Truyện:Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi - Chương 119

Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
Trọn bộ 142 chương
Chương 119
Đáy vực kinh hoàng (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Miên Miên xuất ra tất cả sức lực chạy đi, nội tâm không ngừng khẩn cầu hy vọng Tiểu Tịch không bị Nữ hoàng thương tổn.

Ngay khi Miên Miên vừa chạy tới cửa cung điện, cảnh tượng trước mắt khiến nàng giật mình kinh hãi: Tiểu Tịch lúc này đã bị treo lên cao mà trên người nàng lúc này in hằn những vết roi loang lổ máu, đứng phía dưới chính là nữ tử mặc áo bào đỏ diện mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng không kém phần quỉ dị khác người.

"Tự biết trở về rồi sao?" Nữ tử áo đỏ trên tay cầm ro da, khóe miệng giương lên một nụ cười âm hiểm nhìn Miên Miên.

Miên Miên rất nhanh chóng chạy tới chắn trước Tiểu Tịch cả giận nói: "Ngươi chính là ma quỉ, nàng là muội muội của ngươi, là thân muội muội của ngươi a, sao ngươi có thể..." Miên Miên nói rồi quay người định cởi trói cho Tiểu Tịch thì lập tức bị một nữ thị vệ kéo lại.

"Muội muội? Một muội muội dám câu kết người ngoài phản bội lại tỷ tỷ mình giữ lại thì có tác dụng gì chứ?" nói rồi vung roi da hung hăng quất lên người Tiểu Tịch, quần áo Tiểu Tịch lập tức bị roi da xé nát.

"May mà hôm nay ta chỉ mất nửa canh giờ là đã có thể khôi phục nếu không chẳng phải các người đã chạy mất rồi sao?" Nữ hoàng lạnh lùng cười nói.

"Nữ hoàng...van cầu ngươi tha cho công chúa đi, công chúa đối với ngươi chưa bao giờ có ý định thay lòng cả, ngươi thả nàng ra đi..." thị nữ của Tiểu Tịch quì dưới đất thương tâm nói.

"Ngươi muốn trút giận thì cứ nhắm tới ta là được rồi!" Miên Miên kiên định nhìn nàng ta nói, nhìn thấy Tiểu Tịch bị đánh tới thương tích đầy mình, nước mắt nàng nhịn không được rơi xuống.

"Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy, không phải đã bảo ngươi đi rồi sao? Sao ngươi còn quay trở lại làm gì?" Tiểu Tịch cắn răng nhịn đat nhìn Miên Miên trách cứ nói.

Miên Miên nghe vậy trong lòng đau xót không thôi, "Thực xin lỗi, là ta liên lụy tới ngươi, thực xin lỗi..."

"Ta không sao...Ngươi từng nói có thể vì người mình thích mà làm việc thì nhất định sẽ vui vẻ, Thương ca ca thích ngươi thì ta liền thích ngươi!" Tiểu Tịch mặt không chút huyết sắc khó nhọc nói.

Miên Miên nghe vậy không nhịn được rơi nước mắt rồi nhìn vẻ lạnh lùng của Nữ hoàng cả giận nói: "Nữ nhân này không xứng đáng làm tỷ tỷ của ngươi, nàng ta không có lương tâm!"

"Lương tâm có thể giúp ngươi có cơm ăn sao?" nàng ta không chút e ngại nói rồi nhìn Miên Miên chất vấn, "Ngươi đem Tử Tử đi đâu rồi?"

"Không biết!" Miên Miên cương quyết nói.

"Không biết? Vậy để ta đây làm cho ngươi biết!" Nữ hoàng nói rồi nhìn đám nữ thị vệ đứng gần đó, bọn họ hiểu ý lập tức vung roi hung hăng quật tới trên người Tiểu Tịch, Miên Miên thấy vậy vội vàng nhào tới dùng thân mình che chở cho Tiểu Tịch.

"Dừng tay!" đột ngột một tiếng nói giận dữ vang lên, Tử Tử chậm rãi xuất hiện nơi cửa điện.

Nữ hoàng khóe miệng giương lên nụ cười rạng rỡ nhìn hắn nói: "Ôi! Đã về rồi đó sao?"

Tử Tử nhìn nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi đi đến bên cạnh Miên Miên đau lòng hỏi: "Có đau không?"

Miên Miên thấy hắn thì vội vàng chạy lại kiểm tra một lượt từ đầu tới chân hắn, "Không phải đã nói ngươi đi rồi sao, ngươi vì sao lại không nghe lời chứ? Ngươi quay lại thì công sức bấy lâu nay của ta hóa ra là vô ích rồi sao?" nàng nộ khí nói, giờ phút này nàng đương nhiên biết bản thân lành ít dữ nhiều, điều duy nhất nàng khẩn cầu là Tử Tử được bình an, nhưng bây giờ thì sao, hắn lại đã quay lại tìm nàng.

"Người đừng nói nữa, ta mới không để cho nữ nhân của mình bị thương tổn đấy, sống thì cùng sống không thì chết cũng phải chết cùng!" Tử Tử kiên định nói.

"Ôi...nhìn không ra ngươi hóa ra lại thích mấy đại cô nương nhà, đã như vậy thì ngươi cũng yêu thích ta đi, ta chẳng phải đẹp hơn nàng ta gấp vạn lần đó sao?

"Dừng!" Tử Tử khinh thường hừ lạnh nói.

Nữ hoàng thấy vậy lập tức đứng dậy lạnh lùng nói: "Ngươi đã trở về rồi thì nữ nhân này cũng không còn giá trị lợi dụng rồi. Người tới, giết chết nàng ta đi!"

"Dừng tay!" Tử Tử vươn tay chắn trước nàng ta nói.

"Ngươi cho là mình đáng giá để ta tha cho nàng ta sao?" Nữ hoàng nói rồi khinh thường cười lớn tựa hồ như đang cười nhạo Tử Tử ngây thơi,

Ngươi sẽ không giết nàng!" Tử Tử tự tin nói.

"Vậy sao? Ta đây liền chứng minh cho ngươi thấy, những chuyện mà ta muốn xưa nay nhất định phải làm được! Người đâu, lập tức giết chết nàng ta cho ta!" nàng ta vừa dứt lời thì mười nữ thị vệ gần đó lập tức đi tới.

"Đi mau..." Tiểu Tịch thấy vậy nhíu mày hét lên, nàng biết rõ tỷ tỷ một khi đã khôi phục lại nguyên hình sẽ khát máu vô cùng, giết người không ghê tay.

"Nàng chính là lão bà của Dạ Mị, mẹ ruột của ta!" Tử Tử lớn tiếng nói.

"Dừng tay!" Nữ hoàng vừa nghe Tử Tử nói lập tức khoát tay với đám nữ thị vệ.

Tử Tử thấy nàng ta nghi hoặc thì cười cười nói: "Nữ nhân của nam nhân người yêu thương nhất đang ở đây, nếu ngươi giết nàng thì không phải quá uổng phí rồi sao? Phải biết rằng nàng chính là bảo bối của hắn a, hắn nhất định sẽ đến cứu nàng, đến lúc đó chẳng phải ngươi lại có thêm một quân cờ lợi hại nữa sao?" Tử Tử giảo hoạt nói.

Nữ hoàng nghe hắn nói không nhịn được cười lớn, Miên Miên ở bên cạnh ngây người nhìn Tử Tử, nàng không hiểu vì sao Tử Tử lại phải nói thân phận nàng ra cả.

"Ngươi quả nhiên là con trai hắn, xảo trá cùng thông minh so với hắn chỉ có hơn chứ tuyệt không kém, nói đi, ngươi phát hiện chuyện đó khi nào?" Nữ hoàng cao ngạo nhìn hắn hỏi.

"Ngươi yêu thích ra, không giết chết một xà nhân là ta chẳng phải là vì đôi mắt tím này của ta sao? Ta thấy mỗi lần ngươi nhìn vào mắt ta đều ngẩn cả người, thế giới này cũng ta lớn lên có thể mỹ như vậy thì ngoài lão cha ta ra có thể là ai được cơ chứ? Còn nữa, lúc ngươi hỏi ta cha ta là ai ta thấy ngươi cũng muốn phát bệnh rồi, lại nói một vài lần nghỉ trưa với ta có gọi tên Mị. n, lão cha ta cũng tên Mị nha!" Tử Tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng phân tích mọi chuyện lại hệt như một chuyên gia.

Nữ hoàng nghe những lời này của hắn không ngăn được cười lớn, "Không ngờ gien di truyền của hắn lại tốt như vậy a!" nói rồi nhìn về phía Miên Miên lắc lắc đầu, "Hắn như thế nào lại yêu ngươi? Muốn đẹp không đẹp, muốn thân hình không có thân hình, suy nghĩ ngây thơ ấu trĩ, ngu ngốc!"

"Nàng không ngốc, nàng chính là thiện lương đơn thuần, tất thảy những gì thuộc về nàng đều khiến cho nam nhân kia mê muội đấy, bởi vì hắn mê muội nên mới có ta à!" Tử Tử nhìn nàng không chút e sợ nói, chỉ là lúc này trong lòng hắn có chút khinh thường Dạ Mị, hừ, lại dám đến đây gieo rắc ái tình!

"Nữ hoàng!" đúng lúc này thì bên ngoài truyền tới giọng nói, một nữ thị vệ vội vàng đi vào quì xuống run rẩy, phải biết rằng thời điểm Nữ hoàng khôi phục nguyên hình chính là lúc người khát máu nhất a!

"Có chuyện gì?" Nàng ta lạnh nhạt quay qua nhìn nữ thị vệ nọ hỏi.

"Bốn tộc nhân báo cáo, trong rừng rậm có rất nhiều người đều là thần dân Thụy Tuyết quốc nhưng là người có tử nhãn giống tiểu Quốc vương thì không có thấy qua, bất quá có một người có mùi khá giống với tiểu Quốc vương ạ! Nữ thị vệ nói rồi thấp mắt cúi đầu không nói gì thêm.

Nữ hoàng nghe nàng ta báo cáo, khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý, "Giống mùi sao? Hắn quả nhiên đã đến!" nói rồi quay về nhìn đám nữ thị vệ hạ lệnh, "Các ngươi canh gác bên ngoài nếu có thấy hắn đến đây thì dẫn hắn tới gặp ta, còn lại tấy thảy những kẻ khác giết không tha!"

"Vâng!" đám nữ thị vệ nhận lệnh lập tức lui đi.

"Được rồi, hắn đã đến thì coi như các ngươi vẫn còn chút giá trị. Người đâu, đem bọn họ nhốt vào tử lao, tăng cường canh gác, không cho phép bọn chúng bỏ trốn!" Nữ hoàng nhìn Lệ tổng quản lạnh lùng nói.

"Nô tài tuân chỉ!" Lệ tổng quản nhanh chóng lĩnh chỉ rồi phân phó đám nữ thị vệ lôi kéo Miên Miên cùng Tử Tử đi.

"Tiểu Tịch... Tiểu Tịch..." Miên Miên bị đám thị vệ lôi đi nhưng vẫn cố ngoái người lại nhìn Tiểu Tịch lớn tiếng kêu lên, mà Tiểu Tịch lúc này cũng đưa mắt nhìn nàng khẽ mỉm cười trấn an.

Đợi đến lúc trong sân chỉ còn lại Nữ hoàng cùng Tiểu Tịch, nàng ta nhẹ bước đi đến trước Tiểu Tịch nói: "Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi vì sao lại phản bội ta? Ngươi không biết trước giờ ta ghét nhất chính là bị người khác phản bội sao?"

"Tỷ tỷ... ta chỉ là không muốn người tiếp tục sai lầm thêm nữa, không muốn..."

"Nói đùa sao? Không muốn ta tiếp tục sai lầm? Ta trước giờ làm sai chuyện gì chứ?" Nữ hoàng cả giận nói.

"Tỷ tỷ, mặc kệ ngươi đã trải qua chuyện thương tâm gì đi nữa, muội muội đều hi vọng ngươi có thể buông tay, những chuyện đã qua thì hảo hảo để chúng qua đi, chúng ta chuyên tâm quản lý quốc gia không tốt sao?" Tiểu Tịch toàn thân đầy máu nhưng vẫn cố gắng nhịn đau khuyên giải.

"Buông tay? Hừ, ta cho ngươi biết, muốn ta quên những chuyện trước kia là không có khả năng, còn có, ngươi đừng tưởng là muội muội của ta mà ta sẽ không giết ngươi. Hôm nay chỉ là chút giáo huấn, nếu ngươi dám phản bội ta lần nữa thì ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi!" Nữ hoàng lạnh lùng cảnh cáo Tiểu Tịch.

"Nữ hoàng...Nữ hoàng..." đúng lúc này thì từ bên ngoài lại có hai nữ thị vệ chạy vội tới quì xuống hô lên.

"Lại có chuyện gì?" Nữ hoàng lạnh giọng hỏi.

"Bên ngoài...bên ngoài..." hai nữ thị vệ do dự hồi lâu mà vẫn không biết nên nói thế nào.

"Đến cuối cùng là có chuyện gì?" Nữ hoàng bất giác nâng cao giọng hỏi.

Hai nữ thị vệ thấy nàng ta cao giọng thì không khỏi run rẩy nói: "Bên ngoài có một xà nhân tự xưng là Dạ Mị, hắn nói...hắn muốn gặp người!" nói rồi lập tức cúi thấp đầu.

Nữ hoàng nghe vậy khóe miệng giương lên nụ cười âm hiểm, bộ dáng vui vẻ hướng đại điện đi tới, Dạ Mị, ngươi quả nhiên đã tới, ta chờ ngươi đã rất lâu rồi!

*****

"Công chúa...công chúa..." mắt thấy Nữ hoàng đã rời đi, thị nữ của Tiểu Tịch vội vàng chạy lại cởi dây trói đỡ nàng xuống.

"Bên ngoài thực sự có một nam nhân tên Dạ Mị tới sao?" Tiểu Tịch nhìn thị vệ gần đó hỏi.

Nữ thị vệ thấp mắt nhìn nàng nói: "Chúng thần không biết, nhưng là hắn thật sự có tử nhẫn giống tiểu Quốc vương như đúc, nhưng là...aizzzz..." đắn đo cả buổi mà nữ thị vệ cũng không biết phải nói như thế nào liền quay người vội vàng rời đi.

Tiểu Tịch có chút nhíu mày, các nàng có gì khó nói sao? Dạ Mị này đến tột cùng là người phương nào?

"Vô liêm sỉ, các ngươi lại dám lừa gạt quả nhân?" Nữ hoàng cao quí ngồi trên ghế cao nộ khí tức giận khiến cho toàn bộ nữ thị vệ có mặt sợ hãi quì rạp người trên mặt đất không ngừng run rẩy.

"Các nàng không có lừa ngươi!" một giọng nói bình thản vang lên, Dạ Mị nâng tử nhãn nhìn về phía Nữ hoàng.

Nữ hoàng cười lạnh nhìn hắn một lượt, "Con hắn không phải là tên nào cũng miệng lưỡi trơn tru như vậy sao? Tuy ngươi cùng hắn lớn lên phi thường giống nhau nhưng là cái này chỉ có thể nói ngươi là con trai hắn, nói ngươi chính là Dạ Mị thì thật chê cười ta a!" Nữ hoàng nhìn Lệ tổng quản bế tiểu nam hài trên tay có chút bỡn cợt nói.

Lệ tổng quản có chút xấu hổ nhìn tiểu nam hài trên tay, kỳ thật bà ta rất yêu thích đứa trẻ này, hắn cùng với tiểu Quốc vương thật là phi thường đáng ueei a, không, hắn so với tiểu Quốc vương thậm chí còn muốn đáng yêu hơn nhiều a!

"Có nhiều chuyện ta nhất thời không thể nào giải thích được, nhưng ta đích thực là Dạ Mị!" Dạ Mị nhìn Nữ hoàng bình thản nói rồi lại nhìn lên Lệ tổng quản nói: "Ngươi thả ta xuống!"

Lệ tổng quản có chút e ngại hỏi lại: "Ngài đây...là muốn bò sao?" bà ta xem chừng tiểu nam hài này cùng lắm cũng chỉ mới một tuổi thôi, hắn làm sao có thể đi a?

"Thả ta xuống!" thanh âm Dạ Mị có chút lạnh đi, Lệ tổng quản nghe vậy vội vàng thả hắn xuống, tuy nói đứa bé này phi thường đáng yêu nhưng không biết vì lẽ gì mà toàn thân hắn lại tản ra một loại khí thế bức người khiến bà ta cũng có chút e ngại.

Nhìn tiểu nam hài một tuổi bộ dáng giống Dạ Mị đang chật vật đứng trên đại điện có chút buồn cười, nhưng mà hắn cũng không có cách nào khác. Dạ Mị biết Vô Tình là người rất quan trọng với Miên Miên, nếu lúc đó hắn không thức tỉnh thì Vô Tình sẽ bị đám người Ngải Vân giết chết. Hắn mãnh liệt làm cho mình tỉnh dậy sớm hơn so với bình thương nên trở thành bộ dáng hiện tại.

"Ha ha ha, ngươi xem ngươi thậm chí còn đứng chưa vững a!" Nữ hoàng nhịn không được chỉ chỉ Dạ Mị lớn tiếng cười, tiểu gia hoa này so với Tử Tử còn thấp hơn cả mấy cái đầu, muốn đứng còn phải cố hết sức trông hết sức buồn cười, chẳng lẽ con của hắn đứa nào cũng biết làm trò khiến người ta vui như vậy sao?

"Rất buồn cười?" Dạ Mị lúc này cũng có chút xấu hổ, thức tỉnh sớm khiến bộ dáng của hắn so với trẻ mơi sinh không sai biệt lắm, bây giờ ngay cả đứng cũng trở thành một việc khó khăn.

Nữ hoàng thấy hắn như vậy nhịn lại ý cười hỏi: "Tiểu bằng hữu, cha ngươi đâu rồi? Ngươi có phải hay không cũng muốn gặp mẹ cùng với ca ca người? Hay là cha ngươi lại bỏ rơi ngươi nữa rồi?" tuy trên người đứa bé này có mùi giống Dạ Mị nhưng là việc này cũng chỉ có thể nói hắn là con của Dạ Mị mà thôi.

"Tiểu Thất, ngươi thay đổi rất nhiều!" Dạ Mị sau một hồi cố gắng cuối cùng quyết định trực tiếp ngồi xuống nền đại điện đưa mắt nhìn Nữ hoàng nói. Dạ Mị nhìn nàng ta mắt một màu đỏ huyết mà quần áo trên người đỏ so với lửa cũng không sai biệt lắm, vẻ mặt âm lãnh so với ấn tượng của hắn về nàng năm xưa quả thật rất khác.

Nữ hoàng giật mình, Tiểu Thất? Hắn lại gọi nàng là Tiểu Thất? Nàng nhớ rất kỹ tên này vài năm trước nàng chỉ nói cho một người mà thôi. Năm đó nàng bảo hắn nàng tên là Tiểu Thất, nàng có một muội muội là Tiểu Tịch, gộp lại chính là đêm Thất tịch, nàng cũng nói là vì thân phận của nàng mà trước giờ chưa có ai gọi tên nàng, nàng đã yêu cầu hắn gọi nàng là Tiểu Thất...

Những lời nói ngày đó vang lên tai nàng tuy nhiên chuyện này cũng đã qua rất nhiều năm rồi. Nữ hoàng trấn tĩnh nhìn tiểu hài nhi ngồi trên đại điện đột ngột cười lớn, thoải mái mà lại bất đắc dĩ vô cùng: "Dạ Mị nha Dạ Mị, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Nguyên lai tưởng rằng chỉ mình ta thống khổ, không ngờ ngươi cũng không khá hơn mà!"

"Ngươi làm sao?" Dạ Mị có chút không hiểu ý nàng, cái gì gọi là không khá hơn nàng chứ?

"Không biết sao? Vậy ta nói cho ngươi biết, ta sau khi bị ngươi cự tuyệt đã luyện thành ma công, ngày thường ta cũng mang hình dáng của tiểu hài tử năm tuổi. Những chuyện này không phải đều là do ngươi ban cho ta sao?" Nàng ta lớn tiếng quát lên tựa hồ như muốn trút hết nỗi hận bấy nhiêu năm vậy.

Dạ Mị nghe vậy có chút nhíu mày rồi giận dữ nói: "Thực xin lỗi, ta không biết ngươi lại thành như vậy!"

"Xin lỗi?" Xin lỗi bây giờ có tác dụng gì sao? Chỉ một tiếng xin lỗi của ngươi tất cả có thể trở về như trước kia sao?" Nữ hoàng toàn thân run rẩy cả giận nói.

"Tuy ta không rõ lắm đến tột cũng đã xảy ra chuyện gì với nàng nhưng là trước kia ta đã nói rất rõ ràng, ta chỉ xem nàng là muội muội thôi!" Dạ Mị nhớ lại năm xưa đã từng nói với nàng rằng nàng cùng với muội muội hắn đáng yêu giống nhau.

"Đừng có nói muội muội với ta, ta biết rõ ngươi chính là vì ta không phải là người Thụy Tuyết quốc nên mới không chịu lựa chọn ta đúng không? Muội muội? Ta như thế nào lại là muội muội của ngươi chứ? Nếu ngay từ đầu ngươi chỉ coi ta như muội muội thì tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy, tại sao khi ta hiểu lầm ngươi thích ta lại đối xử với ta tốt như vậy? Ngươi biết ta hiểu làm mà vẫn chiếu cố ta tốt như vậy, ngươi chính là muốn đùa bỡn ta, đùa bỡn ta..." quá khứ giống như vẫn còn hiện hữu đâu đây nhưng là hôm nay hai người đã không thể trở lại như xưa được nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng vì ham chơi mà chạy đến Thụy Tuyết quốc, nàng không thể ngờ bên ngoài lại lạnh đến vậy, thời điểm nàng sắp chống đỡ không nổi nữa thì lại bị một đám lưu manh vây lại. Nàng vốn tưởng mình lần này coi như xong rồi thì hắn xuất hiện, hắn đối với nàng khi ấy giống như là thiên thần trên trời phái xuống cứu nàng, hắn cho nàng những thứ tốt nhất có thể, nàng vì hắn hao phí bao tâm tư chỉ để cuối cùng đổi lấy hai chữ, muội muội!

"Ta chưa từng đùa bỡn với bất kỳ ai, lúc trước cứu nàng, đối tốt với nàng chỉ là vì thấy nàng tuổi còn nhỏ lại không chỗ nương tựa. Ta chưa từng nghĩ tới nàng lại là công chúa ngoại quốc, nếu biết thì ta đã không cần phải lo lắng an ủi nàng!" những lời này phát ra từ tiểu hài nhi như hắn có chút buồn cười khiến người ta khó có thể tin nhưng tất cả lại là sự thật.

Nữ hoàng nghe vậy cười cay đắng nhưng là hận ý với hắn bấy lâu nay đâu có thể dễ dàng mất đi được? Nếu không phải trời cao cho nàng duyên phận này thì nàng như thế nào sẽ gặp hắn a? Hắn vì sao lại phải đối xử với nàng như vậy, nam nhân trên thế giới này đều không phải người tốt giống như mẫu hậu đã nói đều là kẻ bạc tình đó sao?

"Mẫu tử các nàng đâu?" Dạ Mị nhìn Nữ hoàng trên cao tâm trạng thất thường không khỏi nhíu đôi mày nhỏ hỏi.

"Muốn thấy bọn họ sao? Rất tốt, ta hiện tại liền cho ngươi đi gặp bọn họ!" nói xong liền ra hiệu cho Lệ tổng quản đưa người tới, nàng ngược lại muốn nhìn xem cả nhà ba ngươi bọn họ gặp nhau thì sẽ như thế nào a!

"Mẹ, lão cha thật sự tới cứu chúng ta sao?" Tử Tử trên đường tới đại điện không nhịn được ngửa đầu nhìn Miên Miên mong chờ hỏi, hắn biết lão cha sẽ bỏ rơi bọn họ không quan tâm mà.

Miên Miên chỉ khẽ gật đầu mà không có trả lời hắn, không hiểu vì sao mà tâm nàng lúc này có chút bất an, Dạ Mị đã tỉnh rồi sao? Hắn thật sự đã tỉnh rồi? Chỉ là vì sao đột nhiên lại tỉnh lại như vậy, chẳng lẽ thời điểm đã đến rồi sao?

Tử Tử vừa bước vào đại điện đã lớn tiếng hét lên: "Lão cha ta đâu rồi? Lão cha ta đâu?"

"Ha ha, như thế nào? Cha ngươi ở ngay bên phải ngươi a, ngươi nhìn không thấy sao?" Nữ hoàng khóe miệng treo lên nụ cười âm lãnh nhìn về phía Tử Tử, đáy mắt ánh lên một tia cười khi có khi không.

"Ở đâu chứ?" Tử Tử đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, đúng lúc này hắn thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bên phải, Tử Tử nhíu mày đi đến trước bóng dáng nhỏ nhắn kia nhìn một hồi rồi đột ngột kêu lên: "Wow, ngươi cùng với ta lớn lên giống y nhau nha!" nói rồi nhìn qua Miên Miên dò hỏi: "Mẹ, người từ khi nào lại sinh cho ta một đệ đệ a?", bàn tay hắn không an phận sờ sờ gương mặt Dạ Mị tựa hồ như muốn tìm xem hắn có hay không đeo mặt nạ giả.

Mà những lời này của hắn khiến khuôn mặt nhỏ của Dạ Mị lập tức đen đi một nửa, cái thằng ranh con này lại dám sờ mặt hắn như vậy sao?

Miên Miên nghi hoặc nhìn về phía tiểu Dạ Mị, cảm giác có cái gì đó đúng mà lại không đúng, chẳng lẽ là trứng màu hồng phấn nở ra rồi, tên tiểu tử này lại dám giả mạo cha hắn sao? Không nên a, bộ dáng của hắn đích thực là như hài tử mới sinh đến đứng vẫn còn đứng chưa vững, nhưng là có cái gì đó không đúng lắm, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

"Không biết phép tắc, ta chính là cha ngươi a!" tiểu Dạ Mị cuối cùng chịu không nổi sự xoa nắn của Tử Tử đột ngột hét lên.

"Cái gì?" Tử Tử cùng Miên Miên nghe hắn hét lên thì đồng thanh kinh hô, nét mặt Miên Miên lúc này quả thực không thể chấp nhận được.

Tử Tử rất nhanh trấn tĩnh lại khoát khoát tay nói: "Đệ đệ, ta giải thích qua cho ngươi một chút a, ta chính là ca ca của ngươi, bởi vì lúc trước rớt xuống đây nên ngươi chưa từng thấy qua ta nhưng ngươi thấy ta tuấn mỹ thế này thì phải nhận ra chúng ta là người một nhà a, cho nên..."

"Ngươi thật sự là Dạ Mị?" Miên Miên sau khi định thần lại vội vàng đi đến trước mặt tiểu Dạ Mị ngồi xổm xuống hỏi, trực tiếp cắt ngang lời Tử Tử.

"Mẹ, ngươi đừng tin hắn, cái tên tiểu hài tử này nhất định là nói láo rồi, thật sự không nên tin!" Tử Tử ở bên cạnh lầm bầm nói.

"Ngươi câm miệng, ngươi có từng thấy tiểu hài tử nào nhỏ như vậy mà lại biết nói chuyện không?" Miên Miên trừng mắt nhìn Tử Tử nói.

Tử Tử gãi gãi đầu khẽ lẩm bẩm, "n, đúng là chưa từng thấy a!"

"Ngươi...như thế nào lại trở thành bộ dáng này?" Miên Miên tuy trong nội tâm thật khó chấp nhận nhưng là vẫn cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

"Một lời khó nói hết, bất quá nàng yên tâm, ta sẽ rất nhanh khôi phục bộ dáng trưởng thành thôi!" tiểu Dạ Mị nhìn Miên Miên khẽ gật đầu nói, bộ dáng hắn lúc này thật sự giống Dạ Mị như đúc chỉ khác là nhỏ hơn rất nhiều mà thôi.

"Không...đây không phải là thật, mẹ, hắn là đang nói đùa đúng không? Hắn như thế nào lại có thể là lão cha ta a?" Tử Tử nhìn Miên Miên ánh mắt tràn đầy tin tưởng mà không khỏi luống cuống, hắn có thể không sợ sao? Phải biết rằng tiểu hài tử này thậm chí còn bé hơn hắn rất nhiều a, không có thân hình to lớn như lão cha hắn a!

"Hắn thật sự là cha của ngươi!" Tuy Miên Miên rất không muốn thừa nhận tiểu gia hỏa còn nhỏ hơn cả Tử Tử này là Dạ Mị nhưng hắn thật sự là Dạ Mị a, chính nàng còn thấy quái dị nữa là, đây chính là trượng phu của nàng a, bộ dáng thậm chí còn nhỏ hơn con trai hai người thật sự khiến nàng bối rối!

"Ôi trời ơi!" Tử Tử lặng thinh ngồi trên mặt đất, vẻ mặt không thể nào chấp nhận được sự thật: "Lão cha? Ngươi là lão cha ta?" tay hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ của tiểu Dạ Mị rồi dùng sức nhéo nhéo đùi mình, Tử Tử rốt cuộc chịu không nổi đả kích ngửa mặt lên trời hét lớn: "Aaa, không muốn như vậy a... mẹ, ngươi đánh chết ta đi a!"

Chỉ nghe đông một tiếng, Miên Miên rất không khách khí ở trên đầu hắn giáng cho một cái nói: "Ngươi đừng có la hét nữa!"

Tử Tử bĩu môi không nói gì nữa nhưng cũng nhất quyết không nhìn lão cha tí hon của mình.

Nhìn bộ dáng ủy khuất của Tử Tử, Miên Miên hòa hoãn nói: "Được rồi Tử Tử! cha ngươi không phải là sẽ như vậy mãi a, ngươi đừng có bày ra bộ mặt đó, phải tin tưởng là không có hắn thì bây giờ cũng không có ngươi nha!" nói rồi nhìn qua tiểu Dạ Mị có chút không được tự nhiên, không có hắn sẽ không có Tử Tử...cảm giác này sao lại quái dị như vậy đâu này?

"Xem ra một nhà ba người các ngươi rất là hạnh phúc nha!" Nữ hoàng ngồi trên cao mỉa mai nhìn đám Miên Miên nói.

"Mẹ, tình nhân đỏ mắt rồi kìa?" Tử Tử nhịn không được chen vào nói.

"Ngươi không hiếu kỳ chuyện quá khứ giữa ta và hắn sao?" Nữ hoàng chỉ chỉ về phía Dạ Mị nhìn Miên Miên hỏi.

"Đương nhiên là hiếu kỳ, ngươi nói xem!" Tử Tử vội vàng kêu lên, phải biết rằng hắn là người rất hiếu kỳ a.

Miên Miên bình thản nhìn nàng ta nói: "Ta không muốn biết bởi vì ta biết rõ hắn sẽ không bao giờ tổn thương bất kỳ ai, cho nên, dù ngươi với hắn từng có một đoạn tình thì ta cũng lựa chọn tin tưởng hắn, tuyệt sẽ không vì những chuyện đã qua mà vứt bỏ hay buông tay hắn!" đúng vậy, hắn đã vì nàng mà trả giá rất nhiều, nam nhân có thể phó thác chung thân đại sự như hắn nàng sao có thể buông tay chứ?

Nữ hoàng bị sự kiên định của Miên Miên làm cho sững sỡ, nàng không tin một nữ tử lại không hề tò mò về quá khứ của trượng phu mình. Dạ Mị đến tột cùng là đã yêu nàng ta sâu đậm thế nào mà nàng ta lại tin tưởng hắn đến vậy?

Không khí đại điện lúc này không chút không tự nhiên, không một ai biết nên làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này.

"Người tới, đem nữ nhân này ra ngoài giết cho ta!" Nữ hoàng không biểu tình hạ lệnh.

Đám thị vệ bên ngoài nghe lệnh lập tức cầm đao kiếm đi tới, Tử Tử thấy vậy lập tức đứng chắn trước Miên Miên, tiểu Dạ Mị cũng chậm rãi đứng dậy nhìn Nữ hoàng trên cao nói: "Lúc trước hết thảy đều coi như ta nợ ngươi, muốn giết thì giết ta được rồi, nàng vô tội!"

"Như thế nào? Đau lòng sao?"

"Đúng, ta đau lòng!" Dạ Mị không ngần ngại nói, tự nhiên những lời này của hắn thật sự đã chọc giận Nữ hoàng.

"Được, muốn ta không giết nàng cũng được nhưng là ngươi phải lấy ta!" Nữ hoàng nở nụ cười mị hoặc nhìn tiểu Dạ Mị đưa ra điều kiện.

"Trái tim ta chỉ có một mình nàng!" tiểu Dạ Mị nhìn Miên Miên yêu thương nói, những lời này của hắn làm Miên Miên cảm động không thôi mà Tử Tử ở bên cạnh cũng không nhịn được gật gật đầu thỏa mãn.

Nữ hoàng nghe hắn nói chỉ nở nụ cười nói: "Trái tim chỉ có một mình nàng sao? Tốt thôi, ngươi đã nói vậy thì đừng trách ta thâm ngoan thủ lạt!" nói rồi liếc nhìn Lệ tổng quản, Lệ tổng quản hiểu ý lập tức rút kiếm kề cổ Miên Miên, động tác bà ta nhanh như vậy khiến cho Miên Miên có chút giật mình, nàng căn bản không nghĩ đến Lệ tổng quản lại biết võ công?

"Tỷ tỷ..." bên ngoài đột ngột vang lên thanh âm của một nữ tử, Tiểu Tịch lúc này đã thay ra y phục hoa lệ chỉ mặc độc một bộ quần áo mộc mạc giống như lần đầu gặp Miên Miên. Tiểu Tịch chậm rãi đi qua Miên Miên rồi thoáng nhìn xuống tiểu hài tử phía dưới nở nụ cười hữu hảo.

"Ngươi tới làm gì?" Nữ hoàng cơn giận còn chưa hết lớn tiếng hỏi.

"Tỷ tỷ buông tay a, mặc kệ ngươi trước kia thống khổ như thế nào, sau này muội muội nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi. Buông tay đi, ta tin tưởng tỷ tỷ nhất định sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của mình!" Tiểu Tịch nhìn Nữ hoàng chân thành nói.

"Câm miệng, ngươi tính toán gì mà lại nói những lời này? Người đâu, đưa công chúa trở về phòng!" dựa vào cái gì mà ai cũng muốn giáo huấn nàng? Nàng tột cùng đã làm điều gì sai chứ? Nàng sai ở đâu?

"Tỷ tỷ, van cầu người thả bọn họ đi đi, van cầu người a..." Tiểu Tịch lập tức quì xuống, nàng thật sự không hi vọng tỷ tỷ tiếp tục sai trái nữa, nàng muốn tỷ tỷ trở lại như ngày xưa là một người thiện lương, đáng yêu giống như ngày trước.

"Ngươi nếu muốn giữ mạng mình thì tốt nhất ngoan ngoãn ngồi trong phòng cho ta!" Nữ hoàng vừa dứt lời thì đám thị vệ lập tức xông lên lôi kéo Tiểu Tịch ra ngoài. Miên Miên thấy vậy nội tâm vô cùng khó chịu nhưng lại không thể ngăn cản bởi vì nàng biết rõ ngăn cản lúc này chẳng khác gì đẩy Tiểu Tịch vào chỗ chết cả.

"Dạ Mị, ta cho ngươi một tối để suy nghĩ, nếu ngày mai ngươi vẫn chấp nhất như hôm nay thì ngươi chuẩn bị tinh thần mà nhìn nàng ta chết trước mặt ngươi đi!" nói rồi nhìn về phía đám thị vệ hạ lệnh: "Đem bọn họ nhốt vào tử lao!" Nữ hoàng bề ngoài lạnh lùng như vậy nhưng là thâm tâm đã có chút bối rối, chẳng lẽ là vì hắn đối với nàng vô tình sao? Nàng thật sự cảm thấy rất không thoải mái, hiện tại nhốt bọn hắn vào tử lao là lựa chọn tốt nhất, nàng sẽ không dễ dàng gì buông tha cho hắn, cho dù hắn bây giờ chỉ là một tiểu hài tử thì sao chứ? Hắn làm cho nàng mất đi tất thảy thì hắn phải trả lại tất thảy cho nàng!

--- ------

Trên đường đi đến tử lai, Miên Miên giao cho một nhiệm vụ vô cùng quan trọng – ôm cha hắn!

Đoạn đường này, mặt Tử Tử so với cái bánh bao chiều không khác chút nào, hắn nhìn tiểu gia hỏa trên tay mình mà khóe miệng không khỏi run rẩy, "Mẹ...ngươi xác định hài tử ta đang ôm là lão cha ta?" Này cảm giác thật không tự nhiên a, các người có ai thấy qua con ôm cha bao giờ chưa?

Miên Miên trừng mắt liếc hắn, tên này làm sao đến giờ này còn không rõ mọi chuyện, bất quá thì nội tâm nàng cũng chưa thể nào chấp nhận được, trượng phu đầu ấp tay gối hôm nay lại biến thành bộ dạng này, cảm giác này đích thực là không dễ chịu chút nào!

Cứ như vậy ba người rất nhanh chóng tới được phòng giam, cửa lao rất nhanh chóng bị khóa lại, nền đất nơi này thật sự lạnh hơn băng mà.

"Dạ Mị, ngươi vì sao lại biến thành bộ dạng này? Vô Tình đâu rồi? Ngươi có nhìn thấy nàng không? Còn có bảo bối của chúng ta thì sao?"

"Bảo bối? Mẹ, ngươi thật sự sinh cho ta một đệ đệ sao?" Tử Tử hiếu kỳ xen vào hỏi.

Miên Miên hướng phía hắn gật gật đầu rồi lại nhìn về phía tiểu Dạ Mị. Dạ Mị liền đem những chuyện đã trải qua giải thích một lần, nhưng là chỉ có chút ít chuyện này thôi cũng đã đủ khiến mặt Tử Tử đen đi một nửa, khóe miệng hắn không ngừng co giật hỏi: "Lão cha, ý ngươi là ngươi thức tỉnh đã phát sinh ra cường sóng khiến cho xấu nữ nhân kia cùng đám thị vệ đều hôn mê bất tỉnh, sau đó ngươi cùng A Tình cô cô bỏ chạy?"

"Đúng vậy, ta cái gì đều không khôi phục, chẳng lẽ muốn ở đó đợi các nàng tỉnh lại hay sao?" Dạ Mị thản nhiên nói.

"A không, không...ý của ta là làm sao ngươi lại có thể bỏ chạy a?" Tử Tử nhất thời không có thể tiếp nhận được cha mình chưa lâm trận mà đã bỏ chạy, vô cùng mất mặt a!

"A Vô Tình bình an là tốt rồi, bảo bối ở chỗ nàng thì ta cũng yên tâm. Đúng rồi Dạ Mị, có hay không biện pháp giúp ngươi nhanh chóng hồi phục a? Có thể dùng linh châu không?" Miên Miên hưng phấn hỏi.

"Có thể, nhưng là ta hiện tại linh lực gì cũng không có, lần trước nàng hôn mê ta đã đem một nửa linh khí của linh châu truyền cho nàng nên hiện tại dù một nửa linh khí kia không ngừng lớn mạnh thì ta cũng không có cách nào khống chế nó!" Dạ Mị thở dài nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Lão cha, ngươi sẽ không phải giữ mãi cái bộ dáng này chứ? Ta không muốn a, như vậy thật sự mất hết thể diện a!" hắn mới không cần suốt ngày ôm một tiểu hài nhi giới thiệu với người khác đây là lão cha hắn a!

"Ngươi yên tâm, tuy hiện tại ta không có cách nào khống chế linh lực của linh châu nhưng là ta sẽ lớn lên rất nhanh thôi. Ta mỗi ngày sẽ lớn thêm một tuổi cho đến khi khôi phục lại nguyên hình mới thôi, một tháng là đủ rồi!" Dạ Mị trấn an nói.

Tử Tử nghe vậy thở dài, "A, tốt lắm, một tháng coi như cũng được, không phải dài lắm!"

Miên Miên lúc này có chút lo lắng: "Chúng ta phải làm sao trốn thoát đây, hiện tại chúng ta pháp thuật đều không qua Nữ hoàng, nàng ta muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay a!"

"Muốn ra ngoài thì đi theo ta!" từ phía ngoài tử lao đột ngột vang lên giọng nói nam nhân.

*****

"Vì vỏ bọc công chúa này mà ta thống khổ, mặc kệ ta cố gắng bao nhiêu vẫn thủy chung không thể đến được với ngươi...Kỳ thật ta muốn nói cho ngươi biết điều này, nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là cùng ngươi ở một chỗ ngắm mặt trời mọc, lại chờ mặt trời lặn, thủy triều lên xuống, chỉ tiếc là ta không phải nữ tử mà ngươi chờ đợi, ngươi cũng không có khả năng cũng ta lãng quên thiên hạ, thế nhưng là ta vẫn chấp nhất không từ bỏ! Ta tuyệt đối không hối hận, chỉ cần trong trái tim ta có ngươi là đủ rồi..." Tiểu Tịch mỉm cười thỏa mãn rồi chậm rãi nhắm hai mắt."Thương, cuộc đời này của ta gặp được ngươi thật tốt!"

Thương đột nhiên cảm thấy tayTiểu Tịch ngày càng trở nên lạnh giá, động tác cũng trở nên vô lực, cả người nàng cuộn lại áp sát lồng ngực hắn hơn như thể nàng đang rất lạnh...Nhưng là trong làn nước hồ thì nàng có xích lại hắn bao nhiêu cũng không thấy ấm hơn. Thương thương tiếc ôm chặt nàng vào lòng, không muốn nữ tử trong lòng hắn phải hao tổn khí lực thêm nữa.

Cô bé này vẫn luôn đáng yêu như vậy, cho tới nay nàng trong lòng hắn vẫn luôn luôn là một tiểu muội muội cố chấp mà lại hoạt bát đáng yêu, hắn bất đắc dĩ mà tùy hứng bao bọc nàng.

Thương cuối cùng cũng trồi lên trên mặt nước vui vẻ nói: "Tiểu Tịch, chúng ta ra ngoài rồi!"

Đám người Miên Miên kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Tịch đang yên ổn trong lòng ngực Thương. Miên Miên nhịn không được khóc lớn, Vô Tình cũng chảy nước mắt theo, một màn này khiến Thương ngây người, giờ phút này hắn mới để ý đến Tiểu Tịch ở trong lòng hắn vì cái gì đột nhiên nặng hơn rất nhiều?

Một chút sức nặng này cao thủ như hắn đương nhiên sẽ không phát hiện ra nhưng là thời khắc mà hắn ngẩng đầu nhìn đám Miên Miên, Tiểu Tịch theo chuyển động của hắn mà dựa cả vào cổ hắn hồi lâu cũng không ngẩng lên. Thương lập tức cảm thấy có gì đó sụp đổ trong lòng hắn.

Hắn bối rồi nâng đầu nàng, thiếu nữ trước mặt hắn ướt sũng, tóc tai cùng lông mày thấm nước càng trở nên đen nhánh lạ thường, hàng lông mi dài mượt nhắm chặt, rũ xuống mà hai má nàng lúc này trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi hồng tím tái không còn mọng đỏ mà khóe môi nàng vẫn còn khẽ cong lên thành nụ cười thỏa mãn.

Thương nhìn chằm chằm vào gương mặt bình yên của Tiểu Tịch, một người vốn trầm ổn lạnh lùng bất giác run rẩy, ngón tay hắn run rẩy đưa lên dò xét hơi thở nàng.

"Tiểu Tịch!" Thương lúc này giống như người đang hạnh phúc vì tự do thì lại bị người khác đẩy xuống hầm băng sâu vạn trượng, thống khổ kêu lên!

Miên Miên nước mắt lã chã nhìn về phía Tiểu Tiểu Tịch, tay phải nàng đã bị chặt đứt, vết thương lúc này vẫn còn chảy máu, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt nước rất nhanh chóng tan đi...

Không có ai biết thời điểm Tiểu Tịch đó suy nghĩ cái gì mà lại quyết định như vậy nhưng mà kết cục như vậy thật sự làm cho Miên Miên thương tâm, nàng quì dưới đất ôm ngực đau đớn. Tiểu Tịch đơn thuần, thiện lương biết bao, nàng đã vì cứu các nàng mà nhiều lần bị Nữ hoàng trách phạt, có thể trước kia nàng là cố chấp nhưng là nàng thật sự quá yêu Thương rồi, yêu hắn đến độ có thể hi sinh cả bản thân hoàn thành những việc hắn muốn làm.

"Nếu là ngươi yêu thích hắn thì phải tranh thủ đi, đừng vì bị ngăn trở mà buông tay, nhưng là ngươi nhất định phải nhớ kỹ, có một thứ tình yêu gọi là có duyên không phận, cũng có thứ tình yêu gọi là hy sinh để thành toàn cho người khác, bất kể thế nào thì ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được khóc bởi vì cho dù ngươi có khóc hết nước mắt cũng không thể đổi lấy được tình yêu của hắn!"

"Thương ca ca, ta về sau sẽ không khóc nữa, ta cũng sẽ không buông tay. Ta thích ngươi, ta vĩnh viễn chỉ yêu thích mình ngươi, cho dù ngươi không thích ta thì ta cũng sẽ không vì vậy mà khóc đâu!"

Nguyên lai tưởng rằng nàng kiên cường như vậy thì nhất định sẽ có được hạnh phúc thật không thể ngờ kết cục của sự kiên cường kia lại phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, yêu như vậy thật quá mức tàn nhẫn với nàng rồi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-142)