Hãm hại
← Ch.038 | Ch.040 → |
"... Chẳng lẽ Vân Thiên phường sợ thua nên mới không để tiểu nữ chơi sao?" Bạch Tử Linh nhếch môi cười lạnh, trong mắt là sự châm biếm rõ rệt. Đỗ Thanh Triệt hắn hóa ra cũng chỉ có như thế, ngoài gương mặt tuấn tú, gia thế tốt một chút, hắn có gì hơn người chứ? Người như vậy mà 'nàng' cũng yêu đến bán mạng, thật không hiểu sở thích của nữ nhân cổ đại, dù sao cũng là nữ nhân, cần gì vì một nam nhân mà lại hãm hại lẫn nhau như vậy...
Nhắc đến chuyện này khiến Bạch Tử Linh liền buồn bực, ánh mắt nhìn Đỗ Thanh Triệt càng thêm vài phần chán ghét. Nếu không phải tại vì hắn thì Lê Nguyệt Thiên Phương liệu có bày mưu khiến 'nàng' nhảy hồ tự tử?! Mặc dù phần lớn là do bản thân 'nàng' ngu ngốc, cư nhiên lại đi tin lời của Lê Nguyệt Thiên Phương, nhưng nếu không phải vì hắn 'nàng' sẽ nhảy hồ sao?!
"..." Đỗ Thanh Triệt thu hết thảy vào mắt, bao gồm cả ánh mắt chán ghét của Bạch Tử Linh, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, dường như hắn không có đắc tội nàng a? Hơn nữ nhân này khác hẳn những nữ nhân khác mà hắn đã từng gặp, không phải hắn tự kỷ nhưng bất kể nữ nhân nào gặp hắn đều kinh diễm, nhưng đến lượt nữ nhân này lại nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét như thế. Đỗ Thanh Triệt sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên gặp nữ nhân chán ghét mình, sự thật khiến hắn không khỏi buồn bực!
Thanh Nhi bên cạnh trầm mặt, nàng có thể xác định Đỗ thiếu gia hẳn sẽ không nhận ra nàng, mặc dù trước kia nàng có đi theo bên người tiểu thư đến tìm Đỗ thiếu gia nhưng trong mắt Đỗ thiếu gia chưa bao giờ chứa một nô tì nhỏ bé như nàng, điều này khiến Thanh Nhi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Nhưng cũng lo lắng tiểu thư nàng bị nhận ra, dù sao trong mắt người đời tiểu thư chính là một 'phế vật', nếu bọn họ biết tiểu thư thay đổi như ngày hôm nay hẳn là nghĩ suốt bao nhiêu năm nay tiểu thư là giả vờ, điều này sẽ gây bất lợi cho tiểu thư!
"Thế nào? Lời tiểu nữ nói chẳng lẽ không đúng sao?"
Không ít người cảm thấy bất bình thay Bạch Tử Linh, tất nhiên bọn họ cũng không dám mở miệng lên tiếng chất vấn Đỗ Thanh Triệt giống nàng. Dù sao Vân Thiên phường cũng là sản nghiệp của Đỗ gia, mà Đỗ gia chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu, người thông minh tất nhiên sẽ không đứng ra ủng hộ Bạch Tử Linh, mặc dù bọn họ rất bất bình.
Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Tử Linh như quái vật, không biết tử y nữ tử này thân phận thế nào mà lại dám đến Vân Thiên phường phá rối, chẳng lẽ nàng không sợ đắc tội Đỗ gia sao? Đỗ gia ở Thành Thiên Quốc không phải là một gia tộc bình thường, mà nhìn tử y nữ tử này... Thân phận của nàng chắc hẳn không tầm thường nên mới có thể dám ở nơi này chất vấn Đỗ thiếu gia?!
"Nàng... Nàng chính là ý trung nhân của Lãnhcôngtử!" Không biết là người nào vừa mở miệng, mọi người xung quanh đều bàn bạc xôn xao cả lên. Mặc dù người nơi này chỉ là đám con bạc nhưng cũng có không ít người hiểu biết, cũng có không ít vương tôn quý tộc, mọi người đều bàn tán về thân phận của tử y nữ tử.
"Đúng rồi, ngày hôm đó ta có thấy nàng đi cùng Lãnhcôngtử..."
"Chắc không đó, bên ngoài chẳng phải đồn Lãnhcôngtử không gần nữ sắc sao?"
"Vậy là ngươi không nắm tin tức rồi, hôm đó..."
"Thật sao..."
Bạch Tử Linh không chịu được ánh mắt của đám người này nhìn nàng liền chán ghét nhíu mày, không vui liếc mắt nhìn Thanh Nhi. Thanh Nhi hiểu ý liền hất tay một hất tay một cái, khói trắng bay mù mịt, mọi người liền vội bịt miệng lại nhưng cũng có không ít người ngất xỉu.
Ngay sau khi khói tan, nguyên lai Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi vốn dĩ đang đứng đó lại hoàn toàn biến mất, điều này khiến không ít người càng suy đoán thân phận của tử y nữ tử, không ít người đều cho rằng nàng là tiểu thư của một gia ẩn sĩ nào đó, cũng không ít người cho rằng nàng nàng là người trong giang hồ, bất quá tất cả chỉ là suy đoán.
Đỗ Thanh Triệt đứng đó nheo mắt, phân phó cho hộ vệ bên người: "Tra!" Đối với thân phận của tử y nữ tử này, Đỗ Thanh Triệt hắn thật sự là hiếu kỳ!
***
"Thanh Nhi, thứ đó..." Sau khi ra được bên ngoài, Bạch Tử Linh liền mở miệng hỏi, tại sao trước kia nàng không phát hiện Thanh Nhi lại có mê dược bên người nhỉ?
"Cái đó... Lần trước là do Lạc Hàm đưa cho muội..." Thanh Nhi thành thật nói, lời của nàng khiến Bạch Tử Linh không khỏi mở miệng: "Tình cảm của hai người tiến triển nhanh thật!" Chắc chắn giữa bọn họ có bí mật không muốn cho nàng biết, nếu không tại sao Lạc Hàm lại đưa mê dược cho Thanh Nhi phòng thân. Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì sao? Nhưng dường như trước kia nàng chưa từng gặp qua Lạc Hàm như thế với Thanh Nhi, dường như bọn họ chỉ mới như thế gần đây?!
Thanh Nhi cắn môi, bộ dạng khó xử khiến Bạch Tử Linh thở dài mở miệng chuyển đề tài: "Thanh Nhi, muội nói thử xem Đỗ Thanh Triệt có nhận ra ta không?"
"Hẳn là... Không đâu ạ..." Thanh Nhi không chút do dự mở miệng khiến Bạch Tử Linh cảm thấy kì quái: "Tại sao?" 'Nàng' đeo bám hắn mấy năm nay, chỉ là trong phút chốc thay đổi hắn lại không nhận ra nàng? Nếu Bạch Tử Linh thật sự biết, không biết 'nàng' có đau lòng hay không đây?!
"Bởi vì tiểu thư thay đổi quá nhiều..." Đến Thanh Nhi còn không nhận ra, hống hồ là Đỗ thiếu gia?!
"Nói cũng phải..." Bạch Tử Linh gật đầu đồng tình.
"Không biết Lạc Hàm như thế nào rồi?"
"Chắc hẳn là xong rồi, Thanh Nhi, chúng ta đi mua vài bộ y phục..."
"Sao ạ?" Thanh Nhi bất đắc dĩ bị Bạch Tử Linh kéo đi mất.
***
"Tiểu thư... Như vật liệu có..."
"Thế thì đã sao? Ta không nói ngươi không nói, sẽ không ai biết đâu!"
"Nhưng mà..."
Trong Chiêu Lan Viện, Lâm Tâm Lan ngồi trong đình, bên cạnh là nha hoàn mà Bạch Vân Hoài đưa đến cho nàng, nàng thanh thản ngồi, tây xoa ly trà, hoa văn trên ly trà được chạm khắc tinh xảo, đó là một đó liên hoa giữa mùa hạ, đóa hoa nở rực rỡ giữa nền lá xanh.
"Nhưng nhị cái gì? Ta là tiểu thư của ngươi, ngươi là muốn chống đối ta?" Lâm Tâm Lan nhíu mày không vui, khiến nha hoàn bên cạnh sợ hãi quỳ xuống: "Tiểu thư bớt giận, tiểu thư bớt giận, nô tì không phải là muốn chống đối tiểu thư..."
"Ta nói Tiểu Nghi à, phụ thân đã ban ngươi cho ta thì ta chính là chủ tử của ngươi..."
Nha hoàn gọi Tiểu Nghi sợ hãi cúi đầu, nàng là do lão gia phân phó đến bên cạnh chăm sóc cho tiểu thư, mặc dù không ít nha hoàn đều ghen tỵ với nàng được ở bên cạnh tiểu thư nhưng Tiểu Nghi không hề vui vẻ. Mọi người đều nghĩ rằng Ngũ phu nhân đang được lão gia sủng ái, là nữ nhi tất nhiên Lâm Tâm Lan cũng được yêu chiều nhưng tính tình của tiểu thư... Bề ngoài ôn nhu như ngọc nhưng thật ra tâm địa rắn rết, so với Nhị tiểu thư còn khó hầu hạ hơn vạn phần. Nhưng là nha hoàn, tất nhiên Tiểu nghi không tiện nói nhiều, chỉ cảm thấy Thiên gia bấtcông, cho nàng một cuộc sống nghèo khổ còn phải hầu hạ Tâm Lan tiểu thư, không ai biết rằng cuộc sống của nàng trôi qua chẳng khác nào địa ngục. Bản thân nàng thà đi giặt quần áo, cũng cực khổ cũng không muốn ở bên cạnh tiểu thư...
"... Ngươi muốn cãi lời bổn tiểu thư sao? Ngươi là muốn bị phạt à?!"
"Tiểu thư tha tội, Tiểu Nghi không dám, nô tì sẽ nghe lời tiểu thư, sẽ làm theo lời tiểu thư..." Nghe đến bản thân sẽ bị phạt Tiểu Nghi sợ hãi cầu xin, nàng thà nghe theo lời tiểu thư hãm hại Tam tiểu thư cũng không muốn bản thân phải chịu hình phạt của tiểu thư. Hãm hại Tam tiểu thư nếu bị phát hiện thì cùng lắm nàng sẽ bị đánh, bị nhốt, thậm chí là bị bỏ đói... Nhưng ít ra như vậy nàng còn có thể sống sót!
"Như vậy mới ngoan chứ..." Lâm Tâm Lan cười lạnh, hài lòng với lời nói của Tiểu Nghi, trong lòng nàng đang rất vui vẻ, vị trí Tam tiểu thư Thừa tướng phủ phải thuộc về Lâm Tâm Lan nàng, chỉ có nàng mới xứng đáng, Bạch Tử Linh là ai chứ, chỉ là một 'phế vật'không hơn không kém, số trời đã đinh là nàng ta sẽ thua trong tay nàng rồi!
← Ch. 038 | Ch. 040 → |