← Ch.21 | Ch.23 → |
Biên Triệt tuyệt đối không ngờ, quả báo đến nhanh như vậy ——
Ngày *****ên đi công tác về nhà đã bị sầu riêng dồn vào đường cùng, không có chỗ nào để trốn.
Anh không thích ăn sầu riêng, nhưng Diệp Thanh Sanh lại thích, ăn không hết còn bảo người giúp việc đông lạnh trong tủ lạnh. Thỉnh thoảng buông thả một chút, có thể coi như kem ăn.
Người giúp việc trong nhà đều được huy động hết, người mở cửa sổ, người vứt rác, anh còn không cho vứt rác ở điểm thu gom rác phía trước sân, bắt tài xế lái xe ba cây số đưa rác đến trạm rác bên ngoài Ngự Cảnh Loan.
Lúc Biên Triệt tắm, Diệp Thanh Sanh lén xuống lầu lấy một miếng sầu riêng lên, đặt trên tủ đầu giường, rồi trùm chăn giả vờ ngủ.
Hình như anh tắm rất lâu, gió ấm từ điều hòa trung tâm đặc biệt thúc đẩy cơn buồn ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô lại vùi mặt vào chăn.
Vài giây sau, tiếng bước chân tiến đến gần giường đột ngột dừng lại.
Một tiếng chửi thề rất khẽ.
Sau đó tiếng bước chân trở nên hỗn loạn và gấp gáp, gần như là chạy khỏi phòng.
Diệp Thanh Sanh nhắm mắt, khóe môi từ từ cong lên, cuối cùng cũng có thể có một giấc mơ đẹp rồi.
Trong tuần sau đó, Biên Triệt trở nên vô cùng bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về khuya, hai người sống trong cùng một không gian, vậy mà không gặp mặt được mấy lần.
Một mình Diệp Thanh Sanh cảm thấy buồn chán, liền đón Model từ biệt thự Kinh Vận sang.
Model thay đổi môi trường mới, phấn khích đến cực độ, chạy điên cuồng khắp trên lầu dưới lầu, còn nhảy nhót lung tung trong sân.
Chị Quyên mang hành lý của Model vào phòng ngủ tầng một, rồi đi kéo Model đang cố nhảy vào đài phun nước, “Lạnh quá, sẽ bị cảm đấy. ”
Kết quả suýt chút nữa bị nó kéo ngược xuống nước.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Sanh ra tay, gõ đầu nó đe dọa: “Còn không nghe lời, sẽ vứt em ra ngoài. ”
Model ủ ê hai tiếng, ngoan ngoãn.
Văn phòng gọi điện thoại đến, nói mấy tác phẩm dự thi của cô đã được đính đá xong, Diệp Thanh Sanh thay quần áo rồi phóng khoáng ra ngoài.
Trên đường về nghĩ ngợi, cô vẫn quyết định chia sẻ tin vui gia đình có thành viên mới cho ông chồng, cô gửi một tấm ảnh Model cắn dép lê của Biên Triệt qua.
[Chỗ dựa tới rồi, sau này bớt chọc tôi đi. ]
Khi nhận được ảnh, Biên Triệt đang nổi trận lôi đình trong phòng họp, lượng người dùng YYBB tải xuống tháng này lần *****ên xuất hiện tình trạng tăng trưởng chậm lại, giám đốc bộ phận tiếp thị đang bị mắng té tát.
Anh liếc nhìn màn hình, khẽ bật cười.
Người ta thường nói chó cậy thế chủ, cô thì hay rồi, người cậy thế chó.
Các lãnh đạo cấp cao đều nín thở nghe mắng, thấy ông chủ nhà mình đột ngột từ âm u chuyển sang vui vẻ, cũng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể rục rịch trao đổi thông tin bằng ánh mắt.
Bành Vũ ở gần, lén nhìn thấy tấm ảnh con chó trên màn hình, bao nhiêu dấu chấm hỏi cuối cùng cũng quy tụ thành một dấu chấm than thật to.
Kiếp sau, thà làm chó còn hơn làm trâu làm ngựa.
Ông chủ trước đây tuy nghiêm khắc, nhưng tính tình còn dễ chịu, không có những thói hư xa xỉ của đám con nhà giàu, càng không hề sáng nắng chiều mưa đến mức ngày thứ ba sau đám cưới đã phải bay sang Thái Lan.
Bành Vũ đoán, người đàn ông mà lần trước anh ta gặp ở khách sạn có lẽ là biến số duy nhất.
“Ông chồng nhỏ” nhìn thấy ông chủ kết hôn nên hờn dỗi, hai người hẹn gặp bí mật ở Thái Lan?
Mấy ngày trước công tác, thỉnh thoảng anh ta ân cần nhắc nhở ông chủ mình sẽ đi City Walk, dưới cái nóng bốn mươi độ, anh ta cũng phải nhường đủ thời gian và không gian cho ông chủ.
Bành Vũ đang nghĩ xem phải làm thế nào để giữ kín bí mật này, bên cạnh đột nhiên trở nên nóng rực, ngẩng đầu lên thì thấy mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn vào mình.
Giọng điệu của Biên Triệt thanh lãnh nhạt nhẽo, nhưng khi nghe kỹ lại thì âm u lạnh lẽo: “Bành Vũ, cậu cũng thấy nên trừ hết tiền thưởng tháng này chứ gì?”
Bành Vũ: …
Ở bên này, Diệp Thanh Sanh cũng nhận được phản hồi của Biên Triệt.
Mã Tiền Chồng: [Đây đúng là một tin vui động trời. ]
Mã Tiền Chồng: [Có cần tổ chức tiệc đón gió tẩy trần không. ]
Mã Tiền Chồng: [Nhưng hôm em về nhà, anh còn chưa tổ chức nghi lễ chào đón long trọng cho em, giờ mà tổ chức tiệc cho Model, có phải là quá thất lễ với em không. ]
Ba tin nhắn, chữ nào câu nào cũng đầy rẫy sự mỉa mai, chỉ thiếu mỗi việc nói thẳng ra địa vị của cô không bằng chó mà thôi.
Diệp Thanh Sanh gửi lại cho anh ba cái icon “Rải một nắm gạo lên bàn phím, gà còn nói chuyện hay hơn anh”, rồi khóa màn hình điện thoại, không muốn để ý đến anh nữa.
Khi đến phòng làm việc, ba tác phẩm đã được khảm nạm xong xuôi được bày sẵn trong văn phòng của cô.
“Vạn vật cộng sinh” là một chiếc trâm cài, lấy cảm hứng từ bóng mát của núi rừng xanh tươi và những con sóng cuồn cuộn mãnh liệt, trung tâm của chiếc trâm cài lấy hình ảnh khuôn mặt nghiêng của một người làm chủ thể, dùng những viên kim cương nhỏ được sắp xếp khảm nạm phác họa ra con đường núi quanh co, hình dáng sóng biển bao quanh phía ngoài, rồi dùng ngọc trai vàng, ngọc trai Úc trắng, ngọc trai Tahiti ba màu làm điểm xuyết, toàn bộ tác phẩm rất tràn đầy sức sống.
“Dáng bướm trùng điệp” là một chiếc khuyên tai đơn, sáu chú bướm với hình dáng khác nhau uốn lượn trên một cành cây được khảm kim cương, cánh và mắt được khảm những viên đá quý với tông màu khác nhau, rất linh động.
Không ưng ý lắm chính là chiếc vòng tay có tên “Si mê hoa hồng”, vòng tay sử dụng kỹ thuật kéo sợi phi di sản truyền thống của Trung Quốc, viền lá uốn lượn khảm hồng ngọc bích, quấn quanh cánh tay như dải lụa, Diệp Thanh Sanh điều chỉnh vài lần góc độ, đều không thể vừa khít hoàn hảo với cổ tay, cô dứt khoát đeo kính bảo hộ, dùng đèn khò tự mình sửa góc.
Bên ngoài cửa sổ bóng cây lay động, tiếng gió thu mang theo hơi lạnh, át đi tiếng kim loại xào xạc trong phòng, cũng khiến thời gian trôi đi trong im lặng.
Bốn giờ chiều ở Stella Fantasy, công viên Nam Uyển, Diệp Thanh Sanh nhìn tác phẩm vừa sửa xong ba phút trước, hai tay duỗi thẳng, thư giãn bả vai và cổ cứng đờ.
Trợ lý cầm lấy chiếc vòng tay từ tay cô đeo thử, giọng nói đầy phấn khích: “Thanh Sanh, lần này cuối cùng cũng vừa vặn rồi. ”
“Xử lý lại chỗ đánh bóng, còn một viên hồng ngọc bích bị tôi làm lỏng, cũng chỉnh lại đi. ”
Lời vừa dứt, tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc, tên Phó Chỉ Tranh nhảy lên màn hình, cô tháo kính bảo hộ ra, đặt đèn khò sang một bên, vừa nghe máy đã nghe đầu dây bên kia nói: “Bảo bối, mau đến cứu tớ với. ”
Diệp Thanh Sanh trả lời ngay: “Sao thế?”
“Tớ bị bố tớ cấm túc rồi, cậu mau đến nhà tớ cứu tớ ra ngoài đi…”
Cuối cùng cũng biết lí do mấy ngày nay cô ấy bặt vô âm tín, đầu óc Diệp Thanh Sanh đơ ra mấy giây: “Làm sao chú Phó biết được?”
Nói đến đây, Phó Chỉ Tranh tức đến nổ phổi: “Còn không phải do cái tên khốn Chúc Trạch kia, cố tình đến sân golf gặp bố tớ, bố tớ đang bàn chuyện với khách hàng đấy, cậu có tưởng tượng được sắc mặt của bố tớ khó coi đến mức nào không?”
Nửa tiếng sau, Diệp Thanh Sanh mang theo người và xe cộng thêm bốn vệ sĩ xuất hiện trước cửa nhà Phó Chỉ Tranh.
Phải nói, chiêu này khá hiệu quả.
Bố Phó không có ở nhà, mẹ Phó hàn huyên với Diệp Thanh Sanh một lát, rồi nhắm một mắt mở một mắt thả Phó Chỉ Tranh ra ngoài.
Điểm dừng chân *****ên của hai người là trung tâm mua sắm lớn nhất Nhị Hoàn, một người là tác phẩm dự thi đã xong xuôi nên tâm trạng tốt, một người đơn thuần là bị kìm kẹp đến phát điên, dùng mua sắm để giải tỏa.
Diệp Thanh Sanh mua một hơi năm đôi giày, đều là cùng một kiểu dáng, Phó Chỉ Tranh ngồi phịch xuống chiếc sô pha bên cạnh cô, mặt viết rõ ba chữ “Không đồng tình” ——
“Mẹ cậu không nói với cậu chân to bao nhiêu thì mua giày cỡ đó à, cậu mua từ cỡ ba mươi lăm đến ba mươi chín là ý gì?”
Diệp Thanh Sanh không trả lời, chậm rãi liếc cô ấy một cái.
Cô không thích đụng hàng với người khác, gặp được kiểu dáng đặc biệt thích sẽ mua hết tất cả số lượng tồn kho.
Phó Chỉ Tranh cũng lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô tiêu tiền, vẫn cảm thấy kinh ngạc: “Biên Triệt có quản cậu tiêu tiền không?”
Diệp Thanh Sanh vuốt vuốt tóc, lại bảo nhân viên bán hàng gói bộ đồ ăn hình kỳ lân kia lại, tranh thủ trả lời cô ấy: “Một người nếu kết hôn xong mà sống không bằng trước khi kết hôn, vậy thì kết hôn làm gì?”
Trước đây cô quẹt thẻ phụ của Diệp Hoài Sinh, sau khi kết hôn đổi sang thẻ của Biên Triệt, đều là thẻ đen không giới hạn.
Hơn nữa, Biên Triệt không ký hợp đồng tiền hôn nhân với cô, cô đã nhắc anh mấy lần trước khi đăng ký kết hôn, anh đều nói bận, cuối cùng cũng không ký được.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thanh Sanh lướt lên xem lại lịch sử trò chuyện với Biên Triệt, nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Đẹp lắm, mua nhiều một chút” cách đây vài ngày, còn có dòng ghi chuyển khoản một triệu tệ, đột nhiên có một loại cảm ngộ ——
Thật ra gả cho Biên Triệt, hình như cũng không tệ lắm.
Sau khi đi dạo xong hàng quần áo và giày dép, hai người lại không chớp mắt quẹt thẻ ở khu vực sản phẩm chăm sóc da, cuối cùng bốn vệ sĩ tám tay đều xách đầy túi mua sắm, dù là một đám người luyện võ cũng suýt chút nữa kiệt sức.
Ăn xong một bữa thịnh soạn ở nhà hàng Michelin, Phó Chỉ Tranh vẫn không muốn về nhà, cô ấy sợ về “nhà tù” rồi sẽ không bao giờ ra được nữa, thế là đề nghị đến thăm nhà mới của Diệp Thanh Sanh.
Vừa bước vào cổng, đã nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, người giúp việc mở cửa: “Bà chủ, cô về rồi. ”
Phó Chỉ Tranh huých khuỷu tay cô, dùng khẩu hình nhắc lại “Bà Diệp”.
Diệp Thanh Sanh cố tình lờ đi ánh mắt trêu chọc của cô ấy, cô vẫn chưa quen với cách gọi này, giả vờ ôm lấy Model đang cuồng loạn khi gặp người, hỏi người giúp việc: “Biên Triệt về chưa?”
“Tối nay ông chủ có hẹn, gọi điện thoại về bảo cô ngủ trước. ”
…
Mười phút sau, Phó Chỉ Tranh hoàn thành hành trình tham quan biệt thự Ngự Cảnh Loan, cô ấy ngồi trên sô pha, ăn một quả nho xanh: “Bình thường mấy giờ Biên Triệt về?”
“Không biết. ” Diệp Thanh Sanh không ăn gì cả, cô không ăn sau bảy giờ tối, thói quen này đã duy trì nhiều năm rồi.
Phó Chỉ Tranh nhả vỏ nho ra giấy ăn, trong mắt có vẻ nghi ngờ: “Sao cậu lại không biết, chẳng phải hai người ngủ với nhau sao?”
Nói xong còn nháy mắt đầy ám muội với cô.
Diệp Thanh Sanh bị cô ấy nhìn đến mức cả người không tự nhiên, xoa đầu Model, ném quả bóng đàn hồi ra ngoài.
Model phản ứng nhanh chóng đuổi theo.
“Thỉnh thoảng anh ấy về muộn, tớ ngủ rồi, lại không cố ý xem là mấy giờ. ”
Sự thật là, từ sau khi kết hôn Biên Triệt vẫn luôn ngủ ở phòng khách.
Phó Chỉ Tranh khá tò mò về cuộc sống tân hôn của họ: “Vậy anh ấy đi tiếp khách bên ngoài, cậu cũng không tra hỏi sao?”
“Chỉ là hôn nhân giả thôi, không cần thiết phải không có chừng mực như vậy chứ?”
Phó Chỉ Tranh bĩu môi, có chút tiếc nuối: “Dạo này tớ thích mấy bộ tổng tài bá đạo và vợ nhỏ hợp đồng cưới trước yêu sau, còn tưởng hai cậu có thể biến tiểu thuyết thành hiện thực cơ. ”
Khóe miệng Diệp Thanh Sanh nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Đầu óc cậu là do xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên hỏng rồi. ”
Model ngậm bóng về rồi, đặt quả bóng lên đùi cô, nằm rạp trên sàn nhà chờ lệnh, vẻ mặt như còn muốn chơi nữa.
Diệp Thanh Sanh lại chơi với nó thêm mấy vòng, lần cuối cùng, cô ném bóng lên lầu theo cầu thang, Model chạy lên mãi lâu sau vẫn chưa xuống.
Phó Chỉ Tranh lướt điện thoại một lúc, đột nhiên mở miệng: “Hôm trước ở nhà hàng thấy mẹ chồng cậu, sao tớ cảm thấy bà ấy có hơi thiên vị Biên Giang thì phải?”
Hóa ra đây không phải ảo giác của một mình cô, Diệp Thanh Sanh co đầu gối, ôm một chiếc gối ôm vào lòng: “Có lẽ là do sức khỏe Biên Giang không tốt?”
“Dù sao gả vào nhà có anh em trai, sau này khó tránh khỏi phải tranh giành quyền thừa kế, tớ thấy cậu nên tính toán từ sớm đi…”
Cầu thang truyền đến động tĩnh, Model xuống rồi, Diệp Thanh Sanh đang định gọi nó, thì phát hiện thứ nó ngậm trong miệng không phải bóng đàn hồi nữa, mà là một tập tài liệu.
Từ xa nhìn lại, bốn chữ “Báo cáo chẩn đoán” được in rõ ràng trên trang *****ên.
Khoảnh khắc đó, mắt Diệp Thanh Sanh tối sầm lại, hận không thể lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ lên trời.
Tiếng lải nhải của Phó Chỉ Tranh hoàn toàn bị ý thức chặn lại, toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Model, có vẻ như nó chạy mệt, ngậm “món đồ chơi mới” tuần tra ở tầng một.
Càng lúc Model càng tiến lại gần, tim cô như muốn nhảy ra khỏi *****, hơi thở cũng vô thức nặng nề hơn.
Hình như Phó Chỉ Tranh cũng phát hiện ra cô không tập trung, đang định nhìn theo ánh mắt cô, thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh, tiếp theo là tiếng người làm: “Ông chủ, cậu về rồi ạ. ”
Tai Model dựng đứng, ngậm báo cáo lao thẳng về phía cửa.
Phó Chỉ Tranh với tư cách là khách cũng đứng dậy ra cửa đón.
Bí mật “bất lực” của Biên Triệt sắp bị vạch trần trước bàn dân thiên hạ…
Trong chớp nhoáng, có người nửa chừng chặn đứng Model, Diệp Thanh Sanh gần như cùng tốc độ với nó lao về phía cửa, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút lấy báo cáo trong miệng chó, giống như một con bướm xinh đẹp bay lượn mà đến, lao vào lòng Biên Triệt.
“Chồng, anh về rồi. ”
Biên Triệt: …
Phó Chỉ Tranh: …
Đây mẹ nó mà là hôn nhân giả à?
← Ch. 21 | Ch. 23 → |