Vay nóng Tinvay

Truyện:Đầu Lưỡi - Chương 46

Đầu Lưỡi
Trọn bộ 54 chương
Chương 46
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Edit: Peiria

Mấy ngày nán lại Thượng Hải, có thể nói là những ngày thoải mái nhất của Tần Khai Hân trong hai năm qua.

Ngoại trừ mỗi ngày ngủ thẳng đến khi tỉnh, chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ Thượng Hải tìm mỹ thực, lần này tới đây cô còn liên lạc được với mấy bạn học cũ hẹn ra ngoài ăn cơm.

Những người này đều là bạn bè cô quen biết khi học tập ở Đài Loan, sau khi trở về, tuy không có cơ hội gặp mặt, nhưng bọn họ lập ra một nhóm chat nói chuyện phiếm, trao đổi kinh nghiệm làm bánh ngọt với nhau.

Trình Hạ, nhóm trưởng nhóm làm bánh, là một cô gái gốc Thượng Hải, lớn hơn Tần Khai Hân vài tuổi, điều kiện gia đình khá giả, thông minh tài giỏi, lại rất quyết đoán.

Mấy năm nay, cô sáng lập ra thương hiệu bánh ngọt "" của riêng mình, còn sang Anh quốc học tập, trở thành chuyên gia tạo hình bánh ngọt được PME chứng nhận.

Kỳ thực, Tần Khai Hân và Trình Hạ không thể coi là bạn học, năm đó cô lấy hết dũng khí chạy tới Đài Loan học tập, vẫn còn là lính mới, đối với kỹ thuật tạo hình cao cấp này dốt đặc cán mai, mà Trình hạ đã có phòng làm việc riêng, là người có kinh nghiệm phong phú rồi.

Khóa học đó mời giảng viên từ PME Anh quốc tới dạy, Trình Hạ là người phiên dịch kiêm trợ thủ của giảng viên, cũng là học tỷ bọn họ, cô ấy giúp đỡ Tần Khai Hân rất nhiều, không ngần ngại truyền thụ toàn bộ kiến thức mình đã tích góp được.

Cho tới nay, Tần Khai Hân đều đã coi Trình Hạ thần tượng, lấy cô ấy làm mục tiêu, nhất là mấy năm gần đây, danh tiếng của "" càng lúc càng lớn, hiện tại đã xây dựng quan hệ hợp tác lâu dài với rất nhiều công ty biểu diễn nghệ thuật, thương hiệu thời trang, doanh nghiệp lớn, cung cấp cho họ món tráng miệng với chất lượng cao.

Tần Khai Hân quyết định mở lớp dạy làm bánh, sáng lập ra thương hiệu của chính mình, cũng là do sức ảnh hưởng của Trình Hạ, hy vọng có thể theo kịp bước chân thần tượng.

Sau khi gặp mặt, Tần Khai Hân lại cùng Trình Hạ đi tham quan trường dạy làm bánh của cô ấy, thiết bị và dụng cụ làm bánh chuyên nghiệp bên trong đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.

Cô nói với Trình Hạ kế hoạch mở lớp học làm bánh, còn đưa một số ảnh chụp lớp học cho cô ấy xem, sau khi xem xét, Trình Hạ khen ngợi cách trang trí phòng học, nhưng đồng thời cũng vạch ra thiếu sót của cô.

Trình Hạ nói: "Ý tưởng của em không tệ, nhưng nhân lực quá ít, gây dựng sự nghiệp chỉ dựa vào một hai người các em cố gắng là không đủ, nhất định phải có một đội ngũ cùng nhau làm mới được. Hơn nữa, mở lớp học làm bánh và tự làm đồ ngọt là hai khái niệm khác nhau, ngoại trừ thực hành mẫu, còn phải nắm vững phương pháp dạy học, dạy cái gì, dạy như thế nào, tất cả đều cần kinh nghiệm, những thứ này em đã chuẩn bị xong chưa?"

Trình Hạ đặt ra câu hỏi sắc bén, khiến Tần Khai Hân quyết tâm bừng bừng như bị dội một gáo nước lạnh.

Mặc dù mấy năm nay, thỉnh thoảng cô cũng học qua một chút nội dung liên quan, nhưng phần lớn đều là dựa vào sách, xem video tự học, kinh nghiệm dạy học gần như bằng không.

Chẳng những vậy, cô cũng không có đội ngũ theo lời Trình Hạ nói, tính cách cô gắng đạt tới sự hoàn mỹ của chòm sao Xử Nữ khiến cô cực kỳ lo lắng không ai đáp ứng được yêu cầu của cô, cho nên trước giờ, hễ gặp đơn đặt bàn đồ ngọt lớn, cho dù bận đến ói máu, cô vẫn 'đơn thương độc mã' ra trận.

Nghe Tần Khai Hân tự thuật xong, Trình Hạ lắc đầu: "Em làm việc khá ổn, nhưng muốn sáng lập một thương hiệu thì vô cùng khó, bởi vì một khi thương hiệu hình thành, em sẽ không còn là một thợ làm bánh đơn thuần nữa, mà là một người lãnh đạo, vấn đề gặp phải sẽ khó khăn hơn rất rất nhiều so với khi em chỉ làm bánh ngọt. Ngay từ ban đầu, chị cũng không chú ý đến vấn đề này nên phải đi qua rất nhiều đường vòng."

"Vậy sau đó chị giải quyết như thế nào?" Tần Khai Hân hỏi.

Trình Hạ: "Về sau, chị đành cắn răng đóng cửa phòng làm việc, sang Anh quốc học một thời gian, đi theo thầy giáo bên đó làm trợ thủ, chị còn tự học kinh tế, quản lý, hiện tại đang học tiếng Nhật, dự định sang năm đi học tập ở Nhật Bản."

"Đi Nhật Bản?" Tần Khai Hân sửng sốt một phen.

"Đúng vậy, hai năm trở lại đây đồ ngọt của Nhật rất phổ biến trên thị trường, tuy không áp dụng kỹ thuật của PME, nhưng rất xinh đẹp tinh xảo, vô cùng mới mẻ, lại hợp khẩu vị của người châu Á, chị vẫn rất muốn có cơ hội học tập. Thế nào, em có hứng thú đi cùng chị không?"

"Em?" Bất ngờ được mời, Tần Khai Hân có chút luống cuống.

Trình Hạ: "Biển học vô bờ, em đã muốn đi con đường này, không học không được. Đúng rồi, nếu như hứng thú, em cũng có thể tới trường bọn chị thực tập vài ngày, cảm nhận một chút không khí."

Lời mời của Trình Hạ rất mê người, Tần Khai Hân lập tức quyết định sẽ tiếp tục ở lại Thượng Hải, đến trường dạy làm bánh của cô ấy vài ngày.

"Nói trước, công việc bên chị không nhẹ nhàng đâu, em đi làm mỗi ngày đều phải chuẩn bị tâm lý tăng ca...." Trình Hạ cười tít mắt nói.

Tần Khai Hân khẽ gật đầu, bày tỏ mình tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng đợi đến lúc chân chính thực tập, cô vẫn mệt muốn ngất đi.

Bởi vì Tần Khai Hân không phải giáo viên chính thức, cho nên Trình Hạ cũng không sắp xếp cô trực tiếp dạy học, mà làm trợ thủ cho các giáo viên khác.

Mặc dù vậy, người không có kinh nghiệm dạy học như cô, vẫn cảm thấy cực kỳ vất vả.

Học viên tới trường Trình Hạ học không ít, hầu hết là các cô gái trẻ gia đình có điều kiện, biết chút kỹ thuật làm bánh cơ bản, đáng lẽ bắt đầu dạy sẽ không quá tốn sức. Nhưng mấy học viên như vậy, khả năng nấu nướng lại không tốt, kể cả có giáo viên ở bên cạnh quan sát, vẫn cho nguyên liệu quá tay.

Khiến Tần Khai Hân đau đầu nhất chính là, có lớp có một bác gái sáu mươi tuổi, không biết bất cứ kỹ thuật làm bánh cơ bản nào, đeo kính lão, cùng các cô gái trẻ học làm muffin chocolate (*).

(*) Muffin là loại bánh nướng làm bằng cách trộn các loại nguyên liệu khô và ướt quện đều vào nhau rồi nướng chín.

Rốt cuôc, người ta làm được bánh ngọt, còn bà ấy làm được một đống, kết hợp với màu sắc của chocolate, nhìn thật sự khủng bố...

Mấy cô gái học cùng thấy vậy thì cười ầm ĩ, cầm di động chụp hình tách tách, gửi cho bạn bè, đăng lên Weibo, chơi vui quên trời quên đất.

Tần Khai Hân cũng muốn cười, nhưng đang trong giờ làm việc, cô cố nén cảm xúc, cùng giáo viên dạy bác gái đó lần nữa. Hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm, tay cầm tay chỉ dạy, đến tám giờ tối, bánh ngọt ra lò cuối cùng không phải một đống nữa.

Tần Khai Hân nếm thử một chút, hương vị kia, đúng là ngọt đến phát ngấy...

Mặc dù thành quả không như mong muốn, nhưng bác gái đó rất vui vẻ, cất bánh ngọt vào hộp, vô cùng cao hứng muốn về nhà.

Tần Khai Hân sợ bác gái lớn tuổi, một mình xuống lầu không an toàn, liền chủ động đưa bà đi.

Dọc theo đường đi, bác gái cẩn thận giữ hộp bánh ngọt, vẻ mặt tươi cười, nhìn qua còn vui vẻ hơn cả khi cầm hộp nhẫn kim cương.

Thấy vậy, Tần Khai Hân không nhịn được, hỏi: "Bác gái, bác rất thích ăn bánh ngọt ạ?"

Bác gái lắc đầu: "Tôi không thích ăn bánh ngọt, đồ ngọt tôi không chịu nổi."

Vậy sao bác lại bỏ nhiều đường thế, Tần Khai Hân cứng họng, vừa rồi lúc nêm đường, cô và giáo viên luôn nhắc nhở, chocolate đã ngọt sẵn rồi, đường thêm ít sẽ ngon hơn, nhưng bác gái không nghe lọt tai, một muỗng rồi lại một muỗng, ngăn cũng không ngăn được.

"Vậy bác làm bánh ngọt cho ai ăn ạ?" Tần Khai Hân tò mò.

Cô vừa hỏi, bác gái bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Tôi làm cho ông nhà tôi ăn, ông ấy thích ăn ngọt, đặc biệt thích ăn bánh ngọt chocolate, trước kia, khi vừa có loại bánh ngọt này, ông ấy chỉ muốn dùng tiền lương để mua, nhưng lúc ấy một cái bánh ngọt không hề rẻ, tôi bảo ông ấy ăn ít một chút, ông ấy lại không vui..."

Bác gái nói cực kỳ vui vẻ, đến tận dưới lầu vẫn lôi kéo Tần Khai Hân kể chuyện trước kia.

Tám giờ rưỡi, Bùi Thần gửi tin nhắn đến, hỏi cô ở đâu.

Cô trả lời: Em đang ở trường học, có bác gái lôi kéo em nói chuyện, không đi được.

Bùi Thần: Ừm, đợi anh tới đón em.

Tần Khai Hân: Vâng, em chờ anh!

Bên kia, Bùi Thần lái xe đi đón Tần Khai Hân, bên này, bác gái còn chưa nói xong.

"Ông lão nhà tôi, cực kỳ thích ăn ngọt, giống hệt một đứa con nít, có một lần, con trai của chúng tôi đi học xa nhà, hiếm khi trở về một chuyến, tôi đưa ông ấy một trăm tệ đi mua đồ ăn, ông ấy mang về một mớ rau và một cái bánh ngọt, tôi thực sự muốn nổi đóa. Tôi hỏi ông ấy mua bánh ngọt về làm gì? Cô đoán xem ông ấy đáp thế nào, ông ấy nói bánh ngọt thay cơm..."

"Phì!" Giọng bác gái pha lẫn tiếng Thượng Hải và tiếng phổ thông, miêu tả sinh động như thật, chọc cười Tần Khai Hân.

Thấy Tần Khai Hân có phản ứng, bác gái càng dũng cảm, tiếp tục nói chuyện ông lão nhà mình, lúc lâu sau, bà bỗng nói một câu: "Nếu không phải ông lão nhà tôi mắc bệnh tiểu đường, rất có thể ẽ lấy bánh ngọt thay cơm luôn rồi."

"Chồng bác bị bệnh tiểu đường ạ?" Tần Khai Hân lấy làm kinh hãi, "Vậy bánh ngọt..."

"Từ khi ông lão mắc bệnh tiểu đường, chỉ có thể ăn đường tự nhiên, ông ấy luôn phàn nàn, đường tự nhiên ăn không ngon, hơn nữa lại bánh ngọt làm từ đường tự nhiên quá ít, hương vị quá tệ..."

Bác gái nói xong, giọng nói trầm xuống, "Năm trước, ông ấy bị chuẩn đoán ung thư tuyến tuỵ giai đoạn cuối, hóa trị cũng không có hiệu quả, miệng không có khẩu vị, gầy trơ xương. Hôm qua bệnh viện lại thông báo tình hình nguy kịch, bác sĩ nói với tôi, ông ấy không chống đỡ được qua tháng này..."

Nói đến đây, bác gái thở dài: "Tôi đã nghĩ, ông ấy thích ăn bánh ngọt như vậy, trước kia có bệnh tiểu đường, tôi không cho ông ấy ăn, hiện tại ông ấy sắp đi rồi, không cần quan tâm những thứ này nữa, cứ để ông ấy ăn thỏa thích, cho nên tôi mới đăng kí học làm bánh..."

Tần Khai Hân rơm rớm nước mắt, nghe đến đó, viền mắt đã đỏ hoe.

Trái lại bác gái đó, cảm xúc vốn hạ thấp, vừa nói đến bánh ngọt, lập tức lấy lại tinh thần: "Tôi nói này, muffin chocolate là cái gì, tôi chưa nghe qua bao giờ, chẳng phải cũng là bánh ngọt chocolate sao? Cho nhiều chocolate và đường như vậy, ông lão nhà tôi nhất định sẽ thích. Tôi đã dặn con tôi đến đón, đợi lát nữa tôi sẽ mang bánh ngọt đến bệnh viện, cho ông lão nhà chúng tôi một bất ngờ! A, hình như bên kia là xe của con tôi!"

"Bác gái, bác đừng đi vội, chờ cháu một chút!" Tần Khai Hân nhớ ra cái gì, nhanh chóng chạy lên lầu, lấy bánh ngọt chocolate bọn họ làm mẫu cho học viên xếp vào hộp giấy, lại vội vàng chạy xuống lầu.

Con trai của bác gái đó đã đến rồi, bà đang ngồi trong xe chờ Tần Khai Hân.

Tần Khai Hân đưa hộp bánh ngọt ra: "Bác gái, đây là cho chồng bác, tất cả đều là bánh ngọt chocolate, hi vọng ông ấy sẽ vui vẻ!"

"Thế này sao được, tôi không thể lấy của bánh ngọt cô, cô mau cầm về đi!"

"Bác gái, chỉ là mấy cái bánh ngọt thôi, bác hãy nhận đi, không nhận là con giận đấy!" Tần Khai Hân nói.

"Được được được, tôi nhận, cô là một cô gái tốt, tôi thay mặt ông lão nhà tôi cảm ơn cô!"

Nhìn theo bóng bác gái rời đi, mũi cô hơi cay cay, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Lúc Bùi Thần đến, mắt cô vẫn còn sưng, cảm xúc xuống rất thấp, lên xe cũng không nói lời nào.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh nhìn ra tâm trạng cô không thích hợp, ân cần hỏi.

"Em vừa mới gặp được một bác gái tới học làm bánh ngọt, bà ấy nói với em..." Cô thuật lại chuyện vừa phát sinh cho Bùi Thần, vừa nói vừa rớt nước mắt.

Nghe xong, Bùi Thần cũng trầm mặc.

Trên thế giới này, mỗi ngày đều có những mối tình cảm động trời đất chớm nở, nhưng trải qua bao năm tháng thử thách, đối mặt với cái chết, với chia lìa, vẫn trung trinh không đổi giống như bác gái đó và chồng mình, thì lại rất ít rất ít...

"Học trưởng, nếu có một ngày em sắp chết, anh cũng phải đối xử tốt với em như vậy nhé...." Nàng đỏ mắt, bỗng nhiên nói như vậy một câu.

"Đứa ngốc, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy." Anh đưa tay xoa đầu cô.

"Chỉ là bỗng nhiên em cảm thấy được sinh mệnh thật ra vô cùng ngắn ngủi, ngày mai và ngoài ý muốn, cái nào sẽ tới trước, không ai đoán được." Cô thở dài, tối nay chứng kiến chuyện này, khiến cô cảm động, cũng làm cô âu sầu.

"Cho nên hiện tại phải sống thật tốt, dụng tâm làm bánh ngọt mang hương vị hạnh phúc, anh tin sau khi ăn xong bác trai đó nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Thật vậy ư?" Hai mắt cô đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, dưới ánh đèn, ánh mắt, cái mũi đều đã ửng hồng.

Trong lòng Bùi Thần mềm nhũn: "Tất nhiên rồi, anh nhớ trước kia em từng nói qua, em nói em phải làm bánh ngọt, không nhất định sẽ ăn ngon nhất thế giới, nhưng nhất định phải đặc biệt nhất."

Tần Khai Hân ngẩn ra, những lời này hình như là cô đã nói với Hắc Sắc U Mặc từ khi mới bắt đầu học làm bánh, không ngờ anh vẫn nhớ rõ.

"Lúc ấy anh cảm thấy em nhất định có thể, bởi vì em có một trái tim nhân ái, người có lòng mới có thể làm ra bánh ngọt thật đặc biệt. Cuộc đời mỗi con người tựa như một cái bánh ngọt, đến ngày nào đó sẽ ăn xong, nếu luôn ôm tâm tình sợ hãi khi ăn, sẽ vĩnh viễn không nhấm nháp được tư vị trong đó."

Anh nói xong, giữa lấy hai bả vai cô, đặt một nụ hôn trên trán cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Tiểu Hân, đừng sợ, anh mãi mãi ở bên cạnh em."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)