← Ch.24 | Ch.26 → |
Edit: Cam
Lúc tới nhà họ Tần vào buổi sáng, Lâm Tập Tập được Tần Mộng đón vào từ cửa chính, giờ rời đi lại theo Quý Du Hồng ra từ cửa sau hậu viện, xem như đã nhìn bao quát hết trước sau Tần trạch.
Tần Mộng vốn kiên trì muốn tiễn bọn họ, vừa ra tới cửa viện đã bị mẹ nàng phái người hầu tới gọi đi, đoạn đường còn lại chỉ còn hai người bọn họ.
Khi ngang qua hậu hoa viên, cảm giác gió có hơi lớn, Quý Du Hồng lại đưa áo choàng trong tay cho cô, nói: "Gió lớn, phủ thêm đi."
Lâm Tập Tập bối rối nhìn áo choàng vừa mới trả lại, do dự không biết có nên nhận hay không, ở trong viện hướng mặt về phía Nam của Tần Mộng cả ngày cũng không cảm thấy lạnh, vừa mới đến nơi trống trải, gió thổi qua quả thực có chút lạnh run.
Quý Du Hồng thấy cô do dự, cũng không nói gì, giũ áo choàng ta, tự mình phủ lên cho cô.
Xem ra áo choàng này rất có duyên với cô: "Cảm ơn."
Quý Du Hồng sợ cô lại đích thân đi một chuyến tới trả áo choàng, nói: "Không cần đặc biệt tới trả, tôi có áo khác."
Lần này Lâm Tập Tập không từ chối, gật đầu nói cảm ơn lần nữa, hôm nay tới trả áo choàng cũng chỉ là cái cớ mà thôi, bây giờ mục đích đã đạt được, tất nhiên không cần đắn đo vài ba chi tiết nhỏ, có điều, áo choàng lại rơi vào tay cô, ngày nào đó muốn gặp anh, có phải có thể dùng lại cái cớ này không? Nghĩ tới đây, Lâm Tập Tập trộm cười.
Có áo choàng chống lạnh, bước chân Lâm Tập Tập nhẹ nhàng hơn nhiều, khi đi qua hậu hoa viên còn có thể phân tán sự chú ý mà thưởng thức cảnh đẹp.
"Hoa viên này xinh đẹp quá." Hậu hoa viên của Tần trạch có diện tích không lớn, nhưng hòn non bộ lại được xây rất độc đáo, dù Lâm Tập Tập đã quen nhìn cảnh đẹp ở lâm viên thì vẫn không keo kiệt mà khen một câu.
Quý Du Hồng cong môi, thả chậm bước chân sóng vai cùng cô, nói: "Nói tới cảnh đẹp lâm viên, lâm viên của Tô Thành Lâm gia ở Giang Tô mới là nức tiếng gần xa, người may mắn được tham quan đều khen ngợi không ngớt.
Lâm Tập Tập được khen mà lâng lâng, nghiêng mặt nhìn anh: "Nếu có cơ hội thì anh tới chơi đi."
Quý Du Hồng nghe cô nói câu này xong thì chỉ cười chứ không nói.
Đọc Full Tại
Lúc này Lâm Tập Tập mới nhớ ra, bây giờ hai nhà bọn họ đang ở hai phe đối lập, tranh đấu gay gắt, dưới tiền đề như vậy sao Quý Du Hồng có thể chạy tới nhà họ Lâm chơi?
Hai nhà bọn họ đối lập, cho nên hai người bọn họ cũng đối lập, nghĩ đến tình cảnh như vậy, Lâm Tập Tập cảm thấy không vui.
Nhưng truyện là do cô xây dựng, cô không thể phàn nàn về nó giống Tần Mộng được.
Quý Du Hồng thấy sắc mặt cô không tốt lập tức thay đổi đề tài: "Lần này Phương Ni đi vào, chưa chắc có thể ra được, lần trước cô nói muốn lấy lại công việc kinh doanh trong tay cô ta, có sắp xếp cụ thể chưa?"
Lâm Tập Tập cười nói: "Hành động của anh nhanh như vậy, tôi chưa kịp sắp xếp gì cả."
Anh nghiêm mặt nói: "Có chứng cứ xác thực lập tức bắt người."
Lâm Tập Tập cười tủm tỉm: "Đúng đúng đúng, tôi đang khen anh làm việc năng suất đó."
Quý Du Hồng nhìn dáng vẻ hai mắt cong cong của cô, tuy biết bộ dạng hồn nhiên này chỉ là biểu hiện giả dối của cô nhưng vẫn nhịn không được mà nhếch khoé miệng theo.
Lâm Tập Tập vừa ngước mắt đã thấy anh mỉm cười thuần khiết, lập tức ngứa ngáy trong trong, khi Quý Du Hồng nghiêm túc thì cực kỳ ngầu, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, còn khi anh cười rộ lên thì lại giống như mặt trời ấm áp trong mùa đông, làm người ta nhìn vào thấy vô cùng thoải mái.
Cô đang nghĩ ngợi trong lòng, chân vô ý bước hụt một cái, lảo đảo thiếu chút nữa là ngã nhào về phía trước.
Phản ứng của Quý Du Hồng cực kỳ nhanh, lập tức ôm lấy cô kéo trở về.
Có lẽ do dùng sức quá mạnh, Lâm Tập Tập bị anh kéo thẳng vào lồng ngực.
Đó là vòng tay bằng phẳng rắn chắc mà lại ấm áp.
Lũ chim réo rắt bay qua đỉnh đầu, gió thổi lay động nhành cây, lá cây kêu lên xào xạc, thế giới xung quanh ồn ào náo nhiệt, hai người bọn họ thì lại im lặng, chỉ còn hai trái tim kề bên nhau thình thịch liên hồi.
Cảm giác như đã trôi qua rất lâu, thật ra cũng chỉ mới vài giây mà thôi, cái ôm trong nháy mắt, cơ thể mềm mại của cô làm da đầu anh tê dại, Quý Du Hồng ho khan, cứng đờ người buông tay ra để cô tự đứng vững.
Một bàn tay Lâm Tập Tập vẫn ôm lấy eo anh rất tự nhiên, sau khi bị buông ra, cô chỉ có thể lưu luyến không rời mà rút tay về, lúc rút về được một nửa còn nhịn không được mà sờ sờ eo anh một phen, ăn thêm chút đậu hũ.
Chờ khi hai người đứng vững lại, Lâm Tập Tập vội vàng nói cảm ơn, tai Quý Du Hồng đỏ ửng, không nói gì cả, dẫn đầu bước ra ngoài.
Lâm Tập Tập nhướn mày, chẳng lẽ trêu ghẹo quá mức làm người ta xù lông rồi? Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng xách váy đuổi theo.
Lúc Quý Du Hồng lái xe chở cô về tới dinh thự nhà họ Lâm thì đã gần tới giờ cơm chiều, Lâm Tập Tập bước xuống xe, kéo lại áo choàng rồi vẫy vẫy tay với người trong xe, đối phương chỉ gật gật đầu, nhanh chóng quay xe đạp chân ga rời đi.
Chạy nhanh như vậy làm cái gì, cô đâu có ăn thịt người, cùng lắm chỉ ăn miếng đậu hũ thôi mà.
Đọc Full Tại
Lâm Tập Tập xoay người vào nhà, Thuý Bình bước đến giúp cô cởi áo choàng, lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, buổi sáng rõ ràng nói là đi trả áo choàng, kết quả trả cả một ngày trời, áo choàng vẫn mặc trên người cô.
Thấy trong đại sảnh không có ai, Lâm Tập Tập hỏi Thuý Bình: "Anh trai ta về chưa? Chị dâu đâu?"
Thuý Bình trả lời: "Đại thiếu gia đã về từ sớm, giờ đang ở thư phòng, chiều nay thiếu phu nhân sai người tới nói đêm nay sẽ ở lại nhà mẹ đẻ."
"Biết rồi." Lâm Tập Tập gật gật đầu, nhanh chóng bước tới đầu cầu thang, định lên thư phòng ở lầu hai tìm Lâm Kính Đình.
Thuý Bình lại đuổi theo nói: "Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
"Tốt, em bảo người hâm nóng trước, lát nữa bọn ta xuống ngay." Lâm Tập Tập không quay đầu lại mà dặn dò.
Lên tới lầu hai, phát hiện cửa thư phòng đã bị đóng, Lâm Tập Tập hơi do dự không biết có nên vào hay không, Lâm Kính Đình có thể sẽ bị suy sụp tinh thần, dù sao thì tình nhân nhỏ của anh ta cũng vừa mới bị bắt đi, tiệm vải lớn như thế, không thể tìm được người quản lý thích hợp trong một sớm một chiều, sẽ có nhiều chuyện phiền phức lắm.
Cuối cùng cô vẫn tiến lên gõ cửa, cô không chỉ muốn giúp anh ta tẩy trắng, còn phải giúp đỡ thu dọn cục diện rối rắm nữa.
Lâm Kính Đình ở bên trong cực kỳ ngắn gọn nói ra chữ "vào đi", Lâm Tập Tập vội vàng mở cửa phòng, tươi cười nói: "Anh, đến giờ ăn cơm rồi, anh đang làm gì vậy?"
Lâm Kính Đình trong thư phòng cũng không suy sụp tinh thần như cô tưởng, anh ta mải mê nhìn sổ sách, đủ loại sổ sách chất đống trên bàn như một ngọn núi nhỏ.
Lâm Kính Đình nghe thấy giọng cô, cau mày ngẩng đầu: "Em lại đi đâu cả một ngày? Lệnh cấm túc vẫn chưa bỏ đâu."
Lâm Tập Tập thè lưỡi: "Anh, hôm nay người của Quý Du Hồng có tìm anh gây phiền phức không?"
Lâm Kính Đình buông sổ sách trong tay ra, thả lỏng người dựa lưng vào ghế: "Anh cũng thấy lạ, bọn họ không tìm tới anh hỏi chuyện, có lẽ là không tra đến anh."
"Vậy Phương Ni thì sao? Anh có đi hỏi thăm tin tức không?" Lâm Tập Tập đi tới chiếc ghế cạnh bàn ngồi xuống.
"Có hỏi, muốn ra ngoài có lẽ hơi khó, nhưng không ra được thì cứ không ra được đi, chiều nay anh nhìn sổ sách của tiệm vải một hồi, thật muốn bóp chết cô ta." Lâm Kính Đình nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Lâm Tập Tập rất tò mò, ghé lại bàn cúi đầu nhìn, chữ chi chít nhìn đau cả đầu: "Đống sổ sách đó có vấn đề gì lớn sao?"
Đọc Full Tại
Lâm Kính Đình hừ lạnh một tiếng, nói: "Vấn đề nghiêm trọng lắm, trong tay cô ta có ba loại sổ sách, một loại của tiệm vải, một loại cô ta giữ, còn một loại để cho anh xem, anh đối xử không tệ với cô ta nhiều năm đến vậy, cũng biết cô ta có tâm cơ, nhưng không ngờ ngay cả anh mà cô ta cũng tính kế cẩn mật đến thế."
Lâm Tập Tập nhìn sổ sách trên mặt bàn, nói: "Vậy làm sao anh biết cô ta có sổ sách riêng? Thứ đồ thế này hẳn nên được giấu rất kỹ."
Lâm Kính Đình cười nhạt: "Tâm phúc của cô ta tới nói bí mật cho anh biết."
Lâm Tập Tập nhíu mày: "Loại người hai mặt này ngàn vạn lần không thể giữ lại."
"Đã đuổi đi từ lâu rồi."
"Anh, chúng ta xuống ăn cơm trước đi, cơm nước xong anh dạy em xem mấy thứ sổ sách này nha." Lâm Tập Tập mỉm cười lấy lòng anh ta.
Lâm Kính Đình không quá tin tưởng: "Thứ buồn tẻ thế này em nhìn vào nổi sao?"
Lâm Tập Tập nghiêm túc nói: "Em đã lớn rồi, nên học cách chia sẻ phiền muộn với anh mới đúng."
Lâm Kính Đình bật cười, lắc đầu nói: "Em nghe lời anh là anh đã thắp nhang đội ơn lắm rồi, phúc của anh có thể chia sẻ với em, còn phiền muộn thì miễn đi, anh không nỡ."
Lâm Tập Tập trợn trắng mắt: "Anh, em là người lớn, anh đứng có xem em như đứa trẻ ba tuổi."
"Dù em có bảy tám chục tuổi đi chăng nữa thì ở trong mắt anh em vẫn là đứa trẻ, có điều, giờ em cũng biết mình đã trưởng thành rồi, có phải nên mau chóng tìm một người tốt để gả đi không?"
Lâm Tập Tập buồn rầu, vậy mà cũng có thể lái sang kết hôn, cũng nể thật: "Anh, nếu đối phương không thể đối xử với em giống như anh thì em không gả đâu."
Lâm Kính Đình lập tức bị chọc cười: "Vậy em đừng mong gả đi được, dưới gầm trời này chỉ có anh mới có thể đối tốt với em như vậy thôi."
Lâm Tập Tập vội vàng nương theo cây cột mà bò lên, nói: "Thế càng tốt, anh nuôi em cả đời đi, dù sao thì nhà ta cũng giàu mà."
Lâm Kính Đình tức đến nỗi không thèm ngó ngàng đến cô.
Hai người xuống lầu ăn cơm chiều xong rồi quay lại thư phòng, Lâm Tập Tập tấn công quá giỏi, Lâm Kính Đình vốn không chống cự nổi, cuối cùng đành phải dạy cô xem như ý nguyện của cô.
Lâm Tập Tập vừa lật sổ kế toán ra đã đau đầu lắm rồi, trên đó lại còn dày đặc kiểu chữ, đều là số viết dưới dạng chữ, thật ra thời kỳ này đã có chữ số Ả Rập rồi, chỉ là người trong nước không có thói quen dùng lúc ghi sổ.
Lâm Tập Tập nhẫn nại đọc vài trang, đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, thầm nghĩ nếu ngay cả sổ sách mà cũng xem không được thì liệu cô có tiếp nhận được tiệm vải không?
"Mệt thì nghỉ ngơi đi." Lâm Kính Đình ở bên cạnh nhắc nhở cô.
Lâm Tập Tập dứt khoát gấp sổ lại, hỏi Lâm Kính Đình: "Ngày nào anh cũng phải xem những thứ này sao?"
Lâm Kính Đình cười nhạo: "Sao có thể, nếu cả ngày anh đều phải nhìn mấy thứ này thì còn kinh doanh kiểu gì được nữa, anh mời nhiều người về làm kế toán thế để làm gì?"
"Vậy sao giờ anh lại xem tỉ mỉ như vậy?"
Lâm Kính Đình nhìn chằm chằm vào đống sổ sách, cười lạnh nói: "Anh chỉ muốn xem thử mấy năm nay Phương Ni đã làm những gì mà không nói cho anh biết thôi."
Chuyện cô ta giấu anh thì nhiều lắm.
Cuối cùng cô vẫn thử khuyên giải an ủi: "Cô ta đã bị bắt rồi, giờ anh có tiếp tục tra thì chỉ càng tức giận thêm thôi, cũng chẳng ích lợi gì, chẳng lẽ anh còn có thể lôi cô ta ra báo thù riêng rửa hận à?"
Lâm Kính Đình thấy cô chớp chớp đôi mắt tinh ranh, không khỏi buồn cười: "Anh phát hiện gần đây em nói rất nhiều chuyện cực kỳ có đạo lý."
Lâm Tập Tập khựng lại rồi cười hề hề hai tiếng: "Em vẫn luôn thông minh mà, chẳng qua là gần đây được thông suốt thôi."
Lâm Kính Đình cũng chỉ thuận miệng nói vậy, không truy hỏi tới cùng, nhưng lời Lâm Tập Tập nói anh ta cũng lọt tai phần nào, chỉ thấy anh ta đứng lên thu dọn đống sổ sách bừa bộn, nói: "Không xem nữa, để cho người tiếp nhận tiệm vải xem đi."
Lâm Tập Tập kinh ngạc, hét lớn: "Cái gì! Anh, anh đã tìm được người tiếp nhận tiệm vải rồi?!"
Lâm Kính Đình bị sự sửng sốt của cô doạ cho nhảy dựng, nói: "Tiệm vải vẫn hoạt động bình thường, không thể không có ai quản, một sớm một chiều đúng là không thể tìm ra người thích hợp nên anh bảo Lâm Tiêu tới giám sát trước."
← Ch. 24 | Ch. 26 → |