Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 02

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 02
Tiêu dao công tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi nhưng không nói thêm gì, tự mình đứng lên, sau đó làm như không có việc gì phủi phủi bụi bám trên mông.

Lúc ngẩng đầu lên, liếc thấy Nguyệt Hinh Nhu đứng bên cạnh hơi biến sắc thì tự giác cúi đầu xuống.

Nàng vốn nghĩ đôi tay đó ốm yếu như vậy, nếu như đỡ không nổi nàng, chẳng phải là cả hai sẽ cùng nhau té ngã sao. Hơn nữa ngoài A Dạ ra, nàng không thích người khác đụng vào cơ thể mình, cho nên Nguyệt Trì Lạc chỉ do dự một chút rồi vẫn chọn tự mình nhảy xuống, ai ngờ......

Một tiếng ai ngờ vẫn chưa nói xong, chợt bên tai thoáng nghe được ở phía sau có tiếng vó ngựa giẫm đạp phá không trung phi đến.

Theo bản năng quay đầu lại, thì thấy hai chiếc xe ngựa lộng lẫy đều sử dụng màu xanh lam cấp tốc phóng qua bỏ lại từng đợt bụi đất bị gió cuốn tung lên, bước chân Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút.

Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy một vị thiếu niên ngồi ở bên trong, thiếu niên đó có diện mạo rất động lòng người. Khuôn mặt tựa như tranh vẽ, rét lạnh như băng tuyết, giống như loại yêu tinh mê hoặc người, đôi mắt hắn hơi khép lại, giữa hai lông mày còn có một nốt Chu Sa tỏa ra như máu, diễm tuyệt y hệt như hoa anh túc......

Không hiểu sao, nàng lại nghĩ đến một câu nói —— Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn, sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán người? Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được! (câu này được trích ra từ trong bài hát Khuynh Tẫn Thiên Hạ)

Ngẩng đầu nhìn lần nữa, chỉ có thể thấy được một điểm nho nhỏ bóng dáng màu lam, hai chiếc xe ngựa nọ đã chạy đi về hướng thâm cung, nhưng người vẫn còn quỳ đầy trên mặt đất.

Nhưng mà... Nguyệt Trì Lạc lại có điều rối rắm, tại sao người nọ được trực tiếp ngồi xe ngựa đi vào, còn nàng thì phải đi bộ, không công bằng, thật sự không công bằng......

Đợi đến khi đoàn người Nguyệt Trì Lạc đi vào Ngự Hoa Viên thì nơi đó đã tới không ít thiếu nữ rồi.

Nhìn những thiếu nữ làm dáng trang điểm lộng lẫy kia, Nguyệt Trì Lạc khẽ thở dài. Tiệc Thiên kim này, theo như suy nghĩ của nàng thì nó cũng không khác gì tuyển tú nữ nha, họa chăng chính là một bữa tiệc tương thân biến thái!

Ở đây giữa những hoa thơm cỏ đẹp, dứt khoát Nguyệt Trì Lạc nhiều lắm cũng chỉ coi như là một cây...... Cỏ dại!

Tìm một chỗ tương đối gần sát góc khuất ngồi xuống, dư quang khóe mắt liếc nhìn ở phía đối diện không có một bóng người nam tử ngồi, trong lòng lại thở dài nghĩ: Phái nữ một khi đã bị si mê, quả nhiên tuyệt không thua kém với nam tử.

Ai nói con gái cổ đại rụt rè nhút nhát? Lôi kẻ đó ra ngoài đánh chết đi!

Thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bánh ngọt được bày biện trên mặt bàn, Nguyệt Trì Lạc cực kỳ tự nhiên cầm lên một khối bỏ vào trong miệng, rồi sau đó hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, dáng vẻ đang hưởng thụ đó y hệt như con mèo nhỏ lười biếng.

*****

Nhân vật quan trọng thông thường phải đến cuối cùng mới bước lên sân khấu, nếu không làm sao có thể phô trương địa vị của người ta!

Nguyệt Trì Lạc cười khổ một tiếng, nghiêng người dựa vào trên ghế, ánh mặt trời đầu mùa hè rọi vào trên người nàng, đúng thật là có cảm giác vô cùng ấm áp.

Thời gian chờ đợi người đến trôi qua không sai biệt lắm, đại khái chừng một nén hương thì có tiếng thái giám cất cao giọng nói: "Hoàng Hậu nương nương đến, Quý Phi nương nương đến!"

Thanh âm vừa truyền ra, Ngự Hoa Viên vốn còn có chút tạp âm, trong nháy mắt yên tĩnh như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi. Lúc này tập thể người ngồi ở vị trí phía trước đứng dậy, chậm rãi hướng về phía hai đại nhân vật dập đầu hành lễ.

"Tất cả đứng lên đi, Bổn cung... Hôm nay......" Hoàng Hậu ngồi ở vị trí trên cùng vừa mở lời nói ra chỉ đến một nửa đột nhiên bị cắt ngang.

Mà lúc này, toàn bộ những người đang quỳ gối tại đây nam có nữ có, ai ai cũng nghe được, đó hình như là... Hình như là tiếng ngáy! =))

Trong nháy mắt, Ngự Hoa Viên đã không có tiếng động lại càng thêm yên tĩnh, mọi người quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng ngáy.

Thì thấy trong góc khuất gần bên cạnh, có một thiếu nữ đang nghiêng nghiêng dựa vào trên ghế, đôi môi đỏ mọng hơi hơi cong lên trên gương mặt mang nét trẻ con, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ở trên người nàng, phủ thêm cho nàng một lớp vàng óng ánh, hàng mi thon dài như cánh bướm bay lượn giữa không trung.

Nếu như đừng để ý đến khóe miệng đang chảy nước miếng kia của nàng thì bộ dáng này thật sự cũng không khó coi lắm.

Vào thời khắc này, đủ loại lướt qua từ trong ánh mắt của mọi người. Khinh bỉ có, xem thường có, nghiền ngẫm có.

Vừa nhìn thấy rõ người ở góc khuất là ai thì sắc mặt Nguyệt Hinh Nhu thoáng cái liền thay đổi, thừa dịp Hoàng Hậu cùng Quý Phi vẫn chưa mở miệng đã vội vàng vượt lên trước mở miệng nhận tội, nói: "Xin Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương thứ tội, tiểu muội từ sau cơn bệnh lần trước khỏe lại thì luôn ngủ như vậy, thật sự không có ý định mạo phạm hai vị nương nương, kính xin hai vị nương nương tha lỗi!"

Thanh âm Nguyệt Hinh Nhu lúc này nói chuyện rất lớn, thậm chí có thể sánh ngang với tiếng sấm rền vang, mọi người ở đây nghe đều hiểu được vì sao nàng lại nói chuyện lớn tiếng như vậy.

Dứt lời, nàng hướng về phía chỗ ngồi của hai vị nương nương mang theo kim trâm cắm đầy trên đầu liên tục dập đầu xuống đất.

Nguyệt Trì Lạc cũng bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, hàng mi dài như bướm lượn run nhè nhẹ, nàng mở to hai mắt còn mông lung buồn ngủ, ánh mắt vô hại đảo qua tất cả mọi người ở xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Nguyệt Hinh Nhu.

*****

Ánh mắt đang mơ hồ bỗng chốc liền thanh tỉnh, chùi đi vết nước miếng dính trên mặt, nàng chậm chạp chạy tới, có chút không vui quỳ gối bên cạnh Nguyệt Hinh Nhu. Hai con ngươi đen trong suốt xoay chuyển ở giữa Hoàng Hậu và Quý Phi: "Hoàng Hậu nương nương, người Đại Nhân Đại Nghĩa, nếu như tỷ tỷ đã làm sai điều gì cầu xin người đừng trừng phạt tỷ ấy, Trì Lạc tình nguyện thay thế chịu phạt."

Trong một khắc, khóe miệng mọi người đều không nhịn được đang khẽ co giật.

Vậy rốt cuộc người nào đã làm sai chuyện? Nhìn ánh mắt trong suốt vô hại đó của nàng, tất cả mọi người không nhịn được đều tự hỏi mình, vậy cuối cùng là ai đã làm sai đây.... .

Hoàng Hậu vốn đang chuẩn bị nói vài câu khiển trách lại nghe được những lời này của Nguyệt Trì Lạc, trên mặt thoáng hiện lên một tia lúng túng không thể nhận ra, tiếp theo chỉ đành phải cười cười, ưu nhã khoát tay chận lại nói: "Không có việc gì, các ngươi lui xuống đi."

Kết quả là, tiết mục xen giữa nho nhỏ này cũng trôi qua, đang lúc trong ánh mắt mọi người đủ loại khác nhau, Nguyệt Trì Lạc đỡ Nguyệt Hinh Nhu đứng lên sau đó hấp ta hấp tấp lui về góc khuất, trên khuôn mặt phúng phính vẫn luôn gợi lên ý cười vô hại.

Thoạt nhìn có chút ngây ngô, còn có chút... À... Đáng yêu.

Mông còn chưa có chạm vào mép ghế dựa, lại nghe được Hoàng Quý Phi nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng lại mở miệng nói chuyện.

"Vương Gia sao còn chưa tới?" Là một giọng nói thanh nhã nhưng nghe không ra cảm xúc gì.

Mọi người đều biết, Vương Gia trong lời nói của Quý Phi chính là Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết. Có tướng mạo so với thái tử phi được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương thì chỉ có hơn chứ không kém.

"A Tuyết, hắn tạm thời sẽ không tới." Một giọng nói sang sảng không hề kiêng kỵ tiếp lời vang lên.

Nghe được thanh âm đó, trong Ngự Hoa Viên nhất thời phát ra rất nhiều âm thanh, cùng với tiếng cười ngớ ngẩn e lệ của vài thiếu nữ, có người không nhìn thấy được Đông Phương Tuyết mà mất mác, nhưng cũng có người nhìn thấy được Tiêu Dao Công Tử mà hưng phấn, tiếp theo liền cúi đầu xôn xao nghị luận.

"Chính là Tiêu Dao Công Tử, tôi nghe người ta nói, trước giờ công tử không hề tham gia những yến hội thế này."

"Nếu Tiêu Dao Công Tử đã tới, tại sao Vương Gia vẫn còn chưa đến......"

"Không nghĩ tới Thất công tử có thể xuất hiện ở chỗ này......"

Tiếng nghị luận xì xầm truyền khắp Ngự Hoa Viên, động tác ngồi xuống của Nguyệt Trì Lạc chợt ngừng lại, đệ nhất công tử? Hình như Thập Thất rất sùng bái hắn!

Trong lòng Nguyệt Trì Lạc mang theo phần hiếu kỳ chậm rãi quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt chạm phải một bức tranh tuyệt mỹ......

*****

Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ nhấp nhô nhảy động, người nọ giẫm trong ánh mặt trời bước đến.

Mái tóc đen nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, một thân trường bào màu trắng cùng với ống tay áo phồng ra phất phơ theo gió, trên tay còn cầm một cây quạt xếp làm nổi rõ cả khớp xương. Hắn cứ như vậy thong dong đi tới, nhưng không hề che giấu hết được dáng vẻ phong lưu cùng phóng khoáng, giống như hồ nước nóng sâu thẳm ở dưới ánh mặt trời tỏa ra một tia sáng chói rọi, tĩnh mịch mà cao quý, phóng đãng không chịu bị trói buộc......

Guốc gỗ dưới chân nhàn hạ giẫm đạp trên nền đá sỏi của Ngự Hoa Viên, phát ra âm thanh lạo xạo hơi nhỏ. Huyền Chi Thất tùy ý chắp tay với Hoàng Hậu cùng Quý Phi ở phía trước, cử chỉ xem như hành lễ nói: "A Tuyết tạm thời có chuyện, bảo Chi Thất đến chuyển lời cùng hai vị nương nương một tiếng, không cần chờ hắn nữa."

Giọng nói lười biếng mang theo chút thờ ơ tùy tiện, đây chính là Huyền Chi Thất.

Con trai thứ bảy của Tả Thừa Tướng, người đời gọi là Tiêu Dao công tử đệ nhất nước Đông Phương. Cuộc sống bình lặng không tham quyền, không coi trọng tiền tài, trời sinh tính tình phóng túng không chịu gò bó. Hơn nữa còn có hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, cũng bởi vì phần phong lưu và phóng túng đó, cho nên đa số những thiếu nữ nước Đông Phương đối với hắn đều là vừa yêu vừa hận!

Quý Phi tự mình nhàn nhạt thở dài, sau đó xoay người ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

"Không sao." Hoàng Hậu ngồi đoan trang ưu nhã ở trên cao, nét mặt từ đầu đến cuối gợi lên nụ cười yếu ớt đúng mực. Nghe xong lời này, cũng không có quá nhiều để tâm, đến khi nhìn về phía Huyền Chi Thất thì khóe mắt thoáng hiện một tia sáng hài lòng.

"Chi Thất đã đến đây rồi, vậy thì nể mặt Bổn cung ngồi xuống uống một chén trà rồi hãy đi."

"Cũng được, nghe nói trước đó vài ngày nước láng giềng có tiến cống một lượng lớn cực phẩm Tuyết Phong, Chi Thất cũng đang nhạt miệng, nếu như nương nương có lòng mời, há có lý do gì mà không nghe theo?"

Tuyết Phong này không phải là do nước Đông Phương sản xuất, chính là nước bên cạnh tiến cống, theo như lời đồn thì ngàn vàng cũng khó mua được.

Uống trà, cũng phải uống loại cực phẩm nhất trên đời, cho dù đối phương có là hoàng hậu cũng vẫn đòi hỏi như chuyện đương nhiên.

Lời nói ẩn chứa kiêu ngạo cùng liều lĩnh từ miệng hắn thốt ra, thế nhưng cũng không làm mọi người cảm thấy bất ngờ, ngược lại càng đáng chết hơn như đó là chuyện hiển nhiên.

Trong mắt Hoàng Hậu cũng chỉ thoáng hiện lên một chút kinh ngạc mà thôi, thân là quốc mẫu đương nhiên đã hình thành thói quen lật chuyển, ngay sau đó phong thái ung dung cao quý nhìn về hướng người hầu nói: "Dâng trà!"

Vì vậy, nhờ vào Huyền Chi Thất mà tất cả mọi người đều được uống loại trà cực phẩm Tuyết Phong của nước láng giềng tiến cống.

*****

Huyền Chi Thất đứng ở giữa toàn thể hoàng thất quý tộc cho dù chỉ mặc một bộ y phục màu trắng không có bất kỳ trang sức nào, nhưng phần phong lưu và phóng khoáng kia thì không có bất kỳ người nào có thể địch nổi.

Nguyệt Trì Lạc ngơ ngác nhìn Huyền Chi Thất một hồi lâu mới dần dần lấy lại tinh thần. Hương thơm của nước trà đang cầm trong tay tỏa ra bốn phía, nàng không nhịn được cau mày. Trà này đúng là trà ngon, nhưng nàng không biết uống trà cũng không thích uống trà.

Hời hợt hớp một ngụm nhỏ, lại nghe được Hoàng Hậu ở phía trước mượn đề tài này để bắt đầu câu chuyện.

"Bổn cung mời mọi người vào cung là để tán gẫu chuyện thường ngày trong cuộc sống, hiện tại cũng đang nhàm chán, không bằng mọi người hãy lấy trà làm thơ để góp vui, sáng tác hay Bổn cung sẽ trọng thưởng."

Quả nhiên! Tiệc Thiên Kim này rõ ràng là mời thiên kim tiểu thư tới thưởng thức trà ngắm phong cảnh, nhưng ẩn chứa trong đó vẫn không biết còn có những âm mưu quỷ quái gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều thiếu nữ có chút tài hoa đều rầm rầm rộ rộ tỏ ra hứng thú nóng lòng muốn tỷ thí, có người còn vụng trộm liếc nhìn Huyền Chi Thất, rồi sau đó thẹn thùng cúi đầu xuống, hai tay thì liên tục xoắn xoắn chiếc khăn tay.

Nguyệt Hinh Nhu cũng bắt chước làm theo, thậm chí có thể nói còn vô cùng nổi trội hơn.

Nghe nói, phụ thân đại hán gian Nguyệt gia là một lòng muốn đưa con gái bảo bối vào cung. Nói cho cùng, Nguyệt gia cho dù có giàu đến chảy mỡ thì cuối cùng cũng chỉ là một thương gia.

Mà địa vị của thương nhân ở nước Đông Phương cũng không phải là cao.

Ngược lại, nam tử ở bên kia không có mấy người, bởi vì, bên kia có một Huyền Chi Thất, mà tài hoa của Huyền Chi thất, ngoại trừ Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết ra thì không ai có thể so sánh.

Tối thiểu, ở đất nước Đông Phương thì đúng là như vậy.

Nguyệt Trì Lạc bị người quên lãng đang ngồi ở một góc khuất, ngắm nhìn Nguyệt Hinh Nhu bước lên lĩnh thưởng của Hoàng Hậu ban tặng.

Đối với loại tiệc trà xã giao có mang tính chất mục đích thế này, nàng không có hứng thú cũng không có ghét bỏ, nhưng xem cho biết cũng tốt.

Sự thật chứng minh, nàng ngoài theo dõi ra, những thứ khác cái gì cũng không thể làm, hơn nữa cái gì cũng làm không được.

Thật ra thì, nàng vẫn có khả năng dùng 'trộm' kiến thức 5000 năm của Trung Hoa, nhất định có thể xuất đầu lộ diện, một phen ra oai nở mày nở mặt.

Có điều, nàng cảm thấy không thú vị, cũng không có động phần tâm tư kia, hơn nữa nàng lại ghét nhất là phải động não.

Nguyệt Trì Lạc xem như chuyện không liên quan đến mình, lười biếng nhấc lên lông mày tiếp tục nhìn ngó mọi người uống trà, thưởng thức trà, ngâm trà, bàn luận về trà. (ngâm trà = làm thơ về trà)

Ngước mắt lên chạm phải vào một đôi mắt phượng cười như không cười, định thần nhìn lại người nọ quả nhiên chính là Huyền Chi Thất.

Nhưng khi nhìn tới, người nọ đã dời đi ánh mắt, giống như chỉ là trong lúc lơ đãng lướt qua.

Trong nháy mắt mi tâm nhíu lại, ánh mắt Nguyệt Trì Lạc thản nhiên liếc qua.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)