← Ch.02 | Ch.04 → |
Đã mười ngày rồi, tảng đá đó đang trốn cô sao?
Giang Lăng Lục liếc mắt nhìn người đàn ông phía đối diện một cái, mày hơi nhíu lại, thông điệp trong mắt rất rõ ràng, bảo anh đêm nay tới tìm cô.
Mười ngày không chạm vào anh, cô không phủ nhận bản thân thấy rất bất mãn.
Thạch Hạo Nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhìn sự ám chỉ phía đối diện, lẳng lặng ăn cơm. Anh ngồi thẳng lưng, dáng ngồi rất đẹp, mắt hạ xuống, chậm rãi gắp rau, tuy rằng thân hình cao tráng, lại mang theo bản năng võ thuật thản nhiên vững vàng.
Thấy anh không nhìn cô, Giang Lăng Lục hơi nhíu mày, bản chân dưới gầm đá anh một cái.
Thạch Hạo Nhiên đang gắp rau, chân đột nhiên bị ai đó đụng mạnh, chiếc đũa trên tay nhất thời cầm không vững, đồ ăn rơi giữa bàn, cái bát trong tay cũng hơi nghiêng đi.
"Hạo Nhiên, sao vậy?" Bà Đồ nghi hoặc nhìn con cả.
Thạch Hạo Nhiên nâng mắt nhìn về phía đối diện, Giang Lăng Lục cố nén cười, ra vẻ ngây thơ nhìn lại."Anh sao vậy?" Hừ, rốt cục cũng chịunhìn cô sao?
"Không có gì." Thạch Hạo Nhiên thu hồi ánh mắt, bắp chân còn hơi đau, cô gái ngồi đối diện cố tình đá vào chỗ xương mềm, muốn xem anh bị xấumặt.
Không nhìn cô đang ra vẻ ngây thơ khiêu khích, anh chịu đựng cơn đau râm rẩm, tiếp tục cúi người ăn cơm.
Giang Lăng Lục đương nhiên biết anh đang nhịn đau, tuy rằng khuôn mặt nam tính lạnh lùng kia vẫn không chút thay đổi, nhưng cô rất tự tin, vừa này cô đã nhắm trúng chỗ chân yếu nhất của anh, đáng tiếc anh khôngkêu ra tiếng, xem ra còn đá chưa đá lực.
Đá thêm cú nữa chứ nhỉ?
Trong lòng cô ác ý nghĩ, còn không quên gắp rau cho bà ngoại ngồicạnh."Bà, bác Đồ có làm món Nhật bà thích nhất nè! Bà ăn nhiều mộtchút."
"Đúng vậy, bác Giang, bác ăn nhiều một chút." Bà Đồ cũng nhiệt tình cười.
Bà Giang vui vẻ nhếch môi."Thực ngại quá, hôm nay lại ăn tối ở đây."
"Sao lại nói thế? Bác đừng khách khí như vậy, càng đông càng vui mà!" Bà Đồ vừa nói vừa gắp tiếp rau, "Bác Giang, bác ăn nhiều một chút, TiểuLục, cháu cũng thế."
"Cám ơn bác Đồ." Giang Lăng Lục mỉm cười, sớm đã quen với sự nhiệttình của bà Đồ."Đúng rồi, bác Đồ, nghe nói bác và bác trai ngày kia đinghỉ mát ba ngày!"
"Đúng thế!" Bà Đồ liếc chồng một cái."Đúng lúc trấn Hoa Đào không có việc gì, chúng ta có thời gian rảnh, bác trai muốn mang bác đi chơi."
"Ha ha, bác trai cũng thật quan tâm vợ nha! Bác Đồ thực hạnh phúc." Giang Lăng Lục ranh mãnh nháy mắt với bà Đồ.
"Ừ, là bác Đồ lấy được một người chồng tốt." Bà Giang gật đầu phụ họa lời cháu gái.
Con gái lớn của Đồ gia đang im lặng ăn cơm bỗng chuyển mắt, đột nhiên mở miệng."Bà, bà có muốn đi nghỉ cùng không?"
"A?" Bà Giang sửng sốt.
Giang Lăng Lục cũng nhíu mày, hồ nghi nhìn về phía Đồ Kiều Kiều, đốivới đề nghị bất ngờ của cô cảm thấy rất thắc mắc, sao đang không có việc gì lại muốn bà đi nghỉ mát?
Không nhìn Giang Lăng Lục, Đồ Kiều Kiều cười thật ngọt ngào."Ba, mẹ, cơ hội khó có được, dù sao gần đây trong trấn cũng không có việc gì, đạo quán cũng có anh lo, hai người mang bà đi chơi cùng đi!"
"Không cần không cần......" Bà Giang vội vàng lắc đầu.
"Bà đừng từ chối mà!"
"Đúng đó, bác Giang, Kiều Kiều nói đúng, bác muốn theo chúng cháu đi chơi không?" Bà Đồ cũng cười hỏi.
"Nhưng......" Bà Giang do dự.
Tuy rằng không hiểu Kiều Kiều có ý đồ gì, nhưng Giang Lăng Lục đãthấy trên mặt bà ngoại sự mong chờ, cô trừng mắt nhìn Đồ Kiều Kiều, quay đầu sang phía bà dịu dàng mở miệng.
"Bà, bà đi đâu chơi cũng tốt, cứ ở mãi trong trấn làm gì, đi ra ngoài cho có lợi với than thể." Đối với người thân duy than trên đời, cô thuhồi vẻ bất cần, vẻ mặt rất nhu hòa.
Thấy cháu gái cũng đã đồng ý, bà Giang cười cười."Mình cháu có thể tự lo được chứ?"
Giang Lăng Lục bíu môi."Làm ơn đi, bà à, cháu cũng không còn là trẻ con."
"Cháu đó, ở trong lòng bà cháu vẫn mãi là đứa trẻ." Bà Giang vỗ vỗtay cháu gái, sau đó quay đầu nhìn về phía bà Đồ."Được rồi! Bà già nàyphiền hai cháu chiếu cố."
"Sao bác lại nói vậy." Bà Đồ cười.
"Đúng đó, bác Giang, bác đừng khách khí như vậy." Vẫn im lặng nãy giờ ông Đồ cũng mở miệng cười, sau đó quay đầu nhìn về phía con trai."AHạo, mấy ngày tới ba mẹ không có ở nhà, Tiểu Lục chỉ có một mình, connhớ giúp đỡ nó."
Thạch Hạo Nhiên còn chưa lên tiếng trả lời, Đồ Kiều Kiều đã tươi cười mở miệng."Ba, ba yên tâm, anh trai sẽ "giúp đỡ" Tiểu Lục thật tốt." Cônháy mắt với Thạch Hạo Nhiên, trên mặt là một nụ cười rất thâm thuý.
Thạch Hạo Nhiên không để ý tới em gái, trầm ổn gật đầu với ông Đồ."Ba, con biết rồi, mọi người cứ yên tâm đi chơi."
Giang Lăng Lục nhướn mày, cô không bỏ qua được mấy lời mờ ám của ĐồKiều Kiều, cô cũng khá hiểu cô gái này, xem ra Đồ Kiều Kiều nhất định đã biết quan hệ giữa cô và Thạch Hạo Nhiên.
Bị Đồ Kiều Kiều biết được, Giang Lăng Lục cũng không để tâm, nếu côta nói ra, hiện giờ ba vị đại nhân kia sẽ không bình tĩnh như vậy. Vậy...cô gái này có ý đồ gì?
Cô nhìn Đồ Kiều Kiều, đối phương lại nháy đôi mắt đẹp với cô, sau đóvươn lại gần vành tai cô nhẹ giọng nói:"Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộchuyện của cô và anh."
"Cô định bày trò gì?" Không có việc gì lại muốn bà ngoại đi nghỉ mát, cô muốn làm gì?
"Không có mà, tôi nào có ý gì?" Đồ Kiều Kiều lộ ra vẻ vô tội, "Người ta chỉ muốn bà đi đâu đó giải sầu thôi."
Giang Lăng Lục hừ lạnh, không them tin lời cô. Cô nhìn Thạch Hạo Nhiên, muốn biết này hai anh em nhà này có âm mưu gì?
Thạch Hạo Nhiên cũng không để ý đến cô, cúi đầu tiếp tục, Giang LăngLục không khỏi mím môi, không biết vì sao, cô đột nhiên có loại cảm giác bị đưa vào tròng.
"Họ Thạch kia, hai anh em các anh định làm gì bà tôi?"
Cơm nước xong, thừa dịp Thạch Hạo Nhiên ra ngoài đổ rác trở về, Giang Lăng Lục chặnổ ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào tường, chân phải gác lên ống nước trước bờ tường, kiêu ngạo ngăn trở cửa ravào.
Thạch Hạo Nhiên dừng bước, nhìn bộ dáng hung hăng của cô, khuôn mặtvẫn ôn hòa."Chúng tôi có thể làm gì với bà?" Đối với đề nghị của em gái trên bàn ăn, anh cũng rất ngạc nhiên, lại bắt gặp cái nhìn khích lệ của em gái, anh biết cô đã bỏ qua lời cảnh cáo của anh, cố ý muốn xen vàochuyện này.
Anh rất bất đắc dĩ, nhưng em gái đã mở miệng, anh cũng không thể ngăn cản, lại thấy bà có vẻ mong chờ, anh liền im lặng cắm đầu ăn.
"Hơn nữa có ba mẹ tôi đi cùng, cô còn gì chưa yên tâm?" Cô không tinan hem bọn họ, ít nhất cũng phải tin tưởng hai bậc trưởng bối chứ?
Giang Lăng Lục nhíu mày, có hai bác Đồ, cô đương nhiên không lo lắng, cô chỉ không muốn gặp phải phiền toái thôi. Cô vẫn còn đang ghi hậnmười ngày nay anh trốn cô!
Tên đầu gỗ này, sẽ không nghĩ ra được ý đồ gì, người có quỷ là ĐồKiều Kiều, cô gái tinh quái kia nhất định đang tính toán điều gì.
"Em anh muốn làm gì?" Cô hỏi thẳng, nếu hỏi Đồ Kiều Kiều đời này sợai nhất, người đó nhất định sẽ là Thạch Hạo Nhiên, cô gái kia rất tônkính anh trai cô ta.
"Chắc cô ấy cũng chỉ muốn bà ra ngoài cho thư thái đầu óc một chút, không nên quanh quẩn mãi trong trấn nhỏ." Thạch Hạo Nhiên giúp em gáitìm một lý do.
Giang Lăng Lục cười gằn, lườm anh, "Anh cho là tôi sẽ tin cái lí do này?" Anh nghĩ cô ngu sao?
Thạch Hạo Nhiên cũng biết cô sẽ không tin, bởi vì ngay cả chính anhcũng không tin, nhưng chẳng lẽ anh lại nói thật là cô muốn tác hợp chomình?
Nghĩ đến cô em gái không sợ trời không sợ đất, Thạch Hạo Nhiên khôngkhỏi cảm thấy buồn cười, thật không biết này cô gái tinh quái này đangnghĩ gì?
Thấy anh không trả lời, Giang Lăng Lục nhíu mày."Ê! Họ thạch, nói, bà bầu nhà anh rốt cuộc định làm gì?"
"Ta sao cô biết Kiều Kiều muốn làm gì đó?" Thạch Hạo Nhiên lại thấybất đắc dĩ, thấy chân cô vẫn chống cửa, anh chụp lấy."Con gái con lứađừng làm hành động khiếm nhã này!" Tuy rằng việc cô làm là từ cá tính tự nhiên, nhưng dù sao vẫn là con gái!
Giang Lăng Lục ném ra một cái nhìn xem thường, không chịu nổi cáitính câu nệ đứng đắn này của anh, làm việc có nề nếp, không thú vị!
Thạch Hạo Nhiên lờ đi khuôn mặt khó chịu của cô, anh biết cô vẫn cảmthấy hai người bọn họ không hợp nhau, tính tình cô phóng khoáng, mà anhlại trầm mặc chất phác, hai người họ những lúc ở bên nhau thường khôngbiết phải nói gì.
Ngoại trừ « chuyện đó », cô luôn luôn tránh xa anh.
Anh cũng biết bản thân ít nói, trừ phi có chuyện, bằng không anh rấtít khi mở miệng nói chuyện, đối với thái độ của cô cũng đã quen từ lâu.
Nhưng mà, anh cũng biết lúc này nếu không cho cô một đáp án vừa lòng, cô nhất định sẽ không dễ dàng để anh vào nhà, cô gái này ngang ngượcđến mức nào, vài năm nay anh đã được lĩnh giáo.
Thở dài trong lòng, Thạch Hạo Nhiên chỉ đành mở miệng."Để bà đi chơi không tốt sao?"
"Tôi chưa nói là không tốt, bà vui vẻ đương nhiên tôi cũng vui, nhưng tôi không thích bị tính toán." Giang Lăng Lục bĩu môi, nhíu mày nghĩđến hành động của Đồ Kiều Kiều, lại nhìn Thạch Hạo Nhiên."Kiều Kiều biết chuyện của chúng ta......"
"Tôi không nói với cô ấy."
"Tôi cũng không nghi ngờ anh." Giang Lăng Lục cho anh một cái nhìnxem thường, tuy rằng chịu không chịu nổi cái đầu gỗ của anh, nhưng côbiết người đàn ông này rất kín miệng, không phải người nhiều chuyện.
Nói thật, nếu anh là người như thế thật, anh và cô những lúc bên nhau có thể trò chuyện, đáng tiếc...... Nâng mắt nhìn đầu gỗ, Giang Lăng Lục lắc đầu. Không được!
Vấn đề bây giờ là Đồ Kiều Kiều, cô gái này đã biết quan hệ của mìnhvới anh trai kính yêu của cô ta, khi không lại bảo bác Đồ đưa bà đichơi, cô ta có ý gì?
Ngón tay sờ cánh môi, cô đột nhiên cất bước đi đến trước người ThạchHạo Nhiên, bàn tay bắt lấy áo anh kéo xuống, Thạch Hạo Nhiên cũng khôngphản kháng, ngoan ngoãn mặc cô.
Giang Lăng Lục ngẩng đầu, hồ nghi nhìn anh."Ê, em gái anh không phải là muốn tác hợp cho chúng ta chứ?"
Thạch Hạo Nhiên không đáp, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm càn của cô, "Hay cô tự đi hỏi đi? Đứng đắn một chút."
"Câu hỏi là tôi sờ được không?" Giang Lăng Lục tuyệt không e lệ, giãy khỏi tay anh, bàn tay mang theo hơi lạnh hướng lên trên vuốt ve ngựcanh.
Cô gái này...... Thạch Hạo Nhiên thật không hiểu nên làm gì với cô chophải."Chúng ta đang ở cửa, cô không sợ ba mẹ tôi nhìn thấy sao, hoặc làhàng xóm......"
"Đang là tám giờ, bọn họ không có hứng thú ra khỏi nhà đâu." Cô sớmđã tính chắc, lúc này người trong trấn còn đang dán mắt vào ti vi.
Thạch Hạo Nhiên lại bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục, bằng không cô gái này nhất định sẽ lập tức kéo anh vào trong phòng.
Anh nói là đi đổ rác, không có người nào lại đổ rác lâu đến vậy.
"Lăng Lục, đừng làm loạn." Rút tay cô ra, anh lui về sau, giữ khoảng cách, khuôn mặt đứng đắn nhìn cô.
Vẻ mặt anh khiến cô nhướng mày, đây là lần đầy tiên anh dùng vẻ mặtnghiêm túc đến thế nhìn cô."Sao vậy? Anh có chuyện muốn nói?"
Thạch Hạo Nhiên dựa vào cạnh tường, đèn đường sáng bừng phía sau ánh, bóng tối vừa vặn che khuất khuôn mặt anh, cũng che dấu cả thần sắc củaanh."Cô đừng nghĩ nhiều, cho dù Kiều Kiều muốn tác hợp chúng ta, cô ấycũng sẽ không có cơ hội."
"Ừ!" Giang Lăng Lục gật đầu, Đồ Kiều Kiều đúng là không có cơ hội, bởi vì cô sẽ không phối hợp, cũng sẽ không đồng ý.
"Hơn nữa......" Thạch Hạo Nhiên dừng một chút."Tôi không muốn tiếp tục."
Lời anh nói làm cô đột nhiên run sợ."Cái gì?"
"Việc này mấy ngày trước tôi đã nghĩ tới, chỉ là vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, hãy nói rõ ràng đi!"
Giang Lăng Lục khẽ nhíu mày, anh đứng vị trí làm cô không thể thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được giọng nói của anh vẫn vững vàngnhư thường ngày.
"Nói rõ ràng?" Cô lặp lại lời anh nói, trong lòng đã lờ mờ đoán được anh muốn gì.
"Đúng, hãy chấm dứt quan hệ của hai chúng ta đi!" Giọng Thạch Hạo Nhiên bình thản, không mang chút phập phồng nào.
Nghe vậy, thần sắc Giang Lăng Lục không thay đổi, chỉ lười nhác nhíu mày."Vì sao? Anh đã có đối tượng?"
"Không có."
"Vậy......"
"Chỉ là hơi mệt mỏi." Anh mở miệng, "Với cá tính của tôi thật sự không thể tiếp tục, hơn nữa cứ như vậy đối với cô cũng không tốt."
"Tôi không thấy có gì là không tốt." Cô rất thích thế này, đối với mối quan hệ này cô rất vừa lòng.
"Lăng......"
"Im!" Giang Lăng Lục ngăn cản anh, "Cho nên mười ngày nay anh vẫn trốn tôi, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào với tôi?"
"Đúng!" Anh lên tiếng trả lời.
Giang Lăng Lục nở nụ cười, "Làm ơn đi, có gì mà khó mở miệng? Tôi cũng không dây dưa với anh nữa, muốn chấm dứt cứ chấm dứt đi! Tôi chỉ cảmthấy đáng tiếc về sau không được nhìn thân thể đẹp mắt của anh nữa." Côhối tiếc nhún vai, mặt mày lại lộ vẻ không đứng đắn.
Thạch Hạo Nhiên không đáp lời.
"Được rồi, cứ như vậy." Thái độ của cô ngả ngớn lười nhác, vẫn khôngthể nhìn được vẻ mặt của anh, cô nhịn không được vươn chân tại chỗ vềphía trước, đến gần anh.
Sau đó...... cô nhìn thấy mặt anh.
Khuôn mặt đó vẫn kiên cường trầm ổn, không có một chút khác thường, cặp con ngươi đen trầm tĩnh như đáy hồ, không dậy nổi một tia gợn sóng.
Giang Lăng Lục không sao nói lên được cảm giác trong lòng, chỉ cảmthấy trong lòng nháy mắt hơi trầm xuống, sự bình tĩnh của anh khiến nétcười trên mặt cô hơi cứng lại.
Cô nhịn không được dời mắt, vỗ vỗ vai anh, trong giọng nói khàn khànnhư đang ẩn dấu điều gì, "Họ Thạch, sớm tìm một cô nào tốt nhé!" Sau đóvẫy vẫy tay, xoay người đi về nhà mình.
Thạch Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cô rời đi, cũng đã khắc sâu vẻ mặt của cô, con ngươi đen sâu thẳm dưới ánh đèn đường trở nên càng trầm lắng.
Anh ôm bả vai bị cô chụp trúng, cúi đầu suy nghĩ lời của cô.
Tìm một cô gái tốt...sao?
...
Không biết vì sao, Giang Lăng Lục đột nhiên cảm thấy tâm trạng củamình không được tốt lắm, thậm chí có hơi lười nhác, không biết nên làmcái gì.
Bà ngoại và hai bác Đồ đã đi nghỉ mát từ hôm kia, trước kia gặp dịpthế này cô sẽ cảm thấy vui vẻ, như vậy cô và Thạch Hạo Nhiên có thể lénlút thuận tiện hơn, ít nhất khi ở bên anh, cô có thể quang minh chínhđại nằm trên giường của anh mà không sợ bị người khác phát hiện.
Đáng tiếc không còn cơ hội, cô và Thạch Hạo Nhiên đã xong.
Giang Lăng Lục nhắm mắt, nằm lì trên giường, mấy cọng rơm lất phấttrước mặt cô, gió mát phe phẩy, lại không phẩy đi được tâm trạng ủ dộtcủa cô.
Có lẽ là vì bà ngoại không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình cô, làm cho cô thấy không quen? Cho tới nay bà ngoại đều là trung tâm cuộcsống của cô, từ lúc học xong ở bên ngoài, trở lại trấn nhỏ làm việc, côđều ở cùng bà.
Nay lại không có bà ngoại ở bên, cô thấy hơi tịch mịch! Hơn nữa chỉ có một người ăn cơm thực nhàm chán.
Tuy rằng Thạch Hạo Nhiên có kêu cô qua Đồ gia dùng cơm, nhưng cô đềucự tuyệt, không biết tại sao, lời cự tuyệt cứ theo miệng thốt ra.
Thạch Hạo Nhiên thấy cô cự tuyệt, cũng không ép buộc, lại càng không hỏi nhiều, cứ rời đi như vậy.
Thái độ của anh...... Được rồi, Giang Lăng Lục thừa nhận bản thân thấykhó chịu, nếu anh chịu mời vài lần, cô đã gật đầu đáp ứng rồi.
Không ngờ tên đầu gỗ lại chỉ hỏi một lần, hừ! Còn nói với bác Đồ sẽchăm sóc cô thật tốt, đúng là dối trá, theo như cô thấy, tên đó hẳn làchỉ mong cô cách xa anh ta một chút.
Xem đó, quan hệ giữa hai người vừa mới chấm dứt, anh đã vội tránhmặt, rõ ràng hai người ở cạnh đối diện, số lần cô thấy anh lại chỉ cóthể đếm được trên đầu ngón tay, lại càng không trò chuyện — tuy rằng côvà anh cũng không thể nói được gì.
"Chậc, sao lại nghĩ đến đầu gỗ đó?" Giang Lăng Lục nhíu mày, thiếuthân thể để hưởng thụ, cô thật sự thấy trống rỗng như vậy sao?
"Sao vậy? Nhớ anh tôi à?" Giọng nói nũng nịu từ bên cạnh truyền đến.
Giang Lăng Lục lấy tay vuốt mái tóc rối như rơm, ánh mắt lười biếng nhìn về phía bên cạnh.
Đồ Kiều Kiều ngồi ở ghế bên cạnh, bàn tay nhỏ bé vuốt cái bụng tròn vo, khuôn mặt xinh đẹp hé ra một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng Giang Lăng Lục nhìn thấy nụ cười đó lại thấy tức giận, cô miễn cưỡng nhíu mày, "Bà bầu, tìm tôi có việc gì?"
Đồ Kiều Kiều nhìn cô, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia sáng, giọng càng dịu dàng."Tiểu Lục, cô thấy anh tôi thế nào?"
"Không thú vị, chất phác, ít lời, như một cái đầu gỗ." Giang Lăng Lục trả lời thẳng thắn.
"Hơn nữa còn chân thành, thành thật, ôn hòa, tuy rằng khuôn mặt luônnghiêm túc đứng đắn, nhưng lại đối xử với mọi người rất tốt." Đồ KiềuKiều dừng một chút, "Nhất là đối với cô và bà."
Giang Lăng Lục gật đầu, "Bà tôi rất thích anh ta." Bà ngoại quả làkhen Thạch Hạo Nhiên không dứt miệng, so với cháu ruột là cô còn thíchhơn.
"Vậy còn cô?" Đồ Kiều Kiều thu hồi nụ cười, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Giang Lăng Lục.
Đối mặt với sự nghiêm túc của Đồ Kiều Kiều, Giang Lăng Lục chỉ cườinhạt, ranh mãnh hỏi lại:"Kiều Kiều, cô đang thẩm vấn tôi sao?"
Đồ Kiều Kiều lại nở nụ cười ngọt ngào, "Tiểu Lục, cô thấy anh tôinghiêm túc đứng đắn như vậy, vì sao lại chấp nhận quan hệ lén lút với cô hơn bốn năm?"
Giang Lăng Lục cười, bắt lấy cái mũ rơm, quay nó giữa hai ngón tay, đối mặt với sự chất vấn của Đồ Kiều Kiều, cô chỉ nhún vai."Ai mà biết?" Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Cô thật sự không biết sao?" Đồ Kiều Kiều yên lặng nhìn cô.
Giang Lăng Lục né tránh ánh mắt, nụ cười trên mặt vẫn không đổi, nghi hoặc hỏi lại cô."Tôi nên biết sao?"
Đồ Kiều Kiều còn chưa trả lời, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng hô.
"A Hạo! A Hạo! Có người đến tìm cháu......"
Giang Lăng Lục nhảy xuống giường, đi ra hướng cửa."Bác Phúc, cóchuyện gì ạ?" Cô nhìn một ông già đang chạy tới, theo sau còn có một đám người.
Đám người đó thân hình tráng kiện, chỉnh tề theo sau bác Phúc, trên tay khiêng hành lý, thoạt nhìn không giống người Đài Loan.
Nghe thấy tiếng kêu của bác Phúc, Thạch Hạo Nhiên cũng đi ra cửa, "Bác......"
"Anh Hạo Nhiên!" Một thân hình nhỏ nhắn đột nhiên chạy ra từ trong đám người, nhiệt tình ôm lấy Thạch Hạo Nhiên.
Thạch Hạo Nhiên giật mình tiếp lấy thân hình đang phóng tới, nhìnthấy người đó không khỏi kinh ngạc."Tiểu Tĩnh, sao em tới đây?"
"Là Kiều Kiều mời bọn em đến." Hắc Xuyên Tĩnh nói thứ tiếng Trung lai lái Nhật Bản, khom người hành lễ với Thạch Hạo Nhiên.
"Đạo quán Hắc Xuyên chúng tôi muốn đến đạo tràng của Đồ gia để traođổi, xin chỉ giáo." Lời này vừa nói ra, mười mấy người đàn ông phía saulập tức nối tiếp cung kính hành lễ, cùng kêu lên:"Xin chỉ giáo!"
Ân cần thăm hỏi xong, Hắc Xuyên Tĩnh lập tức ôm lấy cánh tay Thạch Hạo Nhiên."Anh Hạo Nhiên, anh hoan nghênh chúng em chứ?"
Nghe được là em gái mời, trong lòng Thạch Hạo Nhiên tuy rằng nghihoặc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hoà."Đương nhiên, thực hoannghênh các bạn đã đến."
"Ha ha, anh Hạo Nhiên, đã lâu không gặp, anh có nhớ Tiểu Tĩnh không?" Hắc Xuyên Tĩnh cười ngọt ngào, không chút che giấu sự yêu thích đối với Thạch Hạo Nhiên.
Thạch Hạo Nhiên cười xoa đầu cô."Đã hơn một năm không gặp, tiểu cô nương ngày nào đã trưởng thành rồi."
"Đương nhiên." Hắc Xuyên Tĩnh hừ mũi, "Anh Hạo Nhiên, có thể dẫn em đi thăm quan đạo quán không? Còn cả nhóm người phía sau nữa, phiền nhiễuanh một thời gian."
"Đạo quán có phòng trống, nhưng để mọi người ở chung......"
"Không sao."
Hai người cười nói, một đám người chậm rãi đi vào đạo quán.
Từ đầu đến cuối Giang Lăng Lục chỉ đứng ở cửa, cô chứng kiến nụ cườitrên mặt Thạch Hạo Nhiên, còn cả sự dịu dàng của anh đối với cô gái ấy.
Ánh mắt như vậy, chưa từng dành cho cô.
"Anh tôi tốt như vậy, đương nhiên xứng với một cô gái tốt, đúngkhông?" Đồ Kiều Kiều đi đến bên cạnh Giang Lăng Lục, cười hỏi cô.
Giang Lăng Lục chuyển mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ hơi nhếch lên một nụ cười."Đương nhiên." Sau đó xoay người đi vào sân, tìm trên giường, cầmlấy mũ rơm đội lên đầu.
Cô nghe được tiếng bước chân rời đi của Đồ Kiều Kiều, cũng nghe đến tiếng náo nhiệt truyền ra từ nhà bên.
Nhắm mắt lại, cô cười bĩu môi.
Đồ Kiều Kiều nghĩ cô sẽ để ý, sẽ ghen tị sao?
Làm ơn đi! Không đâu.
Cô không thích Thạch Hạo Nhiên, nhiều lắm chỉ là đam mê thân thể anhmà thôi, trừ cái đó ra, cô tuyệt không có cảm giác gì với anh.
Nếu không có cảm giác gì, vậy sao cô phải ăn dấm chua, phải ghen tị?
Đồ Kiều Kiều thật là đã nghĩ nhiều quá, đối với Thạch Hạo Nhiên, cô tuyệt không để ý.
Tuyệt đối không!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |