← Ch.17 | Ch.19 → |
<images>Edit: Ys
Tham dự bữa tiệc, đến khi Lâm Tập Tập và Lý Ngọc về đến nhà thì đã qua 11 giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Tập Tập ngủ muộn từ sau khi xuyên đến thế giới này, ngày thường không có cuộc sống về đêm cũng không có di động internet, cô đều lên giường ngủ lúc 9 giờ, hiếm khi được một hôm ngủ muộn, ngày hôm sau liền quang minh chính đại lười biếng nằm trên giường.
Đợi khi cô khoan thai tỉnh lại, mặt trời đã xuyên qua khe hở của rèm cửa, ánh nắng chiếu lên giường, giờ đã là buổi trưa.
Lười nhác vươn vai ngồi dậy, không khí hơi lạnh làm lông tơ cô dựng cả lên, vội vàng khoác thêm chiếc áo ngủ dậy, lê dép ra ngoài ban công.
Phòng của cô có ban công nhìn ra hướng đông, chỉ cần đứng trên ban công là cả người sẽ đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp.
Tầm nhìn của ban công rất rộng, không chỉ nhìn được khoảng sân rộng của dinh thự mà còn có thể trông thấy dòng sông Tần Hoài chậm rãi xuôi dòng cách đó không xa, thời tiết sáng nay không tồi, ánh mặt trời chiếu lên mặt sông, sóng nước lóng lánh, nhìn từ xa hệt như dải ngân hà lấp lánh triệu vì sao.
Lâm Tập Tập đầu tóc rối bù, vẫn còn buồn ngủ, ngáp dài tựa vào lan can, nửa ngày vẫn chưa muốn nhúc nhích, mãi đến khi Thuý Bình bưng thau nước ấm vào hầu hạ cô rửa mặt thì cô mới chậm rãi trở lại phòng.
"Tiểu thư, bữa sáng muốn dùng ở trong phòng hay là xuống lầu ăn?"
Lâm Tập Tập rửa mặt xong đưa lại khăn lông cho cô ấy, sau đó đi đến trước tủ quần áo chọn một bộ mặc vào: "Chị dâu đâu?"
"Thiếu phu nhân đã dậy từ sớm, đang ở dưới lầu."
"Chị xuống dưới ăn." Lâm Tập Tập vốn muốn chọn một bộ váy, ngẫm nghĩ một hồi lại đổi thành một bộ âu phục nhỏ dễ hành động, lúc ở Tô Thành, lão phu nhân cấm cô mặc loại quần áo này, cô lại rất thích nên mang theo nó tới Nam Kinh.
Mặc âu phục nhỏ vào, mang đôi giày da, Lâm Tập Tập tức khắc thấy mình đẹp trai ngời ngời.
Trang điểm xong xuôi đi xuống lầu, phát hiện Lý Ngọc đang ngồi trong phòng khách đọc báo, tối hôm qua Lâm Tập Tập chỉ thuận miệng nói, không ngờ hôm nay nàng ấy đã nghiêm túc làm theo.
"Hôm nay có tin tức lớn gì không?" Lâm Tập Tập thuận miệng hỏi một câu.
"Đều là nói mấy nơi độc lập linh tinh, có một loạt tên người nào đó, chị không quen biết, chị còn thấy trên báo Giang Tô có nhắc tới bữa tiệc tối qua, có cả ảnh chụp cha chị." Lý Ngọc cười nói.
Lâm Tập Tập đứng sau sô pha thò đầu lại gần xem, thấy có một bức ảnh, trong đó có vài người, Lý Điền Dã mặc đồng phục đô đốc đứng chính giữa, bên trái ông ta là một người đàn ông cao lớn, cũng ăn quân trang, khoảng 50 tuổi, nét mặt uy nghiêm, nhìn ghi chú bên dưới, hoá ra ông ấy là Quý Khôn, cha của Quý Du Hồng.
Quý Du Hồng cũng có trong ảnh, có điều chức của anh không cao, bị xếp ở vị trí tương đối xa, nhưng vẫn rất có cảm giác tồn tại.
"Thật đẹp trai." Lâm Tập Tập chăm chú nhìn Quý Du Hồng một lúc lâu, nhịn không được khen một câu.
Lý Ngọc lại cho rằng Lâm Tập Tập đang nhìn cha mình, buồn cười nói: "Bụng to như vậy, đẹp chỗ nào đâu."
Lâm Tập Tập:...
"Chiều này chị định đi thăm mẹ, em có muốn đi cùng không?" Lý Ngọc hỏi cô.
Lâm Tập Tập lắc đầu, thành thật nói: "Không được, em muốn đến tiệm vài Duyệt Dung một chuyến."
Lý Ngọc nhíu mày, hỏi: "Tiệm vải Duyệt Dung? Em muốn may quần áo mới sao? Hay là muốn đi tìm Phương Ni?"
"Chị dâu biết chuyện của tiệm vải Duyệt Dung?" Lâm Tập Tập hơi bất ngờ, cô vốn còn đang do dự không biết có nên nói cho Lý Ngọc biết hay không.
Lý Ngọc thở dài, nói: "Lúc tiệm vải vừa mới khai trường, mẹ chị đã viết thư cho chị, bảo chị khuyên Kính Đình một chút, nhưng chị không khuyên, anh ấy đã quyết làm chuyện gì thì ai có thể ngăn được."
Lâm Tập Tập nói: "Ngày hôm qua trong bữa tiệc, Phương Ni tìm em, tán gẫu một chút rồi bảo hôm nay em sang tiệm vải chơi, còn bảo em chọn vải, cô ta đang muốn nịnh bợ em đây mà."
Lý Ngọc lo lắng bàng hoàng, hỏi cô: "Em chồng, em định chấp nhận cô ta sao?"
Lâm Tập Tập chớp chớp mắt nhìn nàng ấy, đáp: "Chị dâu yên tâm, em nhất định sẽ đứng về phía chị, em chỉ muốn tới quấy rối một chập thôi."
Nghe cô nói như vậy, mày Lý Ngọc càng nhíu chặt hơn, nói: "Con gái con đứa, gây chuyện không tốt đâu, chị thấy chiều nay em vẫn nên theo chị đến phủ Đô Đốc đi."
Xuất đầu lộ diện thì thôi đi, còn muốn đi quấy rối, nếu bị truyền ra, sau này còn ai dám đến cửa cầu hôn, là một chị dâu, Lý Ngọc cảm thấy mình có trách nhiệm phải ngăn cô lại.
Thế nhưng Lâm Tập Tập mà đã có ý định thì nào có chịu nghe khuyên nhủ dễ dàng?
Mãi đến chiều, Lý Ngọc sắp xuất phát đến phủ Đô Đốc cũng không khuyên Lâm Tập Tập đổi ý được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, luôn miệng dặn dò cô đừng gây rối, đến lúc Lâm Kính Đình trách tội thì không ai dám che chở cô đâu.
Lâm Tập Tập đảm bảo một lần nữa: "Chị dâu yên tâm đi, em tự có chừng mực, có điều phải nhờ tài xế đi đường vòng, đưa em đến tiệm vải Duyệt Dung trước."
Lý Ngọc hỏi: "Đưa qua thì không thành vấn đề, nhưng em định về nhà thế nào? Đến lúc đó chị lại tới đón em?"
"Không cần đâu, đến lúc đó bảo Phương Ni cho người chở em về là được."
Lý Ngọc thấy cô đã sắp xếp ổn thoả thì cũng không nhiều lời nữa, bảo tài xế đưa cô đến tiệm vải Duyệt Dung rồi mới quay xe đến phủ Đô Đốc.
Trước đó Lâm Tập Tập đi ngang qua tiệm vải cũng chỉ nhìn sơ ngoài cửa, thấy quy mô không nhỏ, làm ăn cũng không tồi, nhưng sau khi đi vào mới thấy quy mô không chỉ không nhỏ mà còn rất hoành tráng, vừa nhìn đã biết là chi rất nhiều tiền.
Lúc Lâm Tập Tập đi vào, chỉ có người làm bước ra đón cô, hỏi cô muốn xem loại vải nào, ngay khi cô nói ra thân phận của mình, thái độ của đối phương lập tức trở nên cung kính, hẳn là Phương Ni đã phân phó từ trước.
"Mời đi theo tôi." Người làm làm động tác ý bảo cô đi vào bên trong.
Phía sau quầy có một cái cầu thang thông lên lầu hai, Lâm Tập Tập đi lên, phát hiện lầu hai là khu vực văn phòng tiếp khách rất lớn, lúc này Phương Ni đang ngồi trước bàn làm việc lớn nhất xem tài liệu.
Trông thấy Lâm Tập Tập đi lên, Phương Ni nở nụ cười tươi nói: "Vãn Nhi, em tới rồi."
Lâm Tập Tập gật gật đầu, thích thú nhìn xung quanh.
Phương Ni thấy thái độ không nóng không lạnh của cô thì phát bực, nhưng lại không thể phát tác, chỉ đành hít sâu tự mình trấn tĩnh lại: "Em chờ chị một chút, xử lý xong công việc chị sẽ dẫn em đi chọn vải."
"Ồ, vậy cô nhanh lên, tôi không muốn ở đây lâu đâu." Lâm Tập Tập không kiên nhẫn nói.
Phương Ni nói: "Nếu đã tới thì đương nhiên là chị sẽ đãi bữa tối, cơm nước xong chị sẽ đưa em về."
"Không cần, cảm ơn." Lâm Tập Tập kiên định từ chối.
Phương Ni liên tục bị chặn họng, buồn bực trong lòng, thầm nghĩ là mình tự chuốc lấy cực khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Kính Đình là ả lại cảm thấy mọi uỷ khuất cầu xin để lấy lòng Lâm Tập Tập đều đáng giá.
Nhân lúc Phương Ni làm việc, Lâm Tập Tập quan sát tất cả bài trí trong văn phòng một lượt, sau đó nhịn không được mà hỏi ả: "Những món đồ cổ này đều là đồ thật?"
Phương Ni gật đầu: "Tất nhiên là đồ thật." Nói xong lại nghĩ đây là cơ hội để khoe khoang, bèn nói thêm: "Đều là anh của em đưa tới."
Ý định của à là muốn khoe khoang tình cảm, chứng tỏ tình cảm của bọn họ rất thắm thiết, nhưng Lâm Tập Tập nhìn qua chỉ thấy Lâm Kính Đình đúng là tên ngốc coi tiền như rác, vậy mà lại cho tiểu tam nhiều đồ như thế, nhưng nhớ ra đây đều là do mình tự viết khi xưa, tình tiết đều là cô sắp đặt, Lâm Tập Tập lại cảm thấy cái nồi này hẳn là của mình.
Có Lâm Tập Tập ở đây, Phương Ni không có lòng nào mà làm việc, cuối cùng dứt khoát bỏ qua công việc, dẫn Lâm Tập Tập xuống lầu: "Mùa đông tới rồi, nên làm thêm mấy cái áo khoác."
Lâm Tập Tập nghe thấy có thể may quần áo mới, bản tính cô gái nhỏ thích cái đẹp lập tức hiện ra, thay đổi vẻ lãnh đạm ban nãy, cười tủm tỉm nói với Phương Ni: "Cảm ơn chị Phương Ni."
Phương Ni cong môi lộ ra nụ cười đẹp, quay đầu nói với người làm vừa mới dẫn đường cho Lâm Tập Tập: "Đem gấm vóc tốt nhất tới đây, lấy thêm một ít tơ lụa."
Người làm cúi đầu khom lưng, nhanh chóng đi vào kho vải phía sau.
Lâm Tập Tập ngồi trên ghế thái sư, có người bưng trà đến cho cô, cô không nhận, chỉ bảo đối phương đặt lên bàn.
Thời điểm này có rất nhiều người tới mua vải, còn có thương nhân mua sỉ tới bàn chuyện làm ăn, tất cả mọi người ai cũng tất bật bận rộn.
Chẳng mấy chốc, người làm đã ôm mấy cuộn vải từ nhà kho tới, đưa đến trước mặt cho Lâm Tập Tập chọn, Lâm Tập Tập cầm một đoạn vải lên xem kỹ, khuôn mặt lập tức xụ xuống, vứt mảnh vải đi, quay đầu nói với Phương Ni: "Cô lấy mấy loại vải kém chất lượng này ra lừa tôi à? Đây mà cũng gọi là vải tốt nhất? Cô đang coi thường tôi không có hiểu biết hay tiệm vải lớn như vậy mà bán không chạy hàng?"
Thật ra Lâm Tập Tập vốn chẳng nhìn ra chất lượng vải, cô chỉ nhớ trước đó có viết một đoạn, Lâm Kính Đình có một người tình khác, quen biết với Phương Ni, có hôm đến đây mua vải, Phương Ni ngoài miệng thì chị chị em em thân thiết, còn bảo người làm lấy đến loại vải tốt nhất, vải đó tuy là tốt, nhưng lại là loại vải tồn kho không bán được, Phương Ni đem ra để đánh lừa cô tình nhân kia thôi, đối phương lại còn ngây thơ cảm ơn rối rít.
Lâm Tập Tập thấy vải trước mắt tuy kết cấu đúng là tốt thật, nhưng lại không thấy kiểu dáng này bầy trên quầy, vì vậy muốn lừa Phương Ni một chút, không ngờ tính tình nóng nảy của cô lại làm Phương Ni biến sắc, cho rằng cô đã thật sự nhìn ra, vội vàng úp cái nồi lên đầu người làm, nổi giận mắng: "Cái đồ không có mắt này, bảo mày lấy vải tốt nhất đến đây, vậy mà mày lại lấy mấy thứ này tới, muốn chết phải không!"
Người làm sợ tới mức run lên: "Tôi tôi..."
Lâm Tập Tập cười lạnh: "Phương Ni, cô đừng giả vờ, nếu không phải là ý của cô thì cậu ta sẽ làm vậy à?" Nói xong cô đột nhiên đứng lên, cả giận nói: "Coi như tôi đã hiểu rồi, ngoài mặt thì cô muốn lấy lòng tôi, nhưng sau lưng lại lấy mấy thứ này ra để làm nhục tôi, được, được lắm!"
Phương Ni không ngờ đại tiểu thư này nói nổi bão là nổi bão, ngay cả một đường sống cũng không cho người khác, vội vàng nói: "Vãn Nhi, em đừng tức giận, đây đều là hiểu lầm, chúng ta lên trên nói chuyện được khômg?"
Trong sảnh chính người đến kẻ đi, Lâm Tập Tập lại ồn ào như vậy, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lâm Tập Tập cười lạnh: "Tôi với cô không còn gì để nói cả, Phương Ni, tôi nói cho cô biết, dù anh tôi có thích cô thì tôi cũng có rất nhiều cách khiến cô không thể bước vào cửa lớn nhà họ Lâm."
Mấy năm nay Phương Ni đã quen với việc được tâng bốc nịnh nọt, nào chịu nổi cục tức lớn như vậy, nghe thấy lời cô nói lập tức bốc hoả: "Nhà họ Lâm chiều chuộng cô nên cô tự cho mình là đại nhân vật thật đấy à? Anh cô yêu ai cưới ai cô quản được chắc? Tôi có vào được cửa lớn nhà họ Lâm hay không không phải do cô quyết định."
Lâm Tập Tập cười lạnh: "Vậy chúng ta cứ chờ xem!" Nói xong thì quay người định đi, nhưng ngẫm lại cứ thấy chưa đủ khí thế, bèn cầm tách trà bên cạnh hung hăng ném xuống đất, tách trà sứ trắng vỡ nát trên mặt đất, mảnh vỡ văng tung toé khắp nơi, Lâm Tập Tập mới ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chóng bước ra khỏi tiệm vải.
Chạng vạng tối, Lâm Kính Đình vội vàng từ bên ngoài chạy về dinh thự nhà họ Lâm, Lý Ngọc đã chờ sẵn ở phòng khách, thấy anh ta bước vào, vội vàng nói: "Kính Đình, làm sao bây giờ, đến bây giờ em chồng vẫn còn chưa về."
Lâm Kính Đình chỉ nghe cấp dưới nói trong nhà xảy ra chuyện, lập tức gấp rút quay về, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì: "Rốt cuộc là thế nào, từ từ nói rõ ràng."
Lý Ngọc hít sâu một hơi, kìm nén cơn hoảng loạn rồi mới nói: "Em chồng nói Phương Ni hẹn em ấy đến tiệm vải Duyệt Dung chơi, chiều nay lúc em đến phủ Đô Đốc có tiện đường đưa em ấy đi, kết quả là em về nhà rồi vẫn chưa thấy em ấy về, em có phái xe riêng đến đón, tài xế lại trở về nói buổi chiều em chồng có cãi nhau với Phương Ni ở tiệm vải Duyệt Dung, sau đó rời đi rồi, em ấy không mang theo người hầu cũng không mang theo tài xế, một cô gái thì có thể đi đâu được, em sốt ruột nên mới cho người đi báo với anh."
Lâm Kính Đình vừa nghe xong cũng đứng ngồi không yên: "Anh đi tìm xem."
"Tìm thế nào? Đi đâu tìm?" Lý Ngọc sắp khóc đến nơi.
"Anh đến tiệm vải trước rồi phái người tìm kiếm quanh thành phố." Lâm Kính Đình nói vậy rồi vội vàng ra khỏi dinh thự.
Lý Ngọc hoang mang lo sợ, ngồi trên sô pha chắp tay trước ngực, thầm nghĩ Lâm Tập Tập nói là đi gây sự, nhưng em ấy chỉ là một cô gái nhỏ thì có thể gây sự gì chứ, sao lại mất tích? Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?
_______
Âu phục nhỏ chắc là trông như này. Loại đồ này có từ cuối đời Thanh, đến bây giờ thì đã cải tiến nhiều loại mẫu mã. 🤔🤔 Để hình này chắc mọi người dễ hình dung hơn.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |