← Ch.08 | Ch.10 → |
Đêm đó tôi mơ một giấc mộng xuân, trong giấc mộng tôi đang triền miên cùng với Đào Hoa Thiếu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng chim ríu rít, nghe kỹ lại giống tiếng vịt kêu, mặc kệ, tôi trở mình tiếp tục ngủ. Nào ngờ tiếng tranh cãi bên ngoài càng lúc càng to.
Tên Lam Giả Hối khốn kiếp này muốn chết hả? Mới sáng sớm mà không chịu quản lý những...gia cầm này.
Tôi hất chăn lao ra cửa phòng, ngay lập tức tỉnh mộng.
Thì ra không phải là vịt, cũng không phải là chim mà là một đám phụ nữ, đủ loại phụ nữ cùng với rất nhiều gấm vóc lụa là, châu báu trang sức, đồ cổ quý hiếm...Tôi choáng, ở đây biến thành chợ từ lúc nào vậy? Lẽ nào Ngự trì sơn trang còn kinh doanh nghề nghiệp này?
Đình viện to như vậy mà Lam Giả Hối bị một đám phụ nữ vây quanh không thoát ra được sốt ruột đến mặt đỏ tía tai, hắn thấy tôi lập tức cố chen ra rồi chạy lên lầu.
Tôi không đợi hắn nói liền hỏi luôn: "Ở đây có chuyện gì vậy? Huynh muốn mở cửa hiệu à?"
Lam Giả Hối nhìn dưới lầu, dường như vẫn còn kinh hãi: "Cái này, là..."
"Là tại hạ mang đến." Có người nhô ra từ sau lưng Lam Giả Hối, mỉm cười nhã nhặn, chừng hơn ba mươi tuổi, toàn thân mặc trang phục màu xanh, tay cầm quạt lông rất có phong độ của người trí thức.
"Dung cô nương, tại hạ họ Vân, tên một chữ Cảnh. Mấy thứ dưới kia là ta phụng mệnh Sở tiên sinh mang đến."
Tôi thất thần: "Sở tiên sinh nào?'
Anh ta sửng sốt: "Là Sở Thiên Dao tiên sinh."
"À." Tôi hiểu, "Hắn muốn gì?"
Vân Cảnh cười nói: "Sở tiên sinh muốn đêm nay cưới Dung cô nương làm vợ, nhưng không biết Dung cô nương thích loại trang sức lễ phục gì cho nên..." Anh ta chỉ xuống dưới lầu, hướng về tôi gật đầu, "Sở tiên sinh chuẩn bị những thứ này, mời cô nương lựa chọn."
Không thể ngờ Sở Thiên Dao ra tay phóng khoáng quá làm tôi cũng thấy thoải mái.
"Huynh nói đêm nay hắn sẽ cưới tôi làm vợ?" Tôi nhấn mạnh hai chữ đêm nay.
Vân Cảnh gật đầu: "Không sai."
Sở Thiên Dao chọn ngày thật trùng hợp, đêm nay tôi đã có hẹn với Đào Hoa Thiếu rồi.
"Không được không được, đêm nay không được."
"Sở tiên sinh đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi được." Ngữ khí của anh ta vẫn lịch sự nhã nhặn nhưng không hề cho phép phản đối.
Tôi quay sang nhìn Lam Giả Hối, hắn cũng đang nhìn tôi, ánh mắt biểu hiện sự...tán thành.
Tôi choáng, đạo lý gì vậy, tôi sẽ không làm theo.
Tôi đánh mắt với Lam Giả Hối ý bảo hắn theo tôi vào phòng, sau đó cười với Vân Cảnh: "Vân tiên sinh chờ một chút."
Lam Giả Hối vừa bước vào tôi đã đóng cửa lại, nói: "Huynh đi nói với hắn, hôn lễ rời lại."
Lam Giả Hối bối rối: "Rời lại đến bao giờ?"
"Chỉ cần không phải đêm nay. Sau đó thì lúc nào cũng được."
"Xin thứ cho thuộc hạ nhiều chuyện." Lam Giả Hối kỳ quái nhìn tôi: "Cái này thì có gì khác nhau?"
"Lam các chủ!" Tôi mặt lạnh nhìn hắn.
"Trang chủ. Sở Thiên Dao từ trước đến nay không nói hai lời." Hắn thở dài: "trước kia hắn phái người đến Sơn Tây thu phục Thần phong trại, trại chủ bọn họ đành phải quy thuận, nhưng lại để muộn mất một canh giờ đã bị hắn tiêu diệt hết, không một ai sống sót."
Ánh mắt Lam Giả Hối đau xót nhìn tôi, ý nói - số phận của Ngự trì sơn trang nằm trong tay tôi.
Con người này...đáng sợ quá! Xem ra ngoại trừ tôi phải lên kiệu hoa ra thì không còn lựa chọn nào khác, nhưng tôi không cam lòng. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tôi nôn nóng đến độ xoay vòng vòng.
Lam Giả Hối khẽ thở dài: "Trang chủ, xin hãy chọn lễ phục."
Tôi bất đắc dĩ đành phải mở cửa đi ra ngoài, Vân Cảnh vừa nhìn thấy tôi lập tức mỉm cười, thái độ như biết tôi không có cách nào khác.
Tôi đảo mắt xuống dưới lầu thấy đủ loại màu đỏ, đủ mọi kiểu dáng, tôi lạnh lùng nói: "Vì sao lại không có màu trắng?"
Vân Cảnh ngẩn ra, rồi ngay lập tức mỉm cười hất tay lên, vải vóc dưới lầu đột nhiên biến ảo từ màu hồng chuyển thành màu trắng rất có trật tự.
Tôi kinh ngạc, đám người kia lúc nãy còn hỗn loạn giờ lại biến thành đám phụ nữ được huấn luyện kỹ càng trên chiến trường. Tôi thuận tay chỉ vào một tấm vải màu trắng: "Lấy cái kia đi."
Sở Thiên Dao, bà đây sẽ chơi kiểu hôn lễ Phương Tây để cho tên khốn kiếp này tức chết.
Vẻ mặt Vân Cảnh bình tĩnh chẳng chút ngạc nhiên: "Xin cô nương chọn trang sức."
"Huynh quyết định là được rồi." Tôi giận giữ nói.
"Vậy ta sẽ mời người đến may cho cô nương vài bộ được không?" Vân Cảnh cười gần như giả tạo.
"Tùy huynh." Tôi vào phòng đóng cửa lại.
Một đám phụ nữ bận rộn xung quanh tôi nửa ngày, đến tận buổi chiều tôi mới có thể tạm nghỉ, nhưng cái tên Vân Cảnh chết tiệt kia lại như âm hồn không tan. Mắt thấy sắc trời sầm tối tôi sốt ruột đến độ trên đầu bốc hơi nước, gần như suy sụp, uống nước trà liên tục, đi vệ sinh liên tục, dồn ép tôi đến mức tôi không thể làm gì khác hơn là ra chiêu - lấy thuốc xổ hạ Lam Giả Hối.
Căn cứ vào kinh nghiệm một lần "không gặp không về", Đào Hoa Thiếu chắc chắn sẽ ở hồ đợi tôi. Cho nên khi tôi với cõi lòng đầy chờ mong chạy ngay đến Đại minh hồ nhưng lại không gặp ai, chỉ cảm giác rất thê lương. Tôi đau từng khúc ruột thất thểu quay về, uất nghẹn.
Lúc này hoàng hôn đã xuống, chim đi tìm tổ, gió đêm thổi tới. Tôi mơ hồ cảm thấy cuộc đời này đã hết.
Một lúc lâu, sau lưng có tiếng người nói: "Dung cô nương."
Tôi giật mình quay lại: "Là huynh?"
Phượng Minh mỉm cười, cung kính hành lễ: "Gia chủ có việc trên người lệnh cho ta tới truyền lời, mời cô nương đúng giờ lên kiệu, hắn sẽ không được phụ ước."
Tôi choáng, vào lúc này còn chơi trò thần bí với bà đây. Chẳng lẽ anh còn muốn đánh tân lang cướp cô dâu phải không?
Tôi giận giữ hét lên: "Cho dù có việc quan trọng thì cũng không nên lạnh nhạt với giai nhân chứ, huynh đi nói với hắn, bảo hắn sau này đừng tự xưng là Đào Hoa Thiếu gì gì nữa."
"Lạnh nhạt với giai nhân?" Phượng Minh phì cười.
"Tôi không đủ tư cách gọi là giai nhân à?" Tôi trợn mắt lên.
"Không dám." Phượng Minh nghiêm mặt nói: "Gia chủ biết Dung cô nương rất tức giận, cho nên..."
Anh ta dừng một chút, mặt ửng đỏ.
"Cho nên cái gì?"
"Hắn nói đêm nay nhất định sẽ làm cho Dung cô nương sung sướng, chỉ cần cô nương lên kiệu là được."
Làm tôi sung sướng? Tôi choáng! Mặt tôi lập tức bốc hỏa, tên khốn kiếp này còn nói chuyện này cho thuộc hạ biết, lần sau để tôi gặp thì nhất định trước thì hiếp trước giết sau, thật sự là biến thái mà!
Tôi cười khẩy: "Phiền huynh chuyển đến hắn một câu, cho dù đêm nay không có hắn tôi cũng sẽ rất sung sướng."
Lẽ nào trong thiên hạ chỉ có Đào Hoa Thiếu là đàn ông duy nhất, bản cô nương cọi trọng anh, nể mặt anh như vậy...
Liễu buông cành, hai bóng người bước nhanh đến.
"Dung cô nương, đã đến giờ rồi."
Tôi liếc nhìn một trong hai người, thấy hắn bước chân vững chắc, xem ra thuốc xổ dành cho Lam Giả Hối vẫn chưa đủ liều lượng.
Mấy tiếng sau tôi đã được đưa tới một căn nhà lớn xa lạ. Tôi cho rằng trong lúc bái đường có thể lén nhìn Sở Thiên Dao, ai ngờ chẳng bái đường gì mà đưa vào động phòng luôn. Trong phòng bức tường toàn màu trắng thuần khiết lạnh lẽo, chẳng có đâu một không khí vui mừng. Chỉ có hai tiểu nha đầu đứng bên ngoài chờ lệnh, dáng vẻ phục tùng, không hề gây tiếng động.
Tôi ở trong phòng đợi rất lâu cũng không có người tới, tôi không chịu nổi liền đứng lên.
Nếu Dung Sơ Cuồng là một báu vật vô song thì tôi cũng có thể thi triển một chút mỹ nhân kế với Sở Thiên Dao. Nhưng trong đêm động phòng hoa chúc sao anh ta lại có thể chậm trễ vô lý đến thế, tôi không muốn biết mà cũng không thể hiểu nổi, làm thế nào để lén ra ngoài được chứ?
Tôi mở to cửa nói với nha hoàn: "Sở Thiên Dao đâu?"
Tiểu nha hoàn cười ngọt ngào: "Hán Vương tới đưa lễ vật, tiên sinh đang tiếp đón."
Tôi sửng sốt, cuồng nhân Chu Cao Húc cũng tới ư? Sở Thiên Dao thật là có máu mặt, tôi phải nhìn thấy anh ta mới được.
"Tôi muốn ra ngoài..." Tốt xấu gì tôi cũng là một tân nương, tìm cớ gì cũng được.
Tiểu nha hoàn che miệng cười, nói: "Phu nhân đã là chủ nhân ở nơi này rôi muốn đi đâu cũng được."
Phu nhân? Cả người tôi nổi da gà, nhưng cũng công nhận nha hoàn của Sở Thiên Dao cũng rất có trình độ, nhìn thấy tân nương tử mặc hỉ phục màu trắng đã quá kinh hãi rồi nhưng các nàng lại làm như không nhìn thấy, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc. Đêm động phòng muốn đi dạo xung quanh mà các nàng cũng không phản ứng gì.
Xem ra Sở Thiên Dao lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, căn bản không kích thích được hắn ta, thất bại quá thất bại quá.
Tôi buồn bực đánh mạnh lên một người.
"Nghĩ gì vậy? Sao xuất thần như thế?"
Tôi vừa thấy anh đã sợ đến nhảy dựng lên, lấy tay che miệng anh lại, kéo anh đến sau hòn non bộ.
"Huynh iên rồi à, người họ Sở đó rất lợi hại."
Đào Hoa Thiếu không hoảng sợ chút nào, cười hì hì nhìn tôi, "Đêm nay muội rất đẹp." Nói rồi choàng tay ôm tôi.
Tôi gỡ tay anh ra, nói: "Giờ không phải lúc đùa, tôi muốn đến xem tên Hán vương kia."
"Hán vương?" Đào Hoa Thiếu nhíu mày, "Hắn đi rồi."
"Đi rồi?" Tôi quay sang, "Sao huynh lại biết?"
"Ta thấy hắn đi rồi."
"Hả? Huynh cứ thế mà ngông nghênh đi vào à?" Tôi kinh ngạc.
"Đúng vậy." Đào Hoa Thiếu cười, "Nhưng trước tiên chúng ta làm việc quan trọng đã đi."
Anh nhắc tới chuyện này làm tôi bốc hỏa.
Tôi một tay đẩy ép anh vào hòn non bộ, trừng mắt giận giữ nói: "Huynh hơi quá đáng đây, sao có thể đem chuyện ước hẹn của chúng ta nói cho Phượng Minh biết chứ?"
"Có gì không được à?" Vẻ mặt Đào Hoa Thiếu vô tội, có vẻ như cởi mở hơn cả tôi.
Tôi chán nản: "Việc riêng tư đó, việc riêng tư cá nhân huynh có hiểu hay không?"
Đào Hoa Thiếu không đáp, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt rực sáng.
Tôi bỗng nhiên hiểu, "A, là huynh cố ý."
Đào Hoa Thiếu chau mày, tỏ vẻ không hiểu.
Tôi phá lên cười, lấy ngón tay chỉ vào mũi anh: "Huynh đúng là hư hỏng mà, là huynh cố ý chọn thời điểm này gặp nhau, có đúng không? Vào đêm tân hôn của tôi muốn cùng tôi yêu đương vụng trộm. Hì hì, quả nhiên là một ý kiến hay, vô cùng kích thích, làm tức chết tên họ Sở kia."
Sắc mặt Đào Hoa Thiếu đột nhiên thay đổi thất thường, hình như có chút dở khóc dở cười.
Ánh trăng sáng rọi qua đình viện xuyên qua cây cảnh và hoa lá trong viện, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của anh, vài sợi tóc trắng rũ xuống khẽ bay cùng với trường bào màu trắng khiến cho Đào Hoa Thiếu thật sự là một mỹ nam.
Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn, si mê đến mức cúi người hôn vào môi anh, ấm áp và mềm mại, hương vị thật tuyệt vời.
Đào Hoa Thiếu cười qua đôi mắt để mặc tôi xâm nhập, anh chỉ dùng sức ôm chặt lấy tôi. Rất lâu sau tôi mới ngẩng lên, trong lòng vẫn còn say mê.
Đào Hoa Thiếu cười nói: "Ta đã nói với muội chưa, là đêm nay muội rất đẹp."
Tôi vuốt ve khuôn mặt anh, lướt ngón tay qua đôi lông mày dày dặn, qua chiếc mũi tới miệng, khàn khàn nói: "Đêm nay huynh cũng rất đẹp."
Đào Hoa Thiếu bật cười khẽ, cầm lấy hai bàn tay tôi đưa lên môi hôn nhẹ.
Tôi như bị điện giật, cẠngười cứng đờ. Trong nháy mắt tôi bỗng nhiên nhận ra tôi đã yêu anh thật rồi - chấn động đến không thể nghi ngờ gì nữa, tôi đã biết những điều không nên biết, muốn che giấu đi nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi không kịp suy nghĩ bật thốt lên: "Chúng ta bỏ trốn đi."
Đào Hoa Thiếu sửng sốt: "Muội yêu ta rồi phải không?"
Tôi nhìn anh chăm chú: Muội nghĩ đúng vậy."
Đào Hoa Thiếu chấn động nhưng vẫn ngây người, hình như còn kinh ngạc hơn cả tôi, trong đáy mắt anh có gì đó lướt qua, ham muốn tràn đầy nhưng cuối cùng vẫn bị kiềm chế.
"Trước khi bỏ trốn muội hãy để cho ta xem muội là người như nào mà làm cho ta mất hồn như vậy."
Đôi mắt anh thâm thúy giấu ý cười, giọng nói càng khàn hơn nghe như tiếng bút lông sàn sạt rơi trên tờ giấy trắng. Tôi nghe mà kinh tâm động phách, tình cảm trong đáy lòng nổ tung như thủy triều bao trùm lấy tôi, che lấp toàn bộ lý trí để mặc anh bế tôi đi vào phòng. Tình hình cụ thể và tỉ mỉ muôn vàn tư vị ra sao không thể nói hết được, xin thứ tôi không thể tường thuật chi tiết.
Trong lúc ngủ mơ màng tôi trở mình quay người lại, hoảng hốt thấy Đào Hoa Thiếu rời khỏi giường mặc quần áo, mơ mơ màng màng nói: "Huynh đi đâu vậy, giờ là mấy giờ?"
"Canh ba giờ sửu rồi." Đào Hoa Thiếu cúi xuống hôn lên má tôi.
Tôi tỉnh hẳn, cười hỏi: "Sao vậy? Mất hồn chưa?"
Đào Hoa Thiếu bĩu môi: "Có vẻ muội còn mất hồn hơn."
Tôi phản lại: "Huynh ám chỉ muội kỹ thuật không được tốt?"
Đào Hoa Thiếu cười: "Sai, là ta ám chỉ kỹ thuật của ta quá tốt."
Ông trời ơi! Quả thực không thể chịu nổi con người tự cuồng đại này. Tôi thất bại nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Tôi ngủ một mạch cho đến khi mặt trời lên cao mới rời khỏi giường, thấy thắt lưng và toàn thân đau nhức, xem ra đêm qua chém giết rất lợi hại.
Mặt tôi nóng bừng lên, chợt nghe có tiếng bước chân, có tiếng nói: "Phu nhân, tiên sinh mời người ra dùng cơm."
Tôi lên tiếng trả lời rồi mở rộng cửa, là tiểu nha đầu đêm qua đang cười tươi nhìn tôi.
Tôi thử hòi: "Sở Thiên Dao, đêm qua hắn...thế nào?" Không thể hỏi thẳng anh ta có đến hay không đến, thật mất mặt quá.
"Chuyện của tiên sinh và phu nhân ta làm sao biết chứ?" Nha đầu nói xong che miệng xoay người đi, có vẻ rất e thẹn.
Tôi bỗng nhiên hoảng sợ, lý trí đã trở về, nhớ lại chuyện đêm qua thấy sao hoang đường quá, sao có thể cùng người minh yêu vụng trộm trong đêm động phòng được chứ? May mà nửa đêm Đào Hoa Thiếu đã đi rồi, nếu không thì tôi thật không biết giải thích thế nào trong phòng đột nhiên có một người khác đi ra, tôi đi cùng tiểu nha hoàn, hai mắt tôi nhìn thẳng vào gáy cô ta, không hiểu cô ta có biết gì không? Nếu thế thì tôi sẽ cắn chặt răng đánh chết cũng không thừa nhận.
Tôi bước vào sân, ngẩng đầu lên thấy y phục bạch y của Đào Hoa Thiếu. Ý thức đầu tiên là xoay người bỏ trốn, bởi động tác quá mạnh nên tôi va phải một người, đồng thời bị ghì chặt lấy. Tôi ngước gương mặt sợ hãi lên lấy tay che miệng người đó lại, thì thầm nói: "Mau đưa Đào Hoa Thiếu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa."
Biểu hiện của Phượng Minh rất hậm hực như muốn thổ huyết mà chết, nghiến răng nói: "Ngươi vẫn hoàn toàn không biết gì à?'
Tôi sửng sốt: 'Có ý gì?" Nói chưa xong tôi đã bị người xách ra.
Đào Hoa Thiếu ánh mắt lạnh lùng nhìn Phượng Minh: "Có việc thì đợi lát nữa, giờ ngươi lui xuống trước đi."
Phượng Minh cung kính lui ra ngoài.
Đào Hoa Thiếu cúi nhìn tôi, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Thì ra muội không chỉ là thiên hạ đệ nhất trang chủ mà còn là thiên hạ đệ nhất ngốc nghếch nữa."
"Muội biết Phượng Minh là ai không?" Đào Hoa Thiếu hỏi.
"Là thuộc hạ của huynh." Tôi buồn bực.
"Muội biết HẮN LÀ AI như vậy sao?" Đào Hoa Thiếu lại hỏi.
"Của huynh." Toàn hỏi những câu vô nghĩa.
Đào Hoa THiếu xoa đầu tôi, than thở: "Chẳng lẽ muội không biết danh hiệu "Phượng Minh bay lượn" danh chấn thiên hạ là người bên cạnh Sở Thiên Dao."
"Không biết..." tôi lắc đầu, trong đầu chợt lóe lên, tôi mở to hai mắt lùi ra sau hai bước.
"Lẽ nào...Huynh là Sở Thiên Dao?"
Đào Hoa Thiếu thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng thì muội cũng đã hiểu.
Tôi ngẩn ra nhìn anh, đầu óc trống rỗng như bị sét đánh trúng.
Đào Hoa Thiếu lại thở dài lần nữa, nắm tay tôi: "Đi thôi, cơm canh nguội hết rồi."
Tôi ngồi đối diện ở bàn ăn, trong miệng nhai bánh bao, mắt thì quan sát anh.
Cuối cùng Đào Hoa Thiếu buông đũa: "Muội tức giận?"
Tôi lắc đầu.
'Trách ta lừa gạt muội?"
Tôi lại lắc đầu.
"Nghĩ mình rất ngốc?"
Tôi lại lắc đầu.
"Hay là.... cơm ăn không ngon?" Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi, thành khẩn thở dài nói: "Không thể nói chuyện với ta được à?"
Tôi nuốt miếng bánh bao cuối cùng vào bụng, cười nói: "Làm sao đâu. Muội đang nghĩ huynh là Sở Thiên Dao, Sở Thiên Dao là huynh. Như vậy..."
"Ừ?" Đào Hoa Thiếu chờ đợi.
"Muội gả cho Sở Thiên Dao, cũng chẳng khác gì gả cho huynh."
Đào Hoa Thiếu nhíu mày, tôi không nhìn anh, tiếp tục nói: "Như vậy, chuyện tối qua của chúng ta không được coi là yêu đương vụng trộm nữa."
Đào Hoa Thiếu càng nhíu chặt mày: "Cho nên?"
Tôi kết luận: "Cho nên, đây là việc vẹn toàn đôi bên là chuyện tốt, vì sao muội phải tức giận chứ?"
Đào Hoa Thiếu nheo mắt nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt biến hóa kỳ lạ khó hiểu. Lần đầu tiên tôi có can đảm tiếp nhận ánh mắt của anh mà không sợ.
Cuối cùng, sắc mặt Đào Hoa Thiếu dịu đi, than thở: "Ta không định gạt muội, ta biết rõ muội, ta chỉ không ngờ muội lại bỗng nhiên mất trí nhớ, ngay cả Phượng Minh cũng không biết."
Tôi cười nhạt: "Nghe như vậy, trái lại là tôi sai."
Đào Hoa Thiếu biến sắc, bỗng nhiên phất tay áo đứng lên bỏ ra ngoài không hề quay đầu lại.
Tôi cũng run rẩy, nhưng không phải là sợ, mà vì phẫn nộ. Được lắm, anh kiêu ngạo thì bà đây quay về Ngự trì sơn trang không thèm hầu hạ anh nữa.
Tôi điên cuồng chạy về sơn trang, bọn họ thấy tôi về như thấy quỷ. Tôi choáng, tôi chỉ mới có đi một đêm thôi mà mấy tên này như đã không coi trang chủ vào mắt rồi.
Tôi đĩnh đạc ngồi xuống ghế, tiếp nhận tách trà từ Lam Giả Hối, ung dung uống một ngụm, nhìn vẻ nghi ngờ của hắn, chậm rãi nói: "Có vấn đề gì thì hỏi đi.
Lam Giả Hối chưa mở miệng thì bên ngoài đã có tiếng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Thiếu Từ đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đến lượt tôi giật mình: "Sao huynh lại chạy tới đây làm gì?"
Lâm Thiếu Từ tỏ vẻ xấu hổ.
Lê Tú Nhin xuất hiện ngay sau đó, cười nói: "Lâm Thiếu chủ không chịu nổi đám tiểu cô nương suốt ngày lải nhải kia nên lên núi tịnh tu vài ngày."
Tôi đồng tình gật đầu, đám phụ nữ kia quả thực quá ồn ào.
"Còn muội?" Lâm Thiếu Từ hỏi, "Không phải tối qua muội đã...sao đột nhiên lại trở về vậy?"
Tôi cười hì hì nói: "Tôi đột nhiên rất nhớ mọi người nên trở về gặp, hình như mọi người không hoan nghênh tôi."
Lam Giả Hối nhìn hai chúng tôi.
Lâm Thiếu Từ đột nhiên kéo tay tôi: "Đi theo ta!"
Anh ta kéo tôi đến một thủy đình, ghé sát vào tôi, nói: "Sở Thiên Dao ức hiếp muội phải không?"
Tôi cười gượng: "Không phải."
"Vậy đã xảy ra chuyện gì? Vì sao muội...?'
"Huynh khẩn trương như thế làm gì chứ?" Tôi đột nhiên tức giận, nói không suy nghĩ: "Hắn không cần thiết phải đối phó với Ngự trì sơn trang. Các người sợ hắn, không dám đắc tội với hắn liền hy sinh tôi, các người có xứng là đàn ông không?"
Nhắc tới anh là tôi tức rồi, tên khốn kiếp đó đã nói dối rồi, lại còn đùa giỡn với sĩ diện của tôi. Có trời biết Ngự trì sơn trang chẳng có quan hệ cái rắm gì với Phương Di tôi cả.
"Muội biết rõ là ta không có ý này."
Lâm Thiếu Từ chán nản, toàn thân run rẩy hầu như không đứng thẳng được. Tôi vội dìu anh ta ngồi trên ghế đá.
Anh ta im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Muội nói không sai. Chúng ta thật sự quá ích kỷ. Nhưng vì sao muội không nói sớm những lời này cho phụ thân ta biết, hiện giờ..."
Lâm Thiếu Từ ho vài cái: "Hiện giờ, sự việc đã đến nước này rồi."
Tôi kỳ quái hỏi: "Hiện giờ làm sao?"
"Hiện giờ triều đình đã nhúng tay vào chuyện này, chúng ta đã đâm lao phải lao theo." Anh ta bỗng nhiên cười phá lên: "Thì ra hắn thông minh cả đời nhưng cũng có lúc thất bại."
Tôi ngẩn ra: "Hắn là ai?"
Lâm Thiếu Từ tức giận nói: "Ngoại trừ nghĩa phụ vĩ đại của muội ra thì còn ai nữa."
Hả? Ngữ khí này có vẻ oán hận cha mình rất sâu sắc.
Tôi ngồi xuống đối diện với anh ta, cẩn trọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Thiếu Từ nhìn tôi, cười lạnh nói: "Hắn muốn gả muội cho Sở Thiên Dao, nếu muội có thể trộm được bản danh sách thì hắn có thể uy hiếp được Sở Thiên Dao. Nếu muội thất bại bị giết thì hắn danh chính ngôn thuận tiếp tục làm chủ trì sơng trang. Hừ, ai ngờ hắn đánh giá đối thủ mình quá thấp, Sở Thiên Dao lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn, ha ha ha..."
Lâm Thiếu Từ tàn nhẫn cười phá lên.
Tôi giật mình, lẽ nào Dung Sơ Cuồng chỉ là con rối, đằng sau có người thao túng chính là Lâm Thiên Dịch?
"Thật sự là vậy?"
"Sơ Cuồng, ta hận nhất là muội quá ngu trung, hắn đối với muội có ân nhưng hắn lại coi muội như một công cụ. Hắn là một người lãnh huyết ích kỷ, luôn ham muốn quyền lực. Muội lại cam tâm để hắn lợi dụng, ngay cả chung thân đại sự cũng nghe theo sự sắp xếp của hắn, ta hận muội."
Tôi cả kinh: "Huynh hận ông ta, liên quan gì phải hận tôi?"
Đôi mắt Lâm Thiếu Từ đen thẳm, nhìn thẳng vào tôi: "Đúng vậy, ta hận muội, ta hận muội vì sao không đi theo ta?"
Tôi run run: "Tôi không đi theo huynh ư? Vậy...đó là chuyện gì?"
Lâm Thiếu Từ bỗng nhiên run lên không thể tự kiềm chế.
Tôi vội hỏi: 'Được rồi được rồi, giờ không nói nữa. Tôi đi tìm Lê tiên sinh."
Lâm Thiếu Từ kéo tôi lại, ánh mắt cầu khẩn: "Ta không muốn nhìn thấy họ, muội ngồi ở đây với ta một lát."
Tôi đành phải ngồi xuống nắm hai bàn tay lạnh ngắt của anh ta, không nói gì.
Lâm Thiếu Từ nhìn mặt nước xanh ngắt, trên mặt lộ vẻ đau thương ngơ ngác xuất thần, chẳng biết nghĩ gì.
Im lặng nửa ngày anh ta mới bình tĩnh lại, khẽ thở dài: "Sơ Cuồng, chúng ta quay lại được không?"
Tôi ngây người.
Anh ta bỗng nhiên cúi đầu vùi khuôn mặt vào lòng bàn tay tôi, nghẹn ngào nói: "Ta chỉ hận, vì sao tim của ta còn chưa chết."
Trong nháy mắt cõi lòng tôi tràn ngập sự thương xót, đây là người đàn ông mà Dung Sơ Cuồng lúc sống đã từng yêu, giờ anh ta lại khóc trong lòng bàn tay tôi, rên rỉ như con thú nhỏ, còn tôi lại không thể làm gì.
Tôi không dám cử động.
Một lúc lâu sau, Lâm Thiếu Từ ngẩng lên, một lần nữa đã khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo: "Sơ Cuồng, muội hãy nói thật cho ta biết, có phải Sở Thiên Dao đã làm gì muội không?"
Trong lòng tôi mặc dù vô cùng uất ức nhưng lúc này cũng không dám làm anh ta kích động, tôi vỗ vỗ lên tay anh ta, thoải mái nói: "Không có đâu, tôi sẽ mau chóng lấy được bản danh sách, sớm ngày thoát khỏi hắn."
Lâm Thiếu Từ im lặng nhìn tôi không nói gì.
Tôi đứng dậy nói: "Thương thế của huynh chưa khỏi hắn không nên bị trúng gió nữa, chúng ta quay về phòng thôi."
Anh ta không nói, trên mặt giận dỗi như đứa trẻ, tôi đang khó xử thì may mà Lê Tú Nhiên xuất hiện kịp thời.
***
Như vậy, một đêm không gặp, ba ngày không gặp.
Trong lòng tôi có một ngọn lửa cháy rừng rực, tên khốn kiếp này ngay cả một câu cũng không có, càng làm tôi tức giận chính là tôi mong ngóng anh sẽ giải thích một lời với tôi. Mà anh có từng giải thích cái gì đâu chứ? Đêm đó tôi đã bị cuốn hút, còn chống chế gì nữa. Thực sự là quá buồn cười, căn bản anh là một người tuyệt tình tuyệt nghĩa, ngay cả việc mưu phản đại nghịch bất đạo như thế mà còn dám làm, tôi còn có thể trông cậy vào anh sẽ nhớ tới tôi? Là tôi tự đánh giá mình quá cao, tự rước lấy nhục, tự hạ thấp chính mình, cái gì mà từ trong hạt bụi nở ra hoa, tất cả đều là gạt người, ai mà tu thành chính quả chứ? Đàn ông trên đời này đều không thể tin tưởng được, nhớ kỹ nhớ kỹ nhớ kỹ!
Nhưng tôi cũng không thể ở mãi đây được. Tôi đã đồng ý với Phong Đình Tạ là sẽ giao vật kia cho anh ta, lẽ nào giờ tôi lại phải chủ động quay về? Thật mất mặt quá, không được, tuyệt đối không được! Hơn nữa, tên khốn kiếp đó xuất quỷ nhập thần, quỷ biết anh có còn ở nhà hay là đến TếNamrồi?
Tôi suy nghĩ đầu sắp vỡ ra rồi.
"Nghĩ gì mà khổ não vậy?" Lâm Thiếu Từ nhìn tôi.
"Không có gì." Tôi lấy lại tinh thần, "Thương thế của huynh thế nào rồi?"
Lâm Thiếu Từ mỉm cười: "Mấy ngày nữa sẽ khỏi hắn."
Tôi nhíu mày: 'Lạ thật, sao lại khỏi nhanh như vậy chứ, còn tôi thì võ công lại hoàn toàn bị mât."
Lâm Thiếu Từ cũng thấy kỳ lạ: "Ta cũng rất buồn bực, một chưởng của Trầm Túy Thiên có thể làm cho muội mất hoàn toàn võ công, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?"
Hai chúng tôi cùng nhíu mày nhăn trán, trừng mắt nhìn nhau.
Tôi cười nói: "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, hiện giờ tôi không sao là tốt rổi. Được rồi, thế đã có tin tức của Vãn Từ chưa?"
Sắc mặt Lâm Thiếu Từ sầm xuống, lắc đầu.
Tôi đề nghị: "Thiếu Từ, chờ thương thế của huynh khỏi rồi, hay là huynh làm trang chủ..."
"Không!" Anh ta đột nhiên đứng lên, cắt lời tôi: "Ta tuyệt đối sẽ không làm trang chủ."
"Vì sao? Huynh là lựa chọn thích hợp nhất."
Trên đường đi tôi nhận ra đám người Tống Thanh ca có xu hướng nghiêng về Lâm Thiếu Từ.
"Sơ Cuồng, muội thật tàn nhẫn." Anh ta cười khổ: "Cái gì muội cũng quên hết, kết quả là...."
Anh ta dừng lại.
Tôi cầm tay anh ta, nhìn thẳng vào mắt anh ta, dịu dàng nói: "Tôi đã quên, huynh hãy nói cho tôi biết."
Lâm Thiếu Từ đột nhiên ôm chầm lấy tôi, ghì chặt lấy tôi áp vào người: "Đi theo ta, Sơ Cuồng, hãy đi theo ta, chúng ta hãy rời khỏi nơi này."
Tôi cảm thấy mình khó thở: "Đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi giang hồ. Đi bất cứ đâu cũng được."
Tôi hầu như cũng bị anh ta kích động, nhưng tôi không thể, "Huynh có thể bỏ mặc họ sao? Cha huynh, muội muội, còn có Yến Tống hai người họ nữa..."
Cả người Lâm Thiếu Từ cứng đờ, chậm rãi buông tôi ra, chán nản cười thê thảm, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Đêm đã khuya, muội về nghỉ ngơi trước đi."
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, huynh cũng nghỉ sớm đi."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |