cố gắng nối lại đầu đuôi sự việc, trong lòng nghĩ đến một loại khả năng, trong lúc nhất thời tư tưởng bỗng nhiên hốt hoảng.

Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi.

Đệ Nhất Mỹ Nữ Đế đô, cùng với Vương Gia được hoàng đế yêu thương nhất, có quyền thế nhất Đế Đô......

Nghĩ đến khả năng đó, Nguyệt Trì Lạc bỗng cảm thấy trong tim như có loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Trong phút chốc chỉ cảm thấy lạnh từ đầu xuống đến chân, toàn thân trên dưới không có một chút độ ấm, tựa như rớt vào hầm băng.

Huyền Chi Thất cau mày, không đặt câu hỏi nữa, từng ngón tay tinh tế xinh đẹp vòng lên mái tóc như mực của nàng, bàn tay vuốt ve lặp đi lặp lại nhiều lần, từ hàng lông mi rồi đến đôi mắt phượng ương nghạnh, hơi dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, môi mỏng mấp máy nhưng không mở miệng nói chuyện.

*****

Nguyệt Trì Lạc trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn lâm vào trầm mặc, nàng hơi ngước đầu lên, đôi mắt sâu thẳm xuyên suốt trong cảnh chiều hoàng hôn mênh mông. Ánh sáng trong mắt dần dần càng âm u như vũ trụ bao la vô tận, cuối cùng biến ảo thành như yêu tinh quỷ mị của bóng đêm, màu sắc u ám trong đôi mắt đó rốt cuộc nở rộ như loài hoa tuyệt mỹ đến từ địa ngục.

Huyền Chi Thất bắt gặp được màu sắc u ám trong ánh mắt nàng gấp bao nhiêu lần hoàn mỹ, thân thể hơi run động. Cuối cùng, không rõ ý tứ cảm xúc mà nhìn nàng, thần sắc trong mắt nhất thời vô cùng phức tạp, có điều Nguyệt Trì Lạc lại không hề phát giác.

Trong khoảnh khắc thời gian như bất động, hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, nữ tử tựa vào nam tử, hơi ngước đầu lên đón ánh trời chiều, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, nam tử bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử, bàn tay vuốt ve mái tóc của nữ tử, toàn bộ thể xác và tinh thần, sự quan tâm đều dồn hết vào trên người nữ tử......

Dưới ánh trời chiều hoàng hôn, đó chính là một bức tranh tuyệt mỹ đến không thể đến gần để xem.

Khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy, không dám không tôn trọng, càng sợ quấy nhiễu bọn họ.

Không thể phủ nhận, dưới sắc trời chiều, hai người bọn họ quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi khiến Đông Phương Tuyết đang sải bước đi đến phải thu chân trở về.

Hoàn mỹ đến mức khiến cho hắn muốn xé nát bọn họ.

Chỉ vì người đứng ở bên cạnh nàng, không phải là hắn!

Đông Phương Tuyết chỉ đứng ở một nơi cách xa cổng Lục Viên ba thước, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ. Dung nhan tuấn mỹ vô song dần dần tăm tối, đôi mắt màu tro lạnh như vũ trụ thâm sâu không thấy đáy, nốt Chu Sa giữa trán tuyệt mỹ như hoa anh túc, giống như Hoa Bỉ Ngạn nở rộ ở Hoàng Tuyền, mang theo nọc độc từ địa ngục, chỉ cần dính một chút cũng làm cho người ta chết ngay lập tức!

Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai người nọ, một chút thần sắc ôn nhuận trong ánh mắt của Đông Phương Tuyết dần dần biến mất, thay vào đó chính là vô số hàn băng, tựa như đã đóng băng ngàn năm vạn năm, dù cho ngươi có Tam Vị Chân Hỏa* cũng không hòa tan được.

Giờ phút này, hắn tựa như một con Sói cô độc kiêu ngạo tôn quý, toàn thân giương móng vuốt cảnh báo người sống chớ tới gần hơi thở của loài Sói.

--------------------------

*Tam Vị Chân Hỏa xuất sứ từ Phật Giáo, nguồn gốc của nó rất dài mình kg thể copy hết vào đây, vì vậy bạn nào có quan tâm thì ghé GG tìm hỉu nhá ^^

*****

Khi đó, hắn vừa an bài xong một số chuyện, từ hoàng cung trở về, biết được hai mỹ nữ trong phòng hắn là do nàng an bài trong lòng trái lại không hề tức giận. Chỉ nghĩ có lẽ nàng vẫn còn tức giận, chỉ muốn tức giận hắn một chút, hắn ngược lại mềm lòng trước, định đến tìm nàng hòa giải.

Đông Phương Tuyết hắn không phải là tay ăn chơi phong lưu gì, hắn đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, chỉ cần hắn muốn dưới có bình dân trên có công chúa.

Những nữ nhân đó tham luyến dung mạo hoặc quyền thế của hắn, không ai mà không xu nịnh hùa theo quyền thế.

Nếu như hắn thật sự muốn có nữ nhân, sao phải đợi đến bây giờ?

Nhưng vừa rồi, hắn đã phủ nhận loại suy nghĩ này.

Hắn nhìn nàng cùng Huyền Chi Thất thân mật, tán tỉnh, nói những lời nói như thế, cả trái tim có chút lạnh lẽo.

Toàn thân căng cứng, đúng thật bản thân không kiềm được có hơi tức giận....

Cảm giác như có người nhìn chằm chằm vào mình, Nguyệt Trì Lạc từ từ từng chút phục hồi lại tinh thần.

Nghiêng mặt qua nhìn sang, nhưng lại chạm phải bộ mặt sa sầm của Đông Phương Tuyết.

Không biết tại sao hắn đến đây, Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, chẳng lẽ hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia không hợp khẩu vị hắn sao?

Không thể nào, đây chính là thẻ đỏ nổi tiếng nhất của Yên Vũ lâu rồi.

Bất kể là tài hoa hay là công phu trên giường, đều có thể là hạng nhất.

Nguyệt Trì Lạc trừng mắt nhìn: "A Tuyết, sao ngươi lại tới đây?"

Giọng nói thoải mái, che giấu chút nghi hoặc thoáng qua trong mắt.

Giống như thường ngày không có việc gì, không hề có một chút nào xấu hổ.

Huyền Chi Thất hiểu chuyện cười cười, ung dung xoay người rời đi, nhường lại chỗ cho hai người bọn họ.

Hắn vốn vô tình tham dự vào trong chuyện này, chẳng qua chỉ tình cờ ham vui nói vài câu.

Bây giờ chính chủ đã tới, hắn cũng nên rút lui rồi.

Đông Phương Tuyết nhìn bóng lưng Huyền Chi Thất, không nói lời nào dùng một tay kéo Nguyệt Trì Lạc đang nghiêng mặt nhìn hắn vào trong ngực.

Cúi đầu xuống, một tay cố định eo của nàng, Đông Phương Tuyết thở dài: "Lạc nhi, nàng thật lòng hy vọng ta giữ lại các nàng ấy sao?"

Nguyệt Trì Lạc nhướng nhướng lông mày, hầu như không hề chần chờ hỏi ngược lại một câu: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Sau khi hỏi xong, Nguyệt Trì Lạc cắn chặt răng.

Đông Phương Tuyết đen mặt, khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế vô song đen như đáy nồi.

Có ai nói cho hắn biết, tiểu thê tử này của hắn, sao lại khó hầu hạ như vậy?

*****

Có ai nói cho hắn biết, tiểu thê tử này của hắn, sao lại khó hầu hạ như vậy?

"Nguyệt Trì Lạc, nàng cứ như vậy muốn đem ta dâng đến trong ngực người khác sao?" Giọng nói của Đông Phương Tuyết gần như là vặn từ trong kẽ răng ra.

Nguyệt Trì Lạc mím mím làn môi, đôi mắt như hai vì sao liếc nhìn Đông Phương Tuyết, mở miệng có chút nhàn nhạt châm chọc: "Dâng hay không dâng có quan hệ gì? Coi như bây giờ không có, sau này cũng chưa chắc sẽ không có? Chỉ là vấn đề thời gian, ta hiện tại chỉ đi trước một bước an bài giúp ngươi mà thôi......"

"Chẳng lẽ, Lạc nhi là đang... Lo sợ...... ?" Nhíu nhíu mày kiếm, Đông Phương Tuyết nhìn thẳng vào ánh mắt nàng thoáng qua một tia nghi hoặc, tiếp theo chính là mười phần chắc chắn.

Nguyệt Trì Lạc nghẹn họng, lời vốn dĩ định thốt ra lại đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng.

Nàng thật đang lo sợ sao?

Nàng đang lo sợ Đông Phương Tuyết sau này sẽ có những nữ nhân khác sao?

Phải không?

Nếu như không phải, vì sao nàng lại muốn nhân lúc này rút lui rời đi?

Đúng là sai lầm rồi!

Nếu như Đông Phương Tuyết không cự tuyệt hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia, nàng thật sự sẽ rút lui mà đi.

Nhưng giờ phút này, hắn ở tại đây, hắn nói cự tuyệt!

Nguyệt Trì Lạc có chút hoảng hốt, không thể phủ nhận, nàng thật sự có phần sợ hãi.

Sợ Đông Phương Tuyết sẽ cắm rễ ở trong lòng mình, sợ về sau sẽ không thể tách rời Đông Phương Tuyết.

Cho nên giờ phút này mới có thể muốn nhanh chóng rút lui mà đi.

Đông Phương Tuyết nhìn trên mặt nàng lóe lên đủ loại cảm xúc, rũ xuống hàng lông mi vừa dài vừa dầy, trong khoảng thời gian ngắn, trong đôi mắt màu tro lạnh đủ mọi thần sắc phức tạp.

"Ta có gì phải sợ? Tam thê tứ thiếp vốn là bản quyền sáng chế của các ngươi, ta hiện tại chỉ chủ động giúp ngươi nạp hai tiểu thiếp thì có gì sai. Dĩ nhiên, có muốn hay không còn phải tùy ngươi, dù sao... Không ai có khả năng ép buộc được Tứ Vương Gia ngươi!" Nguyệt Trì Lạc che giấu đi cảm xúc, tỉnh ngộ hiểu ra bắt đầu phủ nhận.

Đông Phương Tuyết thu lại thần sắc phức tạp trong mắt, ngước mắt nhìn nàng, đôi môi hồng như cánh hoa khẽ nhếch, nhếch mép cười cười dịu dàng, ý cười chiếu thẳng vào mắt nàng: "Lạc nhi, nàng không thích thì sẽ không có, chỉ cần nàng một lòng ở bên cạnh ta, Đông Phương Tuyết ta đời này sẽ chỉ biết có nàng."

Nàng không thích, thì sẽ không có!

Giọng nói nhẹ nhàng thanh đạm, lời nói ra, mỗi một câu đều như thấm thía vào tận đáy lòng Nguyệt Trì Lạc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)