← Ch.45 | Ch.47 → |
Chuyển ngữ: Tiểu Đinh
Lâm Tập Tập đã thiết lập nhiều cái kết, mỗi cái kết đều bắt đầu bằng cơn thịnh nộ của Lâm Kính Đình và kết thúc bằng những chiêu trò khôn vặt của cô để xoa dịu hắn.
Tình huống hôm nay cũng không khác là mấy, Lâm Kính Đình không kìm chế đuổi theo, muốn đánh cô nhưng thật ra trong lòng không nỡ xuống tay, cuối cùng khiến bản thân thở hồng hộc. Lâm Tập Tập đang âm thầm đắc ý, trong cuộc chiến này, cô có thể lợi dụng tính muội khống của hắn, hoàn mỹ kiểm soát nó và giành thắng lợi.
Vạn lần không nghĩ tới, cái kết là một cú chuyển mình hoàn toàn đảo ngược lại!
Lâm Kính Đình không đánh cô, mắng cô, chỉ là đưa cô về Tô Thành.
Lâm Tập Tập cảm thấy hình phạt này không khác nào đánh gãy chân cô, khiến cô lâm vào tuyệt vọng.
Cô ngàn vạn lần không thể trở về, trở về không chỉ mất tự do, thậm chí có thể bị lão phu nhân ép gả đi, quả thật là muốn mạng già này của cô mà!
Hiệu suất làm việc của bà Trần từ trước đến nay đều rất cao, mệnh lệnh Lâm Kính Đình vừa đưa xuống, lão nhân gia dẫn vài người lên lầu, Lâm Tập Tập muốn gọi bà lại: Lão nhân gia ngài có thể đi chậm lại một chút được không? Đi nhanh như vậy cẩn thận thắt lưng.
Vừa rồi tất cả mọi người trong nhà đều bị Lâm Kính Đình giáo huấn qua, để thể hiện lòng thành, mọi người đối với công việc rất nhiệt tình, hăng hái làm việc đến nổi mười con ngựa có kéo cũng không dừng lại.
Lâm Tập Tập chưa từ bỏ ý định, không để ý đến hình tượng, ôm bắp đùi Lâm Kính Đình làm nũng, nói: "Ca, xin ca, đừng đưa muội về được không, ở nhà buồn lắm, nương còn mai mối cho muội nữa!"
Lâm Kính Đình cười ha hả nói: "Đúng lúc lắm, tiện nghi cho ai chứ không thể tiện nghi cho Quý gia."
Lâm Tập Tập:...
Lý Ngọc đứng ở một bên không nỡ, nói giúp cho cô: "Cuộc đời dài như vậy, có thể gả cho người trong lòng, chính là phúc khí tu luyện mấy đời."
Lâm Tập Tập cảm kích nhìn Lý Ngọc, cảm thấy người chị dâu này thật đáng tin cậy.
Lâm Kính Đình không đồng ý, trừng mắt, hừ lạnh nói: "Ở đâu ra người trong lòng, kia rõ ràng là cừu nhân!"
Lý Ngọc bị hắn trừng một cái, rụt cổ, lại nói: "Gọi là cừu nhân cũng không sai."
Lâm Tập Tập khó tin nhìn nàng, trong đầu nghĩ chị dâu có thể đáng tin một chút được không? Làm cỏ đầu tường* quang minh chính đại như vậy cũng được sao?
*Cỏ đầu tường: gió chiều nào theo chiều đó.
Không còn cách nào, cô cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Ca, muội đồng ý với ca sẽ không lui tới với Quý Du Hồng nữa, ca đừng đưa muội về, được không?" Trước tiên chỉ có thể tranh thủ ở lại, chỉ có thể ở lại thì mọi chuyện có thể xoay chuyển được.
Nhưng Lâm Kính Đình lần này hiển nhiên không dao động, nói: "Chỉ quay về Tô Thành thì quan hệ giữa muội với Quý Du Hồng mới hoàn toàn cắt đứt."
Lâm Tập Tập tức giận trừng mắt với hắn, "Ca bá quyền, chuyên chế, bảo thủ!"
Lâm Kính Đình sờ cái đầu trọc của mình, hớn hở nói: "Không sai, không sai, đều là ta, đa tạ đã khen."
Lâm Tập Tập:...
Đại não của Lâm Tập Tập đang làm việc với tốc độ cao, thầm nghĩ thà rằng cắn răng va vào chân bàn đến chảy máu, nói không chừng Lâm Kính Đình cảm thấy có lỗi với cô nên sẽ không buông tha cho cô?
Không ổn không ổn, nếu Lâm Kính Đình cảm thấy cô có thể làm những điều cực đoan như vậy vì một người đàn ông, điều đó khiến hắn càng hạ quyết tâm đưa cô đi.
Trong khi cô còn chưa nghĩ ra cách ứng phó thì bà Trần đã dẫn theo người làm đi xuống, trên tay xách hành lý của cô.
Lâm Tập Tập trong phút chốc càng tuyệt vọng...
Quý Du Hồng chắc chắn sẽ buồn khi biết cô bị đưa đi, mặc dù hai người đã xác định quan hệ nhưng số lần gặp mặt lại rất ít. Mỗi lần chạm mặt đều phá lệ trân quý, lần này thì tốt rồi, cô bị đuổi về Tô Thành, năm nào tháng nào hai người mới có thể gặp nhau đây?
Tại sao không nháo to hơn nữa!
Nghĩ tới đây, Lâm Tập Tập bất mãn nói với Lâm Kính Đình: "Nếu muốn muội đi cũng không thể gấp như vậy được, dù sao cũng để muội từ biệt bằng hữu, nói lời tạm biệt!"
Lâm Kính Đình cười nhạt, "Tốt nhất là để muội cùng Quý Du Hồng gặp mặt nhau lần nữa, phải không? Nghĩ thật đẹp!"
"Ca..." Lâm Tập Tập cắn răng nghiến lợi: "Ca vô tình, bất chấp lý lẽ!"
Lâm Kính Đình gật đầu: "Không sai, ta chính là như vậy!"
Lâm Tập Tập:...
Lâm Kính Đình cũng không để ý đến cô, quay đầu nói với bà Trần: "Tài xế chuẩn bị xong thì có thể lên đường, tí nữa ta phải tận tay đem muội ấy lên xe."
Lâm Tập Tập buông bắp đùi hắn ra, tức giận đứng lên, nói: "Không cần, muội tự đi!"
Lâm Kính Đình nhíu mày: "Sao vậy, đột nhiên nghĩ thông suốt?"
Lâm Tập Tập nghiêng đầu trừng hắn, "Muội ghét ca đến chết!"
Bị muội muội bảo bối nói như vậy, Lâm Kính Đình nháy mắt bị tổn thương nhưng so với việc muội muội bị nhà đối thủ cướp đi, hắn tình nguyện tạm thời bị ghét bỏ.
"Muội còn chưa ăn gì cả, bụng thật đói." Lâm Tập Tập sờ sờ cái bụng đói, làm bộ đáng thương.
"Đem lên xe ăn!" Lâm Kính Đình nói.
"Ca thật độc ác!" Lâm Tập Tập thở phì phò, quay đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chờ một chút..." Lâm Kính Đình gọi cô lại.
Trong lòng Lâm Tập Tập vui sướng, không phải là hắn thay đổi chủ ý chứ? Vì vậy cô mang tâm trạng mong chờ quay người lại, liền nghe Lâm Kính Đình nói: "Viết cho họ Quý một phong thư, nói hắn dẹp bỏ ý định đi, đừng mong chờ gì với muội nữa!"
Quả nhiên không những ác, còn ác hơn!
Làm sao Lâm Tập Tập có thể viết như vậy nhưng ngay sau đó cô đột nhiên nghĩ đến, cô không thể im hơn lặng tiếng mà rời đi, ít nhất phải lưu lại vài chữ ngắn gọn mới được.
Chờ người cầm giấy bút đến, viết: Ta phải về Tô Thành, sau này ngươi "đừng" nghĩ đến ta, "đừng" tìm ta, tạm biệt!
Viết xong thì đưa Lâm Kính Đình, Lâm Kính Đình nhìn, không có gì bất ổn, "Điểm cái gì mà lộn xộn bát nháo? Nhìn chướng mắt!"
Lâm Tập Tập bĩu môi, "Người phương Tây cũng viết như vậy, cái này gọi là dấu chấm câu!"
Thật ra ký kiệu này Quý Du Hồng xem cũng không hiểu, dù sao thời đại này chưa có sự thống nhất về tiêu chuẩn ký hiệu, Quý Du Hồng xem không hiểu nhưng Tần Mộng nhất định hiểu được.
Lâm Kính Đình nghi ngờ liếc mắt nhìn, quả thật ý trên mặt chữ không sai.
Viết thư xong, Lâm Tập Tập nói lời chia tay với Lý Ngọc, bà Trần, không do dự đưa Thúy Bình ngồi lên xe rời Nam Kinh.
Lý Ngọc nhìn xe dần đi xa, không nhịn được hốc mắt đỏ lên, nàng cùng tiểu cô này sống chung lâu như vậy, tình cảm sâu đậm, bây giờ đột ngột tách ra, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc này Lâm Kính Đình cũng cảm thấy không thoải mái, sau này sẽ không có ai lắc lư tinh quái trước mặt hắn, quay đầu nhìn thấy Lý Ngọc len lén khóc thầm, không khỏi giận nói: "Khóc cái gì mà khóc!"
Nhưng Lý Ngọc bây giờ không sợ hắn, nói: "Tiểu cô đáng thương, lần này trở về khẳng định bị gả đi."
Lâm Kính Đình hừ nói: "Nếu muội ấy không muốn gả, ai ép được? Không ai thèm lấy cũng không sao, ta - Lâm Kính Đình nuôi muội muội ta, nuôi cả đời!"
Lý Ngọc mạnh miệng nói: "Nếu chàng già rồi chết, thì phải làm sao? Một mình nàng còn sống thật đáng thương!"
Lâm Kính Đình:...
Lâm Kính Đình không nghĩ tới có một ngày hắn không thể phản bác được phu nhân của mình, bây giờ nàng dám tranh luận với mình! Quả nhiên cùng nha đầu kia học thói xấu!
Nhưng khi nghĩ đến những gì Lý Ngọc nói, hắn lại cảm thấy khó chịu. Cũng đúng, mình sẽ cũng sẽ chết già, thì ai có thể thay thắn hắn tiếp tục nuôi cô, cưng chìu cô cả đời?
Quý Du Hồng?
Nghĩ đến cái tên này khiến hắn muốn hộc máu!
Hắn gọi ai đó đến rồi đem thư Lâm Tập Tập viết giao cho hắn, nói: "Đem đến Quý gia, nghĩ cách đưa đến tay Quý Du Hồng. Nhớ, nhất định phải tự mình đưa cho hắn!" Nói xong thì đi thẳng vào phòng.
Lý Ngọc lặng lẽ thở dài, cũng đi theo sau.
Lâm Tập Tập ngồi trong xe, nhìn cảnh vật dần dần lùi ra xa, trong lòng chất chứa không biết phải làm sao. Cứ như vậy mà bị đuổi về nhà, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, sự nghiệp tẩy trắng Lâm Kính Đình còn chưa xong nhưng bây giờ cái gì cô cũng không làm được.
Sợ cô giữa đường chạy trốn nên Lâm Kính Đình cử thêm một chiếc xe đi phía sau bọn họ, ngồi trong đó có năm vệ sĩ mà hắn hài lòng nhất.
Cho dù muốn nhảy ra khỏi xe, cô cũng sẽ nhanh chóng bị tóm gọn.
Bây giờ, cô chỉ có thể đặt tất cả hy vọng của mình vào Quý Du Hồng.
"Tiểu thư, chúng ta cứ như vậy mà rời đi sao?" Thúy Bình nhỏ giọng hỏi cô.
Lâm Tập Tập tức giận hỏi ngược lại: "Nếu không thì phải làm sao?"
"Tình lang của cô có thể hay không bất ngờ cưỡi bạch mã đến cứu cô, sau đó hai người từ đây lưu lạc chân trời!"
"Bình thường em nên đọc nhiều quyển sách có ích đi, đừng xem mấy cuốn tiểu thuyết lộn xộn đó nữa!"
Thúy Bình:...
Quý Du Hồng nhận được thư của Lâm Tập Tập, mông lung khi đọc nó, tại sao cô đột ngột rời đi? Còn nói đừng nghĩ đến cô, đừng tìm cô? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hai người từng cãi nhau trước kia sao? Chẳng lẽ anh không hiểu phong tình nên cô mất kiên nhẫn rồi cô bỏ rơi anh?
Nghĩ tới đây, cả người anh giống như rơi xuống vực sâu, không được, anh phải đuổi theo cô hỏi rõ ràng mới được.
Tuy nhiên, khi anh vội vả cầm bức thư ra ngoài của thì đột nhiên thay đổi quyết định, quay người và đi đến hướng nhà Tần Mộng.
Tần Mộng đang nhàm chán đến mọc mốc, Lâm Tập Tập cũng không đến tìm nàng. Lâm Tập Tập thì cũng thôi đi, Quý Du Hồng càng không đến tìm nàng, mỗi khi ra cửa nàng cũng không biết tìm ai. Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà mắng "Qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!"
Nhưng mà hôm nay Quý Du Hồng lại đột nhiên đến tìm nàng, mặt trời mọc hướng tây sao?
"Em giúp anh xem bức thư này một chút." Quý Du Hồng đem phong thư mở ra trước mặt nàng.
Tần Mộng liếc mắt một cái thì phát ra tiếng kêu như quỷ, nói: "Ôi, bức thư chia tay! Người kia thế mà vô thanh vô tức bỏ đi!"
Sắc mặc Quý Du Hồng lập tức thay đổi giống như thời tiết ở Bắc cực, lạnh đến mức băng đá cũng vỡ vụn.
Tần Mộng cười khan hai tiếng, nghiêm túc nhìn một lần nữa, nói: "Đây là Vãn nhi viết ngược, thêm hai cái ký hiệu này chính là muốn nói nàng nhất định bắt buộc phải viết những lời này. Như vậy nếu nàng về Tô Thành cũng là bắt buộc."
"Em chắc không?" Quý Du Hồng hỏi.
Tần Mộng vô cùng quả quyết gật đầu, "Em chắc chắn."
Trái tim Quý Du Hồng lúc này mới buông xuống.
"Nàng đi rồi, anh đi tìm nàng sao?"
Quý Du Hồng nhìn nàng, vẻ mặt kiên định gật đầu nói: "Tất nhiên là anh phải đi tìm nàng."
← Ch. 45 | Ch. 47 → |