Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi - Chương 098

Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
Trọn bộ 142 chương
Chương 098
Ban dược Nhu phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Shopee


"Bệ hạ...bệ hạ tha mạng cho thiếp a..." trong ngục tối, âm thanh thê lương của Nhu phi không ngừng cầu xin, dưới chân nàng còn có một cỗ thi thể lạnh băng của thiếp thân nha hoàn Tiểu Linh.

Dạ Mị mặt không biểu tình ngồi trên ghế xem Nhu phi đã bị đánh đến thương tích đầy mình khinh thường cười cười, bộ dáng hắn lúc này cực kỳ lãnh khốc.

"Bệ hạ, thiếp đến tột cùng đã làm sai chuyện gì mà người đối xử với thiếp như vậy?" Nhu phi nước mắt lưng tròng hỏi.

Dạ Mị cười lạnh, "Ngươi đã làm những chuyện tốt gì chẳng lẽ ngươi không biết? Năm năm trước ngươi trăm phương nghìn kế hại chết Nghi phi rồi lại giá họa cho Miên Miên, ngươi nói, đã đủ cho ngươi xuống địa ngục chưa?" thanh âm Dạ Mị lạnh như băng sơn.

"Người...người làm sao biết được?" Nhu phi nghe Dạ Mị vạch tội mà không khỏi trừng lớn hai mắt, nàng đã hiểu vì sao Tiểu Linh phải chết, mà nàng tại sao lại phải ở trong ngục tối này.

"Nhu phi, năm năm trước khi Ngất phi biến mất, bệ hạ cũng đã bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi, sự xuất hiện của ngươi đêm đó rất khả nghi, Ngất phi là một nữ tử yếu đuối, nàng như thế nào lại có nhiều khí lực như vậy ám sát Đổng phi lại thương tổn ngươi đâu này? Mà tính tình ngươi hung ác như vậy làm sao có thể để Ngất phi đâm bị thương đây?" Đức công công nhìn Nhu phi nói.

Nhu phi nghe vậy liền quay qua nhìn Dạ Mị hỏi: "Năm năm trước người đã biết chân tướng thì vì sao đến bây giờ mới xứ trí ta?", bọn họ đã biết cả thì nàng cũng không muốn tranh luận nữa, chỉ nàng không hiểu sao bệ hạ lại kéo dài tới tận bây giờ mới đem việc này ra xử trí.

"Ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa rõ sao?" Nghe nàng ta hỏi Đức công công bất đắc dĩ lắc đầu cười cười như thể nàng hỏi câu quá ngu ngốc đi.

Nhìn vẻ mặt tiếc hận của Đức công công, Nhu phi dốc sức suy nghĩ nguyên nhân mọi chuyện. Nhu phi đột nhiên trừng mắt nhìn Dạ Mị cười lạnh nói: "Hẳn là Nguyễn Miên Miên trở về rồi nên bệ hạ mới ra tay sao?" Nhu phi nghĩ vậy nội tâm có chút khó chịu, chẳng lẽ bệ hạ làm hết thảy mọi chuyện đều vì nàng ta sao?

"Ngươi sai rồi, kỹ thật Miên Miên chỉ là một nguyên nhân thôi. Năm năm nay phụ thân ngươi rốt cuộc đã làm những chuyện gì ngươi chẳng lẽ lại không biết hay sao? Kéo bè kết cánh, biển thủ ngân quĩ, câu kết ngoại bang, ... hắn là đang muốn là gì? Soán quyền đoạt vị sao?" Dạ Mị lạnh lùng chất vấn.

Nhu phi bán tín bán nghi nhìn hắn có chút run rẩy nói: "Ngươi...ngươi nói dối!"

"Nhu phi, năm năm này ngươi ba lần bốn lượt vụng trộm mật báo cho phụ thân ngươi, ngươi tưởng trẫm không biết hay sao? Khi trẫm biết âm mưu soán vị của cha ngươi thì cũng không có ý định sẽ buông tha ngươi. Thật không nghĩ đến ngươi với cha ngươi lại giảo hoạt đáng giận như vậy, năm năm nay cha ngươi binh quyền nắm giữ càng lúc càng nhiều mà vì sao trẫm vẫn chậm không muốn xử lý các ngươi là do không có bằng chứng. Nay trong tay trẫm đã có rất nhiều bằng cứ chính xác, ngươi nói, trẫm có thể tha cho các ngươi sao?" Dạ Mị thanh âm lạnh lùng vang lên.

"Dù thế nào thì chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, cho dù cha ta làm không đúng ngươi cũng không cần ban dược chết ta đi? Ngươi nói nhiều như vậy chính là sợ ta biết quá nhiều sao?" Nhu phi cười cay đắng nói.

"Ngươi nên biết không chỉ có mình ngươi, mà ngày mai toàn bộ cửu tộc của Lục đều phải chết!" Dạ Mị băng lãnh nói.

Nhu phi tan nát cõi lòng ngã ngồi trên đất, giờ khắc này lòng của nàng đã chết rồi, thế nhưng mà nàng không muốn chết như vậy. Nhu phi nhìn về phía Dạ Mị khinh thường nói: "Tru di cửu tộc? Ngươi thật ác độc a, ngươi sợ chúng ta sẽ báo thù sao? Nguyên lai là chúng ta tính sai rồi, còn tưởng ngươi thương tâm vì hai nữ nhân kia sẽ lơ là quốc sự chứ. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, ngươi tính sai rồi, ngươi tưởng động tới cha ta ngươi sẽ được bình yên sao, ngươi đừng có nằm mơ!" Nhu phi ác độc nói.

Dạ Mị nhíu mày nhind nàng ta khóc lóc tan thương trên đất mà không có chút biểu tình nào.

"Ta cho ngươi biết, người muốn soán vị nhiều lắm, dù không phải cha ta thì cũng sẽ có người khác cướp lấy vị trí của ngươi. Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút kẻo có ngày mất ngôi, ha ha ha ha..." Nhu phi cười rộ lên, ngón tay bấm sâu trong da thịt thê lương cười.

"Điêu phụ to gan, dám làm càn?" Đức công công cả giận nói.

"Làm càn? Các ngươi không tin nhưng ta chắc chắn rằng ngày nào đó hắn sẽ mất đi ngôi vị hoàng đế, mất đi hết thảy!" Nhu phi cười vô cùng khó coi, lời nói như điêu phụ.

"Những chuyện này không cần ngươi lo lắng!" Dạ Mị đứng dậy băng lãnh nói.

Nhu phi thấy hắn chuẩn bị rời đi đột nhiên khóc lớn, ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn xót xa hỏi: "Bệ hạ, nếu không phải là cha ta, liệu ngươi có hay không xử tử ta?" nói rồi thống khổ cười cười nói tiếp: "Ta biết rõ ngươi chỉ yêu hai nàng ta, ta cũng không có mơ tưởng ngươi sẽ yêu thương ta, ngươi đã có thể tra ra chân tướng sự tình năm năm trước, ngươi chắc chắn phải biết nhân vật nguy hiểm nhất bên cạnh nàng ta chứ? Người vì sao không đụng tới nàng ta? Là vì Thái hậu hay vì ngươi... ngươi muốn lợi dụng nàng giết Nguyễn Miên Miên sao?" noi rồi nhìn Dạ Mị cười lạnh.

Dạ Mị có chút kinh ngạc nhìn nàng ta nhưng là vẫn một mực im lặng không lên tiếng.

Nhu phi lau nước mắt tới gần Dạ Mị nói: "Bệ hạ, nếu người thật sự quan tâm tới vị trí của người thì nên rời xa Nguyễn Miên Miên. Ngươi cùng nàng ta không thể nào hạnh phúc được, ta biết rõ người có năng lực tra ra được mọi chuyện, kể cả việc Nguyễn Miên Miên chính là địch quốc công chúa, không đúng sao?" Nhu phi lạnh lùng nói từng câu từng chữ.

"Ngươi.. làm sao ngươi biết được?" Thấy nàng ta nhắc tới thân phận của Miên Miên, Dạ Mị hiển nhiên có chút ngây người, mặc dù đã tra rõ nhưng hắn vốn tưởng là Miên Miên chết rồi, một khắc khi Miên Miên quay về hắn thật sự có chút đau đầu vì vấn đề này.

"Ngươi đừng quên cha ta là ai, quan hệ của cha ta với địch quốc không phải rất tốt sao, tự nhiên ta phải biết tiểu công chúa của bọn chúng rồi. Ngươi tốt nhất nên cẩn thậ, ngươi cùng quốc gia của nàng ta chính là thủy hỏa bất dung. Thêm vào đó, người lại chính tay giết chết ca ca và tỷ tỷ của nàng ra, ngươi cho rằng nàng có thể yêu ngươi sao? Không chừng nàng chính là được địch quốc phái tới để mê hoặc ngươi a, ngươi tốt nhất nên quan tâm đến ngôi vị hoàng đế của mình mà tránh xa nàng ta ra a..." Nhu phi nói rồi lớn tiếng cười, tiếng cười của nàng ta lạnh đến nỗi khiến cho những người có mặt bất giác nổi da gà.

Dạ Mị cả giận nói: "Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin tưởng những điều ngươi nói sao?"

Nhu phi cười lạnh nhìn hắn, "Không tin ngươi cứ thử đi thăm dò a, ta cho ngươi biết, giữ lại nàng thì ngươi sẽ phải trả giá rất nhiều đấy. Còn nữa, so với cha ta thì còn có nhiều người hung ác hơn, ngôi vị này ta không tin ngươi sẽ giữ được đấy!" Nhu phi lớn tiếng cười nói.

Dạ Mị thấy nàng ta điên cuồng như vậy phất phất tay áo lạnh lùng nói: "Ban thưởng nàng một dây lụa trắng!" nói rồi liền quay người đi ra.

"Ta cho ngươi biết, ngươi nhất định vì nàng ta mất đi tất cả mọi thứ...mất đi tất cả..." Nhu phi thê lương gào lớn.

Ra khỏi ngục tối, Dạ Mị không khỏi hít sâu một hơi. Đức công công thấy vậy có chút nhíu mày, hắn cơ bản không biết nên nói gì lúc này nữa.

"Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ còn sống, trẫm càng không nghĩ tới nàng sẽ là địch quốc công chúa!" thanh âm Dạ Mị có chút bất đắc dĩ lại có chút thương cảm.

"Bệ hạ, người định sẽ làm như thế nào, muốn tìm người biết rõ thân phận của Sủng phi nương nương cũng không khó, nhưng là vạn nhất..." Đức công công nói đến đây thì dừng lại, hắn tin bệ hạ thông minh như vậy nhất định là biết hắn muốn nói tới điều gì.

"Từ khi trẫm biết nàng tới nay thì chưa từng lo lắng nàng sẽ đối với trẫm như thế nào!" Dạ Mị nhìn về phía xa nói.

"Bệ hạ..."

"Mặc kệ nàng có biết thân thế của mình ahy không, cũng mặc kệ nàng đến tột cũng muốn làm gì, trẫm chỉ biết nàng chính là Sủng phi của trẫm, là người trẫm yêu là đủ rồi!" Dạ Mị nói giống như đang tuyên thệ với chính bản thân mình. Trên thực tế, hắn không muốn cho người điều tra, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nàng chính là người hắn không muốn rời xa.

Đức công công nghe vậy cũng không biết nên nói gì. Đúng lúc này thì Dạ Phong dưới sự trợ giúp của Lôi Ảnh tiến đến.

"Hoàng huynh!" Dạ Phong nhìn về Dạ Mị khẽ gọi.

Dạ Mị quay người nhìn về phía Dạ Phong rồi mỉm cười đi đến bên cạnh hắn, "Đã trễ như thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Làm sao vậy, tâm tình người hình như không tốt lắm, đã xử lý Nhu phi rồi sao?" Dạ Phong nhìn hắn hỏi.

Dạ Mị gật đầu rồi đi tới phía sau giúp hắn đẩy xe về phía trước, Đức công công cùng Lôi Ảnh hiểu ý liền rời đi.

"Những năm này cực khổ cho ngươi rồi!" Dạ Mị nhìn đệ đệ của mình có chút áy náy nói.

"Là huynh đệ sao lại nói những điều đó đâu này?" Dạ Phong mỉm cười nói.

Dạ Mị dừng xe lại đi đến trước mặt hắn nói: "Trẫm biết rõ hôm nay có thể giải quyết triệt để bọn người kia công lao của đệ rất lớn, những năm nay đệ đã không ngừng vì trẫm mà lao tâm khổ tứ, điều này khiến ca ca như trẫm thật áy náy không thôi!"

Dạ Phong nghe vậy mỉm cười nói, "Ngươi từ bao giờ lại như vậy kìa, tuy nói ta tàn phế không thể vào triều phụ giúp ngươi nhưng tốt xấu gì ta cũng là vương gia, một chút việc nhỏ này có khó khăn gì đâu này?"

"Trẫm chưa bao giờ coi ngươi là tàn phế cả!" Dạ Mị nhìn đệ đệ mình đau lòng nói.

"Hoàng huynh đối tốt với ta ta cũng biết chứ, đúng rồi, hôm nay Lục đại nhân bị xử quyết chắc hẳn sẽ khiến triều đình ồn ào lắm đây, dù sao thì hắn cũng đã làm quan nhiều năm, vây cánh cũng nhiều, thời gian này ngươi phải cẩn thận hơn rồi!" Dạ Phong trêu chọc nói.

"Diệt trừ hắn chính là tâm nguyện của trẫm, sự tình này cũng khó tránh có chút hỗn loạn, nếu mà triều đình yên ắng quá mới gọi là có chuyện đáng lo à!" Dạ Mị cười nói, những năm nay hắn án binh bất động giờ cũng nên hoạt động chút thôi.

"Ta tin tưởng ngươi sẽ xử lý tốt chuyện này!" Dạ Phong khẳng định nói.

"Cảm ơn!"

"Đúng rồi, còn có một việc..." Dạ Phong nhìn hắn một cái, thở dài nói: "Ta muốn nói về thân thế của Sủng phi, năm năm trước ngươi có đề cập qua một lần nhưng lúc đấy không ai biết rằng nàng còn sống. Lần này trở về muốn qua được cửa ải của Thái hậu thì có vẻ sẽ rất khó a, thời gian lâu dần thân thế của nàng nhất định sẽ bị lộ, đến lúc đó chỉ sợ..." Dạ Phong nghĩ tới đây cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.

"Trẫm sẽ không để cho người khác biết được chuyện này!" Dạ Mị khẳng định chắc nịch, mặc kệ Nguyễn Miên Miên đến tột cùng là có biết hay không, hắn cũng không thể để nàng rời bỏ hắn một lần nữa.

Dạ Phong nghe vậy chỉ hơi gật đầu rồi nhìn Dạ Mị cười nói: "Hoàng huynh, chúng ta đã rất lâu không cùng nhau uống rượu rồi!"

"Tốt! Đêm nay trẫm với ngươi không say không nghỉ!" Dạ Mị nói rồi giúp hắn đẩy xe hướng tới tẩm cung của mình.

--- ----------Ba ngày sau---- ---------

Ba ngày này, toàn bộ người trong Tử Tinh cungchìm trong sợ hãi bất an, mà lúc này ở bên ngoài, dân chúng Thụy Tuyết quốc cũng không ngừng sục sôi, Lục đại thần bị nhốt vào tử lao với tội danh làm phản khiến cho phần lớn quan viên trong triều run sợ, cái chết của Nhu phi như quả bom trong chốn nội cung khiến các tần phi khác bàng hoàng kinh hãi, khắp nơi mọi người đều hoang mang không biết nên làm gì cho phải.

Không khí trong nội cung vô cùng khẩn trương, đám đại thần trong triều cẩn thận từng li từng tí, Dạ Mị không phải là một người sẽ vì tình mà giảm nhẹ hình phạt cho bất cứ ai. Mà bên ngoài, dân chúng vui mừng kéo nhau ra đường ăn mừng tạo thành cảnh tượng náo nhiệt vô cùng đối lập với hoàng cung.

Thật ra không chỉ đám đại thần mà cái chết của Nhu phi khiến nữ nhân trong hậu cung khiếp đảm không thôi, tất cả đám tần phi nếu không có chuyện gì quan trọng thì nhất nhất không ra khỏi cửa sợ mang họa đến người.

"Nhu phi chết rồi?" Miên Miên nghe Vô Tình báo cáo mà cũng cảm thấy có chút run sợ.

"Đúng vậy ạ, trong một đêm Lục gia toàn bộ cửu tộc bị giam vào trong tử lao, Nhu phi là do chính bệ hạ ban lụa trắng mà chết!" Vô Tình nhìn Miên Miên trầm giọng nói.

Miên Miên nghe vậy trầm mặc ngồi trên ghế, giờ phút này chính nàng cũng không biết tâm trạng của mình lúc này là gì nữa, nàng muốn nàng ta phải trả giá thật nhiều thế nhưng còn chưa có bắt đầu thì nàng ta đã chết rồi? Cứ như vậy mà chết sao? Điều này thật sự khiến nàng có chút thất thần...

"Nương nương, A Tình cảm thấy có chút kỳ lạ, cho dù cha của Nhu phi có đáng chết cỡ nào thì Nhu phi tốt xấu gì cũng đã ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm như vậy đâu thể nói ban chết là chết ngay được như vậy? Chẳng lẽ ở gần vua thực sự đáng sợ như vậy sao?" Vô Tình có chút lo lắng hỏi, Nhu phi cho dù có đáng giận thì bệ hạ cũng không thể tuyệt tình như vậy được, thật sự là kỳ quái mà.

"Bệ hạ làm việc sẽ không để người khác biết được ý tứ!" Miên Miên than nhẹ nói.

"Thế nhưng Nương nương, nội cung này nhiều thậy quá sức mà, một khắc trước còn nói yêu người một giây sau đã chết được ngay. Chỗ này làm việc gì cũng giống như con dao hai lưỡi, không cẩn thận có thể chết ngay lập tức!" Vô Tình thương cảm nói, nàng sợ nếu một ngày Miên Miên cũng giống như nàng ta thì sao, tình yêu của đế vương có bao giờ là vĩnh hằng đâu?

"A Tình, ta biết rõ ngươi muốn nói gì, ta đã vào cung thì sẽ không nghĩ tới tình yêu, ngươi phải biết vì cái gì mà ta còn sống tới bây giờ. Nhu phi chết rồi nhưng Ngải Vân vẫn còn ở đây, còn nữa, tình yêu dẫu có sâu nặng cũng không vượt qua được thời gian, huống chi hắn lại còn là vua của một nước." Tâm Miên Miên có chút giá lạnh, Vô Tình nói không phải là không có lý, lẽ ra hắn chỉ cần đầy nàng ta vào lãnh cung là được rồi, dù sao cũng đã là vợ chồng lâu năm như vậy...

"Nương nương, ta sợ bệ hạ sẽ..."

"A Tình!" Miên Miên nắm lấy tay Vô Tình cắt ngang lời nàng ta rồi mỉm cười nói: "Tin tưởng ta, ta đã sống 2 kiếp thì sẽ không dễ dàng chết như vậy, phải biết rằng ta còn muốn cùng với ngươi và Tử Tử rời xa chốn này sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ đâu này?" Miên Miên nhẹ nhàng nói.

A Tình nghe vậy vội vã gật đầu, trừ khi là nàng chết, nếu không nàng sẽ không để ai thương tổn tới Miên Miên cùng Tử Tử.

"Mẹ..." bóng dáng nhỏ nhắn của Tử Tử từ bên ngoài chạy ào tới nhào vào lòng Miên Miên.

"Làm sao vậy? Thái hậu không giữ ngươi lại ăn cơm sao?" Miên Miên vuốt vuốt đầu Tử Tử hỏi, nàng biết trong cung hiện giờ nhiều chuyện hỗn loạn, Dạ Mị sẽ không có thời gian đến Tử Vân các, bất quá cũng không sao, nàng tiến cung cũng không phải để nói chuyện yêu đương.

Tử Tử từ trong ngực lấy ra một túi lớn điểm tâm đưa đến trước mặt Miên Miên: "Lão yêu bà thưởng cho ta này!" nói rồi nhếch miệng cười.

"Không cho phép ngươi gọi người như vậy!" Miên Miên không vui nhắc nhở.

"Biết rồi!" Tử Tử bị trách mắng bất mãn đáp.

Miên Miên vuốt tóc hắn rồi đem điểm tâm đặt trên bàn rồi cả ba cùng ăn, "Đúng rồi Tử Tử, hoàng tổ mẫu vì sao không giữ ngươi lại ăn cơm?" Miên Miên không khỏi hiếu kỳ hỉ, mấy ngày nay ngày nào cũng có cung nữ Trường Lạc cung tới đón hắn đi, lần nào cũng phải là cơm nước xong xuôi mới trở lại, hôm nay như thế nào lại về sớm vậy?

"Ta nói với người hôm nay muốn về sơm nghỉ ngơi, bởi vì muốn chiều nay có thể học ngâm thơ, ... nên người không có lý do giữ ta lại!" Tử Tử cười lớn nói.

Miên Miên nghe vậy không khỏi phì cười: "Ngươi muốn đi học? Thôi đi, ngươi thấy chỗ đó buồn chán muốn về quậy phá thì đúng hơn!"

"Không đúng a, ta là có chuyện quan trọng muốn nói cho người nên mới tìm cớ trở về a!" Tử Tử vẻ mặt bí hiểm nói.

"Chuyện trọng yếu? Là chuyện gì a?" Miên Miên nhíu mày hỏi.

Thấy nàng có chút nghi hoặc cùng tò mò Tử Tử không khỏi nhướn mày đắc ý nói: "Ta cho người biết nha, Nhu phi chết rồi người có biết hay không?"

Miên Miên nghe hắn nói tới chuyện Nhu phi không khỏi bĩu môi: "Là chuyện này sao? Ngươi cũng biết?"

"Cái kia a, ngươi biết Đổng phi có phản ứng gì sao?" Tử Tử nhướn mày đắc ý cười, đây mới là điều chính yếu hắn muốn nói a!

Miên Miên nghe hắn nói mà không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi biết sao?"

"Đó là..." Tử Tử đột nhiên dừng lại rồi nở nụ cười rất lưu manh nói: "Ngươi có biết tiểu công chúa nói gì không? Nàng ta cùng với mẹ của mình đúng là cùng một ruộc a, ta chỉ giả bộ khích lệ có chút xíu mà ngươi xem nàng ta thành cái bộ dáng gì rồi?" nói rồi tặc lưỡi vẻ rất bất đắc dĩ.

"Được rồi, đừng quanh co nữa, ngươi mau nói ý chính đi!" Miên Miên phiền nào nói, thằng nhóc này chuyên gia lấy khuyết điểm của người khác để làm nổi bật mình mà.

"Lúc ấy hoàng tổ mẫu còn chưa có tới, ta nói với nàng ta là Nhu phi chết rất thảm a rồi nói mình rất sợ, chưa từng thấy qua người chết a!" Tử Tử vừa nói vừa khoa chân múa tay, "Sau đó nàng ta nói là chẳng nhằm nhò gì, từ lúc nàng ta hiểu chuyện tới nay thì nàng ta bái kiến người chết còn nhiều hơn người sống a, còn nói Nhu phi đáng bị như vậy. Ta hỏi nàng ta vì sao nói vậy, nàng ta nói là vì mẫu hậu không thích Nhu phi, nói nàng ta suốt ngày vỗ mông ngựa, còn nói gì đó người bất tử cũng sẽ bị người khác xử tử!" nói đến đây liền ngừng lại nhìn Miên Miên chăm chú, "Nha đầu kia nói người bất tử có phải hay không chính là nói mẫu thân a?"

Miên Miên lắc đầu nói: "Ngươi nói đi? Ngươi tưởng mẹ ngươi là thần chắc?"

"Đúng vậy nha, mẫu thân chính là thần a, ít ra trong lòng ta người chính là như vậy nha. Đúng rồi mẹ, theo nha đầu kia nói thì mẹ nàng ta sắp trở thành Xà hậu rồi sao?" Tử Tử không vui nói tiếp, "Dựa vào cái gì mà nói vậy, muốn làm Hậu thì cũng phải là mẫu thân ngươi a, nàng cứ ở đó mà đếm rễ hành đi, độc ác như nàng ta cũng muốn làm Hậu sao?"

Miên Miên có chút sửng sốt hỏi lại: "Nàng ta thực sự nói như vậy sao?"

"Đúng vậy a, còn nói là chờ cái tên kia hết bận rộn chính sự sẽ lập Hậu a, tiểu nha đầu kia thật sự rất tự tin nha!" Tử Tử chu môi bực bội nói.

"Nương nương, phải làm sao bây giờ? Nếu nàng ta thật sự thành Xà hậu thì mọi chuyện trở nên khó khăn rồi!" Vô Tình không khỏi lo lắng, bệ hạ thật sự muốn lập nàng ta làm hậu sao?

Miên Miên không hề lo lắng mà tự tin cười nói: "Ngươi cho rằng nàng ta muốn là được sao? Nàng đã muốn ngôi vị Xà hậu như vậy thì ta càng không để cho nàng ta được như ý!"

"Woa, mẹ, người thật có bản lĩnh nha!" Tử Tử vội đứng dậy giơ ngón cái lên khen ngợi, hắn thật sự ưa thích dáng vẻ tự tin của nàng mà.

"Đúng rồi, thám tử nhí, ma ma giao cho ngươi một nhiệm vụ!"

"Nhiệm vụ gì?" Tử Tử hiếu kỳ hỏi.

"Ngươi nhất định phải tra ra thời điểm bệ hạ lập nàng làm Hậu!" Miên Miên giảo hoạt cười.

Tử Tử nghe vậy vỗ ngực tự tin nói: "Người yên tâm, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" rồi nháy nháy mắt với nàng.

"Cảm ơn thám tử nhí!" Miên Miên nói rồi hôn chụt lên má hắn cười: "Đi, chúng ta đi ăn cơm!" nói rồi lôi kéo Tử Tử hướng tới phòng trong. Ngải Vân, ngươi một mực muốn làm Xà hậu đúng không? Có ta ở đây ngươi đừng mơ tưởng, ta nhất định không cho ngươi đạt được ước nguyện.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-142)