Truyện:Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối - Chương 10

Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối
Trọn bộ 97 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-97)

Đài thiên văn Cảng Thành đưa tin, nhiệt độ một tuần liên tục trên 90°F, là nhiệt độ cao hiếm thấy trong bảy năm qua.

Bảy giờ tối, ánh sáng cuối cùng cũng mờ đi, trên đường chân trời chỉ còn sót lại một vệt cam đỏ.

Diệp Thanh Sanh ăn tối ở khách sạn xong, liền thay giày bệt ra đường dạo phố.

Lượng khách ở Hải Cảng Thành không đông, nhưng điều hòa hoạt động còn bận rộn hơn bình thường, không khí lạnh thẳng đứng rót vào mọi ngóc ngách của trung tâm thương mại.

Trang phục thu đông sau buổi trình diễn lớn của C vừa mới lên kệ ở Cảng Thành, để đón tiếp vị tiểu thư tôn quý này, tất cả nhân viên bán hàng đều bận trước bận sau phục vụ.

Diệp Thanh Sanh không hứng thú lắm, cô gọi điện thoại cho Phó Chỉ Tranh, vừa kết nối đã bắt đầu cằn nhằn: “Thật là ra cửa không xem hoàng lịch, ngay cả bay đến Cảng Thành cũng có thể gặp Biên Triệt, còn bị anh ta cướp mất bộ hồng ngọc màu huyết bồ câu yêu thích nhất nữa chứ…”

Đầu ngón tay trắng nõn chỉ vào chiếc áo len dệt kim một vai màu đen, nhân viên bán hàng theo sát vội vàng bê cả móc áo xuống.

Khác với vẻ sảng khoái của Diệp Thanh Sanh, bây giờ Phó Chỉ Tranh như sắp bị phơi khô.

Cô ấy đi Tanzania xem Ngũ Bá Phi Châu, không phải là chuyến đi tùy hứng gì, với tư cách là một blogger du lịch có hàng triệu người theo dõi, lúc này đang ngắm nhìn toàn bộ thảo nguyên Serengeti từ khinh khí cầu.

Chiếc quạt điện cầm tay đã hết pin từ lâu, Phó Chỉ Tranh dùng tay quạt gió trước mặt, mở miệng liền thành mai mối: “Hai người có duyên phận như vậy, hay là kết hôn luôn đi. Rồi bảo anh ta dùng hồng ngọc màu huyết bồ câu làm sính lễ, vừa khéo một công đôi việc. ”

Bước chân Diệp Thanh Sanh chậm lại, lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo: “Có phải cậu nghe thấy gì rồi không?”

Cái tâm tư muốn nói lại thôi này lập tức bị Phó Chỉ Tranh phát hiện, như ngửi thấy chuyện bát quái của cặp đôi tin đồn, cả người đều tỉnh táo. Cô ấy ra hiệu tạm dừng cho người quay phim, đổi sang giọng điệu thâm sâu khó dò ——

“Tình hình thế nào? Tớ nên nghe thấy gì sao? Lần trước đã thấy hai cậu kỳ kỳ quặc quặc rồi, cậu tốt nhất là thành khẩn khai báo. ”

Thật không nên tự loạn trận tuyến.

Diệp Thanh Sanh vừa chột dạ, khí thế liền giảm đi ba phần: “Không có gì, chỉ là tưởng cậu nghe thấy chuyện bát nháo gì đó thôi, đúng rồi, tớ đang thử đồ thu đông ở C, tín hiệu phòng thử đồ không tốt lắm…”

Cô lấy tai nghe Bluetooth từ vành tai xuống, chuẩn bị lén lút cúp máy, liền nghe thấy Phó Chỉ Tranh tức giận giành lời: “Diệp Thanh Sanh, đến cả việc mọc một cái mụn ở chỗ kín tớ cũng chia sẻ với cậu, cậu mà dám giấu tớ chuyện gì, chúng ta tuyệt giao. ”

Phía sau còn là màn uy ***** dài ba phút.

Diệp Thanh Sanh cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho cô ấy biết, cô dùng cằm ra hiệu cho nhân viên bán hàng lấy hai bộ quần áo, một chiếc mũ, một đôi dép lê, rồi đặc biệt cố tình đuổi khéo họ đi.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng điệu tự nhiên: “Cũng không có gì, chỉ là tối hôm đi [Độ], không cẩn thận ngủ với Biên Triệt. ”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hét chói tai, phản ứng của Phó Chỉ Tranh có thể gọi là trời long đất lở, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Trời ơi, @#¥@#%¥¥@#, đây là cái kịch bản máu chó yêu nhau hận nhau gì vậy trời a a a a a a a~”

Vì không có tay thừa để bịt tai, Diệp Thanh Sanh theo bản năng đưa điện thoại ra xa, vành tai nóng lên, mặt cũng hơi ửng đỏ, Biên Triệt bắt đầu lộn xộn trong đầu, rất nhiều thứ bậy bạ cũng xoay vòng.

Cô bực bội nói: “Cậu làm gì mà khoa trương vậy, đều là người trưởng thành cả, nam nữ hoan ái chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Có cần gọi xe cứu thương cho cậu không?”

Cuối cùng Phó Chỉ Tranh cũng lấy lại lý trí, cả người tràn đầy hứng thú bát quái: “Vừa hay cậu và Chúc Trạch hủy hôn rồi, gả cho Biên Triệt cũng không tệ. Không đúng, sao lại là không tệ chứ? Nói về gia thế, tướng mạo, năng lực làm việc… Chúc Trạch đến xách giày cho Biên Triệt còn không xứng!”

Con nhỏ lắm mồm tiếp tục moi móc chi tiết đêm đó: “Vậy về cái khoản kia, hai người ai lợi hại hơn?”

Diệp Thanh Sanh vừa thẹn vừa giận không chịu nổi, thấy sắp nổi nóng, ánh mắt quét ra ngoài cửa sổ kính, bóng người lay động, một bóng đen “vèo” một cái biến mất trước mắt.

Có người đang theo dõi?

Cô nói vài câu rồi cúp máy.

Cùng lúc đó, quản lý cửa hàng C vội vàng đi tới, vẻ mặt không vui: “Cô Diệp, bên ngoài có thợ săn ảnh. ”

Hứng thú mua sắm hoàn toàn bị phá hỏng, cô chọn ba bộ quần áo, hai đôi giày, ba chiếc túi, để lại địa chỉ khách sạn rồi vội vàng rời đi.

Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa lớn cửa hàng C, đã có hai ba tay săn ảnh giơ máy quay phim lên, một người đàn ông trong số đó nói tiếng phổ thông không sõi lắm bắt chuyện với cô: “Cô Diệp, sao cô lại một mình đến Cảng Thành mua sắm, cậu Chúc không đi cùng cô sao?”

Diệp Thanh Sanh không để ý mà tiếp tục đi, gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta đỗ xe xong thì vào trong.

Mỗi năm cô đều đến Hồng Kông mua sắm vài lần, chưa bao giờ bị tay săn ảnh theo dõi, chắc là Chúc Trạch và Cao Tuyết Oánh gây ra.

“Nói vài câu đi, còn định kết hôn với cái tên khốn đó không? Lần này đến Cảng Thành làm gì? Mua sắm hay chữa lành vết thương tình ái?”

“Thời tiết nóng như vậy, cô Diệp cô nói một câu thôi, tôi còn phải về báo cáo. ”

Cánh săn ảnh vẫn bám theo.

Diệp Thanh Sanh hất mái tóc dài sau tai ra, giả vờ cúi đầu xem điện thoại, không để bọn họ chụp được chính diện.

Một tay săn ảnh trong số đó sốt ruột, chạy nhanh mấy bước xông lên trước mặt cô, khi phanh gấp ống kính suýt chút nữa đập vào mặt cô.

Diệp Thanh Sanh bị anh ta ép dừng lại, im lặng đứng tại chỗ, mặt lộ vẻ giận dữ.

Cánh săn ảnh ở Cảng Thành không có giới hạn, mặc kệ cô nói gì, bọn họ đều có thể xuyên tạc thành một vở kịch kinh thiên động địa. Cho nên, cách tốt nhất là không phản ứng, lặng lẽ rời đi.

Đáng tiếc đường đi phía trước bị người ta chặn lại.

“Tránh ra. ”

Cửa cảm ứng của Hải Cảng Thành từ xa mở ra, một giọng nam trầm thấp lười biếng truyền đến.

Không khí oi bức và tiếng còi xe chói tai từ bên ngoài cửa ùa vào, có tiếng bước chân thanh thúy vang vọng lẻ loi.

Diệp Thanh Sanh ngẩng đầu nhìn qua, người đàn ông mặc áo phông trắng quần đen, mái tóc ngắn gọn gàng còn hơi ướt, anh bước đi rất nhanh, trong không khí thoảng qua mùi bạc hà nhè nhẹ.

Biên Triệt mím môi, nhanh chóng đảo mắt nhìn cô một cái, rồi nhìn xuống mấy tay săn ảnh kia, khí thế có chút bức người.

“Không hiểu tiếng phổ thông à? Mấy người chắn đường rồi đấy. ”

Tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ, nhưng có tay săn ảnh nhận ra anh, khẽ kinh hô một tiếng, điện thoại và máy ảnh lại giơ lên lần nữa, vậy mà còn tích cực hơn lúc nãy.

“Anh Biên, sao anh lại đến Cảng Thành vậy? Anh có quen cô Diệp không? Hai người đi cùng nhau hả?”

Diệp Thanh Sanh hít một hơi, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành hơn.

Không kịp nghĩ nhiều, cô hoảng hốt nắm lấy cổ tay Biên Triệt, hạ thấp giọng: “Đi nhanh. ”

Biên Triệt như không nhận ra điều gì, năm ngón tay siết lại, rất tự nhiên nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay mình, không vui vẻ lắm quay đầu trừng mắt: “Có cần bảo bọn họ xin lỗi không?”

“Im miệng. ” Diệp Thanh Sanh muốn chửi người. Sao anh không có chút tự giác nào vậy, nếu bọn họ bị chụp ảnh cùng nhau, không biết sẽ bị thêu dệt thành cái dạng gì nữa.

Cô dùng sức kéo tay Biên Triệt, bước nhanh ra ngoài, giữa chừng cánh săn ảnh còn gọi tên bọn họ mấy lần, cũng không thể khiến hai người dừng bước.

Đến khi ra đến trước xe, Diệp Thanh Sanh mới phát hiện tay hai người vẫn đan chặt vào nhau, vội vàng buông ra, như tránh tà mà lên ghế phụ.

Biên Triệt vòng qua đầu xe lên ghế lái, dưới sự chú ý của đám săn ảnh thắt dây an toàn, đánh lái, nhấn ga rời đi.

Đêm Cảng Thành, đèn đuốc rực rỡ, thỉnh thoảng có tiếng còi tàu du lịch tham quan rời bến.

Diệp Thanh Sanh rút một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau sạch từng kẽ ngón tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Tôi đã bảo thận anh hư rồi mà, ra nhiều mồ hôi thế. ”

Biên Triệt cười nhạt: “Diệp Thanh Sanh, còn chưa xong việc mà cô đã định 𝐠-1ế-† lừa* rồi à?”

*杀驴 (shā lǘ) trong tiếng Trung thường mang ý nghĩa ẩn dụ, chỉ hành động lợi dụng ai đó đến khi không còn giá trị sử dụng thì bỏ rơi. Con lừa (驴 – lǘ) trong trường hợp này tượng trưng cho người bị lợi dụng.

Diệp Thanh Sanh còn bất mãn hơn: “Cần anh giả vờ tốt bụng? Tài xế của tôi sắp đến rồi. ”

Lời này nói quá vô lương tâm, Biên Triệt càng nghe càng tức, năm ngón tay nắm chặt vô lăng, gân xanh trên cánh tay nổi lên, lớp da thật bọc vô lăng phát ra tiếng động.

Diệp Thanh Sanh nghi ngờ anh muốn biểu diễn kỹ năng đặc biệt rút vô lăng tại chỗ, bèn chế nhạo: “Anh có thù báo thù, có oán báo oán, tôi và xe của anh đều vô tội, làm gì trút giận lên chúng tôi. ”

Biên Triệt không nói gì, mặt lạnh như băng.

Hai người im lặng một đoạn đường.

Ánh đèn neon ven đường phản chiếu trên cửa kính xe, bóng dáng của Biên Triệt cũng phản chiếu trên đó.

Phía trên là đường nét rõ ràng và đường quai hàm sắc sảo, phía dưới là cánh tay căng chặt và năm ngón tay thon dài, mỗi một chuyển động đều thấm đẫm trong ánh sáng luân phiên sáng tối, tùy tiện mà cao quý.

Đáng tiếc, bao nhiêu năm như vậy mà không hề xấu đi chút nào.

Cô chống cằm, đột nhiên mở miệng: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Năm ngón tay nắm chặt vô lăng, hơi lạnh từ người Biên Triệt phả ra ào ào: “Tôi làm sao biết được? Là cô kéo tôi lên xe mà…”

Diệp Thanh Sanh nhớ ra mình sống ở Hải Cảng Thành, không khách khí trừng mắt anh: “May mà có tôi, nếu không anh đã bị đám săn ảnh đó nuốt sống rồi, chụp ảnh về không biết còn bị thêu dệt thành cái dạng gì nữa. ”

Những tiêu đề giật gân đó đã phản xạ có điều kiện xuất hiện trong đầu cô rồi.

#Cô chủ nhà họ Diệp trả thù kẻ thất bại, kết duyên mới ở Cảng Thành#

#Giới nhà giàu Kinh Thị lại nổi sóng lớn, cô Y và cậu B bị bắt gặp hẹn hò trên phố#

Biên Triệt như không hiểu ám chỉ của cô, giọng lạnh lùng nhạt nhẽo cất cao một chút: “Diệp Thanh Sanh, dù thế nào đi nữa, vừa rồi tôi cũng coi như cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ không thể nói vài lời dễ nghe sao?”

Cô bị nghẹn một câu, không tình nguyện ngậm miệng.

Đài phát thanh trên xe phát tình ca tiếng Quảng Đông, trong không khí có mùi đào trắng ngọt ngào, là mùi tinh dầu đuôi tóc của Diệp Thanh Sanh.

Mùi hương này dần dần lên men thành ái muội.

Cô hiếm khi ít lời, Biên Triệt có chút không quen, nghiêng đầu nhìn cô: “Đến Cảng Thành sao cũng không mang theo hai vệ sĩ?”

Diệp Thanh Sanh phồng má, lớn tiếng phản bác: “Chẳng phải anh cũng không mang theo sao?”

Trong đêm tối, khuôn mặt mang theo vẻ giận dỗi kia đặc biệt xinh đẹp.

Yết hầu khẽ chuyển động, anh rời mắt nhìn lại mặt đường: “So sánh với tôi làm gì? Tôi là cao thủ karate đai đen. Cô không ngoan ngoãn rụt mình trong vỏ rùa, chạy đến cái nơi thị phi này làm gì?”

Vài giây sau, chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ là để trốn tôi?”

Diệp Thanh Sanh qua loa liếc anh một cái: “Có phải anh mê muội trong những tiếng ồ à của đám săn ảnh vừa rồi, tưởng mình đẹp trai 🌜·♓·ế·𝖙 người rồi không. ”

Đèn đỏ chuyển xanh, xe khởi động, cô đột nhiên phát hiện ra chút manh mối.

Từ Hải Cảng Thành đến Trung Hoàn, trước nửa đêm đừng hòng thông thoáng. Biên Triệt vì lái không quen xe có tay lái bên phải, đi một đoạn, dừng một đoạn, suýt chút nữa rẽ nhầm ở mấy ngã tư, cuối cùng chọn một con đường tắc nghẽn kinh khủng.

Dù là như vậy, hai làn đường trái phải của chiếc Koenigsegg cũng không nên có xe chạy cùng tốc độ, hình như còn bám theo một thời gian không ngắn.

Người bình thường lái xe trên đường, gặp những chiếc xe không gọi được tên mà nhìn đã biết là rất đắt tiền, đều hận không thể tránh xa, cho nên ——

Hai chiếc xe này rất không bình thường.

Diệp Thanh Sanh từ từ hạ cửa sổ xe, người ngồi ghế phụ trên chiếc xe bên trái, lập tức giơ máy ảnh lên chụp cô. Không có lớp kính chắn màu tối cản trở, cô liếc mắt đã nhận ra, là đám săn ảnh vừa rồi đang theo dõi.

Cô đóng cửa sổ xe lại, đặc biệt cạn lời bĩu môi: “Đám săn ảnh này sao mà dai như đỉa thế. ”

Bởi vì Biên Triệt và Diệp Thanh Sanh đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, đó là —— săn ảnh Cảng Thành sẽ bám theo xe.

Máy quay phim hai bên 360 độ không góc 𝒸𝐡ế_𝖙 chĩa vào họ, Diệp Thanh Sanh im lặng hơn bất cứ lúc nào, thậm chí không muốn thở nữa.

Cô ⓝ_𝐠h_ïế_𝐧 𝓇_ăп_𝐠 chất vấn: “Thế này khác gì đứng tại chỗ cho bọn họ chụp?”

Biên Triệt cũng bị tắc đường đến mức sắp phát hỏa, giữa mày hiện lên vẻ âm u, hạ cửa sổ xe, giơ ngón giữa về phía đối phương.

Không ngờ, hành động này lại chọc giận đối phương.

Một tiếng còi xe, tay săn ảnh thò đầu ra ngoài, lớn tiếng nói chuyện với họ.

Khả năng cách âm của xe sang rất tốt, âm thanh hoàn toàn bị ngăn cách, nhưng Diệp Thanh Sanh thông qua khẩu hình phán đoán, câu nói kia chắc là: “Hai người đang hẹn hò sao?”

Hẹn cái đầu q𝐮*ỷ nhà anh.

Cô vặn lớn âm lượng loa, trút giận lên anh: “Anh đang lái xe thể thao hay rùa bò vậy, nhanh chóng bỏ xa bọn họ đi!”

Trong dòng xe cộ di chuyển chậm chạp, chiếc xe thể thao Koenigsegg phiên bản giới hạn toàn cầu giờ phút này giống như một trò cười: Mỗi lần khởi động đều là tiếng gầm rú đầy khí thế, nhưng vừa phóng ra được mười mấy mét đã lại nằm ì một chỗ.

Hai người, một người bực, một người cáu.

Chỉ lơ đãng vài giây thôi, một tiếng “ầm” vang lên, chiếc Koenigsegg đâm vào lan can bên đường, nắp ca-pô lõm vào một mảng lớn, mơ hồ bốc khói trắng.

May mắn tốc độ xe không nhanh.

Tuy nhiên, Diệp Thanh Sanh vẫn bị dây an toàn thít chặt nɢ●ự●ⓒ đau nhói, sợ hãi đến mức hồn vía suýt chút nữa bay lên tận đỉnh đầu, Biên Triệt vươn tay, theo bản năng che lấy gáy cô.

Xe sang vốn dĩ đã thu hút sự chú ý, xung quanh đã có những chiếc xe khác dừng lại chụp ảnh, mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên.

Vốn dĩ chỉ là một trò đùa nhỏ nhặt giờ đã hoàn toàn biến thành tin tức xã hội, thậm chí có thể đã lan truyền trên mạng rồi.

Cô ngồi ở ghế phụ cười lạnh, môi đỏ mọng mang theo vẻ châm biếm —

“Biên Triệt, anh đúng là cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng mà!”

Chương (1-97)