Đêm Không Ngủ (3)
← Ch.125 |
"Nghịch tử!" Lão giả râu bạc một thân sam y tối màu, mặt mày dữ tợn trừng mắt nhìn nam tử trung niên đang quỳ trước mặt, chẳng biết nam tử trung niên đã nói gì mà trông lão giả có vẻ tức giận, hắn giơ tay cầm lấy bình hoa đang trưng bên cạnh ném về phía nam tử trung niên đang quỳ trên đất.
Nam tử trung niên tựa hồ phát hiện được nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn thấy bình hoa to đùng đang lao về phía hắn, gương mặt bất giác hiện lên tia sợ hãi, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng bình hoa đã rơi xuống và vỡ nát. May mắn bình hoa không có rơi vào người hắn mà rơi cách hắn một đoạn, bình hoa vỡ tung tóe, mảnh vỡ văng đến chỗ hắn, cắt trúng bàn tay hắn khiến hắn phải đổ máu, thế nhưng nam tử không dám hé răng, sợ lại càng chọc tức lão giả râu bạc, đến lúc đó bình hoa không phải va chạm vào nền gạch mà là hướng thẳng về phía đầu hắn mà đến thì hắn xem như là xong rồi.
"Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm! Dạy dỗ ra một nữ nhi như vậy ngươi cũng xứng nhận mình là người của Viên gia?!" Chuyện hôm nay xảy ra ở Phong Nguyệt Lâu, một đồn mười, mười đồn trăm, khi hắn nhận được tin tức tiến cung thì Thương Phiên Phiên sớm đã đem chuyện này báo lại với Thành Thiên đế. Cho dù những người khác có nể mặt Viên gia đi chăng nữa thì cũng không thể che giấu chuyện này trước mặt Thành Thiên đế, đây là tội khi quân, chẳng ai ngu ngốc mà muốn bị liên lụy. Huống hồ khi đó tất cả mọi người có mặt tại Phong Ngyệt Lâu đều nghe thấy rõ ràng lời nói ngông cuồng của Viên Minh Châu, Thương Phiên Phiên dù có chán ghét nàng cũng không có đổ oan cho nàng, ít nhất thì việc lần này chính là tự Viên Minh Châu chuốc họa vào thân, Viên Thái phó có thể làm gì được ngoại trừ quỳ xuống nhận tội với Thành Thiên đế chứ?!
Tâm tư đế vương vốn đa nghi, so với các vị tiên đế khác Thành Thiên đế càng đa nghi nặng hơn, cho dù là người bên gối hay nhi tử thân sinh của hắn, hắn cũng chưa bao giờ thật sự tin tưởng một ai. Thủ đoạn của hắn khiến người người sợ hãi, chỉ là không ai dám nói ra, bề ngoài là một minh quân đức cao vọng trọng nhưng tâm tính bên trong lại tàn bạo chẳng khác nào hôn quân, Viên Thái phó là người nhìn Thành Thiên đế lớn kén, so với bất kì ai đều rõ ràng tính tình của hắn.
Năm xưa Viên gia quyền cao chức rộng, có chỗ dựa là tiên hoàng cho nên hoành hành ngang ngược, ép buộc Thành Thiên đế phải lấy trưởng nữ của Viên gia vào cung làm hậu, được như ý nguyện, Viên gia vốn dĩ đã kiêu ngạo nay lại càng kiêu ngạo hơn, Viên Thái phó cũng vì xem trọng Thành Thiên đế nên mới đồng ý gả nữ nhi của mình cho hắn, vốn là muốn lợi dụng đối phương để bành trướng thế lực của Viên gia trong triều đình lẫn hậu cung, thế nhưng ai biết được... thứ mà hắn nghĩ là con cờ thật ra lại là người nắm giữ cả bàn cờ. Thành Thiên đế vì muốn củng cố địa vị mà chấp nhận lấy nữ nhi Viên gia làm chính cung Hoàng hậu, ngoài mặt sủng ái nàng nhưng lại ngầm đẩy Viên thị đến đầu ngọn sóng, khiến Viên thị phải chịu sự trả thù của nữ nhân trong hậu cung. Sau đó hắn rút đuổi vô tình, quay lưng bỏ mặc nàng mà sủng ái Nhã phi, khiến Viên thị ghen tỵ nảy sinh hận thù mà ra tay với Trữ thị, vốn nghĩ Thành Thiên đế sẽ ra mặt đòi công đạo cho sủng phi của mình, ai biết được hắn lại tương kế tựu kế, mượn tay Viên gia diệt trừ Trữ gia, nhân cơ hội thu hồi quyền lực của Trữ gia, sau đó lại vừa đánh vừa xoa, định tội Viên gia để rửa sạch oan tình cho Trữ gia, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hậu cung trong phút chốc mất đi một sủng phi, địa vị của Hoàng hậu lại bị lung lay dữ tội, hành động này của Thành Thiên đế đã triệt để đắc tội Viên gia và Trữ gia, cho nên sau đó hắn mới cần một gia tộc khác để tiếp tục ủng hộ mình, người hắn lựa chọn không ai khác chính là vị Mai phi của Đỗ gia. Đỗ gia là gia tộc Đệ nhất phú thương, một đất nước dân chúng quan trọng nhưng tiền bạc cũng không thể thiếu, mấy năm nay Thành Thiên tiêu quá nhiều cho quân doanh, điều này khiến quốc khố Thành Thiên sớm đã cạn kiệt, mà Đỗ gia... không thể nghi ngờ chính là một quốc khố di động, có thể giúp Thành Thiên đế giải quyết vấn đề quan trọng này.
Triều đình và hậu cung, mặt ngoài thì nói là không được xen vào chuyện của nhau nhưng lại có mối quan hệ không thể tách rời, Mai phi được sủng ái, địa vị Đỗ gia nhờ vậy cũng được nâng cao, từ một gia tộc phú thương người của Đỗ gia tùy thời đều có thể vào triều làm quan, đây đúng là chuyện trước giờ chưa từng có ở Thành Thiên. Một gia tộc lớn mạnh kéo theo rất nhiều hậu quả và hệ lụy, giống như quyền hạn của gia tộc khác bị thay thế, địa vị của gia tộc khác bị hạ thấp, mà gia tộc đó bao gồm cả Viên gia trong đó!
Viên gia nay không bằng xưa, Thành Thiên đế nghĩ rằng để nữ nhi của hắn làm Hoàng hậu, cho nhi tử của hắn làm quan hàm ngũ phẩm Đại Lý Tự Khanh, cháu trai của hắn làm Thái tử thì xem như có thể bù đắp cho việc đối phương lợi dụng Viên gia, bất quá những thứ đó chỉ là hư danh mà thôi, ngay cả chức vị Thái phó của hắn cũng chỉ là hữu danh vô thực. Chuyện này đã khiến Viên Thái phó buộc phải thu liễm lại sự kiêu ngạo của mình, ai biết được sự kiêu ngạo sớm đã ăn sâu vào máu hắn, cho dù hắn cố gắng không biểu hiện ra ngoài thì nó cũng đã di truyền cho con cháu của hắn, bằng không cũng không phát sinh sự việc như ngày hôm nay!
Viên Minh Châu nói những lời này, mặc kệ là vô tình hay cố ý đều là sai lầm nghiêm trọng. Có câu "họa từ miệng mà ra", một người có thể vì lời nói vô tình của bản thân mà mất đi tính mạng, bản thân Viên Minh Châu cũng không phải ngu ngốc đến mức không nhận biết được điều đó, vậy mà nàng lại dám nói ra những lời này, đúng là khiến người làm gia gia như hắn tức chết mà!
Viên gia hiện đang nằm trong tầm kiểm soát của Thành Thiên đế, nhất cử nhất động của Viên gia đều bị đặt trong mắt, bình thường hắn làm gì cũng đều cẩn thận, không một chút lơ là, không nghĩ đến hôm nay Viên Minh Châu lại nói ra những lời này chẳng khác nào tạo cơ hội cho Thành Thiên đế ra tay với bọn họ.
"Phụ thân bớt giận, có lẽ là có hiểu gì đó trong này, Minh Châu không thể nào lại..." Nam tử trung niên đang quỳ trên đất không ai khác chính là Đại Lý Tự Khanh Viên Khải, phụ thân của Viên Minh Châu. Chuyện của Viên Minh Châu Viên Khải cũng là biết được từ miệng của người khác, hắn còn chưa kịp về nhà dạy dỗ Viên Minh Châu thì đã bị gọi tiến cung nhận lỗi với Thành Thiên đế, sau đó lại bị Viên Thái phó tức giận đùng đùng kéo về Viên phủ, bắt hắn quỳ trước từ đường, thay nữ nhi của mình nhận sai trước tổ tiên Viên gia.
"Hiểu lầm? Có gì mà hiểu lầm chứ? Lời của nàng sớm đã truyền khắp Yến Kinh, bây giờ có ai mà không biết tiểu thư Viên gia kiêu ngạo ra sao, Viên gia đang có muốn tạo phản hả?!" Viên Thái phó tức giận gần một tiếng, chỉ hận không thể ngay lập tức bổ đầu đối phương xem bên trong có chứa bả đậu hay không. Bây giờ vấn đề không phải là hiểu lầm hay không, nếu nàng thật sự không nói ra những lời đại nghịch bất đạo đó, cho dù bị người khác vu oan hắn cũng không tiếc tính mạng mà đi cầu tình, thay nàng đòi lại công đạo, vấn đề là nàng thật sự nói ra những lời này, vì vậy cho dù có đánh đổi cả Viên gia cũng không thể bảo vệ được nàng, thậm chí đến lúc đó Viên gia còn bị nàng liên lụy.
"Phụ thân, con về sẽ dạy lại Minh Châu, sẽ không để nàng phạm phải sai lầm nữa..."
"Dạy lại dạy lại, lúc nào ngươi cũng chỉ nói được có câu đó, chỉ bởi vì ngươi dung túng nên nữ nhi của ngươi mới ngông cuồng như vậy!" Đối với thái độ nhận sai của nhi tử, Viên Thái phó không những không nguôi giận ngược lại càng thêm tức giận, nếu đối phương không phải nhi tử duy nhất của hắn thì hắn sớm đã dùng gậy đập chết đối phương.
Nữ nhi của hắn, người nào người nấy đều thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, sắc sảo hơn người, lại mưu mô xảo quyệt, không ngờ cuối cùng lại sinh hạ một nhi tử ngu dốt như vậy, ngay cả việc dạy dỗ ra một nữ nhi cũng không xong, đây đúng là thất bại lớn nhất cuộc đời hắn!
"Chuyện lần này là do Hoàng hậu cùng Thái tử cầu tình cho nên bệ hạ mới đồng ý bỏ qua cho tiểu hài tử vô tri như nàng, vì vậy nàng mới có thể giữ lại cái mạng này, Viên gia mới không bị tru di cửu tộc, bằng không ngươi nghĩ rằng ta còn đứng đây mắng chửi ngươi sao?!"
Viên Khải ngập ngừng, hắn cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên mới không dám hé răng nửa lời mà chỉ im lặng nghe đối phương mắng.
"Ngươi trở về nói với nàng, ta đây sẽ không bao giờ nhận cháu gái là nàng, trừ phi nàng quỳ xuống nhận lỗi với công chúa điện hạ!"
Loading...
Viên Khải sửng sốt: "Công chúa điện hạ? Phụ thân... người đang nói đến Phiên Phiên công chúa sao?"
"Đúng vậy, chính là Phiên Phiên công chúa." Ở trước mặt mọi người, Viên Minh Châu lại ăn nói ngang ngược với Thương Phiên Phiên chẳng khác nào cho hoàng thất một cái tát, tuy rằng Thành Thiên đế đã bỏ qua cho Viên Minh Châu nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không để tâm đến chuyện này. Viên Minh Châu phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu không ra mặt xin lỗi thì người ngoài nhìn vào sẽ nói gì đây? Vốn hắn muốn để Viên Minh Châu đi đến Chính điện quỳ ở nơi đó nhận lỗi trực tiếp với Thành Thiên đế nhưng sợ nàng làm phiền Thành Thiên đế, không những không nhận được sự tha thứ của Thành Thiên đế ngược lại còn chọc giận đối phương, đến lúc đó Viên gia thật sự là bị nàng hại chết!
Viên Thái phó già rồi, hắn cũng muốn giao lại Viên gia cho nhi tử quản lí, bởi vì hai nữ nhi của hắn đều đã gả ra ngoài, cho dù sau này có cần nhờ trợ giúp thì cũng là nhà của phu quân các nàng mà thôi, nhưng xem tình hình này có lẽ hắn không thể giao lại sớm hơn rồi, hắn cũng không muốn gia nghiệp Viên gia cuối cùng lại hủy hoại trong tay nhi tử ngu dốt của hắn.
"Phụ thân, người cũng biết Minh Châu cùng công chúa không hợp, để nàng đi nhận sai với công chúa, sợ là không thể..." Mối quan hệ giữa Viên Minh Châu và Thương Phiên Phiên không tốt vốn dĩ không phải là bí mật gì, bình thường hai người gặp mặt đều khiêu khích lẫn nhau, thậm chí nhiều lần suýt nữa đánh nhau, nếu không có người đến ngăn cản kịp thời thì sợ là có án mạng xảy ra rồi, chuyện để Viên Minh Châu nhận lỗi với Thương Phiên Phiên, sợ là không có khả năng.
"Có cái gì mà không thể? Nàng làm sai thì phải nhận lỗi, để nàng nhận sai với công chúa thì đã làm sao?!" Thấy nhi tử chưa gì đã lên tiếng bênh vực nữ nhi của minh, Viên Thái phó nhìn hắn với ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép, vốn hắn còn có chút hi vọng, nếu Viên Khải đồng ý với lời nói của hắn, không nói hai lời liền để Viên Minh Châu đi nhận sai, cho dù là giả đi chăng nữa hắn cũng sẽ không tiếc bỏ ra thời gian để rèn luyện đối phương nhưng xem ra... cho dù có rèn luyện bao lâu nữa đối phương cũng không thể gánh được trọng trách của Viên gia.
"Chỉ cần nàng nhận được sự tha thứ của công chúa thì nàng vẫn sẽ là người của Viên gia, bằng không... ngươi cứ đuổi nàng ra khỏi Viên gia đi!" Nhận lỗi với Thương Phiên Phiên chỉ là hình thức, thứ hắn muốn chính là để Thành Thiên đế nhìn ra được Viên gia chịu hạ mình trước hoàng thất để đối phương bớt đi nghi kỵ trong lòng, nếu không Viên gia sợ là không còn chỗ đứng ở Yến Kinh nữa.
"Phụ thân, Minh Châu là cháu gái của người..." Viên Khải không thể tin được việc Viên Thái phó có thể noi đuổi người ra khỏi Viên gia một cách tự nhiên như thế, trong khi đối phương lại còn là cháu gái của hắn!
"Cũng bởi vì nàng là cháu gái của ta cho nên ta mới cho nàng thêm cơ hội, bằng không ta sớm đã gạch tên nàng ra khỏi gia phả!" Viên gia không đông con cháu, Viên Khải chỉ có Viên Minh Châu là đích trưởng nữ, bình thường Viên Khải rất sủng ái nàng, nhưng Viên Thái phó đối với cháu gái này không hề có tình cảm, thậm chí một chút tình thương cũng không có. Viên Minh Châu từ nhỏ liền đối với Viên Thái phó rất sợ hãi, bởi vì Viên Thái phó dạy dỗ nàng rất nghiêm khắc, lúc nhỏ có đoạn thời gian Viên Minh Châu được đưa đến Thái phó phủ để học tập nhưng không đến một tháng Viên Minh Châu liền khóc lóc đòi về. Viên Khải không còn cách nào chỉ có thể đưa nữ nhi trở về, từ đó về sau Viên Minh Châu rất ít khi ghé qua Thái phó phủ, tình cảm vốn dĩ còn chưa được hình thành đã phai nhạt theo năm tháng, cho nên khi nghĩa đến việc gạch tên nàng ra khỏi gia phả Viên gia Viên Thái phó một chút cũng không có cảm giác gì.
"Đi xin lỗi công chúa hoặc bị đuổi khỏi Viên gia, đây là cơ hội cuối cùng ta cho nàng!"
Viên Khải rời khỏi Thái phó phủ với tâm trạng buồn bực không vui, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ với việc mà Viên Minh Châu đã làm. Đúng như lời Viên Thái phó nói, chuyện lần này nàng làm suýt nữa hại cho Viên gia bị tru di cửu tộc, nếu không phải có Viên Hoàng hậu nói đỡ, Thái tử cầu xin thì sợ rằng Thành Thiên đế đã truy cứu mọi chuyện đến cùng chứ không bỏ qua đơn giản như vậy.
Viên gia đã từng là một đại gia tộc lớn mạnh nhất nhì tại Yến Kinh này, thế nhưng kể từ sau chuyện năm đó của Trữ gia Viên gia bị xuống dốc mạnh, mấy năm gần đây địa vị của Viên gia hoàn toàn chẳng là gì trong mắt của người khác, hiện tại lại thêm chuyện của Viên Minh Châu, thanh danh của Viên gia lúc này cũng đã mất sạch, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Viên gia cũng sẽ biến mất trên thế gian này mất.
Hắn là nhi tử duy nhất của Viên Thái phó, tương lai phải gánh vác Viên gia, nhưng bởi vì nữ nhi thường xuyên thích đi gây sự của mình mà đến tận bây giờ Viên Thái phó vẫn chưa muốn giao lại Viên gia lại cho hắn. Viên Khải dù giận nhưng cũng thấu hiểu suy nghĩ của phụ thân, có một nữ nhi như vậy nếu để hắn nắm quyền Viên gia sợ rằng Viên gia sẽ sớm bị hủy trong tay hắn, vì vậy hắn vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, thế nhưng một ngày Viên Minh Châu không chịu sửa đổi bản tính của mình thì phụ thân sẽ không bao giờ chịu giao quyền cho hắn, đây là điều Viên Thái phó muốn nói với hắn.
Viên Thái phó nói đúng, là hắn nuông chiều Viên Minh Châu cho nên nàng mới được nước lấn tới, không xem ai ra gì, lời nào cũng dám nói ra, còn không nghĩ đến hậu quả của việc đó, ngu ngốc đến như vậy... không dạy là không được!
Dưới cơn tức giận, Viên Khải vừa về đến phủ đã lập tức đi đến viện của Viên Minh Châu, nha hoàn vừa thấy bộ dạng hung thần sát khí của hắn liền run rẩy không thôi, muốn đi ra ngăn cản lại bị hắn đẩy sang một bên, hắn bất chấp lễ nghi xông thẳng vào trong, lúc này đã là nửa đêm, Viên Minh Châu đang say giấc nồng trên giường.
Nhìn nữ nhi đang yên giấc, bộ dạng an ổn ngủ của nàng giống như đối với nàng hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, điều này khiến cơn giận Viên Khải đè nén dưới đáy lòng lại bùng lên dữ dội. Hắn tiện tay cầm lấy thau nước mà nha hoàn chuẩn bị để cho nàng rửa mặt đặt bên cạnh đầu giường hắt thẳng lên giường, sau đó quăng thau đồng xuống đất, tạo ra thanh âm chói tai khiến nha hoàn vừa mới đi vào đã ngập ngừng đứng ngay cửa, như sợ xảy ra án mạng nàng lập tức chạy đến viện của Viên phu nhân cầu cứu.
"A..." Viên Minh Châu đang trong mộng đẹp đột nhiên cảm thấy thân mình ướt đẫm, nghĩ rằng bản thân bị rơi xuống nước nên vội vàng tỉnh dậy.
"Phụ thân... sao người lại ở đây?" Vừa mới mở mắt đã nhìn thấy bóng người cao lớn đứng bên cạnh giường, điều này suýt dọa cho Viên Minh Châu ngất xỉu, cẩn thận nhìn lại mới thấy rõ đối phương là Viên Khải, không khỏi thở phào một hơi.
"Trễ như vậy, người còn chưa đi ngủ sao?" Nhìn giấy dán cửa Viên Minh Châu cũng biết là trời chưa sáng, nàng đã ngủ được một giấc, không lầm thì lúc này cũng đã qua nửa đêm, giờ này lẽ ra phụ thân đã đi nghỉ ngơi rồi mới phải. Đối với sự xuất hiện của Viên Khải, Viên Minh Châu hơi nghi hoặc, bình thường Viên Khải rất ít khi đến tìm nàng, cho dù là tâm sự hay dạy dỗ thì chỉ có Viên phu nhân mới quan tâm nàng, thứ Viên Khải có thể cho nàng chính là sự sủng ái vô hạn, hắn ngày thường bận rộn nên sẽ không quản nàng, đột nhiên nửa đêm đến tìm nàng, rõ ràng là có chuyện.
Viên Khải nhìn Viên Minh Châu chằm chằm, không có mở miệng, trong bóng tối sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, chỉ hận không thể ngay lập tức kéo nữ nhi xuống giường mà cho nàng một trận, nhưng vì nể tình đối phương là nữ nhi của hắn, lại mang thân phận nữ tử cho nên hắn không tiện ra tay, Viên Khải từ nhỏ đọc sách thánh hiền, là một quân tử không ra tay đánh nữ nhân.
Không nhận được câu trả lời, Viên Minh Châu có chút buồn bực, bàn tay nắm chăn đột nhiên đụng đến một mảnh ướt đẫm, hơi ngạc nhiên cúi đầu, tuy rằng trong bóng tối nàng không thấy rõ nhưng nàng cảm nhận được chăn của nàng bị ướt, không những thế y phục trên người nàng cũng bị ướt, giống như vừa mới từ dưới hồ vớt lên vậy.
"Sao lại như vậy? Y phục của ta sao lại ướt thành như vậy, người đâu..." Không rõ tình hình của bản thân thế nào nên Viên Minh Châu bèn lớn tiếng hét lên, ý đồ gọi người vào.
"Câm miệng! Nửa đêm nửa hôm mà la hét cái gì?!" Viên Khải tức giận gầm một tiếng, hắn không muốn làm lớn chuyện này, chỉ muốn dạy dỗ nữ nhi trong im lặng, bởi vì lúc này đã không còn sớm nữa, đêm khuya tĩnh lặng, xung quanh lại có không ít phủ đệ, hắn không muốn tiếng xấu về Viên gia tiếp tục đồn xa.
Thanh danh của Viên gia sớm đã bị Viên Minh Châu làm cho mất sạch, hắn cũn không muốn ngày mai ra đường còn bị người khác chỉ chỏ bàn tán!
"Phụ thân, y phục của con không biết vì sao lại ướt thành như vậy, con..."
"Đủ rồi! Là ta làm đó, la hét cái gì?"
Viên Minh Châu ngạc nhiên: "Phụ thân? Sao người lại... ?" Lúc này Viên Minh Châu đã nhận thấy có gì đó không đúng, Viên Khải sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm nàng, huống hồ thái độ của hắn từ đầu giờ đến giờ vẫn luôn khó chịu, chỉ là nàng không rõ là xảy ra chuyện gì mà lại chọc giận Viên Khải tức giận đến như vậy.
"Ngươi còn dám hỏi ta? Ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì rồi hả?!"
"Con đã làm gì chứ?"
"Hôm nay ở Phong Nguyệt Lâu ngươi đã nói ra những lời gì, ngươi quên rồi sao?!"
Lời nói của Viên Khải như đánh vào tiềm thức của Viên Minh Châu khiến kí ức trong đầu nàng không tự giác quay trở về.
"Phụ thân, chuyện đó..."
"Ta không muốn nghe ngươi giải thích nữa, những lời nói này ta đã nghe nhiều rồi. Lần này ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, ta không có khả năng bỏ qua cho ngươi."
Viên Minh Châu không rét tự run, tự giác kéo chăn đi xuống giường quỳ xuống, mặc dù ngày thường nàng kiêu ngạo không xem ai ra gì nhưng Viên Minh Châu cũng biết cuộc sống hiện tại mà nàng có là do Viên Khảo ban cho, cho nên ở trước mặt Viên Khải, dù muốn hay không nàng vẫn phải nhúng nhường.
"Phụ thân, là nữ nhi sai rồi, nữ nhi ở đây nhận lỗi với người..." Vừa nói nàng liền nức nở, lúc này nàng chỉ hận không thể rơi nước mắt để khiến đối phương mềm lòng tha thứ cho nàng.
"Chuyện qua một ngày rồi mà bây giờ ngươi mới nhận sai với ta? Ta hoàn toàn không nhận được thành ý gì từ ngươi cả." Viên Khải cười lạnh, đột nhiên cảm thấy châm chọc không thôi, trước đó hắn còn ở trước mặt Viên Thái phó nói giúp cho nàng, hiện tại nghĩ lại đúng là buồn cười, rõ ràng nàng không hề biết lỗi của mình, nhận lỗi với hắn giống như là cho có vậy.
"Phụ thân... con... con không phải cố ý, con thật sự... con chỉ là sợ chọc giận phụ thân tức giận cho nên mới giấu giếm, phụ thân, người tin con đi..." Nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này của Viên Minh Châu nhất định sẽ rất kinh ngạc, còn đâu là dáng vẻ cao cao tại thượng của một vị tiểu thư kiêu ngạo nên có chứ?
"Sợ chọc ta tức giận?" Hắn nhếch môi, tỏ vẻ châm chọc: "Từ khi nào ngươi làm chuyện lại biết suy nghĩ đến người khác rồi hả?!"
"Phụ thân, nữ nhi..."
"Đã không còn sớm nữa, ta cũng chẳng muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này với ngươi, cho nên ta nói ngắn gọn thế này." Bây giờ đã hơn nửa đêm, Viên Khải thật sự không có tâm trạng trách mắng Viên Minh Châu, hắn cũng không muốn Viên phi nhân nhận được tin lại chạy đến náo loạn, đến lúc đó chỉ sợ cả con đường này đều bị Viên gia đánh thức, không cần đợi đến sáng mai thì sợ là chuyện này sẽ lan truyền khắp kinh thành.
"Phụ thân, chỉ cần người có thể tha thứ cho con, người bắt con làm gì cũng được..." Viên Minh Châu đột nhiên đổi giọng, mềm mại hẳn đi, không khó để nhận ra nàng là đang muốn lấy lòng hắn.
Bình thường nàng có làm gì Viên Khải đều sẽ tha thứ cho nàng, lần này nàng đúng là đã gây ra chuyện lớn nhưng nếu nàng ngoan ngoãn nhận sai, Viên Khải nhất định sẽ chịu bỏ qua.
"Lời này là ngươi nói, ngươi cũng đừng hối hận."
Viên Minh Châu nghe vậy hơi ngập ngừng, không rõ vì sao Viên Khải lại nói nàng đừng hối hận, bất quá nếu không có chuyện gì thì hắn sẽ không nói lời này với nàng, chẳng lẽ hắn muốn nàng làm gì đó lớn lao lắm mới chịu tha thứ cho nàng sao?
"Phụ thân, con..."
"Gia gia ngươi hạ chiếu thư xuống, nói nếu không đi nhận lỗi với công chúa điện hạ thì sẽ đuổi ngươi khỏi Viên gia."
"Xin lỗi thôi mà, không sao, con có thể làm được." Nghe Viên Khải nói chỉ cần nhận lỗi, tâm tình thấp thỏm của Viên Minh Châu xem như được thả lỏng, chỉ là... Viên Khải vừa mới nói gì, nàng phải nhận lỗi với công chúa điện hạ là sao?
"Phụ thân... công chúa điện hạ là..." Đáy lòng Viên Minh Châu có chút bất an, giống như đã biết được đáp án, thế nhưng nàng vẫn cố chấp muốn nghe lời nói từ miệng của Viên Khải.
"Còn ai vào đây nữa, tất nhiên là Thất công chúa rồi."
"Thất công chúa..."
Chẳng phải là Thương Phiên Phiên sao?
Viên Khải muốn nàng đi nhận lỗi với Thương Phiên Phiên?
Đó là chuyện không thể nào!
Lúc này không chỉ Đại Lý Tự Khanh Viên gia chó mèo không yên mà ngay cả Hộ bộ Thượng thư Tử gia cũng náo nhiệt không kém.
"Lão gia, không xong rồi!"
Tử Sở đang nhắm mắt nằm trên giường, bên cạnh là mỹ nhân ôn nhu như ngọc, đột nhiên thuộc hạ của hắn lại xông cửa vào, hắn vốn không phải loại người có thể dễ dàng rơi vào giấc ngủ, chưa kể bên cạnh còn có người, cho nên tên thuộc hạ xông vào hắn liền tỉnh, còn chưa đợi hắn tức giận mắng thì đối phương đã cho hắn một tin dữ.
"Lão gia, đám người Tử Nhất bỏ trốn hết rồi!"
"Ngươi nói cái gì?!" Tử Sở bất dậy, bỏ mặc ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng mà đi lấy áo khoác khoác vào, sau đó không nói hai lời liền tóm lấy cổ của tên thuộc hạ, gần một tiếng.
"Tử Nhất... đám người Tử Nhất đã trốn khỏi địa lao rồi..."
"Sao bọn họ có thể trốn khỏi địa lao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"
"Thuộc hạ không biết, lúc thuộc hạ đến thì thấy những người canh giữ đều ngất đi, địa lao cũng không còn một ai..."
"Phế vật!" Tử Sở tức giận đẩy tên thuộc hạ sang một bên, lao ra khỏi phòng, vừa mới đi đến cửa đã gặp tên tử sĩ mà hắn huấn luyện gần đây, hiện đang là trợ thủ đắc lực của hắn.
"Tử Ly, đã có chuyện gì xảy ra?"
"Lão gia, cách đây một canh giờ, Tử Thất đột nhập vào địa lao, ý đồ muốn cứu đám người Tử Nhất..."
"Một mình hắn mà có bản lĩnh xông vào thiên la địa võng của Tử gia để cứu người sao?!" Tử Sở nghi ngờ, năng lực của Tử Thất thế nào hắn rõ ràng hơn ai hết, không có chuyện một mình hắn lại có thể xông vào Tử gia cứu người mà ngược lại còn thành công.
"Vốn dĩ người của chúng ta đã bắt được hắn, chỉ là không rõ vì sao cuối cùng đám người Tử Nhất đều bị cứu đi, có vẻ như đã có người khác nhúng tay vào..." Bằng không hộ vệ canh gác ở khu vực bên đó cũng đã không bị mê dược làm cho hôn mê bất tỉnh.
"Sớm biết như vậy, ta đã trừ khử đám người Tử Nhất luôn rồi!" Hắn giữ đám người Tử Nhất lại là vì muốn đặt bẫy Tử Thất, không ngờ cuối cùng lại để tất cả bọn họ đều chạy thoát.
"Còn có một chuyện, thuộc hạ không biết có nên nói ra không..."
"Lề mề cái gì? Còn không mau nói!" Chuyện của Tử Nhất vốn dĩ đã chọc cho Tử Sở tức giận, hiện tại lại thấy Tử Ly lề mề như vậy, chỉ hận không thể trút giận lên đầu đối phương.
"Vị độc sư ở Tây Viện kia, đã biến mất rồi."
"Ngươi nói cái gì?!"
Hết Viên gia rồi lại đến Tử gia, xem ra đêm nay đúng là một đêm không thể ngủ mà!
← Ch. 125 |