Chiến tranh lạnh
← Ch.061 | Ch.063 → |
Đêm phủ trần gian, trăng thanh hạ phàm.
Trước cổng phủ đại tướng quân, có hai bóng người cao lớn đang lảo đảo bước vào. Hai vị kia một thân hắc y, tay cầm kiếm dài, mặt mũi đen thui lủi nhưng vẫn dễ dàng nhận ra:
Một người vẻ mặt cương nghị lạnh lùng, không cười ít nói, làm cho người khác có chút sợ hãi khó gần.
Vị còn lại vẻ mặt mười ngày hết tám ngày là cười đến mang tai, nét cười trong mắt lúc nào cũng sáng ngời, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy đều nhoẻn miệng cười đáp lại như bản năng.
Hai vị này nhìn cước bộ nhanh nhẹn vậy liền biết một thân công phu tuyệt đỉnh, vậy mà mất nửa ngày mới lết đến được Tam Thái viện, khiến cho đám vệ binh cùng binh lính mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc.
"Thủy thị vệ, ngươi làm sao vậy?"
Ôn gia đứng bên trong hậu hoa viên Tam Thái viện nhìn Sa Hỏa, Sa Thủy bộ dạng như mới bị xe lăn qua liền không khỏi tò mò nghi hoặc.
"Không, không sao... haha, nhiêu đây nhằm nhò gì. A" Sa Thủy đang khiên cưỡng trả lời, bỗng nhiên Sa Hỏa đập tay lên vai hắn khiến hắn nhịn không được A lên một tiếng rồi gào như xói tru: "Đau quá, tên kia, huynh nhẹ tay chút không được sao!!!"
Ôn gia xanh mặt vội lấy tay bịt miệng Sa Thủy lại: "Muốn sống không hả, đang là giờ nghỉ ngơi của Quốc Công, ai cho phép ngươi la lối ồn ào ở đây hả!"
Vừa nhắc đến hai chữ Quốc Công. Sa Hỏa, Sa Thủy liền tái mét mặt, cứ như là nhắc đến thần chết vậy. Sa Thủy nuốt khan một cái thì thầm:
"Ôn gia này, bình thường Quốc Công đâu có nghỉ sớm vậy, mặt trời chỉ vừa mới xuống núi thôi mà."
Ôn gia lắc đầu đáp: "Quốc Công sáng sớm nay đã từ triều trở về, sau đó ngủ một mạch từ sáng đến bây giờ, cũng không thấy gọi ngự thiện, xem ra người rất mệt. Trước nay chưa từng thấy người ngủ lâu như vậy. Vương phi nương nương lại đang tĩnh dưỡng, nên xem chừng ngủ không biết trời trăng gì. Hai vị thiên tuế không ăn không uống mà ngủ một mạch như vậy. Xem ra mười ngày qua đã làm khó hai vị rồi."
Ôn gia là quản gia cho Lưu Dĩ đã hơn mười năm nay, Lưu Dĩ có thói quen gì, ăn ngủ như thế nào không ai rõ hơn Ôn gia, lại thấy chủ nhân của lão mệt mỏi đến quên ăn như vậy, trong lòng không khỏi xót xa.
Sa Thủy, Sa Hỏa cũng khẽ đồng tình. Họ biết rõ hai người kia một người tiến đánh sa trường trở về giải quyết một đống hỗn độn do tâm bệnh mà ra, một người thì bị nhốt, bỏ đói tận ba ngày. Mệt đến như vậy, nghỉ ngơi nhiều không có gì là lạ.
"Ấy, Thủy thi vệ, hai người đi đâu hai hôm nay giờ ta mới thấy, lại còn thành ra cái bộ dạng này nữa!" Ôn gia vẫn không khỏi tò mò dò hỏi.
Sa Hỏa, Sa Thủy nhìn nhau lắc đầu thở dài. Sa Thủy ngao ngán đáp: "Trước khi Quốc Công nhập cung giải quyết công việc vẫn không quên điều hai người chúng ta lên núi chịu phạt. Chúng ta phải đào hết ba ngọn núi tìm được mười cây thuốc cổ thượng hạng mang về cho vương phi mới được trở về. Ôn gia, gia nghĩ xem, chúng ta một thân công phu, vậy mà mất đến hai ngày mới tìm được được có bao nhiêu cây thuốc. Lại còn ngày đêm đánh vật với đám thú trên rừng, suýt mấy lần lộn nhào trên dốc núi. Quốc Công đúng là biết hành hạ người mà."
"Chịu phạt, các người làm gì mà phải chịu phạt?" Ôn gia vẫn ngây ngốc hỏi.
Sa Thủy mệt mỏi ngồi thụp xuống, tựa vào cột nói: "Phận ảnh vệ chúng ta đúng là quá bi thương. Vương phi tự ý hành động, Quốc Công lại cho rằng chúng ta không làm tròn bổn phận bảo hộ chủ nhân nên mới để chúng ta chịu phạt. Đúng là tuyết rơi tháng sáu mà."
Sa Hỏa đứng bên cạnh ôm kiếm, mặt mày có chút tiều tụy nói: "Quốc Công là có cái lý của người, chúng ta không đủ thông tuệ để vương phi có cơ hội tự ý hành động chính là lỗi của chúng ta. So bề tính cách của thiên tuế, hình phạt còn quá nhẹ."
Sa Thủy nhăn mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng chính hắn cũng không hề phủ nhận chuyện lần này Lưu Dĩ thực sự nhẹ tay. Nguyên do hắn thay đổi cũng chỉ e là vì phản ứng hôm đó của Tiểu Yến Tử.
----
Tiểu Yến Tử vì đói mà tỉnh giấc.
Nàng ngủ đến mê mệt, lúc tỉnh lại cũng dễ dàng tỉnh táo, nhìn cảnh vật tối đen như mực, liền biết trời hãy còn tối. Nàng đang tính toán vươn tay duỗi chân một cái liền cảm thấy thân thể cứng đờ không thể cử động.
Hõm cổ nàng có một làn hơi phả vào khiến cổ ngứa ngáy khó chịu, từ bụng trở xuống đều bị bàn tay và đôi chân thon dài của người nào đó kẹp chặt không thể nhúc nhích. Mái tóc đen dài đan với tóc nàng xõa dài trên giường lớn, thoáng chốc không thể phân biệt được rõ tóc ai.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, hạ nguyệt lọt qua khung cửa lấp lánh đến mê người, mùi cổ hương của nam nhân quen thuộc phủ vào mũi nàng, kể cả khi không nhìn thấy mặt, nàng cũng dễ dàng biết được, người đang ôm nàng say giấc là ai.
Ngay khi phát hiện ra Lưu Dĩ, lòng Yến Tử nảy lên một nhịp. Những đêm qua nàng đều nửa đêm tỉnh giấc, không tìm được vòng tay, hơi thở quen thuộc, chỉ có nỗi cô đơn vây lấy, cảm giác trống vắng nhớ nhung khiến nàng khó chịu. Lúc này coi như đã thỏa mãn, trong lòng không khỏi rộn ràng mừng rỡ. Nhưng chỉ được ba giây. Bất quá sau ba giây, những chuyện xảy ra sau khi rời khỏi mật thất lại ùa về, khiến cho mày liễu của nàng cau chặt, đôi mắt hóa lửa, bàn tay siết chặt.
Nàng cúi mặt nhìn vẻ mặt bình ổn đang say giấc của Lưu Dĩ, lại nhớ lúc hắn sắp xuống tay với Triệu Phạm Hoa. Tâm can nàng chỉ có oán hận, không biết lúc nàng ngất xỉu, hắn đã làm gì đại ca nàng rồi. Không lẽ Lưu Dĩ đã giết đại ca...
Nghĩ đến đây lòng Yến Tử lạnh đi, nàng dùng hết sức vùng mạnh ra khỏi vòng tay Lưu Dĩ. Lăn một vòng vào góc giường.
Lưu Dĩ bị một loạt hành động của Yến Tử làm cho thức giấc. Khó chịu mở mắt, mày lưỡi mác cau lại, ánh mắt hơi tối. Hắn chăm chú nhìn Yến Tử như nai con gặp sư tử nằm sát trong vách tường.
"Lại đây." Lưu Dĩ vẫn không nhúc nhích, chỉ nằm yên ra lệnh. Hắn nhận ra nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, không giống như lần đầu tỉnh lại. Ánh mắt của nàng hệt như lúc đó. Lúc nàng nói sẽ hận hắn.
Yến Tử ngồi dậy chống tay xuống giường, ánh mắt đăm đăm nộ khí, tiết y trắng hở ra xương quai xanh, mái tóc đen xõa dài khiến nàng trở nên ma mị và quyến rũ cũng không kém phần lạnh lẽo. Nàng gằn từng chữ:
"Người đã làm gì đại ca của thiếp?"
Tuấn nhan của Lưu Dĩ thập phần lạnh lẽo, hắn vẫn nằm nghiêng nhìn nàng, nàng và hắn chỉ cách nhau một xải tay. Tại sao lại có cảm giác xa cách vạn dặm như vậy. Đây là lần đầu tiên.
Phải. Lần đầu tiên nàng oán hận hắn, giận hắn như vậy.
"Bổn vương tha chết cho hắn." Lưu Dĩ vươn tay ra, lạnh lùng nói: "Hắn vẫn còn sống, mau lại đây, bổn vương không thích nói lần hai."
Yến Tử âm thầm thở hắt ra một hơi, còn sống là tốt. Lại nhìn Lưu Dĩ đang cau mày nhìn nàng. Bất giác trong lòng nàng trở nên vô cùng to gan. Nếu đã không ai trị được tính cách bạo tàn của hắn, vậy để nàng trị. Biết rõ hắn sẽ không hại chết nàng, vậy chi bằng nàng thay thiên hạ làm việc thiện vậy.
Yến Tử ngồi trong góc, ánh mắt hờn dỗi nói:"Triệu Phạm Hoa là đại ca của thần thiếp, là người thân duy nhất của thiếp, trên đời này không ai tốt với thần thiếp ngoài huynh ấy. Vậy mà người nói giết liền giết. Giám hỏi Quốc Công người có thể chấp nhận được một trượng phu tay lấm máu người thân ôm ấp được không?"
Một câu nói như lưỡi đao sắc nhọn cắm vào tim Lưu Dĩ, bất chợt hắn nhớ lại câu nói của nàng lúc đó, nàng đã nói rằng không thể chung sống với người tàn nhẫn như hắn.
Bàn tay Lưu Dĩ siết chặt đến bật từng đốt trắng, mắt phượng phát ra nộ khí, hắn ngồi dậy, vươn tay tóm lấy cổ áo Yến Tử kéo đến ngồi lên đùi hắn, bàn tay to lớn siết lấy cằm nàng gằn giọng:
"Không thể chấp nhận là việc của nàng. Bảo hộ nàng là việc của bổn vương. Chỉ cần một mối hiểm họa đối với nàng xuất hiện. Bổn vương sẽ không khách khí dẫm chết nó. Nàng là của bổn vương, dù có chết cũng chỉ được phép: Một là chết dưới tay bổn vương, hai là vì bổn vương mà chết!"
Nghe Lưu Dĩ gắt gỏng như vậy, lòng Yến Tử liền sinh ra nỗi sợ hãi. Cái gan to của nàng lúc nãy đã hoàn toàn bị hắn đập nát. Nhưng thà nàng bị hắn bóp chết, còn hơn vì nàng mà người khác phải chết oan.
Yến Tử trừng mắt lại đáp: "Được. Từ nay trở đi, Quốc Công hãy toàn quyền chi phối thân thể thiếp. Trái tim này của thần thiếp dù có bị moi ra cũng sẽ không bao giờ thuộc về người tàn nhẫn như vậy."
Lòng Lưu Dĩ lạnh đi. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám trừng mắt đối đầu với hắn. Ngang nhiên thách thức hắn, còn uy hiếp hắn. Từ nhỏ Lưu Dĩ đã được mài dũa thành người lòng dạ sắt đá, mặc cho quyết định của hắn tàn nhẫn, miễn lợi cho đại cục, hắn cũng sẽ không hối hận.
Muốn hắn thuận tình nghe theo, chấp nhận quyết định của hắn là sai lầm sao. Hắn chưa từng nghĩ tới và không bao giờ chấp nhận điều đó. Nàng là của hắn, đừng nói là cơ thể, trái tim nàng bắt buộc phải thuộc về hắn.
Lưu Dĩ lớn giọng:
"Người đâu! Chuẩn bị nước."
Hạ nhân bên ngoài nghe lệnh lập tức nhanh chóng chạy đi chuẩn bị. Lưu Dĩ không để cho Yến Tử kịp định thần, hắn bế nàng lên tay, xải vài ba bước chân sang phòng bên cạnh đã chuẩn bị một chậu nước lớn, hơi nước nóng bốc lên cuồn cuộn từng đợt trong không trung.
Tiểu Yến Tử liền hiểu ra Lưu Dĩ muốn làm gì, nàng không ngừng dãy dụa: "Không muốn, không muốn tắm. Mau thả thiếp xuống."
Bàn tay Lưu Dĩ như gọng kìm, không cho nàng một chút động đậy. Hắn một tay quăng nàng vào chậu nước lớn, khiến nàng chìm xuống dưới đáy, may mà nàng biết bơi nên không chút sợ hãi đối với nước, cứ như vậy mà bình tĩnh ngoi lên.
Chỉ là lúc nàng đang khó chịu vì tiết y ướt nhẹp dính sát vào người. Lưu Dĩ đã nhảy ùm vào chậu nước. Để lộ thân thể trần truồng đẹp mê người, làn da màu đồng săn chắc đập vào mắt, khiến cho Yến Tử vô thức nuốt ực một cái.
Lưu Dĩ nhìn những giọt nước đọng trên mái tóc nàng trôi xuống làn da mượt mà, động tác vuốt mặt dịu dàng mê người của nàng khiến máu gan hắn sôi sục, hơn lúc nào hết. Hắn chỉ muốn nuốt nàng vào bụng.
Lưu Dĩ vươn tay giữ chặt gáy nàng. Cùng nàng ngụp xuống dòng nước ấm áp. Hai người chìm dưới đáy, mắt đối mắt, không ai chịu nhường ai. Lưu Dĩ ép đầu nàng, phủ môi lên môi nàng ngấu nghiến.
Yến Tử tức giận không khỏi vùng vẫy. Nàng không muốn hôn hắn. Nụ hôn này không dịu dàng ôn nhu như bình thường, không tràn đầy chân ý tình thương mà chỉ có sự phẫn nộ, uy hiếp. Hai bên dằng co khiến cho môi cả hai nhanh chóng lan ra vị tanh nồng của máu.
Đến khi cảm nhận Yến Tử không thể thở được, Lưu Dĩ mới cho nàng ngoi lên nước, hít lấy hít để không khí. Hắn nhìn vết sứt tràn máu trên môi nàng, vô thức lè lưỡi liếm lấy từng giọt máu nơi đó, lại lần nữa đẩy nàng chìm sâu xuống đáy nước. Khiến nàng chìm đắm trong nước và cuồng nhiệt.
Cứ ngoi lên chìm xuống như vậy hơn mười lần. Yến Tử đã thở không ra hơi, phổi của nàng chỉ như thoi thóp. Nàng bây giờ mới biết. Lưu Dĩ quả nhiên biết cách hành hạ người khác. Không trách kẻ khác lại e sợ hắn đến vậy.
Nhưng nếu như nàng đầu hàng, thì sau này nàng có muốn bày tỏ điều gì cũng khó được hắn cho phép. Nữ tử hiện đại đòi quyền bình đẳng, hôn nhân đạo đức và nhân văn như nàng không cho phép trượng phu của nàng có thể tàn bạo hung hãn như vậy. Nhất quyết phải tìm cách trị được hắn. Nếu không nàng không còn là Tiểu Yến Tử nữa.
Nói là làm, trong lúc nàng đang ngạt khí vì bị Lưu Dĩ cưỡng hôn dưới đáy bể đã là lần thứ mười mấy, hắn đang tóm lấy eo nàng, muốn đẩy nàng lên để lấy khí.
Nàng lại nhanh chóng giữ chút sức lực cuối cùng đẩy người hắn ra, nắm chặt lấy đáy chậu, nhất quyết không chịu ngoi lên. Mặc cho nước đã ngập tràn phổi nàng.
Lưu Dĩ xanh mặt, vội vã kéo tay nàng tách ra khỏi chậu nước, nhưng nàng lại không ngừng vùng vẫy, tung cước đạp hắn ra xa. Lưu Dĩ mặc kệ bàn tay vướng víu của nàng, vẫn quyết kéo nàng lên mặt nước.
Sức mạnh của nam nhân khác với nữ nhân, dù cho nàng có cố thế nào cũng không thể thắng được hắn. Chỉ là Yến Tử vùng vẫy quá lâu, dung tích phổi không thể chứa đủ lượng nước kia. Lưu Dĩ chưa kịp kéo nàng ngoi lên thì nàng đã ngất xỉu.
Mặt Lưu Dĩ tối xầm, vội vã vác nàng lên vai, đập mạnh cho nước trong miệng nàng thoát ra ngoài.
Đặt Yến Tử nằm xuống, kiểm tra mạch của nàng vẫn còn đập, tuy rất chậm nhưng đã ổn. Vẻ mặt Lưu Dĩ mới có chút sinh khí, hắn đỡ nàng ngồi lên đùi, cho nàng vùi mặt vào ngực hắn. Đợi cho nàng từ từ mở mắt. đôi mắt hắn đã đỏ ngầu những tia máu. Hắn nhìn nàng gầm lên:
"Bổn vương không cho phép, nàng dám tự vẫn?"
Ban đầu hắn rất cương quyết muốn cho nàng một bài học, khiến nàng không dám đối đầu với hắn. Chỉ là Lưu Dĩ không ngờ đến nàng quá cứng đầu. Thà chết chứ không chịu khuất phục. Nữ nhân mạnh mẽ như nàng, hắn đã lỡ vương tình, để nàng như nữ nhân khác nhu nhược theo trượng phu là vô cùng khó khăn. Khắp thiên hạ này chỉ có nàng khiến hắn đau đầu nhất.
Yến Tử mệt mỏi lấy lại nhịp thở, ánh mắt vẫn cương nghị nói:
"Quốc Công! Người còn một ngày tùy ý hạ sát. Yến Tử còn có một cơ hội để hóa kiếp."
Lưu Dĩ siết chặt tay nắm eo nàng. Hắn làm tất cả để bảo vệ nàng, cho nàng cuộc sống bình an, tại sao nàng không chịu hiểu.
Lưu Dĩ không đáp lời, chỉ lặng lẽ bế nàng về bên phòng, dặn dò hạ nhân chuẩn bị ngự thiện.
Yến Tử như cái xác không hồn, mặc kệ Lưu Dĩ cởi y phục nàng, giúp nàng lau khô người, thay y phục cho nàng. Nàng vẫn xem như không thấy, không biết. Chỉ nằm im không nhìn hắn. Rõ ràng cảm nhận được cử chỉ chăm sóc của hắn rất dịu dàng, trái tim cũng có chút rung động, chỉ là một nước đi này của nàng liên quan đến mạng người. Nàng sẽ không tùy ý khuất phục mà sà vào lòng hắn.
Đợi cho Lưu Dĩ thay y phục xong. Ngự thiện cũng đã sẵn sàng. Vì cả ngày chỉ nằm ngủ, nên lúc này quả thực đói bụng. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm đến xoắn tít ruột gan, không chờ Lưu Dĩ phản ứng, nàng đã lao đến bàn, cầm lấy đũa không ngừng múa máy trên ngự thiện, mặc kệ Lưu Dĩ còn chưa kịp động đũa.
Lưu Dĩ xem chừng cũng rất đói. Thấy nàng có thể ăn uống bình thường, trong lòng cũng có chút an tâm. Chiến tranh thì vẫn có lúc nghỉ ngơi. Hắn tùy ý cầm đũa bát, bắt đầu ăn.
Bữa ăn này không biết nên gọi là ăn tối hay ăn sáng. Vì lúc này đang là giờ Tí. Đám hạ nhân hầu hạ xung quanh mặt mũi y như gấu trúc, quầng thâm đen xì ngu mặt nhìn nhau. Hai cái vị kia ngủ cho đã đời, tỉnh lại liền đi tắm rồi còn vây một bãi chiến trường, nửa đêm canh ba lại đòi ăn. Đúng là khó hầu mà. Chỉ là ăn thì cứ ăn đi, tại sao họ lại cảm nhận được hai vị kia phóng ra hàn khi nhỉ. Đang ăn mà, có cần thiết phải làm vậy không. Mà hình như hai vị này đang chiến tranh lạnh, lúc trước mỗi bữa cơm. Vương phi đều ôn nhu nho nhã gắp thức ăn cho Quốc Công. Quốc Công thực dịu dàng ăn hết những gì nàng gắp cho, còn căn dặn nàng nên ăn gì cho bổ. Lâu lâu bồi cho nàng ánh mắt đăm chiêu ái vị. Lúc này lại phận ai người nấy ăn, còn chẳng buồn nhìn nhau. Đây là có chuyện gì???
Đợi cho đến khi Lưu Dĩ cùng Yến Tử chén sạch không còn một mẩu xương trên bàn, hai người cũng vẫn không nhìn nhau. Yến Tử uống một ngụm nước xong cúi đầu thi lễ với Lưu Dĩ tính toán đi ra ngoài:
"Đi đâu?" Lưu Dĩ vẫn ngồi yên không động tĩnh, nhìn nàng đang chuẩn bị rời đi hỏi.
"Thần thiếp đi thăm đại ca." Yến Tử không nhìn Lưu Dĩ, bình thản đáp.
Lưu Dĩ nhìn sắc trời tối đen như mực, lại nghe tiếng gõ chiêng ngoài kia, hắn chầm chậm đi về phía giường lớn nói: "Đang là giờ Tí."
Tiểu Yến Tử ngơ ngác nhìn sắc trời, lại nhìn đám hạ nhân mặt mày đen sì ra sức gật đầu. Ý chỉ đang là nửa đêm, người người còn chìm trong giấc ngủ. Nàng không phải là đi thăm mà đi phá thì có.
Yến Tử có chút xấu hổ nhìn đám hạ nhân, cười gượng:
"Ha ha. Bổn cung ngủ nhiều quá thành ra hơi lú lẫn rồi. Các ngươi không có việc gì thì đu nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền đóng sập cửa. Hừ. Nàng đang giận Lưu Dĩ, muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, lại trúng nửa đêm canh ba không thể ra ngoài, lại cơ bản không có chỗ khác để ngủ, trong phạm vi sương phòng này nàng chẳng thể nào đi chỗ khác.
Lại nhìn bên giường lớn, Lưu Dĩ đã mặc tiết y nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần, không buồn quan tâm nàng đang đi đi lại lại bên kia.
Giờ này đánh đàn thì quá ồn, chơi cờ thì không có ai tiếp, đọc sách thì đau mắt. Ngoài ngủ ra, nàng có thể làm gì được chứ. Nhưng giường lớn đang bị cái vị kia chiếm giữ. Phải làm thế nào đây.
Trong lúc nàng đang trầm tư, không biết Lưu Dĩ đã từ lúc nào đứng sau lưng nàng, vòng tay ôm lấy thân thể nàng, vùi mặt vào hõm cổ nàng, đôi môi mềm mại miết lấy cổ nàng, day day. Chất giọng hắn khàn đục vang lên:
"Mười ba ngày."
Yến Tử ngơ ngác. Cái gì mười ba ngày???
Lưu Dĩ như hiểu được nàng không nghĩ ra lời nói của hắn có ý gì. Thản nhiên nói thẳng:
"Mười ba ngày rồi bổn vương chưa được ăn nàng."
Hai má Yến Tử lập tức đỏ lên như trái gấc. Cái lý gì vậy. Đang giận nhau mà vẫn nghĩ đến chuyện đó được sao. Cái người này có phân biệt công tư không vậy???
← Ch. 061 | Ch. 063 → |